Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38: Chương 38:
Căn nhà Vụ Thinh của Tạ Uyên là căn penthouse kiểu Âu mỗi tầng một thang máy riêng. Phòng khách vô cùng thoáng đãng, phong cách sắp đặt đồ đạc trong nhà tương đối đơn giản. Có thể nhìn ra được, những món đồ được bày biện đều cực kỳ có gu thẩm mỹ.
Tạ Uyên mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng, quần áo ở nhà thoải mái, hoàn toàn không giống với phong cách diện âu phục thường ngày, khí chất dịu dàng hơn rất nhiều.
Ông dẫn Khương Vũ đi thăm quan khắp nơi, đồng thời bật đầu đĩa than lên, phát vũ khúc “Hồ thiên nga” của Tchaikovsky.
“Chú Tạ, nhà của chú đẹp thật đấy, vừa to lại vừa đẹp.”
“Cháu thích là được rồi.” Tạ Uyên dẫn cô đến thư phòng, chỉ vào giá sách sát đất chiếm cả một mặt tường, “Trên giá sách có rất nhiều văn vật và thư tịch về ba lê, cháu có thể tìm đọc thỏa thích, chú đến phòng bếp chuẩn bị cơm tất niên đây.”
“Chú Tạ có cần cháu giúp không ạ?”
“Không cần đâu, ở nhà cháu không cần làm những việc này.”
Sau khi Tạ Uyên ra ngoài, Khương Vũ tìm đọc một số quyển sách dày cộp trên giá sách. Cô nhận ra những quyển sách này đã ố vàng cũ kỹ, nhưng lại được gìn giữ rất tốt.
Khương Vũ giở một quyển sách tiếng anh có tên “Khởi nguồn của ba lê trường phái lãng mạn”. Sau khi giở vài trang, cô phát hiện ra bên trong có chi chít dấu gạch chân, còn có những dòng chú giải bằng nét chữ đẹp đẽ ở bên góc, nhìn có vẻ giống nét chữ của phụ nữ.
Khương Vũ lại giở thêm mấy trang nữa, nhìn thấy một bức ảnh đã cũ, bên trong là một cặp tình nhân đứng trên đường ray, xa xa là dãy núi Thương Sơn màu mực.
Cô gái mặc chiếc quần yếm dễ thương, buộc tóc đuôi ngựa, ôm lấy eo người đàn ông như định hôn lên mặt ông. Mà vẻ mặt của người đàn ông rất nghiêm túc, nhìn vào ống kính máy ảnh, đứng ngay ngắn chụp ảnh.
Khương Vũ nhận ra, cô gái trong ảnh là Bộ Đàn Yên, còn người đàn ông chính là Tạ Uyên hồi còn trẻ.
Hai người từng là một cặp tình nhân có mối tình rất đẹp.
Nhìn dáng vẻ ngọt ngào hạnh phúc của họ, lòng Khương Vũ cũng cảm thấy rất ấm áp, có khoảnh khắc còn hơi buồn thương.
Sao lại biến thành âm dương cách biệt rồi cơ chứ?
...
Trong phòng bếp, Tạ Uyên cầm chảo lòng sâu, đảo trộn món thịt xào rêu tỏi.
Khương Mạn Y khoanh tay, dựa vào ngưỡng cửa, nhìn bóng lưng bận rộn của ông, “Chủ tịch Tạ còn biết nấu cơm cơ à?”
“Trước đây tôi từng mở một quầy bán đồ ăn.” Tạ Uyên bình thản nói: “Khoản bếp núc không tệ lắm, đợi chốc nữa cô và Tiểu Vũ có thể nếm thử.”
Khương Vũ đảo mắt trắng, “Xem ra hôm nay đúng thật là ông có chuẩn bị mà đến, biết con gái tôi là một đứa ham ăn, ông muốn dựa vào đồ ăn để dụ con bé chứ gì.”
“Cô đừng có lúc nào cũng suy ra âm mưu này nọ.” Tạ Uyên xoay đầu qua, nói: “Tôi chỉ muốn đối xử tốt với con gái tôi.”
Khương Vũ vội vàng ngó đầu ra bên ngoài, sau khi xác định Khương Vũ không có ở bên ngoài, bà mới đóng cửa lại, lên tiếng cảnh cáo: “Tôi không nói bừa với ông, con bé không phải con gái ông, là con gái tôi!”
“Tôi đã điều tra rõ ràng rồi.” Tạ Uyên nếm một ngụm canh trong nồi đất, thản nhiên nói: “Nhưng cô có thể yên tâm, tôi không phải người không biết lý lẽ, cô nuôi lớn con bé, tôi cảm kích cô, cũng tôn trọng cô.”
Khương Vũ nghiến răng, tức giận nói: “Ông có tư cách gì mà nói con bé là con gái ông? Lúc Yên Yên cần ông nhất thì ông ở đâu? Lúc cô ấy sinh con, đến cái bóng của ông cũng chẳng thấy. Hai năm tuyệt vọng nhất trước khi cô ấy đi, ông cũng không ở bên cạnh cô ấy, bây giờ ông quay về đòi con gái, tôi cho ông hay, không thể nào!”
Tạ Uyên buông chiếc muôi trong tay ra, cụp mắt xuống, khẽ nói: “Tôi từng ngồi tù.”
Khương Vũ khựng người lại, không nói gì nữa.
“Bây giờ trông tôi có vẻ rất vẻ vang, có công ty, có tài sản, còn có căn nhà rộng lớn. Nhưng hai năm tôi gặp được A Đàn ấy, tôi vừa mới ở trong tù ra, đó là quãng thời gian nghèo khó nhất cuộc đời tôi. Vào thời điểm đen tối nhất, gặp được một người con gái tốt nhất, tự ti là chuyện có thật.”
Lúc ấy ông chẳng có gì trong tay, sợ lý lịch ngồi tù sẽ ảnh hưởng công ty của bạn thân, cuối cùng ông lựa chọn ra đi gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Ông mở một quầy đồ ăn ở con đường phía sau trường đại học của Bộ Đàn Yên, vừa kiếm tiền, vừa ra sức học hành làm thí sinh lớn tuổi thi đại học.
Bộ Đàn Yên của khi ấy, là cô gái xinh nhất trường. Cô biết múa ba lê, dạ hội hằng năm đều có bóng dáng múa lượn của cô ấy, cũng có rất nhiều chàng trai thích cô.
Dù thế nào Tạ Uyên cũng không thể ngờ rằng, một cô gái như thế lại chú ý đến ông.
Trong một khoảng thời gian rất dài, cô ấy đều đến ăn cơm ở quầy hàng ăn của ông. Cô mặc chiếc áo T-shirt màu trắng cùng quần jean rách ống, gọi một bát cơm rang. Bưng bát đứng cạnh ông, vừa ăn vừa tán gẫu, trêu ghẹo ông.
Ai có thể ngờ được, “nàng thiên nga trắng” của đại học Bắc Thành, nữ thần giảng đường chỉ có thể ngước nhìn mà không thể với tới kia, lại giống như một cô nàng lưu manh, chỉ cần có thời gian là chạy đến quán của ông ăn uống chùa.
Cô không để ý chuyện ông ngồi tù, cũng không để ý ông trắng tay nghèo khó, càng không để ý đến tính tình hết sức tồi tệ của ông.
Về sau, trong một đêm giao thừa nọ, sau khi “nàng thiên nga trắng” tham gia một buổi dạ tiệc cấp cao nào đó xong, cô mặc váy múa màu trắng, băng qua gió tuyết chạy một mạch đến căn nhà trọ của ông, chỉ để nói với ông một tiếng: “Năm mới tốt lành.”
Trong căn nhà trọ chật chội lạnh lẽo, khi Tạ Uyên mở cửa ra, nhìn thấy “nàng thiên nga trắng” tóc vương bông tuyết nhảy chồm lên người ông, ôm ông thật chặt.
Cô thì thầm bên tai ông: “Em thích anh, thật sự rất thích anh, cơ thể em, trái tim em, mỗi sợi tóc của em đều đang thích anh.”
Tạ Uyên của giây phút ấy, mỗi một tế bào trên người đều đang gồng lên kháng cự lại.
Nhưng ông không có cách nào để từ chối, từ chối tấm chân tình nhiệt thành của cô gái và sự yêu thích nhiều đến vậy.
Đó là một buổi tối thật điên cuồng, trong nhà trọ không có lò sưởi, Tạ Uyên thay một bộ ga giường sạch nhất lên.
Họ đã uống rất nhiều rượu, cả hai đã bốc cháy đến cùng cực.
“Sau đó tôi xuống phía Nam làm ăn, tay trắng lập nghiệp, nỗ lực vì muốn xứng với cô ấy. Nhưng cô ấy nói với tôi rằng, dù tôi có cố gắng như thế nào, chúng tôi cũng không thể có được sự chấp thuận của cha mẹ, trừ phi cô ấy giành được giải nhất toàn quốc, cũng là danh hiệu Queen duy nhất của người múa ba lê.”
Khương Mạn Y thở dài, “Nhưng ông đã để vuột mất cô ấy rồi.”
“Chúng tôi đã hứa với nhau cùng nhau nỗ lực, tôi nỗ lực kiếm tiền, cô ấy nỗ lực nhảy múa. Đợi đến ngày tôi trở về, cô ấy sẽ dành cho tôi một niềm vui bất ngờ cực lớn.”
Tạ Uyên đau đớn nhắm mắt lại, dù đã xa cách bao nhiêu năm trời, khi nhắc đến người tình thời trai trẻ, vẫn bi thương như vậy, “Tôi không đợi được niềm vui bất ngờ của cô ấy, không bao giờ đợi được nữa.”
Khương Mạn Y biết niềm vui bất ngờ kia là gì...
Bộ Đàn Yên giấu cả thế giới, sinh cho ông ta một cô con gái đáng yêu nhất trần đời!
Lúc ra đi, Bộ Đàn Yên đã giao phó con gái cho Khương Mạn Y, bất luận bây giờ ông ta tự trách thế nào, Khương Mạn Y cũng không thể trả con gái lại cho ông ta.
“Nếu ông muốn nhận lại con gái, chuyện này ắt sẽ vỡ lở ra.” Khương Mạn Y trầm giọng nói: “Nhà họ Bộ cũng sẽ biết chuyện Bộ Đàn Yên đã sinh một đứa con gái. Ông cảm thấy họ sẽ thế nào? Bao nhiêu năm qua, cái vị trí Queen trong giới múa ba lê, trừ Bộ Đàn Yên ra thì vẫn chưa từng có ai khác giành được...”
“Cô sợ họ sẽ mang Tiểu Vũ đi ư.” Tạ Uyên cười lạnh, “Không đời nào, trừ phi tôi chết.”
Khương Mạn Y biết, Tạ Uyên của hiện tại đã không còn là gã trai nghèo mà Bộ Đàn Yên nhắc đến năm ấy nữa rồi.
Dựa vào khả năng của mình ông ta, cũng đủ để đối đầu với nhà họ Bộ, nhưng...
Khương Mạn Y lại không làm như vậy được, nếu nhà họ Bộ muốn đòi lại cháu gái, Khương Mạn Y căn bản không thể ngăn nổi, cũng giống như bà không thể ngăn cản Tạ Uyên vậy.
Tạ Uyên với nhà họ Bộ không giống nhau, Tạ Uyên có tình cảm rất sâu nặng với Khương Vũ, chính vì như thế, ông ta mới không cưỡng ép dẫn con bé đi.
Đây cũng là lý do vì sao Khương Mạn Y miễn cưỡng đồng ý cho hai người họ tiếp xúc với nhau mà không cương quyết ngăn cản.
...
Đúng lúc này, Khương Vũ mở cửa phòng ăn ra, nhìn hai người với ánh mắt ẩn ý, “Hai người, đóng cửa ở trong bếp làm gì thế?”
Khương Mạn Y lập tức nói: “Chú Tạ của con nấu ăn rất giỏi, mẹ nhờ chú ấy dạy mẹ nấu cơm.”
“Phải không?” Khương Vũ cười hi hi nói: “Vậy cũng không cần đóng cửa đâu.”
Khương Mạn Y biết Khương Vũ đã hiểu nhầm chuyện gì, vội vàng đẩy cô ra ngoài, tránh gặp phải chuyện lúng túng.
“Đừng có nói linh tinh, mẹ chẳng có gì với Tạ Uyên hết.”
“Con có nói hai người có gì sao?” Khương Vũ cười đùa: “Mẹ đang giấu đầu lòi đuôi đấy.”
“Còn nói bừa là mẹ về đấy, con ở lại đón Tết với ông ta đi, mẹ về hâm chút rượu uống, chẳng thèm quản con.”
“Đừng đừng đừng, mẹ mà về mình con ở lại ngại lắm.”
Trong lúc hai mẹ con đứng nói chuyện ngoài ban công, Tạ Uyên đã bưng lên một bàn đồ ăn thịnh soạn, “Ăn cơm thôi.”
Khương Vũ bước đến, nhìn thấy món ăn thơm ngon hấp dẫn trên bàn, cô kinh ngạc cảm thán: “Chú Tạ, tài nấu nướng của chú tốt quá! Hoàn toàn không nhìn ra, ấy thế mà chú lại biết nấu cơm.”
Bình thường ông ấy đều mang dáng vẻ của người đứng đầu doanh nghiệp, tinh anh trong giới làm ăn. Không ngờ ở nhà ông ấy lại còn là “Người đàn ông biết việc nội trợ”.
Tạ Uyên vô cùng thỏa mãn vì lời khen của con gái, múc cho cô một bát canh đậu Hà Lan hầm chân giò, “Uống canh trước đã.”
“À, canh này cháu không uống được.” Khương Vũ nhìn lớp váng dầu nổi trên mặt, cho dù đã đói cồn cào nhưng vẫn từ chối: “Cái này... cháu thật sự không thể uống.”
“Sao lại không uống được?”
Khương Mạn Y chậm rãi nói: “Kiểm soát ăn uống là tố chất cơ bản của một diễn viên ba lê.”
“Đang tuổi ăn tuổi lớn, kiểm soát ăn uống cái gì.” Sắc mặt Tạ Uyên tối đi, “Bố nói uống được là uống được.”
