• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây (3 Viewers)

  • Chương 135

Ngũ Y Y cất điện thoại di động, nói: “Không có ai cả, là một người bạn thôi.”
Trong phòng họp yên tĩnh, cùng với tất cả các đại biểu.
Cô Tại Viễn không dám nhúc nhích, chỉ dùng đôi mắt lén nhìn Hoắc Phi Đoạt phía bên kia.
Tất cả mọi người đang lắng nghe Lão đại của bọn họ ở trước mặt giới thiệu, bỗng nhiên có điện thoại đến.
Mồ hôi, mồ hôi điên cuồng a.
Nhiều đại biểu đang ngồi ở đây như vậy, Lão đại nói sẽ giải quyết hạng mục ngày hôm nay.
Lão đại thật không bình thường.
Ban đầu nói hôm nay là chủ nhật, sẽ không an bày bất kỳ công việc nào. Thật ra Tập đoàn của bọn họ hoạt động rất tốt, Lão đại không cần liều mình vào công việc, tiền đã đủ ấy đời tiêu xài.
Nghe nói Lão đại không đi làm, không biết tại sao hôm nay lại đến, không có báo trước, dọa đám người kia sợ suýt chút nữa đái ra quần.
Đến ngay đi, có cuộc họp mà không tham gia thì không được, nhưng mà lão đại vẫn cứ có vẻ đứng ngồi không yên.
Hiện tại thay đổi rồi, không chịu gọi điện báo.
Cố Tại Viễn lén nhìn Hoắc Phi Đoạt lần nữa, bắt gặp vẻ mặt của hắn đang cười.
Sau buổi hội nghị Hoắc Phi Đoạt lên tiếng nói: “Mọi người cực khổ rồi, sau khi hội nghị kết thúc sẽ sắp xếp dạ tiệc, thời gian dạ tiệc từ năm giờ đến bảy giờ rưỡi, mọi người hãy nhớ.”
“A?” Cố Tại Viễn không nhịn được lên tiếng.
Hoắc Phi Đoạt bất mãn liếc hắn một cái, kết thúc hội nghị.
Hoắc Phi Đoạt tiêu soái đi ra ngoài, Cố Tại Viễn theo sau lải nhải: “Tại sao? Tại sao lại sắp xếp thời gian dạ tiệc như vậy? Lão đại, anh nhìn một chút đi, nhà ai mà ăn cơm tối bắt đầu từ năm giờ đến bảy giờ rưỡi kết thúc? Không có bệnh chứ?
Hoắc Phi Đoạt dừng bước, nhìn Cố Tại Viễn, nói: “Buổi tối cậu chuẩn bị một chút tiền tiêu vặt.”
“Tiền tiêu vặt cái gì?”
Hoắc Phi Đoạt cười nhạt: “Không cần quá nhiều, mấy trăm nghìn là được rồi.”
“A? Lão đại, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh có thể trao đổi trước với tôi hay không, để cho tôi chuẩn bị một chút? Dù sao tôi cũng là một cố vấn, cũng có đầu óc, tôi có thể quyết định giúp anh mà. Ê ê….”
Một quả táo lớn có thể nhét vào miệng Cố Tại Viễn, Hoắc Phi Đoạt xoa xoa huyệt thái dương thở dài: “Không có chuyên gia nào có thể chữa hết tật xấu nói nhiều của cậu sao? Không được, phải trực tiếp cắt dây âm thanh thôi. Ầm ĩ chết.”
Vẻ mặt Cố Tại Viễn căm giận.
Hơn bảy giờ, chỗ ngồi trên quảng trường đại học đã chật cứng những người nổi tiếng, doanh nhân địa phương.
Ngũ Y Y đứng phía sau khán đài, từ khe hở màn sân khấu trước mặt mình nhìn xuống phía dưới, không nhịn được buồn bã nói: “Đều là gia đình, thật ấm áp.”
Tiêu Lạc đứng sau lưng Ngũ Y Y, nhìn xuống dưới đài, nghe được những lời buồn bã của Ngũ Y Y vừa nói: “Đứa nhỏ ở bên cạnh ba mẹ thật đáng yêu, họ cười thật hạnh phúc.”
Đáy lòng Tiêu Lạc khó chịu, một tay nhéo vai Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y theo cánh tay nhìn thấy Tiêu Lạc, cô buồn bã cười một tiếng: “Khi tôi còn bé lúc biểu diễn lễ hội Thiếu Nhi, cũng lén nhìn xuống dưới đài phụ huynh, đúng giờ mẹ tôi sẽ ngồi ở dưới xem, khi đó tôi từng oán trách tại sao ba ba không đến nhìn tôi biểu diễn. Ha ha, tôi quá buồn cười.”
“Y Y, nếu như em đồng ý, tôi sẵn sàng cho em ấm áp và hạnh phúc.”
Tiêu Lạc thâm tình vừa nói, vừa ôm chặt Ngũ Y Y.
Hàn Giang Đình từ bên kia chạy tới, gào khóc nói: “Cô gái, sao cậu còn không hóa trang, nhanh đi hóa trang a.”
Hàn Giang Đình túm Ngũ Y Y đem đi, còn quay đầu lại không vui trợn mắt nhìn Tiêu Lạc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom