Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: Chương 32:
Trường trung học Duật Hi là trường trung học tư thục, hằng năm đều tổ chức dạ hội Nguyên Đán, mời rất nhiều nhân vật có tiếng trong xã hội đến tham dự, nhằm kêu gọi được nhiều nguồn tài trợ hơn.
Vì thế, mức độ yêu cầu của dạ hội Nguyên Đán cũng rất cao, yêu cầu mỗi lớp phải đóng góp ít nhất hai tiết mục văn nghệ đặc sắc.
Dĩ nhiên Đào An Hinh sẽ không bỏ qua cơ hội thi thố lần này, hồi cấp hai cô ta đã từng học sơ qua vũ đạo ở lớp năng khiếu.
Sau đó vì chuyện học hành mà từ bỏ học múa.
Tuy đã bỏ học múa nhưng tốt xấu gì vẫn còn căn bản. Mà cô ta cũng vô cùng thông minh, khổ luyện một bài vũ đạo, làm bài biểu diễn tủ của mình. Dạ hội Nguyên Đán năm nào cũng nhảy bài này, động tác nhảy càng ngày càng nhuần nhuyễn thành thạo.
Bởi vì cô ta là học sinh nghèo xuất sắc trong trường, hễ tổ chức xã hội có bất cứ học bổng hay tiền hỗ trợ học sinh nghèo thì nhà trường sẽ trình bày hoàn cảnh gia đình và thành tích của Đào An Hinh cho phía nhà tài trợ xem.
Nhờ có thân phận như vậy, năm nào Đào An Hinh cũng giành được giải thưởng đặc biệt trong dạ hội Nguyên Đán, nhận được số tiền thưởng từ 3-5 vạn.
Sau mỗi lần nhận được giải thưởng, Đào An Hinh sẽ biếu quà đáp lễ cho cô giáo Tần trong ban văn nghệ của nhà trường một cách khéo léo.
So với những học sinh gia cảnh tốt lại không hiểu sự đời mà nói, một Đào An Hinh có gia cảnh bình thường, được sự dạy dỗ của bố mẹ nên cực kỳ biết cách đối nhân xử thế.
Lúc giáo viên chủ nhiệm lập danh sách học sinh đăng ký tham gia văn nghệ trong lớp, chỉ có một mình Đào An Hinh giơ tay thật cao.
Cô ta vừa giơ tay, những học sinh vốn đang có ý định tham gia cũng lập tức từ bỏ ý định.
Dù sao thì chỉ cần Đào An Hinh ở đó, những người khác chắc chắn không bao giờ đạt giải.
Một mặt, cô ta có quan hệ tốt với cô giáo Tần trong ban văn nghệ, mặt khác cô ta là học sinh nghèo vượt khó, nhà trường cũng muốn dành giải đặc biệt cho cô ta nhằm tuyên truyền cho nhà trường.
Vì thế, họ chẳng cần góp vui nữa làm gì.
Đào An Hinh thấy cả lớp chẳng ai giơ tay, cũng cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa.
Thắng một cách dễ dàng như thế khiến cô ta không còn ý chí chiến đấu.
Cô ta cần một đối thủ ngang tài ngang sức, như thế có thắng mới vẻ vang.
Vì thế, cô ta đã nhắm vào Khương Vũ.
“Khương Vũ ơi, nghe nói cậu cũng từng học múa rồi, chúng mình cùng tham gia văn nghệ trong buổi dạ hội đi, vừa hay bài múa của tớ là một bài múa cặp.”
Khương Vũ đang vò đầu bứt tai ôn tập kiến thức, chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, chợt nghe Đào An Hinh nhắc đến tên mình, cô mới hoảng hốt ngẩng đầu lên hỏi: “Gì cơ?”
Đào An Hinh cười nói: “Tớ nghe Hoắc Thành nói, cậu từng học múa, có muốn lên sân khấu thể hiện chút không?”
Cô ta vừa nhắc đến Hoắc Thành, học sinh trong lớp liền bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt ẩn ý.
Ai chẳng biết chuyện Hoắc Thành thích Đào An Hinh, không tán được nên mới coi Khương Vũ làm thế thân của cô ta.
Có điều thời gian này, hình như Hoắc Thành và Đào An Hinh khá gần gũi với nhau, nghe nói hai người đã xác định quan hệ nam nữ.
Đào An Hinh cố tình nhắc đến Hoắc Thành ở đây, ít nhiều cũng có ý tuyên chiến với một số tình địch.
Đám bạn học lập tức trở nên hưng phấn, sẵn sàng vào tư thế hóng hớt drama.
Khương Vũ không nghĩ nhiều như bọn họ, nghe thấy lời mời của Đào An Hinh, cô giật mình nhớ lại ngày hôm nay ở đời trước.
Lúc ấy, Đào An Hinh cũng đưa ra lời mời với Khương Vũ như này, dù sao thì cô cũng là “thế thân” của cô ta mà.
Khương Vũ của quá khứ vì tự ti nên nếu không phải những cuộc thi bắt buộc mình tham gia, cô tuyệt đối sẽ không nhảy múa trước mặt mọi người.
Chuyện này cũng hạn chế khả năng biểu diễn và sức lôi cuốn trong bước nhảy của cô rất nhiều, là một học sinh không mấy nổi bật trong lớp nghệ thuật.
Cho nên, dù cô đã từng học múa ba lê thì cũng chưa bao giờ nhắc đến trước mặt các bạn học, sợ người ta bắt cô thể hiện.
Ở đời trước, Đào An Hinh mời cô múa cùng, nhưng vì quá căng thẳng nên cô đã múa sai liên tục trong lúc biểu diễn, vô cùng bẽ mặt.
Được sự tương phản của cô làm nền, vũ đạo vốn chẳng có gì đặc sắc của Đào An Hinh lại khiến người ta phải trầm trồ.
Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến Khương Vũ, khiến cô đâm ra nguội lạnh với múa ba lê, rồi dần dần từ bỏ ước mơ múa ba lê.
Có thể nói, chuyện này đã hoàn toàn thay đổi quỹ đạo cuộc đời của Khương Vũ.
Nhớ đến những cảnh tượng kinh khủng ở đời trước, đúng là một nước đi sai hủy hoại cả cuộc đời tươi đẹp.
Nếu cô có thể giúp nhiều người quay lại sửa chữa những sai lầm và tiếc nuối trong quá khứ, vậy thì nỗi tiếc nuối của cô cũng nên được vãn hồi.
Khương Vũ lập tức nhận lời Đào An Hinh: “Được thôi, chúng ta nhảy cùng nhau đi.”
Học sinh ở lớp đều nhìn Khương Vũ với vẻ ngạc nhiên, không ngờ cô lại nhận lời Đào An Hinh một cách thoải mái như vậy.
Tuy nghe nói Khương Vũ từng học múa, nhưng một cô gái hướng nội như cô ấy, trước đây gọi cô ấy lên bảng đọc bài ngâm thơ cũng căng thẳng đến mức đọc sai liên tục nữa là.
Bảo cô ấy múa máy trước mặt bao nhiêu học sinh và giáo viên, còn có cả những người ngoài xã hội, không biết sẽ xảy ra sơ suất gì nữa.
Sau khi tan học, Đào An Hinh tìm Khương Vũ để bàn chuyện hợp tác múa chung, “Chúng ta đều phải thể hiện cho tốt, đạt được hiệu quả tốt nhất.”
Khương Vũ gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Đào An Hinh rút điện thoại ra, mở video bài nhảy cho Khương Vũ xem, “Cậu nhảy đoạn này đi, cứ học theo video là được. Cậu đã từng học múa cơ bản, học một đoạn này chắc không khó với cậu đâu nhỉ.”
“Không thành vấn đề.”
Khương Vũ thu dọn cặp sách xong, chuẩn bị ra về, “Có cần tập cùng nhau không?”
“Không cần.”
Vốn dĩ Đào An Hinh cũng chẳng muốn thể hiện bài múa tốt nhất cùng Khương Vũ, có điều cô ta cần cô làm nền cho mình, cho nên cũng không cần tốn thời gian cùng cô luyện tập.
“Cậu chỉ cần tập đoạn này cho tốt là được, không cần quan tâm đến tớ.”
Về nhà Khương Vũ xem video kia, nói đây là video nhảy hai người, thà nói đây là bài nhảy đơn, chỉ yêu cầu cô xuất hiện từ phần giữa nhảy nhót hai phút, làm bạn nhảy một đoạn cho Đào An Hinh mà thôi.
Nhưng cũng chẳng sao cả, dù chỉ có hai phút thì cũng đã đủ để cô thể hiện tốt rồi.
Cuộc thi văn nghệ có bốn giải: nhất nhì ba và giải đặc biệt, ba giải đầu không có tiền thưởng cho tiết mục đạt giải; giải đặc biệt có tiền thưởng, nhưng chỉ phát cho cá nhân.
Vì thế, mỗi một người tham gia cuộc thi văn nghệ, dù là nhân vật chính hay nhân vật phụ thì đều có cơ hội giành được giải đặc biệt.
Chỉ cần đạt được giải đặc biệt sẽ có 3-5 vạn tiền tài trợ của doanh nghiệp, chuyện này còn nhẹ nhàng hơn Khương Vũ làm nhiệm vụ một chút.
Tuy trung tâm nghệ thuật Esmela đã miễn học phí năm đầu tiên cho cô, nhưng vào một nơi được coi như thánh đường của nghệ thuật này, học phí chỉ là một phần nhỏ, chỗ cần tiêu tiền còn rất nhiều.
Khương Vũ không chỉ muốn rửa sạch nhục nhã, mà chuyện chi tiêu ở trung tâm nghệ thuật cũng là mối lo lắng nổi cộm của cô lúc này.
Quan trọng hơn là, Khương Vũ cần dùng số tiền này để mua quà tặng Cừu Lệ, coi như đáp lễ đôi giày đắt giá cậu tặng cho cô.
Cho nên cô nhất định phải giành được giải thưởng này.
...
Gần đến dạ hội Nguyên Đán, trường trung học Duật Hi gửi lời mời đến các doanh nghiệp trong thành phố theo thông lệ hàng năm.
Nhưng thường thì chẳng có mấy người đến dự cả.
Các cán bộ cấp cao của những doanh nghiệp trong thành phố này, ai mà không phải bận tiếp đãi gặp gỡ. Số ít người có thời gian thì cũng không dành thời gian đến tham dự một dạ hội của học sinh như này.
Nhưng toàn bộ thư mời được gửi đi hôm nay đều nhận được hồi âm, gần như tất cả các quản lý cấp cao của doanh nghiệp đều đến tham dự dạ hội này.
Nguyên nhân là...
Tạ Uyên lần đầu tiên nhận lời mời tham dự dạ hội của nhà trường.
Ban lãnh đạo nhà trường nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, ấy vậy mà một người có máu mặt như Tạ Uyên lại nhận lời tham dự một buổi dạ hội như này.
Mà ông ta vừa nhận lời thì những nhân vật tai to mặt lớn khác cũng rối rít nhận lời tham dự.
Một cơ hội được kết thân với Tạ Uyên hiếm có như vậy, bình thường họ hẹn trước ba tháng cũng chưa chắc đã gặp được Tạ Uyên.
Vì thế, phòng hội trường của trung học Duật Hi tối nay, có thể nói là chật kín khách mời, vô cùng náo nhiệt.
Nhà trường rất coi trọng chương trình văn nghệ trong dạ hội lần này, còn mời một đội thợ trang điểm chuyên nghiệp về trang điểm cho học sinh trong hậu trường.
Bên cạnh Đào An Hinh có hai thợ trang điểm, một người trang điểm, còn một người làm tóc cho cô ta.
Đào An Hinh là học sinh nghèo vượt khó của trường, vì thế tiết mục múa của cô ta cũng trở thành tiết mục then chốt của buổi văn nghệ, cần phải dàn dựng hoành tráng.
Khương Vũ được mặc nhận là bạn múa phụ họa trong tiết mục của Đào An Hinh, nên không có ai trang điểm cho cô.
Cô xách hộp trang điểm của Khương Mạn Y ra hành lang một mình, mượn ánh nắng hắt vào từ cửa sổ trên mái, tự trang điểm cho mình.
Qua gương, Khương Vũ nhìn thấy cánh cửa bên hông được mở ra, rồi Cừu Lệ bước ra từ bên trong.
Cô quay lại giơ tay vẫy cậu, “Bạn trai, tớ ở đây này.”
Cừu Lệ bước đến bên cô, thấy trang phục diễn ngày hôm nay của cô không phải là trang phục múa ba lê, mà là chiếc quần ống rộng phối với áo T-shirt màu trắng, chân đi đôi giày thể thao.
Dáng người của Khương Vũ nhìn có vẻ gầy, nhưng Cừu Lệ từng cõng cô nên cậu biết thực ra cơ thể cô vô cùng săn chắc và khỏe khoắn, chỉ vì tỉ lệ mỡ cơ thể thấp nên nhìn mới gầy như vậy.
Vóc dáng như này, dù có mặc kiểu quần áo nào cũng đều toát lên thần thái của mình.
“Không múa ba lê à?”
Khương Vũ vừa dặm phấn, vừa trả lời cậu: “Hôm nay không múa ba lê, nhưng tớ sẽ kết hợp với một số động tác trong ba lê vào bài nhảy.”
“Cậu còn biết nhảy cái khác sao?” Cừu Lệ tỏ ra hơi lo lắng, “Bên ngoài đã chật kín khán giả rồi, nếu nhảy không tốt thì mất mặt lắm đấy.”
“Lo thừa.” Khương Vũ liếc cậu một cái, “Cũng có mất mặt cậu đâu.”
“Cũng đúng, cậu mà mắc sai lầm thì tớ sẽ bảo với người khác là tớ không quen cậu đâu đấy.”
Khương Vũ cảm thấy lời này của cậu có hơi quá đáng, cô bất mãn lẩm bẩm: “Uổng công mời cậu ăn cơm bấy lâu nay.”
Cừu Lệ thấy đồ trang điểm của cô rất nhiều, thế là cậu ngồi xuống cạnh cô, cầm cọ quệt một chút phấn má hồng rồi chấm loạn trên mặt cô.
Dường như cậu cảm thấy rất hay ho.
Khương Vũ đẩy tay cậu ra, “Đừng nghịch nữa.”
Cừu Lệ vẫn muốn làm gì đó, cậu dứt khoát bỏ cọ trang điểm về chỗ cũ, sau đó ngồi xuống, gỡ dây giày thể thao của cô ra, rồi lại cẩn thận thắt lại dây giày.
Cô cảm thấy mu bàn chân bị siết chặt, dừng tay lại, cúi xuống nhìn cậu một cái.
Ngón tay thon dài đẹp đẽ của thiếu niên xỏ lại dây giày, rồi thắt thành hình chiếc nơ chặt chẽ giúp cô.
Ánh mắt cậu hiện lên vẻ dịu dàng hiếm thấy, như thể đã dồn hết sự chuyên chú của mình để làm chuyện này.
Sau khi thắt dây giày xong, cậu vẫn chưa thỏa mãn, lại lấy một cây son trong hộp trang điểm ra, mở ra rồi quệt một đường lên môi dưới của cô.
“Cậu biết à?”
“Học được mà.”
Cừu Lệ cầm cây son, tô từng chút lên môi dưới của cô.
Khương Vũ không ngăn cậu mà đưa mặt lại gần rồi nhắm mắt lại, hưởng thụ “sự phục vụ” cậu dành cho cô.
Tô son xong, ngón tay lành lạnh của Cừu Lệ khẽ lau cánh môi dưới của cô.
Cô mở mắt ra, “Làm gì thế?”
Ngón tay Cừu Lệ dính một vệt son, cậu đưa lên môi mình, liếm nhẹ một cái.
“Ngọt quá.”
“...”
Khương Vũ chẳng buồn để ý đến cậu nữa, cô đứng lên, thu dọn đồ trang điểm chuẩn bị đi làm nóng người.
“Bạn trai à, nếu cậu rảnh không có việc gì làm thì cầu nguyện cho tớ, tối nay nhất định không được ngã nhé.”
Ngày hôm nay ở đời trước, cô đã vô cùng mất mặt.
Cừu Lệ nhìn theo bóng lưng cô bằng ánh mắt thành kính, nói: “Ngã cũng sẽ không bẽ mặt đâu.”
“Vì sao?”
Cậu cười dịu dàng, “Vì bạn trai sẽ lao lên sân khấu đầu tiên, che mặt cậu lại, bế cậu đi khỏi đó.”
Vì thế, mức độ yêu cầu của dạ hội Nguyên Đán cũng rất cao, yêu cầu mỗi lớp phải đóng góp ít nhất hai tiết mục văn nghệ đặc sắc.
Dĩ nhiên Đào An Hinh sẽ không bỏ qua cơ hội thi thố lần này, hồi cấp hai cô ta đã từng học sơ qua vũ đạo ở lớp năng khiếu.
Sau đó vì chuyện học hành mà từ bỏ học múa.
Tuy đã bỏ học múa nhưng tốt xấu gì vẫn còn căn bản. Mà cô ta cũng vô cùng thông minh, khổ luyện một bài vũ đạo, làm bài biểu diễn tủ của mình. Dạ hội Nguyên Đán năm nào cũng nhảy bài này, động tác nhảy càng ngày càng nhuần nhuyễn thành thạo.
Bởi vì cô ta là học sinh nghèo xuất sắc trong trường, hễ tổ chức xã hội có bất cứ học bổng hay tiền hỗ trợ học sinh nghèo thì nhà trường sẽ trình bày hoàn cảnh gia đình và thành tích của Đào An Hinh cho phía nhà tài trợ xem.
Nhờ có thân phận như vậy, năm nào Đào An Hinh cũng giành được giải thưởng đặc biệt trong dạ hội Nguyên Đán, nhận được số tiền thưởng từ 3-5 vạn.
Sau mỗi lần nhận được giải thưởng, Đào An Hinh sẽ biếu quà đáp lễ cho cô giáo Tần trong ban văn nghệ của nhà trường một cách khéo léo.
So với những học sinh gia cảnh tốt lại không hiểu sự đời mà nói, một Đào An Hinh có gia cảnh bình thường, được sự dạy dỗ của bố mẹ nên cực kỳ biết cách đối nhân xử thế.
Lúc giáo viên chủ nhiệm lập danh sách học sinh đăng ký tham gia văn nghệ trong lớp, chỉ có một mình Đào An Hinh giơ tay thật cao.
Cô ta vừa giơ tay, những học sinh vốn đang có ý định tham gia cũng lập tức từ bỏ ý định.
Dù sao thì chỉ cần Đào An Hinh ở đó, những người khác chắc chắn không bao giờ đạt giải.
Một mặt, cô ta có quan hệ tốt với cô giáo Tần trong ban văn nghệ, mặt khác cô ta là học sinh nghèo vượt khó, nhà trường cũng muốn dành giải đặc biệt cho cô ta nhằm tuyên truyền cho nhà trường.
Vì thế, họ chẳng cần góp vui nữa làm gì.
Đào An Hinh thấy cả lớp chẳng ai giơ tay, cũng cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa.
Thắng một cách dễ dàng như thế khiến cô ta không còn ý chí chiến đấu.
Cô ta cần một đối thủ ngang tài ngang sức, như thế có thắng mới vẻ vang.
Vì thế, cô ta đã nhắm vào Khương Vũ.
“Khương Vũ ơi, nghe nói cậu cũng từng học múa rồi, chúng mình cùng tham gia văn nghệ trong buổi dạ hội đi, vừa hay bài múa của tớ là một bài múa cặp.”
Khương Vũ đang vò đầu bứt tai ôn tập kiến thức, chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, chợt nghe Đào An Hinh nhắc đến tên mình, cô mới hoảng hốt ngẩng đầu lên hỏi: “Gì cơ?”
Đào An Hinh cười nói: “Tớ nghe Hoắc Thành nói, cậu từng học múa, có muốn lên sân khấu thể hiện chút không?”
Cô ta vừa nhắc đến Hoắc Thành, học sinh trong lớp liền bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt ẩn ý.
Ai chẳng biết chuyện Hoắc Thành thích Đào An Hinh, không tán được nên mới coi Khương Vũ làm thế thân của cô ta.
Có điều thời gian này, hình như Hoắc Thành và Đào An Hinh khá gần gũi với nhau, nghe nói hai người đã xác định quan hệ nam nữ.
Đào An Hinh cố tình nhắc đến Hoắc Thành ở đây, ít nhiều cũng có ý tuyên chiến với một số tình địch.
Đám bạn học lập tức trở nên hưng phấn, sẵn sàng vào tư thế hóng hớt drama.
Khương Vũ không nghĩ nhiều như bọn họ, nghe thấy lời mời của Đào An Hinh, cô giật mình nhớ lại ngày hôm nay ở đời trước.
Lúc ấy, Đào An Hinh cũng đưa ra lời mời với Khương Vũ như này, dù sao thì cô cũng là “thế thân” của cô ta mà.
Khương Vũ của quá khứ vì tự ti nên nếu không phải những cuộc thi bắt buộc mình tham gia, cô tuyệt đối sẽ không nhảy múa trước mặt mọi người.
Chuyện này cũng hạn chế khả năng biểu diễn và sức lôi cuốn trong bước nhảy của cô rất nhiều, là một học sinh không mấy nổi bật trong lớp nghệ thuật.
Cho nên, dù cô đã từng học múa ba lê thì cũng chưa bao giờ nhắc đến trước mặt các bạn học, sợ người ta bắt cô thể hiện.
Ở đời trước, Đào An Hinh mời cô múa cùng, nhưng vì quá căng thẳng nên cô đã múa sai liên tục trong lúc biểu diễn, vô cùng bẽ mặt.
Được sự tương phản của cô làm nền, vũ đạo vốn chẳng có gì đặc sắc của Đào An Hinh lại khiến người ta phải trầm trồ.
Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến Khương Vũ, khiến cô đâm ra nguội lạnh với múa ba lê, rồi dần dần từ bỏ ước mơ múa ba lê.
Có thể nói, chuyện này đã hoàn toàn thay đổi quỹ đạo cuộc đời của Khương Vũ.
Nhớ đến những cảnh tượng kinh khủng ở đời trước, đúng là một nước đi sai hủy hoại cả cuộc đời tươi đẹp.
Nếu cô có thể giúp nhiều người quay lại sửa chữa những sai lầm và tiếc nuối trong quá khứ, vậy thì nỗi tiếc nuối của cô cũng nên được vãn hồi.
Khương Vũ lập tức nhận lời Đào An Hinh: “Được thôi, chúng ta nhảy cùng nhau đi.”
Học sinh ở lớp đều nhìn Khương Vũ với vẻ ngạc nhiên, không ngờ cô lại nhận lời Đào An Hinh một cách thoải mái như vậy.
Tuy nghe nói Khương Vũ từng học múa, nhưng một cô gái hướng nội như cô ấy, trước đây gọi cô ấy lên bảng đọc bài ngâm thơ cũng căng thẳng đến mức đọc sai liên tục nữa là.
Bảo cô ấy múa máy trước mặt bao nhiêu học sinh và giáo viên, còn có cả những người ngoài xã hội, không biết sẽ xảy ra sơ suất gì nữa.
Sau khi tan học, Đào An Hinh tìm Khương Vũ để bàn chuyện hợp tác múa chung, “Chúng ta đều phải thể hiện cho tốt, đạt được hiệu quả tốt nhất.”
Khương Vũ gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Đào An Hinh rút điện thoại ra, mở video bài nhảy cho Khương Vũ xem, “Cậu nhảy đoạn này đi, cứ học theo video là được. Cậu đã từng học múa cơ bản, học một đoạn này chắc không khó với cậu đâu nhỉ.”
“Không thành vấn đề.”
Khương Vũ thu dọn cặp sách xong, chuẩn bị ra về, “Có cần tập cùng nhau không?”
“Không cần.”
Vốn dĩ Đào An Hinh cũng chẳng muốn thể hiện bài múa tốt nhất cùng Khương Vũ, có điều cô ta cần cô làm nền cho mình, cho nên cũng không cần tốn thời gian cùng cô luyện tập.
“Cậu chỉ cần tập đoạn này cho tốt là được, không cần quan tâm đến tớ.”
Về nhà Khương Vũ xem video kia, nói đây là video nhảy hai người, thà nói đây là bài nhảy đơn, chỉ yêu cầu cô xuất hiện từ phần giữa nhảy nhót hai phút, làm bạn nhảy một đoạn cho Đào An Hinh mà thôi.
Nhưng cũng chẳng sao cả, dù chỉ có hai phút thì cũng đã đủ để cô thể hiện tốt rồi.
Cuộc thi văn nghệ có bốn giải: nhất nhì ba và giải đặc biệt, ba giải đầu không có tiền thưởng cho tiết mục đạt giải; giải đặc biệt có tiền thưởng, nhưng chỉ phát cho cá nhân.
Vì thế, mỗi một người tham gia cuộc thi văn nghệ, dù là nhân vật chính hay nhân vật phụ thì đều có cơ hội giành được giải đặc biệt.
Chỉ cần đạt được giải đặc biệt sẽ có 3-5 vạn tiền tài trợ của doanh nghiệp, chuyện này còn nhẹ nhàng hơn Khương Vũ làm nhiệm vụ một chút.
Tuy trung tâm nghệ thuật Esmela đã miễn học phí năm đầu tiên cho cô, nhưng vào một nơi được coi như thánh đường của nghệ thuật này, học phí chỉ là một phần nhỏ, chỗ cần tiêu tiền còn rất nhiều.
Khương Vũ không chỉ muốn rửa sạch nhục nhã, mà chuyện chi tiêu ở trung tâm nghệ thuật cũng là mối lo lắng nổi cộm của cô lúc này.
Quan trọng hơn là, Khương Vũ cần dùng số tiền này để mua quà tặng Cừu Lệ, coi như đáp lễ đôi giày đắt giá cậu tặng cho cô.
Cho nên cô nhất định phải giành được giải thưởng này.
...
Gần đến dạ hội Nguyên Đán, trường trung học Duật Hi gửi lời mời đến các doanh nghiệp trong thành phố theo thông lệ hàng năm.
Nhưng thường thì chẳng có mấy người đến dự cả.
Các cán bộ cấp cao của những doanh nghiệp trong thành phố này, ai mà không phải bận tiếp đãi gặp gỡ. Số ít người có thời gian thì cũng không dành thời gian đến tham dự một dạ hội của học sinh như này.
Nhưng toàn bộ thư mời được gửi đi hôm nay đều nhận được hồi âm, gần như tất cả các quản lý cấp cao của doanh nghiệp đều đến tham dự dạ hội này.
Nguyên nhân là...
Tạ Uyên lần đầu tiên nhận lời mời tham dự dạ hội của nhà trường.
Ban lãnh đạo nhà trường nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, ấy vậy mà một người có máu mặt như Tạ Uyên lại nhận lời tham dự một buổi dạ hội như này.
Mà ông ta vừa nhận lời thì những nhân vật tai to mặt lớn khác cũng rối rít nhận lời tham dự.
Một cơ hội được kết thân với Tạ Uyên hiếm có như vậy, bình thường họ hẹn trước ba tháng cũng chưa chắc đã gặp được Tạ Uyên.
Vì thế, phòng hội trường của trung học Duật Hi tối nay, có thể nói là chật kín khách mời, vô cùng náo nhiệt.
Nhà trường rất coi trọng chương trình văn nghệ trong dạ hội lần này, còn mời một đội thợ trang điểm chuyên nghiệp về trang điểm cho học sinh trong hậu trường.
Bên cạnh Đào An Hinh có hai thợ trang điểm, một người trang điểm, còn một người làm tóc cho cô ta.
Đào An Hinh là học sinh nghèo vượt khó của trường, vì thế tiết mục múa của cô ta cũng trở thành tiết mục then chốt của buổi văn nghệ, cần phải dàn dựng hoành tráng.
Khương Vũ được mặc nhận là bạn múa phụ họa trong tiết mục của Đào An Hinh, nên không có ai trang điểm cho cô.
Cô xách hộp trang điểm của Khương Mạn Y ra hành lang một mình, mượn ánh nắng hắt vào từ cửa sổ trên mái, tự trang điểm cho mình.
Qua gương, Khương Vũ nhìn thấy cánh cửa bên hông được mở ra, rồi Cừu Lệ bước ra từ bên trong.
Cô quay lại giơ tay vẫy cậu, “Bạn trai, tớ ở đây này.”
Cừu Lệ bước đến bên cô, thấy trang phục diễn ngày hôm nay của cô không phải là trang phục múa ba lê, mà là chiếc quần ống rộng phối với áo T-shirt màu trắng, chân đi đôi giày thể thao.
Dáng người của Khương Vũ nhìn có vẻ gầy, nhưng Cừu Lệ từng cõng cô nên cậu biết thực ra cơ thể cô vô cùng săn chắc và khỏe khoắn, chỉ vì tỉ lệ mỡ cơ thể thấp nên nhìn mới gầy như vậy.
Vóc dáng như này, dù có mặc kiểu quần áo nào cũng đều toát lên thần thái của mình.
“Không múa ba lê à?”
Khương Vũ vừa dặm phấn, vừa trả lời cậu: “Hôm nay không múa ba lê, nhưng tớ sẽ kết hợp với một số động tác trong ba lê vào bài nhảy.”
“Cậu còn biết nhảy cái khác sao?” Cừu Lệ tỏ ra hơi lo lắng, “Bên ngoài đã chật kín khán giả rồi, nếu nhảy không tốt thì mất mặt lắm đấy.”
“Lo thừa.” Khương Vũ liếc cậu một cái, “Cũng có mất mặt cậu đâu.”
“Cũng đúng, cậu mà mắc sai lầm thì tớ sẽ bảo với người khác là tớ không quen cậu đâu đấy.”
Khương Vũ cảm thấy lời này của cậu có hơi quá đáng, cô bất mãn lẩm bẩm: “Uổng công mời cậu ăn cơm bấy lâu nay.”
Cừu Lệ thấy đồ trang điểm của cô rất nhiều, thế là cậu ngồi xuống cạnh cô, cầm cọ quệt một chút phấn má hồng rồi chấm loạn trên mặt cô.
Dường như cậu cảm thấy rất hay ho.
Khương Vũ đẩy tay cậu ra, “Đừng nghịch nữa.”
Cừu Lệ vẫn muốn làm gì đó, cậu dứt khoát bỏ cọ trang điểm về chỗ cũ, sau đó ngồi xuống, gỡ dây giày thể thao của cô ra, rồi lại cẩn thận thắt lại dây giày.
Cô cảm thấy mu bàn chân bị siết chặt, dừng tay lại, cúi xuống nhìn cậu một cái.
Ngón tay thon dài đẹp đẽ của thiếu niên xỏ lại dây giày, rồi thắt thành hình chiếc nơ chặt chẽ giúp cô.
Ánh mắt cậu hiện lên vẻ dịu dàng hiếm thấy, như thể đã dồn hết sự chuyên chú của mình để làm chuyện này.
Sau khi thắt dây giày xong, cậu vẫn chưa thỏa mãn, lại lấy một cây son trong hộp trang điểm ra, mở ra rồi quệt một đường lên môi dưới của cô.
“Cậu biết à?”
“Học được mà.”
Cừu Lệ cầm cây son, tô từng chút lên môi dưới của cô.
Khương Vũ không ngăn cậu mà đưa mặt lại gần rồi nhắm mắt lại, hưởng thụ “sự phục vụ” cậu dành cho cô.
Tô son xong, ngón tay lành lạnh của Cừu Lệ khẽ lau cánh môi dưới của cô.
Cô mở mắt ra, “Làm gì thế?”
Ngón tay Cừu Lệ dính một vệt son, cậu đưa lên môi mình, liếm nhẹ một cái.
“Ngọt quá.”
“...”
Khương Vũ chẳng buồn để ý đến cậu nữa, cô đứng lên, thu dọn đồ trang điểm chuẩn bị đi làm nóng người.
“Bạn trai à, nếu cậu rảnh không có việc gì làm thì cầu nguyện cho tớ, tối nay nhất định không được ngã nhé.”
Ngày hôm nay ở đời trước, cô đã vô cùng mất mặt.
Cừu Lệ nhìn theo bóng lưng cô bằng ánh mắt thành kính, nói: “Ngã cũng sẽ không bẽ mặt đâu.”
“Vì sao?”
Cậu cười dịu dàng, “Vì bạn trai sẽ lao lên sân khấu đầu tiên, che mặt cậu lại, bế cậu đi khỏi đó.”
Bình luận facebook