Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
CHƯƠNG 37
“Khoảng 12 năm trước, anh có từng cứu một bà lão trong ngày tuyết rơi không?”
Hoắc Thủy Nhi vừa hỏi xong, thì Cố Đoàn Thuần không khỏi híp mắt nói: “Em là bé gái năm đó?”
Lúc nãy Hoắc Thủy Nhi không hề nói, bà lão và một bé gái, nhưng Cố Đoàn Thuần lại hỏi ngay, có phải cô là bé gái năm đó, điều này chứng tỏ, anh trai năm đó thật sự là anh.
“Hóa ra người đó thật sự là anh.”
Cố Đoàn Thuần cũng cười nói: “Xem ra chúng ta rất có duyên với nhau.”
Hoắc Thủy Nhi đỏ mặt, quả thật giờ cô cũng cảm thấy như thế.
Nhưng xem ra con người đều sẽ thay đổi, năm đó Cố Đoàn Thuần ấm áp đến nhường nào.
Còn bây giờ anh…
Nói sao nhỉ, mặc dù không đến nỗi xấu xa, dù gì anh cũng mời cô đi ăn, cho cô ở căn nhà rộng lớn, nhưng lần nào cô có chuyện nhờ vả anh, đều bị anh đưa ra một đống điều kiện, còn cố ý sai cô đến công ty đưa cơm, thật sự rất quá đáng.
“Sao thế, em cảm động đến nỗi không biết nói gì à?” Cố Đoàn Thuần cười hỏi.
Giờ tâm trạng Cố Đoàn Thuần khá vui vẻ, vì cô gái anh cứu năm đó cũng để lại ấn tượng sâu đậm với anh, hôm đó vì anh thi đứng thứ hai toàn trường, không giành được vị trí thứ nhất nên bị ba phê bình.
Hôm đó anh rất thất bại, nhưng cô gái đó đã làm anh cảm thấy hình như mình không kém đến thế, vì lúc cô nhìn anh, đôi mắt cô lấp lánh ánh sao, đó là lòng cảm kích và yêu thích rất trong sáng, làm anh nhớ mãi đến sau này.
Giờ anh đã biết tại sao anh lại đối xử đặc biệt với Hoắc Thủy Nhi rồi, có lẽ là vì đôi mắt quen thuộc của cô.
“Tôi chẳng thèm cảm động đâu, tôi đang cảm thấy câu nói con người đều sẽ thay đổi không hề sai.”
Cố Đoàn Thuần híp mắt nói: “Em đang nói tôi không tốt như trước?”
“Chẳng lẽ tôi nói sai à, nhưng cũng không loại trừ khả năng năm đó tôi chưa nhìn thấy rõ bản chất của anh, nên đã bị việc tốt của anh che mắt.”
Cố Đoàn Thuần áp sát Cố Thủy Nhi, nhìn chòng chọc cô như đang uy hiếp: “Em có tin giờ tôi bộc lộ hết bản chất ra cho em xem không?”
Dứt lời, anh cụp mắt, nhìn cổ áo ngủ hơi hé mở của cô.
Hoắc Thủy Nhi vội nắm chặt cổ áo: “Anh… anh đừng làm loạn, tôi nói cho anh biết giờ tôi đang là người bệnh đấy.”
Cố Đoàn Thuần híp mắt nói: “Cũng đúng, đợi em khỏe rồi, tôi sẽ ăn em sau.”
Hoắc Thủy Nhi nghe xong thì rùng mình.
Quả nhiên năm đó cô không nhìn thấy rõ bản chất của tên này.
Cố Đoàn Thuần thấy cô cảnh giác như chú thỏ con, thì quyết định không chọc cô nữa, đúng lúc chú Trương bưng trà gừng đường đỏ tới, anh nhận lấy bát trà hỏi: “Em muốn tự uống hay để tôi đút?”
Hoắc Thủy Nhi bỗng đỏ mặt, chú Trương vẫn chưa rời đấy được không? Sao tên này vẫn không biết xấu hổ như vậy…
Cô lén nhìn chú Trương, ông đã mỉm cười rời đi rồi, còn nhẹ nhàng đóng cửa phòng giúp họ.
Cố Đoàn Thuần cầm thìa lên, ra vẻ muốn đút cho cô.
Hoắc Thủy Nhi vội nhận lấy bát nói: “… Để tôi tự uống.”
Đến khi uống xong trà gừng, Hoắc Thủy Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cả người đã sống lại hơn nhiều.
“Khoảng 12 năm trước, anh có từng cứu một bà lão trong ngày tuyết rơi không?”
Hoắc Thủy Nhi vừa hỏi xong, thì Cố Đoàn Thuần không khỏi híp mắt nói: “Em là bé gái năm đó?”
Lúc nãy Hoắc Thủy Nhi không hề nói, bà lão và một bé gái, nhưng Cố Đoàn Thuần lại hỏi ngay, có phải cô là bé gái năm đó, điều này chứng tỏ, anh trai năm đó thật sự là anh.
“Hóa ra người đó thật sự là anh.”
Cố Đoàn Thuần cũng cười nói: “Xem ra chúng ta rất có duyên với nhau.”
Hoắc Thủy Nhi đỏ mặt, quả thật giờ cô cũng cảm thấy như thế.
Nhưng xem ra con người đều sẽ thay đổi, năm đó Cố Đoàn Thuần ấm áp đến nhường nào.
Còn bây giờ anh…
Nói sao nhỉ, mặc dù không đến nỗi xấu xa, dù gì anh cũng mời cô đi ăn, cho cô ở căn nhà rộng lớn, nhưng lần nào cô có chuyện nhờ vả anh, đều bị anh đưa ra một đống điều kiện, còn cố ý sai cô đến công ty đưa cơm, thật sự rất quá đáng.
“Sao thế, em cảm động đến nỗi không biết nói gì à?” Cố Đoàn Thuần cười hỏi.
Giờ tâm trạng Cố Đoàn Thuần khá vui vẻ, vì cô gái anh cứu năm đó cũng để lại ấn tượng sâu đậm với anh, hôm đó vì anh thi đứng thứ hai toàn trường, không giành được vị trí thứ nhất nên bị ba phê bình.
Hôm đó anh rất thất bại, nhưng cô gái đó đã làm anh cảm thấy hình như mình không kém đến thế, vì lúc cô nhìn anh, đôi mắt cô lấp lánh ánh sao, đó là lòng cảm kích và yêu thích rất trong sáng, làm anh nhớ mãi đến sau này.
Giờ anh đã biết tại sao anh lại đối xử đặc biệt với Hoắc Thủy Nhi rồi, có lẽ là vì đôi mắt quen thuộc của cô.
“Tôi chẳng thèm cảm động đâu, tôi đang cảm thấy câu nói con người đều sẽ thay đổi không hề sai.”
Cố Đoàn Thuần híp mắt nói: “Em đang nói tôi không tốt như trước?”
“Chẳng lẽ tôi nói sai à, nhưng cũng không loại trừ khả năng năm đó tôi chưa nhìn thấy rõ bản chất của anh, nên đã bị việc tốt của anh che mắt.”
Cố Đoàn Thuần áp sát Cố Thủy Nhi, nhìn chòng chọc cô như đang uy hiếp: “Em có tin giờ tôi bộc lộ hết bản chất ra cho em xem không?”
Dứt lời, anh cụp mắt, nhìn cổ áo ngủ hơi hé mở của cô.
Hoắc Thủy Nhi vội nắm chặt cổ áo: “Anh… anh đừng làm loạn, tôi nói cho anh biết giờ tôi đang là người bệnh đấy.”
Cố Đoàn Thuần híp mắt nói: “Cũng đúng, đợi em khỏe rồi, tôi sẽ ăn em sau.”
Hoắc Thủy Nhi nghe xong thì rùng mình.
Quả nhiên năm đó cô không nhìn thấy rõ bản chất của tên này.
Cố Đoàn Thuần thấy cô cảnh giác như chú thỏ con, thì quyết định không chọc cô nữa, đúng lúc chú Trương bưng trà gừng đường đỏ tới, anh nhận lấy bát trà hỏi: “Em muốn tự uống hay để tôi đút?”
Hoắc Thủy Nhi bỗng đỏ mặt, chú Trương vẫn chưa rời đấy được không? Sao tên này vẫn không biết xấu hổ như vậy…
Cô lén nhìn chú Trương, ông đã mỉm cười rời đi rồi, còn nhẹ nhàng đóng cửa phòng giúp họ.
Cố Đoàn Thuần cầm thìa lên, ra vẻ muốn đút cho cô.
Hoắc Thủy Nhi vội nhận lấy bát nói: “… Để tôi tự uống.”
Đến khi uống xong trà gừng, Hoắc Thủy Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cả người đã sống lại hơn nhiều.
Bình luận facebook