• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Một Đêm Ân Sủng (1 Viewer)

  • Chương 97

Đêm tĩnh mịch. Một nhân ảnh cao lớn xuyên qua màn đêm, cuối cùng dừng lại trước một cung điện. Tuấn mục bình tĩnh nhìn hàng chữ “Bách Hợp cung”, mày kiếm nhíu lại.

Bỏ qua những phiền muộn băn khoăn trong lòng, hắn bước vào trong điện.

Tên thái giám đang ngủ gật, bỗng thấy Thác Bạt Phong xuất hiện thì kinh ngạc vội vàng cung kính hành lễ, “Hoàng thượng cát tường!”

“Nương nương đâu?” Thác Bạt Phong hỏi.

“Bẩm Hoàng thượng, nương nương đã sớm đi ngủ”.

Cũng đoán trước vậy, Thác Bạt Phong không hỏi nữa, mà tiếp tục đi vào.

Vừa qua cửa phòng, hắn phóng ngay mắt vào giường rồi bước vội tới.

Nàng đang ngủ thật, trông rất ngon lành, khuôn mặt ửng hồng, đôi môi anh đào không ngừng thổ khí, làn da nàng trắng nõn để lộ ra bên ngoài, khiến cho Thác Bạt Phong thân thể cứng ngắc, yết hầu căng ra.

Đột nhiên cơ thể hắn nóng rực, không thể chờ đợi thêm được nữa, hắn cởi bỏ y phục, rồi trèo lên giường, bàn tay nhanh chóng đặt lên làn da trơn bóng của nàng.

Động tác của hắn làm cho nàng đang ngủ say bỗng tỉnh giấc.

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, Triệu Lăng Nhi mắt nhập nhèm còn đang ngái ngủ, cố gắng dụi mắt, khi cảm nhận được hắn đang làm gì trên người mình, nàng lập tức tỉnh táo.

“Lăng Nhi, nàng tỉnh rồi à?” Tiếng nói dịu dàng từ trên vọng xuống. Ngay cả khuôn mặt tà mị, tuấn mỹ, giờ phút này trông thật hòa dịu, khiến cho Triệu Lăng Nhi quên hết những việc trước kia hắn đã làm.

Thác Bạt Phong, mặc dù tay đang hành động, nhưng ánh mắt vẫn chú ý tới nàng, nhận thấy nàng bắt đầu có phản ứng, nên hắn càng khẩn trương hơn.

Lại là cái cảm giác nóng rực ấy! Triệu Lăng Nhi cảm thấy toàn thân như có luồng điện chạy qua, nhưng nàng không dám kêu lên tiếng.

“Lăng Nhi ngoan, cứ kêu lên đi, cứ kêu lên đi!” Tiếng nói thì thầm mị hoặc đó cứ quanh quẩn bên tai nàng.

Triệu Lăng Nhi chỉ biết cắn môi thật chặt.

“Lăng Nhi, có còn nhớ trẫm đã từng nói với ngươi không? Trẫm sẽ cho ngươi rất nhiều cục cưng, để cho chúng được sinh ra dưới sự chờ mong của chúng nhân. Ngươi xem, trẫm đã bắt đầu thực hiện lời hứa của mình, cho nên, ngươi cũng đừng áp lực bản thân quá, hãy thả lỏng và cùng trẫm lãnh hội, được không?” Nói xong, bàn tay hắn mò vào chỗ riêng tư của nàng.

Cục cưng, kết tinh tình yêu của bản thân và hắn? Cả thân thể lẫn trí óc đều bị dụ dỗ, khiến Triệu Lăng Nhi chịu không nổi nữa, rốt cục lớn tiếng rên rỉ.

“Lăng Nhi thật ngoan, rất tốt!” Thác Bạt Phong nhìn xuống, khóe miệng cong lên thành một nụ cười tà mỵ, nàng thủy chung vẫn không thoát khỏi hắn.

Từng đợt từng đợt sóng tình triều khiến cho Triệu Lăng Nhi không ngừng ngâm gọi, tiếng nói mị hoặc nhân tâm cùng với hành động thành thục của hắn làm nàng không thể kìm chế bản thân thêm nữa.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O hàng đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

“Nương nương thật sự là càng ngày càng đẹp, nô tỳ chưa từng thấy một giai sắc nào nghiêng nước nghiêng thành như vậy”. Cung nữ vừa chải tóc cho nàng vừa nhìn vào gương ca tụng không dứt.

