Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 67
Hàn Lăng cả kinh, nhìn Vân phi cả người đỏ máu, thoáng chốc ngây người.
Vi Phong cũng chú ý tới, đôi mắt đen nhánh của hắn hiện lên một tia bi thương, lập tức buông Hàn Lăng ra, chạy đến bên người Vân phi.
“Hoàng thượng!” Khuôn mặt tái nhợt của Vân phi tái nhợt dị thường, rưng rưng nhìn Vi Phong, “Hài tử… hài tử…”
Vi Phong đặt tay lên bụng nàng, an ủi, “Vân phi, ngươi phải tỉnh táo, không có việc gì, không có việc gì!”
Vân phi dù bình thường rất ghê tởm, nhưng lúc này cũng thật đáng thương. Một cỗ đồng tình dậy lên trong Hàn Lăng, nàng nhanh chóng hô to, “Mau, mau truyền thái y!”
“Hoàng thượng, Vân phi nương nương máu chảy không ngừng, phải lập tức về hoàng cung thôi.” Trương Minh Cầu kinh hoảng.
“Không được!” Hàn Lăng ngăn cản, “Từ nơi này đến hoàng cung nhanh nhất cũng phải mất hai khắc, đường xá lại xóc, Vân phi giờ đang trong tình trạng này, không thể di chuyển mạnh, cái cần bây giờ là phải đưa thái y đến đây càng nhanh càng tốt.”
“Các ngươi chăm sóc Vân phi, trẫm đi gọi thái y!”
“Hoàng thượng… đừng… đừng rời khỏi thần thiếp!” Vân phi kéo lấy Vi Phong, không cho hắn đi.
“Được, trẫm không đi!” Vi Phong xoay mặt, phân phó hai thiếp thân thị vệ về hoàng cung đón thái y.
Thị vệ đi rồi, Vi Phong ôm lấy Vân phi, dè dặt đi lên khán đài.
Hàn Lăng phân phó Trương Minh Cầu và các kỵ thủ khác đi khống chế những con ngựa để tránh phát sinh chuyện như vừa rồi.
Đến lúc nàng trở lại khán đài, phát hiện Vân phi đang khóc lóc, Vi Phong thì mặt ủ mày chau.
“Vân phi tỷ tỷ, người đừng như vậy, phải bảo trọng thân thể a. Hài tử có thể hoài lại.” Lưu tần tận tình khuyên nhủ.
“Đúng vậy, ai cũng không thể ngờ là lại xảy ra chuyện như vậy. Coi như là ý trời, người đừng kích động.” Hà tần cũng khuyên bảo.
Sau đó, các tần phi khác cũng nhao nhao an ủi, có vài người là xuất phát từ chân tâm, nhưng cũng có vài kẻ là do thấy hoàng đế ở đây nên hư tình giả ý một phen.
“Các ngươi đừng có vây bọc quanh Vân phi như vậy, nhường chỗ cho nàng ta hô hấp đi.” Thấy mọi người vây quanh Vân phi ồn ào không ngớt, Hàn Lăng không khỏi xen vào một câu.
“Chúng ta tốt với Vân phi tỷ tỷ, ngươi ghen tỵ sao!” Lưu tần lạnh lùng liếc Hàn Lăng.
Ngu ngốc! Đầu đất! Hàn Lăng trợn mắt.
“Hoàng thượng, thần thiếp có lỗi với ngài, nếu thần thiếp có thể an phận sống ở tẩm cung, hay là lẳng lặng chờ ở khán đài thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Ô ô!” Vân phi một bộ dáng hối hận bi thiết, điềm đạm đáng yêu nhìn Vi Phong.
Vi Phong trầm mặc không nói, tuấn dung tràn đầy thần sắc phức tạp làm cho người khác không thể đoán định được suy nghĩ trong lòng hắn.
Phát hiện Vi Phong không phản ứng, Vân phi khóc càng thêm thê lương, nước mũi chảy ra.
“Vân phi, phôi thai của ngươi vốn khỏe mạnh, lưu rớt thì lưu rớt, ngươi cần nghỉ ngơi thật tốt, đừng nói nữa.” Hàn Lăng thấy thế thì không đành lòng, có ý tốt an ủi nàng.
Hàn Lăng vừa dứt lời, chung quanh lập tức ồ lên, tựa hồ đều trách cứ nàng lại đi nói ra những lời như vậy.
“Tỷ tỷ, chúng ta đi sang bên này đi!” Thấy Hàn Lăng làm ơn mắc oán, Cốc Thu bất bình.
“Không sao!” Hàn Lăng cười với nàng, ánh mắt lập tức chuyển tới người Vi Phong, lẳng lặng nhìn hắn. Đồng thời nàng cũng âm thầm buồn bực cùng khâm phục. Bị ngựa đá đến sinh non, đại đa số mọi người đều sẽ bị hôn mê, nhưng Vân phi này, thân thể đúng là rất tốt, không những rất tỉnh táo mà còn dư sức lực để gào khóc nữa.
“Hoàng thượng, Lam thái y đến!” Nương theo một tiếng hô to hữu lực, các tần phi đang vây quanh Vân phi lập tức tản ra, để một lối đi nhỏ cho thái y.
Lam thái y chạy vội tới, trước hướng Vi Phong hành lễ, sau đó ngồi xổm xuống bên người Vân phi, tỉ mỉ bắt mạch, cho nàng uống thuốc cầm máu.
Sau khi làm xong mọi việc, hắn đau thương bẩm báo: “Hoàng thượng, long chủng đã không còn!”
Dù đã sớm biết kết quả sẽ như thế nhưng tâm Vi Phong vẫn đau, một hồi sau, hắn trầm giọng hỏi: “Vân phi thì sao? Nàng có sao không?”
“Hồi Hoàng thượng, Vân phi nương nương sức khỏe tốt, thân thể tạm thời không đáng lo ngại. Vi thần sẽ kê trước một ít thuốc giúp bổ máu cho nương nương, sau mấy ngày nữa sẽ kiểm tra kĩ lại cho nương nương.”
Sau đó, đợi Vân phi nghỉ ngơi thêm một lúc, cả đoàn người cũng xuất phát hồi cung.
Vi Phong ôm Vân phi, ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Hàn Lăng cùng Cốc Thu ngồi trên một chiếc khác.
Các tần phi khác cũng chia nhau ngồi lên các cỗ xe còn lại.
Một đoàn xe dài hoa lệ chạy đi hướng hoàng cung, tuy nhiên đã thiếu đi vẻ sung sướng ban sáng, tất cả mọi người đều bị bao phủ trong nỗi sầu muộn vì chuyện xảy ra với Vân phi.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Đêm cực kỳ yên tĩnh. Tâm Hàn Lăng càng thêm yên tĩnh.
Nằm bên người Vi Lạc, nhìn Vi Lạc ngủ say, nàng lại nhớ chuyện xảy ra ban ngày.
Mọi người thường nói ác giả ác báo. Vân phi bình thường kiêu ngạo ghê tởm, ác độc hung tàn, không ngờ ông trời lại dùng phương thức đó để trừng phạt nàng.
Nhớ lúc nàng mang thai sáu tháng, bị mưu hại ở Vân Tiêu đảo, thiếu chút nữa mất đi Vi Lạc, lúc ấy quả thực lòng đau như dao cắt.
Nỗi đau của Vân phi hôm nay phỏng đoán càng thêm đứt ruột đứt gan, dù sao, ba năm chờ đợi cứ như vậy mà mất đi.
Đều là nữ nhân, đều là mẫu thân, Hàn Lăng không khỏi cảm thấy khổ sở và tiếc hận thay cho nàng ta, nhưng nghĩ lại, cũng là do Vân phi tự chuốc lấy.
Mang thai hài tử vốn không nên xem cưỡi ngựa làm gì, nàng lại còn liều hơn, trực tiếp đi xuống mã tràng. Xem ra, tất cả đều là thiên ý. Nhưng mà không có hài tử, còn giữ được tính mạng, coi như là trong bất hạnh vẫn còn may mắn.
“Còn chưa ngủ sao?” Trên đầu hốt nhiên truyền đến tiếng nói trầm thấp.
Hàn Lăng hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt Vi Phong, không khỏi ngạc nhiên: “Hoàng thượng, ngài… ngài hôm nay không phải ở lại Vân Hoa cung sao?”
“Cái Vân phi cần bây giờ chính là tĩnh tâm tĩnh dưỡng.” Vi Phong nhàn nhạt nói một câu.
“Nhưng mà nàng vừa bị sinh non, cần sự an ủi của ngài…”
“Chúng ta trở về phòng thôi.” Vi Phong ngắt lời nàng, liếc mắt nhìn nhi tử rồi đi ra ngoài.
