Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 11: Hiểu Lầm
Mộng Huyễn Tình
Phần 11: Hiểu Lầm
Chương 11: Hiểu Lầm
Liên Chi nghe vậy có chút sững sờ trợn tròn mắt lên nhìn anh, trống ngực cũng đập mạnh dữ dội.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời cô được người khác tỏ tình như vậy, phản xạ của 1 cô gái nghiễm nhiên lại đỏ mặt.
Liên Chi lúng túng cúi đầu xuống, ngón tay bấu vào nhau, lắp bắp nói:
– Tôi có việc, phải đi trước…cảm ơn…!
Nói rồi cô cũng vội vàng quay người định rời đi thì cánh tay liền bị Dương Phong giữ lại.
– Có muốn thử không?
Hạ Liên Chi sửng sốt quay đầu nhìn anh, nam sinh trước mắt cô gương mặt điển trai, sống mũi cao thẳng tắp, đặc biệt là đôi mắt màu nâu trầm khiến lòng người cảm thấy ấm áp.
Dương Phong nhìn cô mỉm cười 1 cái, cái nhìn loé lên 1 tia hy vọng chờ đợi, không gian cũng đi vào tĩnh lặng.
Liên Chi bất giác sực tỉnh, cô vội vàng rút cánh tay lại:
– Không cần thử, tôi thấy chúng ta không hợp.
Dương Phong nghe vậy lại bật cười 1 cái rồi đưa tay lên xoa đầu cô:
– Không cần nghiêm trọng vậy đâu, tôi chỉ là đùa chút thôi.
Hạ Liên Chi nhìn anh có phần khó hiểu, Dương Phong thấy vậy lại thu tay về đút vào túi rồi nhìn cô nói:
– Được rồi, cô không phải nói có việc cần đi sao?
Liên Chi nghe vậy mới sực tỉnh, gật đầu 1 cái rồi quay người rời đi.
Dương Phong đứng đấy nhìn theo bóng cô đi khuất, nét mặt liền trở lên trầm xuống:
– Liên Chi, lần sau chắc chắn sẽ không phải là đùa.
Nói rồi anh cũng bình thản trở ra ngoài.
Lúc này, ở phía sau cánh cửa phòng y tế bước ra 1 bóng người, gương mặt 9 phần là nham hiểm mà bờ môi cũng từ từ nhếch lên 1 đường.
—— (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ——
Tại VINCENT CLUB, 2 chàng trai có gương mặt tuấn mỹ, thân đơn giản chỉ mặc sơmi trắng, quân âu nhưng lại thu hút hết tất cả bao cái nhìn ở đây.
Vỹ Khải lúc này khoác tay lên vai hắn nói nhỏ:
– Lưỡng Minh, cậu sao cũng được nhưng không thể bắt mình bỏ học cùng cậu.
Hắn nghe vậy nét mặt trở nên sắc lạnh hắt tay Vỹ Khải ra:
– Cậu có thể quay lại cái lớp đó.
Nói rồi hắn đi thẳng vào trong hướng đến phía bức tường được treo 1 bảng phi tiêu, với lấy vài cây phi tiêu rồi lùi lại ra sau, không chần chừ mà phi thẳng 1 cây đúng vào giữa hồng tâm.
Vỹ Khải đứng đấy thấy vậy chỉ đành thở dài 1 cái rồi đi lại chỗ hắn, giật lấy 1 cây rồi cũng theo hướng của hắn mà phi thẳng vào, 2 mũi tiêu cùng găm vào 1 đích.
– Rốt cuộc lại có chuyện gì? Mỗi lần cậu chơi trò này đều là tâm trạng bực bội không được giải toả. Mà trước giờ người có thể khiến cậu như thế chỉ có bác Khang.
Lưỡng Minh rút lấy vài cây tiêu mà tức giận phi vào hồng tâm rồi đi lại phía bàn gần đó mà ngồi phịch xuống ghế, bàn tay đưa lên nới lỏng chiếc carvat đồng phục rồi lên tiếng:
– 1 chai Hennessy X.O!
Nhân viên phục vụ ở bàn quầy nghe vậy cũng vội vàng lấy rồi đem ra cho hắn.
Vỹ Khải lúc này cũng đi lại phía bàn ngồi xuống, bàn tay với lấy chai rượu mở ra rót vào 2 ly rồi đưa cho hắn.
Lưỡng Minh nhận lấy ly rượu đưa lên miệng uống cạn rồi đặt mạnh xuống bàn.
Vỹ Khải thấy vậy lại lên tiếng:
– Rốt cuộc cậu bảo mình bỏ học ra đây để hầu rượu cậu sao? Có chuyện gì nói ra xem nào.
Hắn nghe vậy đôi mắt chợt suy tư, dựa lưng vào thành ghế nói:
– Con người của cô ta mình cảm thấy có chút kỳ quái.
– Ai? Cậu đang nói Hạ Liên Chi sao?
– Lúc trước mình nghĩ cô ta là diễn trò để kéo sự chú ý từ phía mình, nhưng có vẻ trò của cô ta càng ngày càng đi sâu rồi.
Vỹ Khải nhìn hắn mà đưa ly rượu lên miệng nhấp 1 ngụm rồi từ từ nói:
– Quả thật cô ta khác so với lúc trước rất nhiều. Mình cũng không nghĩ cô ta lại có năng khiếu diễn xuất như vậy. Từ sau vụ tai nạn đó liền là 1 Hạ Liên Chi hoàn toàn mới. Giác quan của mình khẳng định cô ta không hề giả tạo.
Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày:
– Mình chỉ nghe chấn thương tinh thần sau tai nạn thường là bị mất trí nhớ, hoặc thần kinh có chút không bình thường còn chưa bao giờ nghe đến việc tính cách bị thay đổi.
– Cũng không thể nói trước được, có khi nào cô ta biết hôm xảy ra tai nạn ấy là cậu cố tình lừa chuốc say cô ta rồi để mặc cho đám thanh niên kia làm càn. Chỉ là Liên Chi khi ấy lại đòi về quá sớm, có lẽ do say nên mới bị mất tay lái gây ra tai nạn.
– Mình điều tra hôm xảy ra tai nạn, thương tích rất nặng, bác sĩ trực tiếp cấp cứu cho cô ta đã nói lúc đấy máy đã báo tim ngừng đập chỉ là 5 phút sau đó tất cả liền trở lại bình thường.
Vỹ Khải nghe vậy lại trợn mắt nhìn hắn:
– Chết rồi sống lại sao? Ông bác sĩ ấy liệu có phải đã xem film kinh dị nhiều quá rồi nhiễm không?
Hắn liếc xéo anh 1 cái rồi với lấy chai rượu rót ra ly mà cầm lên nhấp 1 ngụm:
– Ông ta nói không nhầm lẫn và đó cũng là lần đầu tiên ông ta thấy trường hợp này, hơn nữa lại xảy ra ở những 2 bệnh nhân cùng trong 1 phòng cấp cứu.
– 2 bệnh nhân? Mình đã bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng rồi. Có khi nào cô ta là ma không?
Hắn nghe vậy lại trừng mắt nhìn anh, Vỹ Khải thấy vậy liền tiếp lời:
– Không phải sao? Tim đã ngừng đập rồi nhưng sau lại sống lại, nếu không phải ma thì chắc cũng không phải người.
– Cái mình nói là liệu có phải vì điều kỳ lạ ấy mà cô ta thay đổi tính cách không?
Vỹ Khải nhìn hắn có chút khó hiểu, đứng lên đi lại gần chỗ hắn mà ngồi xuống:
– Lưỡng Minh, mình vẫn không hiểu, cậu là đang muốn chứng minh Liên Chi bây giờ là không hề diễn trò sao?…(nói đến đây a chợt dừng lại rồi ngay sau đó phát hiện ra điều gì liền tiếp lời)… Lưỡng Minh, cậu không phải là đã động lòng với cô ta chứ?
Hắn nghe vậy chợt khựng lại, nét mặt có chút biến động rất nhanh sau đó liền quay lại dáng vẻ ban đầu:
– Dư thừa.
Nói rồi hắn đưa ly rượu lên miệng uống cạn, Vỹ Khãi thấy vậy cũng chỉ lắc đầu 1 cái, bất chợt lại nhớ ra chuyện gì liền lên tiếng:
– Vương Tuyết Nghiên sắp trở về rồi.
Hắn nghe nhưng cũng chẳng để tâm đến chỉ bình thản nói:
– Không liên quan đến mình.
– Hôm qua cô ta gọi điện cho mình nhờ mình chuyển lời. Cô ta muốn cậu ra sân bay đón.
– Mình rất bận.
Dứt lời hắn cũng đứng dậy, 2 tay đút túi định trở ra ngoài thì chuông điện thoại vang lên.
Lưỡng Minh lấy từ trong túi ra nhìn tin nhắn từ dãy số lạ trêи màn hình mà khẽ nhíu mày. Hắn chạm vào màn hình để mở tệp tin, 1 giây sau đó đôi mắt liền trở nên sắc lạnh:
– Hạ Liên Chi, cô được lắm!
—— (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ——
1 buổi học dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc bằng 1 tiếng chuông cuối chiều, sinh viên từ các lớp học đổ ra ào ạt với nét mặt háo hức.
Hạ Liên Chi lúc này cũng thu dọn sách vở trêи bàn rồi đứng dậy. Bất giác tầm nhìn lại rời sang phía bàn bên cạnh, hắn đi từ lúc đó cũng không có trở về.
Lại phát hiện ra tâm tình có phần kỳ lạ, cô gạt phăng đi ý nghĩ rồi cầm sách vở đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cánh cổng, 1 người đàn ông áo đen bước đến bên cạnh cô cúi đầu:
– Hạ tiểu thư, Khang thiếu gia dặn dò tôi đến đón cô.
Liên Chi nghe vậy lại chần chừ, cô lúc này mới cảm thấy ban sáng nói với hắn như vậy cũng có phần nặng lời, dù sao hắn cũng đã giúp cô giải quyết rắc rối.
Nghĩ vậy cô nhìn người đàn ông trước mặt khẽ gật đầu 1 cái rồi lại hướng tầm nhìn về chiếc xe màu đen đang đậu trước cổng mà lắc nhẹ đầu với người lái xe ngồi trong đó.
Người lái xe đấy nhìn cô cũng hiểu ý liền rời đi, Hạ Liên Chi thấy vậy mới cùng người đàn ông áo đen này đi lại phía chiếc xe được đậu cách đó không xa mà ngồi vào.
Chiếc xe chạy thẳng rồi dừng lại trước cổng khách sạn 5 sao Thiên Ý, Liên Chi ngồi trong xe nhìn ra ngoài khẽ nhíu mày, tên chết tiệt kia sao lại hẹn cô ở nơi này.
Người đàn ông áo đen lúc này bước xuống đi lại phía sau mở cửa cho cô:
– Hạ tiểu thư, Khang thiếu gia đang đợi cô ở phòng 1001.