Triệu Lăng Nhi mặt nhược hoa đào, cũng chăm chú nhìn mình trong gương

Hai tháng gần đây, Thác Bạt Phong đối với nàng sủng nịnh khôn cùng, khó có thể biểu đạt.

Những oán niệm về hắn trong tâm nàng giờ đây đã bay biến hết, ngay cả tình cảm chớm nở với Đình Phái cũng bị áp vu xuống đáy lòng.

Hôm nay, trong mắt và trong tim nàng chỉ có hình ảnh của Thác Bạt Phong

Nàng, Triệu Lăng Nhi bắt đầu si mê Thác Bạt Phong, thậm chí không thể ngừng nghĩ tới hắn.

“Đây là đôi vòng tai bằng ngọc phỉ thúy, cực kỳ sáng và thuần khiết, cuốn vòng quanh bởi một lạp hột xoàn, trông lại càng mỹ lệ lóng lánh. Đây là cống vật mà Hoài Quốc năm xưa tiến cống, nghe nói trên đời chỉ có một đôi. Trước giờ, các nương nương trăm phương ngàn kế mong đoạt được nó, nay Hoàng thượng lại không chút do dự ban cho nương nương, điều đó đủ thấy vị trí của nương nương trong lòng Hoàng thượng”. Cung nữ dè dặt đeo đôi vòng lên tai Triệu Lăng Nhi.

Triệu Lăng Nhi chỉ im lặng nghe, nhưng nhìn đôi môi hơi cong lên của nàng thì biết nàng đang rất vui. Kỳ thực, tất cả đồ trang sức của nàng đều do Thác Bạt Phong ban cho, đều là những vật phẩm quý.

Cung nữ chỉnh gương, lập tức có thể thấy trong đó một dung nhan ung dung mà đẹp đẽ sang trọng, vô cùng xinh đẹp.

Cung nữ đắc ý ngắm nhìn “kiệt tác” mình tạo ra, sau đó mới đỡ Triệu Lăng Nhi lên, “Nương nương, giờ ngài muốn đi đâu ạ? Ngắm hoa? Bắt bướm? Thả diều? Hay là lên tháp ngắm cảnh ạ?”

Triệu Lăng Nhi đang định nói thì bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, không thể đứng vững lảo đảo ngã.

Cung nữ sợ hãi “Nương nương, ngài làm sao vậy?”

Triệu Lăng Nhi đứng vững lại, cảm thấy đã tỉnh táo hơn, nàng thở phào nhẹ nhõm, rồi từ tốn nói: “Không sao đâu, chắc là ta ngủ nhiều quá.”

“Sao có thể như vậy được, ngủ càng nhiều thì càng minh mẫn chứ ạ!” Cung nhân lộ rõ vẻ lo lắng, “Nương nương, sáng hôm qua ngài cũng bị như thế, có cần truyền thái y xem bệnh không ạ?”

“Không cần đâu” Triệu Lăng Nhi cho rằng cung nhân đã quá lo lắng. Thực ra, mấy ngày gần đây nàng cảm thấy toàn cơ thể rất mỏi, thấy ngủ bao nhiêu cũng là không đủ, tuy nhiên nàng cho rằng đó là do ban đêm miệt mài quá độ.

“Đương nhiên là cần thiết! Quý thể của nương nương nhỡ có chuyện gì, Hoàng thượng trách tội, nô tỳ sao đảm đương được ạ!”

Nhìn cung nhân mặt mày lộ rõ vẻ nghiêm trọng, Triệu Lăng Nhi cười trừ, vừa quay bước chuẩn bị đi ra thì bỗng thấy dạ dày quặn lên, nàng vội khom người.

“Nương nương! Nương nương!” mặt mày kinh hồn táng đởm.

“Á!” Triệu Lăng Nhi mặt đỏ bừng, miệng cố nôn mà không được, cảm giác tức ngực khó thở, đôi mày lá liễu nhíu lại.

Cung nhân kinh hồn vía, vội vàng đỡ nàng trở về giường nghỉ.

Khoảng một khắc sau, Triệu Lăng Nhi vẫn không sao nôn ra được, tuy nhiên ngực không còn khó thở nữa, không còn cảm giác khó chịu như vừa nãy nữa.

“Nương nương, ngài… ngồi nghỉ một chút, nô tỳ đi sai người truyền thái y!” Không đợi Triệu Lăng Nhi phản ứng, cung nhân vội vàng đi ngay.

Lúc nàng trở về, tay bưng một chiếc bát ngọc, “Nương nương, Tiểu Lục Tử đã đi truyền thái y, ngài ăn chút cháo trước”.

Vừa nghe đến cháo, đúng lúc đói cồn cào, Triệu Lăng Nhi ngồi ngay dậy, nhưng khi cung nữ vừa đưa bát cháo lên miệng nàng, mùi tổ yến làm nàng lập tức đẩy ra xa.

“Nương nương?”

“Diện Mi, bổn cung không muốn ăn!” Triệu Lăng Nhi quay mặt đi và lại bắt đầu nôn khan.

Đang lúc kinh hoàng không biết làm sao thì Trang thái y vội vã chạy tới.

Hắn dè dặt bắt mạch cho Triệu Lăng Nhi. Một lát sau, vẻ ngưng trọng trên mặt dần biến mắt, ánh mắt vẻ mừng rỡ thốt lên, “Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, đây là hỉ mạch!”

“Hỉ mạch?” Triệu Lăng Nhi nhất thời ngẩn ra.

“Ân, nương nương đã mang trong mình thai rồng!”

Mang thai? Triệu Lăng Nhi cuối cùng cũng bừng tỉnh, trong tâm nàng dâng lên một niềm vui sướng tột độ, nhưng cũng rất nhanh nàng thấy lo lắng, sợ hãi. Sau Thác Bạt Phong biết được, liệu có bắt nàng lạc rớt như lần trước không. Nhớ lại tình cảnh thảm thương trước đó, trong lòng Triệu Lăng Nhi lại lo sợ.

“Nương nương, ngài sao vậy? Ngài không sao chứ?” Nhận ra sự thay đổi trên mặt Triệu Lăng Nhi, Diện Mi lo lắng hỏi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc này, một tiếng nói uy nghiêm hùng hậu vang lên từ phía cửa, nhìn lại thì thấy Thác Bạt Phong một thân minh màu vàng long phục đang khẩn trương đi tới.

“Chúc mừng Hoàng thượng, Lăng phi nương nương đã mang long thai!” Trang thái y lập tức bẩm báo.

Thác Bạt Phong vừa lúc đi tới trước giường, hắn nửa mừng nửa lo đứng khựng lại.

“Nương nương mấy ngày nay tinh thần không tốt, ăn không được ngon miệng, nô tỳ cho là nương nương bị mệt ở đâu đó, vì vậy đã tự ý tương truyền thái y, kết quả là nương nương ngọc thể không có gì đáng lo ngại, mà lại mang long thai!” Cung nhân mặt mày hớn hở bẩm báo.

Triệu Lăng Nhi thì ngược lại, một chút vui sướng cũng không có, đôi mắt to trong veo như hồ nước ẩn chứa nhiều lo lắng, sợ hãi ngẩng đầu nhìn Thác Bạt Phong.

“Hoàng thượng, vi thần xin cáo lui để chuẩn bị một ít bổ dược cho nương nương”. Trang thái y hành lễ.

“Trang thái y, nô tỳ cũng muốn biết từ giờ hầu hạ nương nương phải chú ý những thứ gì, xin ngài chỉ bảo nô tỳ”. Diện Mi cũng rất thức thời, theo Trang thái y ra ngoài.

Cả tẩm phòng giờ chỉ còn Thác Bạt Phong cùng Triệu Lăng Nhi, người này đứng, người kia ngồi trên giường.

Một hồi, Triệu Lăng Nhi lên tiếng phá vỡ bầu không khí, quỳ xuống, dập đầu lạy Thác Bạt Phong “Hoàng thượng, cầu xin hoàng thượng đừng bắt thiếp phải bỏ thai nhi, ngài muốn thiếp làm gì cũng được, cầu xin ngài!”

Thác Bạt Phong đầu tiên là kinh ngạc, sau mới hoàn hồn, ngồi xuống giường đỡ nàng lên, “Lăng nhi, nàng làm sao vậy? Ai muốn bỏ thai nhi này?”

“Hoàng thượng lần trước cũng là…” Triệu Lăng Nhi hai mắt đẫm lệ, thật là vẫn chưa quên được.

