Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 179
Ngũ Nhân Ai cùng Ngũ Nhân Tâm bị xe của Hoắc Phi Đoạt đưa về Ngũ gia trang.
Mới vừa về nhà, Ngũ Phong Tập giật mình.
"Nhân Ái, Nhân Tâm làm sao vậy?"
Khóe miệng Ngũ Nhân Tâm dính máu tươi, nhắm mắt lại, giống như con búp bê vải yếu ớt.
Ngũ Phong Tập há hốc miệng, bị dọa cho sợ đến nỗi hai tay đều run rẩy.
"Ba ba. . . . . .Ô ô . . . . "Ngũ Nhân Ái nhào vào trong ngực Ngũ Phong Tập, cả người đứng khóc run rẩy.
Cô ta lần đầu tiên tiếp xúc với người của xã hội đen, không nghĩ tới dọc đường này bị những người hung bạo kia chêu ghẹo, cho nên kinh khủng như vậy.
"Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan, đừng khóc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hả?"
Ngũ Phong Tập vuốt bả vai Ngũ Nhân Ái.
"Ba ba, là tại Y Y, đều do Y Y . . . . "
Một tên con trai còn trẻ tuổi đứng trong sân của Ngũ gia, ngạo mạn hắng giọng nói, "Lão đại của chúng tôi bảo chúng tôi chuyển lời với ông, hai cô con gái này của ông thật không có gia giáo, ngoài đường mà miệng phun đầy phân mắng chửi kêu loạn. Lão đại chúng tôi còn nói, chuyện hôm nay là hắn rút dao tương trợ, không có bất cứ quan hệ nào cùng Ngũ Y Y, nếu như ông tìm Ngũ Y Y gây rối, lão đại của chúng tôi lập tức hạ lệnh cho tất cả công ty của ông đều đóng cửa."
Giống như quan tòa hướng phạm nhân tuyên bố, cậu con trai kia nói xong nước miếng bay loạn, còn cau mày quay đầu hỏi một người khác, "Còn gì nữa không? Lão đại còn nói gì?"
"Không có. Lão đại nghe được mấy khuê nữ của ông ta mắng chửi người vô cùng tức giận, các người rất vinh hạnh, khuê nữ của ông là lão đại của chúng tôi tự mình ra tay đánh ngất xỉu. Không chết được, yên tâm đi. Lúc nãy có đánh mấy cái a."
Nói xong, mấy người to khỏe rối rít lên xe, kiêu căng phách lối lái đi.
Ngũ Phong Tập còn bị dọa cứng ngắc đứng trong sân.
Ngũ Nhân Ái lắc cánh tay Ngũ Phong Tập, tố cáo, "Ba ba, nên mắng Ngũ Y Y, nếu như không phải vì nó, Nhân Tâm sẽ không bị Hoắc Phi Đoạt đánh . . . . "
"Mày im miệng đi!" Ngũ Phong Tập đột nhiên bộc phát hét lớn, dọa Ngũ Nhân Ái sợ trợn to hai mắt, một chữ cũng không dám nói.
Ngũ Phong Tập dậm chân, "Im miệng đi! Đừng làm loạn gây thêm chuyện! Làm sao con cùng Nhân Tâm lại đắc tội Hoắc Phi Đoạt? Đây không phải là muốn cái mạng già của ta sao? Người kia không nói giỡn, hắn nói làm cho công ty ta đóng cửa, ngày mai ta sẽ phải đi trên đường cái xin cơm! Đồ không biết trời cao đất rộng! Sau này không cho gây thêm rắc rối cho ta! Nghe hiểu không?"
Ngũ Nhân Ái vô cùng ủy khuất, cắn môi, hồi lâu mời hừ giọng nói, "Nghe được."
Tiêu Mai dựa khung cửa thầm thì, "Đã nói Ngũ Y Y đó không phải là cái đèn cạn dầu . . . . "
Ngũ Phong Tập trợn mắt nhìn qua, "Nói cái gì đó!"
Tiêu Mai lập tức thu lại biểu cảm, chuyển đề tài, "Bộ dạng Nhân Tâm như vậy phải làm sao bây giờ?"
Ngũ Phong Tập vô cùng phiền náo, khoát khoát tay, "Người ta không phải đã nói rồi sao, không chết được! Gọi bác sĩ tới đây khám cho Nhâm Tâm một chút."
Âu Dương Phúc Hi ở một của hàng bách hóa chọn đồ, nhìn hết sức mê mẩn.
Hoắc Phi Đoạt ngồi ở nơi xa trên ghế dài, một tay chống cằm, trầm tư.
Mắt đẹp thật sâu, nhẹ nhàng mờ mịt, xinh đẹp không nói hết.
A Trung đứng bên cạnh, âm thầm cảm khái lão đại diện mạo tuấn mỹ như thế, ngay cả đàn ông cũng phải chặc lưỡi hít hà.
Huống chi là phụ nữ?
Dĩ nhiên, trong này, ngoại trừ nha đầu Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y cũng coi là phụ nữ sao?
Cô nàng ngốc nghếch xem lão đại của bọn họ như rau cải trắng!
"A Trung. . . . "
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên âm u lên tiếng.
"Có!"
A Trung cúi người đi tới, hết sức ân cần.
Hoắc Phi Đoạt nhíu nhíu mày rậm, kéo khóe miệng, "Vốn là không muốn ra mặt, nhưng là con gái người ta, nếu bị đuổi ra khói nhà, như vậy cô ấy tất phải ở nhà kẻ khác."
Mới vừa về nhà, Ngũ Phong Tập giật mình.
"Nhân Ái, Nhân Tâm làm sao vậy?"
Khóe miệng Ngũ Nhân Tâm dính máu tươi, nhắm mắt lại, giống như con búp bê vải yếu ớt.
Ngũ Phong Tập há hốc miệng, bị dọa cho sợ đến nỗi hai tay đều run rẩy.
"Ba ba. . . . . .Ô ô . . . . "Ngũ Nhân Ái nhào vào trong ngực Ngũ Phong Tập, cả người đứng khóc run rẩy.
Cô ta lần đầu tiên tiếp xúc với người của xã hội đen, không nghĩ tới dọc đường này bị những người hung bạo kia chêu ghẹo, cho nên kinh khủng như vậy.
"Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan, đừng khóc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hả?"
Ngũ Phong Tập vuốt bả vai Ngũ Nhân Ái.
"Ba ba, là tại Y Y, đều do Y Y . . . . "
Một tên con trai còn trẻ tuổi đứng trong sân của Ngũ gia, ngạo mạn hắng giọng nói, "Lão đại của chúng tôi bảo chúng tôi chuyển lời với ông, hai cô con gái này của ông thật không có gia giáo, ngoài đường mà miệng phun đầy phân mắng chửi kêu loạn. Lão đại chúng tôi còn nói, chuyện hôm nay là hắn rút dao tương trợ, không có bất cứ quan hệ nào cùng Ngũ Y Y, nếu như ông tìm Ngũ Y Y gây rối, lão đại của chúng tôi lập tức hạ lệnh cho tất cả công ty của ông đều đóng cửa."
Giống như quan tòa hướng phạm nhân tuyên bố, cậu con trai kia nói xong nước miếng bay loạn, còn cau mày quay đầu hỏi một người khác, "Còn gì nữa không? Lão đại còn nói gì?"
"Không có. Lão đại nghe được mấy khuê nữ của ông ta mắng chửi người vô cùng tức giận, các người rất vinh hạnh, khuê nữ của ông là lão đại của chúng tôi tự mình ra tay đánh ngất xỉu. Không chết được, yên tâm đi. Lúc nãy có đánh mấy cái a."
Nói xong, mấy người to khỏe rối rít lên xe, kiêu căng phách lối lái đi.
Ngũ Phong Tập còn bị dọa cứng ngắc đứng trong sân.
Ngũ Nhân Ái lắc cánh tay Ngũ Phong Tập, tố cáo, "Ba ba, nên mắng Ngũ Y Y, nếu như không phải vì nó, Nhân Tâm sẽ không bị Hoắc Phi Đoạt đánh . . . . "
"Mày im miệng đi!" Ngũ Phong Tập đột nhiên bộc phát hét lớn, dọa Ngũ Nhân Ái sợ trợn to hai mắt, một chữ cũng không dám nói.
Ngũ Phong Tập dậm chân, "Im miệng đi! Đừng làm loạn gây thêm chuyện! Làm sao con cùng Nhân Tâm lại đắc tội Hoắc Phi Đoạt? Đây không phải là muốn cái mạng già của ta sao? Người kia không nói giỡn, hắn nói làm cho công ty ta đóng cửa, ngày mai ta sẽ phải đi trên đường cái xin cơm! Đồ không biết trời cao đất rộng! Sau này không cho gây thêm rắc rối cho ta! Nghe hiểu không?"
Ngũ Nhân Ái vô cùng ủy khuất, cắn môi, hồi lâu mời hừ giọng nói, "Nghe được."
Tiêu Mai dựa khung cửa thầm thì, "Đã nói Ngũ Y Y đó không phải là cái đèn cạn dầu . . . . "
Ngũ Phong Tập trợn mắt nhìn qua, "Nói cái gì đó!"
Tiêu Mai lập tức thu lại biểu cảm, chuyển đề tài, "Bộ dạng Nhân Tâm như vậy phải làm sao bây giờ?"
Ngũ Phong Tập vô cùng phiền náo, khoát khoát tay, "Người ta không phải đã nói rồi sao, không chết được! Gọi bác sĩ tới đây khám cho Nhâm Tâm một chút."
Âu Dương Phúc Hi ở một của hàng bách hóa chọn đồ, nhìn hết sức mê mẩn.
Hoắc Phi Đoạt ngồi ở nơi xa trên ghế dài, một tay chống cằm, trầm tư.
Mắt đẹp thật sâu, nhẹ nhàng mờ mịt, xinh đẹp không nói hết.
A Trung đứng bên cạnh, âm thầm cảm khái lão đại diện mạo tuấn mỹ như thế, ngay cả đàn ông cũng phải chặc lưỡi hít hà.
Huống chi là phụ nữ?
Dĩ nhiên, trong này, ngoại trừ nha đầu Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y cũng coi là phụ nữ sao?
Cô nàng ngốc nghếch xem lão đại của bọn họ như rau cải trắng!
"A Trung. . . . "
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên âm u lên tiếng.
"Có!"
A Trung cúi người đi tới, hết sức ân cần.
Hoắc Phi Đoạt nhíu nhíu mày rậm, kéo khóe miệng, "Vốn là không muốn ra mặt, nhưng là con gái người ta, nếu bị đuổi ra khói nhà, như vậy cô ấy tất phải ở nhà kẻ khác."
Bình luận facebook