-
Chương 94
Chuyện xưa của cậu Tuyền Cơ nghe lời đi theo Vạn Tố Hòa vào trong tiểu viện nơi hắn ở, thấy hắn cho lui hết tất cả hạ nhân, biết được việc hắn muốn nói có thể rất nghiêm trọng, hơn nữa cũng không vui vẻ gì, không khỏi có một chút hối hận.
Vạn Tố Hòa nhìn Tuyền Cơ, dường như nhớ lại hình ảnh nữ tử xinh đẹp, đa tình lại cố chấp của hơn mười năm trước, nhẹ mở lời: “Bà ngoại của cháu thân thể trước giờ không được tốt, sau khi sinh mẫu thân cháu xong thì càng ngày càng sa sút. Khi mẫu thân cháu sinh ra ta đã được bảy tuổi, mỗi ngày trừ bỏ đọc sách, đi học, thì ở bên cạnh bầu bạn với muội muội - mẹ cháu, Tố Từ có thể nói là do một tay ta chăm sóc từ nhỏ.
Hơn mười năm trước, vị Hoàng hậu họ Vạn kia có đứa con bị chết non, thương lượng cùng phụ thân, đem Bình Tương cũng chính là Tương thân vương hiện tại nhận làm con, hai người định toàn tâm toàn ý đem đứa con nhận nuôi này phò trợ lên vị trí Thái tử, để có thể giữ vững vinh hoa phú quý cho nhà mình. Vừa vặn là khi đó, Tố Từ ngẫu nhiên gặp được phụ thân cháu
- Bình Hi, nàng nhất kiến chung tình, mặc kệ chúng ta phản đối, thậm chí lấy cái chết để uy hiếp, nhất quyết muốn gả cho Hi thân vương, mẫu thân và ta cũng không biết làm sao, chỉ đành để cho nàng gả đi, phụ thân lại vô cùng tức giận, cũng chính vì vậy mà Tương thân vương vốn hay hoài nghi bắt đầu sinh lòng ngờ vực đối với sự trung thành của phụ thân.”
Vạn Tố Hòa thay Tuyền Cơ cùng bản thân châm một chung trà, tiếp tục nói: “Không ngờ rằng Bình Hi sau khi có Tố Từ, lại không chút hồi tâm chuyển ý, cơ thiếp từng phòng từng phòng rước vào cửa, những nữ nhân này cũng không một chút an phận, thường xuyên gây chuyện làm Tố Từ đau lòng. Về sau ta tự mình đi gặp hắn, đưa ra hứa hẹn với hắn, chỉ cần hắn thật tâm đối tốt với Tố Từ, nhà họ Vạn tuyệt gắng sức vì hắn hỗ trợ đoạt vị. Lời nói của người thừa kế Vạn gia như ta, hắn vẫn rất tin tưởng, cam đoan sẽ không để cho nữ nhân nào trong phủ có cơ hội uy hiếp được địa vị của Tố Từ. Vốn cứ nghĩ chuyện đến đây là thôi, sẽ không còn chuyện gì không tốt…
Nhưng không ngờ rằng, không ngờ rằng…” Vạn Tố Hòa nói mãi một lúc thì trở nên kích động, Tuyền Cơ lo lắng nhìn hắn, không biết nên an ủi như thế nào. “Tương thân vương không biết từ đâu nghe được chuyện ta hứa hẹn cùng Hi thân vương, bí mật phái người lẻn vào Hi Vương phủ ra tay hạ độc thủ ngay lúc Tố Từ chuẩn bị sinh, chuyện này cũng không hề giấu giếm phụ thân, nhưng mà phụ thân vì quyền lực, thế nhưng lại nhẫn tâm bỏ mặc!