“Vậy cháu chỉ uống một bát nhé?”
Tạ Uyên lại múc một bát khác cho cô, hớt hết váng dầu bên trên đi, để lại một bát canh toàn là đậu Hà Lan nhừ tơi.
Khương Vũ thổi cho bớt nóng, đang định uống thì chợt nhớ ra gì đó, nhìn sang Tạ Uyên: “Chú Tạ, vừa nãy chú nói... bố?”
Tạ Uyên hơi giật mình, “Chú đã nói thế sao, chắc không phải đâu.”
Khương Vũ nói chắc nịch: “Chú đã nói thế, cháu nghe thấy rồi.”
“Chú... đâu có.”
Khương Vũ nhìn về phía Khương Mạn Y, “Chú ấy đã nói thế, đúng không mẹ?”
Khương Mạn Y: “Không nói, mẹ không nghe thấy.”
“Ấy??”
...
Lúc đón giao thừa, Tạ Uyên và Khương Mạn Y đi ra một góc trên sân thượng đặt pháo hoa và pháo dây.
Một mình Khương Vũ cầm theo điện thoại, lén lút đi vào phòng sách, gọi một cuộc gọi video cùng đón giao thừa với Cừu Lệ.
Nhưng gọi video qua đó mà hồi lâu không có ai nghe, sau đó bị từ chối.
Khương Vũ lại gọi một cuộc gọi video nữa, cũng nhanh chóng bị từ chối.
Chuyện gì thế này? Không phải đã nói cùng nhau đón giao thừa sao?
Cô gọi điện thoại cho Cừu Lệ, lần này Cừu Lệ không từ chối, mà nghe điện thoại...
“Bạn gái...”
Khương Vũ nghe thấy tiếng hít thở hơi nặng nề của cậu, bên đấy còn rất ồn ào, bèn hỏi: “Sao lại không nghe cuộc gọi video?”
“Hết dung lượng rồi.” Cậu hắng giọng, “Đang ở bên ngoài... đang xem pháo hoa.”
“Ồ, ra thế.” Khương Vũ không nghi ngờ gì, “Cậu đi ra ngoài có đi đôi giày mới tớ tặng cậu không?”
“Có, đang đi đây.”
“Vậy thì được, năm mới mà, phải mặc đồ mới giày mới.”
“Ừ.”
“Vậy không ngắt máy, cùng chờ đếm ngược nhé?”
“Không ngắt.”
“Bên cậu ồn ào huyên náo quá, giọng cậu cũng hơi khác đấy.”
...
Nơi cuối con hẻm ẩm ướt, có đứa bé đang xem pháo hoa và pháo dây, tiếng cười đùa vang vọng, tựa như một thế giới khác.
Cừu Lệ ngồi dựa lưng vào tường, trước mặt là một đống tro tàn còn sót lại. Trên mặt cậu có vết nhọ màu đen, quần áo cũng có không ít chỗ bị cháy xém, nhất là nơi cánh tay, vết bỏng cực kỳ rõ ràng.
Cậu ôm khư khư đôi giày thể thao AJ mà Khương Vũ tặng cho cậu vào lòng. Chỗ gắn keo trên dây giày đã bị cháy đen, dây giày cũng bị cháy xém. Tuy nhìn hình dáng tổng thể không thay đổi, nhưng có thể nhìn ra, rất khó có thể đi đôi giày được nữa.
Trong mắt Cừu Lệ giăng đầy tơ máu, ôm khư khư đôi giày kia...
Trên bầu trời xanh thẫm, từng bông pháo hoa đua nhau nở rộ, màng nhĩ cậu kêu lùng bùng, huyệt thái dương giật giật gồ lên.
Trong điện thoại, giọng nói dịu dàng mềm mại của cô gái vang lên: “Cừu Lệ, sắp bắt đầu đếm ngược rồi, chúng mình cùng đếm nhé, chín, tám, bảy, sáu...”
Cừu Lệ gắng gượng chịu đựng, cùng đếm với cô, “Năm, bốn, ba, hai, một...”
“Chúc mừng năm mới! Năm mới cũng phải vui vẻ nhé!”
Khóe môi Cừu Lệ bất giác giương lên, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ đau đớn vô cùng, “Tớ sẽ thế, Tiểu Vũ của chúng ta cũng phải...”
“Cừu Lệ, giọng cậu nghe có vẻ không ổn lắm.”
Cừu Lệ cúi xuống hôn lên đôi giày cháy xém kia, sau đó dụi thật mạnh vào đôi mắt khô khốc, nói: “Có thể là vì bạn trai nhớ cậu quá mà.”
Khương Vũ khá lo lắng, nói: “Vậy chúng mình gọi video đi, tớ nạp tiền lưu lượng cho cậu.”
Cừu Lệ ra sức cắn chặt nắm tay của mình, bởi vì quá dùng sức nên cơ thể không kiềm chế được mà khẽ run rẩy...
“Tiểu Vũ, tớ yêu cậu.”
Tạ Uyên mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng, quần áo ở nhà thoải mái, hoàn toàn không giống với phong cách diện âu phục thường ngày, khí chất dịu dàng hơn rất nhiều.
Ông dẫn Khương Vũ đi thăm quan khắp nơi, đồng thời bật đầu đĩa than lên, phát vũ khúc “Hồ thiên nga” của Tchaikovsky.
“Chú Tạ, nhà của chú đẹp thật đấy, vừa to lại vừa đẹp.”
“Cháu thích là được rồi.” Tạ Uyên dẫn cô đến thư phòng, chỉ vào giá sách sát đất chiếm cả một mặt tường, “Trên giá sách có rất nhiều văn vật và thư tịch về ba lê, cháu có thể tìm đọc thỏa thích, chú đến phòng bếp chuẩn bị cơm tất niên đây.”
“Chú Tạ có cần cháu giúp không ạ?”
“Không cần đâu, ở nhà cháu không cần làm những việc này.”
Sau khi Tạ Uyên ra ngoài, Khương Vũ tìm đọc một số quyển sách dày cộp trên giá sách. Cô nhận ra những quyển sách này đã ố vàng cũ kỹ, nhưng lại được gìn giữ rất tốt.
Khương Vũ giở một quyển sách tiếng anh có tên “Khởi nguồn của ba lê trường phái lãng mạn”. Sau khi giở vài trang, cô phát hiện ra bên trong có chi chít dấu gạch chân, còn có những dòng chú giải bằng nét chữ đẹp đẽ ở bên góc, nhìn có vẻ giống nét chữ của phụ nữ.
Khương Vũ lại giở thêm mấy trang nữa, nhìn thấy một bức ảnh đã cũ, bên trong là một cặp tình nhân đứng trên đường ray, xa xa là dãy núi Thương Sơn màu mực.
Cô gái mặc chiếc quần yếm dễ thương, buộc tóc đuôi ngựa, ôm lấy eo người đàn ông như định hôn lên mặt ông. Mà vẻ mặt của người đàn ông rất nghiêm túc, nhìn vào ống kính máy ảnh, đứng ngay ngắn chụp ảnh.
Khương Vũ nhận ra, cô gái trong ảnh là Bộ Đàn Yên, còn người đàn ông chính là Tạ Uyên hồi còn trẻ.
Hai người từng là một cặp tình nhân có mối tình rất đẹp.
Nhìn dáng vẻ ngọt ngào hạnh phúc của họ, lòng Khương Vũ cũng cảm thấy rất ấm áp, có khoảnh khắc còn hơi buồn thương.
Sao lại biến thành âm dương cách biệt rồi cơ chứ?
...
Trong phòng bếp, Tạ Uyên cầm chảo lòng sâu, đảo trộn món thịt xào rêu tỏi.
Khương Mạn Y khoanh tay, dựa vào ngưỡng cửa, nhìn bóng lưng bận rộn của ông, “Chủ tịch Tạ còn biết nấu cơm cơ à?”
“Trước đây tôi từng mở một quầy bán đồ ăn.” Tạ Uyên bình thản nói: “Khoản bếp núc không tệ lắm, đợi chốc nữa cô và Tiểu Vũ có thể nếm thử.”
Khương Vũ đảo mắt trắng, “Xem ra hôm nay đúng thật là ông có chuẩn bị mà đến, biết con gái tôi là một đứa ham ăn, ông muốn dựa vào đồ ăn để dụ con bé chứ gì.”
“Cô đừng có lúc nào cũng suy ra âm mưu này nọ.” Tạ Uyên xoay đầu qua, nói: “Tôi chỉ muốn đối xử tốt với con gái tôi.”
Khương Vũ vội vàng ngó đầu ra bên ngoài, sau khi xác định Khương Vũ không có ở bên ngoài, bà mới đóng cửa lại, lên tiếng cảnh cáo: “Tôi không nói bừa với ông, con bé không phải con gái ông, là con gái tôi!”
“Tôi đã điều tra rõ ràng rồi.” Tạ Uyên nếm một ngụm canh trong nồi đất, thản nhiên nói: “Nhưng cô có thể yên tâm, tôi không phải người không biết lý lẽ, cô nuôi lớn con bé, tôi cảm kích cô, cũng tôn trọng cô.”
Khương Vũ nghiến răng, tức giận nói: “Ông có tư cách gì mà nói con bé là con gái ông? Lúc Yên Yên cần ông nhất thì ông ở đâu? Lúc cô ấy sinh con, đến cái bóng của ông cũng chẳng thấy. Hai năm tuyệt vọng nhất trước khi cô ấy đi, ông cũng không ở bên cạnh cô ấy, bây giờ ông quay về đòi con gái, tôi cho ông hay, không thể nào!”
Tạ Uyên buông chiếc muôi trong tay ra, cụp mắt xuống, khẽ nói: “Tôi từng ngồi tù.”
Khương Vũ khựng người lại, không nói gì nữa.
“Bây giờ trông tôi có vẻ rất vẻ vang, có công ty, có tài sản, còn có căn nhà rộng lớn. Nhưng hai năm tôi gặp được A Đàn ấy, tôi vừa mới ở trong tù ra, đó là quãng thời gian nghèo khó nhất cuộc đời tôi. Vào thời điểm đen tối nhất, gặp được một người con gái tốt nhất, tự ti là chuyện có thật.”
Lúc ấy ông chẳng có gì trong tay, sợ lý lịch ngồi tù sẽ ảnh hưởng công ty của bạn thân, cuối cùng ông lựa chọn ra đi gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Ông mở một quầy đồ ăn ở con đường phía sau trường đại học của Bộ Đàn Yên, vừa kiếm tiền, vừa ra sức học hành làm thí sinh lớn tuổi thi đại học.
Bộ Đàn Yên của khi ấy, là cô gái xinh nhất trường. Cô biết múa ba lê, dạ hội hằng năm đều có bóng dáng múa lượn của cô ấy, cũng có rất nhiều chàng trai thích cô.
Dù thế nào Tạ Uyên cũng không thể ngờ rằng, một cô gái như thế lại chú ý đến ông.
Trong một khoảng thời gian rất dài, cô ấy đều đến ăn cơm ở quầy hàng ăn của ông. Cô mặc chiếc áo T-shirt màu trắng cùng quần jean rách ống, gọi một bát cơm rang. Bưng bát đứng cạnh ông, vừa ăn vừa tán gẫu, trêu ghẹo ông.
Ai có thể ngờ được, “nàng thiên nga trắng” của đại học Bắc Thành, nữ thần giảng đường chỉ có thể ngước nhìn mà không thể với tới kia, lại giống như một cô nàng lưu manh, chỉ cần có thời gian là chạy đến quán của ông ăn uống chùa.
Cô không để ý chuyện ông ngồi tù, cũng không để ý ông trắng tay nghèo khó, càng không để ý đến tính tình hết sức tồi tệ của ông.
Về sau, trong một đêm giao thừa nọ, sau khi “nàng thiên nga trắng” tham gia một buổi dạ tiệc cấp cao nào đó xong, cô mặc váy múa màu trắng, băng qua gió tuyết chạy một mạch đến căn nhà trọ của ông, chỉ để nói với ông một tiếng: “Năm mới tốt lành.”
Trong căn nhà trọ chật chội lạnh lẽo, khi Tạ Uyên mở cửa ra, nhìn thấy “nàng thiên nga trắng” tóc vương bông tuyết nhảy chồm lên người ông, ôm ông thật chặt.
Cô thì thầm bên tai ông: “Em thích anh, thật sự rất thích anh, cơ thể em, trái tim em, mỗi sợi tóc của em đều đang thích anh.”
Tạ Uyên của giây phút ấy, mỗi một tế bào trên người đều đang gồng lên kháng cự lại.
Nhưng ông không có cách nào để từ chối, từ chối tấm chân tình nhiệt thành của cô gái và sự yêu thích nhiều đến vậy.
Đó là một buổi tối thật điên cuồng, trong nhà trọ không có lò sưởi, Tạ Uyên thay một bộ ga giường sạch nhất lên.
Họ đã uống rất nhiều rượu, cả hai đã bốc cháy đến cùng cực.
“Sau đó tôi xuống phía Nam làm ăn, tay trắng lập nghiệp, nỗ lực vì muốn xứng với cô ấy. Nhưng cô ấy nói với tôi rằng, dù tôi có cố gắng như thế nào, chúng tôi cũng không thể có được sự chấp thuận của cha mẹ, trừ phi cô ấy giành được giải nhất toàn quốc, cũng là danh hiệu Queen duy nhất của người múa ba lê.”
Khương Mạn Y thở dài, “Nhưng ông đã để vuột mất cô ấy rồi.”
“Chúng tôi đã hứa với nhau cùng nhau nỗ lực, tôi nỗ lực kiếm tiền, cô ấy nỗ lực nhảy múa. Đợi đến ngày tôi trở về, cô ấy sẽ dành cho tôi một niềm vui bất ngờ cực lớn.”
Tạ Uyên đau đớn nhắm mắt lại, dù đã xa cách bao nhiêu năm trời, khi nhắc đến người tình thời trai trẻ, vẫn bi thương như vậy, “Tôi không đợi được niềm vui bất ngờ của cô ấy, không bao giờ đợi được nữa.”
Khương Mạn Y biết niềm vui bất ngờ kia là gì...
Bộ Đàn Yên giấu cả thế giới, sinh cho ông ta một cô con gái đáng yêu nhất trần đời!
Lúc ra đi, Bộ Đàn Yên đã giao phó con gái cho Khương Mạn Y, bất luận bây giờ ông ta tự trách thế nào, Khương Mạn Y cũng không thể trả con gái lại cho ông ta.
“Nếu ông muốn nhận lại con gái, chuyện này ắt sẽ vỡ lở ra.” Khương Mạn Y trầm giọng nói: “Nhà họ Bộ cũng sẽ biết chuyện Bộ Đàn Yên đã sinh một đứa con gái. Ông cảm thấy họ sẽ thế nào? Bao nhiêu năm qua, cái vị trí Queen trong giới múa ba lê, trừ Bộ Đàn Yên ra thì vẫn chưa từng có ai khác giành được...”
“Cô sợ họ sẽ mang Tiểu Vũ đi ư.” Tạ Uyên cười lạnh, “Không đời nào, trừ phi tôi chết.”
Khương Mạn Y biết, Tạ Uyên của hiện tại đã không còn là gã trai nghèo mà Bộ Đàn Yên nhắc đến năm ấy nữa rồi.
Dựa vào khả năng của mình ông ta, cũng đủ để đối đầu với nhà họ Bộ, nhưng...
Khương Mạn Y lại không làm như vậy được, nếu nhà họ Bộ muốn đòi lại cháu gái, Khương Mạn Y căn bản không thể ngăn nổi, cũng giống như bà không thể ngăn cản Tạ Uyên vậy.
Tạ Uyên với nhà họ Bộ không giống nhau, Tạ Uyên có tình cảm rất sâu nặng với Khương Vũ, chính vì như thế, ông ta mới không cưỡng ép dẫn con bé đi.
Đây cũng là lý do vì sao Khương Mạn Y miễn cưỡng đồng ý cho hai người họ tiếp xúc với nhau mà không cương quyết ngăn cản.
...
Đúng lúc này, Khương Vũ mở cửa phòng ăn ra, nhìn hai người với ánh mắt ẩn ý, “Hai người, đóng cửa ở trong bếp làm gì thế?”
Khương Mạn Y lập tức nói: “Chú Tạ của con nấu ăn rất giỏi, mẹ nhờ chú ấy dạy mẹ nấu cơm.”
“Phải không?” Khương Vũ cười hi hi nói: “Vậy cũng không cần đóng cửa đâu.”
Khương Mạn Y biết Khương Vũ đã hiểu nhầm chuyện gì, vội vàng đẩy cô ra ngoài, tránh gặp phải chuyện lúng túng.
“Đừng có nói linh tinh, mẹ chẳng có gì với Tạ Uyên hết.”
“Con có nói hai người có gì sao?” Khương Vũ cười đùa: “Mẹ đang giấu đầu lòi đuôi đấy.”
“Còn nói bừa là mẹ về đấy, con ở lại đón Tết với ông ta đi, mẹ về hâm chút rượu uống, chẳng thèm quản con.”
“Đừng đừng đừng, mẹ mà về mình con ở lại ngại lắm.”
Trong lúc hai mẹ con đứng nói chuyện ngoài ban công, Tạ Uyên đã bưng lên một bàn đồ ăn thịnh soạn, “Ăn cơm thôi.”
Khương Vũ bước đến, nhìn thấy món ăn thơm ngon hấp dẫn trên bàn, cô kinh ngạc cảm thán: “Chú Tạ, tài nấu nướng của chú tốt quá! Hoàn toàn không nhìn ra, ấy thế mà chú lại biết nấu cơm.”
Bình thường ông ấy đều mang dáng vẻ của người đứng đầu doanh nghiệp, tinh anh trong giới làm ăn. Không ngờ ở nhà ông ấy lại còn là “Người đàn ông biết việc nội trợ”.
Tạ Uyên vô cùng thỏa mãn vì lời khen của con gái, múc cho cô một bát canh đậu Hà Lan hầm chân giò, “Uống canh trước đã.”
“À, canh này cháu không uống được.” Khương Vũ nhìn lớp váng dầu nổi trên mặt, cho dù đã đói cồn cào nhưng vẫn từ chối: “Cái này... cháu thật sự không thể uống.”
“Sao lại không uống được?”
Khương Mạn Y chậm rãi nói: “Kiểm soát ăn uống là tố chất cơ bản của một diễn viên ba lê.”
“Đang tuổi ăn tuổi lớn, kiểm soát ăn uống cái gì.” Sắc mặt Tạ Uyên tối đi, “Bố nói uống được là uống được.”
“Vậy cháu chỉ uống một bát nhé?”
Tạ Uyên lại múc một bát khác cho cô, hớt hết váng dầu bên trên đi, để lại một bát canh toàn là đậu Hà Lan nhừ tơi.
Khương Vũ thổi cho bớt nóng, đang định uống thì chợt nhớ ra gì đó, nhìn sang Tạ Uyên: “Chú Tạ, vừa nãy chú nói... bố?”
Tạ Uyên hơi giật mình, “Chú đã nói thế sao, chắc không phải đâu.”
Khương Vũ nói chắc nịch: “Chú đã nói thế, cháu nghe thấy rồi.”
“Chú... đâu có.”
Khương Vũ nhìn về phía Khương Mạn Y, “Chú ấy đã nói thế, đúng không mẹ?”
Khương Mạn Y: “Không nói, mẹ không nghe thấy.”
“Ấy??”
...
Lúc đón giao thừa, Tạ Uyên và Khương Mạn Y đi ra một góc trên sân thượng đặt pháo hoa và pháo dây.
Một mình Khương Vũ cầm theo điện thoại, lén lút đi vào phòng sách, gọi một cuộc gọi video cùng đón giao thừa với Cừu Lệ.
Nhưng gọi video qua đó mà hồi lâu không có ai nghe, sau đó bị từ chối.
Khương Vũ lại gọi một cuộc gọi video nữa, cũng nhanh chóng bị từ chối.
Chuyện gì thế này? Không phải đã nói cùng nhau đón giao thừa sao?
Cô gọi điện thoại cho Cừu Lệ, lần này Cừu Lệ không từ chối, mà nghe điện thoại...
“Bạn gái...”
Khương Vũ nghe thấy tiếng hít thở hơi nặng nề của cậu, bên đấy còn rất ồn ào, bèn hỏi: “Sao lại không nghe cuộc gọi video?”
“Hết dung lượng rồi.” Cậu hắng giọng, “Đang ở bên ngoài... đang xem pháo hoa.”
“Ồ, ra thế.” Khương Vũ không nghi ngờ gì, “Cậu đi ra ngoài có đi đôi giày mới tớ tặng cậu không?”
“Có, đang đi đây.”
“Vậy thì được, năm mới mà, phải mặc đồ mới giày mới.”
“Ừ.”
“Vậy không ngắt máy, cùng chờ đếm ngược nhé?”
“Không ngắt.”
“Bên cậu ồn ào huyên náo quá, giọng cậu cũng hơi khác đấy.”
...
Nơi cuối con hẻm ẩm ướt, có đứa bé đang xem pháo hoa và pháo dây, tiếng cười đùa vang vọng, tựa như một thế giới khác.
Cừu Lệ ngồi dựa lưng vào tường, trước mặt là một đống tro tàn còn sót lại. Trên mặt cậu có vết nhọ màu đen, quần áo cũng có không ít chỗ bị cháy xém, nhất là nơi cánh tay, vết bỏng cực kỳ rõ ràng.
Cậu ôm khư khư đôi giày thể thao AJ mà Khương Vũ tặng cho cậu vào lòng. Chỗ gắn keo trên dây giày đã bị cháy đen, dây giày cũng bị cháy xém. Tuy nhìn hình dáng tổng thể không thay đổi, nhưng có thể nhìn ra, rất khó có thể đi đôi giày được nữa.
Trong mắt Cừu Lệ giăng đầy tơ máu, ôm khư khư đôi giày kia...
Trên bầu trời xanh thẫm, từng bông pháo hoa đua nhau nở rộ, màng nhĩ cậu kêu lùng bùng, huyệt thái dương giật giật gồ lên.
Trong điện thoại, giọng nói dịu dàng mềm mại của cô gái vang lên: “Cừu Lệ, sắp bắt đầu đếm ngược rồi, chúng mình cùng đếm nhé, chín, tám, bảy, sáu...”
Cừu Lệ gắng gượng chịu đựng, cùng đếm với cô, “Năm, bốn, ba, hai, một...”
“Chúc mừng năm mới! Năm mới cũng phải vui vẻ nhé!”
Khóe môi Cừu Lệ bất giác giương lên, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ đau đớn vô cùng, “Tớ sẽ thế, Tiểu Vũ của chúng ta cũng phải...”
“Cừu Lệ, giọng cậu nghe có vẻ không ổn lắm.”
Cừu Lệ cúi xuống hôn lên đôi giày cháy xém kia, sau đó dụi thật mạnh vào đôi mắt khô khốc, nói: “Có thể là vì bạn trai nhớ cậu quá mà.”
Khương Vũ khá lo lắng, nói: “Vậy chúng mình gọi video đi, tớ nạp tiền lưu lượng cho cậu.”
Cừu Lệ ra sức cắn chặt nắm tay của mình, bởi vì quá dùng sức nên cơ thể không kiềm chế được mà khẽ run rẩy...
“Tiểu Vũ, tớ yêu cậu.”
Bình luận facebook