-
Chương 26
-Bố…- Dương Phàm cắt ngang lời bố: -Nếu như bố định giảng đạo lí cho con, khuyên con nên chia tay Khả Nhi, con chỉ có thể xin bố thứ lỗi. Trong thời gian gần đây, đạo lí lớn đạo lí nhỏ con đều nghe hết rồi, con cũng mệt mỏi vì phải nghe những đạo lí ấy lắm rồi!
Dương Kiến Quốc xoay người lại nhìn con trai,vẻ mặt như đang mỉm cười:
-Thế nên con không chịu về nhà?
-Về hay không về có khác gì nhau đâu?- Dương Phàm đáp: -Bố thường xuyên không có nhà, mẹ cũng thường xuyên đi công tác, về nhà chỉ thấy có căn phòng trống hoác!
Trong phòng chỉ có một cái ghế, Dương Phàm ngồi quỳ dưới chân bố. Dương Kiến Quốc vỗ vào bên cạnh rồi bảo Dương Phàm:
-Ngồi xuống đây, lâu lắm rồi bố con mình không nói chuyện!
Dương Phàm đoán là lại một bài thuyết giáo nên chậm rãi ngồi xuống bên cạnh bố, vẻ mặt có vẻ miễn cưỡng.
Dương Kiến Quốc cười bảo:
-Bố cũng từng có một thời trai trẻ mà!
Mở đầu hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Dương Phàm khiến cho anh vui mừng nhìn bố.
-Bố với bà ấy từng là bạn học ở đại học, là lớp sinh viên đầu tiên sau khi khôi phục lại chế độ thi đại học. Bà ấy thích viết thơ, bố bị lôi cuốn bởi những bài thơ trữ tình của bà ấy. Thời trai trẻ là giai đoạn tình cảm rất mãnh liệt. Ông bà nội của con càng phản đối kịch liệt, bố càng chống đối quyết liệt hơn, cho rằng tình yêu của mình còn tuyệt vời hơn cả mối tình của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài…- nhớ lại những chuyện ngày xưa, Dương Kiến Quốc liền bật cười: -Để thoát khỏi sự ép buộc của gia đình, bảo vệ tình yêu của mình, bố và bà ấy đã rời bỏ Bắc Kinh để về quê hương của bà, một vùng quê xa xôi, cho rằng có thể dựa vào đôi bàn tay và trí tuệ của mình để tạo ra một cuộc sống hạnh phúc.
-Về sau sao lại chia tay ạ?- Dương Phàm tò mò: -Bởi vì mẹ sao?
Dương Kiến Quốc bật cười:
-Đương nhiên là không! Lúc ấy bố còn chưa quen mẹ con! Cái thời đại lúc ấy không thể tự xin việc làm như bây giờ, các sinh viên phải phụ thuộc vào sự phân công của nhà trường mới có thể tìm được việc làm. Bọn bố đều không nhận được sự phân công của trường. Gia đình bà ấy rất nghèo, trên có già, dưới có trẻ, hi vọng của cả gia đình đều gửi gắm vào bà ấy. Bố lại không thể gánh vác được gánh nặng ấy. Những kẻ như chúng ta, thoát ra khỏi hào quang của gia đình sẽ hoàn toàn trắng tay. Những khó khăn trong cuộc sống đã khiến cho bà ấy ngày càng tài giỏi, còn bố mỗi khi nghĩ đến việc phải bỏ phí tuổi thanh xuân ở vùng quê nghèo này, không thực hiện được lí tưởng của mình, tất cả mọi điều học được đều trở nên lãng phí thế nên cảm thấy không cam tâm. Dần dần, bố và bà ấy cảm thấy oán hận và giày vò lẫn nhau. Cuối cùng có một ngày, bà ấy không thể chịu đựng được những áp lực của cuộc sống, đã giấu bố viết cho ông bà nội một bức thư. Chẳng bao lâu sau, bố đã bị dẫn về Bắc Kinh, còn bà ấy được điều đến công tác ở một đơn vị như ý nguyện và lấy một người đàn ông khác.
-Bố có hận bà ấy không?
-Không…- Dương Kiến Quốc lắc đầu: -Bố không thể mang lại hạnh phúc cho bà ấy, bà ấy có quyền lựa chọn một cuộc sống tốt đẹp hơn. Vài năm trước, bố đi khảo sát ở cơ sở, vô tình gặp lại bà ấy. Bà ấy và chồng đều đã là cán bộ ở huyện, có hai đứa con một trai một gái, tinh thần cũng rất tốt, người cũng béo khỏe hơn nhiều. Ít nhất những điều đó cũng cho thấy bà ấy có một cuộc sống hạnh phúc. Tâm trạng khi chúng ta gặp lại nhau cũng rất bình thản, chỉ nói dăm ba câu chuyện như những người bạn cũ. Nghĩ lại thứ tình cảm thời trai trẻ khiến cho mình đau đớn đến không muốn sống tiếp giờ mới phát hiện ra rằng nó chẳng hề quan trọng đến như vậy, chẳng qua chỉ là do tâm lí lãng mạn trong tình yêu đang hoành hành mà thôi.