Hạ Liên Chi nghe vậy lại chần chừ 1 lúc rồi hít 1 hơi thật sâu thở mạnh ra mà bước xuống.
Đôi mắt to tròn trong veo khẽ ngước lên nhìn toà nhà cao chót vót cùng hàng chữ led phát sáng lấp lánh.
Liên Chi định bước lên trước nhưng nghĩ ngợi gì liền quay lại nói với người áo đen:
– Không biết có thể gọi anh ta xuống đây được không?
– Thật xin lỗi, thiếu gia không có căn dặn gì khác, mời tiểu thư lên phòng.
Cô nghe vậy lại nhìn người đàn ông đó vẻ ái ngại rồi cũng quay người lại mà đi vào.
Mặc dù đã được nhân viên ở đây nhiệt tình đón tiếp và dẫn đường nhưng Hạ Liên Chi vẫn không tránh khỏi những cái nhìn soi xét của mọi người.
Cũng không trách được vì giờ cô đang mặc đồng phục của sinh viên trường Trung Sơn, thêm nữa gương mặt cô thời gian qua cũng được biết đến trêи các trang thông tin và truyền hình và nghiễm nhiên 1 cô gái xinh đẹp ăn mặc như vậy vào trong khách sạn sẽ khiến mọi người có cái nhìn không thiện cảm.
Nhân viên khách sạn đưa cô đến trước cửa phòng 1001 rồi cũng rời đi.
Đợi khi người nhân viên kia đi khuất cô mới đưa tay lên gõ cửa “cốc, cốc”. Bên trong không thấy động thái đáp trả, cô lại gõ thêm 1 lần nữa nhưng mọi thứ đều im lặng.
Liên Chi trong lòng có phần bực bội nhưng vẫn cố nén xuống, cô đưa tay vặn lấy núm cửa, nó vốn không hề khoá, cô mở ra rồi đi vào.
Căn phòng khá rộng lớn với nội thất đều là những hàng thượng phẩm được bố trí bắt mắt và thuận tiện.
Hạ Liên Chi đi thẳng vào phòng khách vẫn không thấy bóng người lại nghe được tiếng nước chảy phát ra từ phía nhà vệ sinh, nghĩ hắn ở trong đó nên cô ngồi xuống ghế chờ đợi.
1 lúc sau, âm thanh trở nên im lặng, tiếng cửa của nhà vệ sinh bật mở, Hạ Liên Chi theo phản xạ quay đầu lại:
– Lưỡng Minh, anh có thể hẹn tôi ở nơi khác, không nhất thiết….
Lời chưa kịp ra hết cô liền trở nên cứng họng, 2 mắt kinh ngạc nhìn người trước mặt mà người kia cũng ngỡ ngàng không kém. Cả 2 không hẹn mà cùng bật thốt lên:
– Dương Phong/Liên Chi.
Dương Phong lúc này trêи người chỉ mặc 1 chiếc áo choàng tắm, mái tóc còn vương vài giọt nước rớt xuống gương mặt tuấn mỹ đến mê hồn.
Cô vội vàng đứng bật dậy nhìn anh khó hiểu hỏi:
– Dương Phong, sao anh lại ở đây?
Anh lúc này dáng vẻ không khác gì cô:
– Câu này phải tôi hỏi cô mới đúng. Cô tại sao lại ở đây?
– Cái này, là…(Liên Chi định nói gì đó nhưng liền nghĩ lại đành bỏ lửng)…anh ở đây sao?
– Phải, tôi có chút vấn đề cá nhân nên thuê phòng ở đây dài hạn.
Liên Chi nghe vậy mới cảm thấy có điều kỳ lạ, cô vội vàng cầm lấy sách vở của mình rồi nói:
– Thật ngại quá, tôi có việc gấp phải đi trước.
Nói rồi cô cũng vội trở ra ngoài mở cửa, Dương Phong thấy vậy liền theo sau:
– Liên Chi, khoan đã, tôi có chuyện muốn nói với cô.
Hạ Liên Chi lúc này vừa bước chân qua cánh cửa cả người liền cứng đờ bất động, Dương Phong thấy kỳ lạ cũng bước ra:
– Liên Chi, sao vậy?
Lời vừa dứt cũng là lúc anh chuyển tầm nhìn theo hướng của cô liền khẽ nhíu mày gọi tên:
– Lưỡng Minh!
Hắn lúc này đứng đấy cả người toát ra sát khí ghê rợn, hơi lạnh bao trùm cả 1 hành lang rộng lớn. Đôi mắt sắc lạnh phủ lớp màu âm u quét lên 2 thân ảnh trước mắt, người thì váy ngắn ngang đùi, kẻ lại đào hoa phong nhã, muốn hắn nghĩ khác cũng không thể được. Chậm rãi từng bước đi đến sát bọn họ, thanh âm phát ra hiện rõ sự tức giận:
– Hạ Liên Chi, thì ra bức ảnh đó cũng đâu có sai, cô quả nhiên là tiện nhân phóng đãng.
Liên Chi nghe vậy định lên tiếng thì Dương Phong lại chen ngang:
– Lưỡng Minh, mọi chuyện không phải như vậy!
Ai ngờ lời anh vừa dứt, hắn liền tung 1 nắm đấm vào mặt khiến Dương Phong lảo đảo lùi lại phía sau:
– Dương Phong, tao nhớ đã cảnh cáo mày rồi.
Liên Chi lúc này kinh ngạc nhìn anh rồi lại nhìn sang hắn, cô quả thực chưa bao giờ thấy hắn giận dữ như thế này, đáng sợ đến nỗi cô không thể thốt lên 1 lời nào.
Dương Phong thấy vậy chỉ đưa tay lên lau đi vết máu ở khoé miệng rồi nhìn hắn bình thản nói:
– Lưỡng Minh, mày rốt cuộc bị làm sao vậy? Mày yêu Liên Chi? Nếu không tao với cô ấy cùng 1 chỗ thì có gì là không được sao?
Hắn nghe vậy càng tức giận hơn, cảm xúc không kiểm soát được liền lao vào túm lấy cổ áo choàng của Dương Phong mà đấm túi bụi.
Liên Chi đứng ngoài thấy vậy có phần sợ hãi những cũng lao vào kéo hắn ra:
– Lưỡng Minh, dừng tay lại đi, anh muốn đánh chết người sao?
Hắn lúc này mới buông tay ra chuyển tầm nhìn sang cô bằng đôi mắt sắc lạnh:
– Sao? Đau lòng thay nó à?
– Lưỡng Minh, anh rốt cuộc có hiểu chuyện không? Tại sao không chịu tìm hiểu liền ra tay đánh người?
– Tìm hiểu? Cô muốn tôi tìm hiểu cái gì? Tìm hiểu xem cô ở trêи giường nó rêи rỉ như thế nào sao?
Liên Chi nghe vậy cảm thân bản thân bị xúc phạm, cô không hiểu sao lại có cảm giác ai cũng có thể hiểu lầm cô chỉ riêng hắn nhất định phải tin cô. Có lẽ trải qua đôi lần dây dưa cùng hắn, cô nghĩ hắn nên hiểu được cô như thế nào. Chỉ là ngay lúc này hắn không chịu hỏi cô mà liền áp đặt cô như vậy, tự ái của cô lại trỗi dậy:
– Phải, anh có muốn biết không? Có cần tôi làm lại để anh thấy?
Lời cô vừa dứt Dương Phong cũng kinh ngạc không kém mà hắn lúc này mặt mũi tối sầm, đôi đồng tử hằn lên những đường tơ máu, bàn tay đưa ra bóp thắt lấy cổ cô mà kéo sát lại phía mình:
– Hạ Liên Chi, cô đang nghĩ mình danh giá lắm sao?
Liên Chi lúc này gương mặt đã tái nhợt, nhưng đôi mắt nhìn hắn lại quật cường mà thách thức:
– Cũng đủ để 1 người như Khang thiếu gia đây để ý đến.
Lời nói của cô càng làm cho lửa giận trong lòng hắn bùng lên, bàn tay dùng lực mạnh hơn mag siết chặt lấy yết hầu cô.
Liên Chi hô hấp đã băt đầu trở nên khó khăn, đôi mắt đỏ hoe khẽ nheo lại nhìn hắn không chịu khuất phục.
Dương Phong thấy vậy cũng vội vàng đi đến:
– Lưỡng Minh, mau buông cô ấy ra. Liên Chi đã không chịu được nữa rồi.
Hắn nghe vậy đôi mắt sắc lạnh nhìn khoét sâu lên gương mặt nhỏ nhắn, từng tia rét buốt như muốn rạch lên trêи gương mặt cô để cô đau đớn mà ghi nhớ lấy. Chỉ là không hiểu sao hắn lại không đủ nhẫn tâm mà làm vậy.
Bất giác bàn tay nới lỏng, hắn đẩy cô sang 1 bên rồi quay người lại mà rời đi, cả bóng lưng rộng lớn trải dài trêи nền gạch bóng loáng, khoảnh khắc này trông hắn lại cô độc đến kỳ lạ.
Cô đứng đấy dõi theo thân ảnh phía trước trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có chút thương xót.
Dương Phong lúc này tiến lại gần cô lên tiếng:
– Liên Chi, cô không sao chứ?
Cô nghe vậy chợt sực tỉnh nhìn sang anh khẽ lắc đầu 1 cái, tầm mắt lại rời xuống vết rách ở khoé miệng anh:
– Vết thương của anh?
Dương Phong đưa tay lên chạm nhẹ vào vết thương rồi gượng cười nói:
– Không sao, chỉ là vết thương nhỏ.
Cô nghe vậy nhìn anh khẽ thở dài 1 cái:
– Xin lỗi, là tôi làm liên luỵ đến anh.
– Không phải là lỗi của cô, cũng là do cái miệng của tôi. Tôi không nghĩ nói như vậy lại khiến Lưỡng Minh tức giận….Mà cô tại sao lại xuất hiện ở đây?
– Là anh ta hẹn tôi đến đây.
– Hắn ta? Lưỡng Minh sao?
Liên Chi nghe vậy gật đầu 1 cái, Dương Phong liền khẽ nhíu mày:
– Hẹn cô đến đây, vậy tại sao cô lại đi vào phòng tôi?
– Chắc có lẽ do người lái xe nhớ nhầm số phòng.
– Vậy tại sao khi nãy cô không giải thích cho cậu ta?
– Anh nhìn bộ dạng của anh ta như vậy liệu tôi giải thích anh ta có tin không? Muộn rồi, tôi đi trước.
Nói rồi cô cũng quay người rời đi mà Dương Phong ở đấy lại khẽ nhíu mày, sự nhầm lẫn này anh lại có chút nghi ngờ.
—— (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ——
Tối hôm ấy, tại VINCENT CLUB, dưới ánh đèn mờ ảo của quầy rượu, nam nhân ngồi trêи ghế với chiếc áo sơmi trắng thả buông những chiếc cúc đầu làm lộ ra vòm ngực săn chắc.
Gương mặt đẹp đến hút hồn, đặc biệt là đôi mắt phượng dài vì men rượu đã trở nên mơ màng nhìn vào phía khoảng không vô tận.
Hắn cầm ly rượu đưa lên miệng uống cạn rồi đặt mạnh xuống bàn, cả người vô lực tựa vào thành ghế rồi ngửa mặt nhìn lên phía trần nhà ánh sáng mờ ảo mà trở nên đăm chiêu.
Buổi chiều hôm nay, hắn liên tiếp nhận được tin nhắn từ 1 dãy số lạ, mọi thứ là đều liên quan đến cô. Khi thấy được hình ảnh cô đi vào khách sạn kèm theo số phòng được gửi đến, hắn lúc đấy chỉ muốn bóp nát chiếc điện thoại nhưng cuối cùng lại ôm một hy vọng không phải mà lái xe đến khách sạn đấy.
Cuối cùng đi ngược lại hết kỳ vọng của hắn, cô bước ra từ trong 1 căn phòng cùng với 1 người đàn ông chỉ mặc hờ hững chiếc áo choàng tắm khiến hắn thật sự muốn giết chết tên đấy.
Cái thứ cảm giác kỳ lạ này rốt cuộc từ đâu mà đến, hắn muốn chiếm hữu cô, muốn cô duy nhất chỉ là người của hắn, nhất quyết không được tiếp cận người đan ông nào khác. Vậy mà khi hắn lao vào đánh tên kia, cô lại ngang nhiên lên tiếng cầu xin càng khiến hắn thêm tức giận.
Trước giờ người khiến hắn có thể mất kiểm soát chính là như Vỹ Khải nói là ba hắn, bây giờ lại xuất hiện thêm 1 người, lại là kẻ mà hắn vô cùng chán ghét. Chỉ là liệu có phải bây giờ, tình thế đã thay đổi rồi hay không?
Bỗng lúc này thứ ánh sáng yêu ớt kia bị che lấp bở 1 bóng người.
Nữ nhân ăn mặc có phần hở hang, gương mặt được trang điểm đậm, cả người là mùi nước hoa nồng nặc.
Ả ta ngồi xuống bên cạnh hắn, bàn tay mạnh dạn đặt lên vai hắn rồi ghé sát vào tai hắn thì thầm:
– Anh đang gặp chuyện buồn sao? Có muốn em tâm sự cùng?
Hắn nghe nhưng cũng chẳng để tai, vẫn tựa đầu vào thành ghế ngửa mặt lên trần rồi nhắm mắt lại.
Nữ nhân kia thấy vậy lại được đà áp sát 2 bầu ngực vào cánh tay hắn, bàn tay mạnh bạo đưa lên luồn vào trong ngực áo hắn mà ve vởn.
Khi ả ta bắt đầu trườn tay xuống phía dưới bỗng 1 âm thanh vang lên:
– Ngô Từ Hy, em đang làm gì ở đây?
Ả ta nghe thấy âm thanh ghê rợn kia liền giật mình vội vàng thu tay về rồi đứng bật dậy nhìn bóng người vừa đến, lắp bắp nói:
– Khương Dỹ Hàm…em…em…
Ả ta lúng túng không nói nên câu mà hắn vẫn thản nhiên ngồi đó nhắm chặt mắt.
Ngô Từ Hy lúc này bỗng chốc liền thay đổi vẻ mắt, ra vẻ uất ức mà đi đến bên cạnh người đàn ông độ tuổi tầm 30, phía sau gã là vài tên anh em tướng tá trông phàm phu. Ả túm lấy cánh tay Khương Dỹ Hàm nức nở nói:
– Dỹ Hàm..là hắn ta…hắn ta…đe doạ em…hắn nói nếu không hầu hạ hắn…hắn sẽ cho người cưỡng bức em ngay tại đây.
Người đàn ông kia nghe vậy liền vòng tay ra ôm lấy eo ả rồi nhìn đến hắn quát lên:
– Thằng nhãi kia, mày có biết tao là ai không mà dám đụng đến bạn gái của tao.
Có lẽ ở cái Club này ai cũng biết Khương Dỹ Hàm gã là người bảo kê của khu này, đàn em không quá nhiều nhưng cũng đủ để dẹp loạn đám muốn quấy rối. Tính cách khá tợn tạo và ngỗ ngược nên dân tình ở quanh đây thấy gã là phải tránh xa 10m.
Gã hung dữ là thế nhưng đáp lại gã không 1 câu trả lời, hắn vẫn nhắm mắt như không nghe thấy gì, điều đấy lại khiến gã thêm cay cú:
– Mẹ kiếp, hắn là ngủ hay cố tình không để tai lời ta nói. Mau lên gọi hắn dậy.
Khương Dỹ Hàm ra hiệu cho 1 tên theo sau gã. Tên đấy vừa bước lên trước, Lưỡng Minh liền tỉnh dậy, đôi mắt sắc lạnh liếc qua khiến tên kia có phần kinh sợ không dám bước đến.
Hắn lúc này không để tâm bọn họ, vẫn thản nhiên rót rượu ra ly rồi đưa lên miệng uống.
Khương Dỹ Hàm thấy vậy liền tức giận đi tới giật mạnh chiếc ly trêи tay hắn, rượu trong ly văng ra tung toé bắn cả lên chiếc áo sơmi trắng:
– Ôn con, thái độ này của mà là muốn đấu với tao phải không?
Hắn lúc này mới có phản ứng, tầm nhìn rời xuống chiếc áo sơmi của mình nhìn những vết loang lổ do rượu gây ra, đôi mắt cũng trở nên đanh lại rồi từ từ đứng dậy đối mặt với Dỹ Hàm:
– Mày có biết 1 cái áo mày đang mặc nó chỉ giá trị bằng 1 chiếc khuy trêи chiếc áo của tao không? Vậy nên nữ nhân của mày cho dù là tao có cưỡng ép thì cô ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện mà hầu hạ.
Khương Dỹ Hàm nghe vậy liền tức giận trợn mắt nhìn hắn chằm chằm rồi gằn lên:
– Dạy dỗ nó cho tao!
Lời gã vừa dứt vài tên từ phía sau đi lên, hắn thấy vậy bờ môi khẽ cười lạnh 1 cái rồi ngay sau đó với lấy chai rượu Hennessy ở trêи bàn không chần chừ liền đập thẳng xuống đầu Dỹ Hàm khiến gã đau đớn ôm lấy đầu mình.
1 dòng máu đỏ chảy trào xuống, gã lảo đảo lùi lại phía sau mà đám ồn ào xung quanh cũng thấy kinh hãi mà hét lên.
Đám đàn em của Khương Dỹ Hàm nhìn thấy cảnh này lại chùn bước, đôi mắt gã đã nhuộm màu máu đỏ nhìn đến hắn mà quát lên:
– MẸ KIẾP, CÒN KHÔNG MAU ĐÁNH NÓ CHO TAO!
Lời gã vừa dứt, đám người kia mới sực tỉnh liền lao vào hắn, mà hắn lúc này có chút rượu trong người cũng hung hăng không kém hơn nữa lại tâm tình đang không được tốt lại có chỗ cho hắn trút giận quả là đúng ý.
Cả khu vực này đã trở nên hỗn loạn, bàn ghế va vào nhau rồi đổ ngang ngửa, tiếng những ly thuỷ tinh vỡ rồi cả âm thanh la hét inh tai khiến mọi người cảm thấy khϊế͙p͙ sợ.
Lúc này Vỹ Khải từ ngoài đi vào, thấy đám đông trước mặt khẽ nhíu mày 1 cái rồi vội vàng chen vào trong.
Vài tên thanh niên cao to đầu tóc xanh đỏ, tay chân xăm trổ cầm chai thuỷ tinh đã bị đập vỡ, chĩa những đầu sắc nhọn vào bóng người đang cố gắng chống đỡ kia.
Chiếc áo sơmi trắng của hắn đã sớm nhuộm sang đỏ, cả gương mặt đẹp đẽ lấm tấm những giọt mồ hôi cùng dòng máu đỏ chảy dài xuống.
Vỹ Khải nhìn cảnh tưởng này cảm thấy kinh hoàng liền vao vào túm cổ áo 1 tên trong đó kéo ra, dùng lực đấm thẳng vào mặt khiến tên đấy ngã văng ra đất.
Anh lần lượt túm lấy từng tên mà hạ gục rồi dần dần tiếp cận lại với hắn, thở gấp mà nói:
– Lưỡng Minh, mình chỉ đến muộn có vài phút mà cậu đã gây chuyện lớn như vậy rồi sao?
Hắn nghe vậy lại đưa tay lên lau đi vệt máu đang chảy dài xuống ở đuôi mắt rồi bực bội nói:
– Mẹ kiếp, may cho là cậu đã đến nếu không có chết mình cũng làm ma kéo theo cậu đi.
Khương Dỹ Hàm lúc này đứng đấy bên cạnh Ngô Từ Hy đang chăm chút vết thương cho gã nhìn thấy Vỹ Khải liền lên tiếng:
– Mày là thằng nào? Nếu muốn sống thì tốt nhất tránh ra, đừng can thiệp vào chuyện của tao.
Vỹ Khải nghe vậy lại bật cười 1 cái rồi nhìn gã nói:
– Thật ngại quá, tao cũng đang cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống này rồi!
– Được, nếu mày muốn chung số phận với nó thì đừng trách tao. ĐÁNH CHẾT 2 THẰNG CHÚNG NÓ!
Lời vừa dứt, đám côn đồ kia chuẩn bị lao lên thì 1 thanh chấn động phát ra:
– Cảnh sát đến!
Mọi người chỉ cần nghe thế là liền chia nhau chạy toán loạn, Khương Dỹ Hàm cùng Ngô Từ Hy cũng nhanh chân chuồn trước. Còn lại là 1 số đàn em của gã cùng Lưỡng Minh và Vỹ Khải đều được đưa về trụ sở.
Bắt 2 người bọn họ vốn chỉ là theo thông lệ, yêu cầu của người dân báo thôi còn cả cái trụ sợ cảnh sát này ai mà không biết hắn là người thừa kế duy nhất của Khang Thị lớn mạnh, bạn hắn lại là thiếu gia của dòng tộc họ Lương nổi tiếng, muốn đụng đến 2 người bọn họ e là phải có 10 cái mạng.
Vài tên chức vụ thấp bé thấy hắn và Vỹ Khải liền ra vẻ hồ hởi lấy nước mời ngồi, thái độ khác hẳn so với những tên kia.
Lúc này, từ phía ngoài trụ sở đi vào 1 người đàn ông đã ngoài 40, thân mặc âu phục đen tiến lại phía vị cảnh sát kia nói:
– Tôi là Đàm Sở Trình, trợ lý của Khang Thị, đến để bảo lãnh cho 2 cậu ấy.
Vị cảnh sát kia nghe vậy mặt mày hớn hở bắt tay ông trợ lý:
– Haha, ngài chỉ cần gọi điện chúng tôi sẽ cho người đưa cậu ấy về nhà an toàn, không cần mất công như vậy.
– Sao lại có thể như vậy được, tôi còn đến để ký vào giấy bảo lãnh.
– Ấy chết, ai lại thế được. Thật ra chúng tôi cũng vì bất đắc dĩ mới phải đưa 2 cậu ấy về đây thôi hơn nữa theo lời kể của nhân chứng thì người gây sự trước là mấy tên côn đồ kia.
Lưỡng Minh ngồi ở ghế với gương mặt đầy những vết thương đỏ tím nhìn vị cảnh sát cười hắt 1 cái rồi đứng dậy 2 tay đút túi đi ra ngoài. Vỹ Khải thấy vậy cũng vội vàng đứng lên nhìn vị cảnh sát và trợ lý Đàm mỉm cười gật đầu 1 cái rồi cũng theo sau.
Đàm Sở Trình lúc này nhìn vị cảnh sát vội vàng bắt tay rồi nói:
– Vậy cảm ơn ngài, tôi sẽ về thưa lại với Khang tổng, giờ xin phép đi trước.
– Được, được. Ngài đi thong thả.
Nói rồi trợ lý Đàm cũng vội vàng đi ra sau bọn họ mà nói với theo:
– Khang thiếu gia, vết thương của cậu sao rồi? Có cần đến bệnh biện không?
—— (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ——
Đàm Sở Trình đưa Vỹ Khải về trước rồi mới lái xe đưa hắn về.
Lưỡng Minh ngồi trong xe nhìn ra phía ngoài đường, nhận thấy hướng đi không phải về biệt thự của hắn lại khẽ nhíu mày nói:
– Lão già ấy giờ này còn chưa ngủ sao?
Trợ lý Đàm nghe vậy tầm mắt vẫn hướng về phía trước bình thản nói:
– Thật xin lỗi, là Khang tổng đã dặn dò tôi phải đưa cậu về gặp ngài ấy.
Hắn nghe vậy đôi mắt chợt chuyển hoá sắc lạnh, không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn ra phía đường đang thưa thớt bóng người.
Chiếc xe màu đen bóng loáng lao nhanh đi giữa con phố rồi dừng lại trước cổng biệt thự của Khang gia – Thảo Hoa Viên toạ lạc giữa trung tâm của khu biệt thự đắt tiền.
Đàm Sở Trình bước xuống đi lại phía sau mở cửa cho hắn.
Lúc này, 1 người đàn ông tuổi đã 70 lọm khọm từ phía trong chạy ra mở cửa cúi đầu chào hắn:
– Lão gia đang đợi cậu ở bên trong.
Hắn nghe vậy lại nhìn sang ông rồi rút ví mở ra lấy 1 ít tiền nhét vào tay ông, thanh trầm xuống:
– Bác Điền, muộn rồi nghỉ ngơi sớm đi không cần phải đợi cửa nữa, lát cháu sẽ tự mở.
Ông cầm số tiền trêи tay nhìn hắn bằng ánh mắt ái ngại:
– Thiếu gia, cái này…
– Cháu nghe nói bác gái đang bệnh, bác cứ cầm lấy lo chữa trị cho bác ấy, không cần phải cảm thấy ngại, dù sao bác làm ở đây cũng đã mấy chục năm rồi. Mỗi tháng ông ta trả cho bác được vài đồng như thế cũng chẳng đáng.
Nói rồi hắn đặt tay lên vai ông vỗ 1 cái rồi đi vào trong, ông thấy vậy liền cúi đầu:
– Thiếu gia, cảm ơn cậu.
Bóng lưng rộng lớn của hắn dưới ánh đèn yếu ớt trải dài trêи nền gạch được ốp bằng những đá trạm khắc hoa văn tinh xảo.
Gọi nơi đây là Thảo Hoa Viên cũng chẳng có gì là kỳ lạ.
Cả 1 khuôn viên rộng lớn dẫn vào nhà chính đều là những cây hoa cảnh đắt tiền được đem về từ những vùng đất khác nhau.
Lưỡng Minh bước qua cánh cửa rộng lớn được làm bằng gỗ Bocote – 1 loại gỗ có mùi thơm, màu vàng nâu và tối dần theo độ tuổi, được bán với giá 32,99 USD/Feet (0,3m), loại này quả thật chỉ có những nhà tài phiệt và giới thượng lưu mới mua nổi.
Hắn đi thẳng vào gian phòng khách rộng lớn với nội thất bên trong cũng đều là những loại gỗ thượng hạng hiếm có.
Ngồi chễm chệ ở đấy là 1 người đàn ông chừng 50 tuổi, mặc bộ pijama màu xanh xám nhã nhặn nhưng cả người ông vẫn toát lên 1 khí chất sang trọng đến kính nể.
Hắn dáng vẻ ngạo mạn đi đến trước mặt ông bình thản nói:
– Muộn rồi còn có việc gì sao?
Lời hắn vừa dứt, ông liền với tay cầm lấy ly trà ném thẳng vào người hắn, cũng may Lưỡng Minh nhanh ý mà né tránh được, chiếc ly đập mạnh vào cây cột chống nhà rồi rơi xuống đất vỡ tan tành.
– Mày ăn nói với ba mày thế sao?
Hắn nghe vậy chỉ cười nhạt 1 cái rồi tiếp lời:
– Vậy ông muốn tôi phải cảm ơn vì ông đã đưa tôi ra khỏi cái đám chó săn đó sao?
– Mày còn dám nói vậy? Mày nên biết mày mang họ Khang, làm gì cũng phải để mặt mũi cho dòng tộc. Mày uống rượu, mày đánh nhau, nếu không phải tao có qua lại với Cục trưởng ở đấy thì mày nghĩ mày còn đứng ở đây sao?
– Bây giờ ông đưa tôi lại đó cũng chưa muộn đâu.
– Mày…mày…
– Sao? Không nỡ à? Phải rồi, nếu tôi ở trong đó thì ai sẽ thay ông duy trì cái Khang Thị rỗng tuếch kia.
Khang Thiệu Chính nghe vậy tức giận đập mạnh tay lên bàn rồi đứng dậy chỉ vào mặt hắn:
– MÀY LÀ ĐỒ BẤT HIẾU.
Lúc này từ trêи lầu đi xuống 1 người phụ nữ trung tuổi, dáng vẻ quý phái:
– Thiệu Chính, khuya rồi ông còn tức giận cái gì thế…(bà vừa dứt lời lại nhìn thấy liền vội vàng đi đến)…Lưỡng Minh, con đến hồi nào vậy…trời ơi, bị sao thế này…con đánh nhau sao?
Khang Thiệu Chính thấy vậy thở mạnh 1 cái:
– Đứa con của bà đi vào bar uống rượu rồi gây gổ đánh nhau, bị cảnh sát đưa về, tôi phải nhờ người đưa nó ra. Bây giờ nó lại dám ăn nói hỗn xược với ba nó.
– Thiệu Chính, ông nói chuyện với con cái cũng từ từ nó mới hiểu, chưa gì đã đụng tay chân lớn tiếng như vậy, còn gì ra dáng người ba nữa.
Lưỡng Minh nghe vậy liền nhìn sang bà, người phụ nữ này tuy đã có tuổi nhưng vẫn còn trẻ đẹp chỉ là dạo gần đây sức khoet bà đã có phần suy yếu khiến sắc mặt không còn hồng hào như trước:
– Mẹ, sức khoẻ mẹ không tốt hãy nghỉ ngơi sớm đi. Muộn rồi con cũng về đây.
– Lưỡng Minh, nhưng vết thương này của con…hay là đêm nay ở đây, để ta kiểm tra xem…
– Không cần, chỉ là vài vết trầy xước nhỏ thôi. Được rồi, mẹ nghỉ ngơi đi khi khác con lại về.
Nói rồi hắn cúi xuống hôn nhẹ lên trán bà 1 cái rồi quay người rời đi.
Khang Thiệu Chính cảm thấy bản thân như bị phớt lờ liền tức giận lớn tiếng:
– Tuần sau con bé Vương Tuyết Nghiên nó về, mày hãy ra sân bay đón nó.
Hắn nghe vậy lại khựng bước, không quay người lại chỉ lãnh đạm nói:
– Ông rảnh thì đi mà đón.
Dứt lời bờ môi hắn khẽ cong lên 1 đường rồi bình thản trở ra phía ngoài.
– Mày…thằng bất hiếu…
Thiệu Chính tức giận đến đỏ mặt tía tai, hô hấp không đều, bà Khang thấy vậy liền vội vàng đi đến đỡ lấy ông:
– Thiệu Chính, ông bình tĩnh lại đi, sao cứ phải hét lớn như vậy không tốt cho sức khoẻ.
—— (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ——
Sáng hôm sau, vẫn chiếc xe Maybach màu đen sang trọng dừng trước cổng trường học Trung Sơn, người đàn ông bước xuống đi lại phía sau mở cửa ra.
Nữ sinh trong bộ đồng phục của trường bước ra với mái tóc dài buông xoã trong gió, vài sợi vương lại trêи gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ.
Cô cầm tập sách trêи tay đi vào, cùng lúc đấy, chiếc xe thể thao Lamborghini SESTO ELEMENTO màu đen dừng ngay bên cạnh.
Cánh cửa mở ra, hắn bước xuống, khoảnh khắc 4 con mắt vô tình đụng vào nhau khiến không gian như muốn dừng lại.
Liên Chi có phần kinh ngạc khi thấy hắn bị thương khắp mặt như vậy, bờ môi bất giác khẽ mấp máy nói gì đấy thì hắn lại lạnh nhạt lướt qua cô mà đi thẳng vào trong.
Hành động này của hắn lại khiến cô có chút hụt hẫng.
Liên Chi tự trấn an lấy ý thức của mình mà thở hắt 1 cái rồi theo sau hắn đi vào.
Vừa bước qua cánh cổng, Liễu Địch đã đón chờ cô sẵn nên khi thấy thân ảnh quen thuộc liền ra vẻ vô tình đi ngang qua:
– Ây da, hôm qua có người nói thấy ai giống như Hạ tiểu thư đi vào khách sạn Thiên Ý thì phải.
Lời nói của ả quả nhiên làm cô dừng chân mà hắn ở phía trước cũng có chút khựng lại nhưng rồi rất nhanh lại đi thẳng về phía trước. Liên Chi nhìn theo bóng hắn trong lòng không hiểu sao cảm thấy khó chịu lại nhìn sang Liễu Địch, lạnh giọng nói:
– Liễu Địch, tao thấy mày đánh hơi còn nhanh hơn cả chó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook