Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117
Dịch Thanh Vân tức giận nói: “Không biết là ai lần trước hôn mê trên đường đá thiếu chút nữa là mất mạng! Không được, muốn đi thì ta cùng ngươi đi!”
“Hoa vương[1] mà huynh đang chiết cành cần phải có người chăm sóc mỗi ngày, nếu giao cho người khác ngộ nhỡ làm không tốt, công sức của huynh hơn ba tháng qua sẽ uổng phí.” Lạc Dương nhíu mày cự tuyệt nói.
[1] 花王: hoa vương - hoa mẫu đơn được mệnh danh là vua của loài hoa.
“Không được, không được, ngươi đi một mình ta sẽ lo lắng!” Dịch Thanh Vân vẫn khăng khăng.
“À, muội đi cùng Lạc Dương đại ca là được rồi!” Tuyền Cơ nói xen vào.
Dịch Thanh Vân liếc nhìn Tuyền Cơ một cái nói: “Muội tự chăm sóc mình đã là một vấn đề rồi!”
Tuyền Cơ cũng không tức giận, cười tủm tỉm nói: “Lần trước, chính muội cứu Lạc Dương đại ca nha, hơn nữa biện pháp chiếc cây là muội nghĩ ra, không biết chừng muội có thể tìm được loại cây thích hợp hơn Di mộc.”
Lạc Dương không muốn làm phiền Tuyền Cơ, đang muốn mở lời từ chối khéo léo, lại thấy Tuyền Cơ nhìn về phía hắn nhíu mày ra vẻ khổ sở lo lắng, đành phải cười khổ không nói.
Dịch Thanh Vân ngẫm lại thấy cũng có lý, trên núi này không có thú dữ nguy hiểm, người ngoài khó mà đi vào, chắc là không có vấn đề gì, bản thân mình quả thật cũng không yên tâm mấy cây hoa vương đã được chiết cành hơn một tháng kia, vì thế gật đầu đồng ý nói: “Kêu thêm một gia đinh đi cùng các ngươi nữa.”
Lạc Dương cười từ chối: “Cũng không cần qua đêm ở trong núi, núi này đệ rất quen thuộc, chúng ta đem theo túi thuốc xua đuổi rắn, côn trùng, chăm sóc lẫn nhau, chắc chắn không có chuyện gì, cần gì phải phiền phức như vậy? Dạo này trong cốc đang bận bịu việc hái hoa chế tạo hương liệu, sẽ cần nhiều nhân lực.”
Cứ như vậy, sáng sớm hôm sau hai người rời khỏi Phồn Tinh cốc tiến vào núi.
Với tính cách hết ăn lại nằm của Tuyền Cơ vốn sẽ không chủ động xin đi vào núi, nhưng mà ngày hôm trước nhận được thư của Đại ma vương nói hai ngày này sẽ đến Phồn Tinh cốc đón nàng, nàng không thể nghĩ ra lý do để cự tuyệt. Nhưng lại không cam lòng bị Đại ma vương đóng gói mang về Kỉ quốc. Cho nên dứt khoát cùng Lạc Dương xuất môn đi vòng vòng.
“Tuyền Cơ có tâm sự sao?” Lạc Dương thấy bộ dáng không có tinh thần thiếu chút nữa đâm đầu vào nhánh cây mọc lung tung của nàng, không thể không lo lắng.
“À? Có một chút… Lạc Dương đại ca, nếu có một người dường như thật sự thích huynh, nhưng nếu ở cùng một chỗ với hắn, sau này có thể sẽ rất phiền toái, vậy huynh sẽ làm sao?” Tuyền Cơ ra vẻ như ngẫu nhiên hỏi.
Lạc Dương ngẩn ra, bước chân chậm lại, cúi đầu một lát. Cười khổ nói: “Ta… cũng không biết.”
Tuyền Cơ quá u mê trong tâm sự của mình nên không phát hiện ra sự khác thường của Lạc Dương, hai người yên lặng một lúc, đột nhiên Tuyền Cơ ngẩng đầu nói: “Không nghĩ nữa, phiền chết mất!”
Lạc Dương ở bên cạnh bị dọa sợ, nhìn bộ dạng Tuyền Cơ như trời quang sau cơn mưa, không thể không ngưỡng mộ sự thoải mái của nàng.
“Lạc Dương đại ca, muội đến Phồn Tinh cốc lâu như vậy tại sao chưa từng thấy sư phụ của huynh và đại ca vậy?”
Vẻ mặt Lạc Dương dở khóc dở cười nhìn Tuyền Cơ nói: “Sư phụ của chúng ta chính là mẫu thân của đại ca muội, nhiều năm trước đã qua đời…”
“À, muội chưa từng hỏi thôi… Chỉ có hai sư huynh đệ các huynh sao?” Tuyền Cơ xấu hổ. Mình đúng là quá chậm hiểu.
Lạc Dương ngừng một lát nói: “Còn có một đại sư huynh đang ở Khiết quốc.”
“Sao? Muội còn cho rằng đại ca muội chính là lão đại, thì ra là ở trên còn có một sư huynh, tại sao lại chưa từng nghe đại ca nhắc đến?” Nhìn sắc mặt Lạc Dương kỳ lạ như vậy, đại sư huynh này không phải có vấn đề chứ.
“Sư huynh chưa từng gặp qua đại sư huynh, sư phụ vốn là người Khiết quốc, là họ hàng xa của đại sư huynh. Sau đó bởi vì có bất đồng với người trong nhà nên người một mình rời khỏi Khiết quốc tới Phồn Tinh cốc này, chỉ là thỉnh thoảng sẽ trở về dạy đại sư huynh. Ta là người Thành quốc, khi còn bé gặp thiên tai, cha mẹ đều chết, được sư phụ cứu. Sau đó sư phụ đem ta đến nơi của đại sư huynh. Thật ra phần lớn kiến thức y dược của ta đều là do đại sư huynh dạy…” Lạc Dương nói xong, vẻ mặt lại để lộ sự hoài niệm. Chắc hẳn khoảng thời gian ở bên cạnh đại sư huynh rất vui vẻ.
“Đại sư huynh kia rất lợi hại sao? So với huynh còn lợi hại hơn à?” Tuyền Cơ hiếu kỳ hỏi.
Lạc Dương rõ ràng rất kính nể vị đại sư huynh này: “Đại sư huynh là một thiên tài y dược, sư phụ từng nói, thiên phú của hắn trăm năm khó gặp, cho dù chính sư phụ cũng không sánh bằng, đáng tiếc hắn không thể chuyên tâm nghiên cứu y dược, nếu không chắc chắn sẽ là một thần y thời đại này.”
“Vậy tại sao hai người các huynh đều học y dược, đại ca lại chạy đi trồng hoa? Còn nữa, vì sao đại ca lại chưa từng gặp đại sư huynh? Lúc trước huynh ấy thường xuyên rời khỏi cốc chạy loạn khắp nơi mà?” Câu hỏi bắt đầu vô tận.
Tính tình Lạc Dương rất tốt, có hỏi thì sẽ có đáp: “Đây là ý của sư phụ, hơn nữa sư huynh thật sự rất thích trồng các loại hoa, sư phụ nói tính tình sư huynh thiếu sự bình tĩnh, chăm sóc hoa cỏ đôi khi bất cẩn làm chết cũng không có gì ghê gớm, nhưng đối với người bệnh thì không được có một tí bất cẩn nào, cho nên sư huynh yên phận trồng hoa là tốt rồi.” Nói đến đây, bên môi Lạc Dương lộ ra ý cười.
Tuyền Cơ cười ha ha nói: “Không thể ngờ miệng của mẫu thân đại ca lại lợi hại vậy, đại ca cũng không có nông nổi đến mức độ đó.” Nhưng mà nghĩ lại thì tính cách như ngựa hoang của Dịch Thanh Vân quả thật không thể làm thầy thuốc được.
Nghĩ sang hướng khác, điều này chưa hẳn không phải là tấm lòng muốn bảo vệ đại ca của bà, y học thường phải đối mặt với một sinh tử, đại ca có thể bỏ qua rất nhiều thứ, nhưng duy nhất chỉ có tình cảm lại rất xem trọng, theo y thuật quả thật không phải là lựa chọn có thể làm cho hắn vui vẻ.
Lại nghe thấy Lạc Dương tiếp tục nói: “Thân thế sư phụ khá phức tạp, không muốn liên lụy nhiều đến sư huynh cho nên bắt sư huynh thề không được bước vào lãnh thổ của Khiết quốc, vì thế hắn chưa từng gặp đại sư huynh.”
Tuyền Cơ ngửi ra được mùi vị không tầm thường từ câu nói này, lúc ở Hi thân vương phủ, đã từng thấp thoáng nghe được tin đồn mẫu thân đại ca xuất thân từ hoàng tộc Khiết quốc, bây giờ xem ra đó có thể là sự thật, nàng lại là họ hàng xa của vị đại sư huynh kia, nói vậy đại sư huynh cùng hoàng thất Khiết quốc cũng không tránh khỏi có quan hệ.
Nhưng mà Tuyền Cơ cho rằng việc này cách nàng và Dịch Thanh Vân rất xa, cho nên trong nháy mắt liền ném nó ra sau đầu, không hề nghĩ ngợi nhiều.
Hai người nói chuyện suốt trên đường, đường xá đi vào núi cũng không có khó khăn như Tuyền Cơ suy đoán.
Vào buổi chiều, bọn họ cuối cùng cũng tìm được Di mộc trong một lùm cây, Lạc Dương bước đến cẩn thận cắt tỉa cành lá, sau đó nhổ cả rể cây lên bỏ vào trong giỏ trúc nhỏ đã chuẩn bị từ trước.
Không biết bởi vì quá hưng phấn hay là quá mệt mỏi, Tuyền Cơ đi vài bước, chân liền bị rút gân, xoa nhẹ nửa ngày mới có chuyển biến tốt hơn một chút, nhưng khi đi lại khập khiễng, Lạc Dương nhìn sắc trời dần dần tối, vì thế đề nghị nói: “Ta cõng muội trở về nha?”
“Không tốt, không tốt, bệnh tim của huynh vừa bị phát tác một trận, nếu như mệt lại bị phát tác nữa thì làm sao bây giờ?” Tuyền Cơ xấu hổ, vốn là nàng làm bạn chăm sóc Lạc Dương, bây giờ ngược lại trở thành gánh nặng của Lạc Dương.
“Ta không có yếu ớt như vậy, hôm đó phát bệnh chỉ là ngoài ý muốn, ta cũng đã luyện qua võ công, dù cõng muội xuống núi cũng rất nhẹ nhàng, chỉ có điều chúng ta nam nữ khác biệt, sợ có tổn hại đối với danh dự của muội…’’
“Hoa vương[1] mà huynh đang chiết cành cần phải có người chăm sóc mỗi ngày, nếu giao cho người khác ngộ nhỡ làm không tốt, công sức của huynh hơn ba tháng qua sẽ uổng phí.” Lạc Dương nhíu mày cự tuyệt nói.
[1] 花王: hoa vương - hoa mẫu đơn được mệnh danh là vua của loài hoa.
“Không được, không được, ngươi đi một mình ta sẽ lo lắng!” Dịch Thanh Vân vẫn khăng khăng.
“À, muội đi cùng Lạc Dương đại ca là được rồi!” Tuyền Cơ nói xen vào.
Dịch Thanh Vân liếc nhìn Tuyền Cơ một cái nói: “Muội tự chăm sóc mình đã là một vấn đề rồi!”
Tuyền Cơ cũng không tức giận, cười tủm tỉm nói: “Lần trước, chính muội cứu Lạc Dương đại ca nha, hơn nữa biện pháp chiếc cây là muội nghĩ ra, không biết chừng muội có thể tìm được loại cây thích hợp hơn Di mộc.”
Lạc Dương không muốn làm phiền Tuyền Cơ, đang muốn mở lời từ chối khéo léo, lại thấy Tuyền Cơ nhìn về phía hắn nhíu mày ra vẻ khổ sở lo lắng, đành phải cười khổ không nói.
Dịch Thanh Vân ngẫm lại thấy cũng có lý, trên núi này không có thú dữ nguy hiểm, người ngoài khó mà đi vào, chắc là không có vấn đề gì, bản thân mình quả thật cũng không yên tâm mấy cây hoa vương đã được chiết cành hơn một tháng kia, vì thế gật đầu đồng ý nói: “Kêu thêm một gia đinh đi cùng các ngươi nữa.”
Lạc Dương cười từ chối: “Cũng không cần qua đêm ở trong núi, núi này đệ rất quen thuộc, chúng ta đem theo túi thuốc xua đuổi rắn, côn trùng, chăm sóc lẫn nhau, chắc chắn không có chuyện gì, cần gì phải phiền phức như vậy? Dạo này trong cốc đang bận bịu việc hái hoa chế tạo hương liệu, sẽ cần nhiều nhân lực.”
Cứ như vậy, sáng sớm hôm sau hai người rời khỏi Phồn Tinh cốc tiến vào núi.
Với tính cách hết ăn lại nằm của Tuyền Cơ vốn sẽ không chủ động xin đi vào núi, nhưng mà ngày hôm trước nhận được thư của Đại ma vương nói hai ngày này sẽ đến Phồn Tinh cốc đón nàng, nàng không thể nghĩ ra lý do để cự tuyệt. Nhưng lại không cam lòng bị Đại ma vương đóng gói mang về Kỉ quốc. Cho nên dứt khoát cùng Lạc Dương xuất môn đi vòng vòng.
“Tuyền Cơ có tâm sự sao?” Lạc Dương thấy bộ dáng không có tinh thần thiếu chút nữa đâm đầu vào nhánh cây mọc lung tung của nàng, không thể không lo lắng.
“À? Có một chút… Lạc Dương đại ca, nếu có một người dường như thật sự thích huynh, nhưng nếu ở cùng một chỗ với hắn, sau này có thể sẽ rất phiền toái, vậy huynh sẽ làm sao?” Tuyền Cơ ra vẻ như ngẫu nhiên hỏi.
Lạc Dương ngẩn ra, bước chân chậm lại, cúi đầu một lát. Cười khổ nói: “Ta… cũng không biết.”
Tuyền Cơ quá u mê trong tâm sự của mình nên không phát hiện ra sự khác thường của Lạc Dương, hai người yên lặng một lúc, đột nhiên Tuyền Cơ ngẩng đầu nói: “Không nghĩ nữa, phiền chết mất!”
Lạc Dương ở bên cạnh bị dọa sợ, nhìn bộ dạng Tuyền Cơ như trời quang sau cơn mưa, không thể không ngưỡng mộ sự thoải mái của nàng.
“Lạc Dương đại ca, muội đến Phồn Tinh cốc lâu như vậy tại sao chưa từng thấy sư phụ của huynh và đại ca vậy?”
Vẻ mặt Lạc Dương dở khóc dở cười nhìn Tuyền Cơ nói: “Sư phụ của chúng ta chính là mẫu thân của đại ca muội, nhiều năm trước đã qua đời…”
“À, muội chưa từng hỏi thôi… Chỉ có hai sư huynh đệ các huynh sao?” Tuyền Cơ xấu hổ. Mình đúng là quá chậm hiểu.
Lạc Dương ngừng một lát nói: “Còn có một đại sư huynh đang ở Khiết quốc.”
“Sao? Muội còn cho rằng đại ca muội chính là lão đại, thì ra là ở trên còn có một sư huynh, tại sao lại chưa từng nghe đại ca nhắc đến?” Nhìn sắc mặt Lạc Dương kỳ lạ như vậy, đại sư huynh này không phải có vấn đề chứ.
“Sư huynh chưa từng gặp qua đại sư huynh, sư phụ vốn là người Khiết quốc, là họ hàng xa của đại sư huynh. Sau đó bởi vì có bất đồng với người trong nhà nên người một mình rời khỏi Khiết quốc tới Phồn Tinh cốc này, chỉ là thỉnh thoảng sẽ trở về dạy đại sư huynh. Ta là người Thành quốc, khi còn bé gặp thiên tai, cha mẹ đều chết, được sư phụ cứu. Sau đó sư phụ đem ta đến nơi của đại sư huynh. Thật ra phần lớn kiến thức y dược của ta đều là do đại sư huynh dạy…” Lạc Dương nói xong, vẻ mặt lại để lộ sự hoài niệm. Chắc hẳn khoảng thời gian ở bên cạnh đại sư huynh rất vui vẻ.
“Đại sư huynh kia rất lợi hại sao? So với huynh còn lợi hại hơn à?” Tuyền Cơ hiếu kỳ hỏi.
Lạc Dương rõ ràng rất kính nể vị đại sư huynh này: “Đại sư huynh là một thiên tài y dược, sư phụ từng nói, thiên phú của hắn trăm năm khó gặp, cho dù chính sư phụ cũng không sánh bằng, đáng tiếc hắn không thể chuyên tâm nghiên cứu y dược, nếu không chắc chắn sẽ là một thần y thời đại này.”
“Vậy tại sao hai người các huynh đều học y dược, đại ca lại chạy đi trồng hoa? Còn nữa, vì sao đại ca lại chưa từng gặp đại sư huynh? Lúc trước huynh ấy thường xuyên rời khỏi cốc chạy loạn khắp nơi mà?” Câu hỏi bắt đầu vô tận.
Tính tình Lạc Dương rất tốt, có hỏi thì sẽ có đáp: “Đây là ý của sư phụ, hơn nữa sư huynh thật sự rất thích trồng các loại hoa, sư phụ nói tính tình sư huynh thiếu sự bình tĩnh, chăm sóc hoa cỏ đôi khi bất cẩn làm chết cũng không có gì ghê gớm, nhưng đối với người bệnh thì không được có một tí bất cẩn nào, cho nên sư huynh yên phận trồng hoa là tốt rồi.” Nói đến đây, bên môi Lạc Dương lộ ra ý cười.
Tuyền Cơ cười ha ha nói: “Không thể ngờ miệng của mẫu thân đại ca lại lợi hại vậy, đại ca cũng không có nông nổi đến mức độ đó.” Nhưng mà nghĩ lại thì tính cách như ngựa hoang của Dịch Thanh Vân quả thật không thể làm thầy thuốc được.
Nghĩ sang hướng khác, điều này chưa hẳn không phải là tấm lòng muốn bảo vệ đại ca của bà, y học thường phải đối mặt với một sinh tử, đại ca có thể bỏ qua rất nhiều thứ, nhưng duy nhất chỉ có tình cảm lại rất xem trọng, theo y thuật quả thật không phải là lựa chọn có thể làm cho hắn vui vẻ.
Lại nghe thấy Lạc Dương tiếp tục nói: “Thân thế sư phụ khá phức tạp, không muốn liên lụy nhiều đến sư huynh cho nên bắt sư huynh thề không được bước vào lãnh thổ của Khiết quốc, vì thế hắn chưa từng gặp đại sư huynh.”
Tuyền Cơ ngửi ra được mùi vị không tầm thường từ câu nói này, lúc ở Hi thân vương phủ, đã từng thấp thoáng nghe được tin đồn mẫu thân đại ca xuất thân từ hoàng tộc Khiết quốc, bây giờ xem ra đó có thể là sự thật, nàng lại là họ hàng xa của vị đại sư huynh kia, nói vậy đại sư huynh cùng hoàng thất Khiết quốc cũng không tránh khỏi có quan hệ.
Nhưng mà Tuyền Cơ cho rằng việc này cách nàng và Dịch Thanh Vân rất xa, cho nên trong nháy mắt liền ném nó ra sau đầu, không hề nghĩ ngợi nhiều.
Hai người nói chuyện suốt trên đường, đường xá đi vào núi cũng không có khó khăn như Tuyền Cơ suy đoán.
Vào buổi chiều, bọn họ cuối cùng cũng tìm được Di mộc trong một lùm cây, Lạc Dương bước đến cẩn thận cắt tỉa cành lá, sau đó nhổ cả rể cây lên bỏ vào trong giỏ trúc nhỏ đã chuẩn bị từ trước.
Không biết bởi vì quá hưng phấn hay là quá mệt mỏi, Tuyền Cơ đi vài bước, chân liền bị rút gân, xoa nhẹ nửa ngày mới có chuyển biến tốt hơn một chút, nhưng khi đi lại khập khiễng, Lạc Dương nhìn sắc trời dần dần tối, vì thế đề nghị nói: “Ta cõng muội trở về nha?”
“Không tốt, không tốt, bệnh tim của huynh vừa bị phát tác một trận, nếu như mệt lại bị phát tác nữa thì làm sao bây giờ?” Tuyền Cơ xấu hổ, vốn là nàng làm bạn chăm sóc Lạc Dương, bây giờ ngược lại trở thành gánh nặng của Lạc Dương.
“Ta không có yếu ớt như vậy, hôm đó phát bệnh chỉ là ngoài ý muốn, ta cũng đã luyện qua võ công, dù cõng muội xuống núi cũng rất nhẹ nhàng, chỉ có điều chúng ta nam nữ khác biệt, sợ có tổn hại đối với danh dự của muội…’’
Bình luận facebook