“Nàng ngốc, lần trước là bất đắc dĩ mới như vậy, lần này nhất định nàng phải sinh cho trẫm một tiểu hoàng tử!” Đôi mắt đen nhánh của Thác Bạt Phong dịu dàng nhìn nàng.

Triệu Lăng Nhi nhất thời không thể tin vào lỗ tai của mình, đôi môi anh đào khẽ nhếch, mắt to còn ngấn nước.

Thác Bạt Phong không kìm nổi lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.

Không đầy một ngày, tin Triệu Lăng Nhi mang thai lập tức được truyền đi khắp cả hậu cung, các phi tần ở khắp nơi mang những sính lễ, những lời chúc tốt đẹp đến chúc mừng, chúc cho nàng sinh được tiểu hoàng tử kháu khỉnh, khỏe mạnh.

Triệu Lăng Nhi bình thường rất ít gặp gỡ các phi tần, mặc dù không biết các nàng là thật tâm hay giả ý, nhưng cũng cảm ơn đón nhận những lời chúc.

Thác Bạt Phong ngày càng sủng ái nàng. Nhưng vì nàng đang mang thai, tạm thời không thể thực hiện chuyện phòng the, nên số lần Thác Bạt Phong đến không được thường xuyên như trước, nhưng cứ cách ba năm ngày, hắn đều ở Cung Bách Hợp một đêm, ngoài việc hôn hôn, sờ sờ, hắn đều chỉ dám ôm nàng ngủ.

Sông có khúc, người có lúc. Ba tháng đầu mang thai, Triệu Lăng Nhi thật vui vẻ, hạnh phúc chờ mong ngày hài tử ra đời, nhưng có một biến cố xảy ra đã làm thay đổi tất cả.

Ngày hôm nay, cả ngự thư phòng im ắng chỉ nghe thấy tiếng hít thở, không khí khẩn trương nghiêm trọng.

“Hoàng thượng, Liêu tướng quân nói muốn phái người đi thâm nhập vào quân đội Phỉ quốc. Đó phải là người có thể tin tưởng và đặc biệt nhất phải là người mà binh lính Phỉ quốc chưa từng nhìn thấy.” thân tín bên người Thác Bạt Phong, Hỏa Kỳ Lân nói.

Hóa ra, vì thu phục Phỉ quốc nằm ở phía bắc của Thác Bạt vương triều, hai năm trước Thác Bạt Phong đã phái một kẻ thân tín trà trộn vào quân đội Phỉ quốc. Bởi vì “dụng tâm lương khổ” mà hắn dần được hoàng đế Phỉ quốc trọng dụng, trở thành quân sư.

Lần này, Hoàng đế Phỉ quốc chiêu binh mãi mã, huấn luyện tướng quân thống soái, cũng là chủ ý của người Thác Bạt Phong phái đi. Mục đích cuối cùng của Thác Bạt Phong chính là để trên chiến trường, quân đội Phỉ quốc sẽ đi theo tướng quân thống soái đó, cùng nhau đầu nhập vào Thác Bạt hoàng triều.

“Ngươi cho rằng ai đi là thích hợp?” Thác Bạt Phong ngẩng đầu, nhìn về phía Hỏa Kỳ Lân.

“Phi Luân Hải là người khôn khéo, túc trí đa mưu, nhưng đã nhiều lần xông pha chiến trường, có rất nhiều binh sĩ Phỉ quốc biết hắn; Tào Mạnh Liệt là người mới, nhưng lại quá thành thật, sợ sẽ không chiếm được sự tín nhiệm; Tiêu Hổ…”

“Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi chỉ cần nói cho trẫm biết cuối cùng ai là người có thể đảm nhiệm?” Thác Bạt Phong bắt đầu có điểm không nhịn được.

“Bẩm Hoàng thượng, thuộc hạ tạm thời chưa nghĩ ra!” Hỏa Kỳ Lân hết sức lo sợ cúi đầu nói.

Trong lúc hai người đang suy tính thì bên ngoài thái giám chạy vào bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Lăng phi nương nương cầu kiến!”

Sau khi Triệu Lăng Nhi mang thai, Thác Bạt Phong liền ra lệnh phàm chuyện gì về Triệu Lăng Nhi thì phải trực tiếp bẩm báo, cho dù hắn đang thương thảo việc quốc sự quan trọng.

