-
Chương 6
Nhìn thấy cô gái xinh đẹp trong sương mù chuẩn bị biến mất khỏi tầm mắt, Giang Ba vội vàng cất tiếng gọi:
-Người đẹp ơi!
Không có phản ứng gì.
Giang Ba lại gọi:
-Bạn ơi!
Cũng không thấy có phản ứng.
Giang Ba vội vàng hô to:
-Mình muốn đặt sữa!
Cuối cùng thì người con gái xinh đẹp trong sương mù cũng dừng bước, ngoảnh đầu lại cười thật tươi:
-Xin hỏi, bạn ở phòng nào?
Cuối cùng thì Giang Ba đã có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt cực kì xinh đẹp của cô gái. Lúc cười trên má của cô còn có cái núm đồng tiền nho nhỏ. Giang Ba bối rối lấy tay chỉ vào biển số phòng treo trước cửa và nói:
-Mình ở phòng 208.
-Mình phải đi giao hàng cho kịp giờ. Nếu như bạn muốn đặt sữa thì khoảng 9 giờ mình quay lại, đưa danh mục sữa và bảng giá cho bạn tham khảo, thế có được không?- giọng nói vừa dịu dàng vừa ngọt ngào, dứt lời cô lại mỉm cười duyên dáng, cái má lúm nhỏ xinh lại hiện lên trên má.
Giang Ba gật đầu lia lịa:
-Được được, mình đợi bạn!
Sau khi giao hết đơn đặt hàng ở kí túc xá này, Khả Nhi liền đi xuống. Cô vô tình ngẩng đầu lên…Giang Ba lúc này đang nằm bò trên lan can nhìn xuống, không biết Dương Phàm đã đứng bên cạnh Giang Ba từ lúc nào. Lúc này Khả Nhi mới nhớ ra, hình như Dương Phàm cũng ở trong phòng 208 ở kí túc xá này. Cô liền nhoẻn miệng cười với anh.
Giang Ba vô cùng sung sướng:
-Ba lần cười!- Giang Ba hồ hởi: -Cô ấy cười với tôi ba lần liền. Cậu có nhớ năm đó Thu Hương cười với Đường Bá Hổ ba lần để bày tỏ tình cảm không?
Dương Phàm khoanh tay đứng dựa vào lan can nhìn theo cái bóng đang khuất dần ở dưới cổng kí túc xá. Trước đây mỗi lần gặp Khả Nhi, anh đều thấy cô mặc đồng phục. Anh còn tưởng cô không nhận thức được vẻ đẹp của bản thân. Nhưng nhìn thấy tình hình ngày hôm nay, anh biết hình như cô đã nhận thức được rất rõ lợi thế của mình.
Đúng chín giờ sáng, Tần Khả Nhi đến phòng 208 kí túc xá nam của học viên công trình, vừa hay Chu Chính Hạo cũng có mặt ở đó. Nhìn thấy Khả Nhi, Chu Chính Hạo kinh ngạc thốt lên:
-Ơ, sao em lại…
-Cô ấy đến tìm tôi, tìm tôi đấy mà!- nhìn thấy Khả Nhi, Giang Ba liền lao như tên bắn đến trước mặt cô, suýt chút nữa đâm sầm vào Khả Nhi vì không phanh kịp.
Khả Nhi lùi lại phía sau một bước rồi chìa mấy danh mục sữa ra cho Giang Ba:
-Đây là danh mục sữa và đơn giá. Bạn xem qua đi, thích mùi vị nào thì tôi sẽ viết đơn đặt hàng cho bạn loại đó. Sáng ngày mai tôi sẽ lập tức giao hàng cho bạn!
-Đặt sữa?- Chu Chính Hạo cướp lấy mấy tờ giấy trong tay Giang Ba. Nhìn qua một hồi, Chu Chính Hạo mới vỡ lẽ: -A…anh nhớ ra rồi. Vài ngày trước anh có đọc được bảng tin nhận đặt sữa bò tươi ở trên bảng thông báo của trường. Hóa ra là em phụ trách chuyện này à?
Khả Nhi khẽ gật đầu.
-Anh cũng muốn đặt, đặt…-Chu Chính Hạo chợt nhớ ra điều gì đó, liền quay đầu lại nhìn Dương Phàm từ nãy đến giờ vẫn im lặng rồi quả quyết: -Đặt cho đội tuyển bóng rổ của anh mỗi người một phần. Dù sao cũng sắp đến giải thi đấu rồi, mọi người ai cũng cần phải bồi bổ cơ thể!- Chu Chính Hạo tự đưa ra chủ trương rồi móc ví của mình, lấy ra mấy tờ một trăm tệ và hỏi: -Đặt mười phần sữa tươi hết tất cả bao nhiêu hả em? Ngần này có đủ không?
Khả Nhi không hề đưa tay ra nhận tiền:
-Anh không cần…
Chu Chính Hạo xấu hổ xua xua tay ngăn không cho Khả Nhi nói tiếp:
-Anh muốn nói riêng với em vài câu, có được không?
Khả Nhi và Chu Chính Hạo đi ra bên ngoài.
–Nghe anh nói này…- Chu Chính Hạo khẽ nói: -Mặc dù anh từng theo đuổi em và bị em từ chối. Nhưng không vì thế mà chúng ta trở thành kẻ thù của nhau, không cần phải căm ghét đến mức không thèm nhìn mặt hay qua lại với nhau, có phải không nào?
-Em không có ý đó…
Chu Chính Hạo nói rất chân thành:
-Giờ anh không hề có ý đồ gì với em hết. Không làm người yêu thì chúng ta là bạn của nhau cũng được mà!
Khả Nhi bật cười:
-Làm bạn thì đâu cần đến tiền? Em đang làm ăn mà, nhưng cho dù anh có làm ăn với em trong vụ này hay không thì chúng ta vẫn là bạn. Vì vậy anh không cần phải bỏ ra món tiền này đâu!
Chu Chính Hạo cười ha ha:
-Yên tâm đi, món tiền này anh sẽ đòi lại. Mấy thằng kia chỉ cần bớt hút mấy bao thuốc là có tiền uống sữa cả tháng rồi. Hút thuốc có hại cho sức khỏe, làm sao mà tốt bằng uống sữa được! Chẳng phải là anh đang làm việc tốt cho chúng nó hay sao?-Chu Chính Hạo lại chìa tiền ra trước mặt Khả Nhi: -Cứ quyết định như vậy đi! Giúp anh viết đơn đặt hàng đi nào!
-Không được!- Khả Nhi vẫn cố chấp lắc đầu.
-Đội bóng rổ cũng có kinh phí hoạt động mà- giọng nói của Dương Phàm đột ngột vang lên.
Chu Chính Hạo giật bắn cả người, vội vàng quay lại gắt lên:
-Cậu làm cái gì mà xuất quỷ nhập thần thế hả?
Dương Phàm chẳng thèm đếm xỉa đến Chu Chính Hạo mà quay sang nói chuyện với Khả Nhi: -Chu Chính Hạo nói không sai, sắp đến lúc phải thi đấu rồi! Mọi người ai cũng cần phải bồi bổ cơ thể. Anh vốn định nhờ bên đời sống của hội sinh viên đặt mua hộ một ít sữa bột cho đội, nhưng giờ có sữa tươi rồi thì càng tốt!- nói dứt lời, Dương Phàm liền chìa ra một xấp tiền giấy và một tờ danh mục: -Anh vừa xem qua bảng giá và sản phẩm. Đây là số tiền vừa đủ để đặt 10 phần sữa nguyên chất. Nếu tiện thì sáng mai em hãy giao hàng đến những địa chỉ ghi trên này nhé!
Khả Nhi có chút do dự:
-Như vậy có được không? Anh không hỏi ý kiến của các thành viên trong đội à?
-Không- Dương Phàm lắc đầu: -Chẳng mấy khi có cơ hội độc tài, hỏi làm gì cho mệt!
Giang Ba ủ rũ đứng đơ ở một góc. Rõ ràng người là do anh gọi đến, kết quả lại bị đẩy sang một góc chẳng ai đoái hoài.
