Đại phu mang hòm thuốc trên lưng tiến vào, xem qua mạch, một lần nữa lại kê ra liều thuốc giảm đau.
Hai đại nha đầu không dám chậm trễ chút nào, tự mình sắc thuốc thật tốt, vô cùng cung kính bưng đến trước giường chủ tử, nhẹ nhàng thổi nguội muỗng thuốc, nhỏ giọng nén giận: “Tiểu thư, uống thuốc đi.”
Ngu Phẩm Ngôn lấy một cái gối mềm đặt ở phía sau lưng nàng, lại trải một cái khăn tay, cẩn thận che lên vạt áo của nàng.
Ngu Tương nghiêng đầu tránh sang một bên, nhíu mặt nhăn nhó.
Nha đầu ngẩn người, lại cầm thìa đưa qua trước mặt nàng.
Ngu Tương lắc đầu, không chịu đi vào khuôn khổ. Nha đầu kia có chút nóng nảy, hận không thể bấm giữ cằm nàng lại rồi rót thuốc vào, lại sợ tiểu Hầu gia đang ở một bên nhìn chằm chằm mình, không dám lộ ra một chút bất mãn nào.
“Tương Nhi đừng lộn xộn nữa, uống hết thuốc thì chân sẽ không đau nữa.” Ngu Phẩm Ngôn ngăn giữ cái đầu nhỏ cứ nhích tới nhích lui của nàng, có chút dở khóc dở cười.
“Ca ca đút muội mới uống.” Ngu Tương nâng tay cầm tay hắn, vô cùng đáng thương cầu xin.
Ngu Phẩm Ngôn cười đến bất đắc dĩ, nhận lấy bát, học theo bộ dáng của nha đầu thổi muỗng thuốc, đưa đến gần đôi môi tái nhợt kia.
Lần này tiểu cô nương không còn tránh né nữa, ngoan ngoãn uống hết thuốc, nhưng vẻ mặt lập tức vặn vẹo, có thể thấy được sự khổ cực. Nhưng mà khi hắn đút thêm muỗng khác, nàng lại từng ngụm từng ngụm uống như trước, vừa nuốt xuống, nước mắt lại bắt đầu chực trào ra ở khóe mắt, một bộ dáng đáng thương nói không nên lời, trong con ngươi tối đen lại chứa đầy kiên nghị.
Bị thương tới mức đó vẫn không hề oán không hận, càng không hề tuyệt vọng, chỉ là tính cách hơi có chút nóng nảy, hơi thích sai sử người khác mà thôi. Muội muội này kiên cường hơn trong tưởng của hắn rất nhiều.
Ánh mắt thiếu niên vốn trong trẻo nhưng lạnh lùng dần dần nhu hòa xuống, đút xong thuốc, lấy một viên mứt hoa quả trên đĩa nhét vào trong miệng muội muội, thấy mặt mũi nàng trong tức khắc đã giãn ra thoải mái, khóe môi hắn cũng nhịn không được nâng lên.
“Ca ca, chân muội không còn đau chút nào.” Ngu Tương nói với dáng vẻ vô cùng chuẩn xác.
Ý cười trong mắt Ngu Phẩm Ngôn càng đậm. Thuốc làm sao có tác dụng nhanh như vậy, rõ ràng tiểu nha đầu này đang an ủi hắn đây.
“Ca ca, về sau mỗi ngày đều đút thuốc cho muội được chứ? Huynh không đến, cũng chưa từng ngồi nói chuyện với muội.” Trên mặt Ngu Tương đang sáng rực bỗng ảm đạm xuống.
“Được.” Ngu Phẩm Ngôn vén vài sợi tóc rối trên trán nàng nhét ra sau tai, tâm tình vô cùng phức tạp. Từ nay về sau, trong Hầu phủ to lớn như vậy, Ngu Tương chỉ có thể dựa vào hắn mà thôi.
“Ngoéo tay.” Ngu Tương vươn ngón út, nhẹ nhàng quơ tay. Chẳng sợ không có quan hệ huyết thống, ngày còn dài, hoặc nhiều hoặc ít sẽ tích tụ được tình cảm với nhau. Ngu Phẩm Ngôn là người duy nhất trong Vĩnh Nhạc Hầu phủ có thể che chở của nàng, tự nhiên ở gần nhau sẽ tốt.
“Ngoéo tay.” Ngu Phẩm Ngôn cũng vươn ngón út ra.
