-
Chương 207
Kỉ Kiến Thận còn chưa xuất thủ, Vũ Vương phi đã nhanh chóng chứng tỏ bản thân là một lực lượng cực đại của phái hành động.
Đầu tiên là triệu kiến những quý phu nhân có giao tình trong kinh, kế tiếp thỉnh cầu Hoàng thượng vì giang sơn xã tắc mà suy nghĩ, tấu chương tuyển tú nạp phi phủ kín ngự án của Kỉ Kiến Thận tựa tuyết rơi.
Hoàng thượng hiếu thuận dưỡng mẫu Vũ Vương phi là chuyện thiên hạ ai ai cũng biết, nay có lão nhân gia bà hậu thuẫn, bọn quan viên thì sợ gì?
Kỉ Kiến Thận thực bình tĩnh, trực tiếp phân phó Hồng Vượng, phàm là nhìn thấy tấu chương nạp phi thì ném ngay sang một bên, xem cũng không xem.
Đợi đến khi số tấu chương thu được không ít, thì ấy người thân tín đưa ra tin đồn, nói Hoàng thượng vô cùng bất mãn khi thấy vào thời khắc nguy cấp chống giặc ngoại xâm mà các đại thần không lo tận trung báo quốc, ngược lại còn khuyến khích Hoàng thượng nạp phi. Đối với quan lại nào vẫn tiếp tục những hành vi này, sẽ cho sở nội vụ xem xét ghi vào trong hồ sơ, không thể thăng quan tiến chức.
Tin đồn vừa phong phanh ra, ngay hôm sau toàn bộ thế giới tĩnh lặng trở lại.
Nhưng Vũ Vương phi chẳng những thuộc trường phái hành động mà còn thuộc phái ngoan cố, cổ động đủ loại quan lại tấu chương lên chẳng qua là nước cờ thử mà thôi.
Hai ngày sau, sau khi Tuyền Cơ cùng Văn Quân Thông vừa ở Trầm thị thảo luận xong thuế pháp, nửa đường hồi cung bị Vũ Vương phi mời đến phủ Thái tử dùng bữa tối.
Trong khoảng thời gian này vừa lúc Kỉ Tư Viễn rời kinh làm việc, Trương mẫu cũng có chuyện xin nghỉ, bên trong phủ Thái tử, nghiễm nhiên thành thiên hạ của Vũ Vương phi.
Tuyền Cơ đoan chính vào phòng khách phủ Thái tử, liền thấy hơn mười cô gái trong sảnh, mỗi cô còn có nha hoàn theo sau, liếc mắt nhìn, hơn mười thiếu nữ trẻ trung tụ tập dưới một mái nhà, thật phồn hoa như gấm a!
Những cô gái kia có người quần áo hoa lệ, có người chưng diện mộc mạc, nhưng trong thần sắc hoặc nhiều hoặc ít có chút khẩn trương luống cuống, tựa như chưa từng gặp nhiều người như vậy, không có vẻ bình tĩnh tự tại của thiên kim quan lại hay danh môn khuê tú.
Anh Lan đứng hầu bên người Vũ Vương phi, tỏ vẻ khéo léo khiêm nhường, nhưng ánh mắt vô tình quét về phía Tuyền Cơ thì giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
Vũ Vương phi nhìn Tuyền Cơ lại gần, cười nhẹ nhàng giới thiệu với các nữ tử ở đây: “Đây là quản sự ở trong phủ Thái tử. Họ Tạ danh Tuyền Cơ.”
Các nữ tử trong sảnh lắng nghe, không dám lạnh nhạt mà đều tiến lên chào. Tuyền Cơ mang khăn che mặt nhàn nhạt đáp lễ. Không biết Vũ Vương phi tận lực giấu giếm thân phận mình là có chủ ý gì.
Vũ Vương phi lại nói: “Những cô nương này đều là khuê tú con nhà trong sạch ở ngoại ô kinh thành. Còn có vài người Tuyền Cơ hẳn sẽ nhận ra. Trước đây đều là phu nhân trong Triệu Vương phủ.”
Mấy vị phu nhân nghe nói Tuyền Cơ hẳn sẽ nhận ra kia nhút nhát ra khỏi hàng tiến lên hành lễ. Thái độ cực kỳ cung kính.
Các nàng cũng có thể đoán được thân phận thật của Tuyền Cơ. Nhưng trước đó Vũ Vương phi từng phái người cảnh cáo các nàng không được tiết lộ. Cho nên lúc này mỗi người cũng không dám nhiều lời. Trong lòng các nàng cũng biết rõ, có thể trở lại bên cạnh Hoàng thượng hay không, phải xem thái độ vị “Tạ quản sự” như thế nào, cho nên tuy rằng lờ mờ đoán hôm nay Hoàng thượng có thể sẽ giá lâm phủ Thái tử, vẫn không dám trang điểm xinh đẹp như trước, mỗi người đều ăn vận mộc mạc, nhìn cũng thanh tú xinh đẹp
Tuyền Cơ liếc nhìn các nàng, vẫn không nhận ra ai. Đến lúc này, không thể không rõ Vũ Vương phi dự tính muốn làm cái gì. Chỉ là kỳ quái, Trương mẫu rõ ràng nói đã thu xếp ổn thỏa cho các nàng rồi, Vũ Vương phi đào các nàng từ nơi nào ra đây? Hay là các nàng biết có cơ hội trở lại bên Kỉ Kiến Thận, liền không kịp chờ đợi, tự động đưa tới cửa?
Biểu hiện ra tuy rằng không có gì, trong lòng không vui cũng đã tích lũy đến điểm giới hạn, nhưng Tuyền Cơ không có thói quen lấy người không quen biết làm bia đỡ đạn, cho nên vẫn duy trì phong độ không có phát hỏa.
Nàng một khắc đều không muốn ở lại chỗ này, nhưng mà cũng không thể không nể mặt mũi Vũ Vương phi mà bỏ đi, nên đành nghiến răng nghiến lợi thầm nói trong lòng: Không được tức giận. Để dành khí lực về trừng trị Đại ma vương một trận! Hừ!
Lam Tinh cùng Lam Tích thấy được cảnh tượng như vậy, âm thầm thấy không đáng thay cho Tuyền Cơ. Nhưng Vũ Vương phi là dưỡng mẫu của Hoàng thượng, các nàng bất mãn bao nhiêu cũng không biết làm sao.
Những cô nương khác đột nhiên bị mời tới không biết thân phận của Tuyền Cơ, nhưng thấy mấy người từng là “bạn cũ lâu năm” của Hoàng thượng đối với nàng vô cùng tôn trọng, Vũ Vương phi cũng vài phần kiêng dè với nàng, liền biết thân phận địa vị nàng nhất định không tầm thường, cho nên thái độ trở nên thận trọng hơn nhiều.
Vũ Vương phi đối những cô gái này nhìn như có chút vừa ý, dặn dò Tuyền Cơ ngồi bên cạnh mình, gọi từng người một gọi tiến lên hỏi han.
Tuyền Cơ ở một bên chán đến chết. Trong lòng phiền não: Vẫn tiếp tục hỏi lâu như vậy, đến ngày tháng năm nào mới được ăn cơm đây, nàng cũng không phải nam nhân, nhìn ngắm mỹ nữ là no rồi.
Đúng lúc này, Tuyền Cơ nghe được thanh âm lanh lảnh quen thuộc của Hồng Vượng từ bên ngoài truyền vào: “Hoàng thượng giá lâm!”
Các nữ tử trong sảnh vừa mừng vừa sợ vừa thẹn, liền vội vàng quỳ xuống đất hành lễ.
Vốn nghe người nhà nói, Vũ Vương phi cho gọi các nàng đến phủ Thái tử tụ họp, dường như là dự định chọn trong số các nàng một vài nữ tử thích hợp để vào cung làm phi tử, vốn là còn chút bán tín bán nghi.
Các quốc gia trên đời, Hoàng gia chọn phi đều nhắm tới con gái gia đình đại thần, hoặc hoàng thân quốc thích. Các nàng chỉ là khuê nữ con nhà thương nhân hoặc dòng dõi thư hương, thực sự thân phận đều không đủ tư cách. Thế nhưng tôi tớ ở Vương phủ trước khi đưa họ đến đây, trong lời nói nhiều lần ám chỉ mục đích mở tiệc chiêu đãi các nàng, khiến các nàng không thể không tin.
Hiện tại cả Hoàng thượng cũng tới đây, còn có thể giả được sao?
Kỉ Kiến Thận đi vào phòng khách, gặp Tuyền Cơ lại thấy mỹ nhân khắp phòng, đã biết là hỏng bét rồi.
Mấy ngày nay việc Vũ Vương phi cho người hỏi thăm những thiếu nữ con nhà trong sạch ở ngoại ô kinh thành, Kỉ Kiến Thận đã sớm biết, chỉ là công vụ bề bộn, chưa rảnh rỗi để đi khuyên bảo.
Nào biết ngày hôm nay đang cùng đại thần thương nghị chiến sự Lung Giang, vừa xong liền nghe nói Tuyền Cơ bị Vũ Vương phi dẫn tới phủ Thái tử, khẳng định có âm mưu, nhưng Tuyền Cơ cũng ở đó... Cho nên khi Vũ Vương phi phái người ời hắn, hắn cũng chỉ đành cười khổ mà đến.
Nhìn các nữ tử quỳ kín sảnh, Kỉ Kiến Thận bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Miễn lễ, lui ra đi.”
Quản sự phủ Thái tử liền vội vàng tiến lên dẫn đường, đem những cô gái này đưa hết đi.
Vũ Vương phi biến sắc, lại không thể phát tác trước mặt người ngoài, liếc mắt nhìn thấy vài người từng là nữ nhân trong phủ, vội vã mở miệng nói: “Mấy người các ngươi lưu lại.”
Kỉ Kiến Thận nhướng mày, không ngăn cản, tiến lên kéo Tuyền Cơ, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói nhỏ: “Đừng nóng giận, trở lại trong cung rồi nói sau.”
Tuyền Cơ thấy trên sảnh trừ vài vị phu nhân kia cũng không có người ngoài, tiện tay tháo khăn che mặt xuống, trừng mắt nhìn Kỉ Kiến Thận.
Ừ ừ, còn chịu phát giận thì tốt rồi, sợ nhất con rùa đen nhỏ bình bình đạm đạm, điều ấy chứng tỏ nàng đã quyết định vứt bỏ hết thảy rụt đầu vào mai. Nhận thức rõ ràng như vậy, Kỉ Kiến Thận cũng không hiểu chính mình sao biết rõ như vậy.
Vũ Vương phi nhìn bọn họ liếc mắt, nói với mấy vị kia phu nhân kia: “Các ngươi cũng là người cũ của phủ Thái tử, tình cảm với Hoàng thượng không giống người thường, lại đây bái kiến Hoàng thượng đi.”
Tuyền Cơ nghe vậy ngẩng đầu nhàn nhạt liếc nhìn Vũ Vương phi, lại làm cho Vũ Vương phi bất ngờ hơi chột dạ.
Vài vị phu nhân nhìn nhau, mơ hồ biết mình bị Vũ Vương phi coi như công cụ kích thích Hoàng hậu, cảm thấy sợ hãi lại bất đắc dĩ, căn bản không dám xem sắc mặt Kỉ Kiến Thận, cúi đầu tiến lên cẩn thận từng li từng tí hành lễ lần nữa.
Đầu tiên là triệu kiến những quý phu nhân có giao tình trong kinh, kế tiếp thỉnh cầu Hoàng thượng vì giang sơn xã tắc mà suy nghĩ, tấu chương tuyển tú nạp phi phủ kín ngự án của Kỉ Kiến Thận tựa tuyết rơi.
Hoàng thượng hiếu thuận dưỡng mẫu Vũ Vương phi là chuyện thiên hạ ai ai cũng biết, nay có lão nhân gia bà hậu thuẫn, bọn quan viên thì sợ gì?
Kỉ Kiến Thận thực bình tĩnh, trực tiếp phân phó Hồng Vượng, phàm là nhìn thấy tấu chương nạp phi thì ném ngay sang một bên, xem cũng không xem.
Đợi đến khi số tấu chương thu được không ít, thì ấy người thân tín đưa ra tin đồn, nói Hoàng thượng vô cùng bất mãn khi thấy vào thời khắc nguy cấp chống giặc ngoại xâm mà các đại thần không lo tận trung báo quốc, ngược lại còn khuyến khích Hoàng thượng nạp phi. Đối với quan lại nào vẫn tiếp tục những hành vi này, sẽ cho sở nội vụ xem xét ghi vào trong hồ sơ, không thể thăng quan tiến chức.
Tin đồn vừa phong phanh ra, ngay hôm sau toàn bộ thế giới tĩnh lặng trở lại.
Nhưng Vũ Vương phi chẳng những thuộc trường phái hành động mà còn thuộc phái ngoan cố, cổ động đủ loại quan lại tấu chương lên chẳng qua là nước cờ thử mà thôi.
Hai ngày sau, sau khi Tuyền Cơ cùng Văn Quân Thông vừa ở Trầm thị thảo luận xong thuế pháp, nửa đường hồi cung bị Vũ Vương phi mời đến phủ Thái tử dùng bữa tối.
Trong khoảng thời gian này vừa lúc Kỉ Tư Viễn rời kinh làm việc, Trương mẫu cũng có chuyện xin nghỉ, bên trong phủ Thái tử, nghiễm nhiên thành thiên hạ của Vũ Vương phi.
Tuyền Cơ đoan chính vào phòng khách phủ Thái tử, liền thấy hơn mười cô gái trong sảnh, mỗi cô còn có nha hoàn theo sau, liếc mắt nhìn, hơn mười thiếu nữ trẻ trung tụ tập dưới một mái nhà, thật phồn hoa như gấm a!
Những cô gái kia có người quần áo hoa lệ, có người chưng diện mộc mạc, nhưng trong thần sắc hoặc nhiều hoặc ít có chút khẩn trương luống cuống, tựa như chưa từng gặp nhiều người như vậy, không có vẻ bình tĩnh tự tại của thiên kim quan lại hay danh môn khuê tú.
Anh Lan đứng hầu bên người Vũ Vương phi, tỏ vẻ khéo léo khiêm nhường, nhưng ánh mắt vô tình quét về phía Tuyền Cơ thì giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
Vũ Vương phi nhìn Tuyền Cơ lại gần, cười nhẹ nhàng giới thiệu với các nữ tử ở đây: “Đây là quản sự ở trong phủ Thái tử. Họ Tạ danh Tuyền Cơ.”
Các nữ tử trong sảnh lắng nghe, không dám lạnh nhạt mà đều tiến lên chào. Tuyền Cơ mang khăn che mặt nhàn nhạt đáp lễ. Không biết Vũ Vương phi tận lực giấu giếm thân phận mình là có chủ ý gì.
Vũ Vương phi lại nói: “Những cô nương này đều là khuê tú con nhà trong sạch ở ngoại ô kinh thành. Còn có vài người Tuyền Cơ hẳn sẽ nhận ra. Trước đây đều là phu nhân trong Triệu Vương phủ.”
Mấy vị phu nhân nghe nói Tuyền Cơ hẳn sẽ nhận ra kia nhút nhát ra khỏi hàng tiến lên hành lễ. Thái độ cực kỳ cung kính.
Các nàng cũng có thể đoán được thân phận thật của Tuyền Cơ. Nhưng trước đó Vũ Vương phi từng phái người cảnh cáo các nàng không được tiết lộ. Cho nên lúc này mỗi người cũng không dám nhiều lời. Trong lòng các nàng cũng biết rõ, có thể trở lại bên cạnh Hoàng thượng hay không, phải xem thái độ vị “Tạ quản sự” như thế nào, cho nên tuy rằng lờ mờ đoán hôm nay Hoàng thượng có thể sẽ giá lâm phủ Thái tử, vẫn không dám trang điểm xinh đẹp như trước, mỗi người đều ăn vận mộc mạc, nhìn cũng thanh tú xinh đẹp
Tuyền Cơ liếc nhìn các nàng, vẫn không nhận ra ai. Đến lúc này, không thể không rõ Vũ Vương phi dự tính muốn làm cái gì. Chỉ là kỳ quái, Trương mẫu rõ ràng nói đã thu xếp ổn thỏa cho các nàng rồi, Vũ Vương phi đào các nàng từ nơi nào ra đây? Hay là các nàng biết có cơ hội trở lại bên Kỉ Kiến Thận, liền không kịp chờ đợi, tự động đưa tới cửa?
Biểu hiện ra tuy rằng không có gì, trong lòng không vui cũng đã tích lũy đến điểm giới hạn, nhưng Tuyền Cơ không có thói quen lấy người không quen biết làm bia đỡ đạn, cho nên vẫn duy trì phong độ không có phát hỏa.
Nàng một khắc đều không muốn ở lại chỗ này, nhưng mà cũng không thể không nể mặt mũi Vũ Vương phi mà bỏ đi, nên đành nghiến răng nghiến lợi thầm nói trong lòng: Không được tức giận. Để dành khí lực về trừng trị Đại ma vương một trận! Hừ!
Lam Tinh cùng Lam Tích thấy được cảnh tượng như vậy, âm thầm thấy không đáng thay cho Tuyền Cơ. Nhưng Vũ Vương phi là dưỡng mẫu của Hoàng thượng, các nàng bất mãn bao nhiêu cũng không biết làm sao.
Những cô nương khác đột nhiên bị mời tới không biết thân phận của Tuyền Cơ, nhưng thấy mấy người từng là “bạn cũ lâu năm” của Hoàng thượng đối với nàng vô cùng tôn trọng, Vũ Vương phi cũng vài phần kiêng dè với nàng, liền biết thân phận địa vị nàng nhất định không tầm thường, cho nên thái độ trở nên thận trọng hơn nhiều.
Vũ Vương phi đối những cô gái này nhìn như có chút vừa ý, dặn dò Tuyền Cơ ngồi bên cạnh mình, gọi từng người một gọi tiến lên hỏi han.
