Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 632
"Lập tức chuẩn bị xe, đi bệnh viện!"
Hoắc Phi Đoạt gần như từ trong lồng ngực rống to một tiếng.
Anh không thể tin được mình thật sự có một người em gái, nhưng tại sao bây giờ cô ấy lại nằm ở trong bệnh viện.
"Vậy Ngũ tiểu thư?"
A Trung hơi do dự.
"Tôi nói đi bệnh viện!"
Hoắc Phi Đoạt nói Âu Dương Chấn Đình là người, ông ta sẽ không ra tay đối con tin, tuy rằng anh lo lắng cho Ngũ Y Y đến nổi trái tim muốn ngừng đập, nhưng mà bây giờ em gái từ lúc hai tuổi trở lên chưa từng gặp mặt đang gặp nguy hiểm, anh không thể không đi.
Y Y, em nhất định phải bình an.
Anh sẽ đi cứu em, chờ anh.
Lúc Hoắc Phi Đoạt đuổi tới bệnh viện, Thẩm Mặc Nhiên vẫn hôn mê chưa tỉnh lại.
Cố Tại Viễn nằm sấp bên cạnh giường bệnh, Hoắc Phi Đoạt nhìn thấy Thẩm Mặc Nhiên nằm trên giường đôi môi đóng mím chặt.
Mặt của cô hơi nho nhỏ, gầy gầy, nhìn có vẻ rất yếu ớt.
Hoắc Phi Đoạt cảm thấy bước chân bất động, như không dám đến gần cô, sợ cô bị quấy nhiễu.
Cố Tại Viễn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đích thân đến, anh ta ngạc nhiên mở to hai mắt.
A Trung nháy mắt với anh ra, Cố Tại Viễn cùng theo A Trung đi ra ngoài.
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường bệnh, cô bé này thật sự là em gái của anh sao?
Cô cùng bé gái trong bức ảnh giống nhau như đúc, cô vẫn có bộ dáng như lúc nhỏ.
Hoắc Phi Đoạt kiên quyết không muốn thừa nhận, nhưng lòng của anh rất mềm, hốc mắt anh dần dần đỏ lên.
Cố Tại Viễn đứng ngoài cửa dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn hai anh em trong phòng bệnh.
"Cậu nói đều là thật sao? Thế giới này có phải quá nhỏ không?"
Cố Tại Viễn xoa xoa trán, mấy ngày nay anh ta gặp quá nhiều chấn động lớn rồi, anh ta cũng không biết nên đối mặt như thế nào.
Bây giờ lại nói cho ta biết Thẩm Mặc Nhiên và Hoắc Phi đoạt là anh em ruột.
A Trung gật đầu nói: "Đúng vậy, thế giới này quá nhỏ."
Sau đó bước nhanh vào phòng bệnh, nói với Hoắc Phi Đoạt: "Lão đại, vừa rồi bác sĩ đến đây nói lập tức tiến hành truyền máu, nhóm máu của ngài đúng lúc hợp với nhóm máu của tiểu thư Thẩm."
Hoắc Phi Đoạt gật gật đầu, vừa rồi trước khi đến đây, anh cũng đã lấy máu.
Hoắc Phi Đoạt luôn là một người phân biệt nặng nhẹ, cho dù là tình huống nguy hiểm, anh cũng có thể phán đoán rõ ràng.
Rất nhanh, bác sĩ truyền máu của Hoắc Phi Đoạt vào người Thẩm Mặc Nhiên.
Nhưng rất lâu vẫn không thấy Thẩm Mặc Nhiên từ trong hôn mê tỉnh lại, tất cả mọi người rất lo lắng.
Lúc này Cố Tại Viễn đã biết tin Ngũ Y Y bị Âu Dương Chấn Đình bắt cóc.
Bình thường nếu anh ta nghe tin này, chắc chắn sẽ kích động xoắn tay áo lên muốn đi trừng trị những người kia thật thích đáng, nhưng bây giờ anh ta luôn một lòng nghĩ tới chỉ có một người, là Thẩm Mặc Nhiên.
Hoắc Phi Đoạt cũng không nói một chữ, anh chỉ canh giữ bên cạnh Thẩm Mặc Nhiên, hy vọng cô nhanh chóng tỉnh lại.
Giống như lúc nhỏ nắm tay anh, gọi anh anh.
Hoắc Phi Đoạt cầm búp bê vải đặt ở đầu giường của cô, tất cả trí nhớ xuất hiện trong đầu.
Trong lòng hận Âu Dương Chấn Đình, không có cách nào hình dung được.
... ...... .......
Cánh cửa sắt bị mở ra, Ngũ Y Y bị người khác dùng lực đẩy một cái, ngã ngồi trên mặt đất, sau đó cánh cửa sắt đóng lại.
"Ui da!"
Vừa rồi dưới đầu gối của cô bị đụng mạnh, đau đớn khiến cô phải hét lên một tiếng.
Một tiếng này lại dẫn đến một người gọi to: "Y Y? Là em sao? Y Y?"
Ngũ Y Y cảm thấy giọng nói này hơi quen tai, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra được người đó là ai.
Đột nhiên một bóng dáng xuất hiện từ trong bóng tối, mạnh mẽ ôm chặt Ngũ Y Y.
Hoắc Phi Đoạt gần như từ trong lồng ngực rống to một tiếng.
Anh không thể tin được mình thật sự có một người em gái, nhưng tại sao bây giờ cô ấy lại nằm ở trong bệnh viện.
"Vậy Ngũ tiểu thư?"
A Trung hơi do dự.
"Tôi nói đi bệnh viện!"
Hoắc Phi Đoạt nói Âu Dương Chấn Đình là người, ông ta sẽ không ra tay đối con tin, tuy rằng anh lo lắng cho Ngũ Y Y đến nổi trái tim muốn ngừng đập, nhưng mà bây giờ em gái từ lúc hai tuổi trở lên chưa từng gặp mặt đang gặp nguy hiểm, anh không thể không đi.
Y Y, em nhất định phải bình an.
Anh sẽ đi cứu em, chờ anh.
Lúc Hoắc Phi Đoạt đuổi tới bệnh viện, Thẩm Mặc Nhiên vẫn hôn mê chưa tỉnh lại.
Cố Tại Viễn nằm sấp bên cạnh giường bệnh, Hoắc Phi Đoạt nhìn thấy Thẩm Mặc Nhiên nằm trên giường đôi môi đóng mím chặt.
Mặt của cô hơi nho nhỏ, gầy gầy, nhìn có vẻ rất yếu ớt.
Hoắc Phi Đoạt cảm thấy bước chân bất động, như không dám đến gần cô, sợ cô bị quấy nhiễu.
Cố Tại Viễn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đích thân đến, anh ta ngạc nhiên mở to hai mắt.
A Trung nháy mắt với anh ra, Cố Tại Viễn cùng theo A Trung đi ra ngoài.
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường bệnh, cô bé này thật sự là em gái của anh sao?
Cô cùng bé gái trong bức ảnh giống nhau như đúc, cô vẫn có bộ dáng như lúc nhỏ.
Hoắc Phi Đoạt kiên quyết không muốn thừa nhận, nhưng lòng của anh rất mềm, hốc mắt anh dần dần đỏ lên.
Cố Tại Viễn đứng ngoài cửa dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn hai anh em trong phòng bệnh.
"Cậu nói đều là thật sao? Thế giới này có phải quá nhỏ không?"
Cố Tại Viễn xoa xoa trán, mấy ngày nay anh ta gặp quá nhiều chấn động lớn rồi, anh ta cũng không biết nên đối mặt như thế nào.
Bây giờ lại nói cho ta biết Thẩm Mặc Nhiên và Hoắc Phi đoạt là anh em ruột.
A Trung gật đầu nói: "Đúng vậy, thế giới này quá nhỏ."
Sau đó bước nhanh vào phòng bệnh, nói với Hoắc Phi Đoạt: "Lão đại, vừa rồi bác sĩ đến đây nói lập tức tiến hành truyền máu, nhóm máu của ngài đúng lúc hợp với nhóm máu của tiểu thư Thẩm."
Hoắc Phi Đoạt gật gật đầu, vừa rồi trước khi đến đây, anh cũng đã lấy máu.
Hoắc Phi Đoạt luôn là một người phân biệt nặng nhẹ, cho dù là tình huống nguy hiểm, anh cũng có thể phán đoán rõ ràng.
Rất nhanh, bác sĩ truyền máu của Hoắc Phi Đoạt vào người Thẩm Mặc Nhiên.
Nhưng rất lâu vẫn không thấy Thẩm Mặc Nhiên từ trong hôn mê tỉnh lại, tất cả mọi người rất lo lắng.
Lúc này Cố Tại Viễn đã biết tin Ngũ Y Y bị Âu Dương Chấn Đình bắt cóc.
Bình thường nếu anh ta nghe tin này, chắc chắn sẽ kích động xoắn tay áo lên muốn đi trừng trị những người kia thật thích đáng, nhưng bây giờ anh ta luôn một lòng nghĩ tới chỉ có một người, là Thẩm Mặc Nhiên.
Hoắc Phi Đoạt cũng không nói một chữ, anh chỉ canh giữ bên cạnh Thẩm Mặc Nhiên, hy vọng cô nhanh chóng tỉnh lại.
Giống như lúc nhỏ nắm tay anh, gọi anh anh.
Hoắc Phi Đoạt cầm búp bê vải đặt ở đầu giường của cô, tất cả trí nhớ xuất hiện trong đầu.
Trong lòng hận Âu Dương Chấn Đình, không có cách nào hình dung được.
... ...... .......
Cánh cửa sắt bị mở ra, Ngũ Y Y bị người khác dùng lực đẩy một cái, ngã ngồi trên mặt đất, sau đó cánh cửa sắt đóng lại.
"Ui da!"
Vừa rồi dưới đầu gối của cô bị đụng mạnh, đau đớn khiến cô phải hét lên một tiếng.
Một tiếng này lại dẫn đến một người gọi to: "Y Y? Là em sao? Y Y?"
Ngũ Y Y cảm thấy giọng nói này hơi quen tai, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra được người đó là ai.
Đột nhiên một bóng dáng xuất hiện từ trong bóng tối, mạnh mẽ ôm chặt Ngũ Y Y.
Bình luận facebook