Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 58
Phó thái y chẳng những y thuật cao minh mà cơ bản thường thức đối với phụ nữ có thai cũng rất “hiện đại”.
Hắn nói, để cho hài tử khỏe mạnh, Hàn Lăng cần phải năng đi lại một chút, nhìn ngắm cảnh vật tươi đẹp, hít thở không khí trong lành.
Cho nên hôm nay, Hàn Lăng ăn cơm sáng xong liền đi cùng cung nữ tới ngự hoa viên.
Lúc này Vân phi, với các phi tần khác bu xung quanh, từ từ đi đến gần Hàn Lăng.
“Thân thể mập mạp xấu xí, mặt mũi ảm đạm không chút sức sống, bổn cung còn tưởng rằng ngươi là thần thánh phương nào, có thể làm cho Hoàng thượng phá lệ, không nghĩ tới lại tầm thường như vậy!” Lúc hai ngươi đi qua nhau, Vân phi đột nhiên thốt lên. Những tần phi theo phía sau cũng ồ lên cười nhạo.
Hàn Lăng nhìn như không thấy, tiếp tục thưởng hoa.
“Biết Hoàng thượng tại sao nửa đêm gọi ta thị tẩm không? Bởi vì hắn cảm thấy chán ghét thân hình xấu xí này của ngươi.” Vân phi đắc ý dào dạt, ngôn ngữ lộ ra vẻ hả hê.
Hàn Lăng nghe xong thiếu chút nữa cười lạnh ra. Nếu như bản thân nói cho Vân phi, nàng ta sở dĩ có thể bồi hoàng đế là nhờ nàng cự tuyệt hắn, không biết nàng ta sẽ phản ứng thế nào. Xấu hổ chăng? Hay là sẽ quỳ xuống tạ ơn bản thân?
Không muốn để ý tới nữ nhân ngu ngốc này nữa, Hàn Lăng lệnh cung nữ đỡ bản thân, dè dặt tiến lên phía trước.
Vân phi tựa hồ không muốn buông tha nàng, bước nhanh vọt tới trước mặt nàng, chặn nàng lại, “Đứng lại, nhìn thấy bổn cung mà không hành lẽ, phải bị tội gì?”
Hàn Lăng bị bất ngờ, thiếu chút nữa ngã lên người Vân phi. Nàng theo bản năng đưa tay che bụng, chân đứng vững rồi, nàng mắt lạnh nhìn chằm chằm Vân phi.
“Người đâu, vả miệng nàng cho bổn cung!”
“Vân phi làm gì vậy? Chẳng lẽ đầu óc ngươi có vấn đề sao? Ngươi là tứ phi giống như ta, theo quy định hoàng triều thì ai cần hành lễ chứ?” Hàn Lăng rốt cục nói, đôi mắt to hắc bạch phân minh hung hăng quét về phía đông đảo tần phi đang chuẩn bị “hành động”.
Hôm trước Vi Phong đã chính thức tuyên bố Hàn Lăng vi tứ phi, cũng có thể gọi là Tinh phi (chú: Theo quy định Dụ Trác hoàng triều, “tứ” trong tứ phi bao gồm quý, hiền, thục, đức)
Vân phi nghe xong thì sắc mặt hết đỏ lại xanh, thẹn quá hóa giận nhưng không thể làm gì được.
“Vóc người mập mạp là việc nữ nhân tất phải trải qua, vì hoàng nhi, bổn cung không thấy có gì là không ổn. Chỉ tiếc, có vài người ngay cả cơ hội được mập mạp cũng không có!” Tiếng nói Hàn Lăng không nhanh không chậm, nhu hòa bình tĩnh dội thẳng vào tai Vân phi.
Nàng biết rõ Vân phi tiến cung đã ba năm, số lần thị tẩm không biết là bao nhiêu nhưng lại không thấy hoài long chủng, có thể là lão thiên gia cũng không quen nhìn kẻ độc ác kiêu ngạo.
Vân phi lửa giận bùng bùng, càng ngày càng bức bối, khuôn mặt vặn vẹo thành một khối, hai tay nắm chặt thành quyền, chỉ hận không thể đánh bẹp cái bụng của Hàn Lăng.
Nội tâm cảm thấy vô cùng thống khoái, Hàn Lăng lần nữa lạnh lùng liếc mắt qua các tần phi khác rồi ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
“Vân phi tỷ tỷ, người không sao chứ?”
“Vân phi tỷ tỷ, người đừng nóng giận.”
“Đúng, đừng vì một kẻ như vậy mà làm hại đến thân thể.”
Chúng nhân nhao nhao tiến lên an ủi Vân phi.
Vân phi nghiến răng nghiến lợi, trơ mắt nhìn bóng lưng Hàn Lăng, căm giận rít lên qua kẽ răng: “Tiện nhân, bổn cung xem ngươi vênh váo được bao lâu.”
Rời khỏi ngự hoa viên, Hàn Lăng tâm huyết dâng trào, sai người đưa nàng tới Cúc Lăng các.
Cúc Lăng các. Đình viện vẫn là một mảnh tịch liêu cùng yên tĩnh hoang vu, nhưng bởi có Hàn Lăng đến nên cũng thêm được mấy phần sinh cơ.
Bàn đu dây nhẹ nhàng chậm chạp lay động, độ cao luôn bảo trì ở khoảng 30 độ. Hàn Lăng cả người buông lỏng, tâm tình thoải mái, nhớ lại cảnh tượng Vân phi tức xì khói vừa rồi lại càng thêm vui sướng.
Cảm giác này thật là thích! Hiện tại nàng phảng phất thấy bản thân đang đứng trên đỉnh cao, nhìn thấy mình đang hung hăng giẫm đạp lên Vân phi.
Tối hôm đó khi nàng đúng lúc khẩn yếu quan đầu cự tuyệt Vi Phong, Vi Phong liền nén giận bỏ đi đến sáng hôm sau mới về. Nàng biết rằng hắn đi tìm tần phi để giải trừ dục hỏa.
Sau đó, liên tục năm ngày hắn cũng không trở về phòng ngủ. Đối mặt với phòng ngủ trống không, nội tâm nàng chẳng cảm thấy gì là không vui, cũng không thấy ghen gì cả. Dù sao, không có tình yêu, tại sao phải đố kỵ!
“Thật sự không đố kỵ chút nào sao?” Bỗng dưng, một thanh âm từ đáy lòng dâng lên.
“Nói thừa!” Hàn lăng không tự chủ được nói thành tiếng.
Đến lúc nàng ý thức được bản thân đang tự lầu bầu thì không khỏi cảm thấy một hồi ảo não.
“Hàn Lăng, ngươi ngàn vạn lần đừng suy nghĩ linh tinh, ngươi cần phải luôn ghi nhớ, hắn chính là tên hôn quân không phân biệt đúng sai, hắn là hung thủ hại chết Nhị Cẩu và Cảnh Thương!” Nàng dùng sức lắc đầu, yên lặng cảnh giới bản thân.
Một lúc lâu sau, tâm tình hỗn loạn phức tạp mới dần ổn định. Rời khỏi bàn đu dây, nàng đi dọc theo con đường nhỏ rải đá vụn về phía trước, cứ đi tới đi tới mãi, cho đến hậu hoa viên Cúc Lăng các.
Nơi này từng xuân ý viên mãn, hoa tươi nở rộ. Hôm nay liếc mắt nhìn lại, tất cả đều là cỏ hoang không ai để ý. Tuy nhiên, giữa đám cỏ hoang tựa hồ có một con đường nhỏ do dấu chân giẫm lâu ngày mà thành.
Tâm Hàn Lăng như bị ai điều khiển, làm nàng không cần phải nghĩ ngợi gì bước lên con đường đó, đi một mạch về phía trước.
Lướt qua tầng tầng cỏ xanh, ánh vào mi mắt nàng chính là một khoảng đất trống, ở giữa khoảng đất đó có một mộ phần thu hút ánh mắt nàng.
Ngăn chặn kinh ngạc, nàng chần chừ đi tới, lúc nhìn rõ hàng chữ trên bia mộ lập tức ngây người.
“Bạn thân Nhị Cẩu chi mộ – Hàn Lăng lập!”
Đây là cái gì? Nàng lập nên bia mộ này từ bao giờ? Hàn Lăng tràn đầy nghi hoặc, vừa giữ lấy bụng vừa cẩn thận ngồi xổm xuống.
Bên trong đích thực là Nhị Cẩu sao? Hắn không phải bị xử lăng trì sao? Sao lại có thể hạ táng? Ngón tay trắng nõn của nàng vuốt ve theo bia mộ, nước mắt cũng theo đó dâng đầy.
Nhị Cẩu, là ngươi sao? Ta là Lăng, bằng hữu tốt của ngươi, vĩnh viễn là bằng hữu tốt. Ngươi ở thế giới khác có tốt không? Linh hồn của ngươi có được an bình không?
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, ngấm vào lòng đất. Tầm mắt đã trở nên mơ hồ, Hàn Lăng ngắm nhìn phần mộ, phảng phất thấy khuôn mặt chân chất của Nhị Cẩu, hắn đang cười với nàng…
“Xin hỏi…” đột nhiên một tiếng nói vang lên sau lưng Hàn Lăng.
Hàn Lăng quay đầu lại, chỉ thấy một tên thị vệ trẻ tuổi, trong tay cầm một cái giỏ trúc, trong giỏ đựng vàng Nguyên Bảo.
Hàn Lăng nhanh chóng lau nước mắt, chống tay xuống đất, chậm rãi đứng lên, “Ngươi… ngươi là ai?”
“Bẩm nương nương, nô tài tên Diệp Triệu, phụng mệnh tới bái tế Nhị Cẩu công công.” Tên thị vệ đại khái đoán được thân phận Hàn Lăng thông qua trang phục nàng đang mặc.
“Phụng mệnh? Phụng mệnh của ai?”
“Ách,,, “
“Trả lời Bổn cung!” thanh âm Hàn lăng bắt đầu nghiêm túc.
“Hồi nương nương, nô tài phụng mệnh của Hoàng thượng.” Nói xong, tên thị vệ đi tới, ngồi xổm xuống trước mộ Nhị Cẩu, lấy ra ba ly rượu đổ đầy lên đế rượu trước mộ, lại lấy ra một ít thức ăn, để bên cạnh ly rượu, sau đó lấy ra ba nén hương đốt lên, cuối cùng mới hóa vàng.
Động tác vô cùng thuần thục, không giống như mới làm lần đầu.
Hàn Lăng nhìn chăm chú vào hắn, bên tai vọng lại lời nói vừa rồi của tên thị vệ. Vi Phong lệnh hắn tới? Vi Phong lệnh hắn tới bái tế Nhị Cẩu?
“Người này là ai? Sao Hoàng thượng lại coi trọng như vậy?”
Thị vệ suy tư một chút rồi thành thật trả lời: “Hồi nương nương, mai táng bên trong chính là một tiểu thái giám, một tiểu thái giám vô cùng trung thành. Vì cứu chiêu nghi nương nương, người Hoàng thượng yêu mến, hắn hàm oan mà chết.”
“Có thể nói cho bổn cung biết chuyện đó như thế nào không?”
“Việc này…” thị vệ nhìn Hàn Lăng, do dự. Tuy nhiên, khi nhìn vào đôi mắt không một chút tà niệm của Hàn Lăng thì như ma xui quỷ khiến, đáy lòng có một thanh âm không ngừng thúc giục hắn, muốn hắn nói ra toàn bộ sự việc.
“Ân?” Hàn lăng lại lần nữa lộ ra thành khẩn cùng thỉnh cầu.
Rốt cục, tên thị vệ hoàn toàn bị thuyết phục, nhẹ nhàng kể lại: “Chiêu nghi nương nương vốn là một cung nữ thân phận thấp kém nhưng được Hoàng thượng nhìn trúng, Hoàng thượng không để ý tới xuất thân của nàng, ban cho nàng vinh quang tôn quý. Nhưng chính việc này đã làm cho nương nương bị các nương nương khác đố kỵ cùng phẫn hận, khiến cho người gặp tai họa bất ngờ.”
“Tai họa bất ngờ?” Hàn Lăng giả vờ kinh ngạc.
“Tiểu hoàng tử duy nhất bị chết, chiêu nghi nương nương bị người ta vu oan là hung thủ.”
“Làm sao ngươi biết được nàng bị oan? Nói không chừng nàng chính là hung thủ thực sự.”
“Không, nàng nhất định không phải!”
“Ngươi đã gặp qua chiêu nghi nương nương đó sao?”
Thị vệ lắc đầu, “Nô tài chưa từng gặp nàng nhưng thường xuyên nghe nói chiêu nghi nương nương diện mạo mỹ lệ, tâm địa thiện lương thuần mỹ, nàng chưa bao giờ nổi giận với cung nhân, lại càng không bao giờ trừng phạt họ.”
Yết hầu Hàn Lăng tức thì nghẹn ngào, ngay cả một tên thị vệ chưa từng gặp mặt cũng tin tưởng nàng trong sạch. Nhưng tên hôn quân Vi Phong kia, đã từng ở chung với bản thân lại luôn hoài nghi nàng.
“Nương nương, xin lỗi, nô tài vừa khen ngợi chiêu nghi nương nương như vậy, nếu làm người không vui thì xin nương nương thứ tội.”
“Ngươi cũng chỉ nói thật mà thôi, bị tội gì chứ?”
“Chẳng lẽ nương nương cũng tin tưởng chiêu nghi nương nương là trong sạch?”
Hàn Lăng ngây người, tiện đà gật đầu, “Có thể làm cho một thái giám vì nàng mà bỏ mạng, làm cho một thị vệ không quen biết ca tụng như thế thì nàng thật là người tốt.”
“Chỉ tiếc chiêu nghi nương nương hồng nhan bạc mệnh, cuối cùng cũng không thoát được cái chết.” Trên mặt tên thị vệ lộ ra vẻ tiếc hận cùng ai thiết.
“Nàng ở trên trời có linh thiêng nếu biết có người tin nàng như vậy cũng sẽ cảm thấy vui mừng. Được rồi, ngươi nói là phụng mệnh tới nơi này bái tế, vậy ngươi có hay gặp mặt Hoàng thượng không?”
“Không có. Nửa năm trước, nô tài chỉ là một tên ngục tốt, nô tài phụng mệnh dùng rượu độc xử tử Nhị Cẩu, sau đó an táng hắn thật tốt. Lúc ấy, Hoàng thượng phân phó nô tài mỗi tháng phải tới bái tế Nhị Cẩu một lần. Hoàng thượng nhật lý vạn kỵ, công vụ bận rộn, việc nhỏ này tất nhiên sẽ không nhớ trong lòng. Nhưng nô tài thì ghi nhớ mệnh lệnh của Hoàng thượng, mỗi tháng đều tới nơi này một lần.”
Nhật lý vạn kỵ, công vụ bận rộn! Cho dù không có những lý do này, chỉ sợ hắn cũng không nhớ tới Nhị Cẩu. Dù sao hắn cũng chưa bao giờ coi nô tài là người!
May mắn còn có tên thị vệ hảo tâm này, khiến cho Nhị Cẩu ở dưới suối vàng cũng thanh thản. Nhìn khay đồ ăn trước mộ, Hàn Lăng gỡ xuống chiếc vòng ngọc trên cổ tay đưa cho thị vệ.
“Nương nương…” Vòng ngọc lóng lánh trong sáng, thị vệ tuy là hạ nhân, nhưng cũng đoán được giá trị sang quý của nó .
“Ngươi chỉ là một thị vệ nho nhỏ, bổng lộc chắc chắn không nhiều, hy vọng nó có thể giúp ngươi.” Đối với thị vệ này, Hàn lăng phi thường cảm kích cùng khâm phục.
Tên thị vệ cũng không nhận vòng ngọc ngay mà hỏi: “Nương nương, vừa rồi người mặt mũi bi thiết, giờ lại tặng nô tài vật quý giá như thế, chẳng lẽ người cũng biết Nhị Cẩu?”
Hàn Lăng lắc đầu, “Bổn cung chỉ cảm thấy thái giám này trọng tình trọng nghĩa, đối với chủ tử trung tâm như một, vì bảo vệ tính mạng chủ nhân mà không tiếc hy sinh bản thân, tình cảm như vậy khiến cho bổn cung vô cùng cảm động.”
“Nương nương tâm địa bồ tát, ông trời nhất định sẽ phù hộ người.”
Thật vậy không? Ông trời có phù hộ hay không nàng không biết, nàng chỉ biết ông trời luôn luôn đùa bỡn nàng, khi dễ nàng, nếu không sẽ không để những người bên cạnh nàng lần lượt rời đi.
Một làn giớ thu thôi tới làm tung bay váy Hàn Lăng. Thị vệ thấy thế thì ân cần nhắc nhở: “Nương nương, nơi này gió lớn, không bằng để nô tài đưa người trở về đi thôi.”
“Cám ơn ý tốt của ngươi. Nơi này phi thường yên tĩnh, bổn cung muốn ở lại một lúc.” Hàn Lăng mỉm cười nói.
Nếu để cho người ta nhìn thấy một thị vệ xa lạ đưa nàng về cung, chẳng những mang đến phiền phức cho nàng mà nói không chừng còn có thể đưa tới họa sát thân cho hắn, dù sao hoàng cung hiểm ác, nàng đã sớm được trải nghiệm.
“Được rồi, ngươi giờ làm ở đâu, vẫn là ngục tốt sao?”
“Hồi nương nương, nô tài hiện tại làm thủ vệ hộ vệ tại cửa nam.” Sau khi tiền vàng cháy hết, thị vệ thu lại mấy ly rượu và thức ăn, cầm giỏ đứng lên, “Nương nương, nô tài còn phải về canh gác, nương nương hãy cẩn thận chú ý.”
“Ân, mau đi đi. Còn nữa, ngươi hãy nhận lấy chiếc vòng này coi như là… để lần sau mua rượu và thức ăn cho Nhị Cẩu, mua thêm cho hắn ít tiền vàng.”
Tên thị vệ suy nghĩ một chút rồi rốt cục đón nhận, lại nói cám ơn Hàn Lăng và dặn dò vài câu mới rời đi.
Nhìn theo bóng hắn càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất, Hàn Lăng mới quay đầu lại, một lần nữa đi tới trước mộ Nhị Cẩu, thở dài: “Nhị Cẩu, ngươi nghỉ ngơi đi. Sau này ta sẽ thường xuyên tới thăm ngươi. Ta đang mang thai, ta nghĩ ngươi sẽ vui mừng cho ta. Cho dù phụ thân hắn là tên hôn quân đã làm ngươi uổng mạng, nhưng ta tin tưởng thiện lương như ngươi nhất định sẽ rất thích hắn, phù hộ cho hắn, phải không?”
Hàn Lăng cứ nhỏ nhẹ nói chuyện với Nhị Cẩu như vậy hồi lâu, lúc thấy cái bóng in trên mặt đất dần dần ngắn lại mới giật mình ý thức thời gian trôi nhanh, vì vậy vội vã “nói lời từ biệt”, dọc theo con đường nhỏ trở lại trước Cúc Lăng các.
Đúng lúc nàng chuẩn bị ngồi lên xe thì nhìn thấy một nữ tử trong cung trang màu lam ở phía trước. Đúng là… Lam phi! Mặc dù cách xa khoảng mười mét, dựa vào thị lực tốt, Hàn Lăng vẫn trông thấy rõ ràng.
Lam phi hình như tiều tụy đi nhiều, vóc người đầy đặn khêu gợi trước kia giờ trở nên gầy gò. Khuôn mặt mỹ lệ không còn vẻ hăng hái như trong trí nhớ Hàn Lăng nữa, mà đầy vẻ cô đơn.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lam phi thân là một trong tứ phi, từng được sủng ái nhất, vì sao lại trở nên như vậy?
Hàn Lăng đầy bụng nghi ngờ, lúc nghe thấy cuộc nói chuyện của hai cung nữ mới hiểu ra.
“Đó không phải là Lam phi nương nương sao?” Hai tiểu cung nữ vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
“Ân!” Cung nữ B nhẹ giọng ứng một câu.
“Đã lâu không thấy, thật không ngờ nàng lại trở nên như vậy, ta nhớ trước kia nàng rất chú trọng trang phục.” Cung nữ A lại lên tiếng.
“Trước khác nay khác! Lúc mới vào cung có phụ thân là Tả thừa tướng làm chỗ dựa, sau lại có ca ca Nhất phẩm Đại học sĩ che chở, hiện tại cái gì cũng không còn, tự nhiên sẽ không được coi trọng. Nàng giờ chỉ thùng rỗng kêu to.”
“Đúng vậy, thật sự là không may. Ca ca vốn là người tâm phúc của Hoàng thượng, trong phút chốc lại vô duyên vô cớ bị đày đi biên thùy nghèo khó.” Cung nữ A giọng điệu cực kỳ tiếc hận.
“Không phải vô duyên vô cớ!” Cung nữ B thanh âm đột nhiên biến thấp, “Nghe nói hắn coi trời bằng vung, thông dâm với chiêu nghi nương nương, người được Hoàng thượng sủng ái nhất. Hoàng thượng không giết hắn đã là may mắn lắm rồi.”
“Đại học sĩ vốn là nhân tài hiếm có, ôn văn nho nhã, cứ như vậy bị đày đi nơi được xưng tụng là địa ngục trần gian, thật sự là đáng tiếc nha!”
Tiếng nói chuyện xa dần, Hàn Lăng đi ra từ sau cây cột, cả người sững sờ. Cảnh Thương không chết? Cảnh Thương thật sự không chết sao?
Nhưng lúc ở lãnh cung nàng rõ ràng nghe Lam phi khóc lóc kể lể Cảnh Thương bị bản thân hại chết, tại sao lại có thể như vậy? Địa ngục danh xưng, chẳng lẽ Lam phi có ý này?
Nhị Cẩu được toàn thây! Cảnh Thương cũng không chết oan! Chỉ ngắn ngủn nửa ngày, nàng lại phát hiện ra hai việc, Hàn Lăng không biết là nên buồn hay vui.
“Nương nương, người vừa đi đâu? Hù chết nô tỳ!” Lúc này, một đạo thanh âm vang lên, phá vỡ thế suy tư của Hàn Lăng.
Thiếp thân cung nữ của nàng cùng với thị vệ lái xe đi tới, dáng vẻ kinh hoảng
“Bổn cung đi dạo một chút, nhất thời quên thời gian.” Hàn Lăng ánh mắt áy náy.
“Nương nương, mời theo nô tỳ hồi cung ngọ thiện.” Cung nữ vừa nói vừa đỡ Hàn Lăng đi tới xe ngựa.
Đợi nàng ngồi vững rồi thị vệ mới cho xe chạy đi, hướng tới Dụ Nhân cung…
Hàn Lăng xuống xe, đi vào đại điện, nhìn thấy Vi Phong đang ngồi trên ghế, sắc mặt ngây ngốc.
“Sao bây giờ mới về? Không thấy đến giờ cơm sao?” Vi Phong quát trụ nàng.
“Thần thiếp không đói bụng.”
“Không đói bụng, không đói bụng… Chẳng lẽ ngươi không nghĩ rằng hài tử trong bụng đói sao?” Chú ý tới gấu váy dính bùn của nàng, Vi Phong tiếp tục hỏi, “Ngươi đi đâu, sao toàn thân lại bẩn thế này?”
“Thần thiếp nhàn rỗi không có việc gì nên đi dạo một chút thôi! Thần thiếp về phòng thay đồ rồi tới dùng bữa.” Hàn Lăng không nhiều lời, nói một câu xong liền đi vào tẩm phòng.
Nhìn theo phương hướng nàng biến mất, mắt Vi Phong lại lần nữa nảy lên tức giận cùng bất đắc dĩ, hắn tức giận không chỗ phát tiết, liền hung hăng đá vào cái bàn bên cạnh.
—
“Thần thiếp thỉnh an Tinh phi nương nương!”
Nhìn thấy người đang cúi đầu hành lễ, Hàn Lăng vừa mừng vừa sợ, “Lương quý nhân không cần đa lễ, mau đứng lên đi.”
“Đa tạ nương nương!” Cốc thu hơi chút đứng thẳng thân thể.
“Lương quý nhân lại đây, có chuyện gì vậy?” Hàn Lăng mỉm cười hỏi.
“Ách, Hoàng thượng từng nói muốn thần thiếp đến bồi nương nương.”
“Cám ơn ngươi!”
“Nương nương…” Cốc Thu có điểm thụ sủng nhược kinh.
“Ngươi nếu không chê, sau này gọi Bổn cung là Tinh phi tỷ tỷ đi.”
“Tinh phi tỷ tỷ?” Cốc thu ngây người.
“Bổn cung cảm thấy rất có duyên với ngươi mà tuổi của ngươi hình như nhỏ hơn bổn cung. Ngươi sẽ… không để ý chứ?”
“Đương nhiên sẽ không!” Cốc Thu từ trong trạng thái ngẩn ngơ khôi phục lại, mặt lộ vẻ hoan hỉ, “Tinh phi tỷ tỷ, người khí sắc rất tốt, xem ra tiểu hoàng tử rất ngoan nha.”
“Ân, hắn rất nghe lời!” Tay Hàn Lăng từ từ xoa lên bụng. Nhìn thấy Cốc Thu cứ nhìn chăm chú liền cười hỏi: “Có muốn sờ hắn không?”
“Ta… Thần thiếp…” Cốc Thu lại một hồi kinh ngạc, chần chừ nhìn Hàn Lăng, Hàn Lăng lại khích lệ lần nữa nàng mới từ từ đưa tay ra, dè dặt đặt lên cái bụng nhô cao của Hàn Lăng.
Tay Hàn Lăng đặt lên tay Cốc Thu, đưa nàng tới phía bên phải.
“Oa, tiểu hoàng tử… tiểu hoàng tử hình như đang động đậy!” Cốc Thu hoan hỉ, hưng phấn kêu lên.
“Đó là tiếng tim đập! Sau khi mang thai ba tháng có thể cảm giác được tim thai; sau hai tháng nữa thì cục cưng bắt đầu máy thai, đến lúc đó chấn động còn mạnh hơn bây giờ nữa.”
“Thật sao? Tinh phi tỷ tỷ, ngươi thật lợi hại, giống như tỷ tỷ của ta vậy?”
“Tỷ tỷ của ngươi?”
“… Kỳ thật đó là một người bạn tốt của ta, chúng ta tình như tỷ muội. Đáng tiếc…”
“Ân?”
“Bởi vì một vài nguyên nhân mà nàng phải xa cách ta.”
Trong mắt Hàn Lăng hiện lên một tia khác thường, ôn nhu an ủi nàng: “Nếu ngươi muốn thì có thể coi ta như tỷ tỷ của ngươi.”
Cốc Thu âm thầm chấn động, nhìn chăm chú vào Hàn lăng, một hồi lâu tài nói tiếp: “Cám ơn tỷ tỷ!”
Trong lúc hai người đang vui vẻ thì một vị khách không mời xuất hiện phá vỡ hình ảnh ấm áp này.
“Tinh phi, chẳng lẽ ngươi không biết long thai đối với Hoàng thượng và thiên hạ dân chúng rất trọng yếu sao? Ngươi lại để cho một tiện nhân tới gần hắn?” Vân phi vừa vượt qua cánh cửa đã buông lời chỉ trích.
Thanh âm chán ghét, vẻ mặt ghê tởm! Hàn Lăng không khỏi nhướng mày, “Hôm nay cơn gió nào rỗi hơi thổi Vân phi tới nơi này vậy?”
Tỳ phế vì tức giận mà muốn nổ tung, Vân phi mặt ngoài vẫn duy trì vui vẻ, lấy từ trong ngực áo ra một túi hương, đưa tới trước mặt Hàn Lăng, “Tinh phi mang trong mình long chủng của Hoàng thượng, bổn cung lẽ ra phải có tặng vật, nhưng nghĩ ngươi cái gì cũng có, bổn cung liền tự tay may túi hương này, mùi hoa bên trong có thể giúp ngươi thư giãn.”
“Tinh phi tỷ tỷ, đừng lấy!” Lúc Hàn Lăng sắp nhận lấy thì Cốc Thu hét lên chói tia, nhanh tay đoạt lấy túi hương.
“Tiện nhân, ngươi chán sống rồi hả, dám động vào đồ của bổn cung!” Một bàn tay Vân phi lập tức rơi lên mặt Cốc Thu.
Cốc Thu không phòng bị, lảo đảo lui về phía sau vài bước, nàng che gò má bị đau lại, trở lại bên người Hàn Lăng, “Tinh phi tỷ tỷ, người đang có bầu, tốt nhất đừng động vào những đồ có chứa phấn hoa.”
“Tiện nhân, ngươi có ý tứ gì? Ngươi ám chỉ Bổn cung muốn hại tiểu hoàng tử?”
“Ta không như vậy nói qua, là ngươi tự mà thôi!”
“Ngươi…” Vân phi chán nản, “Tiện nhân, xem ra bổn cung hôm nay không giáo huấn ngươi thật tốt thì ngươi không biết sự lợi hại của bổn cung!”
“Vân phi, ngươi ở chỗ ta giáo huấn người của ta, là ngươi có ý gì?” Hàn Lăng quát lên, “Ngươi cũng nói long thai trong người bổn cung đối với Hoàng thượng và thiên hạ là rất trọng yếu, Lương quý nhân sở dĩ như vậy cũng là lo cho long thai của bổn cung, có tội gì chứ?”
“Nàng vu oan bổn cung, nhất định là tội lớn!” Vân phi chỉ hận không thể đem Cốc Thu băm thây vạn đoạn, giải trừ nỗi hận trong lòng.
“Vậy sao? Bổn cung cảm giác được cho dù Hoàng thượng phân xử việc này cũng sẽ thấy được hành vi của Cốc Thu là không sai!”
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến! Chỉ thấy một đạo ánh sáng vàng bắn vào trong điện, Vi Phong một thân triều phục đi đến.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Đây là cái gì?” Hắn lấy chiếc túi hương từ tay Cốc Thu.
“Hoàng thượng, thần thiếp có ý tốt, vì Tinh phi may chiếc túi hương này, Tinh phi chẳng những không nhận lại còn vu oan thần thiếp gia hại nàng.” Vân phi lập tức lật ngược phải trái, hướng mũi tên lên người Hàn Lăng.
Hàn Lăng âm thầm cười lạnh, “thuận theo” ý Vân phi, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp chỉ là nghĩ rằng cẩn tắc vô ưu, thần thiếp cũng chỉ là nghĩ cho long thai!”
“Hoàng thượng, thần thiếp oan uổng a!” Vân phi điềm đạm đáng yêu nhìn Vi phong.
“Rốt cuộc là ai oan uổng, đợi lát nữa sẽ rõ!” Vi Phong sắc mặt âm trầm, “Người đâu, lệnh Phó thái y lập tức đến Dụ Nhân cung.”
Hắn nói, để cho hài tử khỏe mạnh, Hàn Lăng cần phải năng đi lại một chút, nhìn ngắm cảnh vật tươi đẹp, hít thở không khí trong lành.
Cho nên hôm nay, Hàn Lăng ăn cơm sáng xong liền đi cùng cung nữ tới ngự hoa viên.
Lúc này Vân phi, với các phi tần khác bu xung quanh, từ từ đi đến gần Hàn Lăng.
“Thân thể mập mạp xấu xí, mặt mũi ảm đạm không chút sức sống, bổn cung còn tưởng rằng ngươi là thần thánh phương nào, có thể làm cho Hoàng thượng phá lệ, không nghĩ tới lại tầm thường như vậy!” Lúc hai ngươi đi qua nhau, Vân phi đột nhiên thốt lên. Những tần phi theo phía sau cũng ồ lên cười nhạo.
Hàn Lăng nhìn như không thấy, tiếp tục thưởng hoa.
“Biết Hoàng thượng tại sao nửa đêm gọi ta thị tẩm không? Bởi vì hắn cảm thấy chán ghét thân hình xấu xí này của ngươi.” Vân phi đắc ý dào dạt, ngôn ngữ lộ ra vẻ hả hê.
Hàn Lăng nghe xong thiếu chút nữa cười lạnh ra. Nếu như bản thân nói cho Vân phi, nàng ta sở dĩ có thể bồi hoàng đế là nhờ nàng cự tuyệt hắn, không biết nàng ta sẽ phản ứng thế nào. Xấu hổ chăng? Hay là sẽ quỳ xuống tạ ơn bản thân?
Không muốn để ý tới nữ nhân ngu ngốc này nữa, Hàn Lăng lệnh cung nữ đỡ bản thân, dè dặt tiến lên phía trước.
Vân phi tựa hồ không muốn buông tha nàng, bước nhanh vọt tới trước mặt nàng, chặn nàng lại, “Đứng lại, nhìn thấy bổn cung mà không hành lẽ, phải bị tội gì?”
Hàn Lăng bị bất ngờ, thiếu chút nữa ngã lên người Vân phi. Nàng theo bản năng đưa tay che bụng, chân đứng vững rồi, nàng mắt lạnh nhìn chằm chằm Vân phi.
“Người đâu, vả miệng nàng cho bổn cung!”
“Vân phi làm gì vậy? Chẳng lẽ đầu óc ngươi có vấn đề sao? Ngươi là tứ phi giống như ta, theo quy định hoàng triều thì ai cần hành lễ chứ?” Hàn Lăng rốt cục nói, đôi mắt to hắc bạch phân minh hung hăng quét về phía đông đảo tần phi đang chuẩn bị “hành động”.
Hôm trước Vi Phong đã chính thức tuyên bố Hàn Lăng vi tứ phi, cũng có thể gọi là Tinh phi (chú: Theo quy định Dụ Trác hoàng triều, “tứ” trong tứ phi bao gồm quý, hiền, thục, đức)
Vân phi nghe xong thì sắc mặt hết đỏ lại xanh, thẹn quá hóa giận nhưng không thể làm gì được.
“Vóc người mập mạp là việc nữ nhân tất phải trải qua, vì hoàng nhi, bổn cung không thấy có gì là không ổn. Chỉ tiếc, có vài người ngay cả cơ hội được mập mạp cũng không có!” Tiếng nói Hàn Lăng không nhanh không chậm, nhu hòa bình tĩnh dội thẳng vào tai Vân phi.
Nàng biết rõ Vân phi tiến cung đã ba năm, số lần thị tẩm không biết là bao nhiêu nhưng lại không thấy hoài long chủng, có thể là lão thiên gia cũng không quen nhìn kẻ độc ác kiêu ngạo.
Vân phi lửa giận bùng bùng, càng ngày càng bức bối, khuôn mặt vặn vẹo thành một khối, hai tay nắm chặt thành quyền, chỉ hận không thể đánh bẹp cái bụng của Hàn Lăng.
Nội tâm cảm thấy vô cùng thống khoái, Hàn Lăng lần nữa lạnh lùng liếc mắt qua các tần phi khác rồi ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
“Vân phi tỷ tỷ, người không sao chứ?”
“Vân phi tỷ tỷ, người đừng nóng giận.”
“Đúng, đừng vì một kẻ như vậy mà làm hại đến thân thể.”
Chúng nhân nhao nhao tiến lên an ủi Vân phi.
Vân phi nghiến răng nghiến lợi, trơ mắt nhìn bóng lưng Hàn Lăng, căm giận rít lên qua kẽ răng: “Tiện nhân, bổn cung xem ngươi vênh váo được bao lâu.”
Rời khỏi ngự hoa viên, Hàn Lăng tâm huyết dâng trào, sai người đưa nàng tới Cúc Lăng các.
Cúc Lăng các. Đình viện vẫn là một mảnh tịch liêu cùng yên tĩnh hoang vu, nhưng bởi có Hàn Lăng đến nên cũng thêm được mấy phần sinh cơ.
Bàn đu dây nhẹ nhàng chậm chạp lay động, độ cao luôn bảo trì ở khoảng 30 độ. Hàn Lăng cả người buông lỏng, tâm tình thoải mái, nhớ lại cảnh tượng Vân phi tức xì khói vừa rồi lại càng thêm vui sướng.
Cảm giác này thật là thích! Hiện tại nàng phảng phất thấy bản thân đang đứng trên đỉnh cao, nhìn thấy mình đang hung hăng giẫm đạp lên Vân phi.
Tối hôm đó khi nàng đúng lúc khẩn yếu quan đầu cự tuyệt Vi Phong, Vi Phong liền nén giận bỏ đi đến sáng hôm sau mới về. Nàng biết rằng hắn đi tìm tần phi để giải trừ dục hỏa.
Sau đó, liên tục năm ngày hắn cũng không trở về phòng ngủ. Đối mặt với phòng ngủ trống không, nội tâm nàng chẳng cảm thấy gì là không vui, cũng không thấy ghen gì cả. Dù sao, không có tình yêu, tại sao phải đố kỵ!
“Thật sự không đố kỵ chút nào sao?” Bỗng dưng, một thanh âm từ đáy lòng dâng lên.
“Nói thừa!” Hàn lăng không tự chủ được nói thành tiếng.
Đến lúc nàng ý thức được bản thân đang tự lầu bầu thì không khỏi cảm thấy một hồi ảo não.
“Hàn Lăng, ngươi ngàn vạn lần đừng suy nghĩ linh tinh, ngươi cần phải luôn ghi nhớ, hắn chính là tên hôn quân không phân biệt đúng sai, hắn là hung thủ hại chết Nhị Cẩu và Cảnh Thương!” Nàng dùng sức lắc đầu, yên lặng cảnh giới bản thân.
Một lúc lâu sau, tâm tình hỗn loạn phức tạp mới dần ổn định. Rời khỏi bàn đu dây, nàng đi dọc theo con đường nhỏ rải đá vụn về phía trước, cứ đi tới đi tới mãi, cho đến hậu hoa viên Cúc Lăng các.
Nơi này từng xuân ý viên mãn, hoa tươi nở rộ. Hôm nay liếc mắt nhìn lại, tất cả đều là cỏ hoang không ai để ý. Tuy nhiên, giữa đám cỏ hoang tựa hồ có một con đường nhỏ do dấu chân giẫm lâu ngày mà thành.
Tâm Hàn Lăng như bị ai điều khiển, làm nàng không cần phải nghĩ ngợi gì bước lên con đường đó, đi một mạch về phía trước.
Lướt qua tầng tầng cỏ xanh, ánh vào mi mắt nàng chính là một khoảng đất trống, ở giữa khoảng đất đó có một mộ phần thu hút ánh mắt nàng.
Ngăn chặn kinh ngạc, nàng chần chừ đi tới, lúc nhìn rõ hàng chữ trên bia mộ lập tức ngây người.
“Bạn thân Nhị Cẩu chi mộ – Hàn Lăng lập!”
Đây là cái gì? Nàng lập nên bia mộ này từ bao giờ? Hàn Lăng tràn đầy nghi hoặc, vừa giữ lấy bụng vừa cẩn thận ngồi xổm xuống.
Bên trong đích thực là Nhị Cẩu sao? Hắn không phải bị xử lăng trì sao? Sao lại có thể hạ táng? Ngón tay trắng nõn của nàng vuốt ve theo bia mộ, nước mắt cũng theo đó dâng đầy.
Nhị Cẩu, là ngươi sao? Ta là Lăng, bằng hữu tốt của ngươi, vĩnh viễn là bằng hữu tốt. Ngươi ở thế giới khác có tốt không? Linh hồn của ngươi có được an bình không?
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, ngấm vào lòng đất. Tầm mắt đã trở nên mơ hồ, Hàn Lăng ngắm nhìn phần mộ, phảng phất thấy khuôn mặt chân chất của Nhị Cẩu, hắn đang cười với nàng…
“Xin hỏi…” đột nhiên một tiếng nói vang lên sau lưng Hàn Lăng.
Hàn Lăng quay đầu lại, chỉ thấy một tên thị vệ trẻ tuổi, trong tay cầm một cái giỏ trúc, trong giỏ đựng vàng Nguyên Bảo.
Hàn Lăng nhanh chóng lau nước mắt, chống tay xuống đất, chậm rãi đứng lên, “Ngươi… ngươi là ai?”
“Bẩm nương nương, nô tài tên Diệp Triệu, phụng mệnh tới bái tế Nhị Cẩu công công.” Tên thị vệ đại khái đoán được thân phận Hàn Lăng thông qua trang phục nàng đang mặc.
“Phụng mệnh? Phụng mệnh của ai?”
“Ách,,, “
“Trả lời Bổn cung!” thanh âm Hàn lăng bắt đầu nghiêm túc.
“Hồi nương nương, nô tài phụng mệnh của Hoàng thượng.” Nói xong, tên thị vệ đi tới, ngồi xổm xuống trước mộ Nhị Cẩu, lấy ra ba ly rượu đổ đầy lên đế rượu trước mộ, lại lấy ra một ít thức ăn, để bên cạnh ly rượu, sau đó lấy ra ba nén hương đốt lên, cuối cùng mới hóa vàng.
Động tác vô cùng thuần thục, không giống như mới làm lần đầu.
Hàn Lăng nhìn chăm chú vào hắn, bên tai vọng lại lời nói vừa rồi của tên thị vệ. Vi Phong lệnh hắn tới? Vi Phong lệnh hắn tới bái tế Nhị Cẩu?
“Người này là ai? Sao Hoàng thượng lại coi trọng như vậy?”
Thị vệ suy tư một chút rồi thành thật trả lời: “Hồi nương nương, mai táng bên trong chính là một tiểu thái giám, một tiểu thái giám vô cùng trung thành. Vì cứu chiêu nghi nương nương, người Hoàng thượng yêu mến, hắn hàm oan mà chết.”
“Có thể nói cho bổn cung biết chuyện đó như thế nào không?”
“Việc này…” thị vệ nhìn Hàn Lăng, do dự. Tuy nhiên, khi nhìn vào đôi mắt không một chút tà niệm của Hàn Lăng thì như ma xui quỷ khiến, đáy lòng có một thanh âm không ngừng thúc giục hắn, muốn hắn nói ra toàn bộ sự việc.
“Ân?” Hàn lăng lại lần nữa lộ ra thành khẩn cùng thỉnh cầu.
Rốt cục, tên thị vệ hoàn toàn bị thuyết phục, nhẹ nhàng kể lại: “Chiêu nghi nương nương vốn là một cung nữ thân phận thấp kém nhưng được Hoàng thượng nhìn trúng, Hoàng thượng không để ý tới xuất thân của nàng, ban cho nàng vinh quang tôn quý. Nhưng chính việc này đã làm cho nương nương bị các nương nương khác đố kỵ cùng phẫn hận, khiến cho người gặp tai họa bất ngờ.”
“Tai họa bất ngờ?” Hàn Lăng giả vờ kinh ngạc.
“Tiểu hoàng tử duy nhất bị chết, chiêu nghi nương nương bị người ta vu oan là hung thủ.”
“Làm sao ngươi biết được nàng bị oan? Nói không chừng nàng chính là hung thủ thực sự.”
“Không, nàng nhất định không phải!”
“Ngươi đã gặp qua chiêu nghi nương nương đó sao?”
Thị vệ lắc đầu, “Nô tài chưa từng gặp nàng nhưng thường xuyên nghe nói chiêu nghi nương nương diện mạo mỹ lệ, tâm địa thiện lương thuần mỹ, nàng chưa bao giờ nổi giận với cung nhân, lại càng không bao giờ trừng phạt họ.”
Yết hầu Hàn Lăng tức thì nghẹn ngào, ngay cả một tên thị vệ chưa từng gặp mặt cũng tin tưởng nàng trong sạch. Nhưng tên hôn quân Vi Phong kia, đã từng ở chung với bản thân lại luôn hoài nghi nàng.
“Nương nương, xin lỗi, nô tài vừa khen ngợi chiêu nghi nương nương như vậy, nếu làm người không vui thì xin nương nương thứ tội.”
“Ngươi cũng chỉ nói thật mà thôi, bị tội gì chứ?”
“Chẳng lẽ nương nương cũng tin tưởng chiêu nghi nương nương là trong sạch?”
Hàn Lăng ngây người, tiện đà gật đầu, “Có thể làm cho một thái giám vì nàng mà bỏ mạng, làm cho một thị vệ không quen biết ca tụng như thế thì nàng thật là người tốt.”
“Chỉ tiếc chiêu nghi nương nương hồng nhan bạc mệnh, cuối cùng cũng không thoát được cái chết.” Trên mặt tên thị vệ lộ ra vẻ tiếc hận cùng ai thiết.
“Nàng ở trên trời có linh thiêng nếu biết có người tin nàng như vậy cũng sẽ cảm thấy vui mừng. Được rồi, ngươi nói là phụng mệnh tới nơi này bái tế, vậy ngươi có hay gặp mặt Hoàng thượng không?”
“Không có. Nửa năm trước, nô tài chỉ là một tên ngục tốt, nô tài phụng mệnh dùng rượu độc xử tử Nhị Cẩu, sau đó an táng hắn thật tốt. Lúc ấy, Hoàng thượng phân phó nô tài mỗi tháng phải tới bái tế Nhị Cẩu một lần. Hoàng thượng nhật lý vạn kỵ, công vụ bận rộn, việc nhỏ này tất nhiên sẽ không nhớ trong lòng. Nhưng nô tài thì ghi nhớ mệnh lệnh của Hoàng thượng, mỗi tháng đều tới nơi này một lần.”
Nhật lý vạn kỵ, công vụ bận rộn! Cho dù không có những lý do này, chỉ sợ hắn cũng không nhớ tới Nhị Cẩu. Dù sao hắn cũng chưa bao giờ coi nô tài là người!
May mắn còn có tên thị vệ hảo tâm này, khiến cho Nhị Cẩu ở dưới suối vàng cũng thanh thản. Nhìn khay đồ ăn trước mộ, Hàn Lăng gỡ xuống chiếc vòng ngọc trên cổ tay đưa cho thị vệ.
“Nương nương…” Vòng ngọc lóng lánh trong sáng, thị vệ tuy là hạ nhân, nhưng cũng đoán được giá trị sang quý của nó .
“Ngươi chỉ là một thị vệ nho nhỏ, bổng lộc chắc chắn không nhiều, hy vọng nó có thể giúp ngươi.” Đối với thị vệ này, Hàn lăng phi thường cảm kích cùng khâm phục.
Tên thị vệ cũng không nhận vòng ngọc ngay mà hỏi: “Nương nương, vừa rồi người mặt mũi bi thiết, giờ lại tặng nô tài vật quý giá như thế, chẳng lẽ người cũng biết Nhị Cẩu?”
Hàn Lăng lắc đầu, “Bổn cung chỉ cảm thấy thái giám này trọng tình trọng nghĩa, đối với chủ tử trung tâm như một, vì bảo vệ tính mạng chủ nhân mà không tiếc hy sinh bản thân, tình cảm như vậy khiến cho bổn cung vô cùng cảm động.”
“Nương nương tâm địa bồ tát, ông trời nhất định sẽ phù hộ người.”
Thật vậy không? Ông trời có phù hộ hay không nàng không biết, nàng chỉ biết ông trời luôn luôn đùa bỡn nàng, khi dễ nàng, nếu không sẽ không để những người bên cạnh nàng lần lượt rời đi.
Một làn giớ thu thôi tới làm tung bay váy Hàn Lăng. Thị vệ thấy thế thì ân cần nhắc nhở: “Nương nương, nơi này gió lớn, không bằng để nô tài đưa người trở về đi thôi.”
“Cám ơn ý tốt của ngươi. Nơi này phi thường yên tĩnh, bổn cung muốn ở lại một lúc.” Hàn Lăng mỉm cười nói.
Nếu để cho người ta nhìn thấy một thị vệ xa lạ đưa nàng về cung, chẳng những mang đến phiền phức cho nàng mà nói không chừng còn có thể đưa tới họa sát thân cho hắn, dù sao hoàng cung hiểm ác, nàng đã sớm được trải nghiệm.
“Được rồi, ngươi giờ làm ở đâu, vẫn là ngục tốt sao?”
“Hồi nương nương, nô tài hiện tại làm thủ vệ hộ vệ tại cửa nam.” Sau khi tiền vàng cháy hết, thị vệ thu lại mấy ly rượu và thức ăn, cầm giỏ đứng lên, “Nương nương, nô tài còn phải về canh gác, nương nương hãy cẩn thận chú ý.”
“Ân, mau đi đi. Còn nữa, ngươi hãy nhận lấy chiếc vòng này coi như là… để lần sau mua rượu và thức ăn cho Nhị Cẩu, mua thêm cho hắn ít tiền vàng.”
Tên thị vệ suy nghĩ một chút rồi rốt cục đón nhận, lại nói cám ơn Hàn Lăng và dặn dò vài câu mới rời đi.
Nhìn theo bóng hắn càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất, Hàn Lăng mới quay đầu lại, một lần nữa đi tới trước mộ Nhị Cẩu, thở dài: “Nhị Cẩu, ngươi nghỉ ngơi đi. Sau này ta sẽ thường xuyên tới thăm ngươi. Ta đang mang thai, ta nghĩ ngươi sẽ vui mừng cho ta. Cho dù phụ thân hắn là tên hôn quân đã làm ngươi uổng mạng, nhưng ta tin tưởng thiện lương như ngươi nhất định sẽ rất thích hắn, phù hộ cho hắn, phải không?”
Hàn Lăng cứ nhỏ nhẹ nói chuyện với Nhị Cẩu như vậy hồi lâu, lúc thấy cái bóng in trên mặt đất dần dần ngắn lại mới giật mình ý thức thời gian trôi nhanh, vì vậy vội vã “nói lời từ biệt”, dọc theo con đường nhỏ trở lại trước Cúc Lăng các.
Đúng lúc nàng chuẩn bị ngồi lên xe thì nhìn thấy một nữ tử trong cung trang màu lam ở phía trước. Đúng là… Lam phi! Mặc dù cách xa khoảng mười mét, dựa vào thị lực tốt, Hàn Lăng vẫn trông thấy rõ ràng.
Lam phi hình như tiều tụy đi nhiều, vóc người đầy đặn khêu gợi trước kia giờ trở nên gầy gò. Khuôn mặt mỹ lệ không còn vẻ hăng hái như trong trí nhớ Hàn Lăng nữa, mà đầy vẻ cô đơn.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lam phi thân là một trong tứ phi, từng được sủng ái nhất, vì sao lại trở nên như vậy?
Hàn Lăng đầy bụng nghi ngờ, lúc nghe thấy cuộc nói chuyện của hai cung nữ mới hiểu ra.
“Đó không phải là Lam phi nương nương sao?” Hai tiểu cung nữ vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
“Ân!” Cung nữ B nhẹ giọng ứng một câu.
“Đã lâu không thấy, thật không ngờ nàng lại trở nên như vậy, ta nhớ trước kia nàng rất chú trọng trang phục.” Cung nữ A lại lên tiếng.
“Trước khác nay khác! Lúc mới vào cung có phụ thân là Tả thừa tướng làm chỗ dựa, sau lại có ca ca Nhất phẩm Đại học sĩ che chở, hiện tại cái gì cũng không còn, tự nhiên sẽ không được coi trọng. Nàng giờ chỉ thùng rỗng kêu to.”
“Đúng vậy, thật sự là không may. Ca ca vốn là người tâm phúc của Hoàng thượng, trong phút chốc lại vô duyên vô cớ bị đày đi biên thùy nghèo khó.” Cung nữ A giọng điệu cực kỳ tiếc hận.
“Không phải vô duyên vô cớ!” Cung nữ B thanh âm đột nhiên biến thấp, “Nghe nói hắn coi trời bằng vung, thông dâm với chiêu nghi nương nương, người được Hoàng thượng sủng ái nhất. Hoàng thượng không giết hắn đã là may mắn lắm rồi.”
“Đại học sĩ vốn là nhân tài hiếm có, ôn văn nho nhã, cứ như vậy bị đày đi nơi được xưng tụng là địa ngục trần gian, thật sự là đáng tiếc nha!”
Tiếng nói chuyện xa dần, Hàn Lăng đi ra từ sau cây cột, cả người sững sờ. Cảnh Thương không chết? Cảnh Thương thật sự không chết sao?
Nhưng lúc ở lãnh cung nàng rõ ràng nghe Lam phi khóc lóc kể lể Cảnh Thương bị bản thân hại chết, tại sao lại có thể như vậy? Địa ngục danh xưng, chẳng lẽ Lam phi có ý này?
Nhị Cẩu được toàn thây! Cảnh Thương cũng không chết oan! Chỉ ngắn ngủn nửa ngày, nàng lại phát hiện ra hai việc, Hàn Lăng không biết là nên buồn hay vui.
“Nương nương, người vừa đi đâu? Hù chết nô tỳ!” Lúc này, một đạo thanh âm vang lên, phá vỡ thế suy tư của Hàn Lăng.
Thiếp thân cung nữ của nàng cùng với thị vệ lái xe đi tới, dáng vẻ kinh hoảng
“Bổn cung đi dạo một chút, nhất thời quên thời gian.” Hàn Lăng ánh mắt áy náy.
“Nương nương, mời theo nô tỳ hồi cung ngọ thiện.” Cung nữ vừa nói vừa đỡ Hàn Lăng đi tới xe ngựa.
Đợi nàng ngồi vững rồi thị vệ mới cho xe chạy đi, hướng tới Dụ Nhân cung…
Hàn Lăng xuống xe, đi vào đại điện, nhìn thấy Vi Phong đang ngồi trên ghế, sắc mặt ngây ngốc.
“Sao bây giờ mới về? Không thấy đến giờ cơm sao?” Vi Phong quát trụ nàng.
“Thần thiếp không đói bụng.”
“Không đói bụng, không đói bụng… Chẳng lẽ ngươi không nghĩ rằng hài tử trong bụng đói sao?” Chú ý tới gấu váy dính bùn của nàng, Vi Phong tiếp tục hỏi, “Ngươi đi đâu, sao toàn thân lại bẩn thế này?”
“Thần thiếp nhàn rỗi không có việc gì nên đi dạo một chút thôi! Thần thiếp về phòng thay đồ rồi tới dùng bữa.” Hàn Lăng không nhiều lời, nói một câu xong liền đi vào tẩm phòng.
Nhìn theo phương hướng nàng biến mất, mắt Vi Phong lại lần nữa nảy lên tức giận cùng bất đắc dĩ, hắn tức giận không chỗ phát tiết, liền hung hăng đá vào cái bàn bên cạnh.
—
“Thần thiếp thỉnh an Tinh phi nương nương!”
Nhìn thấy người đang cúi đầu hành lễ, Hàn Lăng vừa mừng vừa sợ, “Lương quý nhân không cần đa lễ, mau đứng lên đi.”
“Đa tạ nương nương!” Cốc thu hơi chút đứng thẳng thân thể.
“Lương quý nhân lại đây, có chuyện gì vậy?” Hàn Lăng mỉm cười hỏi.
“Ách, Hoàng thượng từng nói muốn thần thiếp đến bồi nương nương.”
“Cám ơn ngươi!”
“Nương nương…” Cốc Thu có điểm thụ sủng nhược kinh.
“Ngươi nếu không chê, sau này gọi Bổn cung là Tinh phi tỷ tỷ đi.”
“Tinh phi tỷ tỷ?” Cốc thu ngây người.
“Bổn cung cảm thấy rất có duyên với ngươi mà tuổi của ngươi hình như nhỏ hơn bổn cung. Ngươi sẽ… không để ý chứ?”
“Đương nhiên sẽ không!” Cốc Thu từ trong trạng thái ngẩn ngơ khôi phục lại, mặt lộ vẻ hoan hỉ, “Tinh phi tỷ tỷ, người khí sắc rất tốt, xem ra tiểu hoàng tử rất ngoan nha.”
“Ân, hắn rất nghe lời!” Tay Hàn Lăng từ từ xoa lên bụng. Nhìn thấy Cốc Thu cứ nhìn chăm chú liền cười hỏi: “Có muốn sờ hắn không?”
“Ta… Thần thiếp…” Cốc Thu lại một hồi kinh ngạc, chần chừ nhìn Hàn Lăng, Hàn Lăng lại khích lệ lần nữa nàng mới từ từ đưa tay ra, dè dặt đặt lên cái bụng nhô cao của Hàn Lăng.
Tay Hàn Lăng đặt lên tay Cốc Thu, đưa nàng tới phía bên phải.
“Oa, tiểu hoàng tử… tiểu hoàng tử hình như đang động đậy!” Cốc Thu hoan hỉ, hưng phấn kêu lên.
“Đó là tiếng tim đập! Sau khi mang thai ba tháng có thể cảm giác được tim thai; sau hai tháng nữa thì cục cưng bắt đầu máy thai, đến lúc đó chấn động còn mạnh hơn bây giờ nữa.”
“Thật sao? Tinh phi tỷ tỷ, ngươi thật lợi hại, giống như tỷ tỷ của ta vậy?”
“Tỷ tỷ của ngươi?”
“… Kỳ thật đó là một người bạn tốt của ta, chúng ta tình như tỷ muội. Đáng tiếc…”
“Ân?”
“Bởi vì một vài nguyên nhân mà nàng phải xa cách ta.”
Trong mắt Hàn Lăng hiện lên một tia khác thường, ôn nhu an ủi nàng: “Nếu ngươi muốn thì có thể coi ta như tỷ tỷ của ngươi.”
Cốc Thu âm thầm chấn động, nhìn chăm chú vào Hàn lăng, một hồi lâu tài nói tiếp: “Cám ơn tỷ tỷ!”
Trong lúc hai người đang vui vẻ thì một vị khách không mời xuất hiện phá vỡ hình ảnh ấm áp này.
“Tinh phi, chẳng lẽ ngươi không biết long thai đối với Hoàng thượng và thiên hạ dân chúng rất trọng yếu sao? Ngươi lại để cho một tiện nhân tới gần hắn?” Vân phi vừa vượt qua cánh cửa đã buông lời chỉ trích.
Thanh âm chán ghét, vẻ mặt ghê tởm! Hàn Lăng không khỏi nhướng mày, “Hôm nay cơn gió nào rỗi hơi thổi Vân phi tới nơi này vậy?”
Tỳ phế vì tức giận mà muốn nổ tung, Vân phi mặt ngoài vẫn duy trì vui vẻ, lấy từ trong ngực áo ra một túi hương, đưa tới trước mặt Hàn Lăng, “Tinh phi mang trong mình long chủng của Hoàng thượng, bổn cung lẽ ra phải có tặng vật, nhưng nghĩ ngươi cái gì cũng có, bổn cung liền tự tay may túi hương này, mùi hoa bên trong có thể giúp ngươi thư giãn.”
“Tinh phi tỷ tỷ, đừng lấy!” Lúc Hàn Lăng sắp nhận lấy thì Cốc Thu hét lên chói tia, nhanh tay đoạt lấy túi hương.
“Tiện nhân, ngươi chán sống rồi hả, dám động vào đồ của bổn cung!” Một bàn tay Vân phi lập tức rơi lên mặt Cốc Thu.
Cốc Thu không phòng bị, lảo đảo lui về phía sau vài bước, nàng che gò má bị đau lại, trở lại bên người Hàn Lăng, “Tinh phi tỷ tỷ, người đang có bầu, tốt nhất đừng động vào những đồ có chứa phấn hoa.”
“Tiện nhân, ngươi có ý tứ gì? Ngươi ám chỉ Bổn cung muốn hại tiểu hoàng tử?”
“Ta không như vậy nói qua, là ngươi tự mà thôi!”
“Ngươi…” Vân phi chán nản, “Tiện nhân, xem ra bổn cung hôm nay không giáo huấn ngươi thật tốt thì ngươi không biết sự lợi hại của bổn cung!”
“Vân phi, ngươi ở chỗ ta giáo huấn người của ta, là ngươi có ý gì?” Hàn Lăng quát lên, “Ngươi cũng nói long thai trong người bổn cung đối với Hoàng thượng và thiên hạ là rất trọng yếu, Lương quý nhân sở dĩ như vậy cũng là lo cho long thai của bổn cung, có tội gì chứ?”
“Nàng vu oan bổn cung, nhất định là tội lớn!” Vân phi chỉ hận không thể đem Cốc Thu băm thây vạn đoạn, giải trừ nỗi hận trong lòng.
“Vậy sao? Bổn cung cảm giác được cho dù Hoàng thượng phân xử việc này cũng sẽ thấy được hành vi của Cốc Thu là không sai!”
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến! Chỉ thấy một đạo ánh sáng vàng bắn vào trong điện, Vi Phong một thân triều phục đi đến.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Đây là cái gì?” Hắn lấy chiếc túi hương từ tay Cốc Thu.
“Hoàng thượng, thần thiếp có ý tốt, vì Tinh phi may chiếc túi hương này, Tinh phi chẳng những không nhận lại còn vu oan thần thiếp gia hại nàng.” Vân phi lập tức lật ngược phải trái, hướng mũi tên lên người Hàn Lăng.
Hàn Lăng âm thầm cười lạnh, “thuận theo” ý Vân phi, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp chỉ là nghĩ rằng cẩn tắc vô ưu, thần thiếp cũng chỉ là nghĩ cho long thai!”
“Hoàng thượng, thần thiếp oan uổng a!” Vân phi điềm đạm đáng yêu nhìn Vi phong.
“Rốt cuộc là ai oan uổng, đợi lát nữa sẽ rõ!” Vi Phong sắc mặt âm trầm, “Người đâu, lệnh Phó thái y lập tức đến Dụ Nhân cung.”
Bình luận facebook