Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mộng Tường Vy - Chương 28
Ở cạnh nhau trong cự ly không thể mờ ám hơn, Hồng Anh nghe rõ từng nhịp đập trong ngực của Huy, hơi thở gấp gáp, những cái chạm tay vội vàng... Bằng kinh nghiệm của người đã nếm mùi trái cấm, Hồng Anh biết giờ đây Huy đang khao khát được chiếm hữu thân thể cô.
-- Huy, dừng lại đi. Đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa. Nếu như Huy dừng lại và đi về phòng, Hồng Anh hứa sẽ bỏ qua chuyện tối ngày hôm nay, coi như mọi thứ chưa hề tồn tại!
-- Tại sao chứ?
Huy ngưng lại nụ hôn vội vàng trên da thịt thơm mịn của Hồng Anh và tò mò hỏi.
-- Vì chúng ta không có tương lai!
-- Chỉ cần em muốn... anh nhất định sẽ khiến nó trở thành hiện thực!
-- Hồng Anh không muốn điều đó, Huy đi về đi!
-- Đừng... Anh thực sự đang rất khó chịu.. anh nghĩ mình không thể kìm nén được cảm xúc của mình nữa.
-- Hồng Anh chỉ xem Huy như một người bạn - không hơn! Đừng vấy bẩn thứ tình cảm trong sáng giữa chúng ta được không?
-- Nhưng, anh đang rất muốn... Chúng mình yêu nhau được không?
-- Không thể!
Huy nồng nhiệt cúi mặt xuống và không ngừng hôn lên xương quai xanh của Hồng Anh, nụ hôn gấp gáp và khao khát chưa từng có. Sự tiếp xúc với thân thể nữ nhân như vầy cũng là lần đầu tiên nên Huy không có cách nào ngăn chặn được những ý nghĩ tà dâm đang hiện hữu trong tâm trí. Dưới hạ thân, vật đàn ông sau lớp quần Jean chật trội không ngừng động đậy, háo hức muốn được nếm mùi trái cấm cùng với người con gái mà Huy đang ôm trong vòng tay.
Đang chìm đắm trong men say tình ái thì điện thoại Huy rung lên trong túi quần. Nhân lúc Huy phân tâm, Hồng Anh đẩy người Huy ra và chạy thật nhanh khỏi phòng, cô không thể để chuyện này tái diễn thêm được nữa.
Nhìn màn hình điện thoại, hai chữ Mẹ Yêu hiện lên rõ nét, Huy không nghe mà lặng lẽ cất vào túi quần, Huy biết mẹ đang tìm cách ngăn cản mình... nhưng lúc này, cậu thực sự không thể nghe theo mẹ được. Huy thích Hồng Anh, và hiện tại, ham muốn được gần gũi người con gái ấy vẫn chưa hề có dấu hiệu giảm bớt.
-- Hồng Anh...
Huy chạy ra ngoài và gọi tên cô. Hồng Anh không quay đầu lại, giữa đêm vắng, thân hình mảnh mai trong chiếc váy ngủ rộng thùng thình ra sức tháo chạy để né tránh Huy, trốn tránh nhưng rung cảm mãnh liệt đang trào dâng trong tâm trí người con trai ấy.
Vừa ra đến cổng, Hồng Anh đứng sững lại vì thấy bóng dáng chiếc xe thể thao quen thuộc của Nam Phong. Không biết vì lý do gì anh ta có mặt ở đây giờ này... Hồng Anh càng thêm phần sợ hãi, phía trong sân Huy đang ra sức đuổi theo, ở ngoài này thì... Đi ra cũng dở, đi vào cũng không xong. Phải làm gì đây?
Hết cách, Hồng Anh đi lên hành lang vỉa hè và làm bộ như không quan tâm đến Nam Phong.
Thấy Hồng Anh bất ngờ từ bên trong đi ra như vậy Nam Phong rất ngạc nhiên, ban đầu anh vì tức giận mẹ, không biết phải đi đâu nên tùy hứng lái xe trên đường, chỉ không ngờ là xe lại dừng trước cổng khu trọ của Hồng Anh. Hồng Anh vừa bước đi một lát thì từ bên trong xuất hiện dáng vẻ thư sinh của cậu con trai lúc tối ở nhà hàng Hàn Quốc? Cậu ta đi theo Hồng Anh làm gì? Nhẽ 2 người họ sống chung cùng nhau?
Nỗi ghen tuông bỗng chốc hiện về và nhanh chóng chế ngự lấy tâm trí của Nam Phong, anh khởi động xe đi theo Hồng Anh, nhất định không để gã trai kia có cơ hội tiếp cận người phụ nữ của anh thêm nữa.
Đèn pha ô tô sáng rực cả góc phố, Hồng Anh đứng nép vào bức tường và che mặt. Nam Phong mở cửa xe bước xuống và ngang nhiên đi đến bên cạnh Hồng Anh.
-- Khuya rồi... em định đi đâu?
Từ phía xa, thấy người đàn ông lạ mặt đang có ý định tiếp cận Hồng Anh, Huy bực tức chạy thật nhanh để ngăn chặn hành động đó. Nhưng tiếc là, Nam Phong đã ở vạch đích!
Hồng Anh quay mặt sang hướng khác, cô đáp lời cộc lốc:
-- Tôi đi đâu... không cần phải báo cáo với anh. Anh đi theo tôi làm gì, khuya rồi... không phải anh nên ở nhà nghỉ ngơi sao?
-- Tôi đi đâu... cũng không cần phải báo cáo với em! Câu này tôi mượn của em đấy.
Nam Phong bình thản đáp, một cánh tay anh đưa lên cao và cố ý che phủ dáng hình nhỏ bé của Hồng Anh để cho gã trai đáng ghét từ phía xa kia cảm thấy tức điên.
-- Anh tránh ra cho tôi đi!
-- Tôi đâu có làm gì em? Em đi đâu... tôi có quyền gì ngăn cản.
Hồng Anh ngập ngừng bước sang trái hai bước. Nam Phong cũng lặng lẽ di chuyển, ánh nhìn của anh vô cùng dịu dàng, không có chút gì uy hiếp nhưng Hồng Anh lại cảm thấy cực kỳ căng thẳng.
-- Hồng Anh, đi về với anh!!
Huy đến gần và nói như hét lên.
Nghe giọng điệu đó, Nam Phong chán ghét quay người lại, khẽ quan sát một lượt, gã trai này cũng khá điển trai, thân hình cao ráo, mặt mũi khôi ngô... Nhưng nhiêu đó thôi mà muốn cướp người phụ nữ của anh ư? Nam Phong nhếch mép chậm rãi nói:
-- Cô ấy là người phụ nữ của tôi!!
-- AI LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA ANH / CÔ ẤY LÀ CỦA TÔI !!
Cả Huy và Hồng Anh đồng thanh đáp lời.
Nam Phong tròn mắt giận dữ:
-- Gã ta... là gì của em?
-- Anh ấy... là bạn trai của tôi!
Hồng Anh ngập ngừng đáp. Dẫu chỉ là một lời nói dối nhưng Huy thật sự thấy vui. Nam Phong cảm thấy không tin lắm, vì thái độ của cô nàng có chút không giống.
-- Tôi không tin... em chưa có bạn trai!
Nam Phong tự tin khẳng định.
-- Tôi có bạn trai cũng phải báo cáo với anh à?
-- Không cần. Nhưng nếu em có bạn trai... theo lý mà nói, lần đầu em nên dành cho bạn trai của mình? Khi yêu nhau, người ta hay dành cho nhau những gì tốt đẹp nhất... kể cả là...
-- Anh im đi!
Hồng Anh hét lên cố tình làm ngắt quãng câu nói càn rỡ của Nam Phong.
-- Em phản ứng gay gắt như vậy... nghĩa là em đang nói dối đấy. Gã kia.. chắc chắn không phải là bạn trai của em!
-- Tôi là bạn trai của cô ấy! - Huy tức giận đáp lời.
-- Vậy sao? - Nam Phong rướn cặp chân mày và nói với thái độ bình thản.
-- Đúng vậy. Chúng tôi đang chung sống cùng với nhau!! - Huy ngập ngừng nói thêm.
Câu nói ấy khiến Nam Phong và Hồng Anh tròn mắt. Huy vừa nói gì vậy? Hồng Anh không ngờ cậu ấy lại có thể nói ra điều này. Bình thường, có lẽ Nam Phong sẽ tức giận hoặc đại khái sẽ bị phân tâm một chút, tuy nhiên trong tình huống này, anh tin là gã kia chỉ đang cố ý phá đám anh mà thôi. Nghĩ vậy, Nam Phong xoay người và nhìn đối diện vào Huy mà nói:
-- Vậy cậu có biết... Lần đầu của cô ấy... là do tôi lấy mất không?
-- Anh/ Anh ???
Hồng Anh và Huy đáp lời đồng thanh.
Hồng Anh thực không nghĩ Nam Phong lại nói năng tùy hứng như vậy, cô thật không biết để đâu cho hết xấu hổ với người đàn ông này, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên... 1f61e.png
-- Sao nữa? Lần đầu của người con gái... người ta chỉ dành cho người mình thương yêu nhất mà thôi!
Ngay cả điều quý giá như vậy... cậu cũng không có được thì đừng ấp ủ hy vọng chiếm được người con gái này từ Nam Phong tôi đây!
-- Phongg!! Anh đừng tùy tiện nói như vậy nữa!
Hồng Anh cáu lên nhắc nhở.
-- Em trao cho tôi... tôi nói vậy là sai à?
Huy tức giận đến mức mặt đỏ gay gắt dù không uống rượu, hai bàn tay vo tròn thành nắm đấm, thật sự lúc này cậu cảm thấy mình thất bại thảm hại. Đúng vậy, ngay cả cơ hội được động chạm, gần gũi với Hồng Anh... cậu cũng chưa làm được. 1f61e.png
-- Lên xe!!
Nam Phong lạnh lùng buông ra mệnh lệnh.
-- Tôi không nghe lời anh. Anh tránh ra đi. Tôi hận anh!
Hồng Anh trợn mắt lên và nói như đe dọa.
Nam Phong cảm thấy nóng mặt, anh thực sự không biết phải dùng lời lẽ gì để nói với cô nàng nữa, trong phút giây bức xúc, Nam Phong cúi xuống và bế bổng Hồng Anh lên cao.
-- BUÔNG TÔI RA/ BỎ CÔ ẤY XUỐNG!!
Hồng Anh và Huy đồng thanh cất lời.
-- Muốn tôi buông cô ấy ra... cậu nghĩ cũng đừng nghĩ!
Nam Phong không nhìn gã trai đó một lần, ngang nhiên sải bước tiến về chiếc xe thể thao đậu gần đó, mở cửa xe và đặt Hồng Anh ngồi vào trong.
-- Anh thật vô lý, anh đừng lúc nào cũng làm phiền tôi như vậy!!
Hồng Anh bực tức đập phá đồ đạc trong xe. Nam Phong quay người đóng kín cửa xe, đồng thời khóa lại, yên tâm nhốt Hồng Anh ở bên trong đó.
-- Màyyy???
Huy hậm hực hét lên.
-- Màyy vừa nói ai?
Nam Phong nới lỏng cà vạt nhìn Huy đầy thách thức.
Giữa đêm, trên hành lang hè phố, đèn pha của chiếc xe thể thao chiếu sáng một khoảng rộng, hai người đàn ông dáng hình cao lớn, mỗi người sở hữu một vẻ đẹp riêng, cực kỳ cuốn hút... đang tranh giành nhau một người phụ nữ!
-- Thả cô ấy ra. Màyy có quyền gì đòi đem cô ấy đi? - Huy chỉ tay vào mặt Nam Phong và nói như ra lệnh.
-- T.ao không có quyền? M.ày nghĩ m.ày có??
-- T.ao là bạn trai của cô ấy!
-- T.ao là người đàn ông đầu tiên của cô ấy!
Nam Phong tự tin đáp lời.
Huy tức muốn ói máu, rõ ràng cậu luôn là người yếu thế trong mọi tình huống. Không chịu nổi cơn tức từ tối đến giờ, Huy hậm hực chạy đến, cậu lăm lăm cánh tay và muốn tặng cho người đàn ông trước mặt một cước thật đau. Nhìn mặt người đó... thấy ghét thật sự. Nam Phong kịp thời xoay người và né tránh, đồng thời anh gót chân, tung cước khuỷu tay trúng vào huyệt sau gáy khiến Huy chao đảo và ngã nhào xuống đất kêu la oai oái.
-- Muốn đấu với anh m.ày... về học thêm đi, không biết tự lượng sức!!
Nói đoạn Nam Phong chỉnh lại âu phục, thản nhiên bước về xe riêng và ngồi vào. Hồng Anh ngồi cạnh ghế lái, cô đau lòng khi thấy Huy bị đau nằm nhăn nhó trên đường như vậy. Chiếc xe từ từ lăn bánh, Huy bất lực nằm đó với nỗi tiếc nuối không sao diễn tả được. Lần đầu tiên sau 23 năm cuộc đời, Huy được nếm trải cảm giác thất bại thảm hại là như thế nào.
-- Anh bị điên thật rồi!
Hồng Anh bất lực hét lên và nhìn Nam Phong.
-- Tôi điên ở chỗ nào?
-- Tại sao anh làm thế với Huy?
-- Huy? Gã trai đó tên Huy à?
-- Tôi hận anh!
-- Em hận tôi vì gã trai đó?
-- Anh là người vô lý, xấu xa, đáng ghét nhất trên đời!!
-- Đúng vậy. Trong mắt em, tôi lúc nào cũng chỉ là một người xấu xa, vô lý, luôn kiếm cớ làm phiền em... như vậy đúng chưa?
-- Anh biết vậy... sao còn làm phiền tôi? Tôi hận anh!
Hồng Anh rưng rưng bật khóc thành tiếng. Nhìn ánh mắt long lanh những giọt lệ trong veo ấy, Nam Phong bỗng xúc động, anh không muốn nhìn người mình thương phải rơi lệ.
-- Em... đừng khóc, được không?
Nam Phong bối rối cất lời. Kỳ thực tính cách của anh có phần cứng nhắc, đặc biệt là an ủi và vỗ về người khác... anh không biết phải dùng lời lẽ gì để nói cho khéo.
-- Tôi khóc... thì liên quan gì đến anh!
-- Tôi đau lòng khi thấy em khóc.
Nam Phong nhìn Hồng Anh và thành thật như một đứa trẻ.
-- Tôi không tin lời nói của anh đâu. Anh cho tôi về nhà đi, khuya rồi anh buông tha cho tôi được không? Chuyện của chúng ta đã kết thúc rồi mà??
-- Không được. Đưa em về nhà... để gã trai đó có cơ hội được tiếp cận em à? Tôi không đồng ý.
-- Anh như vậy là sao? Tôi và anh đâu có liên quan gì? Tôi yêu ai hay ở gần với ai đó... Đến lượt anh cho phép sao?
-- Tôi... sẽ không vui... nếu em ở gần người khác!
-- Đó là việc của anh.
-- Tóm lại... tôi chỉ muốn em là người phụ nữ của tôi mà thôi!!
-- Tôi không phải người phụ nữ của anh!
-- Tôi là người đã biến em thành phụ nữ!
Nam Phong nhấn mạnh từng chữ, Hồng Anh á khẩu, nhắc đến mấy chuyện tế nhị này cô nhất thời bối rối và giữ im lặng. Hậu quả của ngày hôm nay cũng là do sự ngu ngốc của bản thân nên Hồng Anh chỉ biết ngậm ngùi chịu đựng. Đối phó với người đàn ông này thực sự khó hơn lên trờii!!
Chiếc xe chạy như bay trong đêm vắng, đường xá không có một bóng người, những ánh sáng màu vàng nâu hiu hắt càng khiến cho buổi đêm thêm cô quạnh, lòng người sầu trăm mối... Nam Phong không cho xe chạy về hướng ngoại thành, hôm nay xảy ra xung đột với bà Mai Phương nên anh không muốn có thêm phiền phức nữa. Đi thêm một quãng, chiếc xe dừng trước cổng Moution Queen House, Nam Phong xuống xe và dẫn Hồng Anh đi vào. Cô bài xích:
-- Tại sao tôi phải vào đó cùng anh?
-- Khuya rồi, em định ngủ ngoài đường à?
-- Tôi về nhà .. tôi ngủ!
-- Tôi không đồng ý.
-- Tôi ngủ ngoài đường.
-- Bướng bỉnh!
Nói đoạn Nam Phong lại cúi xuống và bế Hồng Anh lên cao, cô co giãy như một đứa trẻ. Giữa đêm, tiếng la hét của Hồng Anh khiến nhân viên bảo vệ và lễ tân chú ý. Hết cách, Nam Phong cúi xuống và khóa môi cô, lấp đầy khoang miệng cô bằng một nụ hôn ướt át.
-- Ưmm ưhh..
Hồng Anh không la hét được nữa, cô tròn mắt nhìn vì bị Nam Phong cưỡng hôn ở ngay đại sảnh, xung quanh có bao nhiêu cặp mắt dòm ngó.
-- Ngoan ngoãn nghe lời!
Nam Phong ngưng lại nụ hôn và nhắc nhở. Hồng Anh lúc này vì xấu hổ nên cô cũng giữ im lặng, cúi mặt vào ngực anh ta để trốn tránh ánh nhìn của mọi người.
-- Xin hỏi, anh chị thuê phòng đơn hay phòng đôi ạ?
Lễ tân khách sạn đon đả cất lời.
-- Phòng đơn Vip!
-- Dạ, anh chị vào thang máy và lên tầng 11 nhé ạ!
Lễ tân đặt lên trước mặt chìa khóa phòng, Nam Phong nhanh chóng nhận lấy và rời đi vì không muốn thu hút sự hiếu kỳ của người khác. Nhưng sự thật là, không muốn người khác hiếu kỳ cũng khó, bởi dáng hình cao lớn bảnh bao của anh hoàn toàn đối lập với vẻ ngoài bánh bèo của Hồng Anh lúc này. Cô nàng đang mặc chiếc váy ngủ không thể giản dị hơn được nữa.
Đi vào thang máy, Nam Phong vẫn ôm Hồng Anh thật chặt và không chịu buông tay, cô gục mặt vào ngực anh và rấm rứt khóc:
-- Anh biến tôi thành con rối, thành món đồ chơi của anh à?
-- Tôi không có suy nghĩ như vậy!
Nam Phong bối rối khi thấy Hồng Anh khóc và trách móc mình. Anh thật thà đáp.
-- Vậy tại sao anh luôn đưa ra những yêu cầu vô lý và bắt tôi phải phục tùng? Tôi cũng chả có gì tốt đẹp cả. Đúng vậy, tôi chỉ là một con đ.iem rẻ tiền, anh thích thì cứ đưa mấy clip rồi hình ảnh đó lên mạng cũng được. Đừng bắt tôi phải chiều anh thế này, phải nghe theo anh thế kia nữa... Tôi muốn một cuộc sống yên ổn, tôi không muốn bị giày vò thế này đâu. Tôi xin anh đấy...
-- Em... đừng khóc...
Nam Phong cúi xuống và chăm chú quan sát những giọt lệ trong veo rơi từ đáy mắt diễm lệ của Hồng Anh.
-- Anh mặc kệ tôi...
Thang máy bật mở, Nam Phong sải bước thật nhanh tiến về phòng Vip đã thuê, đèn sáng mờ mờ, mùi hương dễ chịu, anh đặt Hồng Anh ngồi xuống sofa và thở phào nhõm. Bế cô từ dưới đại sảnh lên tới đây nên anh phải dùng khá nhiều sức.
-- Ngồi đây, chờ tôi đi tắm!
Nói đoạn Nam Phong bước đến phía cửa và khóa cẩn thận, như sợ Hồng Anh chạy trốn, trước khi bước vào phòng tắm, anh đem theo cả chìa khóa. Ồn ào bên trong thật lâu, lát sau Nam Phong trở ra, trên người chỉ quấn duy nhất chiếc khăn tắm. Trời về đêm, nhiệt độ xuống thấp nhưng Nam Phong không thấy lạnh, không những thế, trong lúc tắm, đầu óc anh tưởng tượng ra cảnh được gần gũi với Hồng Anh... nên bây giờ còn thấy nóng khắp người.
-- Em có muốn tắm không?
Nhìn gương mặt thất thần của Hồng Anh, Nam Phong chậm rãi hỏi.
-- Tôi không tắm... Tại sao tôi phải tắm chứ? Tôi có bẩn cũng không khiến anh động vào...
-- Không cần tắm nữa. Khuya rồi, tôi sợ em bị nhiễm lạnh...
-- Anh đang quan tâm đến tôi?
-- Tôi lo cho em.
Nhìn đồng hồ đã 2h sáng, Nam Phong thấy mệt nên đến bên giường nằm trước. Cả buổi tối cãi lộn nên anh muốn nghỉ ngơi, cả là nhìn thái độ ấy của Hồng Anh... Nam Phong không muốn trêu ghẹo cô thêm nữa.
Ngồi bên cửa sổ, Hồng Anh hướng ánh mắt ra ngoài trời đêm, không gian yên tĩnh, đôi mắt buồn sâu thẳm, khóe mi đã không còn rơi lệ nhưng tâm tư vẫn đang ở đáy vực không lối thoát... Hồng Anh mơ hồ nghĩ về tương lai mù mịt của mình. Nhìn về phía giường, thấy Nam Phong mắt nhắm nghiền, hô hấp thở đều, đoán anh ta đã ngủ nên Hồng Anh nằm ngả lưng xuống sofa. Rất may là đêm nay anh ta không làm gì cô!
Vì mệt nên nằm ngả lưng một chút Hồng Anh đã chìm vào giấc ngủ được ngay. Không nhớ là mình đã thiếp đi bao lâu, đang say giấc cô thấy ai đó bế bổng mình lên cao, bước đi từng bước nhẹ nhàng, mùi hương nam tính quyến rũ phảng phất đâu đây...
-- Ưhh...
Hồng Anh dụi đầu vào vòm ngực rắn chắc ấy tìm kiếm điểm tựa và tiếp tục nhắm mắt ngủ thật ngon.
Nam Phong đặt Hồng Anh xuống giường, thuận tay anh kéo chăn và đắp lên người cô, cử chỉ vô cùng cưng chiều. Nằm kế bên, dẫu mệt nhưng anh không thể chợp mắt được, nghĩ về tương lai sau này của người con gái ấy... Nam Phong thấy lòng mình ngổn ngang. Nếu chỉ yêu thôi thì mọi việc cực kỳ đơn giản, nhưng hoàn cảnh lúc này của anh và cô ấy... rất khó. Không nói đến công việc trước kia của Hồng Anh, vì anh yêu và thực lòng tin tưởng... Nhưng phải làm gì để được sự chấp thuận của bố mẹ anh... đó mới là vấn đề khiến Nam Phong phải đau đầu!
Nhìn Hồng Anh yên tâm say giấc, Nam Phong nhíu mày ghen tị:
-- Có thể ngủ ngon như vậy được sao? Em không đề phòng tôi nữa à?
Chạm nhẹ những ngón tay mềm lên mái tóc bồng bềnh của Hồng Anh, Nam Phong say sưa ngắm nghía gương mặt xinh đẹp của cô. Bị làm phiền, Hồng Anh dẩu môi lên nói mấy lời vô nghĩa:
-- Phiền quá... đang ngủ ngon mà...
-- Em ngủ đi...
Nam Phong nằm thẳng người và cố tìm đến giấc ngủ nhưng khỉ thật, nằm hoài mà đôi mắt anh vẫn nhìn chăm chú lên trần nhà, không thể nào ngủ được. Hương đêm man mác, bên cạnh lại là người con gái mình thương, mùi thơm da thịt nữ nhân phảng phất... Nam Phong bỗng thấy động tình, anh không nhịn được bèn xoay người và ôm lấy eo của Hồng Anh.
-- Ưh...
Hồng Anh bị làm phiền liền ư một tiếng nũng nịu.
-- Muốn ôm em một chút...
Nam Phong thì thầm dẫu biết cô nàng đang say ngủ và không hề lưu tâm đến lời nói của anh.
Những ngón tay tham lam di chuyển từ vòng eo lên đến bầu ngực căng đầy, qua lớp váy ngủ, Nam Phong không cảm nhận được sự chân thật. Cảm thấy quá vướng nên anh lần tìm dây áo và tuột xuống khỏi bờ vai trần mịn màng.
-- Ưmm...
Hồng Anh vẫn tiếp tục say ngủ.
-- Em còn ưm thêm nữa... tôi sẽ thịt em đó!
Nhưng sự thật là ham muốn đàn ông của Nam Phong đã bị đẩy lên cao, lúc này, sau lớp vải khăn tắm mềm mại, cự vật không ngừng động đậy và khao khát được thỏa mãn cùng người con gái nằm bên cạnh.
Chiếc váy của Hồng Anh bị tháo bỏ trong nháy mắt nhưng cô nàng vẫn ngủ thật ngon, chỉ còn lại đồ lót trên người, khẽ xoay người Hồng Anh, Nam Phong thuận tay và cởi nốt khuy áo ngực. Hai trái đào căng mịn không còn lớp vải che chắn cứ thế dội vào ánh nhìn đầy khao khát của anh. Ở nơi kín đáo, chiếc quần l.ot bé tẹo cũng nhanh chóng được cởi bỏ trong khoảnh khắc.
Nam Phong không nhịn được bèn kéo chăn lên cao và nằm phủ lên người Hồng Anh, thân dưới không ngừng ghì sát để cự vật được mơn trớn nơi thầm kín của cô nàng. Cảm thấy sức nặng đang đè nén, Hồng Anh mơ màng tỉnh giấc.
-- Ưhhh...
Cô giật mình khi thấy mái tóc rối bời của Nam Phong đang rủ trước thềm ngực của mình, một bên ngực được anh ngậm lấy và say sưa mút nhẹ, bên còn lại bị giày vò tới méo mó...
-- Phong... anh đang làm gì thế? Anh xuống đi...
-- Tôi muốn em!
Nam Phong đáp lời với thanh âm dịu dàng.
-- Anh thật bỉ ổi... Năm lần bảy lượt anh tìm cách chiếm hữu tôi là sao?
-- Vì ở bên em... tôi không có cách nào ngăn được cảm xúc bản năng của mình.
-- Xuốnggg... Anh không xuống... tôi sẽ hét lên!
-- Em hét to lên!!
-- Aaaa.... ưhh ưm...
Nam Phong lập tức hôn lên bờ môi bướng bỉnh của Hồng Anh, nụ hôn cuồng nhiệt tới ướt át, khẽ cắn vào cánh môi hồng, Nam Phong dây dưa mút nhẹ và mạnh mẽ tách môi Hồng Anh ra mà tìm kiếm vị ngọt trong khoang miệng.
Hồng Anh không ngừng co giãy phản kháng, hai bàn tay vo tròn thành nắm đấm và đấm lên ngực lên vai Nam Phong.
Anh nhăn nhó ngưng lại:
-- Sao hôm nay em bướng bỉnh như vậy?
-- Anh không xuống tôi sẽ đánh anh?
-- Thật vậy sao?
Nói đoạn Hồng Anh cào cấu lên ngực anh, dù là vô tình nhưng hành động đó vô tình đã để lại vết xước dài, có chỗ còn rớm máu đỏ.
Nam Phong không tức giận, ngược lại ánh mắt nhìn cô vẫn dịu dàng không thay đổi.
Hồng Anh nhìn vết xước đó bỗng cảm thấy hối hận, một thân thể đẹp tuyệt mỹ như vậy mà phải chịu vết sẹo kia... Ánh mắt cô long lanh nhìn Nam Phong như chờ đợi anh phán xử.
-- Em hài lòng chưa?
-- Tại anh... tại anh ép tôi làm như vậy!
Nam Phong không đáp lời, anh ngả người sang kệ tủ và lấy cà vạt, nhanh như chớp, anh dùng nó và trói tay Hồng Anh lại, ngăn không cho cô nàng được hành động càn rỡ nữa.
-- Anh điên rồi... cởi trói cho tôi!!
-- Cởi ra để em đánh tôi à?
Đặt hai tay Hồng Anh lên đỉnh đầu, Nam Phong đưa một tay lên giữ chặt, thân thể cao lớn vẫn ngang nhiên nằm phủ lên người cô và tiếp tục chìm đắm trong vị ngọt đôi môi.
-- Ư... ư....
Anh thật quá đáng!
-- Tôi muốn em...
Bờ môi nóng ấm mơn man từ cằm xuống xương quai xanh và dừng lại trước thềm ngực, môi miệng anh nâng niu nụ hoa nhỏ thật lâu, bất chợt nụ hôn đó trượt dài xuống vùng cấm địa. Hồng Anh ngượng ngùng, cô khép chân lại và ngăn cản:
-- Anh không được làm bậy... Phong, đừng làm thế!
Hai tay bị trói chặt, Hồng Anh bất lực để mặc Nam Phong tùy ý động chạm và mơn trớn cơ thể mình.
-- Tôi không thể nghe em được.
Khẽ kéo chân Hồng Anh lên cao, Nam Phong cúi đầu và nhẹ nhàng đặt xuống mê cung bí ẩn một nụ hôn, hơi nóng và sự mềm mại của cánh môi anh khiến cơ thể cô co rút từng hồi.
-- Phonggg... ahhh... anh dừng lại đi...
Ưh... Phong... dừng lại...
Từ sâu trong cơ thể, mạch suối ngầm đã bị Nam Phong đánh thức, theo tác động của môi lưỡi, thứ chất lỏng thơm ngào ngạt ấy nhẹ nhàng chảy ra khỏi mê cung ẩm ướt. Nam Phong si mê không bỏ sót chút nào, nụ hôn như mang theo luồng điện, Hồng Anh co giãy theo từng cái chạm môi... Ham muốn của Nam Phong đang bùng cháy một cách dữ dội, anh không kiên nhẫn thêm được nữa, dừng lại hành động yêu thương cơ thể Hồng Anh, anh xoay người cô lại và tự tin đưa cự vật đi thẳng vào hang sâu ẩm ướt.
-- Phongg... Anh dừng lại...
Hồng Anh nằm sấp trên giường, cơ thể cứ thế để mặc cho người đàn ông vô lý ấy giày vò và chiếm hữu.
-- Tôi dừng lại... em nỡ sao?
-- Anh... là đồ biến thái!
Nam Phong bật cười thích thú, tuy nhiên câu nói ấy không khiến anh dừng lại hành động đầy cảm giác thỏa mãn này, thân thể vận động nhịp nhàng, và nơi thầm kín ấy, Hồng Anh cũng đón nhận anh rất nhiệt tình, nơi đó co rút lại và ôm chặt lấy vật đàn ông của anh và không ngừng co bóp.
-- Ahhh... Phong... chậm lại một chút... Phong...
-- Em đau sao?
Nam Phong ngưng lại và hỏi.
-- Anh dừng lại đi.
-- Nói "Phong, em đau, anh làm nhẹ thôi" thì tôi sẽ làm nhẹ hơn một chút...
-- Biến thái!
Hồng Anh vừa dứt lời, Nam Phong lập tức đưa cự vật đi thẳng vào hang sâu với lực rất mạnh.
-- Ahhhh...
Hồng Anh bật lên tiếng rên thất thanh.
-- Nói đi, gã trai đó... đã làm gì em rồi?
Cơn ghen tuông chợt hiện hữu, nhớ lại lời nói của Huy - gã trai đáng ghét dám ngạo mạn tự xưng là người yêu của Hồng Anh. Hừ, thật tức chết đi được!
-- Anh hỏi làm gì?
Nam Phong lại dùng sức và ấn vào sâu hơn.
-- Ahhh... anh điên rồi... làm nhẹ chút!
Nam Phong bướng bỉnh không nghe lời Hồng Anh, thân dưới vẫn ra vào miệt mài, thỉng thoảng anh cúi xuống và ôm gọn lấy hai trái đào căng mịn mà xoa nắn.
-- Nói đi... em có thích gã đó không?
-- Thích!!
Nam Phong bực tức đi vào sâu hơn, lực mạnh hơn và liên tiếp không ngừng.
-- Ơhhh... anh... anh... dừng lại... Phong... xin anh...
-- Có thích hắn ta không?
-- Không thích... không thích...
Hồng Anh mệt nhọc đáp lời. Lúc này Nam Phong mới ngưng lại và xoay cô về tư thế nằm ngửa, kéo chân cô gác lên hông mình và hung hăng tiến vào bên trong.
-- Em là người phụ nữ của tôi... không cho phép gã trai nào được quyền đến gần em!
Nam Phong dây dưa không dứt tại nơi thầm kín, anh thật sự bị nghiện cơ thể của người con gái này, trong cơn say hoan lạc, Nam Phong thì thầm những lời dịu dàng như một cách để khẳng định chủ quyền...
-- Huy, dừng lại đi. Đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa. Nếu như Huy dừng lại và đi về phòng, Hồng Anh hứa sẽ bỏ qua chuyện tối ngày hôm nay, coi như mọi thứ chưa hề tồn tại!
-- Tại sao chứ?
Huy ngưng lại nụ hôn vội vàng trên da thịt thơm mịn của Hồng Anh và tò mò hỏi.
-- Vì chúng ta không có tương lai!
-- Chỉ cần em muốn... anh nhất định sẽ khiến nó trở thành hiện thực!
-- Hồng Anh không muốn điều đó, Huy đi về đi!
-- Đừng... Anh thực sự đang rất khó chịu.. anh nghĩ mình không thể kìm nén được cảm xúc của mình nữa.
-- Hồng Anh chỉ xem Huy như một người bạn - không hơn! Đừng vấy bẩn thứ tình cảm trong sáng giữa chúng ta được không?
-- Nhưng, anh đang rất muốn... Chúng mình yêu nhau được không?
-- Không thể!
Huy nồng nhiệt cúi mặt xuống và không ngừng hôn lên xương quai xanh của Hồng Anh, nụ hôn gấp gáp và khao khát chưa từng có. Sự tiếp xúc với thân thể nữ nhân như vầy cũng là lần đầu tiên nên Huy không có cách nào ngăn chặn được những ý nghĩ tà dâm đang hiện hữu trong tâm trí. Dưới hạ thân, vật đàn ông sau lớp quần Jean chật trội không ngừng động đậy, háo hức muốn được nếm mùi trái cấm cùng với người con gái mà Huy đang ôm trong vòng tay.
Đang chìm đắm trong men say tình ái thì điện thoại Huy rung lên trong túi quần. Nhân lúc Huy phân tâm, Hồng Anh đẩy người Huy ra và chạy thật nhanh khỏi phòng, cô không thể để chuyện này tái diễn thêm được nữa.
Nhìn màn hình điện thoại, hai chữ Mẹ Yêu hiện lên rõ nét, Huy không nghe mà lặng lẽ cất vào túi quần, Huy biết mẹ đang tìm cách ngăn cản mình... nhưng lúc này, cậu thực sự không thể nghe theo mẹ được. Huy thích Hồng Anh, và hiện tại, ham muốn được gần gũi người con gái ấy vẫn chưa hề có dấu hiệu giảm bớt.
-- Hồng Anh...
Huy chạy ra ngoài và gọi tên cô. Hồng Anh không quay đầu lại, giữa đêm vắng, thân hình mảnh mai trong chiếc váy ngủ rộng thùng thình ra sức tháo chạy để né tránh Huy, trốn tránh nhưng rung cảm mãnh liệt đang trào dâng trong tâm trí người con trai ấy.
Vừa ra đến cổng, Hồng Anh đứng sững lại vì thấy bóng dáng chiếc xe thể thao quen thuộc của Nam Phong. Không biết vì lý do gì anh ta có mặt ở đây giờ này... Hồng Anh càng thêm phần sợ hãi, phía trong sân Huy đang ra sức đuổi theo, ở ngoài này thì... Đi ra cũng dở, đi vào cũng không xong. Phải làm gì đây?
Hết cách, Hồng Anh đi lên hành lang vỉa hè và làm bộ như không quan tâm đến Nam Phong.
Thấy Hồng Anh bất ngờ từ bên trong đi ra như vậy Nam Phong rất ngạc nhiên, ban đầu anh vì tức giận mẹ, không biết phải đi đâu nên tùy hứng lái xe trên đường, chỉ không ngờ là xe lại dừng trước cổng khu trọ của Hồng Anh. Hồng Anh vừa bước đi một lát thì từ bên trong xuất hiện dáng vẻ thư sinh của cậu con trai lúc tối ở nhà hàng Hàn Quốc? Cậu ta đi theo Hồng Anh làm gì? Nhẽ 2 người họ sống chung cùng nhau?
Nỗi ghen tuông bỗng chốc hiện về và nhanh chóng chế ngự lấy tâm trí của Nam Phong, anh khởi động xe đi theo Hồng Anh, nhất định không để gã trai kia có cơ hội tiếp cận người phụ nữ của anh thêm nữa.
Đèn pha ô tô sáng rực cả góc phố, Hồng Anh đứng nép vào bức tường và che mặt. Nam Phong mở cửa xe bước xuống và ngang nhiên đi đến bên cạnh Hồng Anh.
-- Khuya rồi... em định đi đâu?
Từ phía xa, thấy người đàn ông lạ mặt đang có ý định tiếp cận Hồng Anh, Huy bực tức chạy thật nhanh để ngăn chặn hành động đó. Nhưng tiếc là, Nam Phong đã ở vạch đích!
Hồng Anh quay mặt sang hướng khác, cô đáp lời cộc lốc:
-- Tôi đi đâu... không cần phải báo cáo với anh. Anh đi theo tôi làm gì, khuya rồi... không phải anh nên ở nhà nghỉ ngơi sao?
-- Tôi đi đâu... cũng không cần phải báo cáo với em! Câu này tôi mượn của em đấy.
Nam Phong bình thản đáp, một cánh tay anh đưa lên cao và cố ý che phủ dáng hình nhỏ bé của Hồng Anh để cho gã trai đáng ghét từ phía xa kia cảm thấy tức điên.
-- Anh tránh ra cho tôi đi!
-- Tôi đâu có làm gì em? Em đi đâu... tôi có quyền gì ngăn cản.
Hồng Anh ngập ngừng bước sang trái hai bước. Nam Phong cũng lặng lẽ di chuyển, ánh nhìn của anh vô cùng dịu dàng, không có chút gì uy hiếp nhưng Hồng Anh lại cảm thấy cực kỳ căng thẳng.
-- Hồng Anh, đi về với anh!!
Huy đến gần và nói như hét lên.
Nghe giọng điệu đó, Nam Phong chán ghét quay người lại, khẽ quan sát một lượt, gã trai này cũng khá điển trai, thân hình cao ráo, mặt mũi khôi ngô... Nhưng nhiêu đó thôi mà muốn cướp người phụ nữ của anh ư? Nam Phong nhếch mép chậm rãi nói:
-- Cô ấy là người phụ nữ của tôi!!
-- AI LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA ANH / CÔ ẤY LÀ CỦA TÔI !!
Cả Huy và Hồng Anh đồng thanh đáp lời.
Nam Phong tròn mắt giận dữ:
-- Gã ta... là gì của em?
-- Anh ấy... là bạn trai của tôi!
Hồng Anh ngập ngừng đáp. Dẫu chỉ là một lời nói dối nhưng Huy thật sự thấy vui. Nam Phong cảm thấy không tin lắm, vì thái độ của cô nàng có chút không giống.
-- Tôi không tin... em chưa có bạn trai!
Nam Phong tự tin khẳng định.
-- Tôi có bạn trai cũng phải báo cáo với anh à?
-- Không cần. Nhưng nếu em có bạn trai... theo lý mà nói, lần đầu em nên dành cho bạn trai của mình? Khi yêu nhau, người ta hay dành cho nhau những gì tốt đẹp nhất... kể cả là...
-- Anh im đi!
Hồng Anh hét lên cố tình làm ngắt quãng câu nói càn rỡ của Nam Phong.
-- Em phản ứng gay gắt như vậy... nghĩa là em đang nói dối đấy. Gã kia.. chắc chắn không phải là bạn trai của em!
-- Tôi là bạn trai của cô ấy! - Huy tức giận đáp lời.
-- Vậy sao? - Nam Phong rướn cặp chân mày và nói với thái độ bình thản.
-- Đúng vậy. Chúng tôi đang chung sống cùng với nhau!! - Huy ngập ngừng nói thêm.
Câu nói ấy khiến Nam Phong và Hồng Anh tròn mắt. Huy vừa nói gì vậy? Hồng Anh không ngờ cậu ấy lại có thể nói ra điều này. Bình thường, có lẽ Nam Phong sẽ tức giận hoặc đại khái sẽ bị phân tâm một chút, tuy nhiên trong tình huống này, anh tin là gã kia chỉ đang cố ý phá đám anh mà thôi. Nghĩ vậy, Nam Phong xoay người và nhìn đối diện vào Huy mà nói:
-- Vậy cậu có biết... Lần đầu của cô ấy... là do tôi lấy mất không?
-- Anh/ Anh ???
Hồng Anh và Huy đáp lời đồng thanh.
Hồng Anh thực không nghĩ Nam Phong lại nói năng tùy hứng như vậy, cô thật không biết để đâu cho hết xấu hổ với người đàn ông này, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên... 1f61e.png
-- Sao nữa? Lần đầu của người con gái... người ta chỉ dành cho người mình thương yêu nhất mà thôi!
Ngay cả điều quý giá như vậy... cậu cũng không có được thì đừng ấp ủ hy vọng chiếm được người con gái này từ Nam Phong tôi đây!
-- Phongg!! Anh đừng tùy tiện nói như vậy nữa!
Hồng Anh cáu lên nhắc nhở.
-- Em trao cho tôi... tôi nói vậy là sai à?
Huy tức giận đến mức mặt đỏ gay gắt dù không uống rượu, hai bàn tay vo tròn thành nắm đấm, thật sự lúc này cậu cảm thấy mình thất bại thảm hại. Đúng vậy, ngay cả cơ hội được động chạm, gần gũi với Hồng Anh... cậu cũng chưa làm được. 1f61e.png
-- Lên xe!!
Nam Phong lạnh lùng buông ra mệnh lệnh.
-- Tôi không nghe lời anh. Anh tránh ra đi. Tôi hận anh!
Hồng Anh trợn mắt lên và nói như đe dọa.
Nam Phong cảm thấy nóng mặt, anh thực sự không biết phải dùng lời lẽ gì để nói với cô nàng nữa, trong phút giây bức xúc, Nam Phong cúi xuống và bế bổng Hồng Anh lên cao.
-- BUÔNG TÔI RA/ BỎ CÔ ẤY XUỐNG!!
Hồng Anh và Huy đồng thanh cất lời.
-- Muốn tôi buông cô ấy ra... cậu nghĩ cũng đừng nghĩ!
Nam Phong không nhìn gã trai đó một lần, ngang nhiên sải bước tiến về chiếc xe thể thao đậu gần đó, mở cửa xe và đặt Hồng Anh ngồi vào trong.
-- Anh thật vô lý, anh đừng lúc nào cũng làm phiền tôi như vậy!!
Hồng Anh bực tức đập phá đồ đạc trong xe. Nam Phong quay người đóng kín cửa xe, đồng thời khóa lại, yên tâm nhốt Hồng Anh ở bên trong đó.
-- Màyyy???
Huy hậm hực hét lên.
-- Màyy vừa nói ai?
Nam Phong nới lỏng cà vạt nhìn Huy đầy thách thức.
Giữa đêm, trên hành lang hè phố, đèn pha của chiếc xe thể thao chiếu sáng một khoảng rộng, hai người đàn ông dáng hình cao lớn, mỗi người sở hữu một vẻ đẹp riêng, cực kỳ cuốn hút... đang tranh giành nhau một người phụ nữ!
-- Thả cô ấy ra. Màyy có quyền gì đòi đem cô ấy đi? - Huy chỉ tay vào mặt Nam Phong và nói như ra lệnh.
-- T.ao không có quyền? M.ày nghĩ m.ày có??
-- T.ao là bạn trai của cô ấy!
-- T.ao là người đàn ông đầu tiên của cô ấy!
Nam Phong tự tin đáp lời.
Huy tức muốn ói máu, rõ ràng cậu luôn là người yếu thế trong mọi tình huống. Không chịu nổi cơn tức từ tối đến giờ, Huy hậm hực chạy đến, cậu lăm lăm cánh tay và muốn tặng cho người đàn ông trước mặt một cước thật đau. Nhìn mặt người đó... thấy ghét thật sự. Nam Phong kịp thời xoay người và né tránh, đồng thời anh gót chân, tung cước khuỷu tay trúng vào huyệt sau gáy khiến Huy chao đảo và ngã nhào xuống đất kêu la oai oái.
-- Muốn đấu với anh m.ày... về học thêm đi, không biết tự lượng sức!!
Nói đoạn Nam Phong chỉnh lại âu phục, thản nhiên bước về xe riêng và ngồi vào. Hồng Anh ngồi cạnh ghế lái, cô đau lòng khi thấy Huy bị đau nằm nhăn nhó trên đường như vậy. Chiếc xe từ từ lăn bánh, Huy bất lực nằm đó với nỗi tiếc nuối không sao diễn tả được. Lần đầu tiên sau 23 năm cuộc đời, Huy được nếm trải cảm giác thất bại thảm hại là như thế nào.
-- Anh bị điên thật rồi!
Hồng Anh bất lực hét lên và nhìn Nam Phong.
-- Tôi điên ở chỗ nào?
-- Tại sao anh làm thế với Huy?
-- Huy? Gã trai đó tên Huy à?
-- Tôi hận anh!
-- Em hận tôi vì gã trai đó?
-- Anh là người vô lý, xấu xa, đáng ghét nhất trên đời!!
-- Đúng vậy. Trong mắt em, tôi lúc nào cũng chỉ là một người xấu xa, vô lý, luôn kiếm cớ làm phiền em... như vậy đúng chưa?
-- Anh biết vậy... sao còn làm phiền tôi? Tôi hận anh!
Hồng Anh rưng rưng bật khóc thành tiếng. Nhìn ánh mắt long lanh những giọt lệ trong veo ấy, Nam Phong bỗng xúc động, anh không muốn nhìn người mình thương phải rơi lệ.
-- Em... đừng khóc, được không?
Nam Phong bối rối cất lời. Kỳ thực tính cách của anh có phần cứng nhắc, đặc biệt là an ủi và vỗ về người khác... anh không biết phải dùng lời lẽ gì để nói cho khéo.
-- Tôi khóc... thì liên quan gì đến anh!
-- Tôi đau lòng khi thấy em khóc.
Nam Phong nhìn Hồng Anh và thành thật như một đứa trẻ.
-- Tôi không tin lời nói của anh đâu. Anh cho tôi về nhà đi, khuya rồi anh buông tha cho tôi được không? Chuyện của chúng ta đã kết thúc rồi mà??
-- Không được. Đưa em về nhà... để gã trai đó có cơ hội được tiếp cận em à? Tôi không đồng ý.
-- Anh như vậy là sao? Tôi và anh đâu có liên quan gì? Tôi yêu ai hay ở gần với ai đó... Đến lượt anh cho phép sao?
-- Tôi... sẽ không vui... nếu em ở gần người khác!
-- Đó là việc của anh.
-- Tóm lại... tôi chỉ muốn em là người phụ nữ của tôi mà thôi!!
-- Tôi không phải người phụ nữ của anh!
-- Tôi là người đã biến em thành phụ nữ!
Nam Phong nhấn mạnh từng chữ, Hồng Anh á khẩu, nhắc đến mấy chuyện tế nhị này cô nhất thời bối rối và giữ im lặng. Hậu quả của ngày hôm nay cũng là do sự ngu ngốc của bản thân nên Hồng Anh chỉ biết ngậm ngùi chịu đựng. Đối phó với người đàn ông này thực sự khó hơn lên trờii!!
Chiếc xe chạy như bay trong đêm vắng, đường xá không có một bóng người, những ánh sáng màu vàng nâu hiu hắt càng khiến cho buổi đêm thêm cô quạnh, lòng người sầu trăm mối... Nam Phong không cho xe chạy về hướng ngoại thành, hôm nay xảy ra xung đột với bà Mai Phương nên anh không muốn có thêm phiền phức nữa. Đi thêm một quãng, chiếc xe dừng trước cổng Moution Queen House, Nam Phong xuống xe và dẫn Hồng Anh đi vào. Cô bài xích:
-- Tại sao tôi phải vào đó cùng anh?
-- Khuya rồi, em định ngủ ngoài đường à?
-- Tôi về nhà .. tôi ngủ!
-- Tôi không đồng ý.
-- Tôi ngủ ngoài đường.
-- Bướng bỉnh!
Nói đoạn Nam Phong lại cúi xuống và bế Hồng Anh lên cao, cô co giãy như một đứa trẻ. Giữa đêm, tiếng la hét của Hồng Anh khiến nhân viên bảo vệ và lễ tân chú ý. Hết cách, Nam Phong cúi xuống và khóa môi cô, lấp đầy khoang miệng cô bằng một nụ hôn ướt át.
-- Ưmm ưhh..
Hồng Anh không la hét được nữa, cô tròn mắt nhìn vì bị Nam Phong cưỡng hôn ở ngay đại sảnh, xung quanh có bao nhiêu cặp mắt dòm ngó.
-- Ngoan ngoãn nghe lời!
Nam Phong ngưng lại nụ hôn và nhắc nhở. Hồng Anh lúc này vì xấu hổ nên cô cũng giữ im lặng, cúi mặt vào ngực anh ta để trốn tránh ánh nhìn của mọi người.
-- Xin hỏi, anh chị thuê phòng đơn hay phòng đôi ạ?
Lễ tân khách sạn đon đả cất lời.
-- Phòng đơn Vip!
-- Dạ, anh chị vào thang máy và lên tầng 11 nhé ạ!
Lễ tân đặt lên trước mặt chìa khóa phòng, Nam Phong nhanh chóng nhận lấy và rời đi vì không muốn thu hút sự hiếu kỳ của người khác. Nhưng sự thật là, không muốn người khác hiếu kỳ cũng khó, bởi dáng hình cao lớn bảnh bao của anh hoàn toàn đối lập với vẻ ngoài bánh bèo của Hồng Anh lúc này. Cô nàng đang mặc chiếc váy ngủ không thể giản dị hơn được nữa.
Đi vào thang máy, Nam Phong vẫn ôm Hồng Anh thật chặt và không chịu buông tay, cô gục mặt vào ngực anh và rấm rứt khóc:
-- Anh biến tôi thành con rối, thành món đồ chơi của anh à?
-- Tôi không có suy nghĩ như vậy!
Nam Phong bối rối khi thấy Hồng Anh khóc và trách móc mình. Anh thật thà đáp.
-- Vậy tại sao anh luôn đưa ra những yêu cầu vô lý và bắt tôi phải phục tùng? Tôi cũng chả có gì tốt đẹp cả. Đúng vậy, tôi chỉ là một con đ.iem rẻ tiền, anh thích thì cứ đưa mấy clip rồi hình ảnh đó lên mạng cũng được. Đừng bắt tôi phải chiều anh thế này, phải nghe theo anh thế kia nữa... Tôi muốn một cuộc sống yên ổn, tôi không muốn bị giày vò thế này đâu. Tôi xin anh đấy...
-- Em... đừng khóc...
Nam Phong cúi xuống và chăm chú quan sát những giọt lệ trong veo rơi từ đáy mắt diễm lệ của Hồng Anh.
-- Anh mặc kệ tôi...
Thang máy bật mở, Nam Phong sải bước thật nhanh tiến về phòng Vip đã thuê, đèn sáng mờ mờ, mùi hương dễ chịu, anh đặt Hồng Anh ngồi xuống sofa và thở phào nhõm. Bế cô từ dưới đại sảnh lên tới đây nên anh phải dùng khá nhiều sức.
-- Ngồi đây, chờ tôi đi tắm!
Nói đoạn Nam Phong bước đến phía cửa và khóa cẩn thận, như sợ Hồng Anh chạy trốn, trước khi bước vào phòng tắm, anh đem theo cả chìa khóa. Ồn ào bên trong thật lâu, lát sau Nam Phong trở ra, trên người chỉ quấn duy nhất chiếc khăn tắm. Trời về đêm, nhiệt độ xuống thấp nhưng Nam Phong không thấy lạnh, không những thế, trong lúc tắm, đầu óc anh tưởng tượng ra cảnh được gần gũi với Hồng Anh... nên bây giờ còn thấy nóng khắp người.
-- Em có muốn tắm không?
Nhìn gương mặt thất thần của Hồng Anh, Nam Phong chậm rãi hỏi.
-- Tôi không tắm... Tại sao tôi phải tắm chứ? Tôi có bẩn cũng không khiến anh động vào...
-- Không cần tắm nữa. Khuya rồi, tôi sợ em bị nhiễm lạnh...
-- Anh đang quan tâm đến tôi?
-- Tôi lo cho em.
Nhìn đồng hồ đã 2h sáng, Nam Phong thấy mệt nên đến bên giường nằm trước. Cả buổi tối cãi lộn nên anh muốn nghỉ ngơi, cả là nhìn thái độ ấy của Hồng Anh... Nam Phong không muốn trêu ghẹo cô thêm nữa.
Ngồi bên cửa sổ, Hồng Anh hướng ánh mắt ra ngoài trời đêm, không gian yên tĩnh, đôi mắt buồn sâu thẳm, khóe mi đã không còn rơi lệ nhưng tâm tư vẫn đang ở đáy vực không lối thoát... Hồng Anh mơ hồ nghĩ về tương lai mù mịt của mình. Nhìn về phía giường, thấy Nam Phong mắt nhắm nghiền, hô hấp thở đều, đoán anh ta đã ngủ nên Hồng Anh nằm ngả lưng xuống sofa. Rất may là đêm nay anh ta không làm gì cô!
Vì mệt nên nằm ngả lưng một chút Hồng Anh đã chìm vào giấc ngủ được ngay. Không nhớ là mình đã thiếp đi bao lâu, đang say giấc cô thấy ai đó bế bổng mình lên cao, bước đi từng bước nhẹ nhàng, mùi hương nam tính quyến rũ phảng phất đâu đây...
-- Ưhh...
Hồng Anh dụi đầu vào vòm ngực rắn chắc ấy tìm kiếm điểm tựa và tiếp tục nhắm mắt ngủ thật ngon.
Nam Phong đặt Hồng Anh xuống giường, thuận tay anh kéo chăn và đắp lên người cô, cử chỉ vô cùng cưng chiều. Nằm kế bên, dẫu mệt nhưng anh không thể chợp mắt được, nghĩ về tương lai sau này của người con gái ấy... Nam Phong thấy lòng mình ngổn ngang. Nếu chỉ yêu thôi thì mọi việc cực kỳ đơn giản, nhưng hoàn cảnh lúc này của anh và cô ấy... rất khó. Không nói đến công việc trước kia của Hồng Anh, vì anh yêu và thực lòng tin tưởng... Nhưng phải làm gì để được sự chấp thuận của bố mẹ anh... đó mới là vấn đề khiến Nam Phong phải đau đầu!
Nhìn Hồng Anh yên tâm say giấc, Nam Phong nhíu mày ghen tị:
-- Có thể ngủ ngon như vậy được sao? Em không đề phòng tôi nữa à?
Chạm nhẹ những ngón tay mềm lên mái tóc bồng bềnh của Hồng Anh, Nam Phong say sưa ngắm nghía gương mặt xinh đẹp của cô. Bị làm phiền, Hồng Anh dẩu môi lên nói mấy lời vô nghĩa:
-- Phiền quá... đang ngủ ngon mà...
-- Em ngủ đi...
Nam Phong nằm thẳng người và cố tìm đến giấc ngủ nhưng khỉ thật, nằm hoài mà đôi mắt anh vẫn nhìn chăm chú lên trần nhà, không thể nào ngủ được. Hương đêm man mác, bên cạnh lại là người con gái mình thương, mùi thơm da thịt nữ nhân phảng phất... Nam Phong bỗng thấy động tình, anh không nhịn được bèn xoay người và ôm lấy eo của Hồng Anh.
-- Ưh...
Hồng Anh bị làm phiền liền ư một tiếng nũng nịu.
-- Muốn ôm em một chút...
Nam Phong thì thầm dẫu biết cô nàng đang say ngủ và không hề lưu tâm đến lời nói của anh.
Những ngón tay tham lam di chuyển từ vòng eo lên đến bầu ngực căng đầy, qua lớp váy ngủ, Nam Phong không cảm nhận được sự chân thật. Cảm thấy quá vướng nên anh lần tìm dây áo và tuột xuống khỏi bờ vai trần mịn màng.
-- Ưmm...
Hồng Anh vẫn tiếp tục say ngủ.
-- Em còn ưm thêm nữa... tôi sẽ thịt em đó!
Nhưng sự thật là ham muốn đàn ông của Nam Phong đã bị đẩy lên cao, lúc này, sau lớp vải khăn tắm mềm mại, cự vật không ngừng động đậy và khao khát được thỏa mãn cùng người con gái nằm bên cạnh.
Chiếc váy của Hồng Anh bị tháo bỏ trong nháy mắt nhưng cô nàng vẫn ngủ thật ngon, chỉ còn lại đồ lót trên người, khẽ xoay người Hồng Anh, Nam Phong thuận tay và cởi nốt khuy áo ngực. Hai trái đào căng mịn không còn lớp vải che chắn cứ thế dội vào ánh nhìn đầy khao khát của anh. Ở nơi kín đáo, chiếc quần l.ot bé tẹo cũng nhanh chóng được cởi bỏ trong khoảnh khắc.
Nam Phong không nhịn được bèn kéo chăn lên cao và nằm phủ lên người Hồng Anh, thân dưới không ngừng ghì sát để cự vật được mơn trớn nơi thầm kín của cô nàng. Cảm thấy sức nặng đang đè nén, Hồng Anh mơ màng tỉnh giấc.
-- Ưhhh...
Cô giật mình khi thấy mái tóc rối bời của Nam Phong đang rủ trước thềm ngực của mình, một bên ngực được anh ngậm lấy và say sưa mút nhẹ, bên còn lại bị giày vò tới méo mó...
-- Phong... anh đang làm gì thế? Anh xuống đi...
-- Tôi muốn em!
Nam Phong đáp lời với thanh âm dịu dàng.
-- Anh thật bỉ ổi... Năm lần bảy lượt anh tìm cách chiếm hữu tôi là sao?
-- Vì ở bên em... tôi không có cách nào ngăn được cảm xúc bản năng của mình.
-- Xuốnggg... Anh không xuống... tôi sẽ hét lên!
-- Em hét to lên!!
-- Aaaa.... ưhh ưm...
Nam Phong lập tức hôn lên bờ môi bướng bỉnh của Hồng Anh, nụ hôn cuồng nhiệt tới ướt át, khẽ cắn vào cánh môi hồng, Nam Phong dây dưa mút nhẹ và mạnh mẽ tách môi Hồng Anh ra mà tìm kiếm vị ngọt trong khoang miệng.
Hồng Anh không ngừng co giãy phản kháng, hai bàn tay vo tròn thành nắm đấm và đấm lên ngực lên vai Nam Phong.
Anh nhăn nhó ngưng lại:
-- Sao hôm nay em bướng bỉnh như vậy?
-- Anh không xuống tôi sẽ đánh anh?
-- Thật vậy sao?
Nói đoạn Hồng Anh cào cấu lên ngực anh, dù là vô tình nhưng hành động đó vô tình đã để lại vết xước dài, có chỗ còn rớm máu đỏ.
Nam Phong không tức giận, ngược lại ánh mắt nhìn cô vẫn dịu dàng không thay đổi.
Hồng Anh nhìn vết xước đó bỗng cảm thấy hối hận, một thân thể đẹp tuyệt mỹ như vậy mà phải chịu vết sẹo kia... Ánh mắt cô long lanh nhìn Nam Phong như chờ đợi anh phán xử.
-- Em hài lòng chưa?
-- Tại anh... tại anh ép tôi làm như vậy!
Nam Phong không đáp lời, anh ngả người sang kệ tủ và lấy cà vạt, nhanh như chớp, anh dùng nó và trói tay Hồng Anh lại, ngăn không cho cô nàng được hành động càn rỡ nữa.
-- Anh điên rồi... cởi trói cho tôi!!
-- Cởi ra để em đánh tôi à?
Đặt hai tay Hồng Anh lên đỉnh đầu, Nam Phong đưa một tay lên giữ chặt, thân thể cao lớn vẫn ngang nhiên nằm phủ lên người cô và tiếp tục chìm đắm trong vị ngọt đôi môi.
-- Ư... ư....
Anh thật quá đáng!
-- Tôi muốn em...
Bờ môi nóng ấm mơn man từ cằm xuống xương quai xanh và dừng lại trước thềm ngực, môi miệng anh nâng niu nụ hoa nhỏ thật lâu, bất chợt nụ hôn đó trượt dài xuống vùng cấm địa. Hồng Anh ngượng ngùng, cô khép chân lại và ngăn cản:
-- Anh không được làm bậy... Phong, đừng làm thế!
Hai tay bị trói chặt, Hồng Anh bất lực để mặc Nam Phong tùy ý động chạm và mơn trớn cơ thể mình.
-- Tôi không thể nghe em được.
Khẽ kéo chân Hồng Anh lên cao, Nam Phong cúi đầu và nhẹ nhàng đặt xuống mê cung bí ẩn một nụ hôn, hơi nóng và sự mềm mại của cánh môi anh khiến cơ thể cô co rút từng hồi.
-- Phonggg... ahhh... anh dừng lại đi...
Ưh... Phong... dừng lại...
Từ sâu trong cơ thể, mạch suối ngầm đã bị Nam Phong đánh thức, theo tác động của môi lưỡi, thứ chất lỏng thơm ngào ngạt ấy nhẹ nhàng chảy ra khỏi mê cung ẩm ướt. Nam Phong si mê không bỏ sót chút nào, nụ hôn như mang theo luồng điện, Hồng Anh co giãy theo từng cái chạm môi... Ham muốn của Nam Phong đang bùng cháy một cách dữ dội, anh không kiên nhẫn thêm được nữa, dừng lại hành động yêu thương cơ thể Hồng Anh, anh xoay người cô lại và tự tin đưa cự vật đi thẳng vào hang sâu ẩm ướt.
-- Phongg... Anh dừng lại...
Hồng Anh nằm sấp trên giường, cơ thể cứ thế để mặc cho người đàn ông vô lý ấy giày vò và chiếm hữu.
-- Tôi dừng lại... em nỡ sao?
-- Anh... là đồ biến thái!
Nam Phong bật cười thích thú, tuy nhiên câu nói ấy không khiến anh dừng lại hành động đầy cảm giác thỏa mãn này, thân thể vận động nhịp nhàng, và nơi thầm kín ấy, Hồng Anh cũng đón nhận anh rất nhiệt tình, nơi đó co rút lại và ôm chặt lấy vật đàn ông của anh và không ngừng co bóp.
-- Ahhh... Phong... chậm lại một chút... Phong...
-- Em đau sao?
Nam Phong ngưng lại và hỏi.
-- Anh dừng lại đi.
-- Nói "Phong, em đau, anh làm nhẹ thôi" thì tôi sẽ làm nhẹ hơn một chút...
-- Biến thái!
Hồng Anh vừa dứt lời, Nam Phong lập tức đưa cự vật đi thẳng vào hang sâu với lực rất mạnh.
-- Ahhhh...
Hồng Anh bật lên tiếng rên thất thanh.
-- Nói đi, gã trai đó... đã làm gì em rồi?
Cơn ghen tuông chợt hiện hữu, nhớ lại lời nói của Huy - gã trai đáng ghét dám ngạo mạn tự xưng là người yêu của Hồng Anh. Hừ, thật tức chết đi được!
-- Anh hỏi làm gì?
Nam Phong lại dùng sức và ấn vào sâu hơn.
-- Ahhh... anh điên rồi... làm nhẹ chút!
Nam Phong bướng bỉnh không nghe lời Hồng Anh, thân dưới vẫn ra vào miệt mài, thỉng thoảng anh cúi xuống và ôm gọn lấy hai trái đào căng mịn mà xoa nắn.
-- Nói đi... em có thích gã đó không?
-- Thích!!
Nam Phong bực tức đi vào sâu hơn, lực mạnh hơn và liên tiếp không ngừng.
-- Ơhhh... anh... anh... dừng lại... Phong... xin anh...
-- Có thích hắn ta không?
-- Không thích... không thích...
Hồng Anh mệt nhọc đáp lời. Lúc này Nam Phong mới ngưng lại và xoay cô về tư thế nằm ngửa, kéo chân cô gác lên hông mình và hung hăng tiến vào bên trong.
-- Em là người phụ nữ của tôi... không cho phép gã trai nào được quyền đến gần em!
Nam Phong dây dưa không dứt tại nơi thầm kín, anh thật sự bị nghiện cơ thể của người con gái này, trong cơn say hoan lạc, Nam Phong thì thầm những lời dịu dàng như một cách để khẳng định chủ quyền...
Bình luận facebook