Editor: Camtusori
Ngu Phẩm Ngôn vừa bước vào tiểu viện nơi Thái tử ở lại, chỉ thấy Vu Văn Đào cùng một đám lão thần quỳ gối trước cửa phòng, dáng vẻ ai nấy tiều tụy, vẻ mặt đau thương. Ngoài kia rõ ràng lộ một vòng mặt trời chói chang, trong viện lại tràn ngập một cỗ hơi thở đau khổ lạnh ngắt.
Thái tử là con trai của Nguyên hậu, là con trai trưởng chính thống, tài đức vẹn toàn, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ là đế vương tiếp theo. Nhưng mà lần đầu tiên vị thái tử này ra ngoài ban sai lại nhiễm phải bệnh dịch. Nếu Thái tử chết bệnh, chỉ bằng sự sủng ái của Hoàng thượng dành cho hắn, nhất định phải khiến cho mọi người chôn cùng với hắn.
Cơn gió hạ nóng rực thổi qua, vài vị lão thần lại run lên nhè nhẹ, giống như lạnh vào trong xương. Nghe thấy tiếng bước chân, bọn họ quay đầu nhìn lại, đáy mắt đục ngầu nổ bùng ra tinh quang.
Vĩnh Nhạc Hầu! Làm sao họ có thể quên mất chuyện Vĩnh Nhạc Hầu đang tìm kiếm vị thần y chữa bệnh cho muội muội chứ! Thật sự là trời xanh phù hộ mà!
“Hầu gia, thần y......” Vu Văn Đào run rẩy đứng lên, còn chưa kịp nói xong, chỉ thấy thiếu niên có khuôn mặt rét lạnh đã dẫn một lão ông trực tiếp vào phòng, đóng chặt cửa ngăn cách khỏi ánh mắt đầy trông mong của mọi người.
Vì Thái tử không thể gặp gió, tất cả cửa sổ trong phòng đều được khóa, còn được giăng thêm một lớp màn che, khiến không khí trong phòng vô cùng mờ mịt tối tăm. Vừa đến gần giường, liền ngửi thấy một mùi hôi chua nồng đậm, người không bênh ngửi thấy, sợ là cũng bị hun cho bệnh đầy người.
Ngu Phẩm Ngôn lại giống như không có chút cảm giác khác lạ nào, bước qua nhìn kỹ.
Ngắn ngủn nửa tháng, Thái tử nhưng lại gầy chỉ còn lại một bộ xương, hai mắt vàng vọt nhắm chặt dính đầy vết cáu bẩn, phun ra hơi thở mang theo một cỗ hương vị gần như thối rữa. Nếu không phải Ngu Phẩm Ngôn mò đến bên gáy hắn nghe chút mạch đập suy yếu, còn tưởng rằng hắn đã đi rồi.
“Phác thần y, mời ông chẩn trị cho Thái tử.” Ngu Phẩm Ngôn xoay người thở dài, cúi đầu thật sâu với lão ông hạc phát hồng nhan* phía sau mình.
hạc phát hồng nhan* :tóc bạc mặt hồng hào, già nhưng vẫn tráng kiện
Lai Thuận sớm đã đoán được lão ông đó là thần y mà Hầu gia mời đến, thấy tình cảnh này vội vàng "bịch" một tiếng quỳ xuống, liên tục dập đầu cầu xin. Hắn là người thông minh , biết vị thần nhân tĩnh lặng này không chịu nổi uy hiếp, nếu dùng quyền thế cưỡng chế ông ta chuẩn trị cho Thái tử, không chừng cũng sẽ là cá chết lưới rách.
Lão ông lão thần mãi vuốt chòm râu, cười nói: “Ngu Phẩm Ngôn, ngươi cần phải suy nghĩ kĩ, ta chỉ đáp ứng sẽ chuẩn trị cho một người. Cứu Thái tử, ta chỉ có thể mặc kệ muội muội kia của ngươi!”
Đôi mắt Lai Thuận hàm chứa nước mắt nhìn về phía Hầu gia.
Ngu Phẩm Ngôn không hiện nét mặt, bàn tay trong áo lại nắm chặt thành quyền. Thái tử và Tương Nhi bên nào trọng bên nào khinh? Tính mạng của Thái tử bị đe dọa, đương nhiên hắn nên lựa chọn cứu Thái tử, nhưng chân của Tương Nhi cũng không thể chậm trễ......
Nhắm mắt lại, Ngu Phẩm Ngôn chắp tay nói: “Thỉnh Phác thần y chuẩn trị cho Thái tử.”
Lão ông trào phúng nở nụ cười: “Ta còn tưởng ngươi là người trọng tình trọng nghĩa, rốt cuộc cũng vì quyền thế mà bỏ qua người nhà. Như thế, ta liền chuẩn trị cho Thái tử.”
Ngu Phẩm Ngôn kéo kéo khóe môi, giọng nói lạnh như băng: “Phác thần y không cần châm ngòi gây xích mích. Nói lý lẽ, Thái tử là quân, ta là thần, thần tử trung quân là vì bổn phận, không thể nói là khuất phục quyền thế. Luận nghĩa, ta với Thái tử tình nghĩa thâm hậu, không kém gì người nhà, tính mạng ngài ấy đang bị đe dọa, tự nhiên ta nên lựa chọn cứu ngài ấy. Xá muội lúc này cũng không phải lo lắng về tính mạng, không có Phác thần y, ngày sau ta còn có thể tìm Vương thần y, Triệu thần y, không quá trọng yếu.”
Lão ông bị mấy câu của hắn chọc cho tức giận đến râu cũng nhổng lên, hừ lạnh nói: “Ngươi cứ già mồm đi! Chân của muội muội ngươi, trên đời này trừ ta ra cũng chỉ có Khổ Tuệ đại sư có thể trị. Khổ Tuệ đại sư mười năm trước đã vượt biển đi Xiêm La quốc, không biết sống chết, đến lúc đó ngươi tìm không thấy ông ta, đừng khóc lóc đến cầu xin ta!”
Nói tới đây, lão ông đắc ý cười rộ lên, xách hòm thuốc lên đến bắt mạch cho Thái tử,cao giọng quát: “Mở cửa sổ, mở cửa sổ! Không muốn Thái tử chết ngạt thì mau đi mở cửa sổ!”
Đại danh của Phác thần y, ngay cả Lai Thuận là người ở lâu trong thâm cung cũng đã nghe nhiều, vội vàng mở hết cửa sổ bốn phía, khiến cho ánh mặt trời chiếu thẳng vào. Mùi vị dị thường chậm rãi tản đi, tất cả mọi người đều cảm thấy mừng rỡ.
Phác thần y lấy ra một bộ châm cứu, khẽ vê vào các huyệt vị cốt lõi của Thái tử, lại lấy từ đầu ngón tay, lỗ tai , vành tai ra vài giọt máu đen. Mới vừa rồi còn hấp hối, lúc này Thái tử chợt ho nhẹ một tiếng, lập tức tỉnh lại.
Tầm mắt còn hơi mơ hồ, nhưng cũng không gây trở ngại việc hắn nhận ra khuôn mặt tuấn mĩ như điêu khắc của Ngu Phẩm Ngôn. Thái tử khẽ cười, chắc chắc nói: “Dịch Phong, ngươi lại cứu cô một mạng.”
(Dịch Phong: tên tự của Ngu Phẩm Ngôn)
Phác thần y không hài lòng , dùng vải lụa lau vết máu trên đầu ngón tay Thái tử, nhắc nhở nói: “Điện hạ, Vĩnh Nhạc Hầu cũng không biết y thuật.”
Thái tử mỉm cười, ôn thanh nói: “Đa tạ thần y cứu giúp.” Giống như nhớ tới việc gì, vẻ vui mừng trên mặt hắn tắt ngúm, thấp giọng kêu: “Cô nghĩ lúc này bệnh dịch có lẽ đã lan đến Lạc Dương rồi. Các ngươi mau nhanh chóng mua đồ ăn cùng dược thảo, triệu tập y giả lao tới Lạc Dương, để tránh tình hình bệnh dịch khuếch tán! Nhanh đi!”
Sau hôm Ngu Phẩm Ngôn rời đi, hắn liền bắt đầu sốt cao, lúc ấy chỉ nghĩ bản thân bị chút phong hàn, uống sơ vài thang thuốc, chờ đến lúc nhận ra mình bị bệnh dịch thì đã chậm, ngay sau đó hắn liền lâm sâu vào hôn mê, ý nghĩ cuối cùng trong đầu đó là nhanh chóng triệu tập y giả cứu trị nạn dân.
Chỉ tiếc đám người Vu Văn Đào không có thuật đọc tâm, Thái tử bệnh nặng, bọn họ cũng không hề tự hỏi hay lo nghĩ được chuyện khác, vậy mới chậm trễ gần nửa tháng. Cũng không biết tình hình bệnh dịch có lan tràn ở khu thiên tai hay không.
Ngu Phẩm Ngôn vừa chắp tay, tức khắc đi ra ngoài ban sai. Phác thần y thấy Thái tử yêu dân như con, nhân ái đạo nghĩa, mặc dù ngoài miệng không nói nhưng hạ châm lại càng ổn định.
Đám người Vu Văn Đào vẫn như cũ quỳ gối ngoài viện, nghe được khẩu lệnh của Thái tử, lúc này rơi lệ đầy mặt, khóc rống thất thanh. Thái tử đã bệnh thành như vậy, trong lòng vẫn nhớ tới khu dân chúng gặp thiên tai như cũ. Nhân nghĩa của ngài ấy không phải giả vờ, thật sự đã cắm rễ vào xương tủy. Đại Hán triều có một vị Thái tử tài đức vẹn toàn như vậy, quả thật may mắn!
Đám lão thần liền lập đầu ba cái, tinh thần đi ban sai lập tức được tăng lên gấp ba lần. Sau khi về kinh lập tức một năm một mười đem lời nói cùng việc làm của Thái tử viết vào tấu chương, trình lên để Hoàng thượng xem, không hề dùng một từ ngữ nào mang tính khuyếch đại nhưng cũng đủ khiến Hoàng thượng vừa lòng. Mà biểu hiện của Ngu Phẩm Ngôn cũng làm mắt ông sáng ngời, âm thầm quyết định bồi dưỡng vị tiểu Hầu gia chưa kịp nhược quán* này thành thần tử đắc lực bên cạnh Thái tử.
Nhược quán*: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán.
Đây là nói sau này, tạm thời không đề cập tới.
Phác thần y thi triển một bộ định hồn châm pháp, khó khăn lắm mới đem Thái tử đang ở cận kề ranh giớ cái chết trở về, lại cho Thái tử uống một đơn thuốc tác dụng mạnh. Thấy sắc mặt Thái tử nhanh chóng đỏ ửng, đôi mắt cũng trong trẻo rất nhiều mới thở phào một hơi, khoát tay trở về nhà ngủ.
Thái tử nằm dưỡng bệnh mười ngày, đến lúc này dù thế nào cũng không nằm được nữa, liền gặng hỏi Lai Thuận những chuyện đã xảy ra sau khi hắn hôn mê. Lai Thuận đáp lại từng câu, sau một lúc lâu do dự, cuối cùng thẳng thắn nói: “Điện hạ, ngài có thể tỉnh lại, ít nhiều cũng nhờ tiểu Hầu gia......” liền thuật lại đoạn đối thoại giữa Phác thần y cùng Vĩnh Nhạc Hầu.
Thái tử nghe xong vô cùng cảm động, quay đầu nhìn đỉnh lều, bùi ngùi thở dài: “Mạng này của cô, cũng là lấy hai chân của muội muội Dịch Phong ra đổi , cô thật sự hổ thẹn.”
Lai Thuận vội vàng trấn an: “Điện hạ không cần nghĩ nhiều, chỉ cần ngày sau lại tìm kiếm một vị danh y để tiếp tục chuẩn trị cho Ngu tiểu thư là được rồi.” Dứt lời, trong bụng âm thầm nghĩ: hai chân vị Ngu tiểu thư này đổi lấy tính mạng của Hầu gia cùng Thái tử, cũng thật là quý giá . Lúc này chậm trễ nàng, ngày sau nếu không thể có được vận may khỏi bệnh, chỉ cần có hai phần nhân tình này cũng đủ giúp nàng có một đời hưởng thụ.
Lại nói, Ngu Phẩm Ngôn sai người chọn mua một lượng lớn dược liệu, triệu tập rất nhiều y giả, sáng sớm hôm sau liền chuẩn bị đến khu thiên tai. Xe ngựa vừa ra trạm dịch, chỉ thấy một gã thị vệ đang dây dưa cùng một tiểu cô nương.
Bộ dáng tiểu cô nương vô cùng thanh tú đáng yêu, khóe môi nhếch lên, sườn má hiện lên hai lúm đồng tiền thật sâu, bên trong giống như đựng mật đường, làm người ta chỉ cảm thấy ngọt , không hề gợi ra nổi nửa điểm ác cảm. Cũng bởi vì diện mạo vô cùng hảo cảm này, thị vệ cũng không quá cứng rắn ngăn cản, ngược lại ôn tồn khuyên nàng rời đi.
“Thảo dược thật sự rất hữu dụng, uống xong ngày hôm sau liền khỏi bệnh. Các ngươi cứ tạm thời thử xem!” Tiểu cô nương giơ cao một bọc giấy thổi phồng lên.
Thị vệ kia thấy khuyên nàng cũng không đi, đành phải nhận lấy thảo dược, thầm nghĩ trong viện còn có rất nhiều người bị lây bệnh dịch, cầm cho bọn họ cũng giống như vậy. Về phần chỗ Thái tử, đánh chết bọn họ cũng không dám trình lên thứ gì lai lịch không rõ như cái này.
Tiểu cô nương tựa như phát hiện tâm tư của hắn, cười tủm tỉm nói: "Trình tự sắc nấu thuốc này vô cùng phức tạp, một động tác không tốt sẽ khiến dược hiệu hoàn toàn biến mất, ngươi dẫn ta vào đi, ta giúp các ngươi nấu thuốc.”
Thị vệ còn chưa kịp mở miệng, liền nghe phía sau truyền đến một giọng nói lạnh buốt đến xương: “Các ngươi canh gác kiểu đó sao? Tùy ý để người khả nghi tới gần trạm dịch, lại còn chịu thu nhận dược vật không rõ ràng. Nếu đây là một bao độc dược, ngươi có chết vạn lần cũng không đủ đền tội!”
Chân thị vệ kia mềm nhũn, lập tức quỳ sụp xuống dập đầu đối với tiểu Hầu gia đang bước nhanh đến. Vị này mặc dù mới mười sáu, nhưng đã là một người thủ đoạn độc ác, một chủ nhân ngay cả lục thân cũng không nhận, nếu nhỡ phạm tội trong tay ngài ấy thì chỉ có bốn chữ ‘Sống không bằng chết’. Vả lại lời nói của tiểu Hầu gia đều là những câu có lý, chữ tựa châu ngọc, khiến người khác không thể phản bác. Cũng chỉ vì bộ dạng tiểu cô nương này quá mức ngọt xinh đẹp, làm cho hắn không tự chủ được liền buông lỏng cảnh giác. Nếu nàng quả thật là thích khách do ai phái tới, vậy chẳng phải sẽ xảy ra chuyện lớn sao !
Càng nghĩ càng thấy sợ, thị vệ ném thanh kiếm xuống đất, liều mạng dập đầu.
Tiểu cô nương cũng vô cùng sợ hãi, nụ cười ngọt ngào trên mặt đều bị sợ hãi bất an thay thế, đôi mắt ướt sũng trợn to, đáng thương hề hề nhìn sắc mặt lạnh như băng của thiếu niên.
Thiếu niên lại đối với nàng như không thấy, sải bước nhảy lên tuấn mã trước cửa, thản nhiên mở miệng: “Bắt lại thẩm vấn, nếu có chút khả nghi liền đi bẩm báo cho Vu đại nhân, để cho hắn xử trí. Thái tử còn đang bị bệnh, tốt nhất đừng quấy nhiễu.” Lời còn chưa dứt, người đã đi xa.
Thị vệ liên tục đồng ý, thẳng đứng dậy, trên mặt còn đâu nửa điểm ấm áp, một tay nhấc lấy tiểu cô nương đang có ý định chạy, ném vào địa lao trạm dịch.
Tiểu cô nương la to, kịch liệt giãy dụa, cổ tay áo quay một đoạn, lộ ra một cái bớt hình đóa hoa lan trên cổ tay.
Chỉ giam hai canh giờ, cha mẹ tiểu cô nương liền đến cầu tới cửa. Vì thân thế trong sạch, lại vừa vặn là bạn cố tri với một vị quan viên đi theo. Người một nhà bỏ rơi bảy tám phần mười của cải trong nhà mới chuộc được tiểu cô nương ra, suốt đêm chạy về quê nhà Lĩnh Nam.
Trải qua chuyện này, vốn là nhà cự phú từ từ đi xuống dốc.
Ba ngày sau Thái tử lành bệnh, chẳng những không khởi hành về kinh, ngược lại lại trở về Lạc Dương, nơi có tình hình bệnh dịch nghiêm trọng, thề cùng dân chúng tiến lui. Đầu tháng tám, tình hình bệnh dịch hoàn toàn tiêu trừ, Lạc Dương lại khôi phục sự phồn hoa ngày xưa. Lúc đi, Thái tử được mấy vạn dân chúng xếp hai bên đường đưa tiễn, lệ nóng doanh tròng*. Dang tiếng nhân nghĩa của Thái tử truyền khắp thiên hạ, hoàng thất càng được dân chúng kính yêu.
lệ nóng doanh tròng* : nước mắt vui mừng
Hoàng đế vô cùng hài lòng với biểu hiện của Thái tử, cũng đối với các quan viên đi theo bốn phía ca ngợi, hơn nữa năm ấy tiểu Hầu gia Ngu Phẩm Ngôn mới mười sáu, càng được một câu đánh giá ‘Không thế chi tài’, từ đó Vĩnh Nhạc Hầu phủ cũng theo nước lên thì thuyền lên.
Bình luận facebook