Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 76
Quay ra nhìn những ánh mắt mê say đắm đuối chung quanh, Vi Phong càng không thể nén lại tức giận, thiếu chút nữa đã xuất chiêu “phiên gian đảo hải” ra, hất tung hết những tên gia hỏa chướng mắt này ra xa hơn mười trượng.
Đúng lúc này, một âm thanh cực kỳ mập mờ, không nghiêm túc truyền đến, đúng là lửa đổ thêm dầu, ánh mắt sắc bén của Vi Phong lập tức bắn về phía phát ra âm thanh kia.
Nam tử đó đại khái cũng cảm giác được khác thường, không khỏi nhìn lại đây.
Đập vào mắt Vi Phong là một khuôn mặt anh tuấn tà mị, vẻ mặt dâm đãng đã chuyển thành châm biếm khinh miệt.
Nhìn rõ khuôn mặt kia rồi, Vi Phong lại càng thêm tức giận, ánh mắt như bắn ra tia lửa.
“Hoàng thượng, là hoàng đế Hùng Thăng quốc!” 【 Dạ 】 nhanh chóng tại nói nhỏ bên tai Vi Phong.
“Trẫm biết!” Vi phong nghiến răng nghiến lợi. Thật sự là oan gia ngõ hẹp, tên Phiến Thần Bác chết tiệt này, chẳng những nhòm ngó quốc thổ của bản thân mà còn dám khinh nhờn nữ nhân của mình. Hắn thề, tuyệt không buông tha hắn!
Hùng Thăng hoàng đế Phiền Thần Bác phảng phất hiểu được tâm trạng Vi Phong, lộ ra một nụ cười nhạo khiêu khích với Vi Phong, không yếu thế chút nào nghênh đón ánh mắt Vi Phong trong một khắc rồi tầm mắt lại quay lại trên võ đài.
Buổi biểu diễn kết thúc, Hàn Lăng tao nhã khom người chào các quan khách, lớn tiếng nói cảm ơn, “Nhờ có thịnh tình ủng hộ của các vị quan khách mà buổi biểu diễn hôm nay mới có thể thành công viên mãn. Xin cảm tạ các quan khách một lần nữa! Sau đây xin mời nữ vương bệ hạ của chúng ta lên đọc diễn văn!”
Tiếng nói động thính của Hàn Lăng nhịp nhàng ăn khớp với âm thanh của tự nhiên, thong thả bay tới bên tai mọi người, xuyên qua màng nhĩ, theo nhĩ đạo tiến vào đại não, thâm nhập nội tâm.
Thoáng chốc, tiếng vỗ tay cùng hoan hô lại lần nữa kịch liệt vang lên.
Nàng lại lần nữa tặng cho chúng nhân một nụ cười hoa mắt rồi lập tức thối lui sang một bên.
Lúc này, nữ vương với chiếc mặt nạ bạc lóe sáng dưới chúc quang lung linh từ từ đi ra.
“Các vị chẳng quản đường xa tới đây, quả nhân thập phần mừng rỡ cùng cảm kích. Từ tiếng vỗ tay vừa rồi có thể thấy được buổi biểu diễn mới mẻ này đã mang lại cho các vị một cảm giác tuyệt đẹp và hoàn toàn khác lạ. Để thể hiện thành ý và tình hữu nghiij của bổn quốc, giá của tơ tằm năm nay đều sẽ giảm hơn năm ngoái 5%. Với những đơn đặt hàng trên năm trăm súc, chúng ta có thể tặng kèm bản thiết kế của mười mẫu trang phục!” Nữ vương giọng điệu nghiêm túc, thái độ thành khẩn. Những kế hoạch này đều là do Hàn Lăng đề nghị nàng trước đó.
Dưới đài lại là vang lên một hồi hoan hô, Vi Phong bình tĩnh nhìn chăm chú vào nữ vương đang thao thao bất tuyệt, nhìn chiếc mặt nạ hình con bướm và đôi môi nhỏ phía dưới, một cảm giác quen thuộc dấy lên trong hắn, hắn hình như đã gặp qua ở đâu đó cách nói chuyện này, hơn nữa còn không ít lần.
Hắn cố gắng suy nghĩ nhưng dù hắn có phí sức bao nhiêu đi nữa thì cũng không nhớ ra bất cứ thứ gì. Mãi đến khi bên tai truyền đến tiếng nhắc nhở của【 Dạ 】, hắn mới sực tỉnh.
Lúc này, yến hội cũng chính thức kết thúc, nữ vương đã lui đi, ngay cả Hàn Lăng cũng thấy bóng dáng.
“Nương nương đâu?” Vi Phong mày kiếm hơi nhíu lại, hỏi 【 Dạ 】.
“Hồi Hoàng thượng, nương nương đi theo Xinh Tươi quốc nữ vương rời đi.”
Vi Phong nghe xong thì mặt mũi càng nhăn nhó hơn, lòng dấy lên trùng trùng nghi ngờ. Hàn Lăng vì sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ lúc ấy đạo lục quang đã dẫn nàng tới nữ tôn quốc? Ba năm nay nàng đều sống ở đây? Nàng là nhân vật như thế nào ở Xinh Tươi quốc? Hắn thập phần rõ ràng những lễ phục đặc biệt mỹ lệ khi nãy chính là sản phẩm từ đôi tay nàng.
Vi Phong còn chưa suy đoán ra cái gì thì đã bị tiếng kêu của Dạ làm cho tỉnh táo lại. Hóa ra các quan viên của Xinh Tươi quốc đã tới đưa họ về nơi nghỉ ngơi.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
“Bệ hạ, để ta gỡ tóc cho ngài.” Vừa về tới tẩm phòng của nữ vương, Hàn Lăng liền giúp đỡ nữ vương gỡ vương miện trên đỉnh đầu xuống.
Vì bệnh của nữ vương cần thêm hai ngày nữa mới có thể bình phục, để tránh kinh động tới sứ giả của dị quốc và các tân khách, nên lúc trước yến hội, Hàn Lăng đã đề nghị nữ vương dùng keo cố định những sợi tóc trắng lại, nhét dấy vào trong vương miện.
“Tiểu Lăng, cảm ơn ngươi!” Sau khi tất cả đã xong xuôi, nữ vương kéo Hàn Lăng ngồi xuống giường cùng mình, cảm kích nhìn nàng.
“Bệ hạ không cần khách khí, đây đều là những thứ ta phải làm.” Hàn Lăng thuận thế nắm tay nữ vương, nhẹ nhàng xoa bóp các đốt ngón tay bà.
“Buổi biểu diễn hôm nay đúng là đặc sắc vượt quá tưởng tượng; triển lãm bán hàng năm nay chắc chắn sẽ thành công hơn những năm trước.”
Hàn Lăng nghe được ý tán thưởng thì tươi cười.
“Ngươi vì Xinh Tươi quốc lập công lớn, quả nhân sẽ thưởng cho ngươi, hãy nói cho quả nhân biết ngươi muốn được thưởng cái gì?”
Hàn Lăng lắc đầu, “Lần biểu diễn này coi như là thỏa mãn giấc mơ của ta, thấy nó thành công như vậy, đạt được khen ngợi của mọi người như vậy, đối với ta mà nói đã là phần thưởng lớn nhất.”
“Cái này không giống! Quả nhân nhất định phải cho ngươi một phần thưởng khác, hay là ngươi có nguyện vọng gì thì đừng ngại nói ra, chỉ cần trong phạm vi năng lực của mình, quả nhân nhất định giúp ngươi thực hiện.”
“Ta…” nhìn ánh mắt khích lệ của nữ vương, Hàn Lăng suy nghĩ trong chốc lát, rốt cục nói ra: “Bệ hạ, kỳ thật có một chuyện ta vẫn giấu ngài!”
“Ân?” Nữ vương cũng không hề tỏ ra kinh ngạc hay tức giận.
