Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
CHƯƠNG 15: MẸ CHỒNG ĐỘC ĐỊA SẮP BỊ CÔ CHỌC GIẬN ĐIÊN NGƯỜI
Cố Đoàn Thuần cũng cười, bảo Hoắc Thủy Nhi: “Ông nội khen em kìa, mau cảm ơn ông ấy đi.”
Lúc này Hoắc Thủy Nhi mới hoàn hồn, vội vàng nói cảm ơn ông nội đã khen, đồng thời cảm xúc cũng bình tĩnh lại, ông nội Cố cũng thật hiền lành.
Cô nhìn chữ của ông cụ, tấm tắc khen ngợi: “Chữ của ông nội đẹp quá.”
Ông cụ cho rằng cô chỉ đang nói suông, dù sao hiện nay cũng không nhiều cô gái trẻ yêu thích thư pháp, bèn nói đùa: “Sao lại đẹp? Nói ông nghe thử xem nào?”
Thấy ông cụ có vẻ như đang kiểm tra mình, Hoắc Thủy Nhi bước tới trước bàn, đưa ra bình luận về lực bút, kiểu chữ, cấu trúc và phương pháp một cách vô cùng chuyên nghiệp khiến ông cụ phải nhìn cô với cặp mắt khác.
“Không đơn giản, không đơn giản nha, Thủy Nhi từng học viết thư pháp hả?”
Hoắc Thủy Nhi lắc đầu: “Hàng xóm nhà cháu là một bậc thầy thư pháp, cháu thường qua nhà bác ấy chơi nên cũng mưa dầm thấm đất.”
Bác hàng xóm mà cô nói thật sự là một bậc thầy thư pháp, vì đắc tội người khác nên đã trốn đến khu ổ chuột để tránh đầu sóng ngọn gió. Hoắc Thủy Nhi không đi học, nhưng trình độ văn hoá của cô chủ yếu đến từ sự chỉ dẫn của bác ấy.
Cố Đoàn Thuần cũng rất ngạc nhiên khi thấy Hoắc Thủy Nhi thật sự có bản lĩnh, không ngờ cô gái này lại biết khá nhiều thứ.
Hai người ở phòng sách của ông cụ mười phút, chú Trương vào gọi ăn cơm, lúc này cả hai mới cùng cụ xuống lầu.
Bên phía Cố Chúc Khanh, ông ấy vừa về phòng, vợ ông Ân Khiết đã đi thẳng về phía ông, mắt đỏ hoe: “Ông xã, anh phải đòi lại công bằng cho em!”
“Sao thế?”
“Cô gái mà Đoàn Thuần đưa đến thật vô học! Cô ta cười nhạo em không phải vợ cả của anh, nói em có mùi cay nghiệt, còn nói em là tu hú chiếm tổ chim khách nữa!”
“Ồ, còn có người dám nói em kiểu đó sao?” Cố Chúc Khanh đã sống chung với Ân Khiết mấy chục năm, sao có thể không hiểu tính cách của bà ta, ông ấy cho rằng bà ta đang nói ngoa.
“Cô ta thật sự đã nói vậy, anh nói xem bây giờ cô ta đã dám kiêu ngạo thế rồi, sau này sẽ để em vào mắt à?”
“Anh thấy con bé khá tốt, chắc không phải loại người như em nói đâu.”
Nghe vậy, Ân Khiết càng quýnh hơn: “Anh không tin em à? Cô ta là người có tiền án về tội trộm cắp, loại người này không đáng tin!”
“Ồ, có chuyện này nữa sao?”
“Phải, anh xem này!” Ân Khiết mở bài báo cho Cố Chúc Khanh xem, chính miệng Hoắc Thủy Nhi đã thừa nhận chuyện mình trộm tiền người khác để chữa bệnh cho bà.
Cố Chúc Khanh đọc hết, sau đó mỉm cười: “Từ đó có thể thấy con bé là một cô gái dám làm dám chịu, có tình có nghĩa. Được rồi, về chuyện trộm cắp, người ngoài nghĩ gì là việc của họ, nếu con bé đã kết hôn với Đoàn Thuần thì sau này cũng là người nhà, chuyện qua rồi, đừng nhắc lại nữa.”
Ân Khiết nhíu mày, khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận và không cam lòng.
Không ngờ một người nghiêm khắc như Cố Chúc Khanh cũng có lúc bao dung như vậy.
Hoắc Thủy Nhi đúng là một con yêu tinh!
Lúc này Ân Khiết thấy Hoắc Thủy Nhi dìu ông cụ đi xuống lầu hệt như một đứa cháu dâu ngoan, bà ta giận tới mức hai mắt như sưng lên, nhưng vì ngại Cố Chúc Khanh nên cũng không dám nói gì.
Bữa cơm này Hoắc Thủy Nhi ăn rất vui vẻ.
Tính cô vốn cởi mở, ông nội thích cô nên cô cũng nói nhiều hơn với cụ.
Ba Cố khá nghiêm túc, cô cũng nghiêm túc trả lời câu hỏi của ông ấy.
Về phần Ân Khiết, Hoắc Thủy Nhi cũng cư xử rất lễ phép và thân thiết với bà ta, chẳng ai ngờ được trước bữa cơm cô đã mỉa mai mẹ chồng mình.
Cố Hàn Tình giận đến mức lấy đũa chọc cơm trong bát, nghĩ đủ cách vẫn không làm gì được Hoắc Thủy Nhi.
Nhìn Hoắc Thủy Nhi chọc cho ông cụ cười tươi rói rồi lại nhìn đứa con gái vô dụng của mình, Ân Khiết cảm thấy cực kỳ nhức đầu.
Con gái bà ta không làm Hoắc Thủy Nhi bị bẽ mặt thì thôi, ngay cả một câu lấy lòng ông cụ cũng không biết nói, thậm chí còn không bằng một nửa bà ta trước đây, tóm lại hai mẹ con Ân Khiết đã ăn cơm trong lo lắng.
Sau khi ăn xong, Cố Chúc Khanh rời chỗ về phòng làm việc của mình, ông cụ thì ngồi trong phòng khách tiếp tục trò chuyện với Hoắc Thủy Nhi và Cố Đoàn Thuần.
Ân Khiết thật sự không nhịn được nữa, lúc này mới lặng lẽ gọi con gái qua chỉ bảo.
Sau khi Ân Khiết nói xong, trong mắt Cố Hàn Tình loé lên tia sáng kì lạ, cô ta cắn môi gật đầu, sau đó quay lại phòng khách.
Cố Đoàn Thuần cũng cười, bảo Hoắc Thủy Nhi: “Ông nội khen em kìa, mau cảm ơn ông ấy đi.”
Lúc này Hoắc Thủy Nhi mới hoàn hồn, vội vàng nói cảm ơn ông nội đã khen, đồng thời cảm xúc cũng bình tĩnh lại, ông nội Cố cũng thật hiền lành.
Cô nhìn chữ của ông cụ, tấm tắc khen ngợi: “Chữ của ông nội đẹp quá.”
Ông cụ cho rằng cô chỉ đang nói suông, dù sao hiện nay cũng không nhiều cô gái trẻ yêu thích thư pháp, bèn nói đùa: “Sao lại đẹp? Nói ông nghe thử xem nào?”
Thấy ông cụ có vẻ như đang kiểm tra mình, Hoắc Thủy Nhi bước tới trước bàn, đưa ra bình luận về lực bút, kiểu chữ, cấu trúc và phương pháp một cách vô cùng chuyên nghiệp khiến ông cụ phải nhìn cô với cặp mắt khác.
“Không đơn giản, không đơn giản nha, Thủy Nhi từng học viết thư pháp hả?”
Hoắc Thủy Nhi lắc đầu: “Hàng xóm nhà cháu là một bậc thầy thư pháp, cháu thường qua nhà bác ấy chơi nên cũng mưa dầm thấm đất.”
Bác hàng xóm mà cô nói thật sự là một bậc thầy thư pháp, vì đắc tội người khác nên đã trốn đến khu ổ chuột để tránh đầu sóng ngọn gió. Hoắc Thủy Nhi không đi học, nhưng trình độ văn hoá của cô chủ yếu đến từ sự chỉ dẫn của bác ấy.
Cố Đoàn Thuần cũng rất ngạc nhiên khi thấy Hoắc Thủy Nhi thật sự có bản lĩnh, không ngờ cô gái này lại biết khá nhiều thứ.
Hai người ở phòng sách của ông cụ mười phút, chú Trương vào gọi ăn cơm, lúc này cả hai mới cùng cụ xuống lầu.