Ngu Tương ôm lấy hắn không buông tay, một lát sau không chịu nổi mệt mỏi mới ngủ. Ngu Phẩm Ngôn lẳng lặng chờ, thấy nàng ngủ sâu mới thật cẩn thận rút đầu ngón tay ra, liền thấy nàng đột nhiên run lên, trong đôi mắt trợn tròn ấy tràn đầy hoảng sợ, thấy rõ bóng người trước giường mới nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Cuối cùng vẫn bị tai nạn ấy làm cho kinh sợ, để lại một bóng ma không thể xóa nhòa . Ngu Phẩm Ngôn vội vàng nghiêng người vỗ lưng người trong lòng, trong miệng nỉ non: “Đừng sợ đừng sợ, ca ca ở đây, không có việc gì , đều đã qua rồi.”
Ngu Tương khẽ hừ nhẹ, nghe thế mới chậm rãi nhắm mắt, bỗng nỗ lực mở mắt ra, nói: “Ca ca, giúp muội lấy đồ đạc trở về. Tỷ ấy rất xấu, cho dù có vứt đi cũng sẽ không cho tỷ ấy.” Không biết khi nào thì chính chủ trở về, có lẽ vài năm, có lẽ vài ngày, từ giờ trở đi Ngu Tương phải thu gom bạc, tính toán vì ngày sau. Những tài vật đưa cho Ngu Tư Vũ đều rất quý giá, hơn nữa mỗi tháng lại cho nàng ta năm lượng hai tiền tiêu vặt, liên tục tăng trong sáu năm, cộng lại cũng đã ba trăm sáu hai lượng rồi, cũng coi như là một khoản tiền lớn rồi.
Tuy rằng nàng không phải huyết mạch Hầu phủ, nhưng này vài thứ ấy lại không đủ để mua hai chân của nàng. Nàng có thể lấy sẽ lấy, trong lòng sẽ không có một gánh nặng nào.
Nhất thời Ngu Phẩm Ngôn không hiểu được, thấy nàng cứng rắn chống mí mắt chờ đợi câu trả lời của hắn, đành phải liên tục gật đầu, dỗ nàng ngủ say trở lại mới suy nghĩ kĩ, lắc đầu bật cười.
Nhẹ nhàng đi ra cửa phòng, hắn nhìn về phía hai đại nha đầu đứng ở hành lang, hỏi: “Ngày thường Ngu Tư Vũ lấy những thứ gì của Tương Nhi, các ngươi có nhớ rõ không?”
Hai người này cũng không phải đèn dầu cạn, toàn bộ tiền tiêu vặt hàng tháng đều ở trên người các nàng, không có một chút ý nghĩ nào là giữ thay cho ‘Ngu Tương’, coi trọng cái gì liền trực tiếp cầm đi, cho cả tư kho đều trống rỗng. Ở trong mắt các nàng, Ngu Tư Vũ chiếm tiện nghi của 'Ngu Tương' chẳng khác nào chiếm tiện nghi của các nàng, tiếc rằng 'Ngu Tương ' lại là đồ ngốc, hữu cầu tất ứng (xin gì được nấy), bà vú của Ngu Tư Vũ lại biết hết mọi chuyện, bắt được nhược điểm của các nàng liền đe dọa sẽ làm ầm ĩ cho lão thái thái biết. Các nàng chỉ có thể giả bộ hào phóng, kì thực trong lòng lại tức đến chết.
Ngu Tư Vũ lấy đi cái gì, các nàng làm sao quên được, vội vàng cùng nhau báo ra, đồng thời trong lòng cũng không an tâm, lại sợ tiểu Hầu gia kiểm tra tư khố của Ngu Tương.
Đơn giản, Ngu Phẩm Ngôn mặc kệ việc bên trong, sau khi viết danh sách liền sai người tiến đi đòi, còn mình thì trở về thư phòng. Tương Nhi vì hắn mà mất đi hai chân, nửa đời sau bị hủy, nhất định hắn sẽ dốc hết toàn lực bồi thường. Về phần Ngu Tư Vũ, nàng chỉ có thể lấy những gì nàng nên lấy, tốt nhất cũng đừng nên có tư tưởng gì quá xa vời. Mặc dù Ngu Tương chân chính lưu lạc bên ngoài không biết sống chết, cũng không tới lượt nàng ta đi lên làm tiểu thư dòng chính của Vĩnh Nhạc Hầu phủ.
Hôm qua Ngu Tư Vũ đã bị dọa sợ vô cùng, mặt trời lên cao còn mang vẻ bệnh tật nằm trên giường, trên trán còn đắp thêm một chiếc khăn ướt.
Một gã tiểu nha đầu bưng chậu nước rửa mặt tiến vào, nhẹ giọng gọi: “Đại tiểu thư, nên rời giường .”