-Thế còn mẹ thì sao? Bố đã từng yêu mẹ chưa?
-Mẹ con là một người phụ nữ hoàn mỹ, là một người vợ cực kì lí tưởng của đàn ông. Còn về tình yêu, đến độ tuổi như bố hiện nay con sẽ hiểu ra rằng, còn có rất nhiều thứ tình cảm còn quan trọng hơn cả tình yêu. Ví dụ như con, con trai duy nhất của bố, không có gì có thể khiến cho bố trân trọng như con đâu!
-Thế những người phụ nữ ở bên ngoài của bố là cái gì?
Dương Kiến Quốc lạnh lùng:
-Chẳng là cái gì cả!
Dương Phàm phẫn nộ đáp:
-Thế nhưng tất cả những gì bố làm đã làm tổn thương con và mẹ.
Dương Kiến Quốc hơi cúi đầu vẻ biết lỗi:
-Là do bố sơ ý, sau này bố sẽ để ý hơn!
Dương Phàm không nói gì nữa, ngầm đoán ra được là bố đến đây không chỉ là để kể lại mối tình của mình thời trai trẻ. Anh đang chờ đợi bố nhắc đến chuyện của Khả Nhi.
Thế nhưng Dương Kiến Quốc chẳng hề đả động đến chuyện của Khả Nhi, chỉ hỏi han Dương Phàm về những chuyện có liên quan đến học tập và công việc rồi bảo anh:
-Hiện giờ là đầu tháng 12, bố đã nói chuyện với đơn vị nơi con đang thực tập. Thời gian thực tập của con sẽ kết thúc vào cuối tháng 12 này, đơn vị ấy sẽ không kí hợp đồng với con.
Dương Phàm kinh ngạc:
-Bố…
Dương Kiến Quốc đứng dậy, vẻ mặt ung dung:
-Ông ngoại con đang cần một người nối nghiệp, đầu tháng sau con hãy đến Thượng Hải, cố gắng học tập để sớm trở thành người kế nghiệp cho ông.
Dương Phàm phẫn nộ:
-Dùng một lí do vô lí như vậy để ép con và Khả Nhi phải chia tay sao?
Dương Kiến Quốc nhìn vào cậu con trai còn cao hơn mình. Con trai đã lớn rồi, lại đang có tâm lí chống đối. Ông vỗ vai con trai bảo:
-Mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi. Con không thể tìm được công việc thích hợp ở Bắc Kinh này đâu!
-Bố…- Dương Phàm phẫn nộ: -Bởi vì người yêu bố từng bán đứng bố nên bố cũng cho rằng Khả Nhi sẽ như vậy, có phải không?
-Đối với bản thân đứa con gái tên là Tần Khả Nhi ấy bố không có ý kiến gì…- Dương Kiến Quốc nói: -Bố của nó là Trịnh Đại Vĩ nửa năm trước vì tham ô, nhận hối lộ đã bị tống vào tù. Con nên hiểu rõ thân phận của mình, lấy một đứa con gái của một tội phạm thì cho dù có đi đến đâu cũng sẽ là gặp phải sự khinh bỉ của mọi người.Con không thích Hinh Hinh, không muốn lấy nó…không sao. Con có thể lựa chọn một người vợ mà con thích, nhưng ít nhất phải có xuất thân trong sạch.
-Khả Nhi mang họ Tần, cô ấy không có bố, càng không làm sai điều gì!
-Người khác không nghĩ như vậy đâu. Huyết thống không thể cắt đứt được, nó có nhận hay không thì việc bố đẻ là một tù nhân chính là một sỉ nhục lớn trong cuộc đời của nó…- Dương Kiến Quốc tiếc nuối lắc đầu: -Có đôi khi hiện thực lại tàn khốc như vậy đấy!
Hai hàng mi của Dương Phàm khẽ cụp xuống, giọng nói của anh nhỏ nhưng vô cùng kiên định:
-Con không sống vì người khác!
Dương Kiến Quốc bật cười, thanh niên phải có ý chí như vậy, không sợ trời không sợ đất:
-Chuyện sau này cứ để sau này hãy nói. Nói tóm lại con không thể lấy nó ngay lập tức được có phải không nào? Hãy qua chỗ ông ngoại trước đi. Nếu như tình cảm của con và Tần Khả Nhi đủ sâu, xa cách vài tháng có thể thay đổi được gì đâu?
Dương Phàm vẫn cố chấp, không khí trở nên vô cùng ngột ngạt.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Dương Phàm nghe điện thoại, mặt mày biến sắc, vội vàng nói:
-Cám ơn cậu Chính Hạo!
Ngắt điện thoại, Dương Phàm trợn mắt nhìn bố:
-Bố và mẹ đã bàn bạc cả rồi, mỗi người lo một việc. Bố đến tìm con, mẹ đi tìm Khả Nhi, ép cô ấy phải rời bỏ con có đúng không?
Dương Kiến Quốc chau mày không nói.
Ánh mắt Dương Phàm trở nên đau thương:
-Bố mẹ luôn cho mình là đúng, chưa bao giờ đứng từ địa vị của con mà nghĩ. Từ nhỏ đến lớn, ngoài cho con đầy đủ về vật chất, bố mẹ đã cho con được bao nhiêu yêu thương và quan tâm? Thời gian mà chú Lưu và thím Thẩm chăm sóc cho con còn nhiều hơn cả bố mẹ. Từ nhỏ đã không lo, giờ sao lại chen ngang vào cuộc sống của con?- Dương Phàm nói xong liền lao ngay ra cửa.
Không đợi được đến khi xe buýt đến, cũng không đón được taxi, Dương Phàm quyết định chạy bộ. Một chiếc xe hơi ở phía sau trờ đến. Dương Kiến Quốc kéo kính cửa sổ xe xuống rồi bảo:
-Lên xe đi, bố dẫn con đi tìm người!
Dương Phàm nhìn ông bằng ánh mắt nghi hoặc, Dương Kiến Quốc thở dài:
-Tiểu Phàm, ta là bố của con mà!
Khả Nhi hai tay cầm cuốn “Gia tộc Kim phấn” rồi nói với Hoa Chỉ Huyên:
-Thưa bác, cám ơn bác đã tặng cháu cuốn sách này. Cháu nhất định sẽ đọc thật kĩ!
Khả Nhi vừa quay người định ra về thì Dương Phàm ào đến như một cơn gió. Khả Nhi còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì Dương Phàm đã ôm chặt lấy hai vai cô:
-Khả Nhi, em không sao chứ? Cho dù mẹ anh có nói gì em cũng đừng để bụng! Quyết định của chúng ta mới là quan trọng nhất!
Vì Dương Phàm vừa nói vừa lắc mạnh người Khả Nhi khiến cho cuốn sách trên tay cô rơi xuống đất. Khả Nhi dở khóc dở cười:
-Dương Phàm, anh làm em chóng hết cả mặt rồi đấy!
-Hơ?- Dương Phàm định thần lại quan sát sắc mặt của Khả Nhi, không hề có dấu hiệu của sự buồn bã hay tức giận. Anh thở phào nhẹ nhõm. Anh định ôm chặt lấy cô nhưng đột nhiên nhớ ra sự có mặt của bố mẹ, thế nên anh lập tức dừng lại, đưa tay ra nắm chặt lấy tay Khả Nhi, nhìn thẳng vào mặt bố mẹ và bảo:
-Bố, mẹ, tất cả quyết định đều ở con, bố mẹ đừng làm khó Khả Nhi nữa!
-Dương Phàm,…- Khả Nhi định lên tiếng giải thích.
-Mau đi thôi!- Dương Phàm không để Khả Nhi kịp giải thích đã vội vàng lôi cô đi.
Hoa Chỉ Huyên và chồng nhìn nhau, bà cười chua xót:
-Con trai lại nhìn tôi như vậy đấy!
Dương Kiến Quốc vỗ vỗ vào vai vợ, bình thản nói:
-Cứ để cho nó đi! Thanh niên không vấp váp thì không biết quay đầu đâu!
Dương Phàm vội vàng kéo Khả Nhi về phòng trọ của mình, thấp thỏm hỏi:
-Khả Nhi, nếu như mẹ anh có nói điều gì quá đáng, anh xin lỗi em. Là do anh không tốt, anh không bảo vệ được em!
Khả Nhi ngẩng đầu chăm chú quan sát Dương Phàm. Đúng là anh đã gầy đi nhiều lắm, cái cằm đã nhọn hơn, râu mọc lởm chởm, những đường gân đỏ nổi đầy trong mắt, hốc mắt lõm sâu, hình như là do đã thức đêm quá nhiều, mái tóc đã dài ra, đôi môi khô nứt nẻ. Cô nhớ lại dáng vẻ của anh lúc mới quen cô, khôi ngô tuấn tú, phong độ hơn người.
-Khả Nhi?- thấy Khả Nhi trầm ngâm trong nói, Dương Phàm càng thêm bất an: -Người sống cả đời với em là anh chứ không phải bố mẹ anh. Nếu như em vì những điều mẹ anh nói mà rời bỏ anh như vậy là không công bằng!
Khả Nhi khẽ đưa tay nên vuốt ve làn môi anh:
-Mẹ anh không nói khó gì em cả, chỉ gọi em đến uống trà rồi nói vài câu về mấy nhân vật trong tiểu thuyết ấy mà!
