Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 154
Phi tần của Nhạc Nghịch tổng cộng có tám mươi ba người, trừ bỏ mấy người đang bị bệnh, không tranh sủng được, bởi vì có việc gì đó mà không đến được cùng với những người vì phạm cung quy nên bị cấm túc, thì còn lại đều đến đây, khoảng chừng hơn sáu mươi người. Tiền điện Ý Hoa cung vốn cũng được coi là rất rộng rãi nhưng không thể chứa được chừng này người, đành phải từng nhóm tiến vào.
Tuyền Cơ cảm thấy bản thân mình giống như chim quý thú lạ, xém chút nữa là kêu Dung ma ma và Vương công công ra ngoài cửa lập một chỗ bán vé, thu lại một khoản kếch xù tiền vé vào cửa.
Nhóm đầu tiên đi vào gồm có tám phi tử thân phận khá cao, Tuyền Cơ lười phải nhớ danh xưng của các nàng, dù sao nàng không định ở lại đây lâu. Ngọ thiện còn chưa dâng lên, Tuyền Cơ chán đến chết, nếu các nàng đặc biệt đến quan sát nàng, nàng cũng thuận tiện ngắm mỹ nữ cho đã mắt.
Chỉ thấy tám mỹ nữ mỗi người ăn mặc một kiểu, trang phục rực rỡ đồng loạt tiến vào, nũng nịu líu lo hướng về phía Nhạc Nghịch quỳ xuống hành lễ, chính xác là hoa cả mắt. Không thể không nói, mấy nữ nhân này quả thật mỗi người một vẻ, đẹp không sao tả xiết.
Tuyền Cơ chợt nhớ, nếu Đại ma vương không phải là vì mình, nói không chừng Hậu cung cũng phong phú không thua gì Nhạc Nghịch. Vì một đóa hoa là mình, đành buông tha cả một vườn hoa, ai, bản thân mình nghĩ lại cũng thấy tội cho y.
Nhưng mà nhìn theo góc độ này chứng minh là mình ở trong lòng Đại ma vương, tốt hơn nhiều mấy vị hoa hoa cỏ cỏ kia, hì hì! Tuyền Cơ nghĩ nghĩ, nhịn không được mà lâm vào tự kỷ không thể thoát ra, hoàn toàn không phát hiện ra bầu không khí trong điện nhất loạt tĩnh lặng.
Cánh tay bị nhéo một cái không nặng không nhẹ, Tuyền Cơ mới hoàn hồn, phát hiện tám mỹ nữ còn quỳ trên mặt đất, vẻ mặt không hiểu quay sang nhìn Nhạc Nghịch, chuyện này là sao? Nhạc Nghịch hỏi: “Hoàng hậu đang nghĩ cái gì? Nghĩ đến mức mê mẩn?”
Tuyền Cơ đương nhiên sẽ không ăn ngay nói thật, đùa nói: “Nga, ta thấy các nàng trông rất được, nhất thời có chút thất thần thôi. Các nàng bị quở trách hay sao mà không đứng dậy?”
“Các nàng thỉnh an Hoàng hậu, Hoàng hậu không mở miệng, các nàng làm sao được đứng dậy?” Nhạc Nghịch nói như lẽ đương nhiên.
“A? Các ngươi đứng lên đi, về sau không cần khách khí như vậy.” Nhạc Nghịch chết tiệt nhất định là cố ý! Tuyền Cơ mơ hồ đoán được Nhạc Nghịch không có lập tức nhắc nhở nàng là vì giúp nàng thị uy. Đương nhiên sâu xa hơn chính là cố ý gây thù cho nàng.
Tám mỹ nữ quỳ trên mặt đất một hồi cho đã, nội tâm lúc đầu kinh ngạc vì diện kiến là một Hoàng hậu cực xấu xí, sau vì bị Tuyền Cơ “cố ý” khiến các nàng phải quỳ thì đâm ra oán hận. Tiếp sau đó phát hiện Hoàng thượng dung túng nàng, trong lòng dâng lên ganh tị, lúc đứng lên rồi thì mỗi người đều đổi thành vẻ mặt tươi cười, người không biết còn nghĩ các nàng đều quỳ đến vô cùng vui vẻ.
Một phi tử trong nhóm đó ra vẻ đoan trang khiêm tốn cười đáp: “Hoàng hậu thân là người đứng đầu Hậu cung, bọn muội muội hướng người hành lễ là chuyện phải làm. Trăm triệu lần không dám dựa vào khoan dung của tỷ tỷ mà phá hỏng quy củ, Hoàng thượng người nói có phải không?”
Nhạc Nghịch gật đầu cười: “Quả nhiên ái phi là người hiểu chuyện nhất.”
Phi tử kia được Nhạc Nghịch tùy ý khích lệ một câu. Lúc bấy giờ khom người phúc thân: “Tạ ơn Hoàng thượng khen ngợi!” Lại đứng dậy, núm đồng tiền như hoa, trông cứ như là trúng giải thưởng gì đó vậy.
Tuyền Cơ nhìn không biết nói sao, diễn đến mức này, hát hí khúc cho ai xem đây!
Một phi tử khác hiển nhiên không cam lòng để cho người khác chiếm thế thượng phong, che miệng cười khanh khách vài tiếng, nói: “Vừa nhìn Hoàng hậu đã biết là một người đoan trang, dịu dàng. Ánh mắt của Hoàng thượng thật tốt.”
Vỗ mông ngựa như thế này không khỏi có phần quá rồi, Nhạc Nghịch cười nhìn Tuyền Cơ, Tuyền Cơ trừng mắt lại hắn một cái, nhẹ nhàng hỏi nhỏ: “Ngươi xác định nàng không phải là châm chọc ngươi?”
Cái này là trợn mắt nói dối! Làm người không thể vô sỉ đến nước này! Tuyền Cơ với dung mạo hiện nay của mình thập phần hiểu rõ, cũng may nữ nhân này còn chưa đem mấy câu ca ngợi ‘xinh đẹp động lòng người’ linh tinh nói ra, nếu không, nàng thực sẽ bị sét đánh chết tại chỗ.
Mấy người đàn bà ngươi một lời, ta một lời lấy hết khả năng ra mà nịnh nọt, chỉ có hai phi tử vẫn luôn đứng ở một bên không nói một lời, không biết là do tính tình nội liễm hay là khinh thường việc phải hợp sức diễn trò, mặc kệ là nguyên nhân gì. Trong lòng Tuyền Cơ đều cảm kích các nàng.
Nhưng Nhạc Nghịch thì không nghĩ như vậy. Tuyền Cơ đang hy vọng đám nữ nhân đó nhanh nói hết thì cút đi, Nhạc Nghịch lại hướng sang hai phi tử trầm mặc kia hỏi: “Hai ái phi vì sao trầm mặc không nói? Là bất mãn với tân Hoàng hậu của trẫm sao?”
Lời này nói ra rất có trọng lượng, ánh mắt sáu nữ nhân kia lập tức đồng loạt quét về phía hai người, vui sướng khi thấy người gặp họa có, chờ xem trò hay cũng có.
Một trong hai phi tử đó hơi khom người nói: “Thần thiếp không dám, lúc thần thiếp tiến vào thì nghe Vương công công dự định truyền gọi thiện, nghĩ hẳn Hoàng thượng và Hoàng hậu chưa dùng qua cơm trưa, sợ đã nhiều lời quấy rầy Hoàng thượng, Hoàng hậu. Kia liền là tội đáng chết vạn lần!”
Chậc chậc! Lời này nói ra đúng là tri kỷ. Trong lòng Tuyền Cơ thầm tán thưởng! Kỳ thật, nàng nhìn ra được hai nữ nhân này là khinh thường nàng, chỉ là trong lúc nguy cấp cũng có thể nói được tốt đẹp như vậy. Hợp tình hợp lý lại chu đáo uyển chuyển, thuận tiện đánh một cái vào mặt mấy người kia, cao! Thật sự là cao!
Những lời này vừa nói ra, sáu nữ nhân vốn đang đắc ý dào dạt thần sắc biến đổi, dâng lên xấu hổ, trong lòng lại oán hận vạn phần.
“Thì ra trẫm đã trách lầm ái phi!” Nhạc Nghịch hiển nhiên cũng thật lòng tán thưởng phi tử này hiểu chuyện.
Phi tử còn lại kia hiển nhiên không thông minh như vậy, nàng chẳng những khinh thường Tuyền Cơ, lại còn dũng cảm đem thái độ khinh khi từ lời nói đến hành động biểu đạt ra hết!
“Nô tỳ suy nghĩ lời Hoàng hậu nương nương nói, Hoàng thượng lại trách lầm nô tỳ, thật oan uổng cho nô tỳ!” Chẳng những vẻ ngoài ăn mặc xinh đẹp, thanh âm còn yêu kiều đắc ý, Tuyền Cơ nghe xong cả người lạnh run.
“Nga? Chẳng lẽ trong lời nói của Hoàng hậu có ẩn chứa huyền cơ gì sao? Ái phi nói nghe thử xem.” Nhạc Nghịch cười thật dịu dàng, hiển nhiên đang hưởng thụ phong tình như vậy.
Tuyền Cơ thầm nghĩ, phi tử này đoán chừng xuất thân không tệ, bình thường hẳn là luôn được sủng ái, cho nên mới dám trước mặt mọi người cùng Nhạc Nghịch liếc mắt đưa tình.
“Nô tỳ không dám nói, sợ làm Hoàng hậu mất hứng.” Vừa nói vừa liếc sang Tuyền Cơ một cái, khinh thường lẫn chán ghét, oán độc trong mắt cái nào cũng có, nhưng góc độ nàng ta liếc vừa vặn tầm mắt Nhạc Nghịch nhìn không tới, khi bước thêm vài bước gần lại phía Nhạc Nghịch, thì sóng mắt đã trở nên quyến rũ đa tình, tốc độ thay đổi đó khiến Tuyền Cơ thở dài, như vậy mà mắt không bị rút gân, bản lĩnh cũng hạng nhất rồi.
“Ngươi cứ việc nói, không quan hệ, Hoàng hậu của trẫm cũng không phải người nhỏ mọn.” Nhạc Nghịch cười thật xấu xa, ánh mắt nhìn về phía Tuyền Cơ rõ ràng là chờ xem kịch vui.
Tuyền Cơ khó chịu, này chẳng phải khuyến khích nữ nhân này ở trước mặt mọi người khiến nàng khó xử sao? Thiếu chút nữa nàng đã thốt ra: “Thực ra ta phi thường keo kiệt nữa là! Tự giữ lấy lời của ngươi đi!” Chẳng qua thì dù sao cũng nghĩ đến hoàn cảnh hiện giờ cũng mạnh hơn con người, miễn cưỡng nhịn xuống.
Phi tử kia được Nhạc Nghịch cổ vũ, lập tức vênh mặt lên, phỏng chừng trước đó chính là cố tình ra vẻ trầm mặc chỉ để chờ cơ hội để bùng nổ như bây giờ.
“Đại khái là Hoàng hậu không có thói quen nhận hành lễ từ người khác, không biết thần thiếp nói có đúng không?” Ngữ khí là thăm dò, ánh mắt là khiêu khích.
“Đúng.” Tuyền Cơ vô cùng hợp tác, một bụng hỏa của nàng chưa tìm được người để phát tiết, giờ có người không ngại dâng lên.
“Khó trách! Chẳng qua Hoàng hậu được Hoàng thượng sủng ái, ngày sau chính là người đứng đầu của chúng tỷ muội ta, thân phận về sau quý không thể nói. Tự nhiên phải quen được người khác quỳ lạy. Thần thiếp kính người, cũng là kính Hoàng thượng. Người cao quý được người khác làm đại lễ thì có gì không quen, Hoàng hậu người nói đúng không?”
Lời này rõ ràng ám chỉ Tuyền Cơ xuất thân không cao, dựa vào sủng ái của Hoàng thượng mới bay lên đầu cành, các nàng không phục nàng.
Chúng phi tử phía dưới mừng rỡ vì có người xuất đầu. Lại có phần chờ mong phi tử này gặp xui xẻo, trong lòng mỗi người đều vui vẻ.
Nhạc Nghịch cười cười nhìn Tuyền Cơ không nói.
Nếu hắn muốn thấy Tuyền Cơ tự ti khó xử, kia hắn nhất định thất vọng!
Nếu hắn muốn thấy Tuyền Cơ xin giúp đỡ từ hắn, kia hắn nhất định phải tuyệt vọng!
Tuyền Cơ cười lạnh một tiếng, lão hổ không phát uy ngươi nghĩ ta là mèo Hello Kitty sao.
“Ta cao quý hay không, không cần dựa vào nam nhân bên cạnh mà chứng minh, lại càng không cần dựa vào bao nhiêu người quỳ ở dưới chân ta để chứng minh! Nếu một ngày không ai quỳ lạy ngươi, ngươi liền hoài nghi mình có phải hay không trở nên thấp hèn. Vậy thì ngươi nên trở về, đi cảm tạ mấy người quỳ xuống dập đầu ngươi, bởi vì không có bọn họ, ngươi cũng chả là cái gì cả!”
Lời này trực tiếp thẳng thắn, nói năng có khí phách, toàn trường cao thấp một mảnh yên tĩnh, ánh mắt Nhạc Nghịch nhìn về phía Tuyền Cơ chậm rãi thay đổi.
Lời này là từ lúc Tuyền Cơ đến thế giới này cho đến nay, vẫn là nghẹn ở trong lòng chưa nói.
Bất luận là Nhạc Nghịch hay Đại ma vương, bao gồm cả những người thân phận cao mà Tuyền Cơ đã gặp qua, đều có thói quen bắt người khác phải khúm núm. Mặc kệ người ta có nguyện ý hay không, bọn họ đều thấy đó là chuyện hiển nhiên.
Điều này so với thói quen trong cuộc sống ở xã hội hiện đại của Tuyền Cơ thì phi thường không quen, đại đa số lúc nàng bị bức phải nhượng bộ, không thể không hành lễ người ta, không thể không nhận quỳ lạy của người ta, nhưng cũng không đại biểu rằng trong lòng nàng đồng ý loại chuyện bất bình đẳng trắng trợn như vậy.
Không quen nhìn chính là không quen nhìn, chán ghét chính là chán ghét!
Đại ma vương biết nàng không thích những thứ này, cho nên cố gắng tránh để nàng đụng phải mấy trường hợp như vậy. Mà ở trước mặt Nhạc Nghịch, hắn lại hy vọng dùng thứ nàng chán ghét đả động nàng. Muốn nàng thích cái loại tư vị “Tôn quý” này.
Đối diện với Nhạc Nghịch, nàng không có can đảm trực tiếp phản kháng, nhưng một nữ nhân tự cho là mình thông minh tự mình nộp mạng thì nàng còn không thu thập được sao?
Được rồi. Tuyền Cơ thừa nhận là mình ỷ mạnh hiếp yếu, bất quá nghẹn lâu lắm rồi, cuối cùng tìm được đối tượng thích hợp để phát hỏa một chút, để mình khó chịu, đương nhiên để người khác khó chịu vẫn tốt hơn nhiều!
Lời nói của Tuyền Cơ khiến không khí toàn trường như xuống dưới âm độ, phi tử lên tiếng bị mỉa mai mặt lúc xanh lúc đỏ, nói đạo lý thì không nói lại, mà ở trước mặt Nhạc Nghịch đương nhiên không dám khóc lóc om sòm, thấy ánh mắt mấy phi tử kia toàn là châm biếm, hận trên mặt đất không có lỗ nào để cho nàng trốn vào.
Mấy phi tử kia cũng biết hôm nay không thể chiếm được lợi ích, đành ngượng ngùng hành lễ cáo lui.
Nhạc Nghịch nhìn bóng dáng mấy nàng rời đi, nói với Tuyền Cơ: “Lời lẽ của Hoàng hậu thật là sắc bén lợi hại, trẫm vô cùng kính nể.”
Tuyền Cơ liếc hắn một cái, cười giả lả: “Khách khí.”
“Thực ra đây là lần đầu tiên thấy có người chỉ dùng một lời mà làm mấy nữ nhân kia liền câm miệng, tin tưởng ngày sau Hoàng hậu ở trong cung khẳng định như cá gặp nước, cực kỳ thoải mái.” Nhạc Nghịch nói ra không chút nào che giấu vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Tuyền Cơ hừ lạnh, nói: “Cơm trưa đâu? Như thế nào còn chưa dâng lên, ta sắp chết đói rồi!”
Nàng tự nhiên biết hôm nay chỉ một lần đã đắc tội mấy vị trâu bò trong cung hết rồi, bất quá nàng không định thật sự ở lại chỗ này làm Hoàng hậu, tại sao phải sợ các nàng?!
Trước mắt, đối với Nhạc Nghịch mình vẫn còn giá trị lợi dụng, tin tưởng rằng mình sẽ không gặp phải chuyện không may, một khi đã như vậy, còn có gì phải sợ!
Thật may Đại ma vương chỉ có một mình nàng, nếu không mỗi ngày nàng đều phải đối mặt với đám nữ nhân luôn mang ý xấu, cho dù có thích Đại ma vương đến mấy thì cũng không thể tiếp tục chịu đựng nổi.
Tuyền Cơ quan sát mấy thái giám cung nữ đưa lên đồ ăn phong phú, không khỏi nhớ lại sau khi Kỉ Kiến Thận đăng cơ, mình lần đầu tiến cung, cảnh tượng mình và hắn hai người cùng nhau ăn cơm… Đại ma vương, ta rất nhớ huynh! Chừng nào thì huynh mới đến!
Tuyền Cơ cảm thấy bản thân mình giống như chim quý thú lạ, xém chút nữa là kêu Dung ma ma và Vương công công ra ngoài cửa lập một chỗ bán vé, thu lại một khoản kếch xù tiền vé vào cửa.
Nhóm đầu tiên đi vào gồm có tám phi tử thân phận khá cao, Tuyền Cơ lười phải nhớ danh xưng của các nàng, dù sao nàng không định ở lại đây lâu. Ngọ thiện còn chưa dâng lên, Tuyền Cơ chán đến chết, nếu các nàng đặc biệt đến quan sát nàng, nàng cũng thuận tiện ngắm mỹ nữ cho đã mắt.
Chỉ thấy tám mỹ nữ mỗi người ăn mặc một kiểu, trang phục rực rỡ đồng loạt tiến vào, nũng nịu líu lo hướng về phía Nhạc Nghịch quỳ xuống hành lễ, chính xác là hoa cả mắt. Không thể không nói, mấy nữ nhân này quả thật mỗi người một vẻ, đẹp không sao tả xiết.
Tuyền Cơ chợt nhớ, nếu Đại ma vương không phải là vì mình, nói không chừng Hậu cung cũng phong phú không thua gì Nhạc Nghịch. Vì một đóa hoa là mình, đành buông tha cả một vườn hoa, ai, bản thân mình nghĩ lại cũng thấy tội cho y.
Nhưng mà nhìn theo góc độ này chứng minh là mình ở trong lòng Đại ma vương, tốt hơn nhiều mấy vị hoa hoa cỏ cỏ kia, hì hì! Tuyền Cơ nghĩ nghĩ, nhịn không được mà lâm vào tự kỷ không thể thoát ra, hoàn toàn không phát hiện ra bầu không khí trong điện nhất loạt tĩnh lặng.
Cánh tay bị nhéo một cái không nặng không nhẹ, Tuyền Cơ mới hoàn hồn, phát hiện tám mỹ nữ còn quỳ trên mặt đất, vẻ mặt không hiểu quay sang nhìn Nhạc Nghịch, chuyện này là sao? Nhạc Nghịch hỏi: “Hoàng hậu đang nghĩ cái gì? Nghĩ đến mức mê mẩn?”
Tuyền Cơ đương nhiên sẽ không ăn ngay nói thật, đùa nói: “Nga, ta thấy các nàng trông rất được, nhất thời có chút thất thần thôi. Các nàng bị quở trách hay sao mà không đứng dậy?”
“Các nàng thỉnh an Hoàng hậu, Hoàng hậu không mở miệng, các nàng làm sao được đứng dậy?” Nhạc Nghịch nói như lẽ đương nhiên.
“A? Các ngươi đứng lên đi, về sau không cần khách khí như vậy.” Nhạc Nghịch chết tiệt nhất định là cố ý! Tuyền Cơ mơ hồ đoán được Nhạc Nghịch không có lập tức nhắc nhở nàng là vì giúp nàng thị uy. Đương nhiên sâu xa hơn chính là cố ý gây thù cho nàng.
Tám mỹ nữ quỳ trên mặt đất một hồi cho đã, nội tâm lúc đầu kinh ngạc vì diện kiến là một Hoàng hậu cực xấu xí, sau vì bị Tuyền Cơ “cố ý” khiến các nàng phải quỳ thì đâm ra oán hận. Tiếp sau đó phát hiện Hoàng thượng dung túng nàng, trong lòng dâng lên ganh tị, lúc đứng lên rồi thì mỗi người đều đổi thành vẻ mặt tươi cười, người không biết còn nghĩ các nàng đều quỳ đến vô cùng vui vẻ.
Một phi tử trong nhóm đó ra vẻ đoan trang khiêm tốn cười đáp: “Hoàng hậu thân là người đứng đầu Hậu cung, bọn muội muội hướng người hành lễ là chuyện phải làm. Trăm triệu lần không dám dựa vào khoan dung của tỷ tỷ mà phá hỏng quy củ, Hoàng thượng người nói có phải không?”
Nhạc Nghịch gật đầu cười: “Quả nhiên ái phi là người hiểu chuyện nhất.”
Phi tử kia được Nhạc Nghịch tùy ý khích lệ một câu. Lúc bấy giờ khom người phúc thân: “Tạ ơn Hoàng thượng khen ngợi!” Lại đứng dậy, núm đồng tiền như hoa, trông cứ như là trúng giải thưởng gì đó vậy.
Tuyền Cơ nhìn không biết nói sao, diễn đến mức này, hát hí khúc cho ai xem đây!
Một phi tử khác hiển nhiên không cam lòng để cho người khác chiếm thế thượng phong, che miệng cười khanh khách vài tiếng, nói: “Vừa nhìn Hoàng hậu đã biết là một người đoan trang, dịu dàng. Ánh mắt của Hoàng thượng thật tốt.”
Vỗ mông ngựa như thế này không khỏi có phần quá rồi, Nhạc Nghịch cười nhìn Tuyền Cơ, Tuyền Cơ trừng mắt lại hắn một cái, nhẹ nhàng hỏi nhỏ: “Ngươi xác định nàng không phải là châm chọc ngươi?”
Cái này là trợn mắt nói dối! Làm người không thể vô sỉ đến nước này! Tuyền Cơ với dung mạo hiện nay của mình thập phần hiểu rõ, cũng may nữ nhân này còn chưa đem mấy câu ca ngợi ‘xinh đẹp động lòng người’ linh tinh nói ra, nếu không, nàng thực sẽ bị sét đánh chết tại chỗ.
Mấy người đàn bà ngươi một lời, ta một lời lấy hết khả năng ra mà nịnh nọt, chỉ có hai phi tử vẫn luôn đứng ở một bên không nói một lời, không biết là do tính tình nội liễm hay là khinh thường việc phải hợp sức diễn trò, mặc kệ là nguyên nhân gì. Trong lòng Tuyền Cơ đều cảm kích các nàng.
Nhưng Nhạc Nghịch thì không nghĩ như vậy. Tuyền Cơ đang hy vọng đám nữ nhân đó nhanh nói hết thì cút đi, Nhạc Nghịch lại hướng sang hai phi tử trầm mặc kia hỏi: “Hai ái phi vì sao trầm mặc không nói? Là bất mãn với tân Hoàng hậu của trẫm sao?”
Lời này nói ra rất có trọng lượng, ánh mắt sáu nữ nhân kia lập tức đồng loạt quét về phía hai người, vui sướng khi thấy người gặp họa có, chờ xem trò hay cũng có.
Một trong hai phi tử đó hơi khom người nói: “Thần thiếp không dám, lúc thần thiếp tiến vào thì nghe Vương công công dự định truyền gọi thiện, nghĩ hẳn Hoàng thượng và Hoàng hậu chưa dùng qua cơm trưa, sợ đã nhiều lời quấy rầy Hoàng thượng, Hoàng hậu. Kia liền là tội đáng chết vạn lần!”
Chậc chậc! Lời này nói ra đúng là tri kỷ. Trong lòng Tuyền Cơ thầm tán thưởng! Kỳ thật, nàng nhìn ra được hai nữ nhân này là khinh thường nàng, chỉ là trong lúc nguy cấp cũng có thể nói được tốt đẹp như vậy. Hợp tình hợp lý lại chu đáo uyển chuyển, thuận tiện đánh một cái vào mặt mấy người kia, cao! Thật sự là cao!
Những lời này vừa nói ra, sáu nữ nhân vốn đang đắc ý dào dạt thần sắc biến đổi, dâng lên xấu hổ, trong lòng lại oán hận vạn phần.
“Thì ra trẫm đã trách lầm ái phi!” Nhạc Nghịch hiển nhiên cũng thật lòng tán thưởng phi tử này hiểu chuyện.
Phi tử còn lại kia hiển nhiên không thông minh như vậy, nàng chẳng những khinh thường Tuyền Cơ, lại còn dũng cảm đem thái độ khinh khi từ lời nói đến hành động biểu đạt ra hết!
“Nô tỳ suy nghĩ lời Hoàng hậu nương nương nói, Hoàng thượng lại trách lầm nô tỳ, thật oan uổng cho nô tỳ!” Chẳng những vẻ ngoài ăn mặc xinh đẹp, thanh âm còn yêu kiều đắc ý, Tuyền Cơ nghe xong cả người lạnh run.
“Nga? Chẳng lẽ trong lời nói của Hoàng hậu có ẩn chứa huyền cơ gì sao? Ái phi nói nghe thử xem.” Nhạc Nghịch cười thật dịu dàng, hiển nhiên đang hưởng thụ phong tình như vậy.
Tuyền Cơ thầm nghĩ, phi tử này đoán chừng xuất thân không tệ, bình thường hẳn là luôn được sủng ái, cho nên mới dám trước mặt mọi người cùng Nhạc Nghịch liếc mắt đưa tình.
“Nô tỳ không dám nói, sợ làm Hoàng hậu mất hứng.” Vừa nói vừa liếc sang Tuyền Cơ một cái, khinh thường lẫn chán ghét, oán độc trong mắt cái nào cũng có, nhưng góc độ nàng ta liếc vừa vặn tầm mắt Nhạc Nghịch nhìn không tới, khi bước thêm vài bước gần lại phía Nhạc Nghịch, thì sóng mắt đã trở nên quyến rũ đa tình, tốc độ thay đổi đó khiến Tuyền Cơ thở dài, như vậy mà mắt không bị rút gân, bản lĩnh cũng hạng nhất rồi.
“Ngươi cứ việc nói, không quan hệ, Hoàng hậu của trẫm cũng không phải người nhỏ mọn.” Nhạc Nghịch cười thật xấu xa, ánh mắt nhìn về phía Tuyền Cơ rõ ràng là chờ xem kịch vui.
Tuyền Cơ khó chịu, này chẳng phải khuyến khích nữ nhân này ở trước mặt mọi người khiến nàng khó xử sao? Thiếu chút nữa nàng đã thốt ra: “Thực ra ta phi thường keo kiệt nữa là! Tự giữ lấy lời của ngươi đi!” Chẳng qua thì dù sao cũng nghĩ đến hoàn cảnh hiện giờ cũng mạnh hơn con người, miễn cưỡng nhịn xuống.
Phi tử kia được Nhạc Nghịch cổ vũ, lập tức vênh mặt lên, phỏng chừng trước đó chính là cố tình ra vẻ trầm mặc chỉ để chờ cơ hội để bùng nổ như bây giờ.
“Đại khái là Hoàng hậu không có thói quen nhận hành lễ từ người khác, không biết thần thiếp nói có đúng không?” Ngữ khí là thăm dò, ánh mắt là khiêu khích.
“Đúng.” Tuyền Cơ vô cùng hợp tác, một bụng hỏa của nàng chưa tìm được người để phát tiết, giờ có người không ngại dâng lên.
“Khó trách! Chẳng qua Hoàng hậu được Hoàng thượng sủng ái, ngày sau chính là người đứng đầu của chúng tỷ muội ta, thân phận về sau quý không thể nói. Tự nhiên phải quen được người khác quỳ lạy. Thần thiếp kính người, cũng là kính Hoàng thượng. Người cao quý được người khác làm đại lễ thì có gì không quen, Hoàng hậu người nói đúng không?”
Lời này rõ ràng ám chỉ Tuyền Cơ xuất thân không cao, dựa vào sủng ái của Hoàng thượng mới bay lên đầu cành, các nàng không phục nàng.
Chúng phi tử phía dưới mừng rỡ vì có người xuất đầu. Lại có phần chờ mong phi tử này gặp xui xẻo, trong lòng mỗi người đều vui vẻ.
Nhạc Nghịch cười cười nhìn Tuyền Cơ không nói.
Nếu hắn muốn thấy Tuyền Cơ tự ti khó xử, kia hắn nhất định thất vọng!
Nếu hắn muốn thấy Tuyền Cơ xin giúp đỡ từ hắn, kia hắn nhất định phải tuyệt vọng!
Tuyền Cơ cười lạnh một tiếng, lão hổ không phát uy ngươi nghĩ ta là mèo Hello Kitty sao.
“Ta cao quý hay không, không cần dựa vào nam nhân bên cạnh mà chứng minh, lại càng không cần dựa vào bao nhiêu người quỳ ở dưới chân ta để chứng minh! Nếu một ngày không ai quỳ lạy ngươi, ngươi liền hoài nghi mình có phải hay không trở nên thấp hèn. Vậy thì ngươi nên trở về, đi cảm tạ mấy người quỳ xuống dập đầu ngươi, bởi vì không có bọn họ, ngươi cũng chả là cái gì cả!”
Lời này trực tiếp thẳng thắn, nói năng có khí phách, toàn trường cao thấp một mảnh yên tĩnh, ánh mắt Nhạc Nghịch nhìn về phía Tuyền Cơ chậm rãi thay đổi.
Lời này là từ lúc Tuyền Cơ đến thế giới này cho đến nay, vẫn là nghẹn ở trong lòng chưa nói.
Bất luận là Nhạc Nghịch hay Đại ma vương, bao gồm cả những người thân phận cao mà Tuyền Cơ đã gặp qua, đều có thói quen bắt người khác phải khúm núm. Mặc kệ người ta có nguyện ý hay không, bọn họ đều thấy đó là chuyện hiển nhiên.
Điều này so với thói quen trong cuộc sống ở xã hội hiện đại của Tuyền Cơ thì phi thường không quen, đại đa số lúc nàng bị bức phải nhượng bộ, không thể không hành lễ người ta, không thể không nhận quỳ lạy của người ta, nhưng cũng không đại biểu rằng trong lòng nàng đồng ý loại chuyện bất bình đẳng trắng trợn như vậy.
Không quen nhìn chính là không quen nhìn, chán ghét chính là chán ghét!
Đại ma vương biết nàng không thích những thứ này, cho nên cố gắng tránh để nàng đụng phải mấy trường hợp như vậy. Mà ở trước mặt Nhạc Nghịch, hắn lại hy vọng dùng thứ nàng chán ghét đả động nàng. Muốn nàng thích cái loại tư vị “Tôn quý” này.
Đối diện với Nhạc Nghịch, nàng không có can đảm trực tiếp phản kháng, nhưng một nữ nhân tự cho là mình thông minh tự mình nộp mạng thì nàng còn không thu thập được sao?
Được rồi. Tuyền Cơ thừa nhận là mình ỷ mạnh hiếp yếu, bất quá nghẹn lâu lắm rồi, cuối cùng tìm được đối tượng thích hợp để phát hỏa một chút, để mình khó chịu, đương nhiên để người khác khó chịu vẫn tốt hơn nhiều!
Lời nói của Tuyền Cơ khiến không khí toàn trường như xuống dưới âm độ, phi tử lên tiếng bị mỉa mai mặt lúc xanh lúc đỏ, nói đạo lý thì không nói lại, mà ở trước mặt Nhạc Nghịch đương nhiên không dám khóc lóc om sòm, thấy ánh mắt mấy phi tử kia toàn là châm biếm, hận trên mặt đất không có lỗ nào để cho nàng trốn vào.
Mấy phi tử kia cũng biết hôm nay không thể chiếm được lợi ích, đành ngượng ngùng hành lễ cáo lui.
Nhạc Nghịch nhìn bóng dáng mấy nàng rời đi, nói với Tuyền Cơ: “Lời lẽ của Hoàng hậu thật là sắc bén lợi hại, trẫm vô cùng kính nể.”
Tuyền Cơ liếc hắn một cái, cười giả lả: “Khách khí.”
“Thực ra đây là lần đầu tiên thấy có người chỉ dùng một lời mà làm mấy nữ nhân kia liền câm miệng, tin tưởng ngày sau Hoàng hậu ở trong cung khẳng định như cá gặp nước, cực kỳ thoải mái.” Nhạc Nghịch nói ra không chút nào che giấu vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Tuyền Cơ hừ lạnh, nói: “Cơm trưa đâu? Như thế nào còn chưa dâng lên, ta sắp chết đói rồi!”
Nàng tự nhiên biết hôm nay chỉ một lần đã đắc tội mấy vị trâu bò trong cung hết rồi, bất quá nàng không định thật sự ở lại chỗ này làm Hoàng hậu, tại sao phải sợ các nàng?!
Trước mắt, đối với Nhạc Nghịch mình vẫn còn giá trị lợi dụng, tin tưởng rằng mình sẽ không gặp phải chuyện không may, một khi đã như vậy, còn có gì phải sợ!
Thật may Đại ma vương chỉ có một mình nàng, nếu không mỗi ngày nàng đều phải đối mặt với đám nữ nhân luôn mang ý xấu, cho dù có thích Đại ma vương đến mấy thì cũng không thể tiếp tục chịu đựng nổi.
Tuyền Cơ quan sát mấy thái giám cung nữ đưa lên đồ ăn phong phú, không khỏi nhớ lại sau khi Kỉ Kiến Thận đăng cơ, mình lần đầu tiến cung, cảnh tượng mình và hắn hai người cùng nhau ăn cơm… Đại ma vương, ta rất nhớ huynh! Chừng nào thì huynh mới đến!
Bình luận facebook