“Ngươi lui xuống trước đi.” Dù sao cũng chưa tìm ra người, nên Thác Bạt Phong tạm thời gác lại chuyện này.

“Dạ, Hoàng thượng! Thuộc hạ xin cáo lui!” Hỏa Kỳ Lân cung kính khom người chào lui ra ngoài.

Ngay sau đó, Triệu Lăng Nhi đi tới, “Hoàng thượng, đây là trà táo đỏ Hoa Lài Lăng Nhi tự tay nấu, xin mời Hoàng thượng thử một lần.”

Nàng ôn nhu khiến Thác Bạt Phong động lòng, bao nhiêu lo lắng suy nghĩ vừa nãy dần tan biến, đón lấy chén trà từ tay nàng, hắn đưa lên miệng hớp một hơi.

“Hoàng thượng, có việc gì sao?” Triệu Lăng Nhi thấy vậy không khỏi nghi vấn. Nàng nhận ra vẻ bất an của Thác Bạt Phong khi vội uống chén trà.

“Không có việc gì đâu!” Thác Bạt Phong đặt chén trà xuống, vẫn không thôi cau mày.

“Hoàng thượng, chẳng hay quốc sự đang gặp chuyện gì?” Triệu Lăng Nhi vòng qua án thư đi tới bên cạnh hắn.

Thác Bạt Phong không nói, vòng tay ôm nàng rồi nhẹ nhàng đặt nàng ngồi lên đùi hắn.

“Hoàng thượng, hãy nói cho Lăng Nhi, biết đâu Lăng Nhi có thể giúp được gì cho ngài?” Triệu Lăng Nhi ngẩng mặt.

Nhìn nàng, Thác Bạt Phong tự nhiên giật mình, một ý niệm vừa chợt lóe lên trong đầu hắn, nhưng rồi khi nhìn vào bụng nàng đang ngày lớn dần lên thì ý nghĩ đó ngay lập tức bị gạt đi.

Thấy Thác Bạt Phong nhất định không chịu nói, Triệu Lăng Nhi cũng không hỏi thêm nữa, chỉ lẳng lặng ngoan ngoãn nằm yên trong lòng hắn, cảm nhận hơi ấm từ hắn tỏa ra.

Thác Bạt Phong cứ ngồi yên lặng như thế, ôm nàng chặt hơn.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O hàng đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Hôm nay, Triệu Lăng Nhi cứ cảm thấy mí mắt bị giật liên hồi, tâm tình thấp thỏm, không yên, cảm giác có điềm gì đó rất xấu.

Dùng điểm tâm sớm, nàng lên nằm tại Nhuyễn tháp, đăm chiêu suy nghĩ.

“Hoàng thượng giá lâm!” Nương theo một tiếng thông báo, Thác Bạt Phong nhanh bước đi vào điện lai.

“Hoàng thượng, ngài đã hạ triều rồi sao?” Triệu Lăng Nhi từ nhuyễn tháp ngồi dậy, thấy Trang thái y đi sau Thác Bạt Phong, không khỏi ngạc nhiên.

Trang Thái Y sắc mặt có chút cổ quái, hướng về Triệu Lăng Nhi cung kính hành lễ: “Nương nương, vi thần xin được bắt mạch cho ngài!”

Không biết như thế nào, nhưng Triệu Lăng Nhi có cảm giác được nhá mắt Trang thái y nhìn nàng rất khác, trước vẫn là mừng rỡ chúc tụng nàng, nay một điểm vui thích cũng không có, trong mắt tựa như còn lộ rõ vẻ tiếc hận.

“Nương nương…” Trang thái y nhắc lại.

“Ân!” Lúc này, Triệu Lăng Nhi mới đưa tay ra.

Trang thái y nhẹ nhàng ấn cổ tay Triệu Lăng Nhi, tỉ mỉ bắt mạch, một hồi sau quay lại bẩm với Thác Bạt Phong: “Hoàng thượng, nương nương đã mang thai bốn tháng, theo đạo lý thì không nên hoạt thai, nhưng nếu Hoàng thượng ra lệnh, vi thần xin tận lực làm theo ý chỉ của người, bỏ đi long thai mà vẫn bảo đảm nương nương bình yên vô sự.”

Triệu Lăng Nhi vừa nghe, sắc mặt đại biến, “Hoàng thượng, sao lại hoạt thai? Ai muốn hoạt thai?”

