Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 213
Từ sau khi đến Đông Lâm Bảo, Vạn Tố Hòa bận rộn công việc vẫn luôn đi sớm về muộn, buổi chiều hôm đó bỗng đến chỗ sân nhỏ của Tuyền Cơ, Lam Tinh Lam Tích đoán ông không việc không lên Tam Bảo điện, có lẽ là có việc quan trọng phải nói với Tuyền Cơ, nên sau khi dâng trà thì nhanh nhẹn lui ra ngoài.
Quả thật Vạn Tố Hòa có việc phải dặn dò Tuyền Cơ, từ trong tay áo ông lấy ra một gói nhỏ, đưa cho Tuyền Cơ nói: “Trong này là lệnh bài và ấn tín của quan nha Đông Lâm Bảo, đêm nay ta phải cùng Chương Trường Cung mang binh vào Ninh kinh, có lẽ phải sau hai ngày mới trở về. Trong khoảng thời gian ta không ở đây, nếu có việc gì gấp phải xử lý, Tuyền Cơ con phải tự mình làm chủ cho tốt. Mỗi ngày sau khi con thức dậy phái người đưa lệnh bài đến cửa thành Nam cho bọn họ mở thành là được.”
Tuyền Cơ kinh ngạc nói: “Bên Ninh kinh kia xảy ra chuyện gì, phải dẫn binh qua đó? Có nguy hiểm không?”
Vạn Tố Hòa cười nói: “Chuyện nhỏ, loạn đảng đã bị giám sát, mang binh đi chỉ là phòng trước khỏi họa.”
“Vậy cậu đi đường cẩn thận!” Tuyền Cơ nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy lo lắng, gọi Lam Tinh Lam Tích đến, đến phòng Triệu Thập Nhất lấy hai chiếc Khinh nỗ[1] và không ít mũi tên, giao cho Vạn Tố Hòa, muốn hắn mang đi.
[1] Khinh nỗ: loại cung nhỏ
Vạn Tố Hòa cười đồng ý, cáo biệt Tuyền Cơ rồi đi họp bàn với Chương Trường Cung.
Chương Trường Cung đã chờ ở chính sảnh quan nha, thấy Vạn Tố Hòa, không nhịn được nhỏ giọng thầm nói: “Trời ạ, tên nhà ngươi, sao không nói ta biết trong ba vị nữ quyến kia lại có Hoàng hậu, vạn nhất ta không cẩn thận thất lễ với nàng thì phải làm sao?!”
Sáng nay Chương Trường Cung còn đang do dự giao lệnh bài ấn tín cho vị chưởng quản thân tín nào là thỏa đáng, thân tín thì hắn có, nhưng cơ hội lập công bình định khó có này, khiến ai bỏ lỡ trong lòng đều sẽ có ý kiến, Vạn Tố Hòa nghe thấy chỉ cười, đề nghị giao cho Tuyền Cơ chưởng quản, lại để lộ ra thân phận của Tuyền Cơ cho hắn biết.
Sau khi bình định, Tuyền Cơ sẽ khôi phục thân phận vào Ninh kinh yên ổn lòng dân, nếu đến lúc đó mới nói cho Chương Trường Cung biết thân phận của nàng, khó tránh hắn tức giận, cho nên lúc này dứt khoát nói toàn bộ với hắn.
Chương Trường Cung biết trong quan nha nhà mình chiêu đãi tiền Ninh quốc Quận chúa, Thiên nữ trong truyền thuyết, đương kim Hoàng hậu thì vẫn luôn trong trạng thái sợ hãi.
Vạn Tố Hòa nói: “Yên tâm. Ninh Nguyệt không phải người so đo như vậy.”
Mắt Chương Trường Cung đảo qua, khà khà cười nói: “Cũng đúng. Nói thế nào ngươi vẫn là cậu nàng. Có ngươi ở đây ta sợ gì? Vậy làm phiền Hoàng hậu nương nương thay ta quản Đông Lâm Bảo hai ngày.”
Cúi đầu chợt thấy chiếc nỏ cùng ống tiễn Vạn Tố Hòa cầm trên tay, nhịn không được ngạc nhiên nói: “Đây là thứ gì?”
Vạn Tố Hòa đem hai chiếc Khinh nỗ đưa đến trước mặt hắn nói: “Chiếc Khinh nỗ Ninh Nguyệt muốn ta mang theo phòng thân. Nói độ cứng và tầm bắn đều mạnh hơn cung tiễn bình thường rất nhiều. Hơn nữa giương cung không tổn khí lực.”
“Chà chà. Có cái cháu ngoại Thiên nữ đúng là không giống bình thường a. Có điều, nàng thật sự xem ngươi là thư sinh văn nhược đấy à?” Chương Trường Cung không khách khí nhận chiếc Khinh nỗ trái xoay phải vặn.
Vạn Tố Hòa không muốn nhìn người ta làm hỏng thứ cháu ngoại tặng hắn như vậy. Vươn tay lấy một mũi tên trong ống tiễn, lắp tên vào dây nỏ theo cách Tuyền Cơ nói. Nhắm kim đồng trên cửa sảnh kéo một cái. Dây kêu vù một tiếng, rõ một tiếng vang nhỏ. Mũi tên nhỏ xuyên qua vòng cung vậy mà bắn thủng cánh cửa rất dày!
Chương Trường Cung kinh ngạc, kéo Vạn Tố Hòa đến bên cửa. Sờ sờ đuôi tên trước cửa, đầu tên sau cửa. Vẻ mặt từ không thể tin được trở thành kính sợ.
Vạn Tố Hòa cũng có chút giật mình với uy lực của Khinh nỗ, nhớ đến Tuyền Cơ ngàn nhắc vạn dặn muốn mình mang theo Khinh nỗ phòng thân. Không khỏi cười ôn nhu, tiện tay rút mũi tên xuyên cửa ra lau vài cái rồi cho vào trong ống tiễn.
Chương Trường Cung bên cạnh nhìn rồi tấm tắc thành tiếng.
Người bình thường muốn tay không rút mũi tên này ra cực kỳ không dễ, sau khi rút ra thân tên không hề hư tổn lại tuyệt không thể, nhưng Vạn Tố Hòa dễ dàng như rút một cành hoa từ trong bình hoa, trên tiễn ngoại trừ lưu lại chút vết cọ xát do vừa rồi xuyên qua cửa ra không hề hư tổn.
Vạn Tố Hòa này thế mà cũng là một vị cao thủ thâm tàng bất lộ!
Chương Trường Cung ho khan hai tiếng nói: “Vốn ta còn lo lắng Ninh Tuấn và mấy tên cẩu tặc Thành quốc gây chuyện, nhìn thân thủ này của ngươi, ta cảm thấy lo lắng của ta là dư thừa.”
Vạn Tố Hòa mỉm cười nói: “Vẫn không nên khinh suất thì hơn, Ninh Tuấn gây chuyện không ngoài dự liệu, Thành quốc sẽ xen chân vào. Chỉ sợ không đơn giản như vậy. Thành quốc Chiếu Hi đế không biết là đang tính toán cái gì, ngoan ngoãn ở một bên tọa sơn quan hổ đấu[2] không chịu, cứ muốn với tay vào.”
[2] Tọa sơn quan hổ đấu: ngồi yên hưởng lợi.
“Chính là vậy, đã chết đến nơi mà còn không biết.” Chương Trường Cung cười lạnh một cái, kéo Vạn Tố Hòa ra cửa chuẩn bị điểm binh xuất phát.
Vạn Tố Hòa ngồi trên lưng ngựa quay đầu nhìn lại quan nha càng lúc càng xa, trong lòng không biết vì sao thoáng qua một cảm giác kỳ quái, giống như sẽ có chuyện gì sắp xảy ra…
Cảm giác của Vạn Tố Hòa hoàn toàn chính xác, buổi sáng hôm sau khi bọn họ rời khỏi thì xảy ra chuyện.
Nguyên nhân sự việc là một hiểu lầm, hiểu lầm này đối với Tuyền Cơ mà nói là thứ cứu mạng. Đối với nhóm Ninh Tuấn và binh lính Thành quốc lén giúp hắn khởi sự sau này mà nói lại là thứ chí mạng.
***
Hoàng cung kinh thành Nhạc quốc.
Tả Kính Tùng như thường lệ vào cung báo cáo quân tình với Nhạc Nghịch.
“Rốt cuộc Dương Kiến Khuê đang làm gì, đã hơn một tháng, thế mà ngay cả một Lung Giang nhỏ cũng không tấn công được!” Nhạc Nghịch đập bàn giận dữ.
Tả Kính Tùng cười khổ nói: “Ngày nay không giống ngày xưa, trước kia qua sông dễ dàng, là bởi vì Ninh quốc căn bản không có năng lực giao chiến trên sông với quân ta. Hiện nay Kỉ quốc trang bị đầy đủ, đội thuyền hồi đó Ninh quốc không xuất tiền chế tạo, hiện nay bọn họ giống như không cần tiền liên tục cấp cho tiền tuyến, dùng thuyền nhỏ không đâm hỏng được thuyền quân ta thì dùng thuyền lớn đâm, đấu pháp hoàn toàn không tiếc tiền của. Giống như chỉ cần thuyền quân ta lên bờ rồi thì phải mất nước vậy. Dương tướng quân cũng có cái khó xử của hắn a.”
Nhạc Nghịch hừ một tiếng, hắn biết cái khó xử của Dương Kiến Khuê. Không phải là vấn đề tiền sao? Hiện nay đội thuyền của đại quân Nhạc quốc đâm hỏng một cái là ít đi một con thuyền, làm sao hắn dám liều với thủy quân Kỉ quốc chứ.
Trầm mặc một lát, Nhạc Nghịch không nhịn được hỏi vấn đề mình vô cùng quan tâm: “Bên Ninh kinh đã báo cho Ninh Tuấn chuyện Kỉ quốc phái Vạn Tố Hòa đi trước bình định chưa?”
Tả Kính Tùng gật đầu nói: “Đã báo rồi, hơn nữa còn phái người chú ý hành tung của bọn Vạn Tố Hòa, bí mật đưa tin cho Ninh Tuấn.”
Nhạc Nghịch có thể biết tin Vạn Tố Hòa đến Ninh kinh bình định, còn bởi vì Tuyền Cơ.
Từ sau khi biết thân phận của Tuyền Cơ, thám tử Nhạc Nghịch phái đi ở Kỉ quốc càng nhiều, nghiêm mật tra xét về nhất cử nhất động của Tuyền Cơ và người thân cận với nàng.
Hồng Dực và Dịch Thanh Vân đều là cao thủ siêu cấp, kinh nghiệm giang hồ phong phú, thám tử căn bản không thể đến gần bọn họ, càng không tìm được hành tung của bọn họ, chỉ mơ hồ biết bọn họ chắc là đã rời kinh thành Kỉ quốc, về phần đi đâu, thì hoàn toàn không biết gì cả.
Võ công Vạn Tố Hòa tuy rằng không kém, nhưng dù sao cũng xuất thân công tử thế gia, bình thường cũng qua lại với nhiều người, nên khó tránh khỏi để cơ hội cho thám tử có thể thừa dịp, hành tung của hắn cũng đã bị Nhạc Nghịch nắm rõ.
Chuyện Ninh Tuấn cùng Thành quốc lén lút cấu kết mưu đồ tạo phản, Nhạc Nghịch lạc kiến kỳ thành[3], hiện giờ bất kể ai gây rối cho Kỉ Kiến Thận, hắn đều vô cùng hoan nghênh, nên không ngại bán tin tức cho bọn hắn, lúc thích hợp sẽ giúp bọn hắn một tay.
[3] Lạc kiến kỳ thành: vui mừng, phấn khởi.
Ninh Tuấn hữu dũng vô mưu căn bản không phải đối thủ của Kỉ Kiến Thận, nhưng cho dù hắn không thể được việc, giữ lại một nhân vật như vậy, dù sao cũng có thể làm loạn Kỉ Kiến Thận một chút.
“Ba nữ tử Vạn Tố Hòa mang theo bên mình, đã xác định thân phận chưa?” Chung quy Nhạc Nghịch vẫn không nhịn được mà hỏi.
Tả Kính Tùng thầm than một tiếng nói: “Không thể xác định, Vạn Tố Hòa bảo vệ các nàng tốt vô cùng, đến người đi theo khâm sai cũng khó tiếp xúc với các nàng. Nhưng từ số lượng cao thủ hộ vệ bí mật ẩn nấp bên cạnh các nàng, xem ra mười phần hẳn là… là Thiên nữ.” Đến bây giờ, mấy chữ Hoàng hậu Kỉ quốc này đã trở thành vảy ngược của Nhạc Nghịch. Nếu ai không cẩn thận chạm đến, sẽ dẫn đến trận lôi đình của Nhạc Nghịch, hắn không muốn thừa nhận nữ tử từng dùng tên giả Vân Ca, Đại đương gia Trầm thị Tạ Tuyền Cơ, Ninh Nguyệt Quận chúa của Ninh quốc đã trở thành Hoàng hậu của Kỉ quốc!
Không phải không thử nghĩ bắt cóc nàng đến Nhạc quốc, nhưng lúc này cao thủ bên cạnh nàng nhiều như mây, dù cho ba Nhạc Nghịch liên thủ, cũng chưa hẳn có thể thuận lợi đột phá vòng bảo hộ của nàng, lại càng không muốn nói đến ép nàng quay về Nhạc quốc.
Tả Kính Tùng không muốn Hoàng thượng nhà mình suốt ngày vướng bận một nữ nhân không thuộc về mình, vì thế nói sang chuyện khác: “Đánh tiếp trận chiến này với Kỉ quốc, ước tính cung cấp lương thảo quân thưởng sẽ ngày càng căng thẳng. Việc sớm lui binh tĩnh dưỡng hay là tiến quân Thành quốc, thỉnh Hoàng thượng nhanh chóng quyết định.”
Nhạc Nghịch cảm thấy phiền não, phất tay nói: “Trẫm đã biết, lui ra đi.”
Tả Kính Tùng hành lễ lui ra, ở trước cửa cung vừa vặn gặp được tổng quản thị vệ Phù Dương.
Việc Xích Thánh sơn, Nhạc Nghịch cũng không cách chức xét xử Phù Dương, chỉ để hắn lập công chuộc tội, là bởi vì người có thể tin cậy bên cạnh Nhạc Nghịch trước nay không nhiều, hắn cũng biết trong thời điểm thế này vì sai lầm nhất thời tự chặt đứt cánh tay là rất không khôn ngoan.
Phù Dương ngược lại rất khổ sở. Sau việc Xích Thánh sơn, người tựa như trong một đêm già đi mười tuổi.
Tả Kính Tùng thấy hắn, lại bỗng nhớ đến một chuyện, kéo hắn đến một bên thấp giọng hỏi: “Trong khoảng thời gian này Hoàng thượng vẫn không triệu hạnh cung phi?”
Phù Dương gật gật đầu, từ sau khi nữ tử kia trốn đi, Hoàng thượng cũng từng gần gũi phi tần, nhưng mỗi lần đều là chỉ một lúc thì chán ghét đuổi ra ngoài, có lần phi tần có tiếng lớn mật khiêu khích, kết quả bị hắn đánh trọng thương tại chỗ.
Trong Hậu cung đã mơ hồ truyền nhau nói thân thể Hoàng thượng xảy ra vấn đề, nên lấy phi tần trút giận. Nhưng Phù Dương và Tả Kính Tùng lại biết, phi tử mỗi lần Hoàng thượng triệu hạnh đều có một phần nào đó giống với nữ tử kia. Hoặc ngũ quan hoặc thân hình hoặc giọng nói, nhưng những phi tử này dù sao cũng có khác biệt với nữ tử kia, nên Nhạc Nghịch mới nửa đường lại đuổi đi.
Đối với loại chuyện này, Tả Kính Tùng cũng không thể tưởng tượng nổi, chỉ nhìn Phù Dương cùng nhau cười khổ, khoanh tay rời đi.
***
Đông Lâm Bảo.
Tiễn cậu đi rồi, Tuyền Cơ tâm thần không yên, lăn qua lộn lại cho đến nửa đêm mới ngủ được, lúc tỉnh giấc, đã là giữa trưa.
Sau khi rửa mặt chải đầu qua loa, Tuyền Cơ lấy lệnh bài nói với Lam Tích: “Ngươi tìm người đáng tin đem đến cửa thành Nam phân phó mở thành đi, lệnh bài dùng xong thì mang về ngay cho ta.”
Lam Tích giật mình nói: “Sao bây giờ mới mở cửa thành? Đã giữa trưa rồi!”
Tuyền Cơ nói: “Cậu bảo ta thức dậy thì phân phó mở thành a, hơn nữa chẳng phải ngày đó chúng ta vào thành, cửa thành đến chiều mới mở sao?”
Lam Tích suýt té xỉu: “Vạn đại nhân biết bình thường khi nào thì người rời giường không? Ngày đó chúng ta vào thành là ngày thành nghỉ mỗi tháng một lần a! Nếu không phải chúng ta đến, vốn không mở cửa thành.”
Trước đây Tuyền Cơ và Vạn Tố Hòa chưa bao giờ sống cùng nhau, trên đường từ Kỉ quốc đến Đông Lâm Bảo, thứ nhất Vạn Tố Hòa cũng không có bao nhiêu thời gian quan tâm chuyện làm việc và nghỉ ngơi của nàng, thứ hai vì Tuyền Cơ không muốn làm khác biệt, mỗi lần khi phải lên đường sáng sớm đều bảo Lam Tinh đúng giờ kêu mình dậy, khỏi khiến mọi người chờ, lên xe rồi mới ngủ bù, kết quả làm cho Vạn Tố Hòa đến ngày này giờ này vẫn không biết cháu ngoại của mình là con heo ham ngủ siêu cấp không đến giữa trưa không rời giường.
Quả thật Vạn Tố Hòa có việc phải dặn dò Tuyền Cơ, từ trong tay áo ông lấy ra một gói nhỏ, đưa cho Tuyền Cơ nói: “Trong này là lệnh bài và ấn tín của quan nha Đông Lâm Bảo, đêm nay ta phải cùng Chương Trường Cung mang binh vào Ninh kinh, có lẽ phải sau hai ngày mới trở về. Trong khoảng thời gian ta không ở đây, nếu có việc gì gấp phải xử lý, Tuyền Cơ con phải tự mình làm chủ cho tốt. Mỗi ngày sau khi con thức dậy phái người đưa lệnh bài đến cửa thành Nam cho bọn họ mở thành là được.”
Tuyền Cơ kinh ngạc nói: “Bên Ninh kinh kia xảy ra chuyện gì, phải dẫn binh qua đó? Có nguy hiểm không?”
Vạn Tố Hòa cười nói: “Chuyện nhỏ, loạn đảng đã bị giám sát, mang binh đi chỉ là phòng trước khỏi họa.”
“Vậy cậu đi đường cẩn thận!” Tuyền Cơ nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy lo lắng, gọi Lam Tinh Lam Tích đến, đến phòng Triệu Thập Nhất lấy hai chiếc Khinh nỗ[1] và không ít mũi tên, giao cho Vạn Tố Hòa, muốn hắn mang đi.
[1] Khinh nỗ: loại cung nhỏ
Vạn Tố Hòa cười đồng ý, cáo biệt Tuyền Cơ rồi đi họp bàn với Chương Trường Cung.
Chương Trường Cung đã chờ ở chính sảnh quan nha, thấy Vạn Tố Hòa, không nhịn được nhỏ giọng thầm nói: “Trời ạ, tên nhà ngươi, sao không nói ta biết trong ba vị nữ quyến kia lại có Hoàng hậu, vạn nhất ta không cẩn thận thất lễ với nàng thì phải làm sao?!”
Sáng nay Chương Trường Cung còn đang do dự giao lệnh bài ấn tín cho vị chưởng quản thân tín nào là thỏa đáng, thân tín thì hắn có, nhưng cơ hội lập công bình định khó có này, khiến ai bỏ lỡ trong lòng đều sẽ có ý kiến, Vạn Tố Hòa nghe thấy chỉ cười, đề nghị giao cho Tuyền Cơ chưởng quản, lại để lộ ra thân phận của Tuyền Cơ cho hắn biết.
Sau khi bình định, Tuyền Cơ sẽ khôi phục thân phận vào Ninh kinh yên ổn lòng dân, nếu đến lúc đó mới nói cho Chương Trường Cung biết thân phận của nàng, khó tránh hắn tức giận, cho nên lúc này dứt khoát nói toàn bộ với hắn.
Chương Trường Cung biết trong quan nha nhà mình chiêu đãi tiền Ninh quốc Quận chúa, Thiên nữ trong truyền thuyết, đương kim Hoàng hậu thì vẫn luôn trong trạng thái sợ hãi.
Vạn Tố Hòa nói: “Yên tâm. Ninh Nguyệt không phải người so đo như vậy.”
Mắt Chương Trường Cung đảo qua, khà khà cười nói: “Cũng đúng. Nói thế nào ngươi vẫn là cậu nàng. Có ngươi ở đây ta sợ gì? Vậy làm phiền Hoàng hậu nương nương thay ta quản Đông Lâm Bảo hai ngày.”
Cúi đầu chợt thấy chiếc nỏ cùng ống tiễn Vạn Tố Hòa cầm trên tay, nhịn không được ngạc nhiên nói: “Đây là thứ gì?”
Vạn Tố Hòa đem hai chiếc Khinh nỗ đưa đến trước mặt hắn nói: “Chiếc Khinh nỗ Ninh Nguyệt muốn ta mang theo phòng thân. Nói độ cứng và tầm bắn đều mạnh hơn cung tiễn bình thường rất nhiều. Hơn nữa giương cung không tổn khí lực.”
“Chà chà. Có cái cháu ngoại Thiên nữ đúng là không giống bình thường a. Có điều, nàng thật sự xem ngươi là thư sinh văn nhược đấy à?” Chương Trường Cung không khách khí nhận chiếc Khinh nỗ trái xoay phải vặn.
Vạn Tố Hòa không muốn nhìn người ta làm hỏng thứ cháu ngoại tặng hắn như vậy. Vươn tay lấy một mũi tên trong ống tiễn, lắp tên vào dây nỏ theo cách Tuyền Cơ nói. Nhắm kim đồng trên cửa sảnh kéo một cái. Dây kêu vù một tiếng, rõ một tiếng vang nhỏ. Mũi tên nhỏ xuyên qua vòng cung vậy mà bắn thủng cánh cửa rất dày!
Chương Trường Cung kinh ngạc, kéo Vạn Tố Hòa đến bên cửa. Sờ sờ đuôi tên trước cửa, đầu tên sau cửa. Vẻ mặt từ không thể tin được trở thành kính sợ.
Vạn Tố Hòa cũng có chút giật mình với uy lực của Khinh nỗ, nhớ đến Tuyền Cơ ngàn nhắc vạn dặn muốn mình mang theo Khinh nỗ phòng thân. Không khỏi cười ôn nhu, tiện tay rút mũi tên xuyên cửa ra lau vài cái rồi cho vào trong ống tiễn.
Chương Trường Cung bên cạnh nhìn rồi tấm tắc thành tiếng.
Người bình thường muốn tay không rút mũi tên này ra cực kỳ không dễ, sau khi rút ra thân tên không hề hư tổn lại tuyệt không thể, nhưng Vạn Tố Hòa dễ dàng như rút một cành hoa từ trong bình hoa, trên tiễn ngoại trừ lưu lại chút vết cọ xát do vừa rồi xuyên qua cửa ra không hề hư tổn.
Vạn Tố Hòa này thế mà cũng là một vị cao thủ thâm tàng bất lộ!
Chương Trường Cung ho khan hai tiếng nói: “Vốn ta còn lo lắng Ninh Tuấn và mấy tên cẩu tặc Thành quốc gây chuyện, nhìn thân thủ này của ngươi, ta cảm thấy lo lắng của ta là dư thừa.”
Vạn Tố Hòa mỉm cười nói: “Vẫn không nên khinh suất thì hơn, Ninh Tuấn gây chuyện không ngoài dự liệu, Thành quốc sẽ xen chân vào. Chỉ sợ không đơn giản như vậy. Thành quốc Chiếu Hi đế không biết là đang tính toán cái gì, ngoan ngoãn ở một bên tọa sơn quan hổ đấu[2] không chịu, cứ muốn với tay vào.”
[2] Tọa sơn quan hổ đấu: ngồi yên hưởng lợi.
“Chính là vậy, đã chết đến nơi mà còn không biết.” Chương Trường Cung cười lạnh một cái, kéo Vạn Tố Hòa ra cửa chuẩn bị điểm binh xuất phát.
Vạn Tố Hòa ngồi trên lưng ngựa quay đầu nhìn lại quan nha càng lúc càng xa, trong lòng không biết vì sao thoáng qua một cảm giác kỳ quái, giống như sẽ có chuyện gì sắp xảy ra…
Cảm giác của Vạn Tố Hòa hoàn toàn chính xác, buổi sáng hôm sau khi bọn họ rời khỏi thì xảy ra chuyện.
Nguyên nhân sự việc là một hiểu lầm, hiểu lầm này đối với Tuyền Cơ mà nói là thứ cứu mạng. Đối với nhóm Ninh Tuấn và binh lính Thành quốc lén giúp hắn khởi sự sau này mà nói lại là thứ chí mạng.
***
Hoàng cung kinh thành Nhạc quốc.
Tả Kính Tùng như thường lệ vào cung báo cáo quân tình với Nhạc Nghịch.
“Rốt cuộc Dương Kiến Khuê đang làm gì, đã hơn một tháng, thế mà ngay cả một Lung Giang nhỏ cũng không tấn công được!” Nhạc Nghịch đập bàn giận dữ.
Tả Kính Tùng cười khổ nói: “Ngày nay không giống ngày xưa, trước kia qua sông dễ dàng, là bởi vì Ninh quốc căn bản không có năng lực giao chiến trên sông với quân ta. Hiện nay Kỉ quốc trang bị đầy đủ, đội thuyền hồi đó Ninh quốc không xuất tiền chế tạo, hiện nay bọn họ giống như không cần tiền liên tục cấp cho tiền tuyến, dùng thuyền nhỏ không đâm hỏng được thuyền quân ta thì dùng thuyền lớn đâm, đấu pháp hoàn toàn không tiếc tiền của. Giống như chỉ cần thuyền quân ta lên bờ rồi thì phải mất nước vậy. Dương tướng quân cũng có cái khó xử của hắn a.”
Nhạc Nghịch hừ một tiếng, hắn biết cái khó xử của Dương Kiến Khuê. Không phải là vấn đề tiền sao? Hiện nay đội thuyền của đại quân Nhạc quốc đâm hỏng một cái là ít đi một con thuyền, làm sao hắn dám liều với thủy quân Kỉ quốc chứ.
Trầm mặc một lát, Nhạc Nghịch không nhịn được hỏi vấn đề mình vô cùng quan tâm: “Bên Ninh kinh đã báo cho Ninh Tuấn chuyện Kỉ quốc phái Vạn Tố Hòa đi trước bình định chưa?”
Tả Kính Tùng gật đầu nói: “Đã báo rồi, hơn nữa còn phái người chú ý hành tung của bọn Vạn Tố Hòa, bí mật đưa tin cho Ninh Tuấn.”
Nhạc Nghịch có thể biết tin Vạn Tố Hòa đến Ninh kinh bình định, còn bởi vì Tuyền Cơ.
Từ sau khi biết thân phận của Tuyền Cơ, thám tử Nhạc Nghịch phái đi ở Kỉ quốc càng nhiều, nghiêm mật tra xét về nhất cử nhất động của Tuyền Cơ và người thân cận với nàng.
Hồng Dực và Dịch Thanh Vân đều là cao thủ siêu cấp, kinh nghiệm giang hồ phong phú, thám tử căn bản không thể đến gần bọn họ, càng không tìm được hành tung của bọn họ, chỉ mơ hồ biết bọn họ chắc là đã rời kinh thành Kỉ quốc, về phần đi đâu, thì hoàn toàn không biết gì cả.
Võ công Vạn Tố Hòa tuy rằng không kém, nhưng dù sao cũng xuất thân công tử thế gia, bình thường cũng qua lại với nhiều người, nên khó tránh khỏi để cơ hội cho thám tử có thể thừa dịp, hành tung của hắn cũng đã bị Nhạc Nghịch nắm rõ.
Chuyện Ninh Tuấn cùng Thành quốc lén lút cấu kết mưu đồ tạo phản, Nhạc Nghịch lạc kiến kỳ thành[3], hiện giờ bất kể ai gây rối cho Kỉ Kiến Thận, hắn đều vô cùng hoan nghênh, nên không ngại bán tin tức cho bọn hắn, lúc thích hợp sẽ giúp bọn hắn một tay.
[3] Lạc kiến kỳ thành: vui mừng, phấn khởi.
Ninh Tuấn hữu dũng vô mưu căn bản không phải đối thủ của Kỉ Kiến Thận, nhưng cho dù hắn không thể được việc, giữ lại một nhân vật như vậy, dù sao cũng có thể làm loạn Kỉ Kiến Thận một chút.
“Ba nữ tử Vạn Tố Hòa mang theo bên mình, đã xác định thân phận chưa?” Chung quy Nhạc Nghịch vẫn không nhịn được mà hỏi.
Tả Kính Tùng thầm than một tiếng nói: “Không thể xác định, Vạn Tố Hòa bảo vệ các nàng tốt vô cùng, đến người đi theo khâm sai cũng khó tiếp xúc với các nàng. Nhưng từ số lượng cao thủ hộ vệ bí mật ẩn nấp bên cạnh các nàng, xem ra mười phần hẳn là… là Thiên nữ.” Đến bây giờ, mấy chữ Hoàng hậu Kỉ quốc này đã trở thành vảy ngược của Nhạc Nghịch. Nếu ai không cẩn thận chạm đến, sẽ dẫn đến trận lôi đình của Nhạc Nghịch, hắn không muốn thừa nhận nữ tử từng dùng tên giả Vân Ca, Đại đương gia Trầm thị Tạ Tuyền Cơ, Ninh Nguyệt Quận chúa của Ninh quốc đã trở thành Hoàng hậu của Kỉ quốc!
Không phải không thử nghĩ bắt cóc nàng đến Nhạc quốc, nhưng lúc này cao thủ bên cạnh nàng nhiều như mây, dù cho ba Nhạc Nghịch liên thủ, cũng chưa hẳn có thể thuận lợi đột phá vòng bảo hộ của nàng, lại càng không muốn nói đến ép nàng quay về Nhạc quốc.
Tả Kính Tùng không muốn Hoàng thượng nhà mình suốt ngày vướng bận một nữ nhân không thuộc về mình, vì thế nói sang chuyện khác: “Đánh tiếp trận chiến này với Kỉ quốc, ước tính cung cấp lương thảo quân thưởng sẽ ngày càng căng thẳng. Việc sớm lui binh tĩnh dưỡng hay là tiến quân Thành quốc, thỉnh Hoàng thượng nhanh chóng quyết định.”
Nhạc Nghịch cảm thấy phiền não, phất tay nói: “Trẫm đã biết, lui ra đi.”
Tả Kính Tùng hành lễ lui ra, ở trước cửa cung vừa vặn gặp được tổng quản thị vệ Phù Dương.
Việc Xích Thánh sơn, Nhạc Nghịch cũng không cách chức xét xử Phù Dương, chỉ để hắn lập công chuộc tội, là bởi vì người có thể tin cậy bên cạnh Nhạc Nghịch trước nay không nhiều, hắn cũng biết trong thời điểm thế này vì sai lầm nhất thời tự chặt đứt cánh tay là rất không khôn ngoan.
Phù Dương ngược lại rất khổ sở. Sau việc Xích Thánh sơn, người tựa như trong một đêm già đi mười tuổi.
Tả Kính Tùng thấy hắn, lại bỗng nhớ đến một chuyện, kéo hắn đến một bên thấp giọng hỏi: “Trong khoảng thời gian này Hoàng thượng vẫn không triệu hạnh cung phi?”
Phù Dương gật gật đầu, từ sau khi nữ tử kia trốn đi, Hoàng thượng cũng từng gần gũi phi tần, nhưng mỗi lần đều là chỉ một lúc thì chán ghét đuổi ra ngoài, có lần phi tần có tiếng lớn mật khiêu khích, kết quả bị hắn đánh trọng thương tại chỗ.
Trong Hậu cung đã mơ hồ truyền nhau nói thân thể Hoàng thượng xảy ra vấn đề, nên lấy phi tần trút giận. Nhưng Phù Dương và Tả Kính Tùng lại biết, phi tử mỗi lần Hoàng thượng triệu hạnh đều có một phần nào đó giống với nữ tử kia. Hoặc ngũ quan hoặc thân hình hoặc giọng nói, nhưng những phi tử này dù sao cũng có khác biệt với nữ tử kia, nên Nhạc Nghịch mới nửa đường lại đuổi đi.
Đối với loại chuyện này, Tả Kính Tùng cũng không thể tưởng tượng nổi, chỉ nhìn Phù Dương cùng nhau cười khổ, khoanh tay rời đi.
***
Đông Lâm Bảo.
Tiễn cậu đi rồi, Tuyền Cơ tâm thần không yên, lăn qua lộn lại cho đến nửa đêm mới ngủ được, lúc tỉnh giấc, đã là giữa trưa.
Sau khi rửa mặt chải đầu qua loa, Tuyền Cơ lấy lệnh bài nói với Lam Tích: “Ngươi tìm người đáng tin đem đến cửa thành Nam phân phó mở thành đi, lệnh bài dùng xong thì mang về ngay cho ta.”
Lam Tích giật mình nói: “Sao bây giờ mới mở cửa thành? Đã giữa trưa rồi!”
Tuyền Cơ nói: “Cậu bảo ta thức dậy thì phân phó mở thành a, hơn nữa chẳng phải ngày đó chúng ta vào thành, cửa thành đến chiều mới mở sao?”
Lam Tích suýt té xỉu: “Vạn đại nhân biết bình thường khi nào thì người rời giường không? Ngày đó chúng ta vào thành là ngày thành nghỉ mỗi tháng một lần a! Nếu không phải chúng ta đến, vốn không mở cửa thành.”
Trước đây Tuyền Cơ và Vạn Tố Hòa chưa bao giờ sống cùng nhau, trên đường từ Kỉ quốc đến Đông Lâm Bảo, thứ nhất Vạn Tố Hòa cũng không có bao nhiêu thời gian quan tâm chuyện làm việc và nghỉ ngơi của nàng, thứ hai vì Tuyền Cơ không muốn làm khác biệt, mỗi lần khi phải lên đường sáng sớm đều bảo Lam Tinh đúng giờ kêu mình dậy, khỏi khiến mọi người chờ, lên xe rồi mới ngủ bù, kết quả làm cho Vạn Tố Hòa đến ngày này giờ này vẫn không biết cháu ngoại của mình là con heo ham ngủ siêu cấp không đến giữa trưa không rời giường.
Bình luận facebook