• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Mong Ước Lâu Bền - Truyện Full (1 Viewer)

  • Chương 22

Trong đó có một người tên là Nghiêm Thiếu Bình thúc một đấm vào bụng Dương Phàm:
-Cái thằng ranh này, có bạn gái mà không chịu nói một tiếng!
-Ấy da…- Dương Phàm nhướn mày: -Mấy thằng các cậu thằng nào cũng như hổ như báo, nếu như chưa an toàn tuyệt đối, tôi nào dám dẫn đến trước mặt các cậu?
Nghiêm Thiếu Bình cười gian xảo:
-Cậu dựa vào đâu mà nói bây giờ cậu đã an toàn tuyệt đối?- nói rồi Nghiêm Thiếu Bình quay sang Khả Nhi nói: -Em dâu, điệu nhảy đầu tiên của tối nay anh đặt trước rồi nhé! Đến lúc ấy anh em mình giao lưu đôi chút nhé!
Dương Phàm nghiêm mặt:
-Vợ bạn chớ động vào, chẳng nhẽ cậu không hiểu đạo lí này à?
-Ái dà, lại còn “vợ bạn” nữa cơ đấy- một người khác chen vào góp vui: -Đã là vợ rồi cơ đấy?
Khả Nhi đỏ mặt cười:
-Em rất vui được nhận lời mời của anh, nhưng đáng tiếc là em không biết khiêu vũ, thế nên không thể nhận lời anh được!
-Bạn không biết khiêu vũ á?- cô gái tên là Đồng Đồng thốt lên kinh ngạc: -Vậy bạn có thể làm gì trong khi tham gia các buổi tiệc xã giao? Gia đình bạn chưa bao giờ mời thầy dạy khiêu vũ cho bạn à?
-Đại tiểu thư à…- Dương Phàm lạnh lùng bảo: -Không phải ai cũng thích tham gia mấy hoạt động xã giao vô vị ấy đâu! Khó khăn lắm tôi mới tham gia một lần, hơn nữa lại thấy vợ mình bị người khác ôm ở trong tay nào có dễ chịu gì! Tôi không cho phép vợ mình học khiêu vũ, tránh để cho mấy tên háo sắc có cơ hội lợi dụng!
-Hài, chẳng phải cậu cũng là cao thủ khiêu vũ à?- có người nói đùa: -Hinh Hinh luyện tập với cậu bao nhiêu năm, chẳng phải đã bị cậu lợi dụng hết rồi hay sao?
Dương Phàm giả vờ kinh ngạc:
-Tôi có giống người đói đến mức không kén đồ ăn thế không hả?- khiến cho cả đám người cười ầm ĩ.
-Dương Phàm…- Hinh Hinh gầm lên.
….
Ầm ĩ một hồi lâu đã đến lúc bữa trưa bắt đầu. Dương phu nhân là bậc phụ huynh duy nhất ở đây. Bà ngồi ở ghế đầu của cái bàn ăn hình chữ chật, những người khác ngồi ở hai bên bàn ăn.
Dương Phàm nhìn vào dụng cụ ăn trước mặt, nhíu mày hỏi:
-Sao lại ăn đồ Tây à?
-Là vì con đấy!-Dương phu nhân tươi tỉnh đáp: -Mẹ nhớ là con thích ăn đồ ăn kiểu Mỹ- dứt lời bà quay sang hỏi Khả Nhi: -Khả Nhi, thế còn cháu? Cháu thích ăn món ăn gì?
Dương Phàm cướp lời:
-Khả Nhi cũng thích ăn đồ ăn Trung Quốc giống con!
-Hài…- Dương phu nhân mặt không biến sắc, vẫn mỉm cười bảo:-Thế thì trưa nay cố ăn đi vậy! Tối nay ta sẽ dặn đầu bếp làm nhiều món ăn Trung Quốc!
-Thưa bác…- Khả Nhi bình thản đáp: -Cháu chưa từng ăn đồ ăn tây nên không thể nói được là có thích hay không. Nhưng cháu rất vui được nếm thử những món ăn mới lạ! Nếu như bác không để ý, bác có thể dạy cho cháu sử dụng dụng cụ ăn như thế nào được không ạ?
-Được thôi…- Dương phu nhân khẽ nói, tay cầm dụng cụ ăn lên cho Khả Nhi nhìn thấy: -Dụng cụ ăn dùng cho các món ăn tây được du nhập vào nước ta khá lâu rồi. Cái này dùng để ăn trong đĩa thức ăn đầu tiên, cái này dùng để ăn đồ ăn chính!
Nhìn thấy mẹ và Khả Nhi có vẻ rất hòa hợp, Dương Phàm có đôi chút an tâm. Có thể sự việc không hề khó khăn như anh vốn tưởng.
Khả Nhi cầm dao và dĩa lên học theo Dương phu nhân, vụng về cắt miếng bít tết trên đĩa. Không may con dao va phải đĩa làm phát ra tiếng ồn. Đồng Đồng bật cười nhưng lập tức lấy tay che miệng lại. Bỗng nhiên một tiếng động nữa to hơn phát ra từ phía đối diện. Dương Phàm quắc mắt nhìn Đồng Đồng khiến cho cô ấy sợ hãi lập tức cúi gằm xuống. Dương Phàm ném dao nĩa xuống bàn rồi gọi người phục vụ đằng sau:
-Mang cho tôi hai đôi đũa ra đây!
-Dương Phàm…- Dương phu nhân nghiêm nghị: -Con làm cái gì vậy hả? Ăn cơm cũng không để cho người khác được yên!
Dương Phàm cười hi hi:
-Mọi người cứ tiếp tục ăn đi, tôi không quen dùng dao nĩa cho lắm! Chúng ta là người Trung Quốc, ăn đũa vẫn thấy dễ chịu hơn!- anh đưa một đôi đũa đến trước mặt Khả Nhi: -Khả Nhi, em ăn đũa với anh nhé!
Khả Nhi ngẩng đầu lên nhìn Dương Phàm, đôi mắt anh dịu dàng đến khó tin. Khả Nhi chợt thấy tim mình như ngừng đập, cô lặng lẽ nhận lấy đôi đũa từ tay anh.
Sau khi ăn trưa xong, Lương Dung Hinh liền tìm cơ hội kéo Dương Phàm qua một bên:
-Lúc nãy có phải cậu giận Đồng Đồng không?
-Đúng- Dương Phàm thẳng thắn thừa nhận:Vợ của tôi chỉ cần tôi thích là được, đâu đến phiên người khác cười nhạo?
-Đồng Đồng không có ác ý đâu- Lương Dung Hinh nhẹ nhàng khuyên bảo Dương Phàm: -Cậu là con trai, phải nghĩ thoáng đi một tí, đừng so đo với cô ấy!
Dương Phàm lạnh lùng:
-Đồng Đồng trước nay tính tình hà khắc. Những chuyện khác tôi chẳng thèm so đo với một đứa con gái làm gì. Nhưng tốt nhất đừng có ác ý với Khả Nhi, nếu không tôi chẳng nể nang gì cô ta đâu! Nếu như ngay cả vợ của mình còn không bảo vệ được thì tôi còn là một thằng đàn ông sao?
Lương Dung Hinh bĩu môi:
-Vợ, vợ, đừng có mà ngọt ngào như vậy! Hai người vẫn chưa phải là vợ chồng mà!
-Đó là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra!- Dương Phàm kiên quyết: -Cả đời này tôi chỉ kết hôn với Khả Nhi mà thôi! Nếu là người khác tuyệt đối không kết hôn!
Lương Dung Hinh ngẩn người một lát rồi hỏi:
-Cậu dám chắc là người ta đồng ý gả cho cậu chắc?
-Đương nhiên, đợi Khả Nhi tốt nghiệp xong, chúng tôi sẽ lập tức kết hôn. Nếu cô ấy không chịu, ngày nào tôi cũng đeo bám cô ấy, đuổi hết những kẻ có ý định dòm ngó cô ấy đi! Khiến cho cô ấy chỉ có thể lấy mình tôi thôi!-Dương Phàm nói như chuyện đương nhiên.