Bên phía Cố Chúc Khanh, ông ấy vừa về phòng, vợ ông Ân Khiết đã đi thẳng về phía ông, mắt đỏ hoe: “Ông xã, anh phải đòi lại công bằng cho em!”
“Sao thế?”
“Cô gái mà Đoàn Thuần đưa đến thật vô học! Cô ta cười nhạo em không phải vợ cả của anh, nói em có mùi cay nghiệt, còn nói em là tu hú chiếm tổ chim khách nữa!”
“Ồ, còn có người dám nói em kiểu đó sao?” Cố Chúc Khanh đã sống chung với Ân Khiết mấy chục năm, sao có thể không hiểu tính cách của bà ta, ông ấy cho rằng bà ta đang nói ngoa.
“Cô ta thật sự đã nói vậy, anh nói xem bây giờ cô ta đã dám kiêu ngạo thế rồi, sau này sẽ để em vào mắt à?”
“Anh thấy con bé khá tốt, chắc không phải loại người như em nói đâu.”
Nghe vậy, Ân Khiết càng quýnh hơn: “Anh không tin em à? Cô ta là người có tiền án về tội trộm cắp, loại người này không đáng tin!”
“Ồ, có chuyện này nữa sao?”
“Phải, anh xem này!” Ân Khiết mở bài báo cho Cố Chúc Khanh xem, chính miệng Hoắc Thủy Nhi đã thừa nhận chuyện mình trộm tiền người khác để chữa bệnh cho bà.
Cố Chúc Khanh đọc hết, sau đó mỉm cười: “Từ đó có thể thấy con bé là một cô gái dám làm dám chịu, có tình có nghĩa. Được rồi, về chuyện trộm cắp, người ngoài nghĩ gì là việc của họ, nếu con bé đã kết hôn với Đoàn Thuần thì sau này cũng là người nhà, chuyện qua rồi, đừng nhắc lại nữa.”
Ân Khiết nhíu mày, khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận và không cam lòng.
Không ngờ một người nghiêm khắc như Cố Chúc Khanh cũng có lúc bao dung như vậy.
Hoắc Thủy Nhi đúng là một con yêu tinh!
Lúc này Ân Khiết thấy Hoắc Thủy Nhi dìu ông cụ đi xuống lầu hệt như một đứa cháu dâu ngoan, bà ta giận tới mức hai mắt như sưng lên, nhưng vì ngại Cố Chúc Khanh nên cũng không dám nói gì.
Bữa cơm này Hoắc Thủy Nhi ăn rất vui vẻ.
Tính cô vốn cởi mở, ông nội thích cô nên cô cũng nói nhiều hơn với cụ.
Ba Cố khá nghiêm túc, cô cũng nghiêm túc trả lời câu hỏi của ông ấy.
Về phần Ân Khiết, Hoắc Thủy Nhi cũng cư xử rất lễ phép và thân thiết với bà ta, chẳng ai ngờ được trước bữa cơm cô đã mỉa mai mẹ chồng mình.
Cố Hàn Tình giận đến mức lấy đũa chọc cơm trong bát, nghĩ đủ cách vẫn không làm gì được Hoắc Thủy Nhi.
Nhìn Hoắc Thủy Nhi chọc cho ông cụ cười tươi rói rồi lại nhìn đứa con gái vô dụng của mình, Ân Khiết cảm thấy cực kỳ nhức đầu.
Con gái bà ta không làm Hoắc Thủy Nhi bị bẽ mặt thì thôi, ngay cả một câu lấy lòng ông cụ cũng không biết nói, thậm chí còn không bằng một nửa bà ta trước đây, tóm lại hai mẹ con Ân Khiết đã ăn cơm trong lo lắng.
Sau khi ăn xong, Cố Chúc Khanh rời chỗ về phòng làm việc của mình, ông cụ thì ngồi trong phòng khách tiếp tục trò chuyện với Hoắc Thủy Nhi và Cố Đoàn Thuần.
Ân Khiết thật sự không nhịn được nữa, lúc này mới lặng lẽ gọi con gái qua chỉ bảo.
Sau khi Ân Khiết nói xong, trong mắt Cố Hàn Tình loé lên tia sáng kì lạ, cô ta cắn môi gật đầu, sau đó quay lại phòng khách.
Bình luận facebook