Ngu Tư Vũ trở mình, không thèm để ý tới, lại nghe tiểu nha đầu để chậu nước xuống, lon ton chạy ra ngoài, giọng điệu kinh ngạc:“Phùng ma ma, sao hôm nay ngài lại đến đây?”
Phùng ma ma này không phải người bên ngoài, mà là bà vú của Ngu Phẩm Ngôn, tận tâm tận lực che chở Ngu Phẩm Ngôn lớn lên, ở Hầu phủ rất có thể diện. Ngu Tư Vũ dù ăn bệnh không dậy nổi vẫn phải nỗ lực đứng lên đón bà.
“Sắc mặt đại tiểu thư cực kém, người ngã bệnh sao? Sao không cho người đi tìm đại phu?” Phùng ma ma tươi cười hòa ái, giọng nói thân thiết.
Hốc mắt Ngu Tư Vũ dần dần phiếm hồng, cúi thấp đầu, thấp giọng nói: “Đại phu đều đến chỗ muội muội hết rồi, hôm qua ta có cho người tìm bốn năm lần rồi cũng không thấy đến, cũng không sao. Tự ta đắp chút khăn ướt cũng được, ngược lại bớt việc.”
Ý cười trên mặt Phùng ma ma trở thành nhạt, âm thầm lắc đầu. Tới hoàn cảnh này mà vẫn không quên tố cáo nhị tiểu thư, thật là ngu dốt. Tuy rằng nhị tiểu thư không phải huyết mạch của Hầu phủ, nhưng hiện nay vẫn chiếm tôn vị của tiểu thư dòng chính, tranh đấu với nàng lại chẳng khác nào có ý đồ lấy dòng thứ áp dòng chính, làm sao lão thái thái có thể dung tha được! Còn nữa, nhị tiểu thư cứu Hầu gia một mạng, trở thành một thân tàn tật, Hầu gia làm sao có thể bạc đãi nàng được chứ? Lúc này trở mặt với nhị tiểu thư thì có khác nào trở mặt với Hầu gia chứ, cũng không hiểu đại tiểu thư nghĩ kiểu gì .
Trong lòng nói thầm như vậy nhưng Phùng ma ma cũng không trả lời của nàng, nói thẳng vào vấn đề: “Đại tiểu thư, lần này lão nô phụng mệnh Hầu gia đến thu lại vài đồ vật thay nhị tiểu thư, mời ngươi giúp một tay.”
“Thu lại đồ vật?” Giọng nói suy yếu của Ngu Tư Vũ lập tức cất cao lên vài độ: "Còn muốn đòi cái gì sao?”
“Đó là những vật ngày xưa đại tiểu thư lấy từ chỗ nhị tiểu thư. Đây là danh sách, mời đại tiểu thư xem qua.” Phùng ma ma lấy từ trong tay áo một tờ giấy đưa qua.
Ngu Tư Vũ nhận lấy nhìn kỹ, khuôn mặt tú lệ lập tức có bộ dáng vặn vẹo khó coi, mở giọng chất vấn: “Tặng người ta đồ vật, còn có đạo lý muốn đòi về sao? Đây là nhị muội muội cố tình gây sự phải không, đại ca nhưng lại dung túng nàng sao?” Những đồ vật ấy một số thì đặt trong phòng, một số thì chuẩn bị cho hạ nhân, nhưng phần lớn đều bị nàng đem làm bạc viện trợ cho di nương, giờ kêu nàng trả lại như thế nào đây? Vạn lần không ngờ được, sau khi chân Ngu Tương bị tàn phế, tính tình cũng trở nên bất thường như thế, liên tiếp trị cho nàng khổ không nói nổi.
“Nhị tiểu thư vì Hầu gia mà phế đi hai chân, buông tha nửa đời sau, đừng nói nhị tiểu thư chỉ muốn lấy lại đồ vật của mình, cho dù có muốn sao trên trời, minh châu ngoài biển xa, Hầu gia cũng phải lấy hết cho nàng. Còn mong đại tiểu thư thông cảm cho nhị tiểu thư trọng thương nên nỗi lòng rối loạn mà đừng so đo với nàng. Hầu gia còn chờ lão nô trở về phục mệnh, đại tiểu thư nên gọi người đi lấy ra đây.” Phùng ma ma khom nhẹ người, thái độ nhìn như ôn hòa, thật ra vô cùng cứng rắn.
Ngu Phẩm Ngôn lên tiếng, làm sao Ngu Tư Vũ dám ngỗ nghịch, vơ vét gần nửa canh giờ mới chỉ thu thập được hai phần mười, còn lại tám phần mười - vô luận nói thế nào cũng không thể lấy ra nổi. Nàng chỉ là một tiểu thư khuê phòng, bản thân có tiền tiêu vặt hàng tháng, trong phủ lại cung cấp ăn mặc, hàng năm lại có thể tiêu hết bốn trăm hai, nếu nói không có chút mờ ám nào, đánh chết Phùng ma ma cũng không tin.
Chỉ nghĩ là nàng cầm đi viện trợ cho di nương của nàng, Phùng ma ma âm thầm ghi nhớ, sai người mang những thứ ít ỏi thu được đi, cũng kèm theo rất nhiều bảo bối quý giá của Hầu gia, gom lại cũng được vài rương, chậm rãi tiến vào phủ của nhị tiểu thư .
Đợi Phùng ma ma đi xa, Ngu Tư Vũ ngã ngồi trên giường ngẩn người, sau một lúc lâu mới hoàn hồn, nhìn chung quanh cả phòng trống rỗng, trong lòng nảy lên một trận khuất nhục. Vài thứ kia vốn là đồ vật của Hầu phủ, Ngu Tương chỉ là một kẻ dã loại, có tư cách gì mà lấy đi chứ?! Chính nàng mới là tiểu thư của hầu phủ cơ mà, một kẻ dã loại như Ngu Tương sao lại dám khi dễ nàng!
Thái thái hồ đồ, ca ca hồ đồ, nàng không tin lão tổ tông cũng hồ đồ như bọn họ, dung túng cho một kẻ dã loại tác oai tác quái ở Hầu phủ!
Nghĩ đến đây, Ngu Tư Vũ lập tức thay đổi xiêm y, mang đôi mắt hồng hồng ướt đẫm chạy nhanh về phía chính viện.
Chính viện, lão thái thái ngồi xếp bằng ở trên giường nhỏ, bên chân bày một quyển kinh thư, trong tay cầm một chuỗi phật châu, đang nhắm mắt dưỡng thần. Thị tì Mã ma ma rón rén tiến vào, ghé vào bên tai bà nói: “Lão thái thái, đại tiểu thư quỳ gối khóc ở bên ngoài, nói là muốn gặp ngài.”
“Quỳ khóc? Làm sao vậy?” Lão thái thái cũng không thèm mở mắt.
Mã ma ma kể lại chuyện nhị tiểu thư đi đòi lại đồ vật, lúc này lão thái thái mới trợn mắt, nói: “Ngu Tương sao lại dám làm như vậy, ta lặng lẽ nhìn nó nhiều năm, chỉ có hôm nay mới thấy con bé thật đúng là có phong phạm của một đích nữ......” Nói tới đây liền nhớ tới cháu gái ruột còn đang lưu lạc bên ngoài, bà trầm mặc .
Mã ma ma không dám quấy rầy, rất vâng lời đứng ở một bên chờ.
Một lát sau, lão thái thái xua tay: “Ta không muốn thấy nó, đi nói cho nó một câu, phá hủy Ngu Tương chính là phá hủy ‘Ngu Tương’, nếu nó dám rối loạn thứ bậc, làm hỏng thanh danh của Hầu phủ, tuy rằng ta ăn chay niệm phật nhiều năm, nhưng cũng sẽ ngoan quyết tâm tràng đấy!"
Mã ma ma khom người xin vâng, sau khi ra cửa nói lại cho Ngu Tư Vũ không thiếu một chữ.
Tâm trạng Ngu Tư Vũ hoảng hốt trở lại phòng mình, cân nhắc một lát lâu mới hiểu được ý tứ của lão tổ tông. Ngu Tương chân chính lưu lạc bên ngoài, sống chết không rõ. Nàng có thể trải qua cuộc sống bình an, cũng có thể phải làm nô tỳ, thậm chí có khả năng lưu lạc phong trần. Đem việc này giấu kín, sau này tìm ra người trở về còn có thể lặng lẽ giấu kín quá khứ của nàng, bảo toàn thanh danh của Hầu phủ. Nếu chính bản thân mình dám làm ấm ĩ lên, tiếp theo đó chính là hai Ngu Tương cũng sẽ bị hủy, cũng có khả năng bị người ngoài lấy làm nhược điểm đối phó với Hầu phủ. Đến lúc đó đừng nói lão tổ tông, tới đại ca cũng sẽ không tha cho mình! Cái gọi là ngoan quyết tâm tràng,có lẽ sẽ không đơn giản chỉ là bị đuổi về thôn trang.
Ngu Tư Vũ kinh ra một thân mồ hôi lạnh, đêm đó liền ngã bệnh, phải nghỉ ngơi nửa tháng mới tốt lên.
Bình luận facebook