Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 174
Tuyền Cơ vốn tưởng rằng hai người sẽ ở lại khách điếm tại trạm dịch hoặc thậm chí là thôn làng nào đó để qua đêm, cho nên khi Đại ma vương ngang nhiên đường hoàng gõ cửa đại môn trang viên của một hộ quan viên ở trấn trên, lại có một đống người ùa ra cung kính gọi hắn là biểu thiếu gia, thật sự bị kinh hãi.
Mình quả là quá coi nhẹ yêu cầu đối với chất lượng cuộc sống lẫn phạm vi thế lực của Đại ma vương rồi!
Ông lão đánh xe giống như từ sớm đã quen biết bọn họ, thành thành thật thật đi theo gia đinh lui xuống nghỉ ngơi, an trí xe ngựa.
Một gã thanh niên áng chừng ba mươi tuổi, thanh tú nhã nhặn cười hào sảng tiến lên chào đón, nồng nhiệt thân thiết nói: “Biểu ca, có thể thấy ngươi đến đây! Tiểu đệ mỗi ngày không uổng trông chờ ngươi tới.”
Biểu ca? Tuyền Cơ hết nhìn thanh niên trước mặt lại nhìn sang Kỉ Kiến Thận, Đại ma vương từ khi nào thì lại có thêm ra một tên biểu đệ vậy, dựa theo gia tộc của Đại ma vương mà nói, vị “Biểu đệ” này hoặc là người của Xích gia, cũng có thể là người thuộc hoàng tộc Khiết quốc, hoặc giả là có quan hệ với cái vị dưỡng phụ dưỡng mẫu ở Vương phủ Kỉ quốc kia rồi…
“Biểu đệ” và Kỉ Kiến Thận xã giao qua lại, lại liếc nhìn sang Tuyền Cơ bên cạnh Kỉ Kiến Thận một cái, cười hỏi: “Vị này chính là?”
Tuyền Cơ lúng túng, cái này cái này… Nên nói như thế nào đây? Tình nhân? Hình như rất lỗ mãng. Thê tử? Còn chưa phải….
Bên kia Kỉ Kiến Thận đã mang bộ dạng nghênh ngang nói: “Là tiểu nha hoàn trốn nhà đi, trên đường chạm mặt liền thuận tiện mang về nhà đó mà.”
A?! Hơi quá đáng nha, từ khi nào thì nàng trở thành nha hoàn lưu lạc của hắn! Tuyền Cơ giận mà không dám nói gì, trông bộ dáng Kỉ Kiến Thận thật sự không giống đang nói giỡn, nhất thời sững sờ tại chỗ, không biết phải phản ứng ra sao.
Bên tai lại nghe thấy Kỉ Kiến Thận khách khí nói: “Tiểu nha đầu chưa từng thấy sự đời, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, biểu đệ chớ trách.”
“Đâu có đâu có…” Biểu đệ này là một người cực kỳ thông minh, không hề truy vấn nữa, khách khách khí khí mời hai người đi vào trong nghỉ ngơi.
Đợi đến lúc vào nội viện, sau khi toàn bộ người hầu đều lui ra, biểu đệ đột nhiên quỳ rạp xuống đất cất cao giọng: “Thuộc hạ tham kiến Thiếu chủ.”
Kỉ Kiến Thận cười, một tay nâng thanh niên trên mặt đất dậy, nói: “Không cần đa lễ, mấy năm qua vất vả cho ngươi.”
Tuyền Cơ vừa nghe là biết ngay vừa rồi bị Kỉ Kiến Thận trêu đùa, cái tên đểu này. Một ngày không chọc nàng thì không vui sao!
Hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, Tuyền Cơ xoay người định đi thẳng vào bên trong không thèm để ý bọn họ. Đại ma vương lại dùng một tay giữ chặt nàng, cười nói: “Trương mẫu thương nàng như vậy, con trai của bà, nàng không muốn gặp sao?”
Tuyền Cơ vô cùng ngạc nhiên, quay đầu hỏi: “Ngươi là con của Trương mẫu?”
Người thanh niên kia mỉm cười, khom mình hành lễ đáp: “Thuộc hạ Triệu Chi Duyên ra mắt Thiếu chủ phu nhân.” Tuy là Tuyền Cơ đã dịch dung, nhưng xem nàng cùng Thiếu chủ đứng chung một chỗ có vẻ vô cùng thân thiết, hơn nữa đã biết duyên cớ Thiếu chủ đến Nhạc quốc, hắn sớm đoán được thân phận thật sự của nàng.
Mặt của Tuyền Cơ xoát một cái hồng như trái cà chua, nàng… nàng lại vẫn chưa có gả, xưng hô như vậy có phải có phần thái quá hay không!
Kỉ Kiến Thận nhìn bộ dạng xấu hổ của Tuyền Cơ, thập phần đắc ý, nhưng cũng phải mở miệng giải vây giúp nàng: “Chi Duyên không cần khách khí. Nàng ở Vương phủ được mẫu thân của ngươi chiếu cố, hẳn là nàng nên hướng ngươi hành lễ mới đúng.”
Tuyền Cơ nhớ đến Trương mẫu đối với mình bảo bọc chiếu cố, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Kỉ Kiến Thận, hướng Triệu Chi Duyên chỉnh đốn trang phục, làm lễ: “Vốn hẳn nên gọi huynh một tiếng Triệu đại ca, nhưng vì Triệu Chính đại ca tuổi so với huynh lớn hơn, nếu huynh không ngại, tiểu muội gọi huynh là Triệu nhị ca, như thế nào?”
Triệu Chi Duyên thường hay nhận được thư mẫu thân gởi đến có đề cập về chuyện của tiểu chủ mẫu tương lai này, tuy rằng chưa từng ở chung với nàng, nhưng cũng hiểu được chút tính tình của nàng, lập tức cũng không khách khí từ chối.
Bởi vì có quan hệ với Trương mẫu cho nên Tuyền Cơ đối với Triệu nhị ca mới nhận thức này có hảo cảm, ba người trò chuyện một hồi lâu, không khí hòa hợp.
Xem đề tài của hai người từ từ bắt đầu chuyển hướng vào chính đề, Tuyền Cơ tìm cớ mệt mỏi muốn rời đi. Thật ra không phải là nghi kị gì, mà là không muốn nghe nhiều chuyện quan trọng phức tạp, miễn phải phiền lòng.
Kỉ Kiến Thận cũng không ép buộc, chỉ dặn dò: “Không được ngủ nhiều quá, còn phải ăn cơm nữa, gặp mặt Triệu nhị tẩu của nàng, là người quen cũ. Dịch dung dược ta còn, đừng ngại rửa sạch dịch dung trên mặt, tránh khiến nàng ta không nhận ra nàng.”
Tuyền Cơ hiếu kỳ hỏi: “Người quen của ta? Ai vậy?”
Kỉ Kiến Thận nựng nựng khuôn mặt nàng, nói: “Đến lúc đó rồi biết, ngoan ngoãn đi thôi.”
Úp úp mở mở cái gì chứ! Tuyền Cơ mếu máo nghe lời đi vào nội đường rửa sạch khuôn mặt. Cũng may dược lần này dùng thật đơn giản, nếu không lúc thì dịch dung lúc thì khôi phục lại thật sự là phiền chết luôn.
Kỉ Kiến Thận nhìn bóng dáng nàng rời đi, trong ánh mắt chợt lóe sáng lên rồi vụt tắt. Muốn để nàng gặp lại cố nhân thật vui vẻ cũng chỉ là một trong những nguyên nhân, quan trọng nhất là hắn muốn đêm nay hảo hảo mà hoàn toàn yêu thương nàng, khuôn mặt dịch dung kia, hiển nhiên là không thể tận hứng toàn vẹn rồi.
Quay đầu lại tiếp tục đối diện với Triệu Chi Duyên, tình dục đắc ý trong lòng đã được che giấu sạch sẽ, Kỉ Kiến Thận bắt đầu hỏi tình thế Nhạc quốc hiện nay.
“Quả nhiên như sở liệu của Thiếu chủ, tế đàn Thánh quân bị Nhạc Nghịch chính tay phá hủy. Mệnh lệnh lùng bắt Thiếu chủ vừa lan ra, nội dung chính là phong tỏa toàn bộ đường đi đến Kỉ quốc và xung quanh năm trăm dặm nghiêm mật tuần tra, tất cả nữ khách đều là mục tiêu để kiểm tra.”
Chuyện này Kỉ Kiến Thận đã sớm dự đoán được, tất thảy đều có phương pháp để giải quyết, lại hỏi: “Còn phía Hồng giáo chủ, có tin tức gì không?”
“Bọn họ đã theo một đường khác tuyến đuổi đến biên cảnh Kỉ quốc, trước mắt Dịch công tử và Hồng giáo chủ đã thành công lách khỏi một số trạm kiểm soát. Mặt khác mấy đạo nhân mã cũng đã bắt đầu hành động, trong đó có ba đường quan binh làm kinh động phụ cận để đuổi bắt. Chính là hai trong ba đội quan binh có thái độ cực kỳ quái dị, dường như một lòng nghĩ muốn dồn thế thân của phu nhân vào chỗ chết.”
“Không có gì kỳ lạ, theo lý mà nói Nhạc quốc có không ít người muốn Tuyền Cơ chết. Hành trình cứu Tuyền Cơ ra lần này, giết không ít trọng thần trong triều, đã gần như là trọn vẹn, còn lại để xem Hồng giáo chủ muốn làm đến trình độ nào.”
Đến bữa tối, Tuyền Cơ cuối cùng được gặp người gọi là “cố nhân”, thì ra là Nguyệt Y từng quen biết ở biệt viện!
Lúc này Nguyệt Y đã trở thành mẫu thân của nam hài một tuổi, đầy đặn động lòng người, xem chừng những ngày qua thật sự hạnh phúc, Tuyền Cơ thầm nghĩ: Trương mẫu quả nhiên nước phù sa không chảy ruộng ngoài nha, mĩ nhân xinh đẹp dịu dàng trước hết phải giữ lại cho đứa con nhà mình, hắc hắc.
Hai người gặp lại nhau đều thập phần kinh hỉ, đối với Nguyệt Y, Tuyền Cơ vẫn xưng “Vân Ca”, hai nam nhân đang ngồi bên kia cũng chưa nói câu gì, Tuyền Cơ đoán Nguyệt Y đối với chuyện tướng công mình làm không biết nhiều lắm, kỳ thật giấu nàng được cũng tốt, không biết gì hết đối với nữ tử đã chịu bao nhiêu gian khổ này mà nói là may mắn khó có được.
Bởi vì còn có hai đại nam nhân ngồi ở đây, hai người cũng không thể nói quá nhiều, chỉ nói lảm nhảm vài chuyện xảy ra sau khi chia tay, Tuyền Cơ hàm hồ trả lời, Nguyệt Y cũng không hỏi nhiều. Vốn là nữ tử thông minh biết đoán sắc mặt người khác, thấy thái độ tướng công đối với nam nhân bên cạnh Tuyền Cơ thật là tôn kính, mà nam nhân kia có cử chỉ thân mật với Tuyền Cơ, đại khái cũng đoán được một ít, nên hiểu bản thân tốt nhất không nên hỏi nhiều.
Giữa buổi tiệc, vú em dẫn tiểu thiếu gia đến, Tuyền Cơ hiếu kỳ sáp đến xem, tiểu hài tử chỉ biết bập bẹ gọi cha gọi mẹ, bộ dáng mập mạp thịt núc ních nhìn đã muốn cắn một ngụm.
Tay Tuyền Cơ nựng nựng khuôn mặt của hắn, tiểu hài tử đại khái đoán được Tuyền Cơ đang muốn chọc hắn, thầm thì chít chít cười đến rất là vui vẻ.
Đột nhiên nhớ tới gặp tiểu hài tử, hình như là phải tặng quà gặp mặt, nhưng trên người mình không có chút vật dư thừa, đành phải trộm hướng Kỉ Kiến Thận nháy mắt ra hiệu.
Kỉ Kiến Thận cười cười lấy ra khối ngọc bội nho nhỏ trong lồng ngực giao cho nàng. Tuyền Cơ chớp chớp mắt ra vẻ cảm tạ, đem ngọc bội giao cho Nguyệt Y.
Nguyệt Y cười nhận, đối với quan hệ của hai người lại hiểu rõ hơn.
Triệu Chi Duyên nhìn thoáng qua lại cực kỳ giật mình, khối ngọc bội kia chính là đồ cổ, đồ đằng trên mặt, ở triều của Thánh quân chỉ có vương tước mới có thể đeo, phần lễ vật này, ý nghĩa thực phi phàm!
Đang muốn mở miệng từ chối, Kỉ Kiến Thận nói: “Đây là do Tuyền Cơ muốn tặng, ngươi không nên chối từ.”
Triệu Chi Duyên nhìn đứa con trong lòng Tuyền Cơ bị đùa giỡn đến vui vẻ, thầm mừng cười một cái, không cần phải nhiều lời nữa.
Mình quả là quá coi nhẹ yêu cầu đối với chất lượng cuộc sống lẫn phạm vi thế lực của Đại ma vương rồi!
Ông lão đánh xe giống như từ sớm đã quen biết bọn họ, thành thành thật thật đi theo gia đinh lui xuống nghỉ ngơi, an trí xe ngựa.
Một gã thanh niên áng chừng ba mươi tuổi, thanh tú nhã nhặn cười hào sảng tiến lên chào đón, nồng nhiệt thân thiết nói: “Biểu ca, có thể thấy ngươi đến đây! Tiểu đệ mỗi ngày không uổng trông chờ ngươi tới.”
Biểu ca? Tuyền Cơ hết nhìn thanh niên trước mặt lại nhìn sang Kỉ Kiến Thận, Đại ma vương từ khi nào thì lại có thêm ra một tên biểu đệ vậy, dựa theo gia tộc của Đại ma vương mà nói, vị “Biểu đệ” này hoặc là người của Xích gia, cũng có thể là người thuộc hoàng tộc Khiết quốc, hoặc giả là có quan hệ với cái vị dưỡng phụ dưỡng mẫu ở Vương phủ Kỉ quốc kia rồi…
“Biểu đệ” và Kỉ Kiến Thận xã giao qua lại, lại liếc nhìn sang Tuyền Cơ bên cạnh Kỉ Kiến Thận một cái, cười hỏi: “Vị này chính là?”
Tuyền Cơ lúng túng, cái này cái này… Nên nói như thế nào đây? Tình nhân? Hình như rất lỗ mãng. Thê tử? Còn chưa phải….
Bên kia Kỉ Kiến Thận đã mang bộ dạng nghênh ngang nói: “Là tiểu nha hoàn trốn nhà đi, trên đường chạm mặt liền thuận tiện mang về nhà đó mà.”
A?! Hơi quá đáng nha, từ khi nào thì nàng trở thành nha hoàn lưu lạc của hắn! Tuyền Cơ giận mà không dám nói gì, trông bộ dáng Kỉ Kiến Thận thật sự không giống đang nói giỡn, nhất thời sững sờ tại chỗ, không biết phải phản ứng ra sao.
Bên tai lại nghe thấy Kỉ Kiến Thận khách khí nói: “Tiểu nha đầu chưa từng thấy sự đời, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, biểu đệ chớ trách.”
“Đâu có đâu có…” Biểu đệ này là một người cực kỳ thông minh, không hề truy vấn nữa, khách khách khí khí mời hai người đi vào trong nghỉ ngơi.
Đợi đến lúc vào nội viện, sau khi toàn bộ người hầu đều lui ra, biểu đệ đột nhiên quỳ rạp xuống đất cất cao giọng: “Thuộc hạ tham kiến Thiếu chủ.”
Kỉ Kiến Thận cười, một tay nâng thanh niên trên mặt đất dậy, nói: “Không cần đa lễ, mấy năm qua vất vả cho ngươi.”
Tuyền Cơ vừa nghe là biết ngay vừa rồi bị Kỉ Kiến Thận trêu đùa, cái tên đểu này. Một ngày không chọc nàng thì không vui sao!
Hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, Tuyền Cơ xoay người định đi thẳng vào bên trong không thèm để ý bọn họ. Đại ma vương lại dùng một tay giữ chặt nàng, cười nói: “Trương mẫu thương nàng như vậy, con trai của bà, nàng không muốn gặp sao?”
Tuyền Cơ vô cùng ngạc nhiên, quay đầu hỏi: “Ngươi là con của Trương mẫu?”
Người thanh niên kia mỉm cười, khom mình hành lễ đáp: “Thuộc hạ Triệu Chi Duyên ra mắt Thiếu chủ phu nhân.” Tuy là Tuyền Cơ đã dịch dung, nhưng xem nàng cùng Thiếu chủ đứng chung một chỗ có vẻ vô cùng thân thiết, hơn nữa đã biết duyên cớ Thiếu chủ đến Nhạc quốc, hắn sớm đoán được thân phận thật sự của nàng.
Mặt của Tuyền Cơ xoát một cái hồng như trái cà chua, nàng… nàng lại vẫn chưa có gả, xưng hô như vậy có phải có phần thái quá hay không!
Kỉ Kiến Thận nhìn bộ dạng xấu hổ của Tuyền Cơ, thập phần đắc ý, nhưng cũng phải mở miệng giải vây giúp nàng: “Chi Duyên không cần khách khí. Nàng ở Vương phủ được mẫu thân của ngươi chiếu cố, hẳn là nàng nên hướng ngươi hành lễ mới đúng.”
Tuyền Cơ nhớ đến Trương mẫu đối với mình bảo bọc chiếu cố, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Kỉ Kiến Thận, hướng Triệu Chi Duyên chỉnh đốn trang phục, làm lễ: “Vốn hẳn nên gọi huynh một tiếng Triệu đại ca, nhưng vì Triệu Chính đại ca tuổi so với huynh lớn hơn, nếu huynh không ngại, tiểu muội gọi huynh là Triệu nhị ca, như thế nào?”
Triệu Chi Duyên thường hay nhận được thư mẫu thân gởi đến có đề cập về chuyện của tiểu chủ mẫu tương lai này, tuy rằng chưa từng ở chung với nàng, nhưng cũng hiểu được chút tính tình của nàng, lập tức cũng không khách khí từ chối.
Bởi vì có quan hệ với Trương mẫu cho nên Tuyền Cơ đối với Triệu nhị ca mới nhận thức này có hảo cảm, ba người trò chuyện một hồi lâu, không khí hòa hợp.
Xem đề tài của hai người từ từ bắt đầu chuyển hướng vào chính đề, Tuyền Cơ tìm cớ mệt mỏi muốn rời đi. Thật ra không phải là nghi kị gì, mà là không muốn nghe nhiều chuyện quan trọng phức tạp, miễn phải phiền lòng.
Kỉ Kiến Thận cũng không ép buộc, chỉ dặn dò: “Không được ngủ nhiều quá, còn phải ăn cơm nữa, gặp mặt Triệu nhị tẩu của nàng, là người quen cũ. Dịch dung dược ta còn, đừng ngại rửa sạch dịch dung trên mặt, tránh khiến nàng ta không nhận ra nàng.”
Tuyền Cơ hiếu kỳ hỏi: “Người quen của ta? Ai vậy?”
Kỉ Kiến Thận nựng nựng khuôn mặt nàng, nói: “Đến lúc đó rồi biết, ngoan ngoãn đi thôi.”
Úp úp mở mở cái gì chứ! Tuyền Cơ mếu máo nghe lời đi vào nội đường rửa sạch khuôn mặt. Cũng may dược lần này dùng thật đơn giản, nếu không lúc thì dịch dung lúc thì khôi phục lại thật sự là phiền chết luôn.
Kỉ Kiến Thận nhìn bóng dáng nàng rời đi, trong ánh mắt chợt lóe sáng lên rồi vụt tắt. Muốn để nàng gặp lại cố nhân thật vui vẻ cũng chỉ là một trong những nguyên nhân, quan trọng nhất là hắn muốn đêm nay hảo hảo mà hoàn toàn yêu thương nàng, khuôn mặt dịch dung kia, hiển nhiên là không thể tận hứng toàn vẹn rồi.
Quay đầu lại tiếp tục đối diện với Triệu Chi Duyên, tình dục đắc ý trong lòng đã được che giấu sạch sẽ, Kỉ Kiến Thận bắt đầu hỏi tình thế Nhạc quốc hiện nay.
“Quả nhiên như sở liệu của Thiếu chủ, tế đàn Thánh quân bị Nhạc Nghịch chính tay phá hủy. Mệnh lệnh lùng bắt Thiếu chủ vừa lan ra, nội dung chính là phong tỏa toàn bộ đường đi đến Kỉ quốc và xung quanh năm trăm dặm nghiêm mật tuần tra, tất cả nữ khách đều là mục tiêu để kiểm tra.”
Chuyện này Kỉ Kiến Thận đã sớm dự đoán được, tất thảy đều có phương pháp để giải quyết, lại hỏi: “Còn phía Hồng giáo chủ, có tin tức gì không?”