Chính người phụ tá bên cạnh phụ thân có quan hệ tốt với ta trộm cho ta hay việc này, nhưng khi ta đuổi tới, tên tặc nhân đó đã đắc thủ…” Nhắc đến người phụ thân tàn nhẫn vô tình, giọng điệu Vạn Tố Hòa ngược lại bình ổn hơn, lộ ra vẻ lạnh lùng quyết tuyệt. Tuyền Cơ nghe xong câu chuyện này, chỉ cảm thấy đau lòng, trái tim như buốt lạnh. “Tương thân vương cùng phụ thân làm ra chuyện mà cầm thú còn không bằng, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn không thể đạt được mục đích, tranh đoạt ngôi vị Thái tử hơn mười năm cho đến hôm nay, còn chưa biết hươu chết về tay ai!”
Tuyền Cơ cúi đầu hỏi: “Bà ngoại có biết việc này không?” Vạn Tố Hòa lắc đầu: “Ta chưa bao giờ nói chuyện này với người, chỉ cho người biết là Tố Từ do yếu ớt nên sinh non, người… thái y nói mệnh của người cũng không còn dài. Những năm gần đây nếu không phải vì muốn chăm sóc cho người, ta đã sớm rời khỏi Vạn gia, rời khỏi kinh thành. Phụ thân vẫn luôn muốn nghĩ biện pháp khuyên ta thành thân, khuyên ta nên bỏ tâm tư vào chốn quan trường, ha! Chôn vùi một nữ nhi còn chưa đủ, muốn đem thêm đứa con này cùng chôn cùng sao?
Có phụ thân như vậy, ta không có lựa chọn, nhưng đừng hòng ta vì dã tâm của hắn mà góp sức!” Tuyền Cơ thấy cậu như thế, than thầm trong lòng, một tài tử phong lưu phong quan vô hạn trong mắt người ngoài, lại phải sống cuộc đời quá vất vả. Phụ thân thân sinh cầm thú không bằng, trong phủ Thừa tướng chỉ có tranh quyền đoạt lợi, tình thân mỏng manh, muội muội ruột thịt mà mình cực kỳ yêu thương bị hại lại không thể báo thù được, thậm chí còn phải thay tội phạm che giấu chân tướng. Rõ ràng là người có thể đứng trên chỗ cao trong triều mà tiêu sái hô phong hoán vũ, lại tâm tàn ý lạnh chỉ nguyện rời khỏi nơi này. Vạn Tố Hòa thở sâu một hơi, quay sang Tuyền Cơ nói: “Hôm nay nói với cháu chuyện này, là vì muốn cháu hiểu được, trong kinh thành này vì tranh giành ngôi vị Hoàng đế nên đã không còn mấy người có thể tin cậy, đến cả cha mẹ thân sinh cũng chưa chắc đã thật tâm đối đãi với cháu. Ngày sau nếu cháu còn ở trong kinh thành, nhất định mọi việc nên cẩn trọng hơn.
” Tuyền Cơ cười gượng: “Cháu cũng không ở lâu trong kinh thành, chỉ là giải quyết xong một vài vấn đề thì sẽ rời đi.” Chuyện bị phụ thân hạ độc, Tuyền Cơ chưa từng nói cho Vạn Tố Hòa biết, bây giờ lại càng không muốn nói, miễn khiến cho hắn tăng thêm bi phẫn cùng lo lắng. Trên đường trở về Hi Vương phủ, Tuyền Cơ ngồi trên xe nhìn thấy bóng dáng Dịch Thanh Vân ở phía trước, mơ màng nghĩ ngợi: Những vấn đề chưa giải quyết, kỳ thật chẳng qua chỉ là lo những người thật lòng quan tâm ình như cậu và đại ca sẽ đau lòng, nếu không chuyện sống chết của bản thân mình có gì khác biệt đâu, chẳng qua là làm lại thêm một lần thôi. Mình đã sống uổng phí cả hai đời, nhưng lại tìm không được quá nhiều thứ khiến mình lưu luyến, thật sự là thất bại trong thất bại.
“Đại ca, huynh nói là lần đầu gặp muội, khi đó muội bị hôn mê, vậy lúc ấy là lúc nào?” Tuyền Cơ vơ đại một đề tài, không muốn tinh thần bản thân quá suy sụp. “Trước khi mẫu thân qua đời đã nói hết cho ta về thân thế của mình, ta nhất thời tò mò nên chạy đi tìm huynh đệ muội muội và người cha trong lời bà kể. Đệ đệ kia thì không cần nói nữa, là một tên cặn bã điển hình, muội lại không có trong Vương phủ, ta phải dò hỏi một trận mới biết được thì ra muội dưỡng bệnh ở trong hành quán của Vương phủ gần bờ Lung Giang. Lúc ấy nhìn muội giống như một con búp bê ngủ trên giường, ta còn nghĩ, muội muội của ta xinh đẹp như vậy không biết khi tỉnh lại thì sẽ trông như thế nào nữa.
Nhưng mà ta lén đến hành quán nhiều lần nhưng chưa bao giờ thấy muội tỉnh lại.” Tuyền Cơ thầm nghĩ, trước kia rõ ràng là một nhân vật không chút giá trị không có tính uy hiếp như vậy, sao lại rơi xuống Lung Giang đây? *** Lam Tích một mình lượn đi lượn lại mấy vòng trong khu biệt thự cao cấp gần hoàng cung, đến khi xác định phía sau không có người theo dõi mới cẩn thận dựa theo ám hiệu đã trao đổi lúc trước đi vào ngõ nhỏ tiến đến một cánh cổng nhỏ gõ nhẹ. Phía sau cánh cửa chính là hậu viện của một hộ phú thương trong kinh thành Ninh quốc, sớm đã có gia đinh đứng chờ. Hắn liền đưa Lam Tích đến một gian phòng khách ở trong viện. “Sư phụ?” Lam Tích thấy hình bóng người ngồi trong sảnh, nàng kinh ngạc. Triệu Chính thấy nàng đến nên nói: “Lam Tích, cuối cùng cũng đợi được ngươi, sư phụ còn lo hôm nay ngươi không thể đi ra.”
“Sư phụ làm sao có thể đích thân đến Ninh quốc?” “Thiếu gia phân phó ta đến đây làm việc, hiện tại ngươi đang ở trong Hi Vương phủ?” “Dạ, Tạ… Tạ tiểu thư…” “Chuyện của nàng ta, sư phụ đã biết, ngươi đã tìm được muội muội thân sinh, lập tức nhanh chóng an bài cho vợ chồng bọn họ rời khỏi đi, người Trầm thị có thể giúp đỡ cho bọn họ. Trong Hi Vương phủ e rằng rất nhanh sẽ xảy ra chuyện.” Triệu Chính nghiêm mặt nói. Lam Tích cứng người, cả nhà muội muội có thể an toàn trở về Kỉ quốc, đương nhiên không còn gì tốt hơn, chỉ là… “Sư phụ, độc Triền miên trong người Tạ tiểu thư, nếu như bên phía Hi thân vương có gì bất trắc, chỉ sợ, chỉ sợ…”
Nữ nhân kia đắc tội rất lớn với thiếu gia, không biết thiếu gia có chịu tốn tâm tư để cứu nàng không. Trước đây thiếu gia biết rõ mình xin nghỉ để đến Ninh quốc tìm người thân, vậy mà cũng không hề nhắc đến nàng ấy nửa câu, chỉ sợ là còn giận đây. Triệu Chính nghe xong lời Lam Tích nói, thực tình có chút bất ngờ, nữ đồ đệ này của hắn luôn đầy thành kiến với Tuyền Cơ, lần trước Tuyền Cơ tự ý rời khỏi thuyền, thái độ của nàng rõ ràng là tức giận đến ước chi đừng gặp lại, làm sao bây giờ lại quan tâm đến an nguy của Tuyền Cơ?
“Bên phía Tuyền Cơ, thiếu gia đã có an bài, chỉ là những chuyện đại loại như ngươi tiếp xúc với Trầm thị, đừng để cho Tuyền Cơ biết.” Triệu Chính dặn dò. Lam Tích gật đầu đáp ứng, tiếp tục cùng thương lượng kế hoạch và con đường đưa cả nhà muội muội mình trở về Kỉ quốc với Triệu Chính, lúc ấy mới cẩn thận rời khỏi.
Vạn Tố Hòa nhìn Tuyền Cơ, dường như nhớ lại hình ảnh nữ tử xinh đẹp, đa tình lại cố chấp của hơn mười năm trước, nhẹ mở lời: “Bà ngoại của cháu thân thể trước giờ không được tốt, sau khi sinh mẫu thân cháu xong thì càng ngày càng sa sút. Khi mẫu thân cháu sinh ra ta đã được bảy tuổi, mỗi ngày trừ bỏ đọc sách, đi học, thì ở bên cạnh bầu bạn với muội muội - mẹ cháu, Tố Từ có thể nói là do một tay ta chăm sóc từ nhỏ.
Hơn mười năm trước, vị Hoàng hậu họ Vạn kia có đứa con bị chết non, thương lượng cùng phụ thân, đem Bình Tương cũng chính là Tương thân vương hiện tại nhận làm con, hai người định toàn tâm toàn ý đem đứa con nhận nuôi này phò trợ lên vị trí Thái tử, để có thể giữ vững vinh hoa phú quý cho nhà mình. Vừa vặn là khi đó, Tố Từ ngẫu nhiên gặp được phụ thân cháu
- Bình Hi, nàng nhất kiến chung tình, mặc kệ chúng ta phản đối, thậm chí lấy cái chết để uy hiếp, nhất quyết muốn gả cho Hi thân vương, mẫu thân và ta cũng không biết làm sao, chỉ đành để cho nàng gả đi, phụ thân lại vô cùng tức giận, cũng chính vì vậy mà Tương thân vương vốn hay hoài nghi bắt đầu sinh lòng ngờ vực đối với sự trung thành của phụ thân.”
Vạn Tố Hòa thay Tuyền Cơ cùng bản thân châm một chung trà, tiếp tục nói: “Không ngờ rằng Bình Hi sau khi có Tố Từ, lại không chút hồi tâm chuyển ý, cơ thiếp từng phòng từng phòng rước vào cửa, những nữ nhân này cũng không một chút an phận, thường xuyên gây chuyện làm Tố Từ đau lòng. Về sau ta tự mình đi gặp hắn, đưa ra hứa hẹn với hắn, chỉ cần hắn thật tâm đối tốt với Tố Từ, nhà họ Vạn tuyệt gắng sức vì hắn hỗ trợ đoạt vị. Lời nói của người thừa kế Vạn gia như ta, hắn vẫn rất tin tưởng, cam đoan sẽ không để cho nữ nhân nào trong phủ có cơ hội uy hiếp được địa vị của Tố Từ. Vốn cứ nghĩ chuyện đến đây là thôi, sẽ không còn chuyện gì không tốt…
Nhưng không ngờ rằng, không ngờ rằng…” Vạn Tố Hòa nói mãi một lúc thì trở nên kích động, Tuyền Cơ lo lắng nhìn hắn, không biết nên an ủi như thế nào. “Tương thân vương không biết từ đâu nghe được chuyện ta hứa hẹn cùng Hi thân vương, bí mật phái người lẻn vào Hi Vương phủ ra tay hạ độc thủ ngay lúc Tố Từ chuẩn bị sinh, chuyện này cũng không hề giấu giếm phụ thân, nhưng mà phụ thân vì quyền lực, thế nhưng lại nhẫn tâm bỏ mặc!
Chính người phụ tá bên cạnh phụ thân có quan hệ tốt với ta trộm cho ta hay việc này, nhưng khi ta đuổi tới, tên tặc nhân đó đã đắc thủ…” Nhắc đến người phụ thân tàn nhẫn vô tình, giọng điệu Vạn Tố Hòa ngược lại bình ổn hơn, lộ ra vẻ lạnh lùng quyết tuyệt. Tuyền Cơ nghe xong câu chuyện này, chỉ cảm thấy đau lòng, trái tim như buốt lạnh. “Tương thân vương cùng phụ thân làm ra chuyện mà cầm thú còn không bằng, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn không thể đạt được mục đích, tranh đoạt ngôi vị Thái tử hơn mười năm cho đến hôm nay, còn chưa biết hươu chết về tay ai!”
Tuyền Cơ cúi đầu hỏi: “Bà ngoại có biết việc này không?” Vạn Tố Hòa lắc đầu: “Ta chưa bao giờ nói chuyện này với người, chỉ cho người biết là Tố Từ do yếu ớt nên sinh non, người… thái y nói mệnh của người cũng không còn dài. Những năm gần đây nếu không phải vì muốn chăm sóc cho người, ta đã sớm rời khỏi Vạn gia, rời khỏi kinh thành. Phụ thân vẫn luôn muốn nghĩ biện pháp khuyên ta thành thân, khuyên ta nên bỏ tâm tư vào chốn quan trường, ha! Chôn vùi một nữ nhi còn chưa đủ, muốn đem thêm đứa con này cùng chôn cùng sao?
Có phụ thân như vậy, ta không có lựa chọn, nhưng đừng hòng ta vì dã tâm của hắn mà góp sức!” Tuyền Cơ thấy cậu như thế, than thầm trong lòng, một tài tử phong lưu phong quan vô hạn trong mắt người ngoài, lại phải sống cuộc đời quá vất vả. Phụ thân thân sinh cầm thú không bằng, trong phủ Thừa tướng chỉ có tranh quyền đoạt lợi, tình thân mỏng manh, muội muội ruột thịt mà mình cực kỳ yêu thương bị hại lại không thể báo thù được, thậm chí còn phải thay tội phạm che giấu chân tướng. Rõ ràng là người có thể đứng trên chỗ cao trong triều mà tiêu sái hô phong hoán vũ, lại tâm tàn ý lạnh chỉ nguyện rời khỏi nơi này. Vạn Tố Hòa thở sâu một hơi, quay sang Tuyền Cơ nói: “Hôm nay nói với cháu chuyện này, là vì muốn cháu hiểu được, trong kinh thành này vì tranh giành ngôi vị Hoàng đế nên đã không còn mấy người có thể tin cậy, đến cả cha mẹ thân sinh cũng chưa chắc đã thật tâm đối đãi với cháu. Ngày sau nếu cháu còn ở trong kinh thành, nhất định mọi việc nên cẩn trọng hơn.
” Tuyền Cơ cười gượng: “Cháu cũng không ở lâu trong kinh thành, chỉ là giải quyết xong một vài vấn đề thì sẽ rời đi.” Chuyện bị phụ thân hạ độc, Tuyền Cơ chưa từng nói cho Vạn Tố Hòa biết, bây giờ lại càng không muốn nói, miễn khiến cho hắn tăng thêm bi phẫn cùng lo lắng. Trên đường trở về Hi Vương phủ, Tuyền Cơ ngồi trên xe nhìn thấy bóng dáng Dịch Thanh Vân ở phía trước, mơ màng nghĩ ngợi: Những vấn đề chưa giải quyết, kỳ thật chẳng qua chỉ là lo những người thật lòng quan tâm ình như cậu và đại ca sẽ đau lòng, nếu không chuyện sống chết của bản thân mình có gì khác biệt đâu, chẳng qua là làm lại thêm một lần thôi. Mình đã sống uổng phí cả hai đời, nhưng lại tìm không được quá nhiều thứ khiến mình lưu luyến, thật sự là thất bại trong thất bại.
“Đại ca, huynh nói là lần đầu gặp muội, khi đó muội bị hôn mê, vậy lúc ấy là lúc nào?” Tuyền Cơ vơ đại một đề tài, không muốn tinh thần bản thân quá suy sụp. “Trước khi mẫu thân qua đời đã nói hết cho ta về thân thế của mình, ta nhất thời tò mò nên chạy đi tìm huynh đệ muội muội và người cha trong lời bà kể. Đệ đệ kia thì không cần nói nữa, là một tên cặn bã điển hình, muội lại không có trong Vương phủ, ta phải dò hỏi một trận mới biết được thì ra muội dưỡng bệnh ở trong hành quán của Vương phủ gần bờ Lung Giang. Lúc ấy nhìn muội giống như một con búp bê ngủ trên giường, ta còn nghĩ, muội muội của ta xinh đẹp như vậy không biết khi tỉnh lại thì sẽ trông như thế nào nữa.
Nhưng mà ta lén đến hành quán nhiều lần nhưng chưa bao giờ thấy muội tỉnh lại.” Tuyền Cơ thầm nghĩ, trước kia rõ ràng là một nhân vật không chút giá trị không có tính uy hiếp như vậy, sao lại rơi xuống Lung Giang đây? *** Lam Tích một mình lượn đi lượn lại mấy vòng trong khu biệt thự cao cấp gần hoàng cung, đến khi xác định phía sau không có người theo dõi mới cẩn thận dựa theo ám hiệu đã trao đổi lúc trước đi vào ngõ nhỏ tiến đến một cánh cổng nhỏ gõ nhẹ. Phía sau cánh cửa chính là hậu viện của một hộ phú thương trong kinh thành Ninh quốc, sớm đã có gia đinh đứng chờ. Hắn liền đưa Lam Tích đến một gian phòng khách ở trong viện. “Sư phụ?” Lam Tích thấy hình bóng người ngồi trong sảnh, nàng kinh ngạc. Triệu Chính thấy nàng đến nên nói: “Lam Tích, cuối cùng cũng đợi được ngươi, sư phụ còn lo hôm nay ngươi không thể đi ra.”
“Sư phụ làm sao có thể đích thân đến Ninh quốc?” “Thiếu gia phân phó ta đến đây làm việc, hiện tại ngươi đang ở trong Hi Vương phủ?” “Dạ, Tạ… Tạ tiểu thư…” “Chuyện của nàng ta, sư phụ đã biết, ngươi đã tìm được muội muội thân sinh, lập tức nhanh chóng an bài cho vợ chồng bọn họ rời khỏi đi, người Trầm thị có thể giúp đỡ cho bọn họ. Trong Hi Vương phủ e rằng rất nhanh sẽ xảy ra chuyện.” Triệu Chính nghiêm mặt nói. Lam Tích cứng người, cả nhà muội muội có thể an toàn trở về Kỉ quốc, đương nhiên không còn gì tốt hơn, chỉ là… “Sư phụ, độc Triền miên trong người Tạ tiểu thư, nếu như bên phía Hi thân vương có gì bất trắc, chỉ sợ, chỉ sợ…”
Nữ nhân kia đắc tội rất lớn với thiếu gia, không biết thiếu gia có chịu tốn tâm tư để cứu nàng không. Trước đây thiếu gia biết rõ mình xin nghỉ để đến Ninh quốc tìm người thân, vậy mà cũng không hề nhắc đến nàng ấy nửa câu, chỉ sợ là còn giận đây. Triệu Chính nghe xong lời Lam Tích nói, thực tình có chút bất ngờ, nữ đồ đệ này của hắn luôn đầy thành kiến với Tuyền Cơ, lần trước Tuyền Cơ tự ý rời khỏi thuyền, thái độ của nàng rõ ràng là tức giận đến ước chi đừng gặp lại, làm sao bây giờ lại quan tâm đến an nguy của Tuyền Cơ?
“Bên phía Tuyền Cơ, thiếu gia đã có an bài, chỉ là những chuyện đại loại như ngươi tiếp xúc với Trầm thị, đừng để cho Tuyền Cơ biết.” Triệu Chính dặn dò. Lam Tích gật đầu đáp ứng, tiếp tục cùng thương lượng kế hoạch và con đường đưa cả nhà muội muội mình trở về Kỉ quốc với Triệu Chính, lúc ấy mới cẩn thận rời khỏi.
Bình luận facebook