Sau khi viết đơn hàng xong, Dương Phàm liền tiễn Khả Nhi xuống dưới kí túc:
-“Đại gia tương lai”, đây chính là bước khởi đầu cho việc lập nghiệp đấy hả?
Khả Nhi thật thà đáp:
-Đây không phải là lập nghiệp, đây chỉ là mưu sinh thôi!
Dương Phàm nhìn Khả Nhi, nụ cười của Khả Nhi rạng rỡ như ánh mặt trời, mát lành như ngọn gió thu. Cả khuôn mặt cô bừng lên sức sống tuổi thanh xuân, chẳng vương lại chút mệt mỏi nào.
-Bây giờ đã có bao nhiêu đơn đặt hàng rồi?
-Ban đầu có 57 đơn đặt hàng, ban nãy có thêm 10 đơn đặt hàng của các anh nữa, tổng cộng có 67 đơn đặt hàng. Nếu như không có gì thay đổi, em nghĩ đến cuối tháng này số đơn đặt hàng có thể lên tới con số một trăm.
Một trăm đơn đặt hàng? Dương Phàm nhìn vào đôi bàn tay mảnh mai của Khả Nhi, như vậy là mỗi ngày cô phải xách cả trăm túi sữa đi bộ suốt cả tiếng đồng hồ?
Hình như Khả Nhi hiểu được suy nghĩ của Dương Phàm, cô liền giơ đôi bàn tay của mình lên, mỉm cười rất tự nhiên:
-Một giỏ sữa bò quả thật cũng hơi nặng. Cũng may khách hàng đều là các sinh viên của trường, chỉ cần đưa sữa bò hết khu kí túc này sang kí túc khác, từ gần đến xa…cứ như vậy cái giỏ sẽ nhẹ dần thôi. Kế hoạch phát triển trong tháng tới của em là mở rộng dịch vụ ra cả khu chung cư của giáo viên. Lúc ấy em sẽ mua một chiếc xe đạp để phục vụ cho việc giao hàng. Vừa nhanh hơn lại nhẹ nhàng hơn!
-Em đợi một chút!- Dương Phàm liền chạy xuống nhà để xe ở dưới kí túc xá, dắt ra một cái xe đạp còn rất mới và bảo: -Cái xe này anh không dùng đến, em lấy mà dùng!
Khả Nhi biết Dương Phàm có ý tốt muốn giúp mình nên mới nói không dùng đến. Cô liền lắc đầu:
-Anh…
-Em đã nhận lời làm bạn với Chu Chính Hạo rồi, chẳng nhẽ không thể làm bạn với anh? Mà đã là bạn bè sao còn phải khách sáo? Dù sao cái xe đạp cũ này cứ bỏ ở đó chẳng có ai dùng cũng phí! Em lấy mà dùng!
Khả Nhi không từ chối nữa:
-Thực ra kể từ lần nhận được sự giúp đỡ của anh ở phòng quản lí hộ tịch, em đã coi anh là bạn rồi- nhắc đến chuyện lần trước, Khả Nhi mới sực nhớ. Cô lấy thẻ sinh viên trong ví của mình ra đưa cho Dương Phàm: -Anh xem đi!
Dương Phàm chăm chú quan sát bức ảnh trên thẻ học sinh của Khả Nhi rồi phán:
-Không xinh như ở ngoài!
-Ai bảo anh xem ảnh, em bảo anh xem phần họ tên cơ mà!-đôi mắt của Khả Nhi ánh lên sự hân hoan: -Trên đó viết tên em là Tần Khả Nhi. Cuối cùng thì em cũng có thể đường hoàng nói với các bạn rằng em tên là Tần Khả Nhi rồi! Anh giúp em việc lớn như vậy, hôm nào nhất định phải mời anh ăn cơm mới được!
Dương Phàm giả vờ nghiêm nghị:
-Giúp em việc lớn như vậy mà chỉ mời ăn cơm thôi sao?
-Hơ…thế anh muốn em làm thế nào?
Dương Phàm cười hi hi:
-Lấy thân báo đáp!
-Biến ngay!-Khả Nhi giơ chân đạp cho Dương Phàm một cái.
-Anh ở đây mà, còn biết biến đi đâu được chứ?
-Thế thì em đi!-Khả Nhi giật lấy cái xe đạp từ trong tay của Dương Phàm rồi ngồi lên phòng vèo đi mất.
Nhìn theo bóng dáng đang khuất dần của Khả Nhi, Dương Phàm không sao nhịn được cười.
Chu Chính Hạo đột nhiên xuất hiện từ sau lưng của Dương Phàm, vỗ vào vai anh rồi hỏi:
-Thích rồi chứ gì?
-Đâu có!
-Không thích sao cười tươi như hoa thế kia?
-Tôi….
Chu Chính Hạo khoát tay:
-Giải thích chính là ngụy biện!
Đã thế Dương Phàm chẳng thèm giải thích nữa.
Chu Chính Hạo vẫn không tha:
-Im lặng chính là thừa nhận.
Dương Phàm bóp chặt vai của Chu Chính Hạo, nghiến răng ken két và bảo:
-Tôi cũng giống như cậu, chưa từng nghĩ đến việc tìm một cô vợ cho mình khi còn học đại học. Tạm thời tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lí- dứt lời Dương Phàm liền đi một mạch lên tầng.
Chu Chính Hạo đứng ngây ra, miệng lẩm bẩm:
-Không có thì nói là không có! Đang yên đang lành tự nhiên nổi giận làm gì?
Chương 4: Tình bạn của Từ Quang Tông
Đây là chương ít hay nhất trong cả truyện, thế nên là qua chương này phần kịch tính sẽ bắt đầu, nhưng mà phải theo dõi đoạn này mới hiểu được chương tiếp theo, Kiên trì đọc nhé các bạn ...
Khả Nhi tính tình hiền hòa nên rất hòa đồng với các bạn trong lớp. Chỉ có điều những người có thể coi là bạn bè thân thiết thì không nhiều, con gái chỉ có Diệp Phi và Khương Lan, còn con trai thì cô chỉ có thể nói chuyện với Từ Quang Tông mà thôi.
Lúc mới bắt đầu, các sinh viên tỏ ra rất hào hứng, ai cũng chen lên ngồi đầu. Được một dạo thì cảm giác mới mẻ này không còn, thế là các sinh viên lại tranh nhau xuống ngồi mấy hàng ghế cuối, thậm chí hiện tượng bỏ tiết còn xảy ra như cơm bữa. Từ đầu đến cuối không thay đổi thái độ học tập chỉ có hai người. Tần Khả Nhi là một trong số đó, cho dù là môn tự chọn hay môn bắt buộc, Khả Nhi lúc nào cũng ngồi ở hàng ghế đầu, chăm chú nghe giảng và ghi chép.
Tống Điềm nhìn Khả Nhi bằng ánh mắt hoài nghi:
-Nội dung bài giảng thú vị lắm à?
Khả Nhi gật đầu:
-Ờ, cũng được!
-Cũng được á? –Tống Điềm mắt tròn mắt dẹt: -Sao tớ không cảm thấy thế nhỉ?
-Là bởi vì tớ nghĩ…-Khả Nhi chậm rãi nói: -Dù sao cũng đã ngồi vào phòng học rồi, thời gian bỏ ra là như nhau, tiền cũng mất như nhau, không nghe chẳng phải là thiệt sao? Chúng ta không thể chịu thiệt như vậy được.
Tống Điềm bật ngón tay cái tỏ ý khâm phục:
-Đúng là người kinh doanh, tư duy quả nhiên không giống số đông!
Một người nữa chưa từng thay đổi thái độ học tập từ trước tới nay chính là Từ Quang Tông. Mặc dù là con trai nhưng cậu ta có vẻ tỉ mỉ và cẩn thận hơn cả con gái, lúc nào bài vở cũng ghi chép rất cẩn thận. Mức độ chăm chỉ của Khả Nhi còn thua kém đôi chút so với Từ Quang Tông. Thỉnh thoảng cô vẫn phải mượn vở ghi của Từ Quang Tông để chép bài. Lâu dần hai người trở nên thân với nhau hơn. Lúc nghỉ giải lao thường quay sang nói chuyện đôi ba câu. Nhưng tình bạn của hai người chính thức bắt đầu từ sau một sự cố ngoài ý muốn trong việc đưa sữa của Khả Nhi.
Mọi việc đúng như Khả Nhi đã dự liệu. Đến đầu tháng 11, đơn đặt hàng đã tăng lên con số 120. Mỗi ngày phải giao hết số hàng này trước bảy rưỡi quả là không đơn giản đối với Khả Nhi. Khả Nhi liền đề xuất với chủ cửa hàng bớt ra một phần lợi nhuận để trả tiền thuê nhân công, gánh bớt trách nhiệm giao hàng cho Khả Nhi.
Chủ cửa hàng là một phụ nữ ngoài bốn mươi, có vẻ rất chi li trong vấn đề tiền bạc. Vì vậy nghe đề xuất của Khả Nhi liền từ chối ngay lập tức:
-Phần lợi nhuận của tôi không ai được động chạm tới! Cô muốn mời người làm thì cô tự trích một phần lợi nhuận của mình ra mà trả! Những chuyện khác tôi không quan tâm!
Phải chia một nửa lợi nhuận cho chủ cửa hàng thì thu nhập của Khả Nhi đã chẳng còn lại bao nhiêu rồi. Nếu như còn phải chi trả tiền thuê người nữa thì Khả Nhi chẳng còn được bao nhiêu. Thực ra chủ cửa hàng đã không còn phải chịu trách nhiệm liên hệ với nguồn hàng từ lâu rồi, tất cả những việc này đều là do Khả Nhi tự liên hệ với nhà cung cấp. Hai bên đã xây dựng mối quan hệ hợp tác tốt đẹp, còn nguồn khách hàng do Khả Nhi kiểm soát hoàn toàn. Vì vậy Khả Nhi muốn tách ra khỏi chủ cửa hàng không phải là chuyện khó khăn, chỉ có điều hành vi “qua cầu rút ván” này cô cảm thấy có chút vô đạo đức. Thế nên Khả Nhi đành phải cắn răng kiên trì thêm một thời gian nữa.
Sinh hoạt của Từ Quang Tông rất có quy luật. Hàng ngày thức dậy đúng vào lúc 6 giờ, 6 giờ 15 chạy ra sân vận động thể dục khoảng nửa tiếng, sau đó học tiếng Anh đến 7 rưỡi. Một buổi sáng nọ, Từ Quang Tông đi ngang qua kí túc xá nữ thì vừa hay nhìn thấy Khả Nhi đang cố sức nhấc làn sữa tươi đặt vào yên sau xe đạp. Vì đặt chưa cân nên không may làn sữa rơi xuống đất, có tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng phát ra.
Từ Quang Tông vội vàng chạy đến:
-Sao rồi, có bị vỡ nhiều không?
Khả Nhi lắc đầu thở dài:
-Phải xem thế nào mới biết được!
Khả Nhi nhấc cái làn không ra, Từ Quang Tông giúp Khả Nhi nhặt những túi sữa tươi bỏ vào trong làn. Tình hình có vẻ không quá nghiêm trọng, sữa đóng trong túi và trong hộp vẫn còn nguyên chưa bị vỡ, chỉ có hai chai sữa chua bị rơi vỡ mà thôi.
Khả Nhi cầu cứu chủ cửa hàng:
- Chỗ cô có còn chai sữa chua nào không? Để cho cháu hai chai!
Trước tình hình đó, chủ cửa hàng vẫn thản nhiên đáp:
-Tôi làm gì ra có sữa chua dự trữ sẵn. Làm vỡ rồi thì để mai giao bù là được chứ gì!
Khả Nhi nhìn đồng hồ, vẻ mặt lo lắng.
Từ Quang Tông liền hỏi:
-Tớ có giúp gì được không?
Khả Nhi cười như mếu:
-Sợ là không! Hai chai sữa chua này chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng mà thất tín với khách hàng mới là quan trọng. Mới sáng bảnh mắt, tôi biết đi đâu tìm mua hai chai sữa chua này đây?
Từ Quang Tông cầm lấy mảnh thủy tinh vỡ lên quan sát một lát rồi vỗ vỗ đầu bảo:
-Tôi nhớ ra rồi! Thế này đi, giờ cậu cứ đi giao chỗ sữa tươi này trước đi, à, nhớ đưa cho tôi địa chỉ khách hàng của hai chai sữa chua này. Tôi biết chỗ nào bán loại sữa chua này, mua được rồi tôi sẽ mang giao cho họ!
Khả Nhi bán tín bán nghi nhìn Từ Quang Tông. Từ Quang Tông kiên quyết gật đầu:
-Tin tớ đi! Hãy yên tâm giao cho tớ xử lí việc này!
Không còn cách nào khác, không còn nhiều thời gian nữa, Khả Nhi đành phải đưa tiền mua hai chai sữa chua cho Từ Quang Tông rồi vội vã đi giao hàng.
Suốt cả buổi sáng Khả Nhi cứ thấp thỏm không yên. Giao xong sữa là Khả Nhi lập tức quay về cửa hàng trước kí túc. Từ Quang Tông đã đứng ở đó chờ Khả Nhi về và giao lại cho cô hai cái chai không. Cậu cười bảo:
-May mà không phụ lòng mong mỏi của cậu!
Khả Nhi vừa kinh ngạc vừa vui mừng:
-Cậu mua được hai chai sữa chua này ở đâu thế?
-Cậu có nhớ lần trước cậu đã bảo Diệp Phi giới thiệu việc làm gia sư cho tớ không? Có lần trên đường đến đó tớ đã ghé vào cửa hàng thức ăn nhanh 24 giờ ở bên đường để mua chai nước. Tình cờ nhìn thấy hình như ở đó có bán loại sữa chua này. Ban đầu tớ cũng không dám chắc, chỉ định đến đó thử xem sao, nào ngờ có bán thật!
Khả Nhi vô cùng cảm kích:
-Cám ơn cậu nhiều lắm! Bắt tội cậu phải đi một đoạn đường xa như vậy! Hay là tớ mời cậu ăn sáng nhé!
Từ Quang Tông khách sáo nói:
-Cũng không xa lắm, cả đi lẫn về hết có nửa tiếng đi xe đạp. Mà xét đến cùng thì phải cám ơn chính bản thân cậu mới phải. Nếu như lúc đó không phải cậu bảo Diệp Phi giới thiệu việc làm cho tớ thì tớ làm sao biết cái cửa hàng ăn nhanh đó được?
Nói qua nói lại một hồi, cuối cùng Từ Quang Tông cũng nhận lời mời đi ăn của Khả Nhi, nhưng cậu ta đề nghị chỉ đi ăn sáng ở trong nhà ăn của trường thôi.
Khả Nhi bật cười:
-Cậu đang giúp tớ tiết kiệm tiền đấy à?
-Tiền kiếm được đâu có dễ, có thể tiết kiệm được là phải tiết kiệm!- ngập ngừng hồi lâu, Từ Quang Tông liền lên tiếng: -Tớ có thể đưa ra một ý kiến không?
-Ý kiến gì?
-Trong trường có rất nhiều sinh viên cũng muốn đi làm thêm. Tớ nghĩ cậu nên nhờ người đến gánh vác bớt cho đỡ mệt. Dù sao tiền bạc một người kiếm cũng không hết, cậu thấy sao?
Khả Nhi thở dài:
-Tớ cũng nghĩ đến việc này rồi, nhưng chủ cửa hàng không đồng ý.
Từ Quang Tông đáp:
-Nhưng đơn đặt hàng sẽ ngày càng nhiều, nếu như chủ cửa hàng cứ không đồng ý thì cậu phải làm thế nào?
Khả Nhi lại thở dài:
-Đành phải đợi xem thế nào đã, dù sao cũng phải có một giới hạn nhất định!
Từ Quang Tông gật gật đầu và không nói gì nữa. Đến nhà ăn, cậu chọn lấy hai chỗ ngồi sạch sẽ rồi bảo Khả Nhi ngồi xuống để mình đi gọi thức ăn:
-Cậu muốn ăn gì, để tớ đi gọi cho!
Chiếc ti vi treo trên giá của nhà ăn đang phát chương trình tin tức về tài chính. Khả Nhi đang mải theo dõi nội dung tin tức nên tiện tay đưa thẻ cơm cho Từ Quang Tông rồi bảo:
-Tớ ăn gì cũng được, cậu thích gọi gì thì gọi nhé!
Thời sự đang đưa tin ông Đỗ Tu Vũ, chủ tịch tập đoàn nhà họ Đỗ đã lâm bệnh và qua đời khiến cho cổ phiếu biến động. Trước ống kính chính là cô con gái xinh đẹp Đỗ Tích Nhã, người kế thừa của tập đoàn nhà họ Đỗ đang công bố với báo giới sẽ mời ông Cảnh Thiệu Vân lên làm chủ tịch tập đoàn nhà họ Đỗ theo di nguyện của phụ thân. Đây là lần đầu tiên Đỗ Tích Nhã xuất hiện trước truyền thông. Cô mặc một chiếc áo đen, khuôn mặt vẫn còn hốc hác và buồn bã.
Không hiểu sao Khả Nhi lại nhớ tới ông ngoại, tâm trạng đột nhiên lại trở nên u ám. Người có tiền hay không có tiền nếu mất đi người thân cũng đều đau đớn như nhau. Đột nhiên bên tai Khả Nhi vang lên tiếng “ê” khiến cô giật bắn cả người. Ngoảnh đầu lại nhìn hóa ra là Dương Phàm đang cười hi hi. Cô trợn mắt quát:
-Anh có biết là vừa nãy anh có thể dọa chết người được không hả?
Dương Phàm không đáp lại mà chỉ tay về phía Từ Quang Tông và hỏi:
-Bạn trai à?
Khả Nhi lạnh lùng lườm cho Dương Phàm một cái:
-Bỏ chữ “trai” ở đằng sau chữ “bạn” đi!
-Anh đã nói rồi mà, con mắt của em đâu có đến nỗi tồi như vậy?
Khả Nhi ngạc nhiên hỏi:
-Cậu ấy đắc tội với anh à?
-Đâu có, chỉ là cảm thấy nghịch mắt chút thôi!- Dương Phàm thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Khả Nhi chẳng chút khách sáo: -Em còn nợ anh một bữa cơm đấy, chi bằng hôm nay mời anh ăn luôn đi!
Khả Nhi nhìn thấy Giang Ba đang vẫy tay chào hỏi cô từ chỗ ngồi cách đó không xa, trước mặt anh còn có hai suất ăn sáng. Khả Nhi nhìn Dương Phàm bằng ánh mắt nghi hoặc:
-Chẳng phải anh đang ăn sáng cùng Giang Ba sao?
-Ăn rồi thì không thể ăn nữa sao? –Dương Phàm thẳng thắn: -Để anh giải quyết luôn cả bữa trưa cùng một thể!
Từ Quang Tông nhanh chóng bê hai suất ăn quay lại ghế ngồi. Nhìn thấy Dương Phàm đang ngồi bên cạnh Khả Nhi, Từ Quang Tông có chút nghi hoặc nhưng cậu không hỏi gì, chỉ đưa thẻ cơm cho Khả Nhi.
-Anh có cần cầm lấy thẻ cơm của em và gọi thêm một phần nữa không? –Khả Nhi hỏi Dương Phàm.
-Không cần, không cần đâu!- Dương Phàm vừa nói vừa kéo suất ăn của Khả Nhi ra giữa hai người rồi tự nhiên cầm lấy cái bánh mì lên: -Anh ăn không nhiều!
Cũng may là Từ Quang Tông mua theo suất ăn của con trai, Khả Nhi lại cũng không ăn nhiều nên bữa sáng nói chung cũng đủ cho cả hai. Từ Quang Tông nhìn Khả Nhi rồi quay sang nhìn Dương Phàm. Thấy Khả Nhi chẳng chút phản ứng gì trước thái độ tự nhiên của Dương Phàm, Từ Quang Tông hơi nhíu mày, định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng đành cúi đầu ăn nốt phần thức ăn của mình.
Ở phía bàn bên kia, Giang Ba đang một mình hậm hực ăn hết cả hai suất ăn.
Buổi sáng có tiết học nên ăn xong bữa sáng là Khả Nhi nhanh chóng chạy về phòng lấy sách vở rồi lên lớp. Trên đường đi tình cờ gặp Từ Quang Tông nên cả hai cùng lên lớp. Từ Quang Tông nhân cơ hội liền hỏi:
-Cậu và Dương Phàm có vẻ thân thiết nhỉ?
-Cũng được, anh ấy có thể coi là một người bạn tốt! Cậu quen anh ấy à?
-Một công tử lắm tiền chỉ biết ăn chơi nhảy múa!- giọng điệu của Từ Quang Tông hiện rõ sự khinh thường.
-Hơ…- Khả Nhi cảm thấy vô cùng khó hiểu, hai người này sao lại vô duyên vô cớ đối địch nhau như vậy? Có chút gì đó giống như mối quan hệ giữa Tang Lệ Na và Tống Điềm. Mọi người đều nói từ trường của những cô gái xinh đẹp đều đẩy nhau, chẳng nhẽ từ trường của mấy anh đẹp trai cũng đẩy nhau à?
Sáng sớm hôm sau, Khả Nhi vừa kiểm tra số lượng hàng và kí tên thì Từ Quang Tông đột nhiên dắt xe đạp đến:
-Một mình cậu đi giao hàng thì mệt lắm! Chia cho tớ một nửa để tớ giao hộ cho!
Khả Nhi nghĩ ngợi hồi lâu rồi vui vẻ nhận lời:
-Được!-Khả Nhi chia thành hai làn sữa rồi đưa địa chỉ giao hàng cho Từ Quang Tông: -Cậu phụ trách giao hàng ở khu phía bắc, tớ phụ trách giao hàng ở khu phía nam nhé!
Kể từ hôm đó, cứ đúng 6 giờ 20 hằng ngày là Từ Quang Tông lại đến đúng địa điểm để nhận hàng, không cần đợi Khả Nhi giao phó mà tự động lấy đủ số lượng hàng rồi đi giao cho khách.
Hai người chia nhau đi giao hàng nên tốc độ giao hàng nhanh hơn nhiều. Tận dụng khoảng thời gian dư thừa, Khả Nhi lại tiếp tục tìm thêm được 10 đơn đặt hàng nữa. Đến cuối tháng, Khả Nhi tính toán sổ sách rồi chia một nửa lợi nhuận của mình cho Từ Quang Tông:
-Đây là tiền lương của cậu!
Từ Quang Tông nhìn mấy tờ giấy bạc trên tay Khả Nhi rồi hỏi:
-Cậu đã từng giúp tớ, có thể sau này tớ còn cần đến sự giúp đỡ của cậu. Có phải mỗi lần cần đến sự giúp đỡ của cậu, tớ đều phải trả cậu tiền không?
-Tớ xin lỗi- Khả Nhi rụt tay lại: -Chỉ có điều, khi nào mà hết tiền thì cậu cứ đến hỏi vay tớ nhé!- Khả Nhi mỉm cười: -Nghe nói đám con trai các cậu cứ đến cuối tháng là hết tiền.
-Đương nhiên!-Từ Quang Tông bật cười: -Sang tháng sau nếu cần tớ giao hàng giúp thì cứ bảo nhé!
Khả Nhi biết bản thân Từ Quang Tông cũng rất bận rộn, vừa đi làm gia sư lại vừa đi làm in ấn cho tạp chí của trường, lại vừa đảm đương chức vụ cán sự kỉ luật của hội sinh viên, thường xuyên phải chạy lon ton giải quyết các vấn đề trưởng ban giao cho. Thế nên Khả Nhi lắc đầu:
-Không, không cần đâu, cậu cũng làm gì có nhiều thời gian!
Từ Quang Tông cười bảo:
-Thời gian muốn có là sẽ có ngay ấy mà!
Khả Nhi bật cười khanh khách:
-Cậu tưởng dễ như vắt sữa bò ấy à?
Từ Quang Tông vội vàng giải thích:
-Ơ tớ nói thật mà!
Sau khi cười hả hê, Khả Nhi nghiêm chỉnh nói với Từ Quang Tông:
-Thật sự không cần phiền đến cậu đâu, mọi thứ đã quá sức chịu đựng của tớ rồi!
-Người đẹp ơi!
Không có phản ứng gì.
Giang Ba lại gọi:
-Bạn ơi!
Cũng không thấy có phản ứng.
Giang Ba vội vàng hô to:
-Mình muốn đặt sữa!
Cuối cùng thì người con gái xinh đẹp trong sương mù cũng dừng bước, ngoảnh đầu lại cười thật tươi:
-Xin hỏi, bạn ở phòng nào?
Cuối cùng thì Giang Ba đã có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt cực kì xinh đẹp của cô gái. Lúc cười trên má của cô còn có cái núm đồng tiền nho nhỏ. Giang Ba bối rối lấy tay chỉ vào biển số phòng treo trước cửa và nói:
-Mình ở phòng 208.
-Mình phải đi giao hàng cho kịp giờ. Nếu như bạn muốn đặt sữa thì khoảng 9 giờ mình quay lại, đưa danh mục sữa và bảng giá cho bạn tham khảo, thế có được không?- giọng nói vừa dịu dàng vừa ngọt ngào, dứt lời cô lại mỉm cười duyên dáng, cái má lúm nhỏ xinh lại hiện lên trên má.
Giang Ba gật đầu lia lịa:
-Được được, mình đợi bạn!
Sau khi giao hết đơn đặt hàng ở kí túc xá này, Khả Nhi liền đi xuống. Cô vô tình ngẩng đầu lên…Giang Ba lúc này đang nằm bò trên lan can nhìn xuống, không biết Dương Phàm đã đứng bên cạnh Giang Ba từ lúc nào. Lúc này Khả Nhi mới nhớ ra, hình như Dương Phàm cũng ở trong phòng 208 ở kí túc xá này. Cô liền nhoẻn miệng cười với anh.
Giang Ba vô cùng sung sướng:
-Ba lần cười!- Giang Ba hồ hởi: -Cô ấy cười với tôi ba lần liền. Cậu có nhớ năm đó Thu Hương cười với Đường Bá Hổ ba lần để bày tỏ tình cảm không?
Dương Phàm khoanh tay đứng dựa vào lan can nhìn theo cái bóng đang khuất dần ở dưới cổng kí túc xá. Trước đây mỗi lần gặp Khả Nhi, anh đều thấy cô mặc đồng phục. Anh còn tưởng cô không nhận thức được vẻ đẹp của bản thân. Nhưng nhìn thấy tình hình ngày hôm nay, anh biết hình như cô đã nhận thức được rất rõ lợi thế của mình.
Đúng chín giờ sáng, Tần Khả Nhi đến phòng 208 kí túc xá nam của học viên công trình, vừa hay Chu Chính Hạo cũng có mặt ở đó. Nhìn thấy Khả Nhi, Chu Chính Hạo kinh ngạc thốt lên:
-Ơ, sao em lại…
-Cô ấy đến tìm tôi, tìm tôi đấy mà!- nhìn thấy Khả Nhi, Giang Ba liền lao như tên bắn đến trước mặt cô, suýt chút nữa đâm sầm vào Khả Nhi vì không phanh kịp.
Khả Nhi lùi lại phía sau một bước rồi chìa mấy danh mục sữa ra cho Giang Ba:
-Đây là danh mục sữa và đơn giá. Bạn xem qua đi, thích mùi vị nào thì tôi sẽ viết đơn đặt hàng cho bạn loại đó. Sáng ngày mai tôi sẽ lập tức giao hàng cho bạn!
-Đặt sữa?- Chu Chính Hạo cướp lấy mấy tờ giấy trong tay Giang Ba. Nhìn qua một hồi, Chu Chính Hạo mới vỡ lẽ: -A…anh nhớ ra rồi. Vài ngày trước anh có đọc được bảng tin nhận đặt sữa bò tươi ở trên bảng thông báo của trường. Hóa ra là em phụ trách chuyện này à?
Khả Nhi khẽ gật đầu.
-Anh cũng muốn đặt, đặt…-Chu Chính Hạo chợt nhớ ra điều gì đó, liền quay đầu lại nhìn Dương Phàm từ nãy đến giờ vẫn im lặng rồi quả quyết: -Đặt cho đội tuyển bóng rổ của anh mỗi người một phần. Dù sao cũng sắp đến giải thi đấu rồi, mọi người ai cũng cần phải bồi bổ cơ thể!- Chu Chính Hạo tự đưa ra chủ trương rồi móc ví của mình, lấy ra mấy tờ một trăm tệ và hỏi: -Đặt mười phần sữa tươi hết tất cả bao nhiêu hả em? Ngần này có đủ không?
Khả Nhi không hề đưa tay ra nhận tiền:
-Anh không cần…
Chu Chính Hạo xấu hổ xua xua tay ngăn không cho Khả Nhi nói tiếp:
-Anh muốn nói riêng với em vài câu, có được không?
Khả Nhi và Chu Chính Hạo đi ra bên ngoài.
–Nghe anh nói này…- Chu Chính Hạo khẽ nói: -Mặc dù anh từng theo đuổi em và bị em từ chối. Nhưng không vì thế mà chúng ta trở thành kẻ thù của nhau, không cần phải căm ghét đến mức không thèm nhìn mặt hay qua lại với nhau, có phải không nào?
-Em không có ý đó…
Chu Chính Hạo nói rất chân thành:
-Giờ anh không hề có ý đồ gì với em hết. Không làm người yêu thì chúng ta là bạn của nhau cũng được mà!
Khả Nhi bật cười:
-Làm bạn thì đâu cần đến tiền? Em đang làm ăn mà, nhưng cho dù anh có làm ăn với em trong vụ này hay không thì chúng ta vẫn là bạn. Vì vậy anh không cần phải bỏ ra món tiền này đâu!
Chu Chính Hạo cười ha ha:
-Yên tâm đi, món tiền này anh sẽ đòi lại. Mấy thằng kia chỉ cần bớt hút mấy bao thuốc là có tiền uống sữa cả tháng rồi. Hút thuốc có hại cho sức khỏe, làm sao mà tốt bằng uống sữa được! Chẳng phải là anh đang làm việc tốt cho chúng nó hay sao?-Chu Chính Hạo lại chìa tiền ra trước mặt Khả Nhi: -Cứ quyết định như vậy đi! Giúp anh viết đơn đặt hàng đi nào!
-Không được!- Khả Nhi vẫn cố chấp lắc đầu.
-Đội bóng rổ cũng có kinh phí hoạt động mà- giọng nói của Dương Phàm đột ngột vang lên.
Chu Chính Hạo giật bắn cả người, vội vàng quay lại gắt lên:
-Cậu làm cái gì mà xuất quỷ nhập thần thế hả?
Dương Phàm chẳng thèm đếm xỉa đến Chu Chính Hạo mà quay sang nói chuyện với Khả Nhi: -Chu Chính Hạo nói không sai, sắp đến lúc phải thi đấu rồi! Mọi người ai cũng cần phải bồi bổ cơ thể. Anh vốn định nhờ bên đời sống của hội sinh viên đặt mua hộ một ít sữa bột cho đội, nhưng giờ có sữa tươi rồi thì càng tốt!- nói dứt lời, Dương Phàm liền chìa ra một xấp tiền giấy và một tờ danh mục: -Anh vừa xem qua bảng giá và sản phẩm. Đây là số tiền vừa đủ để đặt 10 phần sữa nguyên chất. Nếu tiện thì sáng mai em hãy giao hàng đến những địa chỉ ghi trên này nhé!
Khả Nhi có chút do dự:
-Như vậy có được không? Anh không hỏi ý kiến của các thành viên trong đội à?
-Không- Dương Phàm lắc đầu: -Chẳng mấy khi có cơ hội độc tài, hỏi làm gì cho mệt!
Giang Ba ủ rũ đứng đơ ở một góc. Rõ ràng người là do anh gọi đến, kết quả lại bị đẩy sang một góc chẳng ai đoái hoài.
Sau khi viết đơn hàng xong, Dương Phàm liền tiễn Khả Nhi xuống dưới kí túc:
-“Đại gia tương lai”, đây chính là bước khởi đầu cho việc lập nghiệp đấy hả?
Khả Nhi thật thà đáp:
-Đây không phải là lập nghiệp, đây chỉ là mưu sinh thôi!
Dương Phàm nhìn Khả Nhi, nụ cười của Khả Nhi rạng rỡ như ánh mặt trời, mát lành như ngọn gió thu. Cả khuôn mặt cô bừng lên sức sống tuổi thanh xuân, chẳng vương lại chút mệt mỏi nào.
-Bây giờ đã có bao nhiêu đơn đặt hàng rồi?
-Ban đầu có 57 đơn đặt hàng, ban nãy có thêm 10 đơn đặt hàng của các anh nữa, tổng cộng có 67 đơn đặt hàng. Nếu như không có gì thay đổi, em nghĩ đến cuối tháng này số đơn đặt hàng có thể lên tới con số một trăm.
Một trăm đơn đặt hàng? Dương Phàm nhìn vào đôi bàn tay mảnh mai của Khả Nhi, như vậy là mỗi ngày cô phải xách cả trăm túi sữa đi bộ suốt cả tiếng đồng hồ?
Hình như Khả Nhi hiểu được suy nghĩ của Dương Phàm, cô liền giơ đôi bàn tay của mình lên, mỉm cười rất tự nhiên:
-Một giỏ sữa bò quả thật cũng hơi nặng. Cũng may khách hàng đều là các sinh viên của trường, chỉ cần đưa sữa bò hết khu kí túc này sang kí túc khác, từ gần đến xa…cứ như vậy cái giỏ sẽ nhẹ dần thôi. Kế hoạch phát triển trong tháng tới của em là mở rộng dịch vụ ra cả khu chung cư của giáo viên. Lúc ấy em sẽ mua một chiếc xe đạp để phục vụ cho việc giao hàng. Vừa nhanh hơn lại nhẹ nhàng hơn!
-Em đợi một chút!- Dương Phàm liền chạy xuống nhà để xe ở dưới kí túc xá, dắt ra một cái xe đạp còn rất mới và bảo: -Cái xe này anh không dùng đến, em lấy mà dùng!
Khả Nhi biết Dương Phàm có ý tốt muốn giúp mình nên mới nói không dùng đến. Cô liền lắc đầu:
-Anh…
-Em đã nhận lời làm bạn với Chu Chính Hạo rồi, chẳng nhẽ không thể làm bạn với anh? Mà đã là bạn bè sao còn phải khách sáo? Dù sao cái xe đạp cũ này cứ bỏ ở đó chẳng có ai dùng cũng phí! Em lấy mà dùng!
Khả Nhi không từ chối nữa:
-Thực ra kể từ lần nhận được sự giúp đỡ của anh ở phòng quản lí hộ tịch, em đã coi anh là bạn rồi- nhắc đến chuyện lần trước, Khả Nhi mới sực nhớ. Cô lấy thẻ sinh viên trong ví của mình ra đưa cho Dương Phàm: -Anh xem đi!
Dương Phàm chăm chú quan sát bức ảnh trên thẻ học sinh của Khả Nhi rồi phán:
-Không xinh như ở ngoài!
-Ai bảo anh xem ảnh, em bảo anh xem phần họ tên cơ mà!-đôi mắt của Khả Nhi ánh lên sự hân hoan: -Trên đó viết tên em là Tần Khả Nhi. Cuối cùng thì em cũng có thể đường hoàng nói với các bạn rằng em tên là Tần Khả Nhi rồi! Anh giúp em việc lớn như vậy, hôm nào nhất định phải mời anh ăn cơm mới được!
Dương Phàm giả vờ nghiêm nghị:
-Giúp em việc lớn như vậy mà chỉ mời ăn cơm thôi sao?
-Hơ…thế anh muốn em làm thế nào?
Dương Phàm cười hi hi:
-Lấy thân báo đáp!
-Biến ngay!-Khả Nhi giơ chân đạp cho Dương Phàm một cái.
-Anh ở đây mà, còn biết biến đi đâu được chứ?
-Thế thì em đi!-Khả Nhi giật lấy cái xe đạp từ trong tay của Dương Phàm rồi ngồi lên phòng vèo đi mất.
Nhìn theo bóng dáng đang khuất dần của Khả Nhi, Dương Phàm không sao nhịn được cười.
Chu Chính Hạo đột nhiên xuất hiện từ sau lưng của Dương Phàm, vỗ vào vai anh rồi hỏi:
-Thích rồi chứ gì?
-Đâu có!
-Không thích sao cười tươi như hoa thế kia?
-Tôi….
Chu Chính Hạo khoát tay:
-Giải thích chính là ngụy biện!
Đã thế Dương Phàm chẳng thèm giải thích nữa.
Chu Chính Hạo vẫn không tha:
-Im lặng chính là thừa nhận.
Dương Phàm bóp chặt vai của Chu Chính Hạo, nghiến răng ken két và bảo:
-Tôi cũng giống như cậu, chưa từng nghĩ đến việc tìm một cô vợ cho mình khi còn học đại học. Tạm thời tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lí- dứt lời Dương Phàm liền đi một mạch lên tầng.
Chu Chính Hạo đứng ngây ra, miệng lẩm bẩm:
-Không có thì nói là không có! Đang yên đang lành tự nhiên nổi giận làm gì?
Chương 4: Tình bạn của Từ Quang Tông
Đây là chương ít hay nhất trong cả truyện, thế nên là qua chương này phần kịch tính sẽ bắt đầu, nhưng mà phải theo dõi đoạn này mới hiểu được chương tiếp theo, Kiên trì đọc nhé các bạn ...
Khả Nhi tính tình hiền hòa nên rất hòa đồng với các bạn trong lớp. Chỉ có điều những người có thể coi là bạn bè thân thiết thì không nhiều, con gái chỉ có Diệp Phi và Khương Lan, còn con trai thì cô chỉ có thể nói chuyện với Từ Quang Tông mà thôi.
Lúc mới bắt đầu, các sinh viên tỏ ra rất hào hứng, ai cũng chen lên ngồi đầu. Được một dạo thì cảm giác mới mẻ này không còn, thế là các sinh viên lại tranh nhau xuống ngồi mấy hàng ghế cuối, thậm chí hiện tượng bỏ tiết còn xảy ra như cơm bữa. Từ đầu đến cuối không thay đổi thái độ học tập chỉ có hai người. Tần Khả Nhi là một trong số đó, cho dù là môn tự chọn hay môn bắt buộc, Khả Nhi lúc nào cũng ngồi ở hàng ghế đầu, chăm chú nghe giảng và ghi chép.
Tống Điềm nhìn Khả Nhi bằng ánh mắt hoài nghi:
-Nội dung bài giảng thú vị lắm à?
Khả Nhi gật đầu:
-Ờ, cũng được!
-Cũng được á? –Tống Điềm mắt tròn mắt dẹt: -Sao tớ không cảm thấy thế nhỉ?
-Là bởi vì tớ nghĩ…-Khả Nhi chậm rãi nói: -Dù sao cũng đã ngồi vào phòng học rồi, thời gian bỏ ra là như nhau, tiền cũng mất như nhau, không nghe chẳng phải là thiệt sao? Chúng ta không thể chịu thiệt như vậy được.
Tống Điềm bật ngón tay cái tỏ ý khâm phục:
-Đúng là người kinh doanh, tư duy quả nhiên không giống số đông!
Một người nữa chưa từng thay đổi thái độ học tập từ trước tới nay chính là Từ Quang Tông. Mặc dù là con trai nhưng cậu ta có vẻ tỉ mỉ và cẩn thận hơn cả con gái, lúc nào bài vở cũng ghi chép rất cẩn thận. Mức độ chăm chỉ của Khả Nhi còn thua kém đôi chút so với Từ Quang Tông. Thỉnh thoảng cô vẫn phải mượn vở ghi của Từ Quang Tông để chép bài. Lâu dần hai người trở nên thân với nhau hơn. Lúc nghỉ giải lao thường quay sang nói chuyện đôi ba câu. Nhưng tình bạn của hai người chính thức bắt đầu từ sau một sự cố ngoài ý muốn trong việc đưa sữa của Khả Nhi.
Mọi việc đúng như Khả Nhi đã dự liệu. Đến đầu tháng 11, đơn đặt hàng đã tăng lên con số 120. Mỗi ngày phải giao hết số hàng này trước bảy rưỡi quả là không đơn giản đối với Khả Nhi. Khả Nhi liền đề xuất với chủ cửa hàng bớt ra một phần lợi nhuận để trả tiền thuê nhân công, gánh bớt trách nhiệm giao hàng cho Khả Nhi.
Chủ cửa hàng là một phụ nữ ngoài bốn mươi, có vẻ rất chi li trong vấn đề tiền bạc. Vì vậy nghe đề xuất của Khả Nhi liền từ chối ngay lập tức:
-Phần lợi nhuận của tôi không ai được động chạm tới! Cô muốn mời người làm thì cô tự trích một phần lợi nhuận của mình ra mà trả! Những chuyện khác tôi không quan tâm!
Phải chia một nửa lợi nhuận cho chủ cửa hàng thì thu nhập của Khả Nhi đã chẳng còn lại bao nhiêu rồi. Nếu như còn phải chi trả tiền thuê người nữa thì Khả Nhi chẳng còn được bao nhiêu. Thực ra chủ cửa hàng đã không còn phải chịu trách nhiệm liên hệ với nguồn hàng từ lâu rồi, tất cả những việc này đều là do Khả Nhi tự liên hệ với nhà cung cấp. Hai bên đã xây dựng mối quan hệ hợp tác tốt đẹp, còn nguồn khách hàng do Khả Nhi kiểm soát hoàn toàn. Vì vậy Khả Nhi muốn tách ra khỏi chủ cửa hàng không phải là chuyện khó khăn, chỉ có điều hành vi “qua cầu rút ván” này cô cảm thấy có chút vô đạo đức. Thế nên Khả Nhi đành phải cắn răng kiên trì thêm một thời gian nữa.
Sinh hoạt của Từ Quang Tông rất có quy luật. Hàng ngày thức dậy đúng vào lúc 6 giờ, 6 giờ 15 chạy ra sân vận động thể dục khoảng nửa tiếng, sau đó học tiếng Anh đến 7 rưỡi. Một buổi sáng nọ, Từ Quang Tông đi ngang qua kí túc xá nữ thì vừa hay nhìn thấy Khả Nhi đang cố sức nhấc làn sữa tươi đặt vào yên sau xe đạp. Vì đặt chưa cân nên không may làn sữa rơi xuống đất, có tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng phát ra.
Từ Quang Tông vội vàng chạy đến:
-Sao rồi, có bị vỡ nhiều không?
Khả Nhi lắc đầu thở dài:
-Phải xem thế nào mới biết được!
Khả Nhi nhấc cái làn không ra, Từ Quang Tông giúp Khả Nhi nhặt những túi sữa tươi bỏ vào trong làn. Tình hình có vẻ không quá nghiêm trọng, sữa đóng trong túi và trong hộp vẫn còn nguyên chưa bị vỡ, chỉ có hai chai sữa chua bị rơi vỡ mà thôi.
Khả Nhi cầu cứu chủ cửa hàng:
- Chỗ cô có còn chai sữa chua nào không? Để cho cháu hai chai!
Trước tình hình đó, chủ cửa hàng vẫn thản nhiên đáp:
-Tôi làm gì ra có sữa chua dự trữ sẵn. Làm vỡ rồi thì để mai giao bù là được chứ gì!
Khả Nhi nhìn đồng hồ, vẻ mặt lo lắng.
Từ Quang Tông liền hỏi:
-Tớ có giúp gì được không?
Khả Nhi cười như mếu:
-Sợ là không! Hai chai sữa chua này chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng mà thất tín với khách hàng mới là quan trọng. Mới sáng bảnh mắt, tôi biết đi đâu tìm mua hai chai sữa chua này đây?
Từ Quang Tông cầm lấy mảnh thủy tinh vỡ lên quan sát một lát rồi vỗ vỗ đầu bảo:
-Tôi nhớ ra rồi! Thế này đi, giờ cậu cứ đi giao chỗ sữa tươi này trước đi, à, nhớ đưa cho tôi địa chỉ khách hàng của hai chai sữa chua này. Tôi biết chỗ nào bán loại sữa chua này, mua được rồi tôi sẽ mang giao cho họ!
Khả Nhi bán tín bán nghi nhìn Từ Quang Tông. Từ Quang Tông kiên quyết gật đầu:
-Tin tớ đi! Hãy yên tâm giao cho tớ xử lí việc này!
Không còn cách nào khác, không còn nhiều thời gian nữa, Khả Nhi đành phải đưa tiền mua hai chai sữa chua cho Từ Quang Tông rồi vội vã đi giao hàng.
Suốt cả buổi sáng Khả Nhi cứ thấp thỏm không yên. Giao xong sữa là Khả Nhi lập tức quay về cửa hàng trước kí túc. Từ Quang Tông đã đứng ở đó chờ Khả Nhi về và giao lại cho cô hai cái chai không. Cậu cười bảo:
-May mà không phụ lòng mong mỏi của cậu!
Khả Nhi vừa kinh ngạc vừa vui mừng:
-Cậu mua được hai chai sữa chua này ở đâu thế?
-Cậu có nhớ lần trước cậu đã bảo Diệp Phi giới thiệu việc làm gia sư cho tớ không? Có lần trên đường đến đó tớ đã ghé vào cửa hàng thức ăn nhanh 24 giờ ở bên đường để mua chai nước. Tình cờ nhìn thấy hình như ở đó có bán loại sữa chua này. Ban đầu tớ cũng không dám chắc, chỉ định đến đó thử xem sao, nào ngờ có bán thật!
Khả Nhi vô cùng cảm kích:
-Cám ơn cậu nhiều lắm! Bắt tội cậu phải đi một đoạn đường xa như vậy! Hay là tớ mời cậu ăn sáng nhé!
Từ Quang Tông khách sáo nói:
-Cũng không xa lắm, cả đi lẫn về hết có nửa tiếng đi xe đạp. Mà xét đến cùng thì phải cám ơn chính bản thân cậu mới phải. Nếu như lúc đó không phải cậu bảo Diệp Phi giới thiệu việc làm cho tớ thì tớ làm sao biết cái cửa hàng ăn nhanh đó được?
Nói qua nói lại một hồi, cuối cùng Từ Quang Tông cũng nhận lời mời đi ăn của Khả Nhi, nhưng cậu ta đề nghị chỉ đi ăn sáng ở trong nhà ăn của trường thôi.
Khả Nhi bật cười:
-Cậu đang giúp tớ tiết kiệm tiền đấy à?
-Tiền kiếm được đâu có dễ, có thể tiết kiệm được là phải tiết kiệm!- ngập ngừng hồi lâu, Từ Quang Tông liền lên tiếng: -Tớ có thể đưa ra một ý kiến không?
-Ý kiến gì?
-Trong trường có rất nhiều sinh viên cũng muốn đi làm thêm. Tớ nghĩ cậu nên nhờ người đến gánh vác bớt cho đỡ mệt. Dù sao tiền bạc một người kiếm cũng không hết, cậu thấy sao?
Khả Nhi thở dài:
-Tớ cũng nghĩ đến việc này rồi, nhưng chủ cửa hàng không đồng ý.
Từ Quang Tông đáp:
-Nhưng đơn đặt hàng sẽ ngày càng nhiều, nếu như chủ cửa hàng cứ không đồng ý thì cậu phải làm thế nào?
Khả Nhi lại thở dài:
-Đành phải đợi xem thế nào đã, dù sao cũng phải có một giới hạn nhất định!
Từ Quang Tông gật gật đầu và không nói gì nữa. Đến nhà ăn, cậu chọn lấy hai chỗ ngồi sạch sẽ rồi bảo Khả Nhi ngồi xuống để mình đi gọi thức ăn:
-Cậu muốn ăn gì, để tớ đi gọi cho!
Chiếc ti vi treo trên giá của nhà ăn đang phát chương trình tin tức về tài chính. Khả Nhi đang mải theo dõi nội dung tin tức nên tiện tay đưa thẻ cơm cho Từ Quang Tông rồi bảo:
-Tớ ăn gì cũng được, cậu thích gọi gì thì gọi nhé!
Thời sự đang đưa tin ông Đỗ Tu Vũ, chủ tịch tập đoàn nhà họ Đỗ đã lâm bệnh và qua đời khiến cho cổ phiếu biến động. Trước ống kính chính là cô con gái xinh đẹp Đỗ Tích Nhã, người kế thừa của tập đoàn nhà họ Đỗ đang công bố với báo giới sẽ mời ông Cảnh Thiệu Vân lên làm chủ tịch tập đoàn nhà họ Đỗ theo di nguyện của phụ thân. Đây là lần đầu tiên Đỗ Tích Nhã xuất hiện trước truyền thông. Cô mặc một chiếc áo đen, khuôn mặt vẫn còn hốc hác và buồn bã.
Không hiểu sao Khả Nhi lại nhớ tới ông ngoại, tâm trạng đột nhiên lại trở nên u ám. Người có tiền hay không có tiền nếu mất đi người thân cũng đều đau đớn như nhau. Đột nhiên bên tai Khả Nhi vang lên tiếng “ê” khiến cô giật bắn cả người. Ngoảnh đầu lại nhìn hóa ra là Dương Phàm đang cười hi hi. Cô trợn mắt quát:
-Anh có biết là vừa nãy anh có thể dọa chết người được không hả?
Dương Phàm không đáp lại mà chỉ tay về phía Từ Quang Tông và hỏi:
-Bạn trai à?
Khả Nhi lạnh lùng lườm cho Dương Phàm một cái:
-Bỏ chữ “trai” ở đằng sau chữ “bạn” đi!
-Anh đã nói rồi mà, con mắt của em đâu có đến nỗi tồi như vậy?
Khả Nhi ngạc nhiên hỏi:
-Cậu ấy đắc tội với anh à?
-Đâu có, chỉ là cảm thấy nghịch mắt chút thôi!- Dương Phàm thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Khả Nhi chẳng chút khách sáo: -Em còn nợ anh một bữa cơm đấy, chi bằng hôm nay mời anh ăn luôn đi!
Khả Nhi nhìn thấy Giang Ba đang vẫy tay chào hỏi cô từ chỗ ngồi cách đó không xa, trước mặt anh còn có hai suất ăn sáng. Khả Nhi nhìn Dương Phàm bằng ánh mắt nghi hoặc:
-Chẳng phải anh đang ăn sáng cùng Giang Ba sao?
-Ăn rồi thì không thể ăn nữa sao? –Dương Phàm thẳng thắn: -Để anh giải quyết luôn cả bữa trưa cùng một thể!
Từ Quang Tông nhanh chóng bê hai suất ăn quay lại ghế ngồi. Nhìn thấy Dương Phàm đang ngồi bên cạnh Khả Nhi, Từ Quang Tông có chút nghi hoặc nhưng cậu không hỏi gì, chỉ đưa thẻ cơm cho Khả Nhi.
-Anh có cần cầm lấy thẻ cơm của em và gọi thêm một phần nữa không? –Khả Nhi hỏi Dương Phàm.
-Không cần, không cần đâu!- Dương Phàm vừa nói vừa kéo suất ăn của Khả Nhi ra giữa hai người rồi tự nhiên cầm lấy cái bánh mì lên: -Anh ăn không nhiều!
Cũng may là Từ Quang Tông mua theo suất ăn của con trai, Khả Nhi lại cũng không ăn nhiều nên bữa sáng nói chung cũng đủ cho cả hai. Từ Quang Tông nhìn Khả Nhi rồi quay sang nhìn Dương Phàm. Thấy Khả Nhi chẳng chút phản ứng gì trước thái độ tự nhiên của Dương Phàm, Từ Quang Tông hơi nhíu mày, định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng đành cúi đầu ăn nốt phần thức ăn của mình.
Ở phía bàn bên kia, Giang Ba đang một mình hậm hực ăn hết cả hai suất ăn.
Buổi sáng có tiết học nên ăn xong bữa sáng là Khả Nhi nhanh chóng chạy về phòng lấy sách vở rồi lên lớp. Trên đường đi tình cờ gặp Từ Quang Tông nên cả hai cùng lên lớp. Từ Quang Tông nhân cơ hội liền hỏi:
-Cậu và Dương Phàm có vẻ thân thiết nhỉ?
-Cũng được, anh ấy có thể coi là một người bạn tốt! Cậu quen anh ấy à?
-Một công tử lắm tiền chỉ biết ăn chơi nhảy múa!- giọng điệu của Từ Quang Tông hiện rõ sự khinh thường.
-Hơ…- Khả Nhi cảm thấy vô cùng khó hiểu, hai người này sao lại vô duyên vô cớ đối địch nhau như vậy? Có chút gì đó giống như mối quan hệ giữa Tang Lệ Na và Tống Điềm. Mọi người đều nói từ trường của những cô gái xinh đẹp đều đẩy nhau, chẳng nhẽ từ trường của mấy anh đẹp trai cũng đẩy nhau à?
Sáng sớm hôm sau, Khả Nhi vừa kiểm tra số lượng hàng và kí tên thì Từ Quang Tông đột nhiên dắt xe đạp đến:
-Một mình cậu đi giao hàng thì mệt lắm! Chia cho tớ một nửa để tớ giao hộ cho!
Khả Nhi nghĩ ngợi hồi lâu rồi vui vẻ nhận lời:
-Được!-Khả Nhi chia thành hai làn sữa rồi đưa địa chỉ giao hàng cho Từ Quang Tông: -Cậu phụ trách giao hàng ở khu phía bắc, tớ phụ trách giao hàng ở khu phía nam nhé!
Kể từ hôm đó, cứ đúng 6 giờ 20 hằng ngày là Từ Quang Tông lại đến đúng địa điểm để nhận hàng, không cần đợi Khả Nhi giao phó mà tự động lấy đủ số lượng hàng rồi đi giao cho khách.
Hai người chia nhau đi giao hàng nên tốc độ giao hàng nhanh hơn nhiều. Tận dụng khoảng thời gian dư thừa, Khả Nhi lại tiếp tục tìm thêm được 10 đơn đặt hàng nữa. Đến cuối tháng, Khả Nhi tính toán sổ sách rồi chia một nửa lợi nhuận của mình cho Từ Quang Tông:
-Đây là tiền lương của cậu!
Từ Quang Tông nhìn mấy tờ giấy bạc trên tay Khả Nhi rồi hỏi:
-Cậu đã từng giúp tớ, có thể sau này tớ còn cần đến sự giúp đỡ của cậu. Có phải mỗi lần cần đến sự giúp đỡ của cậu, tớ đều phải trả cậu tiền không?
-Tớ xin lỗi- Khả Nhi rụt tay lại: -Chỉ có điều, khi nào mà hết tiền thì cậu cứ đến hỏi vay tớ nhé!- Khả Nhi mỉm cười: -Nghe nói đám con trai các cậu cứ đến cuối tháng là hết tiền.
-Đương nhiên!-Từ Quang Tông bật cười: -Sang tháng sau nếu cần tớ giao hàng giúp thì cứ bảo nhé!
Khả Nhi biết bản thân Từ Quang Tông cũng rất bận rộn, vừa đi làm gia sư lại vừa đi làm in ấn cho tạp chí của trường, lại vừa đảm đương chức vụ cán sự kỉ luật của hội sinh viên, thường xuyên phải chạy lon ton giải quyết các vấn đề trưởng ban giao cho. Thế nên Khả Nhi lắc đầu:
-Không, không cần đâu, cậu cũng làm gì có nhiều thời gian!
Từ Quang Tông cười bảo:
-Thời gian muốn có là sẽ có ngay ấy mà!
Khả Nhi bật cười khanh khách:
-Cậu tưởng dễ như vắt sữa bò ấy à?
Từ Quang Tông vội vàng giải thích:
-Ơ tớ nói thật mà!
Sau khi cười hả hê, Khả Nhi nghiêm chỉnh nói với Từ Quang Tông:
-Thật sự không cần phiền đến cậu đâu, mọi thứ đã quá sức chịu đựng của tớ rồi!
Bình luận facebook