Lương Dung Hinh vỗ trán thở dài:
-Đúng là phương pháp vô lại!
Dương Phàm thẳng thắn:
-Thay vì phải hối hận cả đời, chi bằng vô lại một lần xem sao!
Suốt cả buổi trưa Khả Nhi cảm thấy vô cùng vô vị. Những người khác vì nể mặt Dương Phàm, hoặc cũng có thể là vì gia giáo nên ai nấy đều tỏ ra rất lịch sự với cô. Nhưng cô không sao bước vào thế giới của họ được. Cô không biết bơi, không biết chơi đánh golf, chơi bowling…Đám con trai thì nói chuyện xe đua, chơi trượt tuyết ở Thụy Sĩ, núi Phú Sĩ ở Nhật Bản…Còn con gái thì nói chuyện nhãn hiệu thời trang, nước hoa, ví da….toàn là những chủ đề lạ hoắc. Khả Nhi đành phải đứng ngoài cuộc.
Khả Nhi bắt đầu nhớ đến những người bạn trong kí túc của mình, ngày ngày cười đùa vui vẻ, chẳng chút quy tắc hay ràng buộc nào, cùng ăn đồ ăn vặt, mặc dù không phải là món ăn thượng hạng nhưng ăn thật là ngon, quần áo mặc lẫn của nhau, chẳng phải là nhãn hiệu gì nổi tiếng nhưng mặc vào vẫn thấy đẹp. Đó mới là nơi thích hợp với cô. Nhìn thấy Dương Phàm đang hào hứng nói cười trong đám đông, Khả Nhi dần dần hiểu ra từ trước đến nay anh vốn không thuộc vào thế giới của mình. Mặc dù Dương Phàm ở ngay bên cạnh Khả Nhi nhưng cô cảm thấy anh thật xa cách.
Gần tối, khách khứa bắt đầu lục tục kéo tới. Dương Phàm và Lương Dung Hinh bị Dương phu nhân gọi đến chào hỏi khách quý. Dương Phàm đi theo sau mẹ, thẫn thờ trong đám khách khứa, ánh mắt liên tục hướng về Khả Nhi.
Dương phu nhân liếc nhìn con trai, bất mãn nhắc nhở:
-Để tâm chút đi!
-Mẹ…- Dương Phàm nhíu mày, thể hiện rõ sự khó chịu. Anh vốn dĩ rất ghét những nơi như thế này. Nếu như đổi lại là mọi ngày anh đã sớm bỏ đi rồi: -Khách khứa không nhất thiết phải do con tiếp, con…
-Chỉ Huyên…-một người khách vừa bước vào cửa đã ngắt lời Dương Phàm: -Lâu lắm không gặp!
Dương phu nhân vui vẻ tiến lên phía trước nghênh đón:
-Đúng vậy! Đã gần một năm rồi không gặp, cậu ngày càng đẹp ra!
Trông có vẻ như là bạn bè thời trẻ của Dương phu nhân. Hai người nói chuyện rất hào hứng, tạm thời không có chuyện gì của Dương Phàm và Lương Dung Hinh nên hai người lặng lẽ đứng lùi vào một góc.
Nhân lúc rảnh rỗi, Lương Dung Hinh cười nhạo Dương Phàm:
-Cả buổi mắt của cậu cứ dính vào bạn gái. Có cần phải phô trương đến thế không? Sợ người khác cướp mất cô ấy à? Hay là sợ có ai bắt nạt cô ấy?
Dương Phàm cười cười, trong mắt phảng phất sự lo lắng:
-Không phải, tôi sợ cô ấy chạy mất mà không nói một tiếng!
-Chạy mất?-Lương Dung Hinh tỏ ra khó hiểu: -Tôi thấy cô ấy không giống loại con gái mềm yếu!
-Đương nhiên không phải, mà là hoàn toàn ngược lại. Cô ấy là người con gái thông minh và kiên cường nhất mà tôi từng gặp…- Dương Phàm thở dài, không tiếp tục nói chuyện nữa. Chính vì vậy cô ấy mới không thể chấp nhận được sự lừa gạt và dối trái, không chịu thỏa hiệp, không chịu nhận bất kì ân huệ của ai.
Lương Dung Hinh tò mò hỏi tiếp:
-Nếu đã như vậy, cậu còn gì phải than thở?
Dương Phàm làm như không nghe thấy, ánh mắt chăm chú nhìn Khả Nhi. Cô ngồi một mình ở trong phòng, tay cầm một cốc coktail sặc sỡ, từ từ uống cạn. Có thể là vì mùi vị không tồi nên Khả Nhi nghĩ một lát rồi lại với tay lấy cốc nữa. Khả Nhi không uống được nhiều rượu, mà hàm lượng cồn trong cocktail khá cao, Dương Phàm thấy vậy liền chạy về phía Khả Nhi.
-Tiểu Phàm…- Dương phu nhân đã hàn huyên tâm sự với bạn xong liền lớn tiếng gọi anh: -Các con mau đi thay quần áo đi! Đừng quên hôm nay con là chủ nhân, nên mời Hinh Hinh nhảy một điệu. Hơn nữa mọi người đều rất hứng thú nghe các con hợp tấu đàn dương cầm và violong. Mở đầu buổi tiệc sẽ là tiết mục đó nhé!
Dương Phàm nhìn mẹ rồi lại ngoảnh sang nhìn Khả Nhi. Không biết Dương Dĩnh đã xuất hiện từ lúc nào, đang ngồi bên cạnh Khả Nhi và nói chuyện với cô ấy. Anh thở phào như trút bỏ được gánh nặng trong lòng, yên tâm nói hỏi thẳng mẹ mình:
-Mẹ, mẹ không thích Khả Nhi phải không?
Dương phu nhân bình thản:
-Mới gặp lần đầu, làm sao nói được là có thích hay không?
-Con rất thích Khả Nhi, tiếp xúc nhiều mẹ sẽ thấy cô ấy rất tuyệt!-Dương Phàm nói bằng giọng khẩn thiết: -Mẹ, con dẫn Khả Nhi tới đây là hi vọng mẹ sẽ chấp nhận cô ấy chứ không phải để mẹ lạnh nhạt, không phải là để cô ấy phải mất mặt!
Dương phu nhân mỉm cười:
-Vậy thì mẹ phải làm thế nào để không lạnh nhạt với cô ta? Cô ta có thể hợp tấu đàn violong và dương cầm với con không? Có thể nhảy điệu mở màn với con không? Nếu như cô ta có thể lên sân khấu trong màn biểu diễn này, mẹ rất vui lòng cho cô ta thay thế Hinh Hinh, chắc là Hinh Hinh cũng không để bụng đâu!- mặc dù giọng điệu của Dương phu nhân rất bình thản nhưng thái độ lại vô cùng khinh mạn.
Dương Phàm cảm thấy rất buồn:
-Cái gọi là những môn nghệ thuật cao quý cuối cùng cũng vẫn phải đổi lấy bằng tiền, một thứ vô cùng tầm thường. Những kĩ năng giải trí mà chúng ta phải học chẳng qua cũng là vì số mệnh của chúng ta tốt hơn Khả Nhi một chút, có điều kiện để học hỏi, nhưng điều đó không chứng tỏ được rằng chúng ta giỏi hơn cô ấy. Nếu đổi lại môi trường sống, có thể cô ấy còn giỏi hơn chúng ta gấp bội!
-Nhưng thế gian là bất công như vậy đấy! Có một số người sinh ra đã được vận mệnh sắp đặt phải đứng ở trên cao nhìn xuống kẻ khác. Còn có những người khác lại bị sắp xếp phải đứng ở bên dưới mà nhìn vọng lên, cho dù có nỗ lực đến mấy cũng không thể vươn lên đến đỉnh cao được!
-Nếu như mẹ không chịu chấp nhận Khả Nhi, vậy thì con lập tức cùng cô ấy ra đi! Chẳng có lí do nào để cho cô ấy phải ở lại đây để phải chịu đựng những chuyện vô nghĩa như thế này cả!- Dương Phàm quay người bỏ đi.
-Dương Phàm…- Dương phu nhân nói với theo: -Vì một đứa con gái mà con dám trở mặt với mẹ sao?
Lương Dung Hinh thấy không khí căng thẳng liền vội vàng kéo cánh tay của Dương Phàm:
-Thưa bác, xin bác đừng giận! Cháu với Dương Phàm lập tức đi chuẩn bị, bảo đảm sẽ có một tiết mục cực kì hấp dẫn!- nói rồi Lương Dung Hinh ra sức lôi Dương Phàm vào một căn phòng nhỏ cạnh phòng khách.
Dương Phàm bực mình hất tay Lương Dung Hinh ra:
-Có chuyện gì thì nói đi, lôi lôi kéo kéo chẳng ra cái thể thống gì cả!
-Cậu tưởng là tôi thích thú lắm à? Bị kẹt giữa hai mẹ con cậu thì hay ho lắm sao? –Lương Dung Hinh tức tối: -Đầu óc cậu có phải là có vấn đề không hả? Dám cãi nhau với mẹ vì Tần Khả Nhi? Làm như vậy ngoài việc khiến cho mẹ cậu cảm thấy bực dọc,
Dương Phàm trầm ngâm không lên tiếng.
-Dương Phàm…- Vương Dung Hinh lên tiếng khuyên nhủ: -Muốn để hai bác chấp nhận Khả Nhi cũng cần phải có một quá trình. Sao cậu không thuận theo ý bề trên một chút, xoa dịu quan hệ rồi từ từ tìm hiểu mẹ mình, lấy lòng bố mẹ có phải là chuyện gì đáng xấu hổ đâu?
-Lấy lòng bố mẹ chẳng phải là chuyện gì mất mặt, nhưng…- Dương Phàm cười như mếu: -Nhưng tôi biết là tôi rất hiểu mẹ mình, có thể hôm nay là lần đầu tiên bà ấy gặp mặt Khả Nhi nhưng rất có thể đây không phải là lần đầu tiên bà ấy biết đến sự tồn tại của Khả Nhi. Rõ ràng là bà ấy hiểu rõ về hoàn cảnh của Khả Nhi, chắc chắn bà ấy đã điều tra kĩ lưỡng về cô ấy, cho nên…- Dương Phàm bất chợt im bặt, lồng ngực đau tức, cảm giác rất khó chịu. Chuyện này đáng lẽ ra anh phải biết từ trước, nhưng thế mà giờ mới nghĩ ra. Bố mẹ của anh đâu phải là người đơn giản, còn anh và Khả Nhi lại có qua lại suốt một năm nay, chẳng nhẽ bọn họ lại còn không biết. Vì thế đích thân mẹ Dương Phàm đã đến tận nơi anh ở để đón anh về, cố ý khiến cho Khả Nhi mất mặt và làm cho cô ấy phải tự lùi bước.
Lương Dung Hinh trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi:
-Hợp tấu một bản nhạc, nhảy một điệu cũng chẳng mất nhiều thời gian. Làm xong những việc mà mẹ cậu sắp đặt, cậu có thể đến bên Tần Khả Nhi, lúc ấy bác gái cũng chẳng có lí do gì để phản đối nữa! Cậu nên tin bạn gái mình mới phải, đúng như cậu đã nói, cô ấy là một người con gái thông minh và kiên cường, lẽ nào không thể ứng phó nổi với những trường hợp như thế này?
Dương Phàm lại lần nữa trầm ngâm. Đương nhiên anh rất tin tưởng Khả Nhi, nhưng anh lại không tin tưởng bản thân mình. Mọi sự rắc rối đều từ anh mà ra, liệu Khả Nhi có tha thứ cho anh không?
Khả Nhi lặng lẽ ngồi dựa vào ghế sô pha, ngước mặt nhìn lên cái đèn chùm long lanh ở giữa phòng khách. Ánh đèn thật huy hoàng, rực rỡ tỏa sáng khắp hội trường. Cô cảm thấy hoa mắt nên khẽ nhắm mắt lại.
-Sao thế? –Dương Dĩnh hỏi: -Uống nhiều quá à?
-Không sao ạ! Khả Nhi cười hi hi: -Mới uống có hai cốc thôi! Lần đầu tiên em uống cocktail đấy! Vốn định uống cho đã nhưng chị lại cản em!
-Dương Phàm nói em không uống được nhiều- Dương Dĩnh khẽ lắc li rượu trong tay mình: -Chị rất ghét phải tham gia những buổi tiệc tùng như thế này. Là cậu ấy gọi chị đến nói chuyện với em, vì đã nhận lời nên nhất định chị phải chăm sóc em!
Nụ cười dần dần tắt ngấm trên mặt Khả Nhi:
-Em xin lỗi!
Dương Dĩnh lắc đầu:
-Không cần phải nói xin lỗi! Chị nói cho em biết chuyện này không phải để cho em phải áy náy, mà là hi vọng em có thể hiểu được tấm lòng của cậu ấy! Có những chuyện Dương Phàm giấu em nhưng tình cảm của cậu ấy dành cho em là thật! Khả Nhi, những chuyện khác chị không tiện nói, chị nghĩ là Dương Phàm muốn tự nói với em! Hi vọng ít nhất em cũng có thể cho Dương Phàm một cơ hội, cố gắng lắng nghe cậu ấy giải thích!
-Thực ra, em đều hiểu cả rồi! Chỉ có điều…- Khả Nhi im lặng hồi lâu, khẽ nói: -Có lẽ, em vốn không nên xuất hiện ở đây!
-Nếu như em hi vọng có tương lai với Dương Phàm, sớm muộn gì em cũng phải đối mặt với những trường hợp như thế này!
Khả Nhi cười hoang mang:
-Đối mặt rồi nhưng chắc gì đã có tương lai?
-Đối mặt rồi chưa chắc đã có tương lai…- Dương Dĩnh với tay lấy cho Khả Nhi một cốc nước hoa quả: -Nhưng nếu như né tránh, chắc chắn em sẽ không có tương lai!
-Tương lai…- Khả Nhi khẽ lẩm bẩm. Ánh đèn chợt tắt phụt, khuôn mặt trắng như tuyết của Khả Nhi bỗng chốc trở nên mờ nhạt.
Mặc dù chỉ là một buổi tiệc gia đình, không cần thiết phải quá trang trọng nhưng phái nữ ai ai cũng mặc quần áo dạ hội. Dương Dĩnh đã mang đến cho Khả Nhi một bộ váy dạ hội. Lần này là một chiếc váy ren dài màu trắng như tuyết phối hợp với một chiếc vòng ngọc trai, đôi giày búp bê gót thủy tinh. Dương Dĩnh trang điểm nhẹ cho Khả Nhi khiến cho khuôn mặt của cô bớt xanh xao và làm bật các nét trên khuôn mặt của Khả Nhi.
Dương Dĩnh hài lòng nhìn Khả Nhi:
-Cơ sở tốt nên chỉnh sửa lại cũng rất nhanh! Hôm nay em thích hợp với kiểu trang điểm này, thanh tao và lịch sự, lại không quá phô trương.
-Tiểu Dĩnh!- Dương phu nhân đột nhiên xuất hiện trong phòng trang điểm: -Hóa ra con ở đây à? Làm cho mợ tìm khắp nơi!
-Mợ!- Dương Dĩnh hỏi: -Mợ tìm cháu có việc gì thế?
-Khó khăn lắm cháu mới chịu tham dự tiệc tùng, chưa thấy đến chào hỏi mợ đã biến mất tăm mất tích. Ta còn tưởng là cháu bỏ về giữa chừng rồi chứ?- Dương phu nhân liếc nhìn bộ lễ phục trên người Khả Nhi, hơi nhíu mày: -Màu trắng à? Quần áo của Hinh Hinh cũng là màu trắng!
Dương Dĩnh vội vàng giải thích:
-Chỉ cần quần áo kiểu dáng không giống nhau thì không phải là đụng hàng! Hơn nữa đây là chiếc váy cháu thiết kế riêng cho Khả Nhi, tuyệt đối không thể giống của Hinh Hinh được!
-Nhưng mà màu sắc thì giống hệt! Buổi lễ hôm nay được tổ chức để chúc mừng Hinh Hinh. Hơn nữa con bé còn phải khiêu vũ điệu đầu tiên nữa!
-Mợ à…- Dương Dĩnh khẩn cầu: -Cho dù là quần áo có giống hệt nhau thì phong cách của người mặc cũng khác nhau mà! Bộ váy này cực kì thích hợp với Khả Nhi, mặc lên người cô ấy rất đẹp, không uổng công cháu tự tay thiết kế!
Dương phu nhân cười nhạt:
-Tiểu Dĩnh, cháu có thích xem ti vi không?
-Hơ? –Dương Dĩnh kinh ngạc không hiểu Dương phu nhân có ý gì.
-Cháu đã từng xem cảnh nhân vật phụ chiếm ưu thế hơn nhân vật chính chưa?
Khả Nhi lặng lẽ đi vào phòng thay đồ, Dương Dĩnh không nỡ liền gọi:
-Khả Nhi…
Dương phu nhân mỉm cười đắc chí:
-Khả Nhi quả nhiên là một đứa trẻ ngoan! Tiểu Dĩnh, cháu mau đổi cho Khả Nhi một bộ lễ phục khác đi!
Dương Dĩnh ngập ngừng:
-Giờ thì lấy đâu ra lễ phục khác mà thay ạ?
-Không sao đâu chị, em không cần mặc lễ phục đâu! Đã xinh đẹp bẩm sinh thì mặc gì cĩng vẫn đẹp mà!- Khả Nhi cầm bộ lễ phục đã thay, đi ra khỏi phòng thay đồ, cẩn thận gấp lại rồi nhét vào trong tủ quần áo: -Chị Dĩnh, chỉ tiếc là bộ quần áo xinh đẹp này em không có duyên được mặc lâu hơn một chút!
Dương phu nhân đắc chí nhìn Khả Nhi.
Khả Nhi vui vẻ mỉm cười với bà, ngồi trước gương cởi tóc ra rồi chải mái tóc dài mượt mà của mình. Dương phu nhân phát hiện ra Khả Nhi nói quả không sai, trên người cô đang tỏa ra một vẻ đẹp rất tự nhiên. Mặc dù chiếc váy xanh trên người cô không thể nào so bì với những chiếc váy hàng hiệu đắt tiền, nhưng khi mặc trên người Khả Nhi vẫn chẳng hề thua kém. Hơi thở cổ điển toát lên từ con người Khả Nhi. Hóa ra chiếc vòng ngọc trai và đôi giày gót thủy tinh cũng vẫn hợp với bộ váy màu xanh này. Dương Dĩnh có thể dễ dàng trang điểm lại cho Khả Nhi để phù hợp với chiếc váy này.
Bữa tiệc được mở màn bằng tiết mục hợp tấu đàn dương cầm với violong của Dương Phàm và Lương Dung Hinh. Hôm nay quả nhiên Lương Dung Hinh mặc một bộ váy màu trắng muốt, mái tóc ngắn được tạo kiểu rất phù hợp với bộ lễ phục, trên đỉnh đầu con đeo một chiếc vương miện nhỏ xíu, lớp trang điểm làm nổi bật khuôn mặt cô. Dương Phàm cũng đã thay một bộ quần áo khác, một bộ quần áo lễ phục màu đen sang trọng. Ánh đèn hào nhoáng chiếu vào người anh, khiến cho Dương Phàm càng trở nên anh tuấn và phong độ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom