Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50: Chương 50:
Ban đầu Khương Vũ chỉ nghĩ đó là lời nói đùa, không coi là thật.
Không ngờ sau khi cậu tắm rửa xong xuôi, thẳng thừng trở về phòng ngủ của mình, còn không quên ném cho cô một câu: “Tùy cậu lựa chọn.”
Trước khi đóng cửa vào phòng, còn thuận tay tắt điện phòng khách.
Khương Vũ: …
Cô nhìn ra khung cửa sổ, mưa càng lúc càng lớn, hiện tại đương nhiên không thể về nhà được, cô không dở hơi đến mức thích tự dày vò bản thân.
Ngủ ở ghế sofa một đêm căn bản không thể, bởi vì người nào đó căn bản một chiếc chăn mỏng cũng không đưa cho cô…
Khương Vũ đẩy nhẹ cửa phòng ngủ của Cừu Lệ, hỏi: “Cậu nghiêm túc đó hả?”
Cừu Lệ đã nằm ngay ngắn trên giường, tay cầm một cuốn sách về tâm lý học, dày cộp, chuyên chú đọc.
Trong phòng chỉ có duy nhất ánh sáng nhu hòa từ chiếc đèn đầu giường, tia sáng vàng vàng, ấm áp, khiến đường nét trên khuôn mặt cậu cũng nhu hòa đi rất nhiều.
Mí mắt Cừu Lệ nhấc cũng chẳng thèm nhấc, bảo trì sự vô cảm, nhưng mà cánh tay lại khẽ động, nhấc một bên chăn, nhường cho cô vị trí bên trái giường.
“Hoan nghênh.”
“...”
Khương Vũ nhẫn nại nói: “Cậu đừng đùa quá trớn nữa, Cừu Lệ.”
“Tớ đã xem chứng minh thư của cậu rồi.” Cừu Lệ chậm rãi đặt sách xuống, giọng điệu có điểm không vui: “Cậu đã thành niên vào tháng trước, còn cố ý không nói với tớ. Sinh nhật cũng giấu kín như bưng.”
“...”
Vì có chút vấn đề liên quan đến hộ khẩu, cho nên Khương Vũ đi học muộn hơn so với bạn bè cùng tuổi một năm.
Nhưng mà Cừu Lệ nói cũng không sai, cô quả thực cố tình giấu cậu chuyện này.
“Trưởng thành thì đã sao?” Khương Vũ tức giận nhìn cậu, đáp: “Cậu vẫn nhỏ hơn tớ một tuổi, cho nên một người nhân cách cao đẹp, tam quan đứng đắn như tớ đương nhiên không thể làm ra hành động cầm thú ăn thịt em trai được.”
Cô tận lực cắn răng, nghiến lợi nhấn mạnh hai chữ “EM TRAI”.
Đáy mắt cậu ánh lên ý cười, ngũ quan tuấn tú nháy mắt trở lên rực rỡ, câu hồn đoạt phách: “Không ngại, chị muốn làm gì em trai này thì làm. Cứ tự nhiên.”
“...”
Khương Vũ quả thực có chút tức giận, ngồi bên bàn học của cậu, hờn dỗi đáp: “Được, vậy tớ sẽ ngồi nhìn cậu ngủ. Nhìn chằm chằm luôn.”
Cừu Lệ buông sách, sau đó đó không chút do dự cởi áo.
“NÀY!!!”
Khương Vũ hoảng hốt nhìn đi nơi khác, nhưng vẫn kịp thoáng nhìn thấy thân hình đẹp đẽ, săn chắc, cơ bắp rõ ràng của ai đó.
“Cậu... cậu đùa… lưu manh… hơi quá rồi đấy.”
Cừu Lệ cực kỳ vô tội, ngây thơ đáp: “Tớ ở nhà mình, nằm trên giường mình, cởi quần áo đi ngủ, đùa nghịch lưu manh ở đâu?”
Khương Vũ không phản bác được, chỉ có thể thầm mắng trong lòng: Đồ lươn lẹo nhà cậu.
Tích tắc, tích tắc, vào giây đồng hồ qua đi, cô nhịn không được, vụng trộm liếc nhìn cậu.
Nửa người trên của Cừu Lệ có thể dùng hai từ “hoàn mỹ” để miêu tả cũng không phải nói quá, cơ bắp rắn chắc, từng khối cơ vuông vức, từng khối từng khối xếp thành hàng, cực kỳ gợi cảm.
Khương Vũ không phải loại con gái thấy soái ca là mặt chóng, mắt hoa, nhưng mà Cừu Lệ là bạn trai cô, có chút tâm trạng phấn khích, mơ mộng cũng là điều bình thường.
Cừu Lệ hưởng thụ ánh mắt chăm chú của cô, cười hỏi: “Chị có hài lòng không?”
“Tớ…. Tớ….cái này… tớ không thèm để ý!”
“Không thèm để ý sao còn nhìn chằm chằm không dứt.”
Khương Vũ buồn bực vùi đầu vào gối, gương mặt đỏ ửng như trái gấc chín, nóng hổi như bị luộc.
Kẻ địch quá mạnh, tối nay e là khó có thể toàn mạng thoát ra.
“Tớ ngủ ở ghế sofa.”
“Tùy cậu.”
Cừu Lệ tắt đèn, nằm xuống.
Gian phòng lập tức chìm vào bóng tối, phòng ốc ở đây cách âm khá tốt, cả thế giới an tĩnh như thế chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người họ.
Cừu Lệ hô hấp rất nặng trái lại Khương Vũ hô hấp rất nhẹ, xen lẫn trong bóng tối tiếng thở đều đều như nhắc nhở họ sự tồn tại của đối phương…
Khương Vũ ngáp một cái, bối rối mò đường đi ra ngoài phòng khách, mặt vẫn đang nóng lên không ngừng.
Trong bóng tối, giọng nói từ tính không nhanh không chậm của thiếu niên vang lên: “Lên giường ngủ đi, tớ sẽ không làm gì cậu đâu.”
Khương Vũ ngẩng đầu nhìn cậu.
Cậu nhích ra một chút, nhường vị trí bên trái cho cô, dùng giọng điệu chua loét, thoáng hờn dỗi nói: “Chúng ta phân biệt ranh giới rõ ràng, không ai được vượt qua, được chưa?”
“Cậu cam đoan?”
“Cam đoan, cậu biết tớ thời gian dài như vậy rồi, tớ đã từng làm gì cậu chưa?”
Khương Vũ tin tưởng Cừu Lệ, vô số lần hai người đơn độc bên nhau, số lần chung đụng cơ hồ không đếm hết được. Cừu Lệ vẫn luôn tôn trọng cô, mặc dù mấy lần chạm đến ranh giới, cẩn thận thăm dò, nhưng anh tuyệt đối chưa từng làm chuyện gì tổn thương Khương Vũ.
Rốt cục, Khương Vũ lê chân, đi đến bên giường, nằm xuống.
Cừu Lệ đưa chăn cho cô.
Vừa tiến vào trong chăn, trong nháy mắt hơi ấm quen thuộc bao lấy không gian xung quanh Khương Vũ.
Nhiệt độ cơ thể con trai và con gái không giống nhau, Khương Vũ không kìm nén được, tự mình trầm luân trong sự ấm áp, an toàn này.
Mùa đông giá rét, bên trong chăn lại như thể có một “mặt trời tí hon” ấm nóng… quả thật, rất… rất thư thái.
Thời điểm cô an ổn nằm xuống bên cạnh, trong khoảnh khắc, Cừu Lệ xoay người, từ phía sau ôm trọn lấy cô.
Khương Vũ giật mình, quay đầu, theo bản năng giãy dụa nói: “Cậu đã cam đoan rồi mà.”
Cừu Lệ chống cằm lên vai cô, từ tốn trấn an: “Yên lặng nào, chỉ ôm một chút…”
Khương Vũ phát hiện, tên này quấn lấy cô chặt như dây thừng, căn bản muốn tránh cũng không thoát được.
Cậu không làm gì thêm, chỉ lẳng lặng ôm cô, Khương Vũ đành bỏ qua, không vùng vằng nữa.
Thân thể thiếu niên rất ấm, bị cậu ôm một lúc, cả người cô cũng dần dần nóng lên.
Nằm trong vòng tay ấm áp, an toàn, cả thể xác và tinh thần được thả lỏng, rất nhanh đầu óc cô bắt đầu mơ hồ.
Đang lúc nửa tỉnh, nửa mê, cô dường như nghe thấy người con trai bên cạnh thâm tình bộc bạch: “Tớ ất thích Tiểu Vũ.”, “Muốn cậu.”, “Muốn cùng chị kết hôn.”...
Khương Vũ không phân biệt nổi đâu là mộng, đâu là thực, trải qua cuộc hôn nhân thất bại ê chề, nửa đời nhục nhã, khổ cực, được nghe những lời này, cô thực sự muốn khóc…
Chí ít, trong giấc mơ ngọt ngào này cô muốn khóc trong hạnh phúc.
Nếu như… nếu như có thể gặp cậu trong tình huống bình thường, trong những năm tháng tươi đẹp, hồn nhiên nhất, thì thật là tốt biết bao.
Cô nhất định sẽ tâm tâm niệm niệm ở bên cậu mãi mãi không chia lìa. Cô sẽ thương cậu, yêu cậu, bảo vệ cậu, nắm chặt tay cậu, vô luận sóng to, gió lớn gì cũng không buông.
Mẹ đã từng nói, trên thế giới này bảo vật dễ cầu, chân tình khó kiếm (1).
Theo bản năng, cô xoay người đem nước mắt cọ lên ngực Cừu Lệ.
Một đêm này, cô ngủ rất an bình.
....
Sáng hôm sau, theo đúng giờ của đồng hồ sinh học, Khương Vũ dậy từ sớm.
Sau khi tỉnh lại, cô không vội mở mắt, trong lòng thầm mắng một câu “Mẹ nó.”
Cô không dám mở mắt bởi vì tay chân không yên phận của cô không chỉ ôm cứng lấy thân thể Cừu Lệ mà chân cũng quặp chặt lấy chân người ta.
Bên tai vang lên một giọng nói từ tính trầm ấm: “Đừng giả bộ nữa, tớ biết cậu đã tỉnh rồi.”
Khương Vũ khó khăn mở mắt, đập vào mắt cô, chính là khuôn mặt anh tuấn đẹp đẽ của cậu, khoảng cách hai người gần đến mức mỗi một chiếc lông mi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, chân thực.
Phiến môi cậu khẽ cong lên: “Hôm qua đã nói rõ, không ai được vượt qua ranh giới, nhưng chị nhìn tình hình một chút xem, là ai đã lợi dụng đêm khuya thanh vắng sàm sỡ con trai nhà lành.”
“Cái gì tớ cũng không biết, không biết thì không có tội.” Cô căn bản không còn mặt mũi nào nhìn cậu, chỉ có thể vùi đầu vào trong chăn làm một con rùa rụt đầu.
Cừu Lệ xoay người, khinh thường đáp: “Logic của cường đạo có khác.”
“Cậu ra ngoài, tớ phải thay quần áo.”
Cừu Lệ rời khỏi giường, sau đó kéo cánh cửa tủ quần áo ra, rút một chiếc quần jean và áo thun đưa cho cô: “Tạm thời mặc cái này, về trường rồi đổi lại.”
Nói xong, cậu đi thẳng ra ngoài cửa, không quên khóa trái cửa.
Khương Vũ nhìn mỗi động tác của cậu đều như hiểu sâu sắc suy nghĩ của cô.
Có được người bạn trai như thế, nhân sinh còn mong gì hơn.
Khương Vũ nhanh chóng thay quần áo, mặc dù quần áo của cậu khá rộng so với cô, nhưng mặc lên trông không quá kỳ quái, ngược lại con mang một style hip hop năng động, trẻ trung.
Cừu Lệ đi ra ngoài mua màn thầu, sau đó vào bếp hâm nóng sữa, luộc mấy quả trứng gà, nhanh chóng bày ra một bữa sáng phong phú, đầy đủ.
Khương Vũ cảm thán nói: “Nhìn không ra đó. Không ngờ bữa sáng của cậu tinh tế như vậy nha.”
“Tớ rất ít khi ăn sáng.” Cừu Lệ hững hờ nói: “Bởi vì cậu lần đầu ngủ cùng tớ, tớ cần phải chăm sóc cậu tỉ mỉ, cẩn thận, bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng là không thể thiếu.”
“Ai ngủ với cậu!!!”
“Tớ nói ngủ cùng, nghĩa tại mặt chữ.” Cừu Lệ ngồi đối diện, thuận tay bóc một quả trứng gà cho cô: “Nhìn xem rõ ràng là một thiếu nữ ngoan ngoãn, sáng sủa, vậy mà trong đầu toàn suy nghĩ đen tối.”
Khương Vũ: …
Cô nói không lại cậu, vì thế dứt khoát không đôi co, cũng lười cãi lý với cậu.
Cừu Lệ bóc xong trứng gà, bỏ vào đĩa đẩy đến trước mặt Khương Vũ, hỏi: “Giường của tớ dễ chịu chứ?”
“Cũng được, nằm một lúc đã ngủ thiếp đi rồi.”
“Vậy hoan nghênh lần sau quay lại ngủ thêm lượt nữa.”
Cô nghiến răng nghiến lợi đáp: “Cứ chờ đó.”
Cừu Lệ mỉm cười cực kỳ thiên chân, vô tà: “Trông đợi mỗi đêm.”
…
Xế chiều hôm nay, Ôn Luân đi ra khỏi lớp vũ đạo đã thấy Cừu Lệ chờ ở sảnh giữa.
Cừu Lệ đem cho người ta cảm giác vô cùng lạnh lẽo, lăng lệ, tàn nhẫn, vẻ ngoài của cậu ta cũng thế gai góc, ngông cuồng.
Nhưng… đương nhiên không thể phủ định, cậu ta vô cùng đẹp trai.
Ôn Luân biết lý do người con trai này tìm đến, vì vậy dứt khoát đi đến trước mặt anh ta, dõng dạc nói: “Sát ngày diễn đổi cộng sự, tôi đã giải thích rất rõ ràng, tôi cũng lấy làm áy náy, cũng đã xin lỗi đàng hoàng, nếu như cậu nhất định phải tìm tôi gây phiền phức, tôi cũng chẳng còn cách nào khác cả.”
Ánh mắt Cừu Lệ sâu hun hút, chăm chú nhìn anh.
Ôn Luân có chút né tránh, tuy cố giả bộ trấn định, nhưng hiển nhiên vô cùng chột dạ, hoàn toàn không thẳng thắn, khí thế như lời lẽ cậu ta nói ra.
Chỉ có kẻ trong lòng tính toán hại người khác mới có vẻ mặt này.
Sắc mặt Cừu Lệ lạnh nhạt, từ tốn nói thẳng tim đen của cậu ta: “Điều kiện của cậu là gì?”
“Tôi… Tôi chẳng có điều kiện gì cả.” Ôn Luân quay lưng, nói: “Tôi đã nói rồi, trong nhà yêu cầu vậy, bản thân tôi cũng rất áy náy.”
“Muốn tôi cúi đầu van xin?” Cừu Lệ trầm giọng nói: “Tôi có thể xin cậu. Cả tranh chấp trước đó tôi cũng sẽ xin lỗi.”
Vì Khương Vũ, cái gì anh cũng có thể làm.
Ôn Luân nhìn cậu thiếu niên trước mặt một cái, biết hôm nay cậu ta bỏ xuống tự tôn, đến tìm mình đã là quyết tâm rất lớn rồi. Không biết con người kiệt ngạo, bất tuân này đã phải bỏ ra bao nhiêu dũng khí.
Anh ta trầm mặc chốc lát, rốt cục lên tiếng: “Hai người chia tay đi.”
Cừu Lệ siết chặt cổ tay áo
Anh đứng im lặng thật lâu, không đáp.
“Tôi muốn cự tuyệt Thẩm Ngạo Tinh, nhưng việc này sợ sẽ ảnh hưởng đến việc hợp tác kinh doanh giữa hai gia đình. Nếu chỉ là bạn bè bình thường, chỉ sợ không đủ sức nặng…”
Cừu Lệ chăm chú nhìn Ôn Luân, từ ánh mắt tránh né của cậu ta, có thể nhìn ra vẻ chột dạ của một kẻ khốn nạn đang không đành lòng lợi dụng người khác.
Hừ thằng khốn lật lòng ra vẻ chính nhân quân tử gì chứ.
Bỗng nhiên, Cừu Lệ nở nụ cười gằn; “Chia tay thì không được.”
Sắc mặt Ôn Luân căng thẳng, vội vàng đáp: “Lần biểu diễn này dựa trên quy luật đào thải, người nào xếp hạng cuối sẽ bị loại khỏi lớp.”
“Cho nên anh đã sớm nắm được điểm mấu chốt này nhằm uy hiếp cô ấy.”
Nụ cười trên gương mặt Cừu Lệ rất nhạt, lộ rõ con ngươi đầy căm ghét, xen lẫn lạnh lùng: “Tìm nhiều lý do biện hộ như vậy làm gì.”
“Tại trung tâm nghệ thuật Esmela mỗi diễn viên múa đều nỗ lực hết mực, và thực lực cũng rất mạnh đó là kết quả của thiên phú và trui rèn không ngừng nghỉ. Hiện tại Khương Vũ không còn nhiều thời gian.”
Ôn Luân bỏ xuống chiếc mặt nạ giả nai, ánh mắt sắc như dao đánh giá Cừu Lệ, khi lướt qua đôi giày sạch sẽ trên chân anh, mới nhàn nhạt bổ sung: “Nếu cậu thực sự muốn tốt cho cô ấy, thì đừng chậm trễ nữa.”
Nói nhiều vô nghĩa, Cừu Lệ xoay người, sải bước rời đi.
Ôn Luân đứng sau lưng, không từ bỏ nói to: “Lấy điều kiện gia đình nhà Khương Vũ, có thể vào Esmela khó khăn biết nhường nào. Tôi đem cơ hội lựa chọn này trao cho cậu, là nể mặt cậu lắm rồi. Bằng không cậu thử trao nó cho Khương Vũ xem đến cùng cô ấy chọn Esmela, hay chọn cậu đi.”
…
Từ chiều đến tận tối, Cừu Lệ ngồi trong tiệm sách tâm trạng bực bội đến muốn phát điên.
“Xem đến cùng cô ấy chọn Esmela, hay chọn cậu đi.”
Câu nói này của Ôn Luân như ma chú không ngừng quanh quẩn bên tai cậu.
Cừu Lệ và Khương Vũ từ tình bạn, đi đến tình yêu, bên nhau đến giờ, cậu thấy rất rõ ràng cô ấy yêu ballet đến mức nào, để vào được Esmela, đứng trên sân khấu ballet chuyên nghiệp cô ấy đã bỏ ra không ít cố gắng.
Nếu để cho Khương Vũ lựa chọn, Cừu Lệ quả thực không có lấy 1% tự tin.
Cậu không ưu tú, nghèo, mọi chi phí sinh hoạt đều dựa vào học bổng, còn có bệnh….
Cậu có tư cách gì mộng tưởng so sánh với khát vọng cả đời cô theo đuổi.
…
Khương Vũ luyện tập lại một đoạn bài « Gisele » mà cô múa đơn.
Đoạn này có độ khó rất lớn, yêu cầu kỹ thuật cực kỳ cao. Cô đã thuộc lòng động tác, tiết tấu của « Gisele » nhưng chưa đạt tới độ trôi chảy, thuần thục như mây bay nước chảy, vì vậy vẫn cần luyện tập nhiều lần không ngừng nghỉ.
Cả ngày Khương Vũ đều ở trong phòng vũ đạo, tập điên cuồng đến tận tối. Thời gian này các bạn học đến nhiều hơn, không tránh khỏi việc bị các đoạn nhạc khác quấy rầy, cho nên cô dứt khoát đi lên đại sảnh không người trên lầu.
Ở đây có một bức tường kính dài 5 mét, rất phù hợp dùng để luyện tập.
Cho dù đang là tháng ba, thời tiết rét căm căm nhưng trên mặt cô vẫn lấm tấm mồ hôi, thân thể linh hoạt chuyển động theo tiết tấu như thể vĩnh viễn không biết mệt mỏi, mũi chân dựng thẳng, động tác thanh thoát, thân thể nhẹ nhàng, như đang bay lên.
Cừu Lệ đứng ở cửa thủy tinh bên ngoài, không biết cậu đã đứng bao lâu. Đến tận khi Khương Vũ thoáng thấy trong gương hình bóng cậu.
Cô dừng lại, dùng khăn bông lau mặt, bộ ngực nhỏ nâng lên hạ xuống, mỉm cười nói: “Sao cậu lại tới đây?”
“Tới xem cậu tập luyện, xem có thể giúp đỡ gì không.” Cừu Lệ đi đến bên cạnh cô, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán Khương Vũ.
Khương Vũ ngồi lên ghế dài, nghỉ ngơi một lát, lấy bình giữ nhiệt uống một hớp nước lớn.
“Không có gì để giúp cả, nhưng mà có cậu ở cùng tớ là tốt rồi. Tòa nhà này có mỗi mình tớ, buổi tối đáng sợ lắm.”
Cừu Lệ ngồi xuống bên cạnh cô, nhận xét: “Đoạn vừa rồi, nhảy rất đẹp.”
“Vẫn chưa được tính là hoàn hảo, kỳ thi loại này như thế chưa ổn.” Khương Vũ lắc đầu: “Cậu không biết các bạn học khác đỉnh thế nào đâu. Mỗi một động tác đều vô cùng xuất thần, tinh tế, tớ vừa đứng ở cổng thăm dò. Quả thực sợ muốn chết.”
Cô khom người mát xa chân, không cố kỵ chút nào trước mặt Cừu Lệ.
Cừu Lệ thích nhất bộ dạng thoải mái, tự nhiên của cô thế này trước mặt cậu, điều đó chứng minh trong tim cô đã coi cậu là người một nhà.
Cậu nắm lấy mắt cá chân của cô, kéo đến đùi mình, tháo giày múa, nhẹ nhàng giúp cô mát xa đầu mũi chân.
Theo bản năng cô muốn rụt chân về, Cừu Lệ nắm chặt lấy mắt cá chân Khương Vũ, không cho cô nhúc nhích.
Cô cảm nhận rõ lòng bàn tay với những vết chai thô ráp, lướt qua lòng bàn chân mình.
Ngứa một chút, nhưng vô cùng dễ chịu.
“Cậu không sợ bẩn à?” Khương Vũ không ngại ngùng hỏi: “Tớ đã nhảy cả một ngày rồi đó.”
Cừu Lệ ngước nhìn cô, sau đó cúi đầu rất đỗi dịu dàng hôn lên mu bàn chân Khương Vũ.
“Cậu…!”
Khương Vũ không ngờ cậu lại hành động như thế, vừa vội vừa thẹn, đẩy đầu Cừu Lệ ra: “Cậu làm gì thế… bẩn chết!”
Cừu Lệ nâng niu bàn chân cô đặt lên đùi mình, tựa như đang âu yếm một bảo vật vô giá, giọng khàn khàn nói: “Có một vấn đề khiến tớ phiền muộn cả ngày nay. Mặc dù biết hỏi câu này rất ngốc nghếch nhưng vẫn muốn biết đáp án.”
Không. Vấn đề này như rắn độc, đục khoét, hành hạ tim cậu đến nhức nhối.
Khương Vũ thấy cậu hôm nay đột nhiên ngoan ngoãn, ngây thơ như một cậu nhóc con, nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu cậu, nháy mắt: “Vấn đề gì?”
“Tớ và mẹ cậu cùng rơi xuống sông, cậu sẽ cứu ai?”
“...”
“Mẹ tớ.” Cô khinh bỉ đáp: “Ai cho cậu cả gan dám tranh sủng với Thái hậu nhà tớ chứ.”
Cừu Lệ cười yếu ớt, thoáng ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh, sâu thẳm nghiêm túc nhìn cô: “Vậy giữa Esmela và tớ, cậu chọn bên nào?”
...
Ngư Huyền Cơ (chữ Hán: 魚玄機; 844 - 871), tự Ấu Vi (幼薇) hoặc Huệ Lan (惠蘭). Bà nổi danh là một tuyệt sắc giai nhân và là một nữ thi nhân tài năng, bà từng là tiểu thiếp của một nhà quyền quý, nhưng sau bị phụ bạc nên xuất gia làm đạo sĩ, giao du với nhiều nho sinh mặc khách, phóng đãng một thời. Cuối cùng, do bị khép tội giết tỳ nữ, bà bị xử trảm khi tuổi đời còn chưa quá 30 tuổi. Bà nổi tiếng với câu thán: "Dịch cầu vô giá bảo, nan đắc hữu tình lang" (易求無價寶,難得有情郎; dễ tìm được bảo vật vô giá, khó có được người chồng có tình cảm). Về sau, câu thán này lưu danh thiên cổ, được hậu nhân lấy đó mà tâm đắc tài nghệ của bà. Thời kỳ nhà Đường có 4 tài nữ được đương thời xưng là Đường triều Tứ đại nữ thi nhân (唐朝四大女诗人), bao gồm: Tiết Đào, Ngư Huyền Cơ, Lý Quý Lan và Lưu Thái Xuân.
Không ngờ sau khi cậu tắm rửa xong xuôi, thẳng thừng trở về phòng ngủ của mình, còn không quên ném cho cô một câu: “Tùy cậu lựa chọn.”
Trước khi đóng cửa vào phòng, còn thuận tay tắt điện phòng khách.
Khương Vũ: …
Cô nhìn ra khung cửa sổ, mưa càng lúc càng lớn, hiện tại đương nhiên không thể về nhà được, cô không dở hơi đến mức thích tự dày vò bản thân.
Ngủ ở ghế sofa một đêm căn bản không thể, bởi vì người nào đó căn bản một chiếc chăn mỏng cũng không đưa cho cô…
Khương Vũ đẩy nhẹ cửa phòng ngủ của Cừu Lệ, hỏi: “Cậu nghiêm túc đó hả?”
Cừu Lệ đã nằm ngay ngắn trên giường, tay cầm một cuốn sách về tâm lý học, dày cộp, chuyên chú đọc.
Trong phòng chỉ có duy nhất ánh sáng nhu hòa từ chiếc đèn đầu giường, tia sáng vàng vàng, ấm áp, khiến đường nét trên khuôn mặt cậu cũng nhu hòa đi rất nhiều.
Mí mắt Cừu Lệ nhấc cũng chẳng thèm nhấc, bảo trì sự vô cảm, nhưng mà cánh tay lại khẽ động, nhấc một bên chăn, nhường cho cô vị trí bên trái giường.
“Hoan nghênh.”
“...”
Khương Vũ nhẫn nại nói: “Cậu đừng đùa quá trớn nữa, Cừu Lệ.”
“Tớ đã xem chứng minh thư của cậu rồi.” Cừu Lệ chậm rãi đặt sách xuống, giọng điệu có điểm không vui: “Cậu đã thành niên vào tháng trước, còn cố ý không nói với tớ. Sinh nhật cũng giấu kín như bưng.”
“...”
Vì có chút vấn đề liên quan đến hộ khẩu, cho nên Khương Vũ đi học muộn hơn so với bạn bè cùng tuổi một năm.
Nhưng mà Cừu Lệ nói cũng không sai, cô quả thực cố tình giấu cậu chuyện này.
“Trưởng thành thì đã sao?” Khương Vũ tức giận nhìn cậu, đáp: “Cậu vẫn nhỏ hơn tớ một tuổi, cho nên một người nhân cách cao đẹp, tam quan đứng đắn như tớ đương nhiên không thể làm ra hành động cầm thú ăn thịt em trai được.”
Cô tận lực cắn răng, nghiến lợi nhấn mạnh hai chữ “EM TRAI”.
Đáy mắt cậu ánh lên ý cười, ngũ quan tuấn tú nháy mắt trở lên rực rỡ, câu hồn đoạt phách: “Không ngại, chị muốn làm gì em trai này thì làm. Cứ tự nhiên.”
“...”
Khương Vũ quả thực có chút tức giận, ngồi bên bàn học của cậu, hờn dỗi đáp: “Được, vậy tớ sẽ ngồi nhìn cậu ngủ. Nhìn chằm chằm luôn.”
Cừu Lệ buông sách, sau đó đó không chút do dự cởi áo.
“NÀY!!!”
Khương Vũ hoảng hốt nhìn đi nơi khác, nhưng vẫn kịp thoáng nhìn thấy thân hình đẹp đẽ, săn chắc, cơ bắp rõ ràng của ai đó.
“Cậu... cậu đùa… lưu manh… hơi quá rồi đấy.”
Cừu Lệ cực kỳ vô tội, ngây thơ đáp: “Tớ ở nhà mình, nằm trên giường mình, cởi quần áo đi ngủ, đùa nghịch lưu manh ở đâu?”
Khương Vũ không phản bác được, chỉ có thể thầm mắng trong lòng: Đồ lươn lẹo nhà cậu.
Tích tắc, tích tắc, vào giây đồng hồ qua đi, cô nhịn không được, vụng trộm liếc nhìn cậu.
Nửa người trên của Cừu Lệ có thể dùng hai từ “hoàn mỹ” để miêu tả cũng không phải nói quá, cơ bắp rắn chắc, từng khối cơ vuông vức, từng khối từng khối xếp thành hàng, cực kỳ gợi cảm.
Khương Vũ không phải loại con gái thấy soái ca là mặt chóng, mắt hoa, nhưng mà Cừu Lệ là bạn trai cô, có chút tâm trạng phấn khích, mơ mộng cũng là điều bình thường.
Cừu Lệ hưởng thụ ánh mắt chăm chú của cô, cười hỏi: “Chị có hài lòng không?”
“Tớ…. Tớ….cái này… tớ không thèm để ý!”
“Không thèm để ý sao còn nhìn chằm chằm không dứt.”
Khương Vũ buồn bực vùi đầu vào gối, gương mặt đỏ ửng như trái gấc chín, nóng hổi như bị luộc.
Kẻ địch quá mạnh, tối nay e là khó có thể toàn mạng thoát ra.
“Tớ ngủ ở ghế sofa.”
“Tùy cậu.”
Cừu Lệ tắt đèn, nằm xuống.
Gian phòng lập tức chìm vào bóng tối, phòng ốc ở đây cách âm khá tốt, cả thế giới an tĩnh như thế chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người họ.
Cừu Lệ hô hấp rất nặng trái lại Khương Vũ hô hấp rất nhẹ, xen lẫn trong bóng tối tiếng thở đều đều như nhắc nhở họ sự tồn tại của đối phương…
Khương Vũ ngáp một cái, bối rối mò đường đi ra ngoài phòng khách, mặt vẫn đang nóng lên không ngừng.
Trong bóng tối, giọng nói từ tính không nhanh không chậm của thiếu niên vang lên: “Lên giường ngủ đi, tớ sẽ không làm gì cậu đâu.”
Khương Vũ ngẩng đầu nhìn cậu.
Cậu nhích ra một chút, nhường vị trí bên trái cho cô, dùng giọng điệu chua loét, thoáng hờn dỗi nói: “Chúng ta phân biệt ranh giới rõ ràng, không ai được vượt qua, được chưa?”
“Cậu cam đoan?”
“Cam đoan, cậu biết tớ thời gian dài như vậy rồi, tớ đã từng làm gì cậu chưa?”
Khương Vũ tin tưởng Cừu Lệ, vô số lần hai người đơn độc bên nhau, số lần chung đụng cơ hồ không đếm hết được. Cừu Lệ vẫn luôn tôn trọng cô, mặc dù mấy lần chạm đến ranh giới, cẩn thận thăm dò, nhưng anh tuyệt đối chưa từng làm chuyện gì tổn thương Khương Vũ.
Rốt cục, Khương Vũ lê chân, đi đến bên giường, nằm xuống.
Cừu Lệ đưa chăn cho cô.
Vừa tiến vào trong chăn, trong nháy mắt hơi ấm quen thuộc bao lấy không gian xung quanh Khương Vũ.
Nhiệt độ cơ thể con trai và con gái không giống nhau, Khương Vũ không kìm nén được, tự mình trầm luân trong sự ấm áp, an toàn này.
Mùa đông giá rét, bên trong chăn lại như thể có một “mặt trời tí hon” ấm nóng… quả thật, rất… rất thư thái.
Thời điểm cô an ổn nằm xuống bên cạnh, trong khoảnh khắc, Cừu Lệ xoay người, từ phía sau ôm trọn lấy cô.
Khương Vũ giật mình, quay đầu, theo bản năng giãy dụa nói: “Cậu đã cam đoan rồi mà.”
Cừu Lệ chống cằm lên vai cô, từ tốn trấn an: “Yên lặng nào, chỉ ôm một chút…”
Khương Vũ phát hiện, tên này quấn lấy cô chặt như dây thừng, căn bản muốn tránh cũng không thoát được.
Cậu không làm gì thêm, chỉ lẳng lặng ôm cô, Khương Vũ đành bỏ qua, không vùng vằng nữa.
Thân thể thiếu niên rất ấm, bị cậu ôm một lúc, cả người cô cũng dần dần nóng lên.
Nằm trong vòng tay ấm áp, an toàn, cả thể xác và tinh thần được thả lỏng, rất nhanh đầu óc cô bắt đầu mơ hồ.
Đang lúc nửa tỉnh, nửa mê, cô dường như nghe thấy người con trai bên cạnh thâm tình bộc bạch: “Tớ ất thích Tiểu Vũ.”, “Muốn cậu.”, “Muốn cùng chị kết hôn.”...
Khương Vũ không phân biệt nổi đâu là mộng, đâu là thực, trải qua cuộc hôn nhân thất bại ê chề, nửa đời nhục nhã, khổ cực, được nghe những lời này, cô thực sự muốn khóc…
Chí ít, trong giấc mơ ngọt ngào này cô muốn khóc trong hạnh phúc.
Nếu như… nếu như có thể gặp cậu trong tình huống bình thường, trong những năm tháng tươi đẹp, hồn nhiên nhất, thì thật là tốt biết bao.
Cô nhất định sẽ tâm tâm niệm niệm ở bên cậu mãi mãi không chia lìa. Cô sẽ thương cậu, yêu cậu, bảo vệ cậu, nắm chặt tay cậu, vô luận sóng to, gió lớn gì cũng không buông.
Mẹ đã từng nói, trên thế giới này bảo vật dễ cầu, chân tình khó kiếm (1).
Theo bản năng, cô xoay người đem nước mắt cọ lên ngực Cừu Lệ.
Một đêm này, cô ngủ rất an bình.
....
Sáng hôm sau, theo đúng giờ của đồng hồ sinh học, Khương Vũ dậy từ sớm.
Sau khi tỉnh lại, cô không vội mở mắt, trong lòng thầm mắng một câu “Mẹ nó.”
Cô không dám mở mắt bởi vì tay chân không yên phận của cô không chỉ ôm cứng lấy thân thể Cừu Lệ mà chân cũng quặp chặt lấy chân người ta.
Bên tai vang lên một giọng nói từ tính trầm ấm: “Đừng giả bộ nữa, tớ biết cậu đã tỉnh rồi.”
Khương Vũ khó khăn mở mắt, đập vào mắt cô, chính là khuôn mặt anh tuấn đẹp đẽ của cậu, khoảng cách hai người gần đến mức mỗi một chiếc lông mi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, chân thực.
Phiến môi cậu khẽ cong lên: “Hôm qua đã nói rõ, không ai được vượt qua ranh giới, nhưng chị nhìn tình hình một chút xem, là ai đã lợi dụng đêm khuya thanh vắng sàm sỡ con trai nhà lành.”
“Cái gì tớ cũng không biết, không biết thì không có tội.” Cô căn bản không còn mặt mũi nào nhìn cậu, chỉ có thể vùi đầu vào trong chăn làm một con rùa rụt đầu.
Cừu Lệ xoay người, khinh thường đáp: “Logic của cường đạo có khác.”
“Cậu ra ngoài, tớ phải thay quần áo.”
Cừu Lệ rời khỏi giường, sau đó kéo cánh cửa tủ quần áo ra, rút một chiếc quần jean và áo thun đưa cho cô: “Tạm thời mặc cái này, về trường rồi đổi lại.”
Nói xong, cậu đi thẳng ra ngoài cửa, không quên khóa trái cửa.
Khương Vũ nhìn mỗi động tác của cậu đều như hiểu sâu sắc suy nghĩ của cô.
Có được người bạn trai như thế, nhân sinh còn mong gì hơn.
Khương Vũ nhanh chóng thay quần áo, mặc dù quần áo của cậu khá rộng so với cô, nhưng mặc lên trông không quá kỳ quái, ngược lại con mang một style hip hop năng động, trẻ trung.
Cừu Lệ đi ra ngoài mua màn thầu, sau đó vào bếp hâm nóng sữa, luộc mấy quả trứng gà, nhanh chóng bày ra một bữa sáng phong phú, đầy đủ.
Khương Vũ cảm thán nói: “Nhìn không ra đó. Không ngờ bữa sáng của cậu tinh tế như vậy nha.”
“Tớ rất ít khi ăn sáng.” Cừu Lệ hững hờ nói: “Bởi vì cậu lần đầu ngủ cùng tớ, tớ cần phải chăm sóc cậu tỉ mỉ, cẩn thận, bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng là không thể thiếu.”
“Ai ngủ với cậu!!!”
“Tớ nói ngủ cùng, nghĩa tại mặt chữ.” Cừu Lệ ngồi đối diện, thuận tay bóc một quả trứng gà cho cô: “Nhìn xem rõ ràng là một thiếu nữ ngoan ngoãn, sáng sủa, vậy mà trong đầu toàn suy nghĩ đen tối.”
Khương Vũ: …
Cô nói không lại cậu, vì thế dứt khoát không đôi co, cũng lười cãi lý với cậu.
Cừu Lệ bóc xong trứng gà, bỏ vào đĩa đẩy đến trước mặt Khương Vũ, hỏi: “Giường của tớ dễ chịu chứ?”
“Cũng được, nằm một lúc đã ngủ thiếp đi rồi.”
“Vậy hoan nghênh lần sau quay lại ngủ thêm lượt nữa.”
Cô nghiến răng nghiến lợi đáp: “Cứ chờ đó.”
Cừu Lệ mỉm cười cực kỳ thiên chân, vô tà: “Trông đợi mỗi đêm.”
…
Xế chiều hôm nay, Ôn Luân đi ra khỏi lớp vũ đạo đã thấy Cừu Lệ chờ ở sảnh giữa.
Cừu Lệ đem cho người ta cảm giác vô cùng lạnh lẽo, lăng lệ, tàn nhẫn, vẻ ngoài của cậu ta cũng thế gai góc, ngông cuồng.
Nhưng… đương nhiên không thể phủ định, cậu ta vô cùng đẹp trai.
Ôn Luân biết lý do người con trai này tìm đến, vì vậy dứt khoát đi đến trước mặt anh ta, dõng dạc nói: “Sát ngày diễn đổi cộng sự, tôi đã giải thích rất rõ ràng, tôi cũng lấy làm áy náy, cũng đã xin lỗi đàng hoàng, nếu như cậu nhất định phải tìm tôi gây phiền phức, tôi cũng chẳng còn cách nào khác cả.”
Ánh mắt Cừu Lệ sâu hun hút, chăm chú nhìn anh.
Ôn Luân có chút né tránh, tuy cố giả bộ trấn định, nhưng hiển nhiên vô cùng chột dạ, hoàn toàn không thẳng thắn, khí thế như lời lẽ cậu ta nói ra.
Chỉ có kẻ trong lòng tính toán hại người khác mới có vẻ mặt này.
Sắc mặt Cừu Lệ lạnh nhạt, từ tốn nói thẳng tim đen của cậu ta: “Điều kiện của cậu là gì?”
“Tôi… Tôi chẳng có điều kiện gì cả.” Ôn Luân quay lưng, nói: “Tôi đã nói rồi, trong nhà yêu cầu vậy, bản thân tôi cũng rất áy náy.”
“Muốn tôi cúi đầu van xin?” Cừu Lệ trầm giọng nói: “Tôi có thể xin cậu. Cả tranh chấp trước đó tôi cũng sẽ xin lỗi.”
Vì Khương Vũ, cái gì anh cũng có thể làm.
Ôn Luân nhìn cậu thiếu niên trước mặt một cái, biết hôm nay cậu ta bỏ xuống tự tôn, đến tìm mình đã là quyết tâm rất lớn rồi. Không biết con người kiệt ngạo, bất tuân này đã phải bỏ ra bao nhiêu dũng khí.
Anh ta trầm mặc chốc lát, rốt cục lên tiếng: “Hai người chia tay đi.”
Cừu Lệ siết chặt cổ tay áo
Anh đứng im lặng thật lâu, không đáp.
“Tôi muốn cự tuyệt Thẩm Ngạo Tinh, nhưng việc này sợ sẽ ảnh hưởng đến việc hợp tác kinh doanh giữa hai gia đình. Nếu chỉ là bạn bè bình thường, chỉ sợ không đủ sức nặng…”
Cừu Lệ chăm chú nhìn Ôn Luân, từ ánh mắt tránh né của cậu ta, có thể nhìn ra vẻ chột dạ của một kẻ khốn nạn đang không đành lòng lợi dụng người khác.
Hừ thằng khốn lật lòng ra vẻ chính nhân quân tử gì chứ.
Bỗng nhiên, Cừu Lệ nở nụ cười gằn; “Chia tay thì không được.”
Sắc mặt Ôn Luân căng thẳng, vội vàng đáp: “Lần biểu diễn này dựa trên quy luật đào thải, người nào xếp hạng cuối sẽ bị loại khỏi lớp.”
“Cho nên anh đã sớm nắm được điểm mấu chốt này nhằm uy hiếp cô ấy.”
Nụ cười trên gương mặt Cừu Lệ rất nhạt, lộ rõ con ngươi đầy căm ghét, xen lẫn lạnh lùng: “Tìm nhiều lý do biện hộ như vậy làm gì.”
“Tại trung tâm nghệ thuật Esmela mỗi diễn viên múa đều nỗ lực hết mực, và thực lực cũng rất mạnh đó là kết quả của thiên phú và trui rèn không ngừng nghỉ. Hiện tại Khương Vũ không còn nhiều thời gian.”
Ôn Luân bỏ xuống chiếc mặt nạ giả nai, ánh mắt sắc như dao đánh giá Cừu Lệ, khi lướt qua đôi giày sạch sẽ trên chân anh, mới nhàn nhạt bổ sung: “Nếu cậu thực sự muốn tốt cho cô ấy, thì đừng chậm trễ nữa.”
Nói nhiều vô nghĩa, Cừu Lệ xoay người, sải bước rời đi.
Ôn Luân đứng sau lưng, không từ bỏ nói to: “Lấy điều kiện gia đình nhà Khương Vũ, có thể vào Esmela khó khăn biết nhường nào. Tôi đem cơ hội lựa chọn này trao cho cậu, là nể mặt cậu lắm rồi. Bằng không cậu thử trao nó cho Khương Vũ xem đến cùng cô ấy chọn Esmela, hay chọn cậu đi.”
…
Từ chiều đến tận tối, Cừu Lệ ngồi trong tiệm sách tâm trạng bực bội đến muốn phát điên.
“Xem đến cùng cô ấy chọn Esmela, hay chọn cậu đi.”
Câu nói này của Ôn Luân như ma chú không ngừng quanh quẩn bên tai cậu.
Cừu Lệ và Khương Vũ từ tình bạn, đi đến tình yêu, bên nhau đến giờ, cậu thấy rất rõ ràng cô ấy yêu ballet đến mức nào, để vào được Esmela, đứng trên sân khấu ballet chuyên nghiệp cô ấy đã bỏ ra không ít cố gắng.
Nếu để cho Khương Vũ lựa chọn, Cừu Lệ quả thực không có lấy 1% tự tin.
Cậu không ưu tú, nghèo, mọi chi phí sinh hoạt đều dựa vào học bổng, còn có bệnh….
Cậu có tư cách gì mộng tưởng so sánh với khát vọng cả đời cô theo đuổi.
…
Khương Vũ luyện tập lại một đoạn bài « Gisele » mà cô múa đơn.
Đoạn này có độ khó rất lớn, yêu cầu kỹ thuật cực kỳ cao. Cô đã thuộc lòng động tác, tiết tấu của « Gisele » nhưng chưa đạt tới độ trôi chảy, thuần thục như mây bay nước chảy, vì vậy vẫn cần luyện tập nhiều lần không ngừng nghỉ.
Cả ngày Khương Vũ đều ở trong phòng vũ đạo, tập điên cuồng đến tận tối. Thời gian này các bạn học đến nhiều hơn, không tránh khỏi việc bị các đoạn nhạc khác quấy rầy, cho nên cô dứt khoát đi lên đại sảnh không người trên lầu.
Ở đây có một bức tường kính dài 5 mét, rất phù hợp dùng để luyện tập.
Cho dù đang là tháng ba, thời tiết rét căm căm nhưng trên mặt cô vẫn lấm tấm mồ hôi, thân thể linh hoạt chuyển động theo tiết tấu như thể vĩnh viễn không biết mệt mỏi, mũi chân dựng thẳng, động tác thanh thoát, thân thể nhẹ nhàng, như đang bay lên.
Cừu Lệ đứng ở cửa thủy tinh bên ngoài, không biết cậu đã đứng bao lâu. Đến tận khi Khương Vũ thoáng thấy trong gương hình bóng cậu.
Cô dừng lại, dùng khăn bông lau mặt, bộ ngực nhỏ nâng lên hạ xuống, mỉm cười nói: “Sao cậu lại tới đây?”
“Tới xem cậu tập luyện, xem có thể giúp đỡ gì không.” Cừu Lệ đi đến bên cạnh cô, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán Khương Vũ.
Khương Vũ ngồi lên ghế dài, nghỉ ngơi một lát, lấy bình giữ nhiệt uống một hớp nước lớn.
“Không có gì để giúp cả, nhưng mà có cậu ở cùng tớ là tốt rồi. Tòa nhà này có mỗi mình tớ, buổi tối đáng sợ lắm.”
Cừu Lệ ngồi xuống bên cạnh cô, nhận xét: “Đoạn vừa rồi, nhảy rất đẹp.”
“Vẫn chưa được tính là hoàn hảo, kỳ thi loại này như thế chưa ổn.” Khương Vũ lắc đầu: “Cậu không biết các bạn học khác đỉnh thế nào đâu. Mỗi một động tác đều vô cùng xuất thần, tinh tế, tớ vừa đứng ở cổng thăm dò. Quả thực sợ muốn chết.”
Cô khom người mát xa chân, không cố kỵ chút nào trước mặt Cừu Lệ.
Cừu Lệ thích nhất bộ dạng thoải mái, tự nhiên của cô thế này trước mặt cậu, điều đó chứng minh trong tim cô đã coi cậu là người một nhà.
Cậu nắm lấy mắt cá chân của cô, kéo đến đùi mình, tháo giày múa, nhẹ nhàng giúp cô mát xa đầu mũi chân.
Theo bản năng cô muốn rụt chân về, Cừu Lệ nắm chặt lấy mắt cá chân Khương Vũ, không cho cô nhúc nhích.
Cô cảm nhận rõ lòng bàn tay với những vết chai thô ráp, lướt qua lòng bàn chân mình.
Ngứa một chút, nhưng vô cùng dễ chịu.
“Cậu không sợ bẩn à?” Khương Vũ không ngại ngùng hỏi: “Tớ đã nhảy cả một ngày rồi đó.”
Cừu Lệ ngước nhìn cô, sau đó cúi đầu rất đỗi dịu dàng hôn lên mu bàn chân Khương Vũ.
“Cậu…!”
Khương Vũ không ngờ cậu lại hành động như thế, vừa vội vừa thẹn, đẩy đầu Cừu Lệ ra: “Cậu làm gì thế… bẩn chết!”
Cừu Lệ nâng niu bàn chân cô đặt lên đùi mình, tựa như đang âu yếm một bảo vật vô giá, giọng khàn khàn nói: “Có một vấn đề khiến tớ phiền muộn cả ngày nay. Mặc dù biết hỏi câu này rất ngốc nghếch nhưng vẫn muốn biết đáp án.”
Không. Vấn đề này như rắn độc, đục khoét, hành hạ tim cậu đến nhức nhối.
Khương Vũ thấy cậu hôm nay đột nhiên ngoan ngoãn, ngây thơ như một cậu nhóc con, nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu cậu, nháy mắt: “Vấn đề gì?”
“Tớ và mẹ cậu cùng rơi xuống sông, cậu sẽ cứu ai?”
“...”
“Mẹ tớ.” Cô khinh bỉ đáp: “Ai cho cậu cả gan dám tranh sủng với Thái hậu nhà tớ chứ.”
Cừu Lệ cười yếu ớt, thoáng ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh, sâu thẳm nghiêm túc nhìn cô: “Vậy giữa Esmela và tớ, cậu chọn bên nào?”
...
Ngư Huyền Cơ (chữ Hán: 魚玄機; 844 - 871), tự Ấu Vi (幼薇) hoặc Huệ Lan (惠蘭). Bà nổi danh là một tuyệt sắc giai nhân và là một nữ thi nhân tài năng, bà từng là tiểu thiếp của một nhà quyền quý, nhưng sau bị phụ bạc nên xuất gia làm đạo sĩ, giao du với nhiều nho sinh mặc khách, phóng đãng một thời. Cuối cùng, do bị khép tội giết tỳ nữ, bà bị xử trảm khi tuổi đời còn chưa quá 30 tuổi. Bà nổi tiếng với câu thán: "Dịch cầu vô giá bảo, nan đắc hữu tình lang" (易求無價寶,難得有情郎; dễ tìm được bảo vật vô giá, khó có được người chồng có tình cảm). Về sau, câu thán này lưu danh thiên cổ, được hậu nhân lấy đó mà tâm đắc tài nghệ của bà. Thời kỳ nhà Đường có 4 tài nữ được đương thời xưng là Đường triều Tứ đại nữ thi nhân (唐朝四大女诗人), bao gồm: Tiết Đào, Ngư Huyền Cơ, Lý Quý Lan và Lưu Thái Xuân.
Bình luận facebook