“Kỳ thật… Kỳ thật ta có một con trai, hắn năm nay đã bốn tuổi!”
“Việc này là thật sao?” Lúc này, nữ vương mới lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Ba năm trước đây, ta cùng nhi tử lạc nhau, ta vẫn luôn đi tìm hắn, hơn mười ngày trước, rốt cục cũng gặp lại hắn ở kinh thành.”
“Ngươi mấy ngày này đứng ngồi không yên là bởi vì vi trong lòng nhớ tới nhi tử; ngươi mỗi ngày đều bớt chút thời giờ ra cung là để đi gặp hắn?”
“Ân! Vốn định nói cho ngài nhưng đúng hôm đó thì ngài lại bệnh cũ phát tác, ta liền dự định đợi ngài hồi phục mới báo.” Hàn Lăng áy náy nói, “Xin lỗi, bệ hạ!”
Nữ vương cười dài nói, “Không sao không sao, dù sao ai mà chẳng có bí mật. Được, ngươi có muốn mang nhi tử vào cung cùng sống không?”
Hàn Lăng nghe thấy thì mừng rỡ như điên, “Thật sự có thể sao?”
“Đương nhiên! Nếu ngươi thích thì cứ nói, quả nhân sẽ an bài một cung điện riêng cho ngươi.”
“Đa tạ bệ hạ!” Hàn Lăng cảm kích nói. Nàng biết hoàng cung có cấp cho một vài nữ quan cung điện riêng.
“Sáng mai sau khi xong việc thì hãy đi đưa nhi tử vào cung, trực tiếp an bài cho tốt đi.”
“Ân! Còn có, bệ hạ, ta có thể đưa một bằng hữu tới ở cùng được không? Nhờ có sự giúp đỡ của hắn mà ta mới gặp lại nhi tử, cũng nhờ có hắn giúp đỡ mà phần biểu diễn trang phục nam tử được thành công.”
“Là hắn à! Đương nhiên không thành vấn đề! Các nữ quan khác cũng mang gia quyến đến ở.”
“Cám ơn, cám ơn bệ hạ!” Hàn Lăng lại lần nữa nói cảm ơn, nàng thật sự không nghĩ tới chuyện lại thuận lợi như thế.
“Cũng không còn sớm nữa, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
“Được, ta về phòng trước!” Hàn Lăng đi ra, lòng tràn đầy mừng rỡ trở lại tẩm phòng.
Nàng tâm tình kích động hưng phấn, chỉ nghĩ tới việc ngày mai có thể ở cùng Vi Lạc là không thể ngủ nổi, cả đêm cứ lật qua lật lại, mãi đến tận canh bốn mới ngủ say thật sự.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
“Chủ tử, đã nửa canh giờ rồi, không bằng tìm một chỗ dừng lại nghỉ ngơi một chút?” Nhìn Vi Phong buồn bã không vui, đi lang thang không mục đích trên đường, Dạ lo lắng hỏi.
Vi Phong không nói, cứ vừa đi vừa suy nghĩ.
“Chủ tử, thuộc hạ đêm nay sẽ tiếp tục dò xét, cần phải tìm bằng được nương nương” 【 Dạ 】 lại khuyên.
Vi phong cũng không nói một lời, con ngươi đen mọi nơi nhìn quanh, khi hắn thấy phía trước có hai bóng dáng một lớn một nhỏ, thì ngay lập tức dừng bước.
“Phụ thân, ta khát!” Vi Lạc kéo ống tay áo Liễu Đình Phái.
“Vậy phụ thân mang ngươi đi trà lâu uống trà!” Liễu Đình Phái khom lưng ôm lấy hắn, đi vào trà lâu bên cạnh.
Nhìn bọn họ từ từ biến mất khỏi tầm mắt, Vi Phong từ nãy đến giờ vẫn đang ngơ ngác liền không tự chủ được, cũng tiến vào trà lâu.
【 Dạ 】 buồn bực thoáng cái, vội vàng đuổi kịp.
“Mụ mụ ngày hôm qua lại thất ước, tại sao?” Vi Lạc ngồi trên chiếc ghế dài, đôi chân mập mạp đung đưa, biển trứ cái miệng nhỏ nhắn.
“Mụ mụ ngày hôm qua thật sự rất bận.” Liễu Đình Phái ngồi xuống bên cạnh Vi Lạc.
“Vậy hôm nay thì sao? Nàng có tới hay không?”
“Việc này…” Liễu Đình Phái không nói được gì. Hôm nay là ngày bắt đầu mở triển lãm bán hàng, hắn không thể biết được Hàn Lăng có rảnh rỗi hay không.
“Hôm nay cũng sẽ không tới, đúng không?” Vi Lạc cơ hồ muốn khóc, “Mụ mụ lại gạt người, nói cái gì cho dù nhiều việc bận rộn cũng sẽ bớt thời gian tới gặp ta. Hơn nữa, đã hơn mười ngày qua rồi mà vẫn không ở cùng ta!”
“Lạc Lạc ngoan, đợi vài ngày nữa ngươi nhất định sẽ được ở cùng mụ mụ!” Ý thức được mặt mũi Vi Lạc không vui, giọng điệu Liễu Đình Phái hốt nhiên trở nên thương tâm, “Chẳng lẽ Lạc Lạc muốn như vậy rời xa phụ thân?”
Nhìn bộ dáng thương cảm của Liễu Đình Phái, mặt Vi Lạc bắt đầu hiện lên một tia áy náy, “Không phải, phụ thân đừng buồn. Lạc Lạc nhiều năm như vậy không gặp mụ mụ nên mới muốn cùng ở với nàng. Mụ mụ đứng thứ nhất trong lòng Lạc Lạc, phụ thân đứng thứ hai, Lạc Lạc chẳng những muốn ở cùng phụ thân mà còn muốn ở cùng mụ mụ nữa.”
Cách nói chuyện của Vi Lạc có vẻ ngây thơ nhưng lại là phát ra từ nội tâm, Liễu Đình Phái nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, yết hầu không khỏi căng thẳng. Hắn rất hy vọng bé là con của chính hắn, hắn rất hy vọng mình chính là phụ thân thật sự của bé.
Đồng thời với Liễu Đình Phái, Vi Phong ngồi ở bàn bên cạnh nghe thấy lời Vi Lạc mới nói cũng dậy sóng. Nội tâm trào lên một cỗ lực lượng không biết tên, thúc đẩy hắn xoay người, hâm mộ nói với Liễu Đình Phái: “Hắn rất hiểu chuyện, rất khả ái! Ngươi là một phụ thân vĩ đại, đồng thời cũng là một phụ thân hạnh phúc!”
Liễu Đình Phái kinh ngạc, sau đó mỉm cười hữu hảo với Vi Phong.
“Chào thúc thúc!” Vi Lạc cũng mỉm cười ngọt ngào với Vi Phong.
“Chào… chào ngươi!” Lúc nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của hắn, Vi Phong cảm thấy kích động, từ đáy lòng tựa hồ nổi lên một loại tình cảm khác thường, rốt cục đó là cảm giác thế nào, chính hắn cũng không thể lý giải.
“Nhìn trang phục của thúc thúc không giống với người địa phương, chẳng lẽ thúc thúc cũng tới tìm mụ mụ?” Ha hả, tiểu gia hỏa này, mới đến Xinh Tươi quốc nửa tháng mà đã học được sự khác nhau giữa người Xinh Tươi quốc và người ngoại quốc rồi.
“Ách…” Vi Phong nhất thời cứng họng. Chuyến này đi Xinh Tươi quốc hắn vẫn vận y phục thường ngày. Hôm nay đúng lúc hắn mặc một bộ trường bào bằng gấm màu tím, đúng là khác biệt với người địa phương.
Thấy Vi Phong đang bí, Liễu Đình Phái vội vàng lộ vẻ xin lỗi, “Thật là xấu hổ, đứa nhỏ này từ nhỏ đã bị ta làm hư, cho nên có khi hơi… hơi…”
“Không sao! Hài tử như vậy mới đáng yêu.” Vi Phong vừa nói vừa không khỏi nhớ lại thời thơ ấu của bản thân, trong trí nhớ chỉ ra hiện ra những ngày dài học tập buồn tẻ, ngoài ra dường như không có bất kỳ niềm vui thú nào khác.
“Thúc thúc, mời ăn!” Vi Lạc cầm lấy một miếng bí đỏ, đưa cho Vi Phong.
Tình cảnh này làm cho Vi Phong bỗng trở nên mờ mịt, hoang mang, đầu óc lại hiện về một hình ảnh tương tự, “Phụ hoàng, thỉnh nếm thử món kẹo bí đỏ Lăng mẫu phi tự mình làm!”
“Thúc thúc!” Phát hiện Vi Phong không nhận đồ của mình, Vi Lạc đề cao tiếng nói.
Vi Phong lúc này mới hoàn hồn, lập tức nhận lấy, “Xin lỗi, xin lỗi!”
“Quá ngon sao?” Thấy Vi phong rốt cục ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn Vi Lạc lộ ra nụ cười hiểu ý.
“Ân, rất ngon! Ngươi tên là Lạc Lạc sao? Cám ơn ngươi, bé ngoan!”
“Không cần khách khí!” Vi Lạc lại cầm lấy một miếng khác, đưa tới trước mặt Liễu Đình Phái, “Phụ thân, đây là cho ngài!”
Liễu Đình Phái nhận lấy, trêu hắn, “Bây giờ mới nhớ ra phụ thân sao?”
“Mụ mụ có nói trước hết phải quan tâm tới khách. Thúc thúc là khách, đương nhiên phải ưu tiên chiêu đãi.”
“Ha hả!” Liễu Đình Phái đưa tay bẹo má Vi Lạc.
“Ngô… Phụ thân chán ghét!” Vi Lạc la hét tả oán, kỳ thật lại không có vẻ không vui.
Vi Phong lẳng lặng nhìn, càng ngày càng thấy hâm mộ. Hắn cũng rất muốn đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đó; hắn còn muốn gắt gao ôm lấy thân hình bé nhỏ ấy vào lòng; hắn thậm chí còn muốn cậu bé trước mắt có thể gọi hắn một tiếng “Cha”.
Sau đó Vi Phong cứ si ngốc mà ngồi như vậy, Vi Lạc thi thoảng lại tán chuyện với hắn, hắn rất kích động, quý trọng mỗi thời khắc được ở chúng với bé.
Mãi đến 【 Dạ 】 nhắc nhở hắn đã đến lúc rời đi, hắn tài lưu luyến không rời nói lời từ biệt với bọn họ, buồn bã đi ra khỏi trà lâu.
Vi phong đi không lâu thì Hàn Lăng chạy tới, miệng thở hồng hộc.
“Mụ mụ!” Nhìn thấy Hàn Lăng rốt cục xuất hiện, Vi Lạc vội vàng ném món điểm tâm trong tay, nhào vào trong lòng Hàn Lăng.
Hàn Lăng ôm lấy hắn, “Lạc Lạc, bảo bối của mụ mụ!”
Đãi Hàn lăng ngồi xuống hậu, liễu đình phái thanh trà đưa tới trước mặt nàng, vấn: “Làm sao ngươi biết chúng ta ở chỗ này?”
Hàn Lăng uống một ngụm trà, thở một lúc rồi trả lời: “Không tìm thấy các ngươi ở khách sạn, ta nghĩ ngay đến nơi này.” Gian trà lâu này là nơi bọn họ thường xuyên tới.
“Hôm qua ngươi không tới, Lạc Lạc buồn mãi, hôm nay vẫn còn liên tục hỏi ngươi có tới hay không, ta thực không biết trả lời thế nào!”
Hàn Lăng nghe vậy thì quay ra nhìn Vi Lạc, “Lạc Lạc, xin lỗi, mụ mụ hôm qua bận quá, nhưng mụ mụ báo cho Lạc Lạc một tin tốt, đó chính là từ hôm nay trở đi, đêm nào Lạc Lạc cũng có thể ngủ bên người mụ mụ!”
“Thật sao?” Vi Lạc hưng phấn cơ hồ muốn nhảy dựng lên.
“Lăng, ngươi nói cho bệ hạ rồi sao?” Liễu Đình Phái cũng vui mừng hỏi.
“Ân, tối qua sau khi kết thúc biểu diễn, bệ hạ hỏi ta muốn thưởng gì, ta liền nhân cơ hội nói ra.” Hàn Lăng mang chuyện xảy ra hôm qua kể lại, sau đó tiếp tục nói: “Bệ hạ bố trí cho ta vài căn phòng, Lạc Lạc và ngươi đều có thể đến ở!”
“Thật tốt quá! Giấc mơ của Lạc Lạc đã trở thành sự thật!” Vi Lạc hoan hô.
Nội tâm Liễu Đình Phái vui mừng, ở cùng với nàng, tựa hồ đó cũng là tâm nguyện từ lâu của hắn.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
“Nữ vương bệ hạ vạn phúc!” Vi Phong ôm quyền hành lễ với nữ vương.
Nữ vương cũng đứng lên, đi tới trước mặt hắn, khom người đáp lễ, “Thánh Tông quân vạn an!”
Sau khi hai người ngồi xuống, nữ vương bắt đầu nói cảm ơn, “Thánh Tông quân trăm công ngàn việc mà vẫn bớt thời gian đến đây, quả thật là phúc khí của quả nhân!”
“Nữ vương không cần phải khách khí. Trẫm lần này đến đây, ngoài việc muốn mua lụa tơ tằm từ quý quốc thì kỳ thật còn có một nguyên nhân khác.”
“Ân?”
“Tình thế của Dụ Trác hoàng triều ta và Hùng Thăng quốc cùng với vị trí của Xinh Tươi quốc chắc bệ hạ cũng hiểu rõ. Quốc vương Hùng Thăng quốc dã tâm bừng bừng, hắn có ý thu nạp quý quốc làm bàn đạp thôn tính Dụ Trác hoàng triều của ta!” Vi Phong đi thẳng luôn vào vấn đề.
Nữ vương gật đầu, “Phiền Thần Bác đúng là có ý hợp tác với quả nhân.”
“Vậy ý của nữ vương là…”
“Xinh Tươi quốc mặc dù chỉ là một tiểu quốc nhưng nói thế nào cũng là cơ nghiệp của tiên đế lưu lại, quả nhân rất được tiên đế ưu ái, vô luận thế nào cũng sẽ bảo vệ Xinh Tươi quốc.”
Vi Phong nghe thấy thì vô cùng vui mừng, “Kỳ thật, căn cứ vào thực lực hiện tại của Dụ Trác hoàng triều tuyệt không kém Hùng Thăng quốc, tuy nhiên trẫm không đành lòng nhìn con dân của mình chịu những thống khổ do chiến tranh mang lại, lại càng không muốn dân chúng phải lầm than, trôi giạt khắp nơi.”
“Ân, hai nước phân tranh, kẻ chịu khổ chính là dân chúng. Phiền Thần Bác có ý đồ thống nhất thiên hạ, quả nhân tự nhiên sẽ không để hắn như ý. Thánh Tông quân cứ yên tâm đi!”
“Trẫm …trước xin cảm tạ nữ vương bệ hạ.”
Khóe miệng nữ vương cong lên, đôi mắt đen sau mặt nạ gắt gao nhìn Vi Phong.
Vi Phong cũng ngơ ngác nhìn lại nàng. Đôi mắt này mang đến cho hắn một cảm giác đặc biệt thân thiết, tựa hồ đã gặp qua ở đâu rồi.
Không khí khác thường đó bao trùm lấy hai người, bọn họ cứ nhìn nhau như vậy, ai cũng không muốn là người phá vỡ cục diện này.
Mãi đến cung nữ Tố Nga đi vào, “Bệ hạ, quốc vương Hùng Thăng quốc cầu kiến!”
Vi Phong hoàn hồn, đứng lên, “Trẫm… xin cáo từ!”
Nữ vương cũng đứng lên, “Xin yên tâm, trừ việc mua bán tơ tằm ra thì quả nhân tuyệt không nói chuyện gì khác với Phiền Thần Bác!”
“Được! Trẫm lần nữa tạ bệ hạ!” Vi Phong dứt lời, chuẩn bị rời đi.
“Ách, chờ một chút!” Nữ vương đột nhiên gọi hắn lại, “Thánh Tông quân đối với chỗ ở tệ quốc bố trí có vừa lòng không?”
“Phi thường vừa lòng, đa tạ nữ vương bệ hạ đã nhiệt tình khoản đãi!”
“Thánh Tông quân nếu không chê, không ngại ở lâu mấy ngày, đợi tàm ti triển hội kết thúc, quả nhân muốn tự mình đưa ngài đi ngắm cảnh Xinh Tươi quốc chúng ta.”
Vi Phong dừng một chút, lập tức gật đầu, lại lần nữa hướng nàng cáo biệt, bước đi ra khỏi phòng.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
“Trời sáng trong mát mẻ, không khí trong lành, cỏ non xanh mướt, cảnh vật duyên dáng, chỗ ở thoải mái. Đúng là một chỗ ở cấp 5 sao!” Liễu Đình Phái nằm lười biếng trên mặt cỏ, nhắm mắt cảm thán.
Hàn Lăng ngồi trên chiếu, đùa với Vi Lạc trước mặt, “Lạc Lạc có thích nơi này không? Mụ mụ không lừa ngươi chứ?”
Lạc Lạc lập tức đứng lên, thân thể bé nhỏ hơi nghiêng về phía trước, hôn lên má Hàn Lăng: “Mụ mụ là… đệ nhất thủ tín!”
“Ha hả, không biết là ai mấy hôm trước thường xuyên mặt nhăn mày nhó nói mụ mụ là con chó nhỏ nhỉ!” Liễu Đình Phái mở mắt ra.
“Ta không có nói!” Vi Lạc vội vàng giải thích. Rất rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi!
“Được, Lạc Lạc yêu mụ mụ nhất, đương nhiên không phải là Lạc Lạc nói!” Hàn Lăng ôm lấy hắn, nội tâm vui sướng khó tả, nàng chỉ cảm thấy bản thân vô cùng hạnh phúc, nàng giờ phút này không có bất cứ ý nghĩ nào khác ngoài việc muốn duy trì niềm hạnh phúc này.
Mặt Liễu Đình Phái cũng chuyển từ chế nhạo thành nghiêm túc, hắn yên lặng nhìn Hàn Lăng, âm thầm mong đợi thời gian có thể vĩnh viễn ngừng lại vào giờ khắc này.
Lúc này, có hắn, có nàng, còn có một nhi tử nho nhỏ dễ thương, một nhà ba người, hưởng thụ thiên luân chi nhạc.
Đáng tiếc, ông trời tựa hồ không có nghe đến lời cầu khẩn của hắn, bởi vì đúng lúc này, nữ vương xuất hiện .
“Tất cả đã quen chưa?” Nữ vương chậm rãi bước vào mặt cỏ, đi tới trước mặt bọn Hàn Lăng.
Hàn Lăng khởi hành, hướng nàng hành lễ, “Bệ hạ!”
“Không cần đa lễ!” Nữ vương đỡ nàng lên, đồng thời cũng gọi Liễu Đình Phái miễn lễ, rồi sau đó, ánh mắt chuyển hướng tới Vi Lạc.
Lúc nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Vi Lạc, trong con ngươi đen lập tức hiện lên một tia kinh ngạc, khốn hoặc, còn có vui mừng.
“Lạc lạc, nào, cấp bệ hạ vấn an!” Hàn Lăng dắt tay Vi Lạc, dạy hắn.
“Lạc Lạc bái kiến nữ vương bệ hạ!” Vi Lạc cúi cúi người, nhu thuận hành lễ. Không nghe thấy tiếng trả lời, hắn không khỏi ngẩng đầu, nhìn nữ vương, ngây thơ hỏi: “Bệ hạ, người làm sao vậy? Tại sao không gọi ta miễn lễ?”
Hàn Lăng và Liễu Đình Phái cũng nghi hoặc trước phản ứng cổ quái của nữ vương.
Rốt cục, nữ vương cũng hoàn hồn lại, ngồi xổm xuống trước mặt Vi Lạc, kéo bàn tay nhỏ bé của Vi Lạc, “Ngươi… ngươi nhất định là Lạc Lạc?”
“Hồi bệ hạ, đúng vậy!”
“Ngươi… sau này cứ gọi ta là bệ hạ nãi nãi nha!” Bàn tay nữ vương nhẹ nhàng xoa đầu Vi Lạc.
“Bệ hạ…” Hàn Lăng không khỏi kinh hô.
Nữ vương tay kia phẩy phẩy Hàn Lăng, ánh mắt nhìn chăm chú vào Vi Lạc, “Kêu một tiếng, ân?”
“Bệ hạ nãi nãi!” Vi Lạc thật sự gọi.
“Lạc Lạc ngoan!” Nữ vương kích động kéo Vi Lạc vào trong lòng.
“Bệ hạ nãi nãi, ngài ôm Lạc Lạc rất mạnh, rất đau!”
“Úc!” Nữ vương vội vàng buông ra, “Xin lỗi, xin lỗi!”
“Lạc Lạc, bệ hạ nãi nãi vì vui mừng quá nên mới ôm ngươi mạnh như vậy, còn không mau nói cảm ơn?” Hàn Lăng mặc dù không rõ tại sao nữ vương lại để Lạc Lạc gọi nàng là nãi nãi nhưng cũng không dám hỏi tới.
“Cám ơn bệ hạ nãi nãi!” Nghe Hàn Lăng nói xong, Vi Lạc lập tức nói cám ơn nữ vương, còn kiễng gót chân, hôn lên trán nữ vương.
Nữ vương lại là một hồi kích động, cảm xúc không ngừng phập phồng.
“Bệ hạ nãi nãi, tại sao ngài lại đeo cái này?” bàn tay Vi Lạc đột nhiên sờ lên chiếc mặt nạ.
“Lạc Lạc, không được vô lễ!” Hàn Lăng cuống quít quát mắng một tiếng.
“Hàn Lăng, đừng dọa hài tử!” Nữ vương đau lòng địa nhìn Vi Lạc, ôn nhu đáp: “Nãi nãi là bệ hạ của Xinh Tươi quốc, muốn tuân thủ truyền thống của Xinh Tươi quốc.”
“Sao!” Vi Lạc làm một hành động kiểu bừng tỉnh đại ngộ, nói tiếp: “Mặc dù không thể nhìn mặt của bệ hạ nãi nãi nhưng Lạc Lạc tin tưởng bệ hạ nãi nãi nhất định là rất đẹp. Mụ mụ là xinh đẹp nhất, ngài là đệ nhị!”
Nữ vương xúc động, hấp háy hai mắt, “Tương lai nãi nãi sẽ cho Lạc nhi xem mặt, đến lúc đó Lạc Lạc cũng đừng thất vọng đấy!”
“Sẽ không! Mắt nhìn của Lạc Lạc rất chuẩn!” một đứa trẻ bốn tuổi ngây thơ nói lên lời như vậy, nghiễm nhiên làm mọi người cực kỳ vui vẻ!
Tất cả mọi người đều được hắn làm cho vui vẻ thoải mái. Cảnh vật vì sự có mặt của bọn họ mà càng thêm đẹp, tiếng cười vui vang lên không ngớt…
Đúng lúc này, một âm thanh cực kỳ mập mờ, không nghiêm túc truyền đến, đúng là lửa đổ thêm dầu, ánh mắt sắc bén của Vi Phong lập tức bắn về phía phát ra âm thanh kia.
Nam tử đó đại khái cũng cảm giác được khác thường, không khỏi nhìn lại đây.
Đập vào mắt Vi Phong là một khuôn mặt anh tuấn tà mị, vẻ mặt dâm đãng đã chuyển thành châm biếm khinh miệt.
Nhìn rõ khuôn mặt kia rồi, Vi Phong lại càng thêm tức giận, ánh mắt như bắn ra tia lửa.
“Hoàng thượng, là hoàng đế Hùng Thăng quốc!” 【 Dạ 】 nhanh chóng tại nói nhỏ bên tai Vi Phong.
“Trẫm biết!” Vi phong nghiến răng nghiến lợi. Thật sự là oan gia ngõ hẹp, tên Phiến Thần Bác chết tiệt này, chẳng những nhòm ngó quốc thổ của bản thân mà còn dám khinh nhờn nữ nhân của mình. Hắn thề, tuyệt không buông tha hắn!
Hùng Thăng hoàng đế Phiền Thần Bác phảng phất hiểu được tâm trạng Vi Phong, lộ ra một nụ cười nhạo khiêu khích với Vi Phong, không yếu thế chút nào nghênh đón ánh mắt Vi Phong trong một khắc rồi tầm mắt lại quay lại trên võ đài.
Buổi biểu diễn kết thúc, Hàn Lăng tao nhã khom người chào các quan khách, lớn tiếng nói cảm ơn, “Nhờ có thịnh tình ủng hộ của các vị quan khách mà buổi biểu diễn hôm nay mới có thể thành công viên mãn. Xin cảm tạ các quan khách một lần nữa! Sau đây xin mời nữ vương bệ hạ của chúng ta lên đọc diễn văn!”
Tiếng nói động thính của Hàn Lăng nhịp nhàng ăn khớp với âm thanh của tự nhiên, thong thả bay tới bên tai mọi người, xuyên qua màng nhĩ, theo nhĩ đạo tiến vào đại não, thâm nhập nội tâm.
Thoáng chốc, tiếng vỗ tay cùng hoan hô lại lần nữa kịch liệt vang lên.
Nàng lại lần nữa tặng cho chúng nhân một nụ cười hoa mắt rồi lập tức thối lui sang một bên.
Lúc này, nữ vương với chiếc mặt nạ bạc lóe sáng dưới chúc quang lung linh từ từ đi ra.
“Các vị chẳng quản đường xa tới đây, quả nhân thập phần mừng rỡ cùng cảm kích. Từ tiếng vỗ tay vừa rồi có thể thấy được buổi biểu diễn mới mẻ này đã mang lại cho các vị một cảm giác tuyệt đẹp và hoàn toàn khác lạ. Để thể hiện thành ý và tình hữu nghiij của bổn quốc, giá của tơ tằm năm nay đều sẽ giảm hơn năm ngoái 5%. Với những đơn đặt hàng trên năm trăm súc, chúng ta có thể tặng kèm bản thiết kế của mười mẫu trang phục!” Nữ vương giọng điệu nghiêm túc, thái độ thành khẩn. Những kế hoạch này đều là do Hàn Lăng đề nghị nàng trước đó.
Dưới đài lại là vang lên một hồi hoan hô, Vi Phong bình tĩnh nhìn chăm chú vào nữ vương đang thao thao bất tuyệt, nhìn chiếc mặt nạ hình con bướm và đôi môi nhỏ phía dưới, một cảm giác quen thuộc dấy lên trong hắn, hắn hình như đã gặp qua ở đâu đó cách nói chuyện này, hơn nữa còn không ít lần.
Hắn cố gắng suy nghĩ nhưng dù hắn có phí sức bao nhiêu đi nữa thì cũng không nhớ ra bất cứ thứ gì. Mãi đến khi bên tai truyền đến tiếng nhắc nhở của【 Dạ 】, hắn mới sực tỉnh.
Lúc này, yến hội cũng chính thức kết thúc, nữ vương đã lui đi, ngay cả Hàn Lăng cũng thấy bóng dáng.
“Nương nương đâu?” Vi Phong mày kiếm hơi nhíu lại, hỏi 【 Dạ 】.
“Hồi Hoàng thượng, nương nương đi theo Xinh Tươi quốc nữ vương rời đi.”
Vi Phong nghe xong thì mặt mũi càng nhăn nhó hơn, lòng dấy lên trùng trùng nghi ngờ. Hàn Lăng vì sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ lúc ấy đạo lục quang đã dẫn nàng tới nữ tôn quốc? Ba năm nay nàng đều sống ở đây? Nàng là nhân vật như thế nào ở Xinh Tươi quốc? Hắn thập phần rõ ràng những lễ phục đặc biệt mỹ lệ khi nãy chính là sản phẩm từ đôi tay nàng.
Vi Phong còn chưa suy đoán ra cái gì thì đã bị tiếng kêu của Dạ làm cho tỉnh táo lại. Hóa ra các quan viên của Xinh Tươi quốc đã tới đưa họ về nơi nghỉ ngơi.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
“Bệ hạ, để ta gỡ tóc cho ngài.” Vừa về tới tẩm phòng của nữ vương, Hàn Lăng liền giúp đỡ nữ vương gỡ vương miện trên đỉnh đầu xuống.
Vì bệnh của nữ vương cần thêm hai ngày nữa mới có thể bình phục, để tránh kinh động tới sứ giả của dị quốc và các tân khách, nên lúc trước yến hội, Hàn Lăng đã đề nghị nữ vương dùng keo cố định những sợi tóc trắng lại, nhét dấy vào trong vương miện.
“Tiểu Lăng, cảm ơn ngươi!” Sau khi tất cả đã xong xuôi, nữ vương kéo Hàn Lăng ngồi xuống giường cùng mình, cảm kích nhìn nàng.
“Bệ hạ không cần khách khí, đây đều là những thứ ta phải làm.” Hàn Lăng thuận thế nắm tay nữ vương, nhẹ nhàng xoa bóp các đốt ngón tay bà.
“Buổi biểu diễn hôm nay đúng là đặc sắc vượt quá tưởng tượng; triển lãm bán hàng năm nay chắc chắn sẽ thành công hơn những năm trước.”
Hàn Lăng nghe được ý tán thưởng thì tươi cười.
“Ngươi vì Xinh Tươi quốc lập công lớn, quả nhân sẽ thưởng cho ngươi, hãy nói cho quả nhân biết ngươi muốn được thưởng cái gì?”
Hàn Lăng lắc đầu, “Lần biểu diễn này coi như là thỏa mãn giấc mơ của ta, thấy nó thành công như vậy, đạt được khen ngợi của mọi người như vậy, đối với ta mà nói đã là phần thưởng lớn nhất.”
“Cái này không giống! Quả nhân nhất định phải cho ngươi một phần thưởng khác, hay là ngươi có nguyện vọng gì thì đừng ngại nói ra, chỉ cần trong phạm vi năng lực của mình, quả nhân nhất định giúp ngươi thực hiện.”
“Ta…” nhìn ánh mắt khích lệ của nữ vương, Hàn Lăng suy nghĩ trong chốc lát, rốt cục nói ra: “Bệ hạ, kỳ thật có một chuyện ta vẫn giấu ngài!”
“Ân?” Nữ vương cũng không hề tỏ ra kinh ngạc hay tức giận.
“Kỳ thật… Kỳ thật ta có một con trai, hắn năm nay đã bốn tuổi!”
“Việc này là thật sao?” Lúc này, nữ vương mới lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Ba năm trước đây, ta cùng nhi tử lạc nhau, ta vẫn luôn đi tìm hắn, hơn mười ngày trước, rốt cục cũng gặp lại hắn ở kinh thành.”
“Ngươi mấy ngày này đứng ngồi không yên là bởi vì vi trong lòng nhớ tới nhi tử; ngươi mỗi ngày đều bớt chút thời giờ ra cung là để đi gặp hắn?”
“Ân! Vốn định nói cho ngài nhưng đúng hôm đó thì ngài lại bệnh cũ phát tác, ta liền dự định đợi ngài hồi phục mới báo.” Hàn Lăng áy náy nói, “Xin lỗi, bệ hạ!”
Nữ vương cười dài nói, “Không sao không sao, dù sao ai mà chẳng có bí mật. Được, ngươi có muốn mang nhi tử vào cung cùng sống không?”
Hàn Lăng nghe thấy thì mừng rỡ như điên, “Thật sự có thể sao?”
“Đương nhiên! Nếu ngươi thích thì cứ nói, quả nhân sẽ an bài một cung điện riêng cho ngươi.”
“Đa tạ bệ hạ!” Hàn Lăng cảm kích nói. Nàng biết hoàng cung có cấp cho một vài nữ quan cung điện riêng.
“Sáng mai sau khi xong việc thì hãy đi đưa nhi tử vào cung, trực tiếp an bài cho tốt đi.”
“Ân! Còn có, bệ hạ, ta có thể đưa một bằng hữu tới ở cùng được không? Nhờ có sự giúp đỡ của hắn mà ta mới gặp lại nhi tử, cũng nhờ có hắn giúp đỡ mà phần biểu diễn trang phục nam tử được thành công.”
“Là hắn à! Đương nhiên không thành vấn đề! Các nữ quan khác cũng mang gia quyến đến ở.”
“Cám ơn, cám ơn bệ hạ!” Hàn Lăng lại lần nữa nói cảm ơn, nàng thật sự không nghĩ tới chuyện lại thuận lợi như thế.
“Cũng không còn sớm nữa, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
“Được, ta về phòng trước!” Hàn Lăng đi ra, lòng tràn đầy mừng rỡ trở lại tẩm phòng.
Nàng tâm tình kích động hưng phấn, chỉ nghĩ tới việc ngày mai có thể ở cùng Vi Lạc là không thể ngủ nổi, cả đêm cứ lật qua lật lại, mãi đến tận canh bốn mới ngủ say thật sự.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
“Chủ tử, đã nửa canh giờ rồi, không bằng tìm một chỗ dừng lại nghỉ ngơi một chút?” Nhìn Vi Phong buồn bã không vui, đi lang thang không mục đích trên đường, Dạ lo lắng hỏi.
Vi Phong không nói, cứ vừa đi vừa suy nghĩ.
“Chủ tử, thuộc hạ đêm nay sẽ tiếp tục dò xét, cần phải tìm bằng được nương nương” 【 Dạ 】 lại khuyên.
Vi phong cũng không nói một lời, con ngươi đen mọi nơi nhìn quanh, khi hắn thấy phía trước có hai bóng dáng một lớn một nhỏ, thì ngay lập tức dừng bước.
“Phụ thân, ta khát!” Vi Lạc kéo ống tay áo Liễu Đình Phái.
“Vậy phụ thân mang ngươi đi trà lâu uống trà!” Liễu Đình Phái khom lưng ôm lấy hắn, đi vào trà lâu bên cạnh.
Nhìn bọn họ từ từ biến mất khỏi tầm mắt, Vi Phong từ nãy đến giờ vẫn đang ngơ ngác liền không tự chủ được, cũng tiến vào trà lâu.
【 Dạ 】 buồn bực thoáng cái, vội vàng đuổi kịp.
“Mụ mụ ngày hôm qua lại thất ước, tại sao?” Vi Lạc ngồi trên chiếc ghế dài, đôi chân mập mạp đung đưa, biển trứ cái miệng nhỏ nhắn.
“Mụ mụ ngày hôm qua thật sự rất bận.” Liễu Đình Phái ngồi xuống bên cạnh Vi Lạc.
“Vậy hôm nay thì sao? Nàng có tới hay không?”
“Việc này…” Liễu Đình Phái không nói được gì. Hôm nay là ngày bắt đầu mở triển lãm bán hàng, hắn không thể biết được Hàn Lăng có rảnh rỗi hay không.
“Hôm nay cũng sẽ không tới, đúng không?” Vi Lạc cơ hồ muốn khóc, “Mụ mụ lại gạt người, nói cái gì cho dù nhiều việc bận rộn cũng sẽ bớt thời gian tới gặp ta. Hơn nữa, đã hơn mười ngày qua rồi mà vẫn không ở cùng ta!”
“Lạc Lạc ngoan, đợi vài ngày nữa ngươi nhất định sẽ được ở cùng mụ mụ!” Ý thức được mặt mũi Vi Lạc không vui, giọng điệu Liễu Đình Phái hốt nhiên trở nên thương tâm, “Chẳng lẽ Lạc Lạc muốn như vậy rời xa phụ thân?”
Nhìn bộ dáng thương cảm của Liễu Đình Phái, mặt Vi Lạc bắt đầu hiện lên một tia áy náy, “Không phải, phụ thân đừng buồn. Lạc Lạc nhiều năm như vậy không gặp mụ mụ nên mới muốn cùng ở với nàng. Mụ mụ đứng thứ nhất trong lòng Lạc Lạc, phụ thân đứng thứ hai, Lạc Lạc chẳng những muốn ở cùng phụ thân mà còn muốn ở cùng mụ mụ nữa.”
Cách nói chuyện của Vi Lạc có vẻ ngây thơ nhưng lại là phát ra từ nội tâm, Liễu Đình Phái nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, yết hầu không khỏi căng thẳng. Hắn rất hy vọng bé là con của chính hắn, hắn rất hy vọng mình chính là phụ thân thật sự của bé.
Đồng thời với Liễu Đình Phái, Vi Phong ngồi ở bàn bên cạnh nghe thấy lời Vi Lạc mới nói cũng dậy sóng. Nội tâm trào lên một cỗ lực lượng không biết tên, thúc đẩy hắn xoay người, hâm mộ nói với Liễu Đình Phái: “Hắn rất hiểu chuyện, rất khả ái! Ngươi là một phụ thân vĩ đại, đồng thời cũng là một phụ thân hạnh phúc!”
Liễu Đình Phái kinh ngạc, sau đó mỉm cười hữu hảo với Vi Phong.
“Chào thúc thúc!” Vi Lạc cũng mỉm cười ngọt ngào với Vi Phong.
“Chào… chào ngươi!” Lúc nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của hắn, Vi Phong cảm thấy kích động, từ đáy lòng tựa hồ nổi lên một loại tình cảm khác thường, rốt cục đó là cảm giác thế nào, chính hắn cũng không thể lý giải.
“Nhìn trang phục của thúc thúc không giống với người địa phương, chẳng lẽ thúc thúc cũng tới tìm mụ mụ?” Ha hả, tiểu gia hỏa này, mới đến Xinh Tươi quốc nửa tháng mà đã học được sự khác nhau giữa người Xinh Tươi quốc và người ngoại quốc rồi.
“Ách…” Vi Phong nhất thời cứng họng. Chuyến này đi Xinh Tươi quốc hắn vẫn vận y phục thường ngày. Hôm nay đúng lúc hắn mặc một bộ trường bào bằng gấm màu tím, đúng là khác biệt với người địa phương.
Thấy Vi Phong đang bí, Liễu Đình Phái vội vàng lộ vẻ xin lỗi, “Thật là xấu hổ, đứa nhỏ này từ nhỏ đã bị ta làm hư, cho nên có khi hơi… hơi…”
“Không sao! Hài tử như vậy mới đáng yêu.” Vi Phong vừa nói vừa không khỏi nhớ lại thời thơ ấu của bản thân, trong trí nhớ chỉ ra hiện ra những ngày dài học tập buồn tẻ, ngoài ra dường như không có bất kỳ niềm vui thú nào khác.
“Thúc thúc, mời ăn!” Vi Lạc cầm lấy một miếng bí đỏ, đưa cho Vi Phong.
Tình cảnh này làm cho Vi Phong bỗng trở nên mờ mịt, hoang mang, đầu óc lại hiện về một hình ảnh tương tự, “Phụ hoàng, thỉnh nếm thử món kẹo bí đỏ Lăng mẫu phi tự mình làm!”
“Thúc thúc!” Phát hiện Vi Phong không nhận đồ của mình, Vi Lạc đề cao tiếng nói.
Vi Phong lúc này mới hoàn hồn, lập tức nhận lấy, “Xin lỗi, xin lỗi!”
“Quá ngon sao?” Thấy Vi phong rốt cục ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn Vi Lạc lộ ra nụ cười hiểu ý.
“Ân, rất ngon! Ngươi tên là Lạc Lạc sao? Cám ơn ngươi, bé ngoan!”
“Không cần khách khí!” Vi Lạc lại cầm lấy một miếng khác, đưa tới trước mặt Liễu Đình Phái, “Phụ thân, đây là cho ngài!”
Liễu Đình Phái nhận lấy, trêu hắn, “Bây giờ mới nhớ ra phụ thân sao?”
“Mụ mụ có nói trước hết phải quan tâm tới khách. Thúc thúc là khách, đương nhiên phải ưu tiên chiêu đãi.”
“Ha hả!” Liễu Đình Phái đưa tay bẹo má Vi Lạc.
“Ngô… Phụ thân chán ghét!” Vi Lạc la hét tả oán, kỳ thật lại không có vẻ không vui.
Vi Phong lẳng lặng nhìn, càng ngày càng thấy hâm mộ. Hắn cũng rất muốn đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đó; hắn còn muốn gắt gao ôm lấy thân hình bé nhỏ ấy vào lòng; hắn thậm chí còn muốn cậu bé trước mắt có thể gọi hắn một tiếng “Cha”.
Sau đó Vi Phong cứ si ngốc mà ngồi như vậy, Vi Lạc thi thoảng lại tán chuyện với hắn, hắn rất kích động, quý trọng mỗi thời khắc được ở chúng với bé.
Mãi đến 【 Dạ 】 nhắc nhở hắn đã đến lúc rời đi, hắn tài lưu luyến không rời nói lời từ biệt với bọn họ, buồn bã đi ra khỏi trà lâu.
Vi phong đi không lâu thì Hàn Lăng chạy tới, miệng thở hồng hộc.
“Mụ mụ!” Nhìn thấy Hàn Lăng rốt cục xuất hiện, Vi Lạc vội vàng ném món điểm tâm trong tay, nhào vào trong lòng Hàn Lăng.
Hàn Lăng ôm lấy hắn, “Lạc Lạc, bảo bối của mụ mụ!”
Đãi Hàn lăng ngồi xuống hậu, liễu đình phái thanh trà đưa tới trước mặt nàng, vấn: “Làm sao ngươi biết chúng ta ở chỗ này?”
Hàn Lăng uống một ngụm trà, thở một lúc rồi trả lời: “Không tìm thấy các ngươi ở khách sạn, ta nghĩ ngay đến nơi này.” Gian trà lâu này là nơi bọn họ thường xuyên tới.
“Hôm qua ngươi không tới, Lạc Lạc buồn mãi, hôm nay vẫn còn liên tục hỏi ngươi có tới hay không, ta thực không biết trả lời thế nào!”
Hàn Lăng nghe vậy thì quay ra nhìn Vi Lạc, “Lạc Lạc, xin lỗi, mụ mụ hôm qua bận quá, nhưng mụ mụ báo cho Lạc Lạc một tin tốt, đó chính là từ hôm nay trở đi, đêm nào Lạc Lạc cũng có thể ngủ bên người mụ mụ!”
“Thật sao?” Vi Lạc hưng phấn cơ hồ muốn nhảy dựng lên.
“Lăng, ngươi nói cho bệ hạ rồi sao?” Liễu Đình Phái cũng vui mừng hỏi.
“Ân, tối qua sau khi kết thúc biểu diễn, bệ hạ hỏi ta muốn thưởng gì, ta liền nhân cơ hội nói ra.” Hàn Lăng mang chuyện xảy ra hôm qua kể lại, sau đó tiếp tục nói: “Bệ hạ bố trí cho ta vài căn phòng, Lạc Lạc và ngươi đều có thể đến ở!”
“Thật tốt quá! Giấc mơ của Lạc Lạc đã trở thành sự thật!” Vi Lạc hoan hô.
Nội tâm Liễu Đình Phái vui mừng, ở cùng với nàng, tựa hồ đó cũng là tâm nguyện từ lâu của hắn.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
“Nữ vương bệ hạ vạn phúc!” Vi Phong ôm quyền hành lễ với nữ vương.
Nữ vương cũng đứng lên, đi tới trước mặt hắn, khom người đáp lễ, “Thánh Tông quân vạn an!”
Sau khi hai người ngồi xuống, nữ vương bắt đầu nói cảm ơn, “Thánh Tông quân trăm công ngàn việc mà vẫn bớt thời gian đến đây, quả thật là phúc khí của quả nhân!”
“Nữ vương không cần phải khách khí. Trẫm lần này đến đây, ngoài việc muốn mua lụa tơ tằm từ quý quốc thì kỳ thật còn có một nguyên nhân khác.”
“Ân?”
“Tình thế của Dụ Trác hoàng triều ta và Hùng Thăng quốc cùng với vị trí của Xinh Tươi quốc chắc bệ hạ cũng hiểu rõ. Quốc vương Hùng Thăng quốc dã tâm bừng bừng, hắn có ý thu nạp quý quốc làm bàn đạp thôn tính Dụ Trác hoàng triều của ta!” Vi Phong đi thẳng luôn vào vấn đề.
Nữ vương gật đầu, “Phiền Thần Bác đúng là có ý hợp tác với quả nhân.”
“Vậy ý của nữ vương là…”
“Xinh Tươi quốc mặc dù chỉ là một tiểu quốc nhưng nói thế nào cũng là cơ nghiệp của tiên đế lưu lại, quả nhân rất được tiên đế ưu ái, vô luận thế nào cũng sẽ bảo vệ Xinh Tươi quốc.”
Vi Phong nghe thấy thì vô cùng vui mừng, “Kỳ thật, căn cứ vào thực lực hiện tại của Dụ Trác hoàng triều tuyệt không kém Hùng Thăng quốc, tuy nhiên trẫm không đành lòng nhìn con dân của mình chịu những thống khổ do chiến tranh mang lại, lại càng không muốn dân chúng phải lầm than, trôi giạt khắp nơi.”
“Ân, hai nước phân tranh, kẻ chịu khổ chính là dân chúng. Phiền Thần Bác có ý đồ thống nhất thiên hạ, quả nhân tự nhiên sẽ không để hắn như ý. Thánh Tông quân cứ yên tâm đi!”
“Trẫm …trước xin cảm tạ nữ vương bệ hạ.”
Khóe miệng nữ vương cong lên, đôi mắt đen sau mặt nạ gắt gao nhìn Vi Phong.
Vi Phong cũng ngơ ngác nhìn lại nàng. Đôi mắt này mang đến cho hắn một cảm giác đặc biệt thân thiết, tựa hồ đã gặp qua ở đâu rồi.
Không khí khác thường đó bao trùm lấy hai người, bọn họ cứ nhìn nhau như vậy, ai cũng không muốn là người phá vỡ cục diện này.
Mãi đến cung nữ Tố Nga đi vào, “Bệ hạ, quốc vương Hùng Thăng quốc cầu kiến!”
Vi Phong hoàn hồn, đứng lên, “Trẫm… xin cáo từ!”
Nữ vương cũng đứng lên, “Xin yên tâm, trừ việc mua bán tơ tằm ra thì quả nhân tuyệt không nói chuyện gì khác với Phiền Thần Bác!”
“Được! Trẫm lần nữa tạ bệ hạ!” Vi Phong dứt lời, chuẩn bị rời đi.
“Ách, chờ một chút!” Nữ vương đột nhiên gọi hắn lại, “Thánh Tông quân đối với chỗ ở tệ quốc bố trí có vừa lòng không?”
“Phi thường vừa lòng, đa tạ nữ vương bệ hạ đã nhiệt tình khoản đãi!”
“Thánh Tông quân nếu không chê, không ngại ở lâu mấy ngày, đợi tàm ti triển hội kết thúc, quả nhân muốn tự mình đưa ngài đi ngắm cảnh Xinh Tươi quốc chúng ta.”
Vi Phong dừng một chút, lập tức gật đầu, lại lần nữa hướng nàng cáo biệt, bước đi ra khỏi phòng.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
“Trời sáng trong mát mẻ, không khí trong lành, cỏ non xanh mướt, cảnh vật duyên dáng, chỗ ở thoải mái. Đúng là một chỗ ở cấp 5 sao!” Liễu Đình Phái nằm lười biếng trên mặt cỏ, nhắm mắt cảm thán.
Hàn Lăng ngồi trên chiếu, đùa với Vi Lạc trước mặt, “Lạc Lạc có thích nơi này không? Mụ mụ không lừa ngươi chứ?”
Lạc Lạc lập tức đứng lên, thân thể bé nhỏ hơi nghiêng về phía trước, hôn lên má Hàn Lăng: “Mụ mụ là… đệ nhất thủ tín!”
“Ha hả, không biết là ai mấy hôm trước thường xuyên mặt nhăn mày nhó nói mụ mụ là con chó nhỏ nhỉ!” Liễu Đình Phái mở mắt ra.
“Ta không có nói!” Vi Lạc vội vàng giải thích. Rất rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi!
“Được, Lạc Lạc yêu mụ mụ nhất, đương nhiên không phải là Lạc Lạc nói!” Hàn Lăng ôm lấy hắn, nội tâm vui sướng khó tả, nàng chỉ cảm thấy bản thân vô cùng hạnh phúc, nàng giờ phút này không có bất cứ ý nghĩ nào khác ngoài việc muốn duy trì niềm hạnh phúc này.
Mặt Liễu Đình Phái cũng chuyển từ chế nhạo thành nghiêm túc, hắn yên lặng nhìn Hàn Lăng, âm thầm mong đợi thời gian có thể vĩnh viễn ngừng lại vào giờ khắc này.
Lúc này, có hắn, có nàng, còn có một nhi tử nho nhỏ dễ thương, một nhà ba người, hưởng thụ thiên luân chi nhạc.
Đáng tiếc, ông trời tựa hồ không có nghe đến lời cầu khẩn của hắn, bởi vì đúng lúc này, nữ vương xuất hiện .
“Tất cả đã quen chưa?” Nữ vương chậm rãi bước vào mặt cỏ, đi tới trước mặt bọn Hàn Lăng.
Hàn Lăng khởi hành, hướng nàng hành lễ, “Bệ hạ!”
“Không cần đa lễ!” Nữ vương đỡ nàng lên, đồng thời cũng gọi Liễu Đình Phái miễn lễ, rồi sau đó, ánh mắt chuyển hướng tới Vi Lạc.
Lúc nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Vi Lạc, trong con ngươi đen lập tức hiện lên một tia kinh ngạc, khốn hoặc, còn có vui mừng.
“Lạc lạc, nào, cấp bệ hạ vấn an!” Hàn Lăng dắt tay Vi Lạc, dạy hắn.
“Lạc Lạc bái kiến nữ vương bệ hạ!” Vi Lạc cúi cúi người, nhu thuận hành lễ. Không nghe thấy tiếng trả lời, hắn không khỏi ngẩng đầu, nhìn nữ vương, ngây thơ hỏi: “Bệ hạ, người làm sao vậy? Tại sao không gọi ta miễn lễ?”
Hàn Lăng và Liễu Đình Phái cũng nghi hoặc trước phản ứng cổ quái của nữ vương.
Rốt cục, nữ vương cũng hoàn hồn lại, ngồi xổm xuống trước mặt Vi Lạc, kéo bàn tay nhỏ bé của Vi Lạc, “Ngươi… ngươi nhất định là Lạc Lạc?”
“Hồi bệ hạ, đúng vậy!”
“Ngươi… sau này cứ gọi ta là bệ hạ nãi nãi nha!” Bàn tay nữ vương nhẹ nhàng xoa đầu Vi Lạc.
“Bệ hạ…” Hàn Lăng không khỏi kinh hô.
Nữ vương tay kia phẩy phẩy Hàn Lăng, ánh mắt nhìn chăm chú vào Vi Lạc, “Kêu một tiếng, ân?”
“Bệ hạ nãi nãi!” Vi Lạc thật sự gọi.
“Lạc Lạc ngoan!” Nữ vương kích động kéo Vi Lạc vào trong lòng.
“Bệ hạ nãi nãi, ngài ôm Lạc Lạc rất mạnh, rất đau!”
“Úc!” Nữ vương vội vàng buông ra, “Xin lỗi, xin lỗi!”
“Lạc Lạc, bệ hạ nãi nãi vì vui mừng quá nên mới ôm ngươi mạnh như vậy, còn không mau nói cảm ơn?” Hàn Lăng mặc dù không rõ tại sao nữ vương lại để Lạc Lạc gọi nàng là nãi nãi nhưng cũng không dám hỏi tới.
“Cám ơn bệ hạ nãi nãi!” Nghe Hàn Lăng nói xong, Vi Lạc lập tức nói cám ơn nữ vương, còn kiễng gót chân, hôn lên trán nữ vương.
Nữ vương lại là một hồi kích động, cảm xúc không ngừng phập phồng.
“Bệ hạ nãi nãi, tại sao ngài lại đeo cái này?” bàn tay Vi Lạc đột nhiên sờ lên chiếc mặt nạ.
“Lạc Lạc, không được vô lễ!” Hàn Lăng cuống quít quát mắng một tiếng.
“Hàn Lăng, đừng dọa hài tử!” Nữ vương đau lòng địa nhìn Vi Lạc, ôn nhu đáp: “Nãi nãi là bệ hạ của Xinh Tươi quốc, muốn tuân thủ truyền thống của Xinh Tươi quốc.”
“Sao!” Vi Lạc làm một hành động kiểu bừng tỉnh đại ngộ, nói tiếp: “Mặc dù không thể nhìn mặt của bệ hạ nãi nãi nhưng Lạc Lạc tin tưởng bệ hạ nãi nãi nhất định là rất đẹp. Mụ mụ là xinh đẹp nhất, ngài là đệ nhị!”
Nữ vương xúc động, hấp háy hai mắt, “Tương lai nãi nãi sẽ cho Lạc nhi xem mặt, đến lúc đó Lạc Lạc cũng đừng thất vọng đấy!”
“Sẽ không! Mắt nhìn của Lạc Lạc rất chuẩn!” một đứa trẻ bốn tuổi ngây thơ nói lên lời như vậy, nghiễm nhiên làm mọi người cực kỳ vui vẻ!
Tất cả mọi người đều được hắn làm cho vui vẻ thoải mái. Cảnh vật vì sự có mặt của bọn họ mà càng thêm đẹp, tiếng cười vui vang lên không ngớt…
Bình luận facebook