Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Tối hôm đó, tại quán bar thành phố, Lâm Uyển Bạch được yêu cầu vào rót rượu riêng cho phòng VIP ở tầng ba. Cô cẩn thận bưng rượu đi vào trong, nhưng trong phòng lại có điều khiến cô vô cùng bất ngờ, không phải là sự xuất hiện của Hoắc Trường Uyên mà là hôm nay hắn chỉ đi có một mình.
Hoắc Trường Uyên đang gác tay ra sau gáy nhắm hờ mắt một cách thoải mái, khi thấy cô vào cũng không thay đổi cử chỉ là mấy: "Rót đi."
Lâm Uyển Bạch thở dài, hết va phải Lâm Dao Dao lại gặp Hoắc Trường Uyên. Mà nhìn mặt hắn, cô lại nhớ đến một mớ bòng bong mình mắc phải, chỉ nghĩ đến thôi tâm trạng đã không vui chút nào.
"Rầm" - Lâm Uyển Bạch mạnh tay đặt khay đựng rượu xuống bàn như dằn mặt, nhìn đối phương bằng nửa con mắt: "Không thích rót. Anh muốn uống thì tự dùng tay mà rót."
Hoắc Trường Uyên lạnh lùng nhìn cô: "Rót rượu không phải nghề của cô à?"
"Đúng là nghề của tôi, nhưng không thích phục vụ cho loại người như anh."
Hoắc Trường Uyên nhếch mép, cảm thấy vô cũng thú vị với sự bướng bỉnh của cô gái này. Hắn gật gật đầu: "Được, vậy cứ để bổn thiếu gia tự rót. Có điều sau khi tôi rót xong thì cô cũng sẽ chấm dứt việc được rót rượu cho khách vĩnh viễn..." - Vừa nói, tay hắn vừa cầm lên chai rượu vang đỏ chuẩn bị rót vào ly.
Lâm Uyển Bạch nghe thấy lời hăm dọa này thì biết sợ rồi. Làm một lúc ba bốn công việc còn không đủ trả viện phí, nghỉ làm ở đây thì đến cơm hai bữa cũng sẽ không đủ no. Cô hoảng hốt chặn tay hắn lại, cười một nụ cười vô cùng đại trà: "Hoắc thiếu gia, để tôi rót."
Hoắc Trường Uyên nghe xong liền thấy buồn cười vô cùng, đúng là một con nghiện tiền bạc mà. Hắn thuận theo ý Lâm Uyển Bạch đặt ly rượu xuống bàn, sau đó cô liền ngoan ngoãn rót rượu thật chuyên nghiệp, còn không ngừng nở nụ cười đại trà với khách hàng. Những hành động này của cô đúng là khiến Hoắc Trường Uyên thấy tức cười chết được.
Hắn cầm ly rượu đã được rót sẵn lên, chỉ uống một ngụm đã bắt cô phải rót tiếp, sau đó lại muốn đổi loại, không thích uống nữa khiến cô loay hoay mở nắp rượu liên tục, chưa đầy một tiếng đã hơn mười chai. Vừa làm, Lâm Uyển Bạch vừa niệm thần chú không được đấm vào mặt khách, nhất là loại khách vừa nhiều tiền vừa hách dịch như Hoắc Trường Uyên.
Trêu đùa cô một lúc, Hoắc Trường Uyên mới bày tỏ lý do chính khiến hắn một mình đến đây như thế này:
"Em, nghĩ thế nào nếu tôi bao nuôi em?"
Lâm Uyển Bạch nghe xong suýt làm rớt mấy chiếc ly đang cầm trong tay. Cô tròn mắt hỏi hắn lại lần nữa: "Anh vừa nói gì?"
Hoắc Trường Uyên thở dài: "Tôi nói là, muốn bao nuôi em."
"..."
"Tôi đã cho người điều tra hết lý lịch của em từ đầu đến chân, biết rõ hoàn cảnh của em cũng không mấy gì gọi là tốt. Bây giờ một mình em còn phải nuôi bà ngoại bị suy tim trong bệnh viện, với mức lương hiện tại, chắc chắn em không thể gồng gánh được lâu."
Lâm Uyển Bạch hạ giọng: "Vậy thì sao?"
Hoắc Trường Uyên thẳng thắn: "Chỉ cần em trở thành người phụ nữ làm ấm giường của tôi, khiến tôi giải tỏa nhu cầu thì mỗi tháng em đều sẽ được cấp cho vài trăm ngàn tệ, thậm chí hơn nếu em muốn. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo lời tôi. Như vậy em có thể nghỉ làm ở những chỗ thế này, không cần sống vất vả, bà cũng em cũng không phải lo về chuyện viện phí nữa."
Lâm Uyển Bạch nghe xong không những không cảm thấy cảm phục tấm lòng "rộng lượng" của Hoắc Trường Uyên mà lại còn thấy khinh miệt hắn hơn bao giờ hết. Tại sao trên đời này là có loại đàn ông xem phụ nữ là một món đồ rẻ mạt như vậy chứ? Cứ có tiền là có thể thỏa sức mua bán, sai khiến, bao nuôi hay sao?
Từ nhỏ đến lớn loại người cô thấy kinh tởm nhất chính là thể loại người này, còn đê tiện hơn bọn người nhà họ Lâm nữa. Cô đây dù có nghèo đến mức ra đường xin ăn cũng không bao giờ đồng ý làm công việc người không ra người, đồ vật không ra đồ vật đó được. Bao nuôi ư? Lo từ đầu đến chân ư? Rồi đến khi hắn tìm được một thú vui mới, nhất định sẽ đá cô ra một xó thôi. Loại người này cô đã gặp quá nhiều tại quán bar rồi, hôm nay ôm eo cô này, mai bồng trên tay cô khác,... Ôi trời ơi, loại đàn ông thối nát!
"Tôi không đồng ý!" - Lâm Uyển Bạch nói bằng giọng nghiêm nghị.
Hoắc Trường Uyên nghe xong có chút bất ngờ. Đây là lần đầu tiên hắn muốn bao nuôi một ai đó, nhưng tại sao trên đời này lại có loại phụ nữ không biết tốt xấu đến mức như vậy chứ?
"Em nói cái gì? Vẫn chưa nghe rõ những lợi ích tôi đề cập ư?"
Lâm Uyển Bạch tỏ vẻ khinh miệt: "Thưa Hoắc thiếu gia, từng câu từng chữ của anh tôi đều đã để lọt tai, nhưng thật sự không thể đọng lại một chữ dơ bẩn nào. Tôi nói cho anh biết, phụ nữ không phải món hàng hay con vật, thích sai khiến là sai khiến, nuôi là nuôi, bỏ là bỏ. Mong anh chỉnh đốn lại hành vi của mình và đừng bao giờ tìm đến tôi nữa."
Nói xong, cô lập tức cầm khay rượu lên rồi bỏ đi một mạch. Hoắc Trường Uyên ngồi trong phòng vò vò tóc, hắn có nói gì sai sao? Thậm chí theo lời Tần Tư Niên, quyền lợi hắn cho cô còn tốt hơn nhiều so với những gã đàn ông khác nữa kìa. Hắn thật sự không hiểu nổi thái độ của cô. Chỉ là bản thân hắn thấy cô thú vị, muốn cô là của hắn thì có gì là sai sao?
Hoắc Trường Uyên đang gác tay ra sau gáy nhắm hờ mắt một cách thoải mái, khi thấy cô vào cũng không thay đổi cử chỉ là mấy: "Rót đi."
Lâm Uyển Bạch thở dài, hết va phải Lâm Dao Dao lại gặp Hoắc Trường Uyên. Mà nhìn mặt hắn, cô lại nhớ đến một mớ bòng bong mình mắc phải, chỉ nghĩ đến thôi tâm trạng đã không vui chút nào.
"Rầm" - Lâm Uyển Bạch mạnh tay đặt khay đựng rượu xuống bàn như dằn mặt, nhìn đối phương bằng nửa con mắt: "Không thích rót. Anh muốn uống thì tự dùng tay mà rót."
Hoắc Trường Uyên lạnh lùng nhìn cô: "Rót rượu không phải nghề của cô à?"
"Đúng là nghề của tôi, nhưng không thích phục vụ cho loại người như anh."
Hoắc Trường Uyên nhếch mép, cảm thấy vô cũng thú vị với sự bướng bỉnh của cô gái này. Hắn gật gật đầu: "Được, vậy cứ để bổn thiếu gia tự rót. Có điều sau khi tôi rót xong thì cô cũng sẽ chấm dứt việc được rót rượu cho khách vĩnh viễn..." - Vừa nói, tay hắn vừa cầm lên chai rượu vang đỏ chuẩn bị rót vào ly.
Lâm Uyển Bạch nghe thấy lời hăm dọa này thì biết sợ rồi. Làm một lúc ba bốn công việc còn không đủ trả viện phí, nghỉ làm ở đây thì đến cơm hai bữa cũng sẽ không đủ no. Cô hoảng hốt chặn tay hắn lại, cười một nụ cười vô cùng đại trà: "Hoắc thiếu gia, để tôi rót."
Hoắc Trường Uyên nghe xong liền thấy buồn cười vô cùng, đúng là một con nghiện tiền bạc mà. Hắn thuận theo ý Lâm Uyển Bạch đặt ly rượu xuống bàn, sau đó cô liền ngoan ngoãn rót rượu thật chuyên nghiệp, còn không ngừng nở nụ cười đại trà với khách hàng. Những hành động này của cô đúng là khiến Hoắc Trường Uyên thấy tức cười chết được.
Hắn cầm ly rượu đã được rót sẵn lên, chỉ uống một ngụm đã bắt cô phải rót tiếp, sau đó lại muốn đổi loại, không thích uống nữa khiến cô loay hoay mở nắp rượu liên tục, chưa đầy một tiếng đã hơn mười chai. Vừa làm, Lâm Uyển Bạch vừa niệm thần chú không được đấm vào mặt khách, nhất là loại khách vừa nhiều tiền vừa hách dịch như Hoắc Trường Uyên.
Trêu đùa cô một lúc, Hoắc Trường Uyên mới bày tỏ lý do chính khiến hắn một mình đến đây như thế này:
"Em, nghĩ thế nào nếu tôi bao nuôi em?"
Lâm Uyển Bạch nghe xong suýt làm rớt mấy chiếc ly đang cầm trong tay. Cô tròn mắt hỏi hắn lại lần nữa: "Anh vừa nói gì?"
Hoắc Trường Uyên thở dài: "Tôi nói là, muốn bao nuôi em."
"..."
"Tôi đã cho người điều tra hết lý lịch của em từ đầu đến chân, biết rõ hoàn cảnh của em cũng không mấy gì gọi là tốt. Bây giờ một mình em còn phải nuôi bà ngoại bị suy tim trong bệnh viện, với mức lương hiện tại, chắc chắn em không thể gồng gánh được lâu."
Lâm Uyển Bạch hạ giọng: "Vậy thì sao?"
Hoắc Trường Uyên thẳng thắn: "Chỉ cần em trở thành người phụ nữ làm ấm giường của tôi, khiến tôi giải tỏa nhu cầu thì mỗi tháng em đều sẽ được cấp cho vài trăm ngàn tệ, thậm chí hơn nếu em muốn. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo lời tôi. Như vậy em có thể nghỉ làm ở những chỗ thế này, không cần sống vất vả, bà cũng em cũng không phải lo về chuyện viện phí nữa."
Lâm Uyển Bạch nghe xong không những không cảm thấy cảm phục tấm lòng "rộng lượng" của Hoắc Trường Uyên mà lại còn thấy khinh miệt hắn hơn bao giờ hết. Tại sao trên đời này là có loại đàn ông xem phụ nữ là một món đồ rẻ mạt như vậy chứ? Cứ có tiền là có thể thỏa sức mua bán, sai khiến, bao nuôi hay sao?
Từ nhỏ đến lớn loại người cô thấy kinh tởm nhất chính là thể loại người này, còn đê tiện hơn bọn người nhà họ Lâm nữa. Cô đây dù có nghèo đến mức ra đường xin ăn cũng không bao giờ đồng ý làm công việc người không ra người, đồ vật không ra đồ vật đó được. Bao nuôi ư? Lo từ đầu đến chân ư? Rồi đến khi hắn tìm được một thú vui mới, nhất định sẽ đá cô ra một xó thôi. Loại người này cô đã gặp quá nhiều tại quán bar rồi, hôm nay ôm eo cô này, mai bồng trên tay cô khác,... Ôi trời ơi, loại đàn ông thối nát!
"Tôi không đồng ý!" - Lâm Uyển Bạch nói bằng giọng nghiêm nghị.
Hoắc Trường Uyên nghe xong có chút bất ngờ. Đây là lần đầu tiên hắn muốn bao nuôi một ai đó, nhưng tại sao trên đời này lại có loại phụ nữ không biết tốt xấu đến mức như vậy chứ?
"Em nói cái gì? Vẫn chưa nghe rõ những lợi ích tôi đề cập ư?"
Lâm Uyển Bạch tỏ vẻ khinh miệt: "Thưa Hoắc thiếu gia, từng câu từng chữ của anh tôi đều đã để lọt tai, nhưng thật sự không thể đọng lại một chữ dơ bẩn nào. Tôi nói cho anh biết, phụ nữ không phải món hàng hay con vật, thích sai khiến là sai khiến, nuôi là nuôi, bỏ là bỏ. Mong anh chỉnh đốn lại hành vi của mình và đừng bao giờ tìm đến tôi nữa."
Nói xong, cô lập tức cầm khay rượu lên rồi bỏ đi một mạch. Hoắc Trường Uyên ngồi trong phòng vò vò tóc, hắn có nói gì sai sao? Thậm chí theo lời Tần Tư Niên, quyền lợi hắn cho cô còn tốt hơn nhiều so với những gã đàn ông khác nữa kìa. Hắn thật sự không hiểu nổi thái độ của cô. Chỉ là bản thân hắn thấy cô thú vị, muốn cô là của hắn thì có gì là sai sao?
Bình luận facebook