-
Chương 96
Nguyên nhân gây ra hết thảy sự tình bắt đầu khi Tuyền Cơ cùng Dịch Thanh Vân đến ngôi miếu cổ ở gần kinh thành du ngoạn, gặp được một lão nhân lúc đó đang tính một đề số học na ná như phương trình đa nguyên ở hiện đại, tính trái tính phải mãi không ra, nhất thời nhịn không được đã cầm lấy cành cây viết ra cách tính trên mặt đất, khiến lão nhân bị sốc nặng, vốn chỉ là một chuyện cỏn con, kết quả trở lại kinh thành không lâu, sự tình đã truyền ra ngoài, vị lão nhân kia không ngờ lại là “Thần tính” Lí Ngôn Liên nổi danh lừng lẫy khắp các quốc gia, vị lão nhân gia trên tinh thần cầu thị của một nhà khoa học chân chính, đã công khai tuyên bố trình độ toán học của bản thân thua xa Ninh Nguyệt Quận chúa của Ninh quốc!
Nhất thời khắp nơi đều bàn tán về Ninh Nguyệt Quận chúa si ngốc hơn mười năm như thế nào, một lần rơi vào Lung Giang bỗng nhiên không những không thuốc khỏi bệnh mà còn có được năng lực thần kì tinh thông kim cổ, thuận miệng nói ra đều là cẩm tú thi văn vân vân, hai bài thơ của Tuyền Cơ làm tại bữa tiệc trong cung hôm đó bị truyền ra cũng gây xôn xao, có người nhiều chuyện nói, câu thơ tuyệt diệu như vậy sao có thể do phàm nhân thuận miệng mà làm ra được?
Hi thân vương vừa cao hứng vừa phiền não, cao hứng vì cứ thế này, thân phận Thiên nữ của Tuyền Cơ trở thành sự thực, nếu nữ nhi là Thiên nữ, ông còn không phải Thánh quân sao? Vì tiền đồ của Ninh quốc, Cảnh Hòa đế bất luận thế nào cũng phải lập ông làm Thái tử.
Phiền não là vì, kế hoạch của ông còn chưa sắp xếp ổn thỏa, lần biến động này lại tới quá nhanh, cho dù ông ta xử lý được hai vị Mục thân vương và Tương thân vương đang đối đầu ở trong kinh, chỉ sợ cũng không dẹp yên được sự bất bình của những nước đang như hổ rình mồi ở xung quanh, một khi tin tức truyền ra, Thánh quân xuất hiện ở Ninh quốc, sáu quốc gia còn lại không phải gặp nguy hiểm sao?!
Vốn Nhạc quốc bên kia đã chinh chiến liên miên, giờ chỉ sợ Khiết quốc thậm chí là Kỉ quốc, Thành quốc, Tư quốc bên cạnh cũng chuẩn bị rục rịch.
Toàn bộ quan viên Ninh quốc đều bị tình huống trở tay không kịp này làm cho hoảng loạn bối rối, thậm chí còn định áp chế những lời đồn đãi khoa trương đủ loại trong dân gian, nhưng dân chúng bình thường của Ninh quốc lại không hiểu những chuyện này, bọn họ cũng không hiểu chuyện bảy nước thống nhất có ý nghĩa như thế nào, họ chỉ đơn thuần hy vọng Thiên nữ xuất hiện tại Ninh quốc, có thể khiến cho cuộc sống của bọn họ trở nên tốt hơn, cứu giúp bọn họ khỏi những tình cảnh dầu sôi lửa bỏng.
“Ngươi nói xem, là ai hại ta?” Tuyền Cơ bất đắc dĩ nói, chuyện mình rơi vào Lung Giang, người biết được không nhiều, tại sao bây giờ đầy đường phố lớn ai ai cũng biết vậy? Hơn nữa lời đồn đãi này rất kỳ quái lại cắt bỏ khoảng thời gian nàng lưu lạc tại Kỉ quốc.
Lời đồn rõ ràng có lợi với Hi thân vương này, nếu không phải đã biết thái độ hiện tại của Hi thân vương, có lẽ nàng đã hoài nghi đây là do chính Hi thân vương tung ra.
Dịch Thanh Vân nói: “Không biết, bây giờ có biết cũng vô dụng.”
Tuyền Cơ có chút do dự, có nên nói cho đại ca biết mình đã trải qua những chuyện gì không đây? Thuyết phục hắn cái chết đối với mình chẳng qua là một khởi đầu mới, cũng không có gì to tát cả, không nên để trong lòng, khẩn trương cao chạy xa bay rời khỏi những thị phi danh lợi này, tìm nơi non xanh nước biếc an nhàn tận hưởng quãng đời còn lại.
Có điều nghĩ lại vẫn không nên, chỉ sợ nói ra, hắn chẳng những không tin, còn lo âu thêm.
Tuy nhiên may mắn là, Lam Tích và vợ chồng Vân Ca đã lén xuất kinh thành công, đang trên đường trở về Kỉ quốc, sự lo lắng trong lòng cũng giảm đi một tầng, thực ra ba người này cũng không có quan hệ gì với bản thân nàng, chỉ là nàng không muốn họ vì bị mình liên lụy mà chịu tổn thương, dù sao đối với họ mà nói thế giới này còn nhiều điều đáng để lưu luyến lắm, chết nghĩa là mất hết mọi thứ.
Lam Tích được sự hộ tống của ám vệ Trầm thị, bình an ra khỏi kinh thành, theo như ước định, muội muội và muội phu cũng nhờ người của Trầm thị tiếp tục hộ tống về Kỉ quốc, còn nàng ở lại Ninh quốc giúp sư phụ làm việc.
Sau khi chia tay muội muội, một mình Lam Tích lẻn đến một nông trang không ai để mắt tới ở ngoài kinh thành, trong căn nhà ngói đơn sơ rách nát không ngờ lại có công tử tuấn mĩ dù thân mặc áo vải thô nhưng vẫn không giấu nổi sự thanh quý tuyệt đẹp.
Nhìn thấy nét tươi cười ôn nhã quen thuộc trên mặt công tử mặc vải thô, Lam Tích thất thanh: “Thiếu gia?!”
Vị công tử mặc vải thô chính là người mới lên ngôi Thái tử Kỉ quốc Triệu Kiến Thận, vừa mới cử hành xong nghi thức sắc phong Thái tử, đã lập tức vội vàng ẩn thân lén đến Ninh quốc.
Người biết được hai thân phận của hắn chỉ có người trong Vương phủ và nhân vật chủ chốt của Trầm thị, Lam Tích cũng không hề biết, thấy thiếu gia nhà mình đột nhiên đến Ninh quốc, nguyên nhân nghĩ đến đầu tiên đó là vì Tuyền Cơ, cảm giác mất mát chợt lóe lên trong lòng, nhưng dĩ nhiên an tâm chiếm phần nhiều - thiếu gia tự mình đến đây, Tuyền Cơ chắc chắn sẽ không có chuyện gì, ý nghĩ này vừa nổi lên trong đầu liền đột nhiên phát hiện trong lòng bất tri bất giác, sự quan tâm đối với Tuyền Cơ đã vượt qua tình cảm mê luyến ngưỡng mộ cam chịu của chính bản thân đối với thiếu gia.
Lam Tích hành lễ với Triệu Kiến Thận, lấy từ trong ngực ra một túi gấm nho nhỏ dâng lên Triệu Kiến Thận, thấp giọng bẩm báo: “Tuyền… Tạ tiểu thư phân phó thuộc hạ giao vật này cho thiếu gia, nói đa tạ thiếu gia đã giơ cao đánh khẽ, chúc thiếu gia sớm ngày đạt thành tâm nguyện.”
Triệu Kiến Thận nghe là vật Tuyền Cơ đưa cho hắn, trong lòng căng thẳng tiếp nhận, mở ra liền thấy, quả nhiên là Tử Vân Kim địch!
Triệu Chính đứng sau hắn nhìn thấy thì chấn động, đây rõ ràng là một trong tứ đại thần khí mà thiếu gia vẫn tìm kiếm lâu nay - “Động Địa Trụ”! Lại nhìn sắc mặt của thiếu gia, một chút vui mừng cũng không có, thậm chí có vẻ tức giận không tầm thường, thật kỳ quái.
Lam Tích thấy nét tươi cười của Triệu Kiến Thận có vẻ hơi thái quá, không cảm nhận được tâm tình hắn có chỗ nào tốt, mà ngược lại có chút rợn tóc gáy, nàng theo thiếu gia đã lâu, cũng có thể tạm phân biệt được lúc nào thiếu gia cười thực lòng lúc nào thì cười giả dối, không khỏi âm thầm lo lắng, chẳng lẽ Tuyền Cơ tặng nhầm đồ rồi sao? Nàng rõ ràng đã nói đây là thứ thiếu gia rất muốn mà!
Việc Tuyền Cơ tặng thứ này đâu chỉ sai, trong mắt Triệu Kiến Thận thì đó chính là tội không thể tha thứ!
Tuyền Cơ đã xem qua ít tư liệu về tứ đại thần khí, ngay từ đầu đã cảm thấy Tử Vân Kim địch rất giống “Động Địa Trụ” trong truyền thuyết, chỉ là lúc mới đầu không biết Dịch Thanh Vân với nàng là huynh muội ruột thịt, thấy Tử Vân Kim địch ở trong tay hai người cũng không có gì bất thường, cứ nghĩ vật giống vật mà thôi, về sau phát hiện quan hệ thân thích của hai người với lai lịch của Tử Vân Kim địch, mới dần dần xác định vật này quả thật là “Động Địa Trụ” trong tứ đại thần khí.
Ngày đó nàng lấy “Động Địa Trụ” ra để đổi lấy cỏ Tử Dương và việc hủy lệnh truy sát Dịch Thanh Vân với Triệu Kiến Thận, về sau Triệu Kiến Thận đều làm được rồi, nhưng lại yêu cầu nàng không được tự ý dịch dung, đưa “Động Địa Trụ” cho hắn, chính là không muốn nợ tình của hắn.
Điểm tâm tư ấy, Triệu Kiến Thận hiểu được, sao có thể không tức giận?!
Ngươi không muốn dính líu dù chỉ một chút quan hệ với ta sao? Triệu Kiến Thận co nắm tay đang vịn ở cạnh bàn, gỗ dưới tay vỡ vụn biến thành mùn cát rơi xuống trên mặt đất.
Lam Tích và Triệu Chính nhìn nhau hoảng sợ, âm thầm lo lắng cho Tuyền Cơ. Ôi! Cô nương này đang yên lành sao lại khiến chủ thượng tức giận vậy?
Triệu Kiến Thận tức giận ra sao, Tuyền Cơ không biết, nàng lúc này trong óc đều chỉ có ý nghĩ làm thế nào để rửa sạch nỗi “oan ức” bị coi là Thiên nữ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ngay cả nàng cũng bắt đầu hoài nghi có khi mình thật sự là Thiên nữ.
“Đại ca, nếu muội thật sự là Thiên nữ, thì phải làm sao đây?” Tuyền Cơ do dự nói, từ những chuyện li kì xảy ra với mình mà xét, chuyện này cũng không hẳn tuyệt đối không thể.
“Có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ lại đem muội bán với giá cao?” Dịch Thanh Vân không đứng đắn nói.
“Huynh nên cung kính với muội một chút đi, tốt xấu gì muội cũng là sứ giả do trời phái xuống!” Tuyền Cơ nghĩ cho dù phiền muộn cũng vô dụng, liền dứt khoát bắt đầu bông đùa.
“Huynh đối với muội còn chưa đủ cung kính? Chậc, muội chỉ hướng đông huynh không dám đi về hướng tây, muội bảo lên nóc nhà huynh không dám chồm hổm góc tường, cũng không phân biệt nổi là ai lớn ai nhỏ rồi!” Dịch Thanh Vân ai oán nói.
Hai người đang nói nói cười cười, Từ Vân bỗng nhiên chưa thông truyền mà chạy vào, Dịch Thanh Vân nhướng mày đang định mở miệng trách mắng, thì nghe hắn thở dốc nói: “Không… không xong rồi! Vương gia, Vương gia bị ám sát!”
Nhất thời khắp nơi đều bàn tán về Ninh Nguyệt Quận chúa si ngốc hơn mười năm như thế nào, một lần rơi vào Lung Giang bỗng nhiên không những không thuốc khỏi bệnh mà còn có được năng lực thần kì tinh thông kim cổ, thuận miệng nói ra đều là cẩm tú thi văn vân vân, hai bài thơ của Tuyền Cơ làm tại bữa tiệc trong cung hôm đó bị truyền ra cũng gây xôn xao, có người nhiều chuyện nói, câu thơ tuyệt diệu như vậy sao có thể do phàm nhân thuận miệng mà làm ra được?
Hi thân vương vừa cao hứng vừa phiền não, cao hứng vì cứ thế này, thân phận Thiên nữ của Tuyền Cơ trở thành sự thực, nếu nữ nhi là Thiên nữ, ông còn không phải Thánh quân sao? Vì tiền đồ của Ninh quốc, Cảnh Hòa đế bất luận thế nào cũng phải lập ông làm Thái tử.
Phiền não là vì, kế hoạch của ông còn chưa sắp xếp ổn thỏa, lần biến động này lại tới quá nhanh, cho dù ông ta xử lý được hai vị Mục thân vương và Tương thân vương đang đối đầu ở trong kinh, chỉ sợ cũng không dẹp yên được sự bất bình của những nước đang như hổ rình mồi ở xung quanh, một khi tin tức truyền ra, Thánh quân xuất hiện ở Ninh quốc, sáu quốc gia còn lại không phải gặp nguy hiểm sao?!
Vốn Nhạc quốc bên kia đã chinh chiến liên miên, giờ chỉ sợ Khiết quốc thậm chí là Kỉ quốc, Thành quốc, Tư quốc bên cạnh cũng chuẩn bị rục rịch.
Toàn bộ quan viên Ninh quốc đều bị tình huống trở tay không kịp này làm cho hoảng loạn bối rối, thậm chí còn định áp chế những lời đồn đãi khoa trương đủ loại trong dân gian, nhưng dân chúng bình thường của Ninh quốc lại không hiểu những chuyện này, bọn họ cũng không hiểu chuyện bảy nước thống nhất có ý nghĩa như thế nào, họ chỉ đơn thuần hy vọng Thiên nữ xuất hiện tại Ninh quốc, có thể khiến cho cuộc sống của bọn họ trở nên tốt hơn, cứu giúp bọn họ khỏi những tình cảnh dầu sôi lửa bỏng.
“Ngươi nói xem, là ai hại ta?” Tuyền Cơ bất đắc dĩ nói, chuyện mình rơi vào Lung Giang, người biết được không nhiều, tại sao bây giờ đầy đường phố lớn ai ai cũng biết vậy? Hơn nữa lời đồn đãi này rất kỳ quái lại cắt bỏ khoảng thời gian nàng lưu lạc tại Kỉ quốc.
Lời đồn rõ ràng có lợi với Hi thân vương này, nếu không phải đã biết thái độ hiện tại của Hi thân vương, có lẽ nàng đã hoài nghi đây là do chính Hi thân vương tung ra.
Dịch Thanh Vân nói: “Không biết, bây giờ có biết cũng vô dụng.”
Tuyền Cơ có chút do dự, có nên nói cho đại ca biết mình đã trải qua những chuyện gì không đây? Thuyết phục hắn cái chết đối với mình chẳng qua là một khởi đầu mới, cũng không có gì to tát cả, không nên để trong lòng, khẩn trương cao chạy xa bay rời khỏi những thị phi danh lợi này, tìm nơi non xanh nước biếc an nhàn tận hưởng quãng đời còn lại.
Có điều nghĩ lại vẫn không nên, chỉ sợ nói ra, hắn chẳng những không tin, còn lo âu thêm.
Tuy nhiên may mắn là, Lam Tích và vợ chồng Vân Ca đã lén xuất kinh thành công, đang trên đường trở về Kỉ quốc, sự lo lắng trong lòng cũng giảm đi một tầng, thực ra ba người này cũng không có quan hệ gì với bản thân nàng, chỉ là nàng không muốn họ vì bị mình liên lụy mà chịu tổn thương, dù sao đối với họ mà nói thế giới này còn nhiều điều đáng để lưu luyến lắm, chết nghĩa là mất hết mọi thứ.
Lam Tích được sự hộ tống của ám vệ Trầm thị, bình an ra khỏi kinh thành, theo như ước định, muội muội và muội phu cũng nhờ người của Trầm thị tiếp tục hộ tống về Kỉ quốc, còn nàng ở lại Ninh quốc giúp sư phụ làm việc.
Sau khi chia tay muội muội, một mình Lam Tích lẻn đến một nông trang không ai để mắt tới ở ngoài kinh thành, trong căn nhà ngói đơn sơ rách nát không ngờ lại có công tử tuấn mĩ dù thân mặc áo vải thô nhưng vẫn không giấu nổi sự thanh quý tuyệt đẹp.
Nhìn thấy nét tươi cười ôn nhã quen thuộc trên mặt công tử mặc vải thô, Lam Tích thất thanh: “Thiếu gia?!”
Vị công tử mặc vải thô chính là người mới lên ngôi Thái tử Kỉ quốc Triệu Kiến Thận, vừa mới cử hành xong nghi thức sắc phong Thái tử, đã lập tức vội vàng ẩn thân lén đến Ninh quốc.
Người biết được hai thân phận của hắn chỉ có người trong Vương phủ và nhân vật chủ chốt của Trầm thị, Lam Tích cũng không hề biết, thấy thiếu gia nhà mình đột nhiên đến Ninh quốc, nguyên nhân nghĩ đến đầu tiên đó là vì Tuyền Cơ, cảm giác mất mát chợt lóe lên trong lòng, nhưng dĩ nhiên an tâm chiếm phần nhiều - thiếu gia tự mình đến đây, Tuyền Cơ chắc chắn sẽ không có chuyện gì, ý nghĩ này vừa nổi lên trong đầu liền đột nhiên phát hiện trong lòng bất tri bất giác, sự quan tâm đối với Tuyền Cơ đã vượt qua tình cảm mê luyến ngưỡng mộ cam chịu của chính bản thân đối với thiếu gia.
Lam Tích hành lễ với Triệu Kiến Thận, lấy từ trong ngực ra một túi gấm nho nhỏ dâng lên Triệu Kiến Thận, thấp giọng bẩm báo: “Tuyền… Tạ tiểu thư phân phó thuộc hạ giao vật này cho thiếu gia, nói đa tạ thiếu gia đã giơ cao đánh khẽ, chúc thiếu gia sớm ngày đạt thành tâm nguyện.”
Triệu Kiến Thận nghe là vật Tuyền Cơ đưa cho hắn, trong lòng căng thẳng tiếp nhận, mở ra liền thấy, quả nhiên là Tử Vân Kim địch!
Triệu Chính đứng sau hắn nhìn thấy thì chấn động, đây rõ ràng là một trong tứ đại thần khí mà thiếu gia vẫn tìm kiếm lâu nay - “Động Địa Trụ”! Lại nhìn sắc mặt của thiếu gia, một chút vui mừng cũng không có, thậm chí có vẻ tức giận không tầm thường, thật kỳ quái.
Lam Tích thấy nét tươi cười của Triệu Kiến Thận có vẻ hơi thái quá, không cảm nhận được tâm tình hắn có chỗ nào tốt, mà ngược lại có chút rợn tóc gáy, nàng theo thiếu gia đã lâu, cũng có thể tạm phân biệt được lúc nào thiếu gia cười thực lòng lúc nào thì cười giả dối, không khỏi âm thầm lo lắng, chẳng lẽ Tuyền Cơ tặng nhầm đồ rồi sao? Nàng rõ ràng đã nói đây là thứ thiếu gia rất muốn mà!
Việc Tuyền Cơ tặng thứ này đâu chỉ sai, trong mắt Triệu Kiến Thận thì đó chính là tội không thể tha thứ!
Tuyền Cơ đã xem qua ít tư liệu về tứ đại thần khí, ngay từ đầu đã cảm thấy Tử Vân Kim địch rất giống “Động Địa Trụ” trong truyền thuyết, chỉ là lúc mới đầu không biết Dịch Thanh Vân với nàng là huynh muội ruột thịt, thấy Tử Vân Kim địch ở trong tay hai người cũng không có gì bất thường, cứ nghĩ vật giống vật mà thôi, về sau phát hiện quan hệ thân thích của hai người với lai lịch của Tử Vân Kim địch, mới dần dần xác định vật này quả thật là “Động Địa Trụ” trong tứ đại thần khí.
Ngày đó nàng lấy “Động Địa Trụ” ra để đổi lấy cỏ Tử Dương và việc hủy lệnh truy sát Dịch Thanh Vân với Triệu Kiến Thận, về sau Triệu Kiến Thận đều làm được rồi, nhưng lại yêu cầu nàng không được tự ý dịch dung, đưa “Động Địa Trụ” cho hắn, chính là không muốn nợ tình của hắn.
Điểm tâm tư ấy, Triệu Kiến Thận hiểu được, sao có thể không tức giận?!
Ngươi không muốn dính líu dù chỉ một chút quan hệ với ta sao? Triệu Kiến Thận co nắm tay đang vịn ở cạnh bàn, gỗ dưới tay vỡ vụn biến thành mùn cát rơi xuống trên mặt đất.
Lam Tích và Triệu Chính nhìn nhau hoảng sợ, âm thầm lo lắng cho Tuyền Cơ. Ôi! Cô nương này đang yên lành sao lại khiến chủ thượng tức giận vậy?
Triệu Kiến Thận tức giận ra sao, Tuyền Cơ không biết, nàng lúc này trong óc đều chỉ có ý nghĩ làm thế nào để rửa sạch nỗi “oan ức” bị coi là Thiên nữ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ngay cả nàng cũng bắt đầu hoài nghi có khi mình thật sự là Thiên nữ.
“Đại ca, nếu muội thật sự là Thiên nữ, thì phải làm sao đây?” Tuyền Cơ do dự nói, từ những chuyện li kì xảy ra với mình mà xét, chuyện này cũng không hẳn tuyệt đối không thể.
“Có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ lại đem muội bán với giá cao?” Dịch Thanh Vân không đứng đắn nói.
“Huynh nên cung kính với muội một chút đi, tốt xấu gì muội cũng là sứ giả do trời phái xuống!” Tuyền Cơ nghĩ cho dù phiền muộn cũng vô dụng, liền dứt khoát bắt đầu bông đùa.
“Huynh đối với muội còn chưa đủ cung kính? Chậc, muội chỉ hướng đông huynh không dám đi về hướng tây, muội bảo lên nóc nhà huynh không dám chồm hổm góc tường, cũng không phân biệt nổi là ai lớn ai nhỏ rồi!” Dịch Thanh Vân ai oán nói.
Hai người đang nói nói cười cười, Từ Vân bỗng nhiên chưa thông truyền mà chạy vào, Dịch Thanh Vân nhướng mày đang định mở miệng trách mắng, thì nghe hắn thở dốc nói: “Không… không xong rồi! Vương gia, Vương gia bị ám sát!”