Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mộng Tường Vy - Chương 18
Thoáng chút áp lực, Hồng Anh ngả người ra phía sau để tránh hành động thân mật lúc này của Nam Phong. Hàng mi chuốt mascara khẽ chớp chớp, cô cúi đầu và giữ cho mình trạng thái im lặng. Nam Phong nhìn ra được khoảng cách mà cô nàng đang cố tình tạo dựng, đương nhiên anh không để cho Hồng Anh được như ý nguyện, cô càng ngả người sang hướng khác... anh càng ngồi gần sát lại. Một chút cũng không cho Hồng Anh được dễ chịu.
-- Em tỏ thái độ như vầy... là sao?
Nam Phong nâng cằm Hồng Anh lên và nhìn trực diện. Cô nhắm hờ đôi mắt và thốt lên lời nói dịu dàng:
-- Anh muốn em phải như thế nào thì anh mới vừa lòng?
Dẫu biết Hồng Anh chỉ đang đóng kịch nhưng sự thật là, một lời nói dịu dàng ấy cũng đủ khiến cho trái tim mong manh trong ngực anh trở nên kích động. Bờ môi xinh đẹp ấy ngay cả khi hờn dỗi cũng xứng đáng được yêu thương. Nam Phong cúi xuống và phủ cánh môi mềm của mình lên bờ môi ngọt ngào của Hồng Anh, lát sau anh ngồi thẳng người và buông cô ra, thái độ có 7 phần dễ chịu.
-- Muốn l.àm t.ình với em!
Đồng tử giãn ra, yết hầu trượt xuống trong vô thức, chỉ là một cái chạm môi nhẹ nhưng sức hấp dẫn từ cơ thể nuột nà của Hồng Anh đã vô tình kích hoạt bản năng đàn ông trong anh trỗi dậy. Nam Phong không hề thấy ngượng, ngược lại còn chủ động nói ra khao khát lúc này của bản thân mình. Mấy ngày qua không gặp, anh thấy nhớ cô nàng tới mức khó hiểu.
-- Em xin lỗi... em chỉ phục vụ tại phòng bar, những chuyện khác... e là không thể!
Hồng Anh quỳ gối dưới thảm, cô ngẩng cao đầu và đáp lời rành mạch.
-- Lý do em từ chối tôi là gì?
Như bị chạm vào lòng tự ái, Nam Phong không giấu được vẻ tức giận, anh kéo Hồng Anh ngồi lên ghế, đôi cánh tay giữ chặt lấy bờ vai gầy của cô mà tra khảo.
-- Chuyện của tôi và anh... kết thúc rồi! Anh còn muốn gì nữa?
-- Nhưng tôi không quên được em...
Nam Phong nhìn Hồng Anh và ngập ngừng đáp. Khoảnh khắc ấy anh thấy trống ngực mình đập rộn ràng không yên, chính anh cũng không hiểu nổi cảm xúc của bản thân mình là gì nữa.
Hồng Anh bối rối:
-- Anh đừng để cảm xúc lấn át lý trí. Những thứ đang chế ngự não bộ của anh thực ra chỉ là ảo giác, có lẽ anh đang ngộ nhận rằng anh bị nhớ tôi...
Những cô gái như tôi... không đáng để anh phải lưu tâm quá nhiều.
-- Em có phải là tôi đâu mà hiểu được?
-- Anh cũng không phải là đứa trẻ lên ba nữa đâu. Chuyện anh nhớ tôi hay thậm chí là muốn gặp tôi... nó là vấn đề của cá nhân anh. Hoàn toàn không liên quan gì đến tôi cả.
Anh đừng vô lý tới mức lúc nào cũng muốn người khác phải làm theo ý mình như vậy.
-- Tôi vô lý ở chỗ nào?
Nam Phong lạnh lùng hỏi lại.
-- Còn không phải sao?
-- Tôi không phủ định em nói sai. Nhưng em hãy nói cho tôi biết.... tôi vô lý ở chỗ nào?
-- Anh... anh...
Hồng Anh ngập ngừng.
-- Không liệt kê ra được đúng không?
-- Anh lúc nào cũng muốn làm phiền tôi!
Hồng Anh giận quá bèn đáp lời.
-- Ồ. Có chuyện đó thật sao?
-- Còn không phải nữa à?
-- Vậy để tôi nói cho em nghe. Đúng là tôi bị cuốn hút bởi em. Nhưng chưa bao giờ tôi làm điều gì quá đáng để ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư của em cả.
-- Anhhh??
-- Chuyện tôi muốn qua đêm cùng em... Tôi cho em thời gian để suy nghĩ, lựa chọn cùng tôi hay không... đó là quyền của cá nhân em, tôi có thể định đoạt được sao?
Rồi chính em lại là người chủ động tìm đến tôi để trao đổi giao dịch...
Hồng Anh tròn mắt lắng nghe Nam Phong phân tích. Đúng là, anh ấy làm gì cũng có lý hết.
-- Em nói tôi vô lý... nhưng ngay cả lý do em cũng không chỉ ra được. Rốt cuộc, người vô lý là tôi, hay là em?
-- Tôi không nói lại được lý lẽ của anh.
Hồng Anh cúi mặt đáp lời như đang dỗi. Mà kỳ thực biểu hiện này của cô trông thật ngốc.
-- Trẻ con!
Nam Phong lạnh lùng buông ra lời nhận xét.
-- Tôi trẻ con thì sao? Liên quan gì đến anh?
-- Nói người khác vô lý thôi chưa đủ, bây giờ em lại quay sang nói tôi quá đáng vì không phản biện được lời lẽ của tôi?
Nói em trẻ con là còn nhẹ đấy!
Không gian như chìm vào tĩnh lặng, Hồng Anh ngồi thẳng người, một phút giây cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông ở phía đối diện. Đúng là người có tiền, hóa giải từ sai thành đúng thật dễ như trở bàn tay. Cô không có cách nào phản biện được lập luận của người đàn ông ấy.
-- Đêm nay... cùng tôi, được không?
Nam Phong cất lời phá tan bầu không khí yên lặng này. Biết Hồng Anh bướng bỉnh nhưng sự thật là anh không thể che giấu được cảm xúc của bản thân mình lúc này, anh thực sự muốn được cùng cô...
-- Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì anh mới thôi dừng lại mấy trò này? Người có tiền như anh không biết làm gì ngoài việc dùng tiền để trêu ghẹo người khác à?
-- Không đúng. Em nói sai rồi. Với em, bây giờ tôi không thích dùng tiền nữa.
Hồng Anh tròn mắt ngạc nhiên nhìn Nam Phong cô không hiểu được ẩn ý bên trong lời nói đó là gì.
-- Anh định làm gì tôi?
Nam Phong không nói, anh lặng lẽ mở điện thoại và đưa đến trước mặt Hồng Anh. Trên màn hình đang phát clip dài 45 phút, mà nội dung bên trong... Hồng Anh cảm thấy tức điên, người đàn ông này thật xấu xa, tại sao anh ta lại có thể làm như vậy?
-- Sao nào?
Nam Phong khẽ nhún vai và bày ra gương mặt bình thản, đồng thời anh mở to volume điện thoại lên, âm thanh sống động tới mức từng tiếng thở mệt nhọc của Hồng Anh giờ đây đang vang vọng cả căn phòng. Trong clip là hình ảnh cô cùng Nam Phong đang ân ái trong bồn tắm ngập tràn hoa hồng, vòng một của cô bị anh chiếm hữu và không ngừng xoa nắn. Thậm chí mỗi khi Nam Phong dùng sức, gương mặt cô lại giãn ra, ánh nhìn thõa mãn tới 9 phần.
Đôi mắt Hồng Anh rưng rưng như muốn khóc, cô mím chặt môi vì tình huống dở khóc dở cười này. Cô đúng là một kẻ ngốc, chơi đùa với dao mà không biết tự lượng sức.
-- Nếu như clip này phát tán lên mạng... tôi nghĩ lượng view sẽ không tệ đâu. Có biết vì sao không?
Hồng Anh không đáp lời, đáy mắt cô chứa đựng tia giận dữ mà không từ ngữ nào diễn tả được.
-- Vì em đẹp đó!
Nam Phong thích thú buông ra lời nhận xét.
Trong suy nghĩ của Hồng Anh lúc này, cô thấy hận sự ngu ngốc của bản thân mình vô cùng. Hai từ "giá như" giờ đây đã quá muộn.
-- Phải làm gì để anh xóa nó đi?
Hồng Anh gằn giọng nói từng chữ. Cô biết mình không thể bướng bỉnh với người đàn ông này thêm được nữa.
-- Đêm nay ... cùng với tôi!
-- Làm sao tôi có thể tin được anh?
-- Làm xong em có thể tự xóa. Như vậy yên tâm chưa?
-- Ai biết được anh còn lưu trữ bao nhiêu bản?
-- Em không tin thì thôi vậy....
-- Tôi ... tôi... đồng ý!
Hai mắt Nam Phong như sáng lên, thật không ngờ anh mới dùng chiêu bài nhẹ nhàng đã khiến cô nàng phải đầu hàng khuất phục. Tắt điện thoại, Nam Phong vui vẻ uống rượu, thái độ vô cùng thỏa mãn. Clip anh cố ý lưu lại vì sở thích chứ thực lòng chưa bao giờ muốn dùng trò hèn hạ đó để uy hiếp người khác cũng như tung nó lên mạng. Chuyện riêng tư cá nhân để người khác vào bình phẩm... là điều không nên. Chỉ là, Hồng Anh quá bướng bỉnh, anh không biết phải làm gì để gây chú ý với cô nàng nên đành dùng hạ sách.
Nhấm nháp ly vang hảo hạng, lát sau Nam Phong cất lời:
-- Có muốn về qua nhà không?
-- Anh hỏi như vậy là có mục đích gì?
Hồng Anh sợ Nam Phong điều tra nơi ở mới của mình nên cô nảy sinh tâm lý đề phòng.
-- Nếu không thì đêm nay sẽ đến nhà tôi!!
-- Anh bây giờ... còn muốn cho tôi quyền lựa chọn sao?
-- Trong mắt em... tôi xấu tính đến vậy kia à?
-- Xin lỗi, nhưng tôi không thể nghĩ khác về anh được!
-- Ha Ha..
Nam Phong bật cười sảng khoái, cô nàng này khi tức giận cũng đáng yêu một cách khó hiểu.
***
10 tối, Hồng Anh theo Nam Phong từ quầy bar ra ngoài xe riêng. Ngay trước cổng Selena, dưới những ánh đèn lung linh đầy màu sắc, thành phố này thực sự không ngủ! Người ra vào nhộn nhịp, trên đường phố, từng dòng xe nối đuôi nhau tạo nên một không gian hỗn tạp.
-- Lên xe!
Nam Phong mở cửa xe và lạnh lùng buông ra mệnh lệnh. Hồng Anh chán ghét biểu cảm này của anh ta, tuy vậy cô vẫn ngoan ngoãn ngồi vào trong. Vẫn là cung đường quen thuộc, chiếc xe thể thao gào rú lao đi trong màn đêm. Ngồi bên ghế lái, Hồng Anh sợ hãi vì tốc độ chạy xe ấy của Nam Phong, cô đưa tay lên ôm ngực mình. Ngược lại, anh chàng ấy không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, chiếc xe vẫn chạy như bay...
Lần đầu tiên xuất hiện tại căn biệt thự xa hoa của Nam Phong vào buổi đêm, Hồng Anh tròn mắt tới ngỡ ngàng vì sự lộng lẫy của nó. Hệ thống đèn chiếu sáng được lắp đặt tinh xảo khắp mọi ngõ ngách, cô cứ ngỡ mình đang đặt chân vào xứ sở thần tiên. Thực sự là quá đỗi sang trọng!
Theo Nam Phong đi vào thang máy, tay cầm túi xách, Hồng Anh bày ra vẻ mặt chán ghét, Nam Phong nhìn ra được nhưng anh mặc kệ, anh thản nhiên như không quan tâm đến biểu hiện lúc này của cô nàng.
Bước vào phòng riêng, thứ đầu tiên khiến Hồng Anh cảm nhận được chính là mùi hương. Mỗi khi bước vào chốn này cô lại cảm nhận được mùi hương theo kiểu khác, thoang thoảng, không rõ nét, càng cố tìm kiếm mùi hương thì càng không cảm nhận được, nhưng vô thức hương thơm lại quanh quẩn đâu đây... Một mùi thơm nam tính rất dễ chịu. Hồng Anh cứ đứng ngẩn ngơ và suy nghĩ.
-- Có muốn tắm chung không?
Nam Phong thản nhiên cởi bỏ âu phục trên người mình xuống và cất lời hỏi Hồng Anh. Nghĩ đến đoạn clip được xem trong quán bar, cô rùng mình sợ hãi và không ngừng xua tay... Vì sợ lặp lại chuyện tương tự, lỡ như anh ta quay lén thì cô phải gặp bao nhiêu lần nữa?
-- Nhưng tôi ưa sạch sẽ!
-- Để tôi tự tắm cũng được.
-- Không muốn tôi giúp gì à?
-- Không cần đâu... không cần đâu...
Hồng Anh bối rối, nói đoạn cô gỡ đôi guốc khỏi chân mình xuống, tùy ý đặt túi xách lên sofa và bỏ vào phòng tắm. Cánh cửa đóng lại cô mới yên tâm cởi bỏ quần áo, nhìn ngắm một lượt thấy bên trong không có đặt máy quay... Hồng Anh thở phào nhẹ nhõm. Không hiểu vì sao tâm trạng cô lại trở nên lo sợ tới như vậy nữa.
Lát sau Hồng Anh quay người bước ra ngoài, cô quấn duy nhất chiếc khăn tắm và tiến về bên giường như một cỗ máy. Nam Phong nhìn cô mỉm cười hài lòng, mặc kệ cô nàng ngốc nghếch nằm đó, anh bỏ vào phòng tắm và nhanh chóng quay trở ra liền sau đó.
-- Muốn đi ngủ rồi à? Không lẽ em muốn cùng tôi đến mức vậy sao?
Nam Phong đến bên giường, thấy Hồng Anh nằm im, hai mắt nhắm nghiền nên cất lời trêu ghẹo.
-- Ai muốn cùng anh chứ?
Hồng Anh bực tức đáp lời.
-- Không phải sao? Có muốn ra ngoài ban công hít thở không khí trong lành không?
Nam Phong cầm ly rượu trong tay, gương mặt anh còn vương những giọt nước nhỏ li ti, chiếc khăn tắm quấn hờ hững ngang hông, vòm ngực rắn chắc, khuôn mặt điển trai không góc chết... nhìn vào ánh mắt của người đàn ông ấy, Hồng Anh bỗng cảm thấy... không tự nhiên.
-- Ra... ra... ngoài ban công làm gì?
Hồng Anh ngập ngừng hỏi lại.
-- Hít thở không khí trong lành!
Nam Phong dịu dàng đáp rồi quay người bước ra ngoài. Hồng Anh không biết nên làm gì vào lúc này cả, cô cứ ngỡ anh ta đưa cô về để giải tỏa nhu cầu sinh lý nên chủ động lên giường nằm trước. Ai ngờ, tâm lý của người đàn ông này thật không biết phải nắm bắt bằng cách nào.
Hồng Anh ngồi thẳng dậy, cô quấn lại chiếc khăn tắm rồi chậm rãi bước ra ngoài ban công, nơi mà Nam Phong đang đứng. Bầu trời về đêm thật đẹp, phía xa xăm là những ánh sáng lấp lánh của hàng ngàn vì sao đang thi nhau khoe sắc trên nền trời tăm tối. Gió thổi man mác khiến những lọn tóc Hồng Anh tung bay. Tay cầm ly vang, Nam Phong ngửa cổ và nhấp môi nhẹ nhàng, không gian lúc này thật tuyệt!
-- Có muốn nếm thử một chút không?
Đưa ly rượu lên trước mặt, Nam Phong hỏi ý kiến Hồng Anh.
-- Không. Tôi không biết uống rượu.
-- Amore In Rosa Vino Rosato Biologico là một dòng vang hồng của Ý, khá ngọt ngào, nó mong manh như những rung cảm yêu đương mới chớm nở... thử một chút, em sẽ cảm nhận được khá nhiều hương vị đấy!
Nam Phong nhẹ nhàng phân tích, Hồng Anh tò mò hỏi lại:
-- Anh muốn đánh lừa cảm xúc của tôi chỉ bằng ly vang Ý thôi sao?
-- Em đang nghĩ gì vậy?
-- Chúng ta không thích hợp để nói chuyện yêu đương.
-- Vậy em muốn nói chuyện gì?
-- Tôi không có gì để nói với anh cả.
Xem thái độ bướng bỉnh của cô nàng kìa, Nam Phong thoáng mỉm cười, anh nghiêng người và tiếp tục thưởng thức ly rượu hảo hạng trong tay.
-- Không nói thì uống thử đi. Uống để cảm nhận cuộc sống này có nhiều hương vị tuyệt vời.... chứ không hề tẻ nhạt như em nghĩ!
-- Ai nói với anh tôi thấy tẻ nhạt.
-- Thái độ của em cho tôi cảm nhận được điều đó. Uống đi.
Nam Phong không cho Hồng Anh quyền lựa chọn nữa, anh tiến đến gần và ôm lấy cô từ phía sau, một tay siết chặt vòng eo, tay còn lại dâng ly rượu lên trước mặt ý nói Hồng Anh hãy ngoan ngoãn nghe lời.
Mới bình thản được đôi chút anh ta lại bắt đầu có những hành động bá đạo, Hồng Anh nhắm mắt và từ từ đón nhận thứ chất lỏng thơm ngọt ngào ấy chảy vào trong khoang miệng.
-- Đừng vội nuốt!
Nam Phong cất lời nhắc nhở. Hồng Anh như sợ hãi chuyện gì nên cô giữ nguyên trạng thái đó, không dám nuốt thứ chất lỏng ấy vào bụng. Nhanh như chớp, Nam Phong tùy ý đặt ly rượu sang chiếc bàn gần đó, anh vòng tay ôm cô chặt hơn, bá đạo chiếm hữu bờ môi xinh đẹp của cô và không ngừng hôn một cách đầy thỏa mãn.
-- Ư ư...
Hồng Anh cảm thấy khó hiểu, anh ta bắt cô uống rượu nhưng không cho nuốt, bây giờ lại ngang ngược cưỡng hôn cô. Chuyện này là sao đây?
Nam Phong thích thú, anh dùng sức tách bờ môi Hồng Anh ra, tham lam muốn rút sạch thứ chất lỏng ngọt ngào ấy trong khoang miệng cô. Cảm xúc như bùng cháy, trong miệng hai người lúc này đọng lại hương vị ngọt ngào của hoa hồng và quả anh đào, sự ướt át sánh quyện đi kèm nụ hôn như đánh thức tất cả mọi giác quan trong cơ thể. Nam Phong ôm Hồng Anh chặt hơn, bàn tay anh không ngừng mơn trớn lên tấm lưng mềm mại của cô.
Hồng Anh như người mất hồn, lần đầu tiên cô thưởng thức rượu vang theo cách lạ lùng như vậy, nhưng không phủ nhận, rượu kết hợp với dư vị ngọt ngào trong khoang miệng của người đàn ông ấy đã đưa cô đến nhưng cảm xúc mới lạ không gì diễn tả được. Hai mắt nhắm nghiền theo quán tính, cơ thể thả lỏng để mặc cho bàn tay càn rỡ của Nam Phong có cơ hội được khám phá nhiều hơn.
-- Tôi muốn em!
Nam Phong ngưng lại nụ hôn như thôi miên và thì thầm, phía sau lớp khăn tắm, vật đàn ông của anh căng tức tới mức khó chịu, cái đó dần đạt max và khao khát muốn được đi vào hang sâu ẩm ướt trong cơ thể của Hồng Anh.
-- Anh đừng quên giữ lời hứa!
Cánh tay vẫn ôm lấy Nam Phong thật chặt, Hồng Anh thì thầm như thỏa hiệp.
-- Tôi đã hứa gì với em?
-- Xóa clip!!
Hồng Anh nhấn mạnh.
-- Được.
Lời vừa dứt, Nam Phong cúi người và úp mặt vào vòng một tròn đầy của cô, môi miệng và chiếc lưỡi điêu luyện không ngừng hôn lên nụ hoa nhỏ xinh khiến Hồnv Anh co giãy từng hồi. Ở cõi thiên thai huyền bí, dẫu Nam Phong chưa động chạm gì nhưng sự ướt át đã trực trào xuống hai bắp đùi mịn màng, cơ thể run lên những tiếng nấc nhẹ.
-- Tại sao em lại khiến tôi si mê đến như vậy?
Nam Phong thốt lên khi chủ động đưa ngón tay thon dài khám phá hang động ẩm ướt, và anh cảm thấy thích thú hơn nữa khi mà nơi ấy đón nhận tín hiệu nhanh đến như vậy. Không kìm được, Nam Phong cho Hồng Anh tựa lưng vào tấm kính, một tay kéo chân cô lên cao và háo hức đưa cự vật đi sâu vào mê cung huyền bí. Trơn ướt, ấm nóng và chặt chẽ, đầu óc anh như muốn nổ tung vì những cảm xúc thăng hoa ân ái cùng với người con gái này. Nơi ẩm ướt ấy, thân thể cô không ngừng kích thích và chiều chuộng cậu nhỏ của anh, chặt chẽ và co bóp đến mê ngườii...
-- Em tỏ thái độ như vầy... là sao?
Nam Phong nâng cằm Hồng Anh lên và nhìn trực diện. Cô nhắm hờ đôi mắt và thốt lên lời nói dịu dàng:
-- Anh muốn em phải như thế nào thì anh mới vừa lòng?
Dẫu biết Hồng Anh chỉ đang đóng kịch nhưng sự thật là, một lời nói dịu dàng ấy cũng đủ khiến cho trái tim mong manh trong ngực anh trở nên kích động. Bờ môi xinh đẹp ấy ngay cả khi hờn dỗi cũng xứng đáng được yêu thương. Nam Phong cúi xuống và phủ cánh môi mềm của mình lên bờ môi ngọt ngào của Hồng Anh, lát sau anh ngồi thẳng người và buông cô ra, thái độ có 7 phần dễ chịu.
-- Muốn l.àm t.ình với em!
Đồng tử giãn ra, yết hầu trượt xuống trong vô thức, chỉ là một cái chạm môi nhẹ nhưng sức hấp dẫn từ cơ thể nuột nà của Hồng Anh đã vô tình kích hoạt bản năng đàn ông trong anh trỗi dậy. Nam Phong không hề thấy ngượng, ngược lại còn chủ động nói ra khao khát lúc này của bản thân mình. Mấy ngày qua không gặp, anh thấy nhớ cô nàng tới mức khó hiểu.
-- Em xin lỗi... em chỉ phục vụ tại phòng bar, những chuyện khác... e là không thể!
Hồng Anh quỳ gối dưới thảm, cô ngẩng cao đầu và đáp lời rành mạch.
-- Lý do em từ chối tôi là gì?
Như bị chạm vào lòng tự ái, Nam Phong không giấu được vẻ tức giận, anh kéo Hồng Anh ngồi lên ghế, đôi cánh tay giữ chặt lấy bờ vai gầy của cô mà tra khảo.
-- Chuyện của tôi và anh... kết thúc rồi! Anh còn muốn gì nữa?
-- Nhưng tôi không quên được em...
Nam Phong nhìn Hồng Anh và ngập ngừng đáp. Khoảnh khắc ấy anh thấy trống ngực mình đập rộn ràng không yên, chính anh cũng không hiểu nổi cảm xúc của bản thân mình là gì nữa.
Hồng Anh bối rối:
-- Anh đừng để cảm xúc lấn át lý trí. Những thứ đang chế ngự não bộ của anh thực ra chỉ là ảo giác, có lẽ anh đang ngộ nhận rằng anh bị nhớ tôi...
Những cô gái như tôi... không đáng để anh phải lưu tâm quá nhiều.
-- Em có phải là tôi đâu mà hiểu được?
-- Anh cũng không phải là đứa trẻ lên ba nữa đâu. Chuyện anh nhớ tôi hay thậm chí là muốn gặp tôi... nó là vấn đề của cá nhân anh. Hoàn toàn không liên quan gì đến tôi cả.
Anh đừng vô lý tới mức lúc nào cũng muốn người khác phải làm theo ý mình như vậy.
-- Tôi vô lý ở chỗ nào?
Nam Phong lạnh lùng hỏi lại.
-- Còn không phải sao?
-- Tôi không phủ định em nói sai. Nhưng em hãy nói cho tôi biết.... tôi vô lý ở chỗ nào?
-- Anh... anh...
Hồng Anh ngập ngừng.
-- Không liệt kê ra được đúng không?
-- Anh lúc nào cũng muốn làm phiền tôi!
Hồng Anh giận quá bèn đáp lời.
-- Ồ. Có chuyện đó thật sao?
-- Còn không phải nữa à?
-- Vậy để tôi nói cho em nghe. Đúng là tôi bị cuốn hút bởi em. Nhưng chưa bao giờ tôi làm điều gì quá đáng để ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư của em cả.
-- Anhhh??
-- Chuyện tôi muốn qua đêm cùng em... Tôi cho em thời gian để suy nghĩ, lựa chọn cùng tôi hay không... đó là quyền của cá nhân em, tôi có thể định đoạt được sao?
Rồi chính em lại là người chủ động tìm đến tôi để trao đổi giao dịch...
Hồng Anh tròn mắt lắng nghe Nam Phong phân tích. Đúng là, anh ấy làm gì cũng có lý hết.
-- Em nói tôi vô lý... nhưng ngay cả lý do em cũng không chỉ ra được. Rốt cuộc, người vô lý là tôi, hay là em?
-- Tôi không nói lại được lý lẽ của anh.
Hồng Anh cúi mặt đáp lời như đang dỗi. Mà kỳ thực biểu hiện này của cô trông thật ngốc.
-- Trẻ con!
Nam Phong lạnh lùng buông ra lời nhận xét.
-- Tôi trẻ con thì sao? Liên quan gì đến anh?
-- Nói người khác vô lý thôi chưa đủ, bây giờ em lại quay sang nói tôi quá đáng vì không phản biện được lời lẽ của tôi?
Nói em trẻ con là còn nhẹ đấy!
Không gian như chìm vào tĩnh lặng, Hồng Anh ngồi thẳng người, một phút giây cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông ở phía đối diện. Đúng là người có tiền, hóa giải từ sai thành đúng thật dễ như trở bàn tay. Cô không có cách nào phản biện được lập luận của người đàn ông ấy.
-- Đêm nay... cùng tôi, được không?
Nam Phong cất lời phá tan bầu không khí yên lặng này. Biết Hồng Anh bướng bỉnh nhưng sự thật là anh không thể che giấu được cảm xúc của bản thân mình lúc này, anh thực sự muốn được cùng cô...
-- Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì anh mới thôi dừng lại mấy trò này? Người có tiền như anh không biết làm gì ngoài việc dùng tiền để trêu ghẹo người khác à?
-- Không đúng. Em nói sai rồi. Với em, bây giờ tôi không thích dùng tiền nữa.
Hồng Anh tròn mắt ngạc nhiên nhìn Nam Phong cô không hiểu được ẩn ý bên trong lời nói đó là gì.
-- Anh định làm gì tôi?
Nam Phong không nói, anh lặng lẽ mở điện thoại và đưa đến trước mặt Hồng Anh. Trên màn hình đang phát clip dài 45 phút, mà nội dung bên trong... Hồng Anh cảm thấy tức điên, người đàn ông này thật xấu xa, tại sao anh ta lại có thể làm như vậy?
-- Sao nào?
Nam Phong khẽ nhún vai và bày ra gương mặt bình thản, đồng thời anh mở to volume điện thoại lên, âm thanh sống động tới mức từng tiếng thở mệt nhọc của Hồng Anh giờ đây đang vang vọng cả căn phòng. Trong clip là hình ảnh cô cùng Nam Phong đang ân ái trong bồn tắm ngập tràn hoa hồng, vòng một của cô bị anh chiếm hữu và không ngừng xoa nắn. Thậm chí mỗi khi Nam Phong dùng sức, gương mặt cô lại giãn ra, ánh nhìn thõa mãn tới 9 phần.
Đôi mắt Hồng Anh rưng rưng như muốn khóc, cô mím chặt môi vì tình huống dở khóc dở cười này. Cô đúng là một kẻ ngốc, chơi đùa với dao mà không biết tự lượng sức.
-- Nếu như clip này phát tán lên mạng... tôi nghĩ lượng view sẽ không tệ đâu. Có biết vì sao không?
Hồng Anh không đáp lời, đáy mắt cô chứa đựng tia giận dữ mà không từ ngữ nào diễn tả được.
-- Vì em đẹp đó!
Nam Phong thích thú buông ra lời nhận xét.
Trong suy nghĩ của Hồng Anh lúc này, cô thấy hận sự ngu ngốc của bản thân mình vô cùng. Hai từ "giá như" giờ đây đã quá muộn.
-- Phải làm gì để anh xóa nó đi?
Hồng Anh gằn giọng nói từng chữ. Cô biết mình không thể bướng bỉnh với người đàn ông này thêm được nữa.
-- Đêm nay ... cùng với tôi!
-- Làm sao tôi có thể tin được anh?
-- Làm xong em có thể tự xóa. Như vậy yên tâm chưa?
-- Ai biết được anh còn lưu trữ bao nhiêu bản?
-- Em không tin thì thôi vậy....
-- Tôi ... tôi... đồng ý!
Hai mắt Nam Phong như sáng lên, thật không ngờ anh mới dùng chiêu bài nhẹ nhàng đã khiến cô nàng phải đầu hàng khuất phục. Tắt điện thoại, Nam Phong vui vẻ uống rượu, thái độ vô cùng thỏa mãn. Clip anh cố ý lưu lại vì sở thích chứ thực lòng chưa bao giờ muốn dùng trò hèn hạ đó để uy hiếp người khác cũng như tung nó lên mạng. Chuyện riêng tư cá nhân để người khác vào bình phẩm... là điều không nên. Chỉ là, Hồng Anh quá bướng bỉnh, anh không biết phải làm gì để gây chú ý với cô nàng nên đành dùng hạ sách.
Nhấm nháp ly vang hảo hạng, lát sau Nam Phong cất lời:
-- Có muốn về qua nhà không?
-- Anh hỏi như vậy là có mục đích gì?
Hồng Anh sợ Nam Phong điều tra nơi ở mới của mình nên cô nảy sinh tâm lý đề phòng.
-- Nếu không thì đêm nay sẽ đến nhà tôi!!
-- Anh bây giờ... còn muốn cho tôi quyền lựa chọn sao?
-- Trong mắt em... tôi xấu tính đến vậy kia à?
-- Xin lỗi, nhưng tôi không thể nghĩ khác về anh được!
-- Ha Ha..
Nam Phong bật cười sảng khoái, cô nàng này khi tức giận cũng đáng yêu một cách khó hiểu.
***
10 tối, Hồng Anh theo Nam Phong từ quầy bar ra ngoài xe riêng. Ngay trước cổng Selena, dưới những ánh đèn lung linh đầy màu sắc, thành phố này thực sự không ngủ! Người ra vào nhộn nhịp, trên đường phố, từng dòng xe nối đuôi nhau tạo nên một không gian hỗn tạp.
-- Lên xe!
Nam Phong mở cửa xe và lạnh lùng buông ra mệnh lệnh. Hồng Anh chán ghét biểu cảm này của anh ta, tuy vậy cô vẫn ngoan ngoãn ngồi vào trong. Vẫn là cung đường quen thuộc, chiếc xe thể thao gào rú lao đi trong màn đêm. Ngồi bên ghế lái, Hồng Anh sợ hãi vì tốc độ chạy xe ấy của Nam Phong, cô đưa tay lên ôm ngực mình. Ngược lại, anh chàng ấy không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, chiếc xe vẫn chạy như bay...
Lần đầu tiên xuất hiện tại căn biệt thự xa hoa của Nam Phong vào buổi đêm, Hồng Anh tròn mắt tới ngỡ ngàng vì sự lộng lẫy của nó. Hệ thống đèn chiếu sáng được lắp đặt tinh xảo khắp mọi ngõ ngách, cô cứ ngỡ mình đang đặt chân vào xứ sở thần tiên. Thực sự là quá đỗi sang trọng!
Theo Nam Phong đi vào thang máy, tay cầm túi xách, Hồng Anh bày ra vẻ mặt chán ghét, Nam Phong nhìn ra được nhưng anh mặc kệ, anh thản nhiên như không quan tâm đến biểu hiện lúc này của cô nàng.
Bước vào phòng riêng, thứ đầu tiên khiến Hồng Anh cảm nhận được chính là mùi hương. Mỗi khi bước vào chốn này cô lại cảm nhận được mùi hương theo kiểu khác, thoang thoảng, không rõ nét, càng cố tìm kiếm mùi hương thì càng không cảm nhận được, nhưng vô thức hương thơm lại quanh quẩn đâu đây... Một mùi thơm nam tính rất dễ chịu. Hồng Anh cứ đứng ngẩn ngơ và suy nghĩ.
-- Có muốn tắm chung không?
Nam Phong thản nhiên cởi bỏ âu phục trên người mình xuống và cất lời hỏi Hồng Anh. Nghĩ đến đoạn clip được xem trong quán bar, cô rùng mình sợ hãi và không ngừng xua tay... Vì sợ lặp lại chuyện tương tự, lỡ như anh ta quay lén thì cô phải gặp bao nhiêu lần nữa?
-- Nhưng tôi ưa sạch sẽ!
-- Để tôi tự tắm cũng được.
-- Không muốn tôi giúp gì à?
-- Không cần đâu... không cần đâu...
Hồng Anh bối rối, nói đoạn cô gỡ đôi guốc khỏi chân mình xuống, tùy ý đặt túi xách lên sofa và bỏ vào phòng tắm. Cánh cửa đóng lại cô mới yên tâm cởi bỏ quần áo, nhìn ngắm một lượt thấy bên trong không có đặt máy quay... Hồng Anh thở phào nhẹ nhõm. Không hiểu vì sao tâm trạng cô lại trở nên lo sợ tới như vậy nữa.
Lát sau Hồng Anh quay người bước ra ngoài, cô quấn duy nhất chiếc khăn tắm và tiến về bên giường như một cỗ máy. Nam Phong nhìn cô mỉm cười hài lòng, mặc kệ cô nàng ngốc nghếch nằm đó, anh bỏ vào phòng tắm và nhanh chóng quay trở ra liền sau đó.
-- Muốn đi ngủ rồi à? Không lẽ em muốn cùng tôi đến mức vậy sao?
Nam Phong đến bên giường, thấy Hồng Anh nằm im, hai mắt nhắm nghiền nên cất lời trêu ghẹo.
-- Ai muốn cùng anh chứ?
Hồng Anh bực tức đáp lời.
-- Không phải sao? Có muốn ra ngoài ban công hít thở không khí trong lành không?
Nam Phong cầm ly rượu trong tay, gương mặt anh còn vương những giọt nước nhỏ li ti, chiếc khăn tắm quấn hờ hững ngang hông, vòm ngực rắn chắc, khuôn mặt điển trai không góc chết... nhìn vào ánh mắt của người đàn ông ấy, Hồng Anh bỗng cảm thấy... không tự nhiên.
-- Ra... ra... ngoài ban công làm gì?
Hồng Anh ngập ngừng hỏi lại.
-- Hít thở không khí trong lành!
Nam Phong dịu dàng đáp rồi quay người bước ra ngoài. Hồng Anh không biết nên làm gì vào lúc này cả, cô cứ ngỡ anh ta đưa cô về để giải tỏa nhu cầu sinh lý nên chủ động lên giường nằm trước. Ai ngờ, tâm lý của người đàn ông này thật không biết phải nắm bắt bằng cách nào.
Hồng Anh ngồi thẳng dậy, cô quấn lại chiếc khăn tắm rồi chậm rãi bước ra ngoài ban công, nơi mà Nam Phong đang đứng. Bầu trời về đêm thật đẹp, phía xa xăm là những ánh sáng lấp lánh của hàng ngàn vì sao đang thi nhau khoe sắc trên nền trời tăm tối. Gió thổi man mác khiến những lọn tóc Hồng Anh tung bay. Tay cầm ly vang, Nam Phong ngửa cổ và nhấp môi nhẹ nhàng, không gian lúc này thật tuyệt!
-- Có muốn nếm thử một chút không?
Đưa ly rượu lên trước mặt, Nam Phong hỏi ý kiến Hồng Anh.
-- Không. Tôi không biết uống rượu.
-- Amore In Rosa Vino Rosato Biologico là một dòng vang hồng của Ý, khá ngọt ngào, nó mong manh như những rung cảm yêu đương mới chớm nở... thử một chút, em sẽ cảm nhận được khá nhiều hương vị đấy!
Nam Phong nhẹ nhàng phân tích, Hồng Anh tò mò hỏi lại:
-- Anh muốn đánh lừa cảm xúc của tôi chỉ bằng ly vang Ý thôi sao?
-- Em đang nghĩ gì vậy?
-- Chúng ta không thích hợp để nói chuyện yêu đương.
-- Vậy em muốn nói chuyện gì?
-- Tôi không có gì để nói với anh cả.
Xem thái độ bướng bỉnh của cô nàng kìa, Nam Phong thoáng mỉm cười, anh nghiêng người và tiếp tục thưởng thức ly rượu hảo hạng trong tay.
-- Không nói thì uống thử đi. Uống để cảm nhận cuộc sống này có nhiều hương vị tuyệt vời.... chứ không hề tẻ nhạt như em nghĩ!
-- Ai nói với anh tôi thấy tẻ nhạt.
-- Thái độ của em cho tôi cảm nhận được điều đó. Uống đi.
Nam Phong không cho Hồng Anh quyền lựa chọn nữa, anh tiến đến gần và ôm lấy cô từ phía sau, một tay siết chặt vòng eo, tay còn lại dâng ly rượu lên trước mặt ý nói Hồng Anh hãy ngoan ngoãn nghe lời.
Mới bình thản được đôi chút anh ta lại bắt đầu có những hành động bá đạo, Hồng Anh nhắm mắt và từ từ đón nhận thứ chất lỏng thơm ngọt ngào ấy chảy vào trong khoang miệng.
-- Đừng vội nuốt!
Nam Phong cất lời nhắc nhở. Hồng Anh như sợ hãi chuyện gì nên cô giữ nguyên trạng thái đó, không dám nuốt thứ chất lỏng ấy vào bụng. Nhanh như chớp, Nam Phong tùy ý đặt ly rượu sang chiếc bàn gần đó, anh vòng tay ôm cô chặt hơn, bá đạo chiếm hữu bờ môi xinh đẹp của cô và không ngừng hôn một cách đầy thỏa mãn.
-- Ư ư...
Hồng Anh cảm thấy khó hiểu, anh ta bắt cô uống rượu nhưng không cho nuốt, bây giờ lại ngang ngược cưỡng hôn cô. Chuyện này là sao đây?
Nam Phong thích thú, anh dùng sức tách bờ môi Hồng Anh ra, tham lam muốn rút sạch thứ chất lỏng ngọt ngào ấy trong khoang miệng cô. Cảm xúc như bùng cháy, trong miệng hai người lúc này đọng lại hương vị ngọt ngào của hoa hồng và quả anh đào, sự ướt át sánh quyện đi kèm nụ hôn như đánh thức tất cả mọi giác quan trong cơ thể. Nam Phong ôm Hồng Anh chặt hơn, bàn tay anh không ngừng mơn trớn lên tấm lưng mềm mại của cô.
Hồng Anh như người mất hồn, lần đầu tiên cô thưởng thức rượu vang theo cách lạ lùng như vậy, nhưng không phủ nhận, rượu kết hợp với dư vị ngọt ngào trong khoang miệng của người đàn ông ấy đã đưa cô đến nhưng cảm xúc mới lạ không gì diễn tả được. Hai mắt nhắm nghiền theo quán tính, cơ thể thả lỏng để mặc cho bàn tay càn rỡ của Nam Phong có cơ hội được khám phá nhiều hơn.
-- Tôi muốn em!
Nam Phong ngưng lại nụ hôn như thôi miên và thì thầm, phía sau lớp khăn tắm, vật đàn ông của anh căng tức tới mức khó chịu, cái đó dần đạt max và khao khát muốn được đi vào hang sâu ẩm ướt trong cơ thể của Hồng Anh.
-- Anh đừng quên giữ lời hứa!
Cánh tay vẫn ôm lấy Nam Phong thật chặt, Hồng Anh thì thầm như thỏa hiệp.
-- Tôi đã hứa gì với em?
-- Xóa clip!!
Hồng Anh nhấn mạnh.
-- Được.
Lời vừa dứt, Nam Phong cúi người và úp mặt vào vòng một tròn đầy của cô, môi miệng và chiếc lưỡi điêu luyện không ngừng hôn lên nụ hoa nhỏ xinh khiến Hồnv Anh co giãy từng hồi. Ở cõi thiên thai huyền bí, dẫu Nam Phong chưa động chạm gì nhưng sự ướt át đã trực trào xuống hai bắp đùi mịn màng, cơ thể run lên những tiếng nấc nhẹ.
-- Tại sao em lại khiến tôi si mê đến như vậy?
Nam Phong thốt lên khi chủ động đưa ngón tay thon dài khám phá hang động ẩm ướt, và anh cảm thấy thích thú hơn nữa khi mà nơi ấy đón nhận tín hiệu nhanh đến như vậy. Không kìm được, Nam Phong cho Hồng Anh tựa lưng vào tấm kính, một tay kéo chân cô lên cao và háo hức đưa cự vật đi sâu vào mê cung huyền bí. Trơn ướt, ấm nóng và chặt chẽ, đầu óc anh như muốn nổ tung vì những cảm xúc thăng hoa ân ái cùng với người con gái này. Nơi ẩm ướt ấy, thân thể cô không ngừng kích thích và chiều chuộng cậu nhỏ của anh, chặt chẽ và co bóp đến mê ngườii...
Bình luận facebook