“Bọn họ đã theo một đường khác tuyến đuổi đến biên cảnh Kỉ quốc, trước mắt Dịch công tử và Hồng giáo chủ đã thành công lách khỏi một số trạm kiểm soát. Mặt khác mấy đạo nhân mã cũng đã bắt đầu hành động, trong đó có ba đường quan binh làm kinh động phụ cận để đuổi bắt. Chính là hai trong ba đội quan binh có thái độ cực kỳ quái dị, dường như một lòng nghĩ muốn dồn thế thân của phu nhân vào chỗ chết.”
“Không có gì kỳ lạ, theo lý mà nói Nhạc quốc có không ít người muốn Tuyền Cơ chết. Hành trình cứu Tuyền Cơ ra lần này, giết không ít trọng thần trong triều, đã gần như là trọn vẹn, còn lại để xem Hồng giáo chủ muốn làm đến trình độ nào.”
Đến bữa tối, Tuyền Cơ cuối cùng được gặp người gọi là “cố nhân”, thì ra là Nguyệt Y từng quen biết ở biệt viện!
Lúc này Nguyệt Y đã trở thành mẫu thân của nam hài một tuổi, đầy đặn động lòng người, xem chừng những ngày qua thật sự hạnh phúc, Tuyền Cơ thầm nghĩ: Trương mẫu quả nhiên nước phù sa không chảy ruộng ngoài nha, mĩ nhân xinh đẹp dịu dàng trước hết phải giữ lại cho đứa con nhà mình, hắc hắc.
Hai người gặp lại nhau đều thập phần kinh hỉ, đối với Nguyệt Y, Tuyền Cơ vẫn xưng “Vân Ca”, hai nam nhân đang ngồi bên kia cũng chưa nói câu gì, Tuyền Cơ đoán Nguyệt Y đối với chuyện tướng công mình làm không biết nhiều lắm, kỳ thật giấu nàng được cũng tốt, không biết gì hết đối với nữ tử đã chịu bao nhiêu gian khổ này mà nói là may mắn khó có được.
Bởi vì còn có hai đại nam nhân ngồi ở đây, hai người cũng không thể nói quá nhiều, chỉ nói lảm nhảm vài chuyện xảy ra sau khi chia tay, Tuyền Cơ hàm hồ trả lời, Nguyệt Y cũng không hỏi nhiều. Vốn là nữ tử thông minh biết đoán sắc mặt người khác, thấy thái độ tướng công đối với nam nhân bên cạnh Tuyền Cơ thật là tôn kính, mà nam nhân kia có cử chỉ thân mật với Tuyền Cơ, đại khái cũng đoán được một ít, nên hiểu bản thân tốt nhất không nên hỏi nhiều.
Giữa buổi tiệc, vú em dẫn tiểu thiếu gia đến, Tuyền Cơ hiếu kỳ sáp đến xem, tiểu hài tử chỉ biết bập bẹ gọi cha gọi mẹ, bộ dáng mập mạp thịt núc ních nhìn đã muốn cắn một ngụm.
Tay Tuyền Cơ nựng nựng khuôn mặt của hắn, tiểu hài tử đại khái đoán được Tuyền Cơ đang muốn chọc hắn, thầm thì chít chít cười đến rất là vui vẻ.
Đột nhiên nhớ tới gặp tiểu hài tử, hình như là phải tặng quà gặp mặt, nhưng trên người mình không có chút vật dư thừa, đành phải trộm hướng Kỉ Kiến Thận nháy mắt ra hiệu.
Kỉ Kiến Thận cười cười lấy ra khối ngọc bội nho nhỏ trong lồng ngực giao cho nàng. Tuyền Cơ chớp chớp mắt ra vẻ cảm tạ, đem ngọc bội giao cho Nguyệt Y.
Nguyệt Y cười nhận, đối với quan hệ của hai người lại hiểu rõ hơn.
Triệu Chi Duyên nhìn thoáng qua lại cực kỳ giật mình, khối ngọc bội kia chính là đồ cổ, đồ đằng trên mặt, ở triều của Thánh quân chỉ có vương tước mới có thể đeo, phần lễ vật này, ý nghĩa thực phi phàm!
Đang muốn mở miệng từ chối, Kỉ Kiến Thận nói: “Đây là do Tuyền Cơ muốn tặng, ngươi không nên chối từ.”
Triệu Chi Duyên nhìn đứa con trong lòng Tuyền Cơ bị đùa giỡn đến vui vẻ, thầm mừng cười một cái, không cần phải nhiều lời nữa.
Bình luận facebook