-Tiểu thuyết?- Dương Phàm nghĩ một hồi rồi thở dài: -Lại là “Gia tộc Kim phấn” chứ gì?
Khả Nhi kiễng chân đặt môi lên môi anh, đầu lưỡi cô lướt nhẹ trên môi anh, làm ướt đôi môi khô nứt của anh.
Dương Phàm hơi ngẩn người ra vì kinh ngạc rồi lập tức ôm chặt lấy Khả Nhi, nồng nàn hôn lên môi cô. Kể từ sau bữa tiệc tối hôm đó, Khả Nhi không còn đến căn hộ của Dương Phàm nữa. Anh thận trọng không dám lỗ mãng. Rất nhiều đêm anh nhớ cô đến phát điên. Những ham muốn cố gắng kìm nén bấy lâu như càng trở nên mãnh liệt hơn, sự nhớ nhung sôi sục bùng lên dữ dội như núi lửa phun trào. Khoảnh khắc vào bên trong cơ thể cô, anh thấy lòng mình nhẹ nhõm như trút được gánh nặng trong lòng. Hai người ôm chặt lấy nhau, cảm nhận nhịp đập trái tim của nhau, trong lòng cảm thấy bình yên đến lạ thường, cả hai vẫn đang thuộc về nhau, thân thể hòa quyện với nhau thật ngọt ngào, những giọt mồ hôi đam mê khẽ lướt qua làn da. Sau khi đạt đến cao trào của cảm xúc, Dương Phàm thì thầm vào tai Khả Nhi trong tiếng thở gấp gáp:
-Khả Nhi..anh…rất vui!
Cô nghe thấy mình lí nhí nói với anh:
-Em yêu anh!
Dương Phàm mệt mỏi ôm chặt lấy Khả Nhi nằm nghỉ ngơi ở trên giường, đôi tay vuốt ve làn da mịn màng của cô. Đã lâu lắm rồi anh không có cảm giác được ngủ một giấc ngon lành, thế nên anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ nhưng cánh tay vẫn ôm chặt quanh eo Khả Nhi. Khả Nhi bỏ tay anh ra, nhẹ nhàng ra khỏi giường.
Trên bàn bày đầy những bức vẽ, còn có cả một chồng bản đồ đặt ở dưới góc tường bởi vì trên bàn đã không còn chỗ để. Máy tính vẫn đang hoạt động. Khả Nhi mở màn hình lên, trên destop là là một bảng thống kê, ghi lại thời gian, số lượng bản vẽ gốc đã nhận và thời gian phải giao lại cho người ta. Khả Nhi tỉ mỉ xem xét. Cuối cùng cô cũng hiểu ra, Dương Phàm mỗi tuần nhận cả đống bản vẽ rồi phải chế tác thành sơ đồ điện tử và giao lại vào tuần sau rồi lại tiếp tục nhận bản vẽ mới. Vì vậy anh bắt buộc phải thức đêm mỗi ngày để hoàn thành, như vậy mới có thời gian vào mỗi cuối tuần để đến trường thăm cô.
Khả Nhi giúp Dương Phàm sắp xếp các bản vẽ thành một chồng gọn gàng, bỗng nhiên một giọt nước mắt rơi trên bản vẽ. Cô vội vàng lấy giấy ăn chấm đi vì sợ sẽ làm nhòe bản vẽ nhưng vừa lau sạch được giọt này thì giọt kia đã lại rơi xuống. Cô ngẩng mặt lên nhìn trần nhà, để mặc những giọt nước mắt lặng lẽ trào ra.
-Khả Nhi…- Dương Phàm không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, nhẹ nhàng đến bên, ôm lấy Khả Nhi từ phía sau: -Anh thích nhìn thấy em trong bộ dạng này. Rất xinh đẹp! Nào, cười một cái nào!
Khả Nhi nhoẻn miệng cười.
Dương Phàm thở dài:
-Thôi bỏ đi, em để lần sau cười tiếp nhé!
Cô nghiêng đầu dựa vào vai anh, hơi thở ấm áp phả qua vai anh:
-Sau này đừng có thức đêm nữa, phải giữ gìn sức khỏe. Công việc làm không hết thì để đến cuối tuần làm.
Dương Phàm không lên tiếng.
-Em sẽ đến đây vào mỗi cuối tuần như trước đây!
Dương Phàm nghe thấy vậy liền cười toe toét:
-Vợ anh thật là tuyệt!
-Còn nữa!- vẻ mặt Khả Nhi rất nghiêm túc: -Sau này có chuyện gì tuyệt đối không được giấu em! Không được chịu đựng một mình!
Anh trợn mắt nhìn cô:
-Anh là đàn ông mà!
Khả Nhi trợn mắt lườm lại:
-Nếu như anh mệt mỏi mà ngã ra đấy thì em phải làm thế nào?
Dương Phàm cười, siết chặt Khả Nhi trong vòng tay:
-Làm gì đến mức độ đó?
-Dương Phàm, hãy hứa với em chúng ta sẽ cùng chia sẽ niềm vui, cùng chịu đựng áp lực. Anh thế nào thì em như vậy!
Dương Kiến Quốc xoay người lại nhìn con trai,vẻ mặt như đang mỉm cười:
-Thế nên con không chịu về nhà?
-Về hay không về có khác gì nhau đâu?- Dương Phàm đáp: -Bố thường xuyên không có nhà, mẹ cũng thường xuyên đi công tác, về nhà chỉ thấy có căn phòng trống hoác!
Trong phòng chỉ có một cái ghế, Dương Phàm ngồi quỳ dưới chân bố. Dương Kiến Quốc vỗ vào bên cạnh rồi bảo Dương Phàm:
-Ngồi xuống đây, lâu lắm rồi bố con mình không nói chuyện!
Dương Phàm đoán là lại một bài thuyết giáo nên chậm rãi ngồi xuống bên cạnh bố, vẻ mặt có vẻ miễn cưỡng.
Dương Kiến Quốc cười bảo:
-Bố cũng từng có một thời trai trẻ mà!
Mở đầu hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Dương Phàm khiến cho anh vui mừng nhìn bố.
-Bố với bà ấy từng là bạn học ở đại học, là lớp sinh viên đầu tiên sau khi khôi phục lại chế độ thi đại học. Bà ấy thích viết thơ, bố bị lôi cuốn bởi những bài thơ trữ tình của bà ấy. Thời trai trẻ là giai đoạn tình cảm rất mãnh liệt. Ông bà nội của con càng phản đối kịch liệt, bố càng chống đối quyết liệt hơn, cho rằng tình yêu của mình còn tuyệt vời hơn cả mối tình của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài…- nhớ lại những chuyện ngày xưa, Dương Kiến Quốc liền bật cười: -Để thoát khỏi sự ép buộc của gia đình, bảo vệ tình yêu của mình, bố và bà ấy đã rời bỏ Bắc Kinh để về quê hương của bà, một vùng quê xa xôi, cho rằng có thể dựa vào đôi bàn tay và trí tuệ của mình để tạo ra một cuộc sống hạnh phúc.
-Về sau sao lại chia tay ạ?- Dương Phàm tò mò: -Bởi vì mẹ sao?
Dương Kiến Quốc bật cười:
-Đương nhiên là không! Lúc ấy bố còn chưa quen mẹ con! Cái thời đại lúc ấy không thể tự xin việc làm như bây giờ, các sinh viên phải phụ thuộc vào sự phân công của nhà trường mới có thể tìm được việc làm. Bọn bố đều không nhận được sự phân công của trường. Gia đình bà ấy rất nghèo, trên có già, dưới có trẻ, hi vọng của cả gia đình đều gửi gắm vào bà ấy. Bố lại không thể gánh vác được gánh nặng ấy. Những kẻ như chúng ta, thoát ra khỏi hào quang của gia đình sẽ hoàn toàn trắng tay. Những khó khăn trong cuộc sống đã khiến cho bà ấy ngày càng tài giỏi, còn bố mỗi khi nghĩ đến việc phải bỏ phí tuổi thanh xuân ở vùng quê nghèo này, không thực hiện được lí tưởng của mình, tất cả mọi điều học được đều trở nên lãng phí thế nên cảm thấy không cam tâm. Dần dần, bố và bà ấy cảm thấy oán hận và giày vò lẫn nhau. Cuối cùng có một ngày, bà ấy không thể chịu đựng được những áp lực của cuộc sống, đã giấu bố viết cho ông bà nội một bức thư. Chẳng bao lâu sau, bố đã bị dẫn về Bắc Kinh, còn bà ấy được điều đến công tác ở một đơn vị như ý nguyện và lấy một người đàn ông khác.
-Bố có hận bà ấy không?
-Không…- Dương Kiến Quốc lắc đầu: -Bố không thể mang lại hạnh phúc cho bà ấy, bà ấy có quyền lựa chọn một cuộc sống tốt đẹp hơn. Vài năm trước, bố đi khảo sát ở cơ sở, vô tình gặp lại bà ấy. Bà ấy và chồng đều đã là cán bộ ở huyện, có hai đứa con một trai một gái, tinh thần cũng rất tốt, người cũng béo khỏe hơn nhiều. Ít nhất những điều đó cũng cho thấy bà ấy có một cuộc sống hạnh phúc. Tâm trạng khi chúng ta gặp lại nhau cũng rất bình thản, chỉ nói dăm ba câu chuyện như những người bạn cũ. Nghĩ lại thứ tình cảm thời trai trẻ khiến cho mình đau đớn đến không muốn sống tiếp giờ mới phát hiện ra rằng nó chẳng hề quan trọng đến như vậy, chẳng qua chỉ là do tâm lí lãng mạn trong tình yêu đang hoành hành mà thôi.
-Thế còn mẹ thì sao? Bố đã từng yêu mẹ chưa?
-Mẹ con là một người phụ nữ hoàn mỹ, là một người vợ cực kì lí tưởng của đàn ông. Còn về tình yêu, đến độ tuổi như bố hiện nay con sẽ hiểu ra rằng, còn có rất nhiều thứ tình cảm còn quan trọng hơn cả tình yêu. Ví dụ như con, con trai duy nhất của bố, không có gì có thể khiến cho bố trân trọng như con đâu!
-Thế những người phụ nữ ở bên ngoài của bố là cái gì?
Dương Kiến Quốc lạnh lùng:
-Chẳng là cái gì cả!
Dương Phàm phẫn nộ đáp:
-Thế nhưng tất cả những gì bố làm đã làm tổn thương con và mẹ.
Dương Kiến Quốc hơi cúi đầu vẻ biết lỗi:
-Là do bố sơ ý, sau này bố sẽ để ý hơn!
Dương Phàm không nói gì nữa, ngầm đoán ra được là bố đến đây không chỉ là để kể lại mối tình của mình thời trai trẻ. Anh đang chờ đợi bố nhắc đến chuyện của Khả Nhi.
Thế nhưng Dương Kiến Quốc chẳng hề đả động đến chuyện của Khả Nhi, chỉ hỏi han Dương Phàm về những chuyện có liên quan đến học tập và công việc rồi bảo anh:
-Hiện giờ là đầu tháng 12, bố đã nói chuyện với đơn vị nơi con đang thực tập. Thời gian thực tập của con sẽ kết thúc vào cuối tháng 12 này, đơn vị ấy sẽ không kí hợp đồng với con.
Dương Phàm kinh ngạc:
-Bố…
Dương Kiến Quốc đứng dậy, vẻ mặt ung dung:
-Ông ngoại con đang cần một người nối nghiệp, đầu tháng sau con hãy đến Thượng Hải, cố gắng học tập để sớm trở thành người kế nghiệp cho ông.
Dương Phàm phẫn nộ:
-Dùng một lí do vô lí như vậy để ép con và Khả Nhi phải chia tay sao?
Dương Kiến Quốc nhìn vào cậu con trai còn cao hơn mình. Con trai đã lớn rồi, lại đang có tâm lí chống đối. Ông vỗ vai con trai bảo:
-Mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi. Con không thể tìm được công việc thích hợp ở Bắc Kinh này đâu!
-Bố…- Dương Phàm phẫn nộ: -Bởi vì người yêu bố từng bán đứng bố nên bố cũng cho rằng Khả Nhi sẽ như vậy, có phải không?
-Đối với bản thân đứa con gái tên là Tần Khả Nhi ấy bố không có ý kiến gì…- Dương Kiến Quốc nói: -Bố của nó là Trịnh Đại Vĩ nửa năm trước vì tham ô, nhận hối lộ đã bị tống vào tù. Con nên hiểu rõ thân phận của mình, lấy một đứa con gái của một tội phạm thì cho dù có đi đến đâu cũng sẽ là gặp phải sự khinh bỉ của mọi người.Con không thích Hinh Hinh, không muốn lấy nó…không sao. Con có thể lựa chọn một người vợ mà con thích, nhưng ít nhất phải có xuất thân trong sạch.
-Khả Nhi mang họ Tần, cô ấy không có bố, càng không làm sai điều gì!
-Người khác không nghĩ như vậy đâu. Huyết thống không thể cắt đứt được, nó có nhận hay không thì việc bố đẻ là một tù nhân chính là một sỉ nhục lớn trong cuộc đời của nó…- Dương Kiến Quốc tiếc nuối lắc đầu: -Có đôi khi hiện thực lại tàn khốc như vậy đấy!
Hai hàng mi của Dương Phàm khẽ cụp xuống, giọng nói của anh nhỏ nhưng vô cùng kiên định:
-Con không sống vì người khác!
Dương Kiến Quốc bật cười, thanh niên phải có ý chí như vậy, không sợ trời không sợ đất:
-Chuyện sau này cứ để sau này hãy nói. Nói tóm lại con không thể lấy nó ngay lập tức được có phải không nào? Hãy qua chỗ ông ngoại trước đi. Nếu như tình cảm của con và Tần Khả Nhi đủ sâu, xa cách vài tháng có thể thay đổi được gì đâu?
Dương Phàm vẫn cố chấp, không khí trở nên vô cùng ngột ngạt.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Dương Phàm nghe điện thoại, mặt mày biến sắc, vội vàng nói:
-Cám ơn cậu Chính Hạo!
Ngắt điện thoại, Dương Phàm trợn mắt nhìn bố:
-Bố và mẹ đã bàn bạc cả rồi, mỗi người lo một việc. Bố đến tìm con, mẹ đi tìm Khả Nhi, ép cô ấy phải rời bỏ con có đúng không?
Dương Kiến Quốc chau mày không nói.
Ánh mắt Dương Phàm trở nên đau thương:
-Bố mẹ luôn cho mình là đúng, chưa bao giờ đứng từ địa vị của con mà nghĩ. Từ nhỏ đến lớn, ngoài cho con đầy đủ về vật chất, bố mẹ đã cho con được bao nhiêu yêu thương và quan tâm? Thời gian mà chú Lưu và thím Thẩm chăm sóc cho con còn nhiều hơn cả bố mẹ. Từ nhỏ đã không lo, giờ sao lại chen ngang vào cuộc sống của con?- Dương Phàm nói xong liền lao ngay ra cửa.
Không đợi được đến khi xe buýt đến, cũng không đón được taxi, Dương Phàm quyết định chạy bộ. Một chiếc xe hơi ở phía sau trờ đến. Dương Kiến Quốc kéo kính cửa sổ xe xuống rồi bảo:
-Lên xe đi, bố dẫn con đi tìm người!
Dương Phàm nhìn ông bằng ánh mắt nghi hoặc, Dương Kiến Quốc thở dài:
-Tiểu Phàm, ta là bố của con mà!
Khả Nhi hai tay cầm cuốn “Gia tộc Kim phấn” rồi nói với Hoa Chỉ Huyên:
-Thưa bác, cám ơn bác đã tặng cháu cuốn sách này. Cháu nhất định sẽ đọc thật kĩ!
Khả Nhi vừa quay người định ra về thì Dương Phàm ào đến như một cơn gió. Khả Nhi còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì Dương Phàm đã ôm chặt lấy hai vai cô:
-Khả Nhi, em không sao chứ? Cho dù mẹ anh có nói gì em cũng đừng để bụng! Quyết định của chúng ta mới là quan trọng nhất!
Vì Dương Phàm vừa nói vừa lắc mạnh người Khả Nhi khiến cho cuốn sách trên tay cô rơi xuống đất. Khả Nhi dở khóc dở cười:
-Dương Phàm, anh làm em chóng hết cả mặt rồi đấy!
-Hơ?- Dương Phàm định thần lại quan sát sắc mặt của Khả Nhi, không hề có dấu hiệu của sự buồn bã hay tức giận. Anh thở phào nhẹ nhõm. Anh định ôm chặt lấy cô nhưng đột nhiên nhớ ra sự có mặt của bố mẹ, thế nên anh lập tức dừng lại, đưa tay ra nắm chặt lấy tay Khả Nhi, nhìn thẳng vào mặt bố mẹ và bảo:
-Bố, mẹ, tất cả quyết định đều ở con, bố mẹ đừng làm khó Khả Nhi nữa!
-Dương Phàm,…- Khả Nhi định lên tiếng giải thích.
-Mau đi thôi!- Dương Phàm không để Khả Nhi kịp giải thích đã vội vàng lôi cô đi.
Hoa Chỉ Huyên và chồng nhìn nhau, bà cười chua xót:
-Con trai lại nhìn tôi như vậy đấy!
Dương Kiến Quốc vỗ vỗ vào vai vợ, bình thản nói:
-Cứ để cho nó đi! Thanh niên không vấp váp thì không biết quay đầu đâu!
Dương Phàm vội vàng kéo Khả Nhi về phòng trọ của mình, thấp thỏm hỏi:
-Khả Nhi, nếu như mẹ anh có nói điều gì quá đáng, anh xin lỗi em. Là do anh không tốt, anh không bảo vệ được em!
Khả Nhi ngẩng đầu chăm chú quan sát Dương Phàm. Đúng là anh đã gầy đi nhiều lắm, cái cằm đã nhọn hơn, râu mọc lởm chởm, những đường gân đỏ nổi đầy trong mắt, hốc mắt lõm sâu, hình như là do đã thức đêm quá nhiều, mái tóc đã dài ra, đôi môi khô nứt nẻ. Cô nhớ lại dáng vẻ của anh lúc mới quen cô, khôi ngô tuấn tú, phong độ hơn người.
-Khả Nhi?- thấy Khả Nhi trầm ngâm trong nói, Dương Phàm càng thêm bất an: -Người sống cả đời với em là anh chứ không phải bố mẹ anh. Nếu như em vì những điều mẹ anh nói mà rời bỏ anh như vậy là không công bằng!
Khả Nhi khẽ đưa tay nên vuốt ve làn môi anh:
-Mẹ anh không nói khó gì em cả, chỉ gọi em đến uống trà rồi nói vài câu về mấy nhân vật trong tiểu thuyết ấy mà!
-Tiểu thuyết?- Dương Phàm nghĩ một hồi rồi thở dài: -Lại là “Gia tộc Kim phấn” chứ gì?
Khả Nhi kiễng chân đặt môi lên môi anh, đầu lưỡi cô lướt nhẹ trên môi anh, làm ướt đôi môi khô nứt của anh.
Dương Phàm hơi ngẩn người ra vì kinh ngạc rồi lập tức ôm chặt lấy Khả Nhi, nồng nàn hôn lên môi cô. Kể từ sau bữa tiệc tối hôm đó, Khả Nhi không còn đến căn hộ của Dương Phàm nữa. Anh thận trọng không dám lỗ mãng. Rất nhiều đêm anh nhớ cô đến phát điên. Những ham muốn cố gắng kìm nén bấy lâu như càng trở nên mãnh liệt hơn, sự nhớ nhung sôi sục bùng lên dữ dội như núi lửa phun trào. Khoảnh khắc vào bên trong cơ thể cô, anh thấy lòng mình nhẹ nhõm như trút được gánh nặng trong lòng. Hai người ôm chặt lấy nhau, cảm nhận nhịp đập trái tim của nhau, trong lòng cảm thấy bình yên đến lạ thường, cả hai vẫn đang thuộc về nhau, thân thể hòa quyện với nhau thật ngọt ngào, những giọt mồ hôi đam mê khẽ lướt qua làn da. Sau khi đạt đến cao trào của cảm xúc, Dương Phàm thì thầm vào tai Khả Nhi trong tiếng thở gấp gáp:
-Khả Nhi..anh…rất vui!
Cô nghe thấy mình lí nhí nói với anh:
-Em yêu anh!
Dương Phàm mệt mỏi ôm chặt lấy Khả Nhi nằm nghỉ ngơi ở trên giường, đôi tay vuốt ve làn da mịn màng của cô. Đã lâu lắm rồi anh không có cảm giác được ngủ một giấc ngon lành, thế nên anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ nhưng cánh tay vẫn ôm chặt quanh eo Khả Nhi. Khả Nhi bỏ tay anh ra, nhẹ nhàng ra khỏi giường.
Trên bàn bày đầy những bức vẽ, còn có cả một chồng bản đồ đặt ở dưới góc tường bởi vì trên bàn đã không còn chỗ để. Máy tính vẫn đang hoạt động. Khả Nhi mở màn hình lên, trên destop là là một bảng thống kê, ghi lại thời gian, số lượng bản vẽ gốc đã nhận và thời gian phải giao lại cho người ta. Khả Nhi tỉ mỉ xem xét. Cuối cùng cô cũng hiểu ra, Dương Phàm mỗi tuần nhận cả đống bản vẽ rồi phải chế tác thành sơ đồ điện tử và giao lại vào tuần sau rồi lại tiếp tục nhận bản vẽ mới. Vì vậy anh bắt buộc phải thức đêm mỗi ngày để hoàn thành, như vậy mới có thời gian vào mỗi cuối tuần để đến trường thăm cô.
Khả Nhi giúp Dương Phàm sắp xếp các bản vẽ thành một chồng gọn gàng, bỗng nhiên một giọt nước mắt rơi trên bản vẽ. Cô vội vàng lấy giấy ăn chấm đi vì sợ sẽ làm nhòe bản vẽ nhưng vừa lau sạch được giọt này thì giọt kia đã lại rơi xuống. Cô ngẩng mặt lên nhìn trần nhà, để mặc những giọt nước mắt lặng lẽ trào ra.
-Khả Nhi…- Dương Phàm không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, nhẹ nhàng đến bên, ôm lấy Khả Nhi từ phía sau: -Anh thích nhìn thấy em trong bộ dạng này. Rất xinh đẹp! Nào, cười một cái nào!
Khả Nhi nhoẻn miệng cười.
Dương Phàm thở dài:
-Thôi bỏ đi, em để lần sau cười tiếp nhé!
Cô nghiêng đầu dựa vào vai anh, hơi thở ấm áp phả qua vai anh:
-Sau này đừng có thức đêm nữa, phải giữ gìn sức khỏe. Công việc làm không hết thì để đến cuối tuần làm.
Dương Phàm không lên tiếng.
-Em sẽ đến đây vào mỗi cuối tuần như trước đây!
Dương Phàm nghe thấy vậy liền cười toe toét:
-Vợ anh thật là tuyệt!
-Còn nữa!- vẻ mặt Khả Nhi rất nghiêm túc: -Sau này có chuyện gì tuyệt đối không được giấu em! Không được chịu đựng một mình!
Anh trợn mắt nhìn cô:
-Anh là đàn ông mà!
Khả Nhi trợn mắt lườm lại:
-Nếu như anh mệt mỏi mà ngã ra đấy thì em phải làm thế nào?
Dương Phàm cười, siết chặt Khả Nhi trong vòng tay:
-Làm gì đến mức độ đó?
-Dương Phàm, hãy hứa với em chúng ta sẽ cùng chia sẽ niềm vui, cùng chịu đựng áp lực. Anh thế nào thì em như vậy!
Bình luận facebook