Hàn Lăng cũng nhanh chóng ngồi dậy, đắp chăn cho Vi Lạc rồi nhẹ nhàng đi ra.
Lúc nàng trở lại phòng mình, Vi Phong đã ngủ.
Bỏ giày, nàng khẽ khàng bò lên giường, nằm xuống cạnh hắn, đưa tay ôm lấy lưng hắn.
Hắn lập tức xoay người, đầu tiên là nhìn kỹ Hàn Lăng, sau đó cúi sát đầu vào gáy nàng.
Hàn Lăng cũng ôm hắn, yên lặng, sau khi chờ hắn ngủ say mới dè dặt chuyển mình cho hắn ngủ được thoải mái hơn. Sau đó, đau lòng nhìn hắn.
Thân là vua một nước, hiệu lệnh thiên hạ, được vô số người ủng hộ, sùng bái, nhưng có ai có thể cảm nhận được hắn khổ cực biết bao vì chính sự, lòng hắn đau đớn chua xót bao nhiêu vì thân tình bi thương.
Đầu tiên là Vi Giác, sau đó lại đến long thai của Vân nhi, liệu sau này hắn có còn phải chịu nỗi đau mất nhi tử nữa không?
Nước mắt chảy quanh, bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Hàn Lăng xoa lên mặt hắn, cam đoan với hắn, “Phong, cho dù có phải mất cả tính mạng, ta cũng sẽ bảo vệ Lạc nhi bình yên vô sự, quyết không để hắn gặp bất cứ sơ xuất gì.”
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
“Mẫu thân đã sớm nói rồi, ngươi thân thể không giống như trước kia nữa, phải luôn luôn chú ý, làm bất cứ việc gì cũng phải lấy hài tử làm trọng, nhưng ngươi vẫn không chịu nghe, nhìn xem, giờ thì xảy ra chuyện rồi!” Lý Ánh Hà tức giận quát mắng, đồng thời, cũng thấy vô cùng đau lòng.
“Mẫu thân, xin lỗi, là lỗi của nữ nhi, nữ nhi nên sớm nghe lời người. Nữ nhi lần này đi tới đó cũng là vì muốn trợ uy cho Trương gia chúng ta.” Vân phi sắc mặt tái nhợt, ánh mắt ai thiết, mặt đầy nước mắt.
“Ngươi từ nhỏ đến lớn đều như vậy, tùy hứng làm bậy, làm việc chưa bao giờ suy nghĩ đến hậu quả, bây giờ hối hận thì có ích lợi gì?” Lý Ánh Hà nói, “Ngươi có từng biết mẫu thân phải mất bao nhiêu tâm huyết mới giúp ngươi mang long chủng không? Trên phương diện tình yêu, ngươi đã không có tiện nghi gì, nếu như có long chủng, còn có thể phân cao thấp với tiện nhân kia, hôm nay, còn biết dựa vào cái gì mà đấu?”
Vân phi nghe, nước mắt bi thương chảy ra, tràn ngập phẫn hận nói, “Đều là do tiện nhân kia, chắc chắn là do nàng nguyền rủa ta, ta mới gặp chuyện không may. Ngựa của Minh Cầu xưa này đều ngoan ngoãn nhu thuận, nếu không tại lời nguyền của nàng, hôm nay căn bản sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Còn nữa, nữ nhi tối qua đã cầu khẩn Hoàng thượng ở lại làm bạn nhưng hắn không đáp ứng, vẫn trở về bồi tiện nhân kia!”
Ai, lời nguyền mà có thể thành hiện thực thì bản thân cũng không cần phải sầu muộn như vậy, Lý Ánh Hà ảm đạm nghĩ. Từ khi Lãnh Tinh xuất hiện, các nàng không có lúc nào là không nguyền rủa nàng, nhưng cũng không có kết quả gì. Tuy nhiên, nữ nhi đã phát sinh chuyện như vậy mà Hoàng thượng lại đối đãi như thế đúng là làm người khác khó chịu.
“Mẫu phi, giờ làm sao bây giờ?” Thấy mẫu thân không nói, Vân phi càng thêm luống cuống.
“Hài tử đã lưu rớt, mẫu thân có thể cầu xin Hoàng thượng, để hắn một lần nữa ban cho ngươi long chủng. Hiện tại chủ yếu nhất là ngươi trước phải an tâm bồi bổ, tất cả phải bắt đầu lại từ đầu.”
“Nương nương, Lam thái y tới kiểm tra thân thể cho người.” Hốt nhiên, từ bên ngoài truyền vào tiếng bẩm báo của cung nữ.
“Gọi hắn vào.” Lý Ánh Hà thế Vân phi trả lời.
Cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra, Lam thái y cúi đầu đi đến, hành lễ với Vân phi và Lý Ánh Hà xong thì nghiêm túc, tỉ mỉ bắt mạch cho Vân phi.
“Lam thái y, Bổn cung thân thể ra sao? Bao lâu có thể có thai lại?” Vừa kiểm tra xong, Vân phi liền không thể chờ đợi được hỏi Lam thái y.
Lam thái y nhìn nàng một cái, khổ sở bẩm báo: “Hồi nương nương, thân thể người tạm thời không đáng ngại, chỉ là… muốn mang thai thì phải đợi hai năm sau!”
“Hai năm?” Vân phi giống như bị sét đánh.
“Lam thái y, ngươi kiểm tra kỹ không? Tại sao lại có thể như vậy?” Lý Ánh Hà cũng không cách nào đón nhận tin tức kia.
“Hồi nương nương, hồi Trương lão phu nhân, đây là thiên chân vạn xác. Nương nương lần này sinh non, là do bị ngoại lực cực mạnh tác động, có thể giữ được tính mạng đã là kỳ tích nhớ phúc khí mà nương nương tu luyện được. Nhưng nếu lại cố mang thai thì sẽ có nguy cơ sinh non nữa, đến lúc đó, thời gian an dưỡng sẽ còn lâu hơn.”
“Không có phương pháp nào sao?”
“Vi thần đã cố hết sức! Tuy nhiên, vi thần sẽ tiếp tục nghiên cứu, để xem có phương pháp nào giúp nương nương sớm ngày có thể bình yên hoài long thai.”
“Được rồi, ngươi đi làm việc trước đi. Còn nữa, việc này tạm thời không để cho người khác biết!”
“Trương lão phu nhân xin yên tâm, vi thần hiểu. Mặt khác, nương nương nên nghỉ ngơi khoảng nửa tháng. Nếu không có việc gì gấp, thỉnh nương nương đừng xuống giường.” Lam thái y lưu ý thêm một số việc rồi mới lui ra.
“Mẫu thân, làm sao bây giờ? Tại sao lại như vậy? Ta không muốn chờ hai năm, ta không muốn!” Vân phi không khống chế được gào lên.
“Đừng kích động, hài tử, đừng kích động!” – Lý Ánh Hà vốn luôn luôn tĩnh táo bình tĩnh cũng không khỏi thất kinh. Hai năm, đó là sự chờ đợi dài cỡ nào chứ! Hai năm qua đi, cho dù lập tức mang thai, đợi hài tử sinh ra lai, tổng cộng cũng mất ba năm.
“Mẫu thân, đợi khi tiện chủng Vi Lạc kia tròn ba tuổi, vạn nhất Lãnh Tinh mê hoặc cùng kích động Hoàng thượng phong hắn làm thái tử, đến lúc đó chúng ta có làm cái gì cũng vô dụng!” Điều Vân phi nói cũng là vấn đề Lý Ánh Hà đang băn khoăn.
Lý Ánh Hà đột nhiên biến sắc mặt, mắt lộ hung quang, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sẽ không, bất cứ cái gì dám ngăn cản chúng ta, mẫu thân tuyệt không buông tha! Thái tử à? Phải để xem hắn có mệnh đó hay không đã!”
“Mẫu thân…”
“Ngươi đừng hoảng. Mẫu thân sẽ đi tìm sư thúc ngươi, nàng luôn yêu thích nghiên cứu chế tạo các phương thuốc ly kỳ cổ quái, nói không chừng nàng có thể chẩn trị cho ngươi, để ngươi sớm có thể thụ thai.”
“Sư thúc? Nương, ý người là vu bà ẩn cư ở Đào Nguyên thông gì gì đó đúng không?”
“Phóng tứ, không cho phép ngươi gọi nàng như vậy!”
“Bà ta… bà ta hành động quái dị, cả ngày mặt mũi đen sì, lại một thân hắc y, đầu đội cái mũ cổ quái, đích xác rất giống vu bà mà…” Phát hiện sắc mặt Lý Ánh Hà ngày càng khó coi, Vân phi lập tức dừng lại, cười cười nói: “Vậy làm phiền mẫu thân!”
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Một gian phòng nhỏ, ánh sáng u ám, không khí đục ngàu, hương chúc vị ngập tràn khắp nơi. Trên tường treo đầy các loại phật tượng. Cả không gian sâm sâm, quỷ dị dị thường.
Giữa không gian đó có một cái bàn dựng sát tường, mặt trên bày ba hình người giấy, nhìn bức họa thì biết đó đều là hài đồng.
Phía trước những người giấy đó là một lư hương, trước lư hương bày đầy rẫy các loại cống phẩm.
Một nữ nhân trong trang phục cung trang, mặt mũi tiều tụy, bình tĩnh đứng trước bàn, hai mắt si ngốc nhìn vào mấy người giấy kia, một hồi sau, bàn tay nhỏ gầy của nàng xoa lên mặt người giấy, thấp giọng nỉ non: “Giác nhi có thấy không? Mẫu phi đã cho hắn đi gặp ngươi, ngươi sẽ không cô đơn nữa. Sau này, mẫu phi sẽ đưa một kẻ nữa cho ngươi, có bọn họ ở cùng ngươi, mẫu phi mới an tâm.”
Lúc tầm mắt nhìn về người giấy phía bên trái, con mắt lộ ra vẻ hả hê, lúc chuyển sang người giấy bên phải thì lại ánh lên vẻ bất mãn phẫn hận, ác độc cùng dữ tợn.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
“Hôm nay tâm tình không tệ nha, như vậy mới đúng chứ! Chứ như hai hôm trước, cứ buồn bã không vui, làm hại người lạc quan như ta cũng lây nhiễm ưu sầu của ngươi.” Liễu Đình Phái hân hoan nhìn Hàn Lăng.
Hàn Lăng ngồi trên chiếu, nhìn đầm nước trong suốt, khóe miệng cong lên, mỉm cười.
“Ta đã nói từ trước rồi, lão công hoàng đế của ngươi khẩn trương như vậy, chắc chắn sẽ không lạnh nhạt ngươi được lâu đâu.” Liễu Đình Phái tiếp tục nói.
“Ta có nói hắn lạnh nhạt ta sao?” Hàn Lăng vui vẻ càng đậm.
Hai ngày đầu sau khi sinh non, tâm tình Vi Phong rất xấu, nhưng cũng bình phục rất nhanh, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên hắn chịu nỗi đau mất nhi tử. Huống hồ, hắn gánh vác trách nhiệm của cả một quốc gia, quốc sự bận rộn không cho phép hắn ngã xuống.
“Được, ta quên hỏi ngươi, ngươi làm gì ở cổ đại này? Sao ngươi lúc nào cũng ở thạch thất này?” Hàn Lăng quay đầu nhìn hắn.
“Ta?” Liễu Đình Phái do dự trong chốc lát, đáp: “Ta là thành viên của một tổ chức.”
“Tổ chức? Tổ chức kiểu gì?”
“Chuyên môn thay người làm việc. Người ta đưa bạc cho chúng ta, chúng ta làm việc hắn muốn chúng ta làm.”
“Đó chính là lấy tiền của người, thay người tiêu trừ tai họa? Có phải là cái gì cũng làm? Gồm cả phóng hỏa giết người?”
“Không sai!”
“Ngươi…” Không ngờ hắn trả lời nhanh như vậy, Hàn Lăng chợt thấy buồn cười.
“Luyện công!” Liễu Đình Phái đứng lên.
Hàn Lăng cũng đứng lên, “Ngươi lần trước nửa đêm xâm nhập hoàng cung, cũng là thay người làm việc?”
“Ân!”
“Làm gì vậy?” Thấy hắn tựa hồ không muốn đáp, “Đúng rồi, lần trước ngươi cũng không chịu nói.”
“Bắt đầu thôi, hôm nay ta muốn dạy ngươi một bộ quyền pháp, chiêu thức tương đối nhu hòa, rất thích hợp với ngươi.”
“Ta muốn học khinh công, dạy ta được không?”
“Khinh công?” Liễu Đình Phái ngạc nhiên.
“Biết khinh công, cho dù không đánh được người ta cũng có thể chạy trốn.” Kỳ thật, nàng là muốn thử nghiệm cảm giác bay lượn trên không trung.
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì? Sợ ta sẽ giỏi hơn ngươi sao?” Hàn Lăng liếc hắn, nàng cho rằng bản thân nhẹ hơn hắn thì thời gian luyện tập sẽ nhanh hơn so với hắn.
“Kỳ thật, ngươi đừng nhìn lủi thượng túng hạ, như bay bồ lạc diệp, ta đã phải cố gắng rất nhiều mới được như vậy. Loại gian khổ này ngươi không thể tưởng tượng được đâu.”
“Có nghiêm trọng như vậy không?”
“Học khinh công thì vấn đề tuổi tác, thể chất và nghị lực là rất quan trọng. Lúc ta đến cổ đại đã mười tám tuổi, đã thuộc về đám người quá tuổi, nhưng nhờ ta thể chất khác với người thường, lại có ý chí cùng nghị lực mới có thể đạt được cảnh giới như hiện nay.”
“Theo như ý ngươi nói thì ta là hết hy vọng rồi?” Hàn Lăng mếu máo.
“Xem như… là vậy!”
“Là chắc chắn, không phải là không phải, cái gì gọi là xem như? Hừ!”
“Đừng như vậy, ngươi cả ngày ở trong cung, lại có lão công hoàng đế của ngươi bảo vệ, còn học khinh công làm gì?”
“Khó mới được đến cổ đại một chuyến, đương nhiên muốn cảm nhận cảm giác bay lượn trên không hay lướt trên mặt nước.”
Thấy dáng vẻ thất vọng nặng nề của nàng, Liễu Đình Phái đột nhiên kéo nàng, “Nào, đi theo ta!”
“Đi đâu?”
“Rồi sẽ biết.” Vừa nói, hắn vừa đưa nàng tới cửa thạch thất, mở cánh cửa đá ra, đi theo một con đường mòn về phía trước, lúc bước ra khỏi động khẩu, một cánh đồng bát ngát xuất hiện trước mặt Hàn Lăng.
“Đây… đây là đâu?” Hàn Lăng đi ra xung quanh một chút, phát hiện phía xa có một loạt cung điện ngói vàng tường đỏ, kinh ngạc thốt lên, “Đó không phải là hoàng cung sao?”
“Đúng, đây là ngọn núi phía sau hoàng cung.”
“A? Nói như vậy là bí đạo trong phòng ta có thể thông tới tận đây?”
“Không sai!”
Hàn Lăng nghe xong thì rất là kinh ngạc. Thiên, đúng là không thể tưởng tượng! Nàng vốn tưởng rằng tận cùng của bí đạo là gian thạch thất, không ngờ tới lại là nơi này.
“Vậy bí đạo đó là ai tạo ra?”
“Ta cũng không rõ lắm.” Liễu Đình Phái lắc đầu, nghĩa phụ không nói cho hắn điều này, phỏng đoán ngay cả nghĩa phụ cũng chưa chắc biết.
“Được, ta còn chưa chính thức thấy ngươi thi triển khinh công, cho ta xem đi.” Hàn Lăng nhìn chung quanh trống trải, hăng hái bừng bừng nói.
Liễu Đình Phái đầu tiên là sững sờ, tiện đà gật đầu, “Nhìn kỹ nhé!”
Nói xong hắn liền chạy một đoạn đường, chỉ thấy hắn đi lại vô cùng nhẹ nhàng phiêu hốt, không cuốn lên chút bụi nào. Rất nhanh, hai chân hắn điểm một cái xuống đất, thân thể nhẹ tựa lông hồng bay lên, giống như phi yến lược không.
Hàn Lăng nhìn lom lom vào hắn, tầm mắt dán vào bóng dáng của hắn, miệng mở to, liên tục thán phục. Lại thấy hắn giống như chuồn chuồn nước lướt là là trên mặt đất tựa như sắp rơi xuống, vô thanh vô tức, nàng vỗ tay càng to.
“Quá lợi hại, trời ạ, thật sự quá lợi hại!”
“Có muốn thử cảm giác chao liệng trên bầu trời không?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, Liễu Đình Phái đột nhiên hỏi.
“Có thể chứ?”
“Tất nhiên!” Vừa nói xong, hắn đã ôm nàng bay lên giữa không trung.
“Oa, thật cao, thật kích thích a!” Hàn Lăng gắt gao túm áo hắn, mắt nhìn xuống cảnh vật dưới mặt đất, hưng phấn kích động hét lớn.
“Máy bay người xem ra còn tốt hơn máy bay thực ha?” Liễu Đình Phái nhìn Hàn Lăng.
“Đó là đương nhiên, máy bay bay rất cao, tầm nhìn cũng không rộng rãi như thế này. Trời ạ, chắc đêm nay ta không thể ngủ được mất.”
Liễu Đình Phái nghe thấy thế thì cười nhẹ. Trong đôi măt sâu thẳm hiện lên ánh nóng bỏng, bàn tay đặt trên thắt lưng nàng cũng siết chặt hơn một chút. (Lãng mạn quá trời!)
Sau một lúc, phát hiện mặt Hàn Lăng vì gió thổi bạt mà ửng hồng lên, hắn từ từ hạ xuống.
Hàn Lăng vẫn tựa vào trong lòng hắn, cảm giác thần kỳ khi nãy vẫn còn chưa tan.
Gió thổi nhè nhẹ, từng đợt hương thơm truyền lên, trong lòng Liễu Đình Phái xuất hiện một cảm giác không biết tên.
“Ngươi không sao chứ?” Hàn Lăng ngẩng đầu, thấy mặt hắn đỏ bừng thì đưa tay lên, định đặt lên trán hắn.
Liễu Đình Phái hốt nhiên nắm tay nàng, nhìn chăm chú vào nàng, từ từ cúi đầu.
Thấy mặt của hắn ngày càng gần, Hàn Lăng kinh ngạc, nhất thời không biết làm sao. Đợi lúc nàng tỉnh táo lại thì hắn đã hôn lên môi nàng.
“Đừng…” Nàng theo bản năng cự tuyệt.
Liễu Đình Phái nhân cơ hội này nhanh chóng đưa đầu lưỡi vào miệng nàng, nhiếp trụ nàng.
“Ngô…” Hàn Lăng nhẹ nhàng giãy dụa thân thể.
Không biết làm thế nào, hắn ôm chặt làm nàng không thể động đậy. Đồng thời, đầu lưỡi hắn cũng đã tìm được lưỡi của nàng, cuốn lấy nó.
Hàn Lăng ngây ra như phỗng, đầu óc trống rỗng, đôi mắt mỹ lệ mở thật lớn. Mãi đến khi môi của hắn rời đi, nàng vẫn không thể khôi phục như cũ.
Ý thứ được hành vi vừa rồi của mình, Liễu Đình Phái xoay người lại rất nhanh. Trời, hắn vừa mới… vừa mới mất khống chế mà hôn nàng!
Hai người cứ đứng như vậy, lo lắng, cuối cùng, vẫn là Liễu Đình Phái bình phục trước. Nhìn lên trời một chút, hắn nhắc nhở nàng, “Sắp giữa trưa rồi, trở về đi thôi.”
Hàn Lăng đi theo hắn, một mạch hỗn hỗn độn độn, cho đến trở lại tẩm phòng, tinh thần vẫn còn hốt hoảng.
“Tinh Tinh…”
“Ân?” Hàn Lăng đáp một câu, đến lúc nàng nhìn rõ khuôn mặt lo lắng trước mắt, cả người liền tỉnh táo lại, “Hoàng thượng, sao ngài lại ở đây?”
“Sắp đến giờ dùng bữa còn không thấy ngươi, trẫm liền vào đây xem sao. Nghe cung nô bẩm báo dạo gần đây ngươi thường xuyên tự nhốt mình trong phòng. Ngươi làm sao vậy, ngươi không sao chứ?”
“Ách, không có việc gì! Ta cảm thấy mệt, dù sao cũng không có việc gì làm nên ăn sớm một chút rồi trở về phòng ngủ.”
Vi Phong nghe xong thì mừng rỡ như điên, “Tinh Tinh, vậy ngươi có cảm thấy buồn nôn, tức ngực không?”
Hàn Lăng biết hắn đang suy nghĩ cái gì, vì vậy cười cười lắc đầu, “Không có, ta chỉ là mệt nhọc thôi, không giống như ngươi nghĩ đâu!” Bọn họ mặc dù thường xuyên hoan ái nhưng ngay hôm sau là nàng liền uống thuốc, làm sao có khả năng mang thai.
Trong mắt Vi Phong hiện lên vẻ thất vọng.
“Hoàng thượng, chúng ta đi ăn cơm đi.” Hàn Lăng ôm cánh tay của hắn, đi ra phòng ngoài.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
“Ách, không khí bên ngoài đúng là rất khác!” Nhìn dòng người bốn phía, Hàn Lăng thập phần sung sướng hân hoan.
Ngày hôm đó, Liễu Đình Phái tự nhiên hôn nàng, làm nàng nghi hoặc không giải thích được, muốn hỏi hắn nhưng lại không dám. Tuy nhiên, đến ngày thứ hai nàng lại đến thạch thất tìm hắn.
Nhìn thấy nàng, hắn đầu tiên là cảm thấy hơi không tự nhiên, cuối cùng mới nói chuyện phiếm với nàng như không có chuyện gì xảy ra, dạy võ công cho nàng.
Hàn Lăng thấy thế thì cũng không lưu tâm nữa, coi cái hôn kia chỉ là việc ngoài ý muốn. Hôm nay nàng lại đến thạch thất, chỉ thuận miệng nói một câu là cả ngày sống trong hoàng cung thật là chán, hắn liền không cần nhiều lời đưa nàng tới đây.
“Thích cái gì cứ mua, toàn bộ ta sẽ trả tiền.”
“Thật không?” Hàn Lăng khó tin nhìn hắn.
“Như giả bao hoán!”
“Tốt lắm!” Hàn Lăng cười thầm một tiếng. Một mạch đi tới, thấy đồ liền mua, cũng không cần biết là có dùng hay không.
Liễu Đình Phái thấy thế thì trố mắt ra nhìn, tuy nhiên hắn đã hứa rồi, không thể thay đổi được. Huống hồ, hắn tựa hồ còn rất hưởng thụ loại cảm giác này, chẳng những trả tiền hết thảy mà còn kiêm cả phu khuân vác.
“Đã muốn về chưa? Không sợ lão công hoàng đế tìm sao?” Liễu Đình Phái hai tay ôm đầy những đồ, toàn bộ là “chiến lợi phẩm” của Hàn Lăng.
“Hắn hôm nay hình như ra khỏi thành làm việc, chắc tối mới về, ta đã nói với hạ nhân là sẽ ngủ một mạch tới đêm, còn phân phó bọn họ không được làm phiền ta.” Hàn Lăng nói xong, lại nhìn trúng một con dao nhỏ chạm khắc tinh xảo.
“Nha…” Liễu Đình Phái nặng nề ứng một câu, đang lúc định nói nàng đừng mua nữa thì nàng hốt nhiên lại gần hắn.
“Hình như có người theo dõi chúng ta!” Hàn Lăng thần thần bí bí, thấp giọng nói.
“Cái gì?” Liễu Đình Phái lập tức nhìn quanh bốn phía, cũng không phát hiện cái gì khác thường, “Không có a.”
“Thật mà!”
“Không có khả năng. Bằng năng lực của ta, nếu như có người theo dõi, nhất định sẽ phát hiện được. Trừ phi người nọ võ nghệ siêu nhiên.”
“Vậy… đó là ta đa nghi!” Hàn Lăng ngăn chặn nỗi sợ tận đáy lòng, tiếp tục vui vẻ mua sắm. Mãi đến lúc hoàng hôn vẫn còn chưa muốn rời đi.
Trở lại tẩm cung, nàng cất hết những thứ mua được vào trong một cái rương gỗ, nhét vào gầm giường, rồi chuẩn bị thay quần áo sạch để ra dùng bữa.
Lúc nàng đang cởi bỏ áo ngoài và váy, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
“Hoàng thượng?” Thấy Vi Phong, Hàn Lăng kinh ngạc, hắn không phải tối muộn mới về sao?
Thấy bộ dáng nộ khí đằng đằng của hắn, Hàn Lăng càng thêm kinh ngạc, “Hoàng thượng, ngài làm sao vậy?”
Vi Phong dừng lại trước mặt nàng, mãnh liệt nắm người nàng, “Nói, hôm nay đi đâu?”
“Ta… ta ở trong phòng, ta cảm thấy mệt nên ngủ cho đến giờ.”
“Thật sự?”
Hàn Lăng gật đầu, không hiểu tại sao hắn lại như vậy.
“Trẫm cho ngươi một cơ hội nữa, hãy nói thật ra!”
“Nói… nói cái gì? Thần thiếp vừa mới tỉnh ngủ, không biết Hoàng thượng muốn hỏi cái gì!” Nhìn vẻ mặt ngày càng kinh khủng của hắn, Hàn Lăng run run, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, “Hoàng thượng, ngài làm ta đau.”
Nàng vẫn còn giảo biện! Vi Phong càng thêm giận dữ, ngón tay hung hăng nâng cằm nàng lên, “Đừng tưởng rằng trẫm quá thương hương tiếc ngọc! Không ngờ rằng ngươi là một tiện nhân, từ trong cung ra ngoài cung đều trêu hoa ghẹo nguyệt, xoay trẫm vòng vòng, ngươi thật to gan!”
Vi Phong cũng chú ý tới, đôi mắt đen nhánh của hắn hiện lên một tia bi thương, lập tức buông Hàn Lăng ra, chạy đến bên người Vân phi.
“Hoàng thượng!” Khuôn mặt tái nhợt của Vân phi tái nhợt dị thường, rưng rưng nhìn Vi Phong, “Hài tử… hài tử…”
Vi Phong đặt tay lên bụng nàng, an ủi, “Vân phi, ngươi phải tỉnh táo, không có việc gì, không có việc gì!”
Vân phi dù bình thường rất ghê tởm, nhưng lúc này cũng thật đáng thương. Một cỗ đồng tình dậy lên trong Hàn Lăng, nàng nhanh chóng hô to, “Mau, mau truyền thái y!”
“Hoàng thượng, Vân phi nương nương máu chảy không ngừng, phải lập tức về hoàng cung thôi.” Trương Minh Cầu kinh hoảng.
“Không được!” Hàn Lăng ngăn cản, “Từ nơi này đến hoàng cung nhanh nhất cũng phải mất hai khắc, đường xá lại xóc, Vân phi giờ đang trong tình trạng này, không thể di chuyển mạnh, cái cần bây giờ là phải đưa thái y đến đây càng nhanh càng tốt.”
“Các ngươi chăm sóc Vân phi, trẫm đi gọi thái y!”
“Hoàng thượng… đừng… đừng rời khỏi thần thiếp!” Vân phi kéo lấy Vi Phong, không cho hắn đi.
“Được, trẫm không đi!” Vi Phong xoay mặt, phân phó hai thiếp thân thị vệ về hoàng cung đón thái y.
Thị vệ đi rồi, Vi Phong ôm lấy Vân phi, dè dặt đi lên khán đài.
Hàn Lăng phân phó Trương Minh Cầu và các kỵ thủ khác đi khống chế những con ngựa để tránh phát sinh chuyện như vừa rồi.
Đến lúc nàng trở lại khán đài, phát hiện Vân phi đang khóc lóc, Vi Phong thì mặt ủ mày chau.
“Vân phi tỷ tỷ, người đừng như vậy, phải bảo trọng thân thể a. Hài tử có thể hoài lại.” Lưu tần tận tình khuyên nhủ.
“Đúng vậy, ai cũng không thể ngờ là lại xảy ra chuyện như vậy. Coi như là ý trời, người đừng kích động.” Hà tần cũng khuyên bảo.
Sau đó, các tần phi khác cũng nhao nhao an ủi, có vài người là xuất phát từ chân tâm, nhưng cũng có vài kẻ là do thấy hoàng đế ở đây nên hư tình giả ý một phen.
“Các ngươi đừng có vây bọc quanh Vân phi như vậy, nhường chỗ cho nàng ta hô hấp đi.” Thấy mọi người vây quanh Vân phi ồn ào không ngớt, Hàn Lăng không khỏi xen vào một câu.
“Chúng ta tốt với Vân phi tỷ tỷ, ngươi ghen tỵ sao!” Lưu tần lạnh lùng liếc Hàn Lăng.
Ngu ngốc! Đầu đất! Hàn Lăng trợn mắt.
“Hoàng thượng, thần thiếp có lỗi với ngài, nếu thần thiếp có thể an phận sống ở tẩm cung, hay là lẳng lặng chờ ở khán đài thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Ô ô!” Vân phi một bộ dáng hối hận bi thiết, điềm đạm đáng yêu nhìn Vi Phong.
Vi Phong trầm mặc không nói, tuấn dung tràn đầy thần sắc phức tạp làm cho người khác không thể đoán định được suy nghĩ trong lòng hắn.
Phát hiện Vi Phong không phản ứng, Vân phi khóc càng thêm thê lương, nước mũi chảy ra.
“Vân phi, phôi thai của ngươi vốn khỏe mạnh, lưu rớt thì lưu rớt, ngươi cần nghỉ ngơi thật tốt, đừng nói nữa.” Hàn Lăng thấy thế thì không đành lòng, có ý tốt an ủi nàng.
Hàn Lăng vừa dứt lời, chung quanh lập tức ồ lên, tựa hồ đều trách cứ nàng lại đi nói ra những lời như vậy.
“Tỷ tỷ, chúng ta đi sang bên này đi!” Thấy Hàn Lăng làm ơn mắc oán, Cốc Thu bất bình.
“Không sao!” Hàn Lăng cười với nàng, ánh mắt lập tức chuyển tới người Vi Phong, lẳng lặng nhìn hắn. Đồng thời nàng cũng âm thầm buồn bực cùng khâm phục. Bị ngựa đá đến sinh non, đại đa số mọi người đều sẽ bị hôn mê, nhưng Vân phi này, thân thể đúng là rất tốt, không những rất tỉnh táo mà còn dư sức lực để gào khóc nữa.
“Hoàng thượng, Lam thái y đến!” Nương theo một tiếng hô to hữu lực, các tần phi đang vây quanh Vân phi lập tức tản ra, để một lối đi nhỏ cho thái y.
Lam thái y chạy vội tới, trước hướng Vi Phong hành lễ, sau đó ngồi xổm xuống bên người Vân phi, tỉ mỉ bắt mạch, cho nàng uống thuốc cầm máu.
Sau khi làm xong mọi việc, hắn đau thương bẩm báo: “Hoàng thượng, long chủng đã không còn!”
Dù đã sớm biết kết quả sẽ như thế nhưng tâm Vi Phong vẫn đau, một hồi sau, hắn trầm giọng hỏi: “Vân phi thì sao? Nàng có sao không?”
“Hồi Hoàng thượng, Vân phi nương nương sức khỏe tốt, thân thể tạm thời không đáng lo ngại. Vi thần sẽ kê trước một ít thuốc giúp bổ máu cho nương nương, sau mấy ngày nữa sẽ kiểm tra kĩ lại cho nương nương.”
Sau đó, đợi Vân phi nghỉ ngơi thêm một lúc, cả đoàn người cũng xuất phát hồi cung.
Vi Phong ôm Vân phi, ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Hàn Lăng cùng Cốc Thu ngồi trên một chiếc khác.
Các tần phi khác cũng chia nhau ngồi lên các cỗ xe còn lại.
Một đoàn xe dài hoa lệ chạy đi hướng hoàng cung, tuy nhiên đã thiếu đi vẻ sung sướng ban sáng, tất cả mọi người đều bị bao phủ trong nỗi sầu muộn vì chuyện xảy ra với Vân phi.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Đêm cực kỳ yên tĩnh. Tâm Hàn Lăng càng thêm yên tĩnh.
Nằm bên người Vi Lạc, nhìn Vi Lạc ngủ say, nàng lại nhớ chuyện xảy ra ban ngày.
Mọi người thường nói ác giả ác báo. Vân phi bình thường kiêu ngạo ghê tởm, ác độc hung tàn, không ngờ ông trời lại dùng phương thức đó để trừng phạt nàng.
Nhớ lúc nàng mang thai sáu tháng, bị mưu hại ở Vân Tiêu đảo, thiếu chút nữa mất đi Vi Lạc, lúc ấy quả thực lòng đau như dao cắt.
Nỗi đau của Vân phi hôm nay phỏng đoán càng thêm đứt ruột đứt gan, dù sao, ba năm chờ đợi cứ như vậy mà mất đi.
Đều là nữ nhân, đều là mẫu thân, Hàn Lăng không khỏi cảm thấy khổ sở và tiếc hận thay cho nàng ta, nhưng nghĩ lại, cũng là do Vân phi tự chuốc lấy.
Mang thai hài tử vốn không nên xem cưỡi ngựa làm gì, nàng lại còn liều hơn, trực tiếp đi xuống mã tràng. Xem ra, tất cả đều là thiên ý. Nhưng mà không có hài tử, còn giữ được tính mạng, coi như là trong bất hạnh vẫn còn may mắn.
“Còn chưa ngủ sao?” Trên đầu hốt nhiên truyền đến tiếng nói trầm thấp.
Hàn Lăng hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt Vi Phong, không khỏi ngạc nhiên: “Hoàng thượng, ngài… ngài hôm nay không phải ở lại Vân Hoa cung sao?”
“Cái Vân phi cần bây giờ chính là tĩnh tâm tĩnh dưỡng.” Vi Phong nhàn nhạt nói một câu.
“Nhưng mà nàng vừa bị sinh non, cần sự an ủi của ngài…”
“Chúng ta trở về phòng thôi.” Vi Phong ngắt lời nàng, liếc mắt nhìn nhi tử rồi đi ra ngoài.
Hàn Lăng cũng nhanh chóng ngồi dậy, đắp chăn cho Vi Lạc rồi nhẹ nhàng đi ra.
Lúc nàng trở lại phòng mình, Vi Phong đã ngủ.
Bỏ giày, nàng khẽ khàng bò lên giường, nằm xuống cạnh hắn, đưa tay ôm lấy lưng hắn.
Hắn lập tức xoay người, đầu tiên là nhìn kỹ Hàn Lăng, sau đó cúi sát đầu vào gáy nàng.
Hàn Lăng cũng ôm hắn, yên lặng, sau khi chờ hắn ngủ say mới dè dặt chuyển mình cho hắn ngủ được thoải mái hơn. Sau đó, đau lòng nhìn hắn.
Thân là vua một nước, hiệu lệnh thiên hạ, được vô số người ủng hộ, sùng bái, nhưng có ai có thể cảm nhận được hắn khổ cực biết bao vì chính sự, lòng hắn đau đớn chua xót bao nhiêu vì thân tình bi thương.
Đầu tiên là Vi Giác, sau đó lại đến long thai của Vân nhi, liệu sau này hắn có còn phải chịu nỗi đau mất nhi tử nữa không?
Nước mắt chảy quanh, bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Hàn Lăng xoa lên mặt hắn, cam đoan với hắn, “Phong, cho dù có phải mất cả tính mạng, ta cũng sẽ bảo vệ Lạc nhi bình yên vô sự, quyết không để hắn gặp bất cứ sơ xuất gì.”
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
“Mẫu thân đã sớm nói rồi, ngươi thân thể không giống như trước kia nữa, phải luôn luôn chú ý, làm bất cứ việc gì cũng phải lấy hài tử làm trọng, nhưng ngươi vẫn không chịu nghe, nhìn xem, giờ thì xảy ra chuyện rồi!” Lý Ánh Hà tức giận quát mắng, đồng thời, cũng thấy vô cùng đau lòng.
“Mẫu thân, xin lỗi, là lỗi của nữ nhi, nữ nhi nên sớm nghe lời người. Nữ nhi lần này đi tới đó cũng là vì muốn trợ uy cho Trương gia chúng ta.” Vân phi sắc mặt tái nhợt, ánh mắt ai thiết, mặt đầy nước mắt.
“Ngươi từ nhỏ đến lớn đều như vậy, tùy hứng làm bậy, làm việc chưa bao giờ suy nghĩ đến hậu quả, bây giờ hối hận thì có ích lợi gì?” Lý Ánh Hà nói, “Ngươi có từng biết mẫu thân phải mất bao nhiêu tâm huyết mới giúp ngươi mang long chủng không? Trên phương diện tình yêu, ngươi đã không có tiện nghi gì, nếu như có long chủng, còn có thể phân cao thấp với tiện nhân kia, hôm nay, còn biết dựa vào cái gì mà đấu?”
Vân phi nghe, nước mắt bi thương chảy ra, tràn ngập phẫn hận nói, “Đều là do tiện nhân kia, chắc chắn là do nàng nguyền rủa ta, ta mới gặp chuyện không may. Ngựa của Minh Cầu xưa này đều ngoan ngoãn nhu thuận, nếu không tại lời nguyền của nàng, hôm nay căn bản sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Còn nữa, nữ nhi tối qua đã cầu khẩn Hoàng thượng ở lại làm bạn nhưng hắn không đáp ứng, vẫn trở về bồi tiện nhân kia!”
Ai, lời nguyền mà có thể thành hiện thực thì bản thân cũng không cần phải sầu muộn như vậy, Lý Ánh Hà ảm đạm nghĩ. Từ khi Lãnh Tinh xuất hiện, các nàng không có lúc nào là không nguyền rủa nàng, nhưng cũng không có kết quả gì. Tuy nhiên, nữ nhi đã phát sinh chuyện như vậy mà Hoàng thượng lại đối đãi như thế đúng là làm người khác khó chịu.
“Mẫu phi, giờ làm sao bây giờ?” Thấy mẫu thân không nói, Vân phi càng thêm luống cuống.
“Hài tử đã lưu rớt, mẫu thân có thể cầu xin Hoàng thượng, để hắn một lần nữa ban cho ngươi long chủng. Hiện tại chủ yếu nhất là ngươi trước phải an tâm bồi bổ, tất cả phải bắt đầu lại từ đầu.”
“Nương nương, Lam thái y tới kiểm tra thân thể cho người.” Hốt nhiên, từ bên ngoài truyền vào tiếng bẩm báo của cung nữ.
“Gọi hắn vào.” Lý Ánh Hà thế Vân phi trả lời.
Cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra, Lam thái y cúi đầu đi đến, hành lễ với Vân phi và Lý Ánh Hà xong thì nghiêm túc, tỉ mỉ bắt mạch cho Vân phi.
“Lam thái y, Bổn cung thân thể ra sao? Bao lâu có thể có thai lại?” Vừa kiểm tra xong, Vân phi liền không thể chờ đợi được hỏi Lam thái y.
Lam thái y nhìn nàng một cái, khổ sở bẩm báo: “Hồi nương nương, thân thể người tạm thời không đáng ngại, chỉ là… muốn mang thai thì phải đợi hai năm sau!”
“Hai năm?” Vân phi giống như bị sét đánh.
“Lam thái y, ngươi kiểm tra kỹ không? Tại sao lại có thể như vậy?” Lý Ánh Hà cũng không cách nào đón nhận tin tức kia.
“Hồi nương nương, hồi Trương lão phu nhân, đây là thiên chân vạn xác. Nương nương lần này sinh non, là do bị ngoại lực cực mạnh tác động, có thể giữ được tính mạng đã là kỳ tích nhớ phúc khí mà nương nương tu luyện được. Nhưng nếu lại cố mang thai thì sẽ có nguy cơ sinh non nữa, đến lúc đó, thời gian an dưỡng sẽ còn lâu hơn.”
“Không có phương pháp nào sao?”
“Vi thần đã cố hết sức! Tuy nhiên, vi thần sẽ tiếp tục nghiên cứu, để xem có phương pháp nào giúp nương nương sớm ngày có thể bình yên hoài long thai.”
“Được rồi, ngươi đi làm việc trước đi. Còn nữa, việc này tạm thời không để cho người khác biết!”
“Trương lão phu nhân xin yên tâm, vi thần hiểu. Mặt khác, nương nương nên nghỉ ngơi khoảng nửa tháng. Nếu không có việc gì gấp, thỉnh nương nương đừng xuống giường.” Lam thái y lưu ý thêm một số việc rồi mới lui ra.
“Mẫu thân, làm sao bây giờ? Tại sao lại như vậy? Ta không muốn chờ hai năm, ta không muốn!” Vân phi không khống chế được gào lên.
“Đừng kích động, hài tử, đừng kích động!” – Lý Ánh Hà vốn luôn luôn tĩnh táo bình tĩnh cũng không khỏi thất kinh. Hai năm, đó là sự chờ đợi dài cỡ nào chứ! Hai năm qua đi, cho dù lập tức mang thai, đợi hài tử sinh ra lai, tổng cộng cũng mất ba năm.
“Mẫu thân, đợi khi tiện chủng Vi Lạc kia tròn ba tuổi, vạn nhất Lãnh Tinh mê hoặc cùng kích động Hoàng thượng phong hắn làm thái tử, đến lúc đó chúng ta có làm cái gì cũng vô dụng!” Điều Vân phi nói cũng là vấn đề Lý Ánh Hà đang băn khoăn.
Lý Ánh Hà đột nhiên biến sắc mặt, mắt lộ hung quang, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sẽ không, bất cứ cái gì dám ngăn cản chúng ta, mẫu thân tuyệt không buông tha! Thái tử à? Phải để xem hắn có mệnh đó hay không đã!”
“Mẫu thân…”
“Ngươi đừng hoảng. Mẫu thân sẽ đi tìm sư thúc ngươi, nàng luôn yêu thích nghiên cứu chế tạo các phương thuốc ly kỳ cổ quái, nói không chừng nàng có thể chẩn trị cho ngươi, để ngươi sớm có thể thụ thai.”
“Sư thúc? Nương, ý người là vu bà ẩn cư ở Đào Nguyên thông gì gì đó đúng không?”
“Phóng tứ, không cho phép ngươi gọi nàng như vậy!”
“Bà ta… bà ta hành động quái dị, cả ngày mặt mũi đen sì, lại một thân hắc y, đầu đội cái mũ cổ quái, đích xác rất giống vu bà mà…” Phát hiện sắc mặt Lý Ánh Hà ngày càng khó coi, Vân phi lập tức dừng lại, cười cười nói: “Vậy làm phiền mẫu thân!”
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Một gian phòng nhỏ, ánh sáng u ám, không khí đục ngàu, hương chúc vị ngập tràn khắp nơi. Trên tường treo đầy các loại phật tượng. Cả không gian sâm sâm, quỷ dị dị thường.
Giữa không gian đó có một cái bàn dựng sát tường, mặt trên bày ba hình người giấy, nhìn bức họa thì biết đó đều là hài đồng.
Phía trước những người giấy đó là một lư hương, trước lư hương bày đầy rẫy các loại cống phẩm.
Một nữ nhân trong trang phục cung trang, mặt mũi tiều tụy, bình tĩnh đứng trước bàn, hai mắt si ngốc nhìn vào mấy người giấy kia, một hồi sau, bàn tay nhỏ gầy của nàng xoa lên mặt người giấy, thấp giọng nỉ non: “Giác nhi có thấy không? Mẫu phi đã cho hắn đi gặp ngươi, ngươi sẽ không cô đơn nữa. Sau này, mẫu phi sẽ đưa một kẻ nữa cho ngươi, có bọn họ ở cùng ngươi, mẫu phi mới an tâm.”
Lúc tầm mắt nhìn về người giấy phía bên trái, con mắt lộ ra vẻ hả hê, lúc chuyển sang người giấy bên phải thì lại ánh lên vẻ bất mãn phẫn hận, ác độc cùng dữ tợn.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
“Hôm nay tâm tình không tệ nha, như vậy mới đúng chứ! Chứ như hai hôm trước, cứ buồn bã không vui, làm hại người lạc quan như ta cũng lây nhiễm ưu sầu của ngươi.” Liễu Đình Phái hân hoan nhìn Hàn Lăng.
Hàn Lăng ngồi trên chiếu, nhìn đầm nước trong suốt, khóe miệng cong lên, mỉm cười.
“Ta đã nói từ trước rồi, lão công hoàng đế của ngươi khẩn trương như vậy, chắc chắn sẽ không lạnh nhạt ngươi được lâu đâu.” Liễu Đình Phái tiếp tục nói.
“Ta có nói hắn lạnh nhạt ta sao?” Hàn Lăng vui vẻ càng đậm.
Hai ngày đầu sau khi sinh non, tâm tình Vi Phong rất xấu, nhưng cũng bình phục rất nhanh, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên hắn chịu nỗi đau mất nhi tử. Huống hồ, hắn gánh vác trách nhiệm của cả một quốc gia, quốc sự bận rộn không cho phép hắn ngã xuống.
“Được, ta quên hỏi ngươi, ngươi làm gì ở cổ đại này? Sao ngươi lúc nào cũng ở thạch thất này?” Hàn Lăng quay đầu nhìn hắn.
“Ta?” Liễu Đình Phái do dự trong chốc lát, đáp: “Ta là thành viên của một tổ chức.”
“Tổ chức? Tổ chức kiểu gì?”
“Chuyên môn thay người làm việc. Người ta đưa bạc cho chúng ta, chúng ta làm việc hắn muốn chúng ta làm.”
“Đó chính là lấy tiền của người, thay người tiêu trừ tai họa? Có phải là cái gì cũng làm? Gồm cả phóng hỏa giết người?”
“Không sai!”
“Ngươi…” Không ngờ hắn trả lời nhanh như vậy, Hàn Lăng chợt thấy buồn cười.
“Luyện công!” Liễu Đình Phái đứng lên.
Hàn Lăng cũng đứng lên, “Ngươi lần trước nửa đêm xâm nhập hoàng cung, cũng là thay người làm việc?”
“Ân!”
“Làm gì vậy?” Thấy hắn tựa hồ không muốn đáp, “Đúng rồi, lần trước ngươi cũng không chịu nói.”
“Bắt đầu thôi, hôm nay ta muốn dạy ngươi một bộ quyền pháp, chiêu thức tương đối nhu hòa, rất thích hợp với ngươi.”
“Ta muốn học khinh công, dạy ta được không?”
“Khinh công?” Liễu Đình Phái ngạc nhiên.
“Biết khinh công, cho dù không đánh được người ta cũng có thể chạy trốn.” Kỳ thật, nàng là muốn thử nghiệm cảm giác bay lượn trên không trung.
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì? Sợ ta sẽ giỏi hơn ngươi sao?” Hàn Lăng liếc hắn, nàng cho rằng bản thân nhẹ hơn hắn thì thời gian luyện tập sẽ nhanh hơn so với hắn.
“Kỳ thật, ngươi đừng nhìn lủi thượng túng hạ, như bay bồ lạc diệp, ta đã phải cố gắng rất nhiều mới được như vậy. Loại gian khổ này ngươi không thể tưởng tượng được đâu.”
“Có nghiêm trọng như vậy không?”
“Học khinh công thì vấn đề tuổi tác, thể chất và nghị lực là rất quan trọng. Lúc ta đến cổ đại đã mười tám tuổi, đã thuộc về đám người quá tuổi, nhưng nhờ ta thể chất khác với người thường, lại có ý chí cùng nghị lực mới có thể đạt được cảnh giới như hiện nay.”
“Theo như ý ngươi nói thì ta là hết hy vọng rồi?” Hàn Lăng mếu máo.
“Xem như… là vậy!”
“Là chắc chắn, không phải là không phải, cái gì gọi là xem như? Hừ!”
“Đừng như vậy, ngươi cả ngày ở trong cung, lại có lão công hoàng đế của ngươi bảo vệ, còn học khinh công làm gì?”
“Khó mới được đến cổ đại một chuyến, đương nhiên muốn cảm nhận cảm giác bay lượn trên không hay lướt trên mặt nước.”
Thấy dáng vẻ thất vọng nặng nề của nàng, Liễu Đình Phái đột nhiên kéo nàng, “Nào, đi theo ta!”
“Đi đâu?”
“Rồi sẽ biết.” Vừa nói, hắn vừa đưa nàng tới cửa thạch thất, mở cánh cửa đá ra, đi theo một con đường mòn về phía trước, lúc bước ra khỏi động khẩu, một cánh đồng bát ngát xuất hiện trước mặt Hàn Lăng.
“Đây… đây là đâu?” Hàn Lăng đi ra xung quanh một chút, phát hiện phía xa có một loạt cung điện ngói vàng tường đỏ, kinh ngạc thốt lên, “Đó không phải là hoàng cung sao?”
“Đúng, đây là ngọn núi phía sau hoàng cung.”
“A? Nói như vậy là bí đạo trong phòng ta có thể thông tới tận đây?”
“Không sai!”
Hàn Lăng nghe xong thì rất là kinh ngạc. Thiên, đúng là không thể tưởng tượng! Nàng vốn tưởng rằng tận cùng của bí đạo là gian thạch thất, không ngờ tới lại là nơi này.
“Vậy bí đạo đó là ai tạo ra?”
“Ta cũng không rõ lắm.” Liễu Đình Phái lắc đầu, nghĩa phụ không nói cho hắn điều này, phỏng đoán ngay cả nghĩa phụ cũng chưa chắc biết.
“Được, ta còn chưa chính thức thấy ngươi thi triển khinh công, cho ta xem đi.” Hàn Lăng nhìn chung quanh trống trải, hăng hái bừng bừng nói.
Liễu Đình Phái đầu tiên là sững sờ, tiện đà gật đầu, “Nhìn kỹ nhé!”
Nói xong hắn liền chạy một đoạn đường, chỉ thấy hắn đi lại vô cùng nhẹ nhàng phiêu hốt, không cuốn lên chút bụi nào. Rất nhanh, hai chân hắn điểm một cái xuống đất, thân thể nhẹ tựa lông hồng bay lên, giống như phi yến lược không.
Hàn Lăng nhìn lom lom vào hắn, tầm mắt dán vào bóng dáng của hắn, miệng mở to, liên tục thán phục. Lại thấy hắn giống như chuồn chuồn nước lướt là là trên mặt đất tựa như sắp rơi xuống, vô thanh vô tức, nàng vỗ tay càng to.
“Quá lợi hại, trời ạ, thật sự quá lợi hại!”
“Có muốn thử cảm giác chao liệng trên bầu trời không?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, Liễu Đình Phái đột nhiên hỏi.
“Có thể chứ?”
“Tất nhiên!” Vừa nói xong, hắn đã ôm nàng bay lên giữa không trung.
“Oa, thật cao, thật kích thích a!” Hàn Lăng gắt gao túm áo hắn, mắt nhìn xuống cảnh vật dưới mặt đất, hưng phấn kích động hét lớn.
“Máy bay người xem ra còn tốt hơn máy bay thực ha?” Liễu Đình Phái nhìn Hàn Lăng.
“Đó là đương nhiên, máy bay bay rất cao, tầm nhìn cũng không rộng rãi như thế này. Trời ạ, chắc đêm nay ta không thể ngủ được mất.”
Liễu Đình Phái nghe thấy thế thì cười nhẹ. Trong đôi măt sâu thẳm hiện lên ánh nóng bỏng, bàn tay đặt trên thắt lưng nàng cũng siết chặt hơn một chút. (Lãng mạn quá trời!)
Sau một lúc, phát hiện mặt Hàn Lăng vì gió thổi bạt mà ửng hồng lên, hắn từ từ hạ xuống.
Hàn Lăng vẫn tựa vào trong lòng hắn, cảm giác thần kỳ khi nãy vẫn còn chưa tan.
Gió thổi nhè nhẹ, từng đợt hương thơm truyền lên, trong lòng Liễu Đình Phái xuất hiện một cảm giác không biết tên.
“Ngươi không sao chứ?” Hàn Lăng ngẩng đầu, thấy mặt hắn đỏ bừng thì đưa tay lên, định đặt lên trán hắn.
Liễu Đình Phái hốt nhiên nắm tay nàng, nhìn chăm chú vào nàng, từ từ cúi đầu.
Thấy mặt của hắn ngày càng gần, Hàn Lăng kinh ngạc, nhất thời không biết làm sao. Đợi lúc nàng tỉnh táo lại thì hắn đã hôn lên môi nàng.
“Đừng…” Nàng theo bản năng cự tuyệt.
Liễu Đình Phái nhân cơ hội này nhanh chóng đưa đầu lưỡi vào miệng nàng, nhiếp trụ nàng.
“Ngô…” Hàn Lăng nhẹ nhàng giãy dụa thân thể.
Không biết làm thế nào, hắn ôm chặt làm nàng không thể động đậy. Đồng thời, đầu lưỡi hắn cũng đã tìm được lưỡi của nàng, cuốn lấy nó.
Hàn Lăng ngây ra như phỗng, đầu óc trống rỗng, đôi mắt mỹ lệ mở thật lớn. Mãi đến khi môi của hắn rời đi, nàng vẫn không thể khôi phục như cũ.
Ý thứ được hành vi vừa rồi của mình, Liễu Đình Phái xoay người lại rất nhanh. Trời, hắn vừa mới… vừa mới mất khống chế mà hôn nàng!
Hai người cứ đứng như vậy, lo lắng, cuối cùng, vẫn là Liễu Đình Phái bình phục trước. Nhìn lên trời một chút, hắn nhắc nhở nàng, “Sắp giữa trưa rồi, trở về đi thôi.”
Hàn Lăng đi theo hắn, một mạch hỗn hỗn độn độn, cho đến trở lại tẩm phòng, tinh thần vẫn còn hốt hoảng.
“Tinh Tinh…”
“Ân?” Hàn Lăng đáp một câu, đến lúc nàng nhìn rõ khuôn mặt lo lắng trước mắt, cả người liền tỉnh táo lại, “Hoàng thượng, sao ngài lại ở đây?”
“Sắp đến giờ dùng bữa còn không thấy ngươi, trẫm liền vào đây xem sao. Nghe cung nô bẩm báo dạo gần đây ngươi thường xuyên tự nhốt mình trong phòng. Ngươi làm sao vậy, ngươi không sao chứ?”
“Ách, không có việc gì! Ta cảm thấy mệt, dù sao cũng không có việc gì làm nên ăn sớm một chút rồi trở về phòng ngủ.”
Vi Phong nghe xong thì mừng rỡ như điên, “Tinh Tinh, vậy ngươi có cảm thấy buồn nôn, tức ngực không?”
Hàn Lăng biết hắn đang suy nghĩ cái gì, vì vậy cười cười lắc đầu, “Không có, ta chỉ là mệt nhọc thôi, không giống như ngươi nghĩ đâu!” Bọn họ mặc dù thường xuyên hoan ái nhưng ngay hôm sau là nàng liền uống thuốc, làm sao có khả năng mang thai.
Trong mắt Vi Phong hiện lên vẻ thất vọng.
“Hoàng thượng, chúng ta đi ăn cơm đi.” Hàn Lăng ôm cánh tay của hắn, đi ra phòng ngoài.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
“Ách, không khí bên ngoài đúng là rất khác!” Nhìn dòng người bốn phía, Hàn Lăng thập phần sung sướng hân hoan.
Ngày hôm đó, Liễu Đình Phái tự nhiên hôn nàng, làm nàng nghi hoặc không giải thích được, muốn hỏi hắn nhưng lại không dám. Tuy nhiên, đến ngày thứ hai nàng lại đến thạch thất tìm hắn.
Nhìn thấy nàng, hắn đầu tiên là cảm thấy hơi không tự nhiên, cuối cùng mới nói chuyện phiếm với nàng như không có chuyện gì xảy ra, dạy võ công cho nàng.
Hàn Lăng thấy thế thì cũng không lưu tâm nữa, coi cái hôn kia chỉ là việc ngoài ý muốn. Hôm nay nàng lại đến thạch thất, chỉ thuận miệng nói một câu là cả ngày sống trong hoàng cung thật là chán, hắn liền không cần nhiều lời đưa nàng tới đây.
“Thích cái gì cứ mua, toàn bộ ta sẽ trả tiền.”
“Thật không?” Hàn Lăng khó tin nhìn hắn.
“Như giả bao hoán!”
“Tốt lắm!” Hàn Lăng cười thầm một tiếng. Một mạch đi tới, thấy đồ liền mua, cũng không cần biết là có dùng hay không.
Liễu Đình Phái thấy thế thì trố mắt ra nhìn, tuy nhiên hắn đã hứa rồi, không thể thay đổi được. Huống hồ, hắn tựa hồ còn rất hưởng thụ loại cảm giác này, chẳng những trả tiền hết thảy mà còn kiêm cả phu khuân vác.
“Đã muốn về chưa? Không sợ lão công hoàng đế tìm sao?” Liễu Đình Phái hai tay ôm đầy những đồ, toàn bộ là “chiến lợi phẩm” của Hàn Lăng.
“Hắn hôm nay hình như ra khỏi thành làm việc, chắc tối mới về, ta đã nói với hạ nhân là sẽ ngủ một mạch tới đêm, còn phân phó bọn họ không được làm phiền ta.” Hàn Lăng nói xong, lại nhìn trúng một con dao nhỏ chạm khắc tinh xảo.
“Nha…” Liễu Đình Phái nặng nề ứng một câu, đang lúc định nói nàng đừng mua nữa thì nàng hốt nhiên lại gần hắn.
“Hình như có người theo dõi chúng ta!” Hàn Lăng thần thần bí bí, thấp giọng nói.
“Cái gì?” Liễu Đình Phái lập tức nhìn quanh bốn phía, cũng không phát hiện cái gì khác thường, “Không có a.”
“Thật mà!”
“Không có khả năng. Bằng năng lực của ta, nếu như có người theo dõi, nhất định sẽ phát hiện được. Trừ phi người nọ võ nghệ siêu nhiên.”
“Vậy… đó là ta đa nghi!” Hàn Lăng ngăn chặn nỗi sợ tận đáy lòng, tiếp tục vui vẻ mua sắm. Mãi đến lúc hoàng hôn vẫn còn chưa muốn rời đi.
Trở lại tẩm cung, nàng cất hết những thứ mua được vào trong một cái rương gỗ, nhét vào gầm giường, rồi chuẩn bị thay quần áo sạch để ra dùng bữa.
Lúc nàng đang cởi bỏ áo ngoài và váy, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
“Hoàng thượng?” Thấy Vi Phong, Hàn Lăng kinh ngạc, hắn không phải tối muộn mới về sao?
Thấy bộ dáng nộ khí đằng đằng của hắn, Hàn Lăng càng thêm kinh ngạc, “Hoàng thượng, ngài làm sao vậy?”
Vi Phong dừng lại trước mặt nàng, mãnh liệt nắm người nàng, “Nói, hôm nay đi đâu?”
“Ta… ta ở trong phòng, ta cảm thấy mệt nên ngủ cho đến giờ.”
“Thật sự?”
Hàn Lăng gật đầu, không hiểu tại sao hắn lại như vậy.
“Trẫm cho ngươi một cơ hội nữa, hãy nói thật ra!”
“Nói… nói cái gì? Thần thiếp vừa mới tỉnh ngủ, không biết Hoàng thượng muốn hỏi cái gì!” Nhìn vẻ mặt ngày càng kinh khủng của hắn, Hàn Lăng run run, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, “Hoàng thượng, ngài làm ta đau.”
Nàng vẫn còn giảo biện! Vi Phong càng thêm giận dữ, ngón tay hung hăng nâng cằm nàng lên, “Đừng tưởng rằng trẫm quá thương hương tiếc ngọc! Không ngờ rằng ngươi là một tiện nhân, từ trong cung ra ngoài cung đều trêu hoa ghẹo nguyệt, xoay trẫm vòng vòng, ngươi thật to gan!”
Bình luận facebook