-
Chương 79
Tuyền Cơ và Dịch Thanh Vân vất vả biết bao mới rũ bỏ được đám ong bướm phía sau, chống lại mấy đội thích khách đột kích kiểu tự sát, vượt núi băng đèo qua biên giới Kỉ quốc, thứ nghe được lại là một tin làm người ta dở khóc dở cười - vì tìm Thiên nữ, giao thông trên Lung Giang ở biên giới Ninh quốc gần như tê liệt toàn bộ, khách nữ muốn qua sông lại ngàn vạn khó khăn.
Tuyền Cơ suýt tức giận đến hộc máu tại chỗ, đây là cái chuyện gì, một tên thầy bói dỏm nói hưu nói vượn mà sao có nhiều tên ngốc tôn lên làm chuẩn mực thế này? Thật con bà nó tức chết người mà!
Vốn còn sáu bảy ngày đường là có thể đến Phồn Tinh cốc, vì thứ làm hỏng chuyện này biến thành xa không thể đến, Lung Giang chảy qua Ninh quốc, uốn lượn trăm dặm ở biên giới Ninh quốc và Kỉ quốc lại chảy vào trong lãnh thổ Kỉ quốc, muốn qua hết nó đến Phồn Tinh cốc, ít nhất phải đi hơn ngàn dặm đường, nếu là thái bình thịnh thế, coi như du lịch, nhưng mà bây giờ vẫn trong thời gian bất thường bị đuổi giết, thật đúng là gặp quỷ rồi!
Tuyền Cơ liếc qua Dịch Thanh Vân bên cạnh hết nhìn đông đến nhìn tây muốn cười mà không dám cười, bất đắc dĩ nói: “Muội cũng không thể dịch dung, lần này phải vượt qua thế nào đây. Học Đạt Ma Tổ Sư ‘nhất vĩ độ giang[1]’ sao?”
[1] 一苇渡江: Nhất vĩ độ giang, câu chuyện về Đạt Ma Tổ Sư khi qua Trường Giang, không ngồi thuyền mà bẻ một cành lau đứng trên đó vượt sông.
Dịch Thanh Vân lưu luyến kéo ánh mắt từ nghi thức “Thiên nữ” bát nháo trên bến tàu xa xa trở về, hiếu kỳ nói: “Đạt Ma Tổ Sư là ai?”
Tuyền Cơ tức giận nói: “Thế ngoại cao nhân, huynh không biết đâu.”
“Vì sao tiểu muội ngươi không thể dịch dung, không phải là huynh nói khoác, chỉ cần huynh động thủ, thì tuyệt đối không ai nhận ra ngươi là nữ nhân đâu!”
“Đã đồng ý với người khác, một lời hứa giá trị ngàn vàng, không có cách nào.”
“Đồng ý với ai rồi? Người tặng cỏ Tử Dương à?”
“Huynh đừng hỏi, nghĩ lại xem ngoài dịch dung cải trang còn cách nào qua sông không đi!”
“Hì hì! Quay về khách điếm từ từ nghĩ, cuối cùng cũng sẽ nghĩ ra biện pháp!” Dịch Thanh Vân là người chủ nghĩa lạc quan trời sinh.
Hai người trở lại khách điếm, phát hiện có rất nhiều người mặc trang phục Ninh quốc đứng trước cửa.
Nơi này đã là quốc thổ Ninh quốc, nhưng chỉ là nơi hẻo lánh, bình thường khó thấy được có nhiều người quần áo chỉnh tề tụ tập như vậy, hai người Dịch, Tạ chỉ tưởng là sứ đoàn Ninh quốc phái tới tìm kiếm Thiên nữ, đợi lúc đến gần, bỗng nhiên có người trong đám người quát to một tiếng, rẽ mở đám người nhào tới trước mặt bọn họ.
Mấy ngày này Tuyền Cơ bị tập kích sợ rồi, thân hình chợt lách qua lùi về phía sau Dịch Thanh Vân.
Người đến là một đại thúc trung niên mặc áo choàng nâu theo lối quản gia, nhào tới trước mặt Dịch Thanh Vân quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng nói: “Tiểu nhân Từ Vân cung nghênh thiếu gia!”
Dịch Thanh Vân mặt không chút thay đổi, kéo Tuyền Cơ né ra hai bước nói: “Không cần nhiều lời, đi vào rồi nói!”
Từ Vân nháy mắt với người bên cạnh, kính cẩn theo Dịch Thanh Vân đi vào khách điếm, những người Ninh quốc trước cửa khách điếm bèn tự động canh giữ tất cả mọi cửa ra vào trong ngoài khách điếm.
Dịch Thanh Vân nhẹ giọng nói bên tai Tuyền Cơ: “Là người của ông già nhà chúng ta.”
Hi thân vương của Ninh quốc? Chẳng lẽ là muốn kéo Dịch Thanh Vân trở về kế thừa tước vị? Dịch Thanh Vân nói mình vẫn luôn được nuôi dưỡng ở biệt viện bên ngoài, trong phủ Hi vương kia hẳn là chẳng mấy người nhận ra mình, chỉ là khuôn mặt bản thân quá khoa trương, vẫn nên cẩn thận hơn một chút.
Tuyền Cơ cũng không muốn mới ra Triệu Vương phủ, lại bị kéo vào vũng nước đục trong Hi Vương phủ gì đó.
Vừa mới ngồi vào chỗ của mình, Từ Vân liền tiên phát chế nhân[2]: “Tiểu nhân bái kiến Ninh Nguyệt Quận chúa!”
[2] 先发制人: Tiên phát chế nhân, hành động trước để kiềm chế đối phương.
Dịch Thanh Vân cười nói: “Cái gì Ninh Nguyệt Quận chúa, nàng là muội muội ta nhận trên đường mà thôi.”
Từ Vân nghiêm mặt nói: “Thiếu gia đừng nói đùa, Vương gia đã phái người thám thính rành mạch, hai năm trước Ninh Nguyệt Quận chúa bất trắc rơi xuống Lung Giang, được hộ viện của phủ Tô Bách Vạn cứu lên, mạo danh ca cơ bỏ trốn Vân Cơ đưa đến Triệu Vương phủ Kỉ quốc, một thời gian trước mới được thiếu gia tìm thấy, có phải không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn che sau mũ sa của Tuyền Cơ hơi hơi biến sắc.
Dịch Thanh Vân cười lạnh một tiếng: “Lão đầu tử tra xét thật quá rõ ràng mà. Ta cũng không cần nói nhảm với ngươi nữa, phái ngươi đến tìm huynh muội chúng ta, là vì chuyện gì?”
Từ Vân vẫn là một dáng vẻ kính cẩn, cung kính nói: “Vương gia thập phần nhớ mong thiếu gia và Quận chúa, muốn mời hai vị theo tiểu nhân quay về Hi Vương phủ cùng hưởng niềm vui sum vầy.”
“Chúng ta không muốn đi, thì thế nào?” Dịch Thanh Vân bĩu môi nói.
Từ Vân hơi khom người, thấp giọng nói: “Hiện tại Lung Giang tầng tầng trạm kiểm soát, thiếu gia nếu muốn quay về Phồn Tinh cốc, chỉ sợ không dễ, dù sao Quận chúa cơ thể yếu ớt, dọc đường bôn ba lo lắng sợ hãi cũng không ổn, Vương gia tuổi lớn, chỉ muốn trông thấy thiếu gia cùng Quận chúa mà thôi, tới Hi Vương phủ gặp Vương gia rồi, hai vị đi hay ở tùy ý, Vương gia tuyệt không cản, hai vị cần gì làm cho lão Vương gia thương tâm?”
Những lời này nói thật “thanh tình tịnh mậu[3]”, Dịch Thanh Vân vẫn không thèm nhúc nhích.
[3] 声情并茂: Thanh tình tịnh mậu, biểu cảm phong phú lay động lòng người.
Từ Vân cũng không nhụt chí, dừng một chút lại nói tiếp: “Các quốc gia đều đang tìm kiếm Thiên nữ trong lời tiên đoán, Quận chúa tiên tư ngọc chất, lại từng tìm đường sống trong chỗ chết ở Lung Giang, bệnh khó chữa mười mấy năm không thuốc mà khỏi, truyền ra ngoài dẫn đến hiểu lầm, cũng thêm nhiều phiền phức.”
Ngụ ý là, nếu bọn họ không chịu quay về Hi Vương phủ, thì phải tuyên bố bốn phía Tuyền Cơ là Thiên nữ, đến lúc đó chỉ sợ đối phó với cao thủ các quốc gia phái tới cướp người thì đã phiền chết, nói chi đến quay về Phồn Tinh cốc.
Dịch Thanh Vân ghét bị người ta uy hiếp, nhưng nghĩ đến Tuyền Cơ không biết võ công, dọc đường đi đã mệt không chịu nổi, kinh thành Ninh quốc đến Phồn Tinh cốc cũng chỉ hai ba ngày đường, cùng lắm thì đến kinh thành rồi “qua cửa không vào”, trực tiếp cõng Tuyền Cơ dùng khinh công thoát khỏi những tên theo đuôi là được.
Kế hoạch đã định xong, Dịch Thanh Vân cười lạnh một tiếng, ra vẻ nói: “Đợi chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai rồi nói sau.”
Từ Vân thấy Dịch Thanh Vân không một lời từ chối, thì biết có hy vọng, vội vàng cười nói: “Khách điếm này tiểu nhân đã bao trọn, thiếu gia cùng Quận chúa cứ việc yên tâm nghỉ ngơi.”
Nói xong làm một cái tư thế mời, tiễn hai người lên phòng nghỉ ngơi.
“Tiểu muội yên tâm, chúng ta đến kinh thành thì chạy, sẽ không quay về Vương phủ thật đâu.” Ở chung một quãng thời gian, Dịch Thanh Vân sớm biết muội muội phiền chán với việc vương hầu tranh giành, lên phòng rồi nhìn bốn bề vắng lặng, vội vàng kéo Tuyền Cơ để giải thích.
“Muội hiểu mà, dù sao trên đường nếu có người hộ tống, đại ca cũng không cần mệt như vậy.” Tuyền Cơ cười, sao có thể không biết tính toán của Dịch Thanh Vân chứ.
Thế lực của Hi Vương phủ ở Ninh quốc tương đối lớn, Từ Vân thân là đại tổng quản Vương phủ, năng lực hiển nhiên không thể khinh thường, sáng sớm hôm sau liền an bài thuyền lớn qua sông.
Thuyền đến giữa sông, gặp phải một chiếc thuyền lớn khác chạy đến, hai thuyền chạm nhau, Dịch Thanh Vân vừa thấy dấu hiệu trên thuyền đối phương, sắc mặt liền thay đổi, quay đầu cười khổ nói với Tuyền Cơ: “Xem ra lão cha đã quyết tâm phải tính kế với chúng ta, vậy mà tự mình xuất kinh chạy đến nơi này.”
Khi đang nói chuyện, Từ Vân đi lên, cung kính nói: “Mừng thiếu gia Quận chúa, Vương gia mời hai vị lên thuyền gặp mặt.”
Tuyền Cơ thầm nghĩ, xem ra vị cha già này cũng là cấp hồ ly, ngay từ đầu Từ Vân cũng chỉ muốn lừa bọn họ lên thuyền thôi, đi kinh thành cái gì đó cũng chỉ là viện cớ kéo họ mắc câu của bọn hắn. Bây giờ người đang trong nước, muốn chạy cũng không chạy được.
Tuyền Cơ suýt tức giận đến hộc máu tại chỗ, đây là cái chuyện gì, một tên thầy bói dỏm nói hưu nói vượn mà sao có nhiều tên ngốc tôn lên làm chuẩn mực thế này? Thật con bà nó tức chết người mà!
Vốn còn sáu bảy ngày đường là có thể đến Phồn Tinh cốc, vì thứ làm hỏng chuyện này biến thành xa không thể đến, Lung Giang chảy qua Ninh quốc, uốn lượn trăm dặm ở biên giới Ninh quốc và Kỉ quốc lại chảy vào trong lãnh thổ Kỉ quốc, muốn qua hết nó đến Phồn Tinh cốc, ít nhất phải đi hơn ngàn dặm đường, nếu là thái bình thịnh thế, coi như du lịch, nhưng mà bây giờ vẫn trong thời gian bất thường bị đuổi giết, thật đúng là gặp quỷ rồi!
Tuyền Cơ liếc qua Dịch Thanh Vân bên cạnh hết nhìn đông đến nhìn tây muốn cười mà không dám cười, bất đắc dĩ nói: “Muội cũng không thể dịch dung, lần này phải vượt qua thế nào đây. Học Đạt Ma Tổ Sư ‘nhất vĩ độ giang[1]’ sao?”
[1] 一苇渡江: Nhất vĩ độ giang, câu chuyện về Đạt Ma Tổ Sư khi qua Trường Giang, không ngồi thuyền mà bẻ một cành lau đứng trên đó vượt sông.
Dịch Thanh Vân lưu luyến kéo ánh mắt từ nghi thức “Thiên nữ” bát nháo trên bến tàu xa xa trở về, hiếu kỳ nói: “Đạt Ma Tổ Sư là ai?”
Tuyền Cơ tức giận nói: “Thế ngoại cao nhân, huynh không biết đâu.”
“Vì sao tiểu muội ngươi không thể dịch dung, không phải là huynh nói khoác, chỉ cần huynh động thủ, thì tuyệt đối không ai nhận ra ngươi là nữ nhân đâu!”
“Đã đồng ý với người khác, một lời hứa giá trị ngàn vàng, không có cách nào.”
“Đồng ý với ai rồi? Người tặng cỏ Tử Dương à?”
“Huynh đừng hỏi, nghĩ lại xem ngoài dịch dung cải trang còn cách nào qua sông không đi!”
“Hì hì! Quay về khách điếm từ từ nghĩ, cuối cùng cũng sẽ nghĩ ra biện pháp!” Dịch Thanh Vân là người chủ nghĩa lạc quan trời sinh.
Hai người trở lại khách điếm, phát hiện có rất nhiều người mặc trang phục Ninh quốc đứng trước cửa.
Nơi này đã là quốc thổ Ninh quốc, nhưng chỉ là nơi hẻo lánh, bình thường khó thấy được có nhiều người quần áo chỉnh tề tụ tập như vậy, hai người Dịch, Tạ chỉ tưởng là sứ đoàn Ninh quốc phái tới tìm kiếm Thiên nữ, đợi lúc đến gần, bỗng nhiên có người trong đám người quát to một tiếng, rẽ mở đám người nhào tới trước mặt bọn họ.
Mấy ngày này Tuyền Cơ bị tập kích sợ rồi, thân hình chợt lách qua lùi về phía sau Dịch Thanh Vân.
Người đến là một đại thúc trung niên mặc áo choàng nâu theo lối quản gia, nhào tới trước mặt Dịch Thanh Vân quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng nói: “Tiểu nhân Từ Vân cung nghênh thiếu gia!”
Dịch Thanh Vân mặt không chút thay đổi, kéo Tuyền Cơ né ra hai bước nói: “Không cần nhiều lời, đi vào rồi nói!”
Từ Vân nháy mắt với người bên cạnh, kính cẩn theo Dịch Thanh Vân đi vào khách điếm, những người Ninh quốc trước cửa khách điếm bèn tự động canh giữ tất cả mọi cửa ra vào trong ngoài khách điếm.
Dịch Thanh Vân nhẹ giọng nói bên tai Tuyền Cơ: “Là người của ông già nhà chúng ta.”
Hi thân vương của Ninh quốc? Chẳng lẽ là muốn kéo Dịch Thanh Vân trở về kế thừa tước vị? Dịch Thanh Vân nói mình vẫn luôn được nuôi dưỡng ở biệt viện bên ngoài, trong phủ Hi vương kia hẳn là chẳng mấy người nhận ra mình, chỉ là khuôn mặt bản thân quá khoa trương, vẫn nên cẩn thận hơn một chút.
Tuyền Cơ cũng không muốn mới ra Triệu Vương phủ, lại bị kéo vào vũng nước đục trong Hi Vương phủ gì đó.
Vừa mới ngồi vào chỗ của mình, Từ Vân liền tiên phát chế nhân[2]: “Tiểu nhân bái kiến Ninh Nguyệt Quận chúa!”
[2] 先发制人: Tiên phát chế nhân, hành động trước để kiềm chế đối phương.
Dịch Thanh Vân cười nói: “Cái gì Ninh Nguyệt Quận chúa, nàng là muội muội ta nhận trên đường mà thôi.”
Từ Vân nghiêm mặt nói: “Thiếu gia đừng nói đùa, Vương gia đã phái người thám thính rành mạch, hai năm trước Ninh Nguyệt Quận chúa bất trắc rơi xuống Lung Giang, được hộ viện của phủ Tô Bách Vạn cứu lên, mạo danh ca cơ bỏ trốn Vân Cơ đưa đến Triệu Vương phủ Kỉ quốc, một thời gian trước mới được thiếu gia tìm thấy, có phải không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn che sau mũ sa của Tuyền Cơ hơi hơi biến sắc.
Dịch Thanh Vân cười lạnh một tiếng: “Lão đầu tử tra xét thật quá rõ ràng mà. Ta cũng không cần nói nhảm với ngươi nữa, phái ngươi đến tìm huynh muội chúng ta, là vì chuyện gì?”
Từ Vân vẫn là một dáng vẻ kính cẩn, cung kính nói: “Vương gia thập phần nhớ mong thiếu gia và Quận chúa, muốn mời hai vị theo tiểu nhân quay về Hi Vương phủ cùng hưởng niềm vui sum vầy.”
“Chúng ta không muốn đi, thì thế nào?” Dịch Thanh Vân bĩu môi nói.
Từ Vân hơi khom người, thấp giọng nói: “Hiện tại Lung Giang tầng tầng trạm kiểm soát, thiếu gia nếu muốn quay về Phồn Tinh cốc, chỉ sợ không dễ, dù sao Quận chúa cơ thể yếu ớt, dọc đường bôn ba lo lắng sợ hãi cũng không ổn, Vương gia tuổi lớn, chỉ muốn trông thấy thiếu gia cùng Quận chúa mà thôi, tới Hi Vương phủ gặp Vương gia rồi, hai vị đi hay ở tùy ý, Vương gia tuyệt không cản, hai vị cần gì làm cho lão Vương gia thương tâm?”
Những lời này nói thật “thanh tình tịnh mậu[3]”, Dịch Thanh Vân vẫn không thèm nhúc nhích.
[3] 声情并茂: Thanh tình tịnh mậu, biểu cảm phong phú lay động lòng người.
Từ Vân cũng không nhụt chí, dừng một chút lại nói tiếp: “Các quốc gia đều đang tìm kiếm Thiên nữ trong lời tiên đoán, Quận chúa tiên tư ngọc chất, lại từng tìm đường sống trong chỗ chết ở Lung Giang, bệnh khó chữa mười mấy năm không thuốc mà khỏi, truyền ra ngoài dẫn đến hiểu lầm, cũng thêm nhiều phiền phức.”
Ngụ ý là, nếu bọn họ không chịu quay về Hi Vương phủ, thì phải tuyên bố bốn phía Tuyền Cơ là Thiên nữ, đến lúc đó chỉ sợ đối phó với cao thủ các quốc gia phái tới cướp người thì đã phiền chết, nói chi đến quay về Phồn Tinh cốc.
Dịch Thanh Vân ghét bị người ta uy hiếp, nhưng nghĩ đến Tuyền Cơ không biết võ công, dọc đường đi đã mệt không chịu nổi, kinh thành Ninh quốc đến Phồn Tinh cốc cũng chỉ hai ba ngày đường, cùng lắm thì đến kinh thành rồi “qua cửa không vào”, trực tiếp cõng Tuyền Cơ dùng khinh công thoát khỏi những tên theo đuôi là được.
Kế hoạch đã định xong, Dịch Thanh Vân cười lạnh một tiếng, ra vẻ nói: “Đợi chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai rồi nói sau.”
Từ Vân thấy Dịch Thanh Vân không một lời từ chối, thì biết có hy vọng, vội vàng cười nói: “Khách điếm này tiểu nhân đã bao trọn, thiếu gia cùng Quận chúa cứ việc yên tâm nghỉ ngơi.”
Nói xong làm một cái tư thế mời, tiễn hai người lên phòng nghỉ ngơi.
“Tiểu muội yên tâm, chúng ta đến kinh thành thì chạy, sẽ không quay về Vương phủ thật đâu.” Ở chung một quãng thời gian, Dịch Thanh Vân sớm biết muội muội phiền chán với việc vương hầu tranh giành, lên phòng rồi nhìn bốn bề vắng lặng, vội vàng kéo Tuyền Cơ để giải thích.
“Muội hiểu mà, dù sao trên đường nếu có người hộ tống, đại ca cũng không cần mệt như vậy.” Tuyền Cơ cười, sao có thể không biết tính toán của Dịch Thanh Vân chứ.
Thế lực của Hi Vương phủ ở Ninh quốc tương đối lớn, Từ Vân thân là đại tổng quản Vương phủ, năng lực hiển nhiên không thể khinh thường, sáng sớm hôm sau liền an bài thuyền lớn qua sông.
Thuyền đến giữa sông, gặp phải một chiếc thuyền lớn khác chạy đến, hai thuyền chạm nhau, Dịch Thanh Vân vừa thấy dấu hiệu trên thuyền đối phương, sắc mặt liền thay đổi, quay đầu cười khổ nói với Tuyền Cơ: “Xem ra lão cha đã quyết tâm phải tính kế với chúng ta, vậy mà tự mình xuất kinh chạy đến nơi này.”
Khi đang nói chuyện, Từ Vân đi lên, cung kính nói: “Mừng thiếu gia Quận chúa, Vương gia mời hai vị lên thuyền gặp mặt.”
Tuyền Cơ thầm nghĩ, xem ra vị cha già này cũng là cấp hồ ly, ngay từ đầu Từ Vân cũng chỉ muốn lừa bọn họ lên thuyền thôi, đi kinh thành cái gì đó cũng chỉ là viện cớ kéo họ mắc câu của bọn hắn. Bây giờ người đang trong nước, muốn chạy cũng không chạy được.
Bình luận facebook