Tuyền Cơ ở một bên chán đến chết. Trong lòng phiền não: Vẫn tiếp tục hỏi lâu như vậy, đến ngày tháng năm nào mới được ăn cơm đây, nàng cũng không phải nam nhân, nhìn ngắm mỹ nữ là no rồi.
Đúng lúc này, Tuyền Cơ nghe được thanh âm lanh lảnh quen thuộc của Hồng Vượng từ bên ngoài truyền vào: “Hoàng thượng giá lâm!”
Các nữ tử trong sảnh vừa mừng vừa sợ vừa thẹn, liền vội vàng quỳ xuống đất hành lễ.
Vốn nghe người nhà nói, Vũ Vương phi cho gọi các nàng đến phủ Thái tử tụ họp, dường như là dự định chọn trong số các nàng một vài nữ tử thích hợp để vào cung làm phi tử, vốn là còn chút bán tín bán nghi.
Các quốc gia trên đời, Hoàng gia chọn phi đều nhắm tới con gái gia đình đại thần, hoặc hoàng thân quốc thích. Các nàng chỉ là khuê nữ con nhà thương nhân hoặc dòng dõi thư hương, thực sự thân phận đều không đủ tư cách. Thế nhưng tôi tớ ở Vương phủ trước khi đưa họ đến đây, trong lời nói nhiều lần ám chỉ mục đích mở tiệc chiêu đãi các nàng, khiến các nàng không thể không tin.
Hiện tại cả Hoàng thượng cũng tới đây, còn có thể giả được sao?
Kỉ Kiến Thận đi vào phòng khách, gặp Tuyền Cơ lại thấy mỹ nhân khắp phòng, đã biết là hỏng bét rồi.
Mấy ngày nay việc Vũ Vương phi cho người hỏi thăm những thiếu nữ con nhà trong sạch ở ngoại ô kinh thành, Kỉ Kiến Thận đã sớm biết, chỉ là công vụ bề bộn, chưa rảnh rỗi để đi khuyên bảo.
Nào biết ngày hôm nay đang cùng đại thần thương nghị chiến sự Lung Giang, vừa xong liền nghe nói Tuyền Cơ bị Vũ Vương phi dẫn tới phủ Thái tử, khẳng định có âm mưu, nhưng Tuyền Cơ cũng ở đó... Cho nên khi Vũ Vương phi phái người ời hắn, hắn cũng chỉ đành cười khổ mà đến.
Nhìn các nữ tử quỳ kín sảnh, Kỉ Kiến Thận bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Miễn lễ, lui ra đi.”
Quản sự phủ Thái tử liền vội vàng tiến lên dẫn đường, đem những cô gái này đưa hết đi.
Vũ Vương phi biến sắc, lại không thể phát tác trước mặt người ngoài, liếc mắt nhìn thấy vài người từng là nữ nhân trong phủ, vội vã mở miệng nói: “Mấy người các ngươi lưu lại.”
Kỉ Kiến Thận nhướng mày, không ngăn cản, tiến lên kéo Tuyền Cơ, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói nhỏ: “Đừng nóng giận, trở lại trong cung rồi nói sau.”
Tuyền Cơ thấy trên sảnh trừ vài vị phu nhân kia cũng không có người ngoài, tiện tay tháo khăn che mặt xuống, trừng mắt nhìn Kỉ Kiến Thận.
Ừ ừ, còn chịu phát giận thì tốt rồi, sợ nhất con rùa đen nhỏ bình bình đạm đạm, điều ấy chứng tỏ nàng đã quyết định vứt bỏ hết thảy rụt đầu vào mai. Nhận thức rõ ràng như vậy, Kỉ Kiến Thận cũng không hiểu chính mình sao biết rõ như vậy.
Vũ Vương phi nhìn bọn họ liếc mắt, nói với mấy vị kia phu nhân kia: “Các ngươi cũng là người cũ của phủ Thái tử, tình cảm với Hoàng thượng không giống người thường, lại đây bái kiến Hoàng thượng đi.”
Tuyền Cơ nghe vậy ngẩng đầu nhàn nhạt liếc nhìn Vũ Vương phi, lại làm cho Vũ Vương phi bất ngờ hơi chột dạ.
Vài vị phu nhân nhìn nhau, mơ hồ biết mình bị Vũ Vương phi coi như công cụ kích thích Hoàng hậu, cảm thấy sợ hãi lại bất đắc dĩ, căn bản không dám xem sắc mặt Kỉ Kiến Thận, cúi đầu tiến lên cẩn thận từng li từng tí hành lễ lần nữa.
Bình luận facebook