Thác Bạt Phong cho Trang thái y lui, sau đó bước đến, ngồi xuống ôm Triệu Lăng Nhi, nhìn thẳng vào mắt nàng, lộ vẻ tiếc hận cùng bất đắc dĩ: “Lăng nhi, đứa bé này, tạm thời không thể!”

“Tại sao?”

“Trẫm muốn ngươi xâm nhập vào quân đội Phỉ quốc, với tầm hiểu biết về binh pháp của ngươi nhất định có thể trở thành Thống soái quân đội Phỉ quốc.”

Triệu Lăng Nhi đột nhiên sững lại. Không ngờ, hắn lại muốn lợi dụng nàng!

“Lăng nhi…”

“Hoàng thượng, thần thiếp là người dị quốc, nếu đi Phỉ quốc, chưa chắc có được kết quả, dù có cũng không chắc nhanh chóng được Phỉ quốc trọng dụng.” Nàng thật sự không muốn đối đầu với hắn, vì vậy đã cố tìm ra một lý do hợp lý.

“Cái này… không cần lo lắng, trẫm sẽ thu xếp, bên kia có người của trẫm. Ngươi đến đó chỉ cần nghe hắn phân phó là được.”

“Tất cả xin dốc sức vì Hoàng thượng, thần thiếp nguyện ý, nhưng giờ thần thiếp đang mang trong mình long chủng…” Triệu Lăng Nhi nhìn Thác Bạt Phong với ánh mắt khẩn cầu: “Hoàng thượng, thu phục Phỉ quốc là kế hoạch lâu dài, không phải một hai năm là được, liệu có thể cho thần thiếp sinh hạ Long nhi, sau đó nhất định sẽ đi Phỉ quốc, dốc sức hiệp trợ Hoàng thượng hoàn thành nghiệp lớn.”

“Không được, nếu bỏ qua cơ hội lần này thì không biết bao giờ mới có lần sau!” Thác Bạt Phong lập tức gạt đi.

“Vậy Hoàng thượng hãy chọn lấy một người khác? Thác Bạt hoàng triều có bao nhiêu là nhân tài, nhất định sẽ tìm được một người vĩ đại đảm nhiệm.”

“Mấy ngày nay trẫm đã rất lo lắng, càng nghĩ càng thấy trừ ngươi ra, không có ai là thích hợp hơn!” Kỳ thật, hắn cũng muốn cùng nàng hạ sinh hài tử, nhưng dã tâm của hắn cao hơn thế.

“Ta không chịu!”

“Lăng nhi ngoan, hãy nghe lời ta!” Thác Bạt Phong tự biết đối với nàng thật không đúng, hy vọng có thể dùng bình tâm tĩnh khí thuyết phục nàng.

“Không!” Triệu Lăng Nhi tức giận hất tay của hắn.

Nàng kiên quyết kháng lại, khiến cho Thác Bạt Phong tức giận, nổi nóng: “Tất cả do trẫm làm chủ, ngươi không được phép nói không!”

“Hoàng thượng, đây là con của chúng ta, là tình yêu của chúng ta, chẳng nhẽ ngài không mong sao? Xin cho thần thiếp được sinh hạ hài tử” Càng nghĩ, Triệu Lăng Nhi cuối cùng cũng nhún nhường.

Đáng tiếc, Thác Bạt Phong được đà: “Trẫm có vô số hoàng nhi, có hàng trăm hàng nghìn phi tần có thể sinh hoàng nhi cho trẫm, nên ngươi không phải vì việc này mà vất vả, trách nhiệm của ngươi chính là hiệp trợ trẫm thống nhất thiên hạ.”

Nếu nói Triệu Lăng Nhi còn một chút gì hy vọng, thì giờ đây nàng cảm thấy hoàn toàn vô vọng.

Cố kìm nén nỗi đau, nàng hận trời đất, nàng trợn mắt nhìn Thác Bạt Phong giờ đây đã lộ rõ chân tướng rồi lập tức nằm xuống, kéo cao chăn lên quấn chặt toàn thân.

Thác Bạt Phong cũng tràn đầy lửa giận, nhưng hắn sẽ không sốt ruột. Hắn tin chắc, nàng là nữ nhân của Thác Bạt Phong hắn, cuối cùng nhất định sẽ phải thỏa hiệp!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom