Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Hai người như bạn bè đùa giỡn giận dỗi.
Tiêu Lạc rung rung giày cho Ngũ Y Y, rồi rất tự nhiên ngồi xổm xuống, mạnh mẽ kéo chân trần của Ngũ Y Y, thật dịu dàng giúp cô mang giày.
Ngũ Y Y cúi đầu nhìn Tiêu Lạc, ánh mặt trời rơi trên tóc anh, làm cả người anh trở nên hư ảo không chân thực.
Trong phút chốc, Ngũ Y Y cảm thấy bối rối.
Có chút ấm áp, trong lòng hơi rung động.
Đột nhiên nghĩ đến, lúc cô còn nhỏ, ngồi trên ghế trước cửa, mẹ cũng quỳ bên cạnh chân cô, giúp cô mang giày giống như thế này.
Khi đó thật hạnh phúc, hai chân nhỏ bướng bỉnh đung đưa, cố ý không ẹ mang giày, mẹ luôn luôn không tức giận còn cười hiền lành, như bắt con cá nhỏ bắt lấy chân cô.
Trong lúc ngẩn ngơ, con ngươi Ngũ Y Y lóe lên ánh sáng mềm mại.
Tiêu Lạc nghiêng mặt, theo ánh sáng nhìn Ngũ Y Y.
Một cô gái xinh đẹp giống như trong đồng thoại đang ngọt ngào chăm chú nhìn anh.
Thình thịch thình thịch.......
Đột nhiên tim Tiêu Lạc đập dồn dập.
"Đây là đang làm gì!" Đột nhiên một tiếng nói giận dữ chen vào, Tiêu lạc và Ngũ Y Y đồng thời giật mình.
Sắc mặt Ngũ Nhân Ái cực kỳ khó coi, lần lượt nhìn hai người, tức giận hỏi, "Ngũ Y Y, Cô đang làm cái gì đây! Cô không có chân không có tay sao? Tại sao giày của mình lại muốn người khác mang cho? Mới tí tuổi đầu, thủ đoạn quyến rũ đàn ông thật là phong phú! Thật là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của chuột thật biết đào hang!"
Ngũ Y Y khẽ híp mắt, đứng lên, trừng mắt nhìn Ngũ Nhân Ái, "Cô vừa nói cái gì đó? Cô lặp lại lần nữa cho tôi nghe thử!"
Ngũ Y Y nắm chặt tay, chuẩn bị đánh cho Ngũ Nhân Ái một trận.
Ngũ Nhân Ái nhìn con ngươi Ngũ Y Y lóe lên ánh sáng hung ác, có phần sợ hãi, vẫn rướn cổ như cũ mạnh miệng nói, "Cô làm gì để người khác mang giày cho cô? Để cho khách nhìn thấy, không biết người khác sẽ nói gì! Còn nữa, Tiêu Lạc là bề trên của chúng ta, cô nên tôn trọng."
Tiêu lạc không mấy vui vẻ nhìn Ngũ Nhân Ái nói, "Nhân Ái, không nên nói như vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình là bề trên, chúng ta đều là người một nhà."
Ngũ Y Y đột nhiên quay đầu, hoài nghi nhìn chằm chằm Tiêu Lạc, "Bề trên? Anh là bề trên nào? Anh tới cùng là ai?"
Tiêu Lạc không trả lời, có chút khó xử ngoảnh mặt nhìn Ngũ Y Y cười cười.
Ngũ Nhân Ái nói, "Cô không biết, Tiêu Lạc là người nhà của chúng ta, lại là bề trên của chúng ta, hôm nay, chị Tiêu Lạc chính là mẹ mới của chúng ta, nói về thứ bậc, chúng ta nên gọi Tiêu Lạc một tiếng Cậu."
"Cậu? !" Ngũ Y Y kinh ngạc đánh giá Tiêu Lạc.
Thì ra người đàn ông ôn hòa như ngọc, thật ra là cậu?
Em trai của mẹ mới sao?
Ha..... Đây không phải là phim truyền hình chứ?
"Y Y, cô nghe tôi nói......" Tiêu Lạc muốn giải thích một chút với Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y cười lạnh một tiếng, vừa phất tay, vừa lạnh lùng nói, "Không cần nói gì cả, cậu!"
Chữ cậu bị Ngũ Y Y dùng sức nhấn mạnh.
Mày đẹp của Tiêu Lạc nhíu lại nhìn theo bóng lưng của Ngũ Y Y, Ngũ Nhân Ái yên lặng đi đến, khoác lên tay Tiêu Lạc, ngọt ngào nói, "Lạc, chúng ta đi thôi, nghi thức sẽ bắt đầu ngay lập tức."
Tiêu Lạc thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn bàn tay đang khoác lên tay của mình, gạt tay Ngũ Nhân Ái xuống, bước dài bỏ đi.
Ngũ Nhân Ái cắn môi đứng yên, oán hận giậm chân.
"Ngũ Y Y! Con tiện nhân dám tranh giành Tiêu Lạc của tao, tao nhất định phải xé xác đồ thối tha như mày!"
Tiêu Lạc rung rung giày cho Ngũ Y Y, rồi rất tự nhiên ngồi xổm xuống, mạnh mẽ kéo chân trần của Ngũ Y Y, thật dịu dàng giúp cô mang giày.
Ngũ Y Y cúi đầu nhìn Tiêu Lạc, ánh mặt trời rơi trên tóc anh, làm cả người anh trở nên hư ảo không chân thực.
Trong phút chốc, Ngũ Y Y cảm thấy bối rối.
Có chút ấm áp, trong lòng hơi rung động.
Đột nhiên nghĩ đến, lúc cô còn nhỏ, ngồi trên ghế trước cửa, mẹ cũng quỳ bên cạnh chân cô, giúp cô mang giày giống như thế này.
Khi đó thật hạnh phúc, hai chân nhỏ bướng bỉnh đung đưa, cố ý không ẹ mang giày, mẹ luôn luôn không tức giận còn cười hiền lành, như bắt con cá nhỏ bắt lấy chân cô.
Trong lúc ngẩn ngơ, con ngươi Ngũ Y Y lóe lên ánh sáng mềm mại.
Tiêu Lạc nghiêng mặt, theo ánh sáng nhìn Ngũ Y Y.
Một cô gái xinh đẹp giống như trong đồng thoại đang ngọt ngào chăm chú nhìn anh.
Thình thịch thình thịch.......
Đột nhiên tim Tiêu Lạc đập dồn dập.
"Đây là đang làm gì!" Đột nhiên một tiếng nói giận dữ chen vào, Tiêu lạc và Ngũ Y Y đồng thời giật mình.
Sắc mặt Ngũ Nhân Ái cực kỳ khó coi, lần lượt nhìn hai người, tức giận hỏi, "Ngũ Y Y, Cô đang làm cái gì đây! Cô không có chân không có tay sao? Tại sao giày của mình lại muốn người khác mang cho? Mới tí tuổi đầu, thủ đoạn quyến rũ đàn ông thật là phong phú! Thật là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của chuột thật biết đào hang!"
Ngũ Y Y khẽ híp mắt, đứng lên, trừng mắt nhìn Ngũ Nhân Ái, "Cô vừa nói cái gì đó? Cô lặp lại lần nữa cho tôi nghe thử!"
Ngũ Y Y nắm chặt tay, chuẩn bị đánh cho Ngũ Nhân Ái một trận.
Ngũ Nhân Ái nhìn con ngươi Ngũ Y Y lóe lên ánh sáng hung ác, có phần sợ hãi, vẫn rướn cổ như cũ mạnh miệng nói, "Cô làm gì để người khác mang giày cho cô? Để cho khách nhìn thấy, không biết người khác sẽ nói gì! Còn nữa, Tiêu Lạc là bề trên của chúng ta, cô nên tôn trọng."
Tiêu lạc không mấy vui vẻ nhìn Ngũ Nhân Ái nói, "Nhân Ái, không nên nói như vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình là bề trên, chúng ta đều là người một nhà."
Ngũ Y Y đột nhiên quay đầu, hoài nghi nhìn chằm chằm Tiêu Lạc, "Bề trên? Anh là bề trên nào? Anh tới cùng là ai?"
Tiêu Lạc không trả lời, có chút khó xử ngoảnh mặt nhìn Ngũ Y Y cười cười.
Ngũ Nhân Ái nói, "Cô không biết, Tiêu Lạc là người nhà của chúng ta, lại là bề trên của chúng ta, hôm nay, chị Tiêu Lạc chính là mẹ mới của chúng ta, nói về thứ bậc, chúng ta nên gọi Tiêu Lạc một tiếng Cậu."
"Cậu? !" Ngũ Y Y kinh ngạc đánh giá Tiêu Lạc.
Thì ra người đàn ông ôn hòa như ngọc, thật ra là cậu?
Em trai của mẹ mới sao?
Ha..... Đây không phải là phim truyền hình chứ?
"Y Y, cô nghe tôi nói......" Tiêu Lạc muốn giải thích một chút với Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y cười lạnh một tiếng, vừa phất tay, vừa lạnh lùng nói, "Không cần nói gì cả, cậu!"
Chữ cậu bị Ngũ Y Y dùng sức nhấn mạnh.
Mày đẹp của Tiêu Lạc nhíu lại nhìn theo bóng lưng của Ngũ Y Y, Ngũ Nhân Ái yên lặng đi đến, khoác lên tay Tiêu Lạc, ngọt ngào nói, "Lạc, chúng ta đi thôi, nghi thức sẽ bắt đầu ngay lập tức."
Tiêu Lạc thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn bàn tay đang khoác lên tay của mình, gạt tay Ngũ Nhân Ái xuống, bước dài bỏ đi.
Ngũ Nhân Ái cắn môi đứng yên, oán hận giậm chân.
"Ngũ Y Y! Con tiện nhân dám tranh giành Tiêu Lạc của tao, tao nhất định phải xé xác đồ thối tha như mày!"
Bình luận facebook