Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Một Đời An Ca - Chương 9
Sau khi làm thủ tục nhập học, kế đó chính là huấn luyện quân sự.
Khóa huấn luyện quân sự này, có một cảnh tượng nổi bật chính là, có không ít đàn chị vây quanh bên ngoài sân thể dục. Nhất là ngày đầu tiên.
Bài đăng trên diễn đàn trường kia, đã gây ồn ào không nhỏ, đừng nói là khoa sư phạm, ngay cả khoa công nghệ sinh học, đâu dễ xuất hiện một anh chàng đẹp trai đến vậy.
Quan trọng là, Tần Mặc Bắc phơi nắng cũng không bị đen, giữa một bầy đực rựa mặt mũi đen thui, lại càng nổi bật vẻ đẹp bạch mã hoàng tử của anh.
Từ lúc nhập học đến bây giờ, Triệu An Ca còn chưa kịp trò chuyện với Tần Mặc Bắc, luôn bận rộn để làm quen với hoàn cảnh mới.
Tiết huấn luyện quân sự buổi sáng kết thúc, Triệu An Ca liền chạy tới chỗ khoa sư phạm.
Lúc này cô mới nhìn rõ mấy cô nàng đang bu đông ở đằng kí, đồ mê trai, nhất là cái đứa õng ẹo chống cây dù in hoa nhỏ đứng ở hàng đầu, váy ngắn cũn cỡn, xoay người một cái là lộ mông liền.
Cây dù in hoa nhỏ cầm chai nước, thấy Tần Mặc Bắc liền chạy lại.
Triệu An Ca mặc đồng phục huấn luyện quân sự của quân đội, đi sau lưng cây dù in hoa nhỏ, cô muốn nhìn xem cô ta muốn làm cái gì.
Tần Mặc Bắc bước tới, quay đầu nhìn thấy Triệu An Ca, cười với cô.
Cây dù in hoa nhỏ bước tới, mỉm cười với anh, “Anh còn đẹp trai hơn trong ảnh nữa, lúc cười còn đẹp hơn nữa.”
Tần Mặc Bắc cười cười, không nói gì.
Cây dù in hoa nhỏ vuốt vuốt tóc, “Anh đẹp trai, cho số điện thoại nhé.”
Cách đó nửa mét, Triệu An Ca cũng có ngửi mùi lẳng lơ của cô ta, giống như hồ ly tinh.
Tần Mặc Bắc giơ tay lên chỉ vào Triệu An Ca ở phía sau, nói, “Cô ấy có, cô hỏi đi.”
Cây dù in hoa nhỏ quay đầu lại, lúc này mới phát hiện có người phía sau mình, lại còn một cô nàng rất đẹp.
Có thể làm cho hoa hậu giảng đường kiêu ngạo phải thừa nhận là xinh đẹp, đại học Kỹ Thuật này không có mấy người.
Cho dù là cô ả thừa nhận ở trong lòng.
Hoa hậu giảng đường cười cười với Triệu An Ca, “Cậu có thể cho tôi số điện thoại của anh ấy được không?”
Triệu An Ca ưỡn ngực nói, “Không thể.” Nói xong đi về phía Tần Mặc Bắc.
Toàn bộ người đứng xung quanh đều thấy, hoa hậu giảng đường Trương Lệ Dĩnh cũng chỉ có thế hơn được ai đâu, vẻ mặt cô ta có chút xấu hổ, nhưng nhanh chóng cười tươi để qua chuyện.
Tần Mặc Bắc nói với Triệu An Ca, “Đi thôi, nhà ăn nhé.” Sau đó quay lại đằng sau hô lên, “Triệu Bân, nhanh đi.”
Triệu An Ca quay lại nhìn, đúng là Triệu Bân, bạn học cùng lớp với Tần Mặc Bắc.
Cô vẫy tay với Triệu Bân, “Chào thầy Triệu.”
Triệu Bân chạy tới, quàng vai bá cổ với Tần Mặc Bắc nói, “Bồ Câu Lớn à, đi thôi, ba chúng ta chưa ăn cơm chung bao giờ đâu.”
Triệu An Ca liếc mắt nhìn Trương Lệ Dĩnh, cười cười nói, “Đi, đi nhà ăn số 1 đi, cá nướng của nhà ăn số 1 không tệ, cực cưng lớn của tôi thích ăn cá nhất đó.”
Sắc mặt của Trương Lệ Dĩnh không tốt lắm, cô ta kéo Triệu Bân qua một bên, hói, “Quan hệ của các cậu là gì vậy?”
Triệu Bân đáp, “Bạn học cấp ba, sao vậy?”
Trương Lệ Dĩnh quay đầu liếc mắt nhìn Triệu An Ca một cái, trên mặt cười châm biếm, thì ra cũng chỉ là bạn học cấp ba thôi, chảnh cún cái cục kít gì.
Triệu An Ca vừa nhìn ánh mắt của cô ta là biết, không phải dạng tốt lành gì.
Tần Mặc Bắc liếc nhìn Triệu Bân, “Đi thôi, nhà ăn số 1 có bò viên cũng ngon.”
Triệu An Ca thích ăn bò viên.
Ba người cùng nhau đi đến nhà ăn, Triệu An Ca đi ở giữa, cô nhấc chân lên đá Triệu Bân một cước.
Triệu Bân gào lên hai tiếng, vòng qua trốn sau lưng Tần Mặc Bắc, “Tôi có làm cái đâu, sao cậu lại đá tôi hả, tôi nói cho cậu biết nhé Bồ Câu Lớn, cậu mà còn như vậy nữa, không phải ai cũng dễ nói chuyện như tôi đâu.”
Tần Mặc Bắc khẽ cười, không nói chuyện.
Triệu An Ca nói, “Người gì đâu mà vừa gặp liền xin số điện thoại, cậu phải quan tâm đến Tần Mặc Bắc chứ, coi chừng gặp người lừa đảo qua điện thoại rồi sao.”
Triệu Bân tựa đầu lên vai Tần Mặc Bắc cười khặc khặc.
Tần Mặc Bắc đẩy cậu ta ra, vỗ vỗ bả vai, nghiêng mặt qua nhìn Triệu An CA nói, “Sao tôi nhớ, lần đầu tiên chúng ta găp nhau, rất giống…”
Triệu An Ca lập tức cắt ngang lời anh, chỉ tay phía trước, “Tới nhà ăn rồi, nhanh đi, chậm quá là không còn cái đầu cá nào đâu.”
Tần Mặc Bắc cười cười.
Hai người gặp nhau lần đầu tiên là ngày báo danh nhập học cấp ba, việc đầu tiên cô làm với anh chính là, xin số điện thoại.
Trọng điểm là, anh đồng ý cho số.
Ăn xong cơm trưa, Tần Mặc Bắc nhận được một cuộc điện thoại.
Triệu An Ca và Triệu Bân đều tự trở về ký túc xá, riêng Tần Mặc Bắc đi ra ngoài công trường.
Một chiếc xe hơi sang trọng đậu ở cổng trường.
Tần Mặc Bắc mở cửa xe, ngồi vào rồi lên tiếng, “Chào chú Lâm.”
Hai nhà Lâm và Tần đã quen biết nhiều năm, lúc công ty Tần gia phá sản, Lâm gia cũng chạy đôn chạy đáo, giúp đỡ một phần.
Lâm Quân Tường đưa cho Tần Mặc Bắc một tấm thẻ ngân hàng, nói, “Con nhận lấy, tiền bên trong không nhiều lắm nhưng cũng đủ cho contrả tiền học phí và tiền sinh hoạt.”
Tần Mặc Bắc trả tẩm thẻ về, “Cảm ơn chú Lâm, tôi còn tiền.”
Lâm Quân Tường cũng biết tính Tần Mặc Bắc, đành nhận lại tấm thẻ, “Nếu có khó khăn gì thì nói với chú Lâm, đừng cố gắng chống chọi một mình.” Dừng lại một chút lại nói, “Mẹ con khỏe không?”
Tần Mặc Bắc gật gật đầu nói, “Vẫn tốt.”
Lâm Quân Tường thở dài, “Trước kia mẹ con cũng chưa từng chịu khổ, nếu hai người gặp khó khăn gì, đừng có khách sáo với chú.”
Tần Mặc Bắc đáp, “Vâng, buổi chiều còn phải huấn luyện quân sự, tôi đi trước.”
Lâm Quân Tường nói, “Tiểu Nhã gần đây mua rất nhiều tranh vẽ, đều là của con nhỉ.”
Vẻ mặt Tần Mặc Bắc không có biểu tình gì, anh mở cửa xe bước xuống, sau đó nói một câu, “Chú yên tâm, chúng tôi không liên lạc với nhau.”
Nói xong liền đi phía cổng trường.
Có thể thông cảm cho tâm tình của chú Lâm, bất kỳ ai cũng không muốn đưa con gái yêu dấu của mình lại có quan hệ với thằng nhóc nợ đầy người.
Huống chi vốn dĩ anh cũng không muốn liên hệ với cô ấy.
Sau khi nhìn thấy Tần Mặc Bắc đi vào cổng trường, Lâm Quân Tường gửi một tin nhắn.
“Trường đại học sư phạm Viêm Thị.”
Tần Mặc Bắc trở lại ký túc xá, nằm trên giường, anh lấy ra một cuốn sổ ghi chép, 820 vạn, cuối năm có thể trả thêm 5 vạn, vậy là còn lại 815 vạn nữa.
Anh không có khả năng năm nào cũng trả nổi 5 vạn, may là đã lên đại học, thời gian rảnh rỗi cũng nhiều hơn, ngoại trừ vẽ tranh, cũng có thể tìm thêm một hai công việc gia sư nữa.
Tất cả hoạt động xã đoàn trong trường anh đề không tham gia, như vậy có để dành ra một chút thời gian nữa.
Trước cửa nhà ăn có bày một cái bàn nhỏ, một vài đàn anh đàn chị đang phát tờ rơi, Triệu An Ca đã xác định được mục tiêu, cô muốn tham gia câu lạc bộ hội họa và câu lạc bộ Tae Kwon Do.
Vị đàn anh hội trưởng câu lạc bộ hội họa tự mình chiêu sinh, thấy Triệu An Ca bước đến, đưa tờ rơi cho cô rồi nói, “Người đẹp, gia nhập câu lạc bộ của bọn anh đi, chỉ cần bốn năm thôi, ra trường là em thành họa sĩ lớn ngay.”
Anh hội trưởng này nói chuyện khá thú vị, Triệu An Ca nhìn anh ta một cái, dáng vẻ cũng rất sáng sủa, tóc đầu đinh, mặc dù đang ngồi, nhưng vẫn có thể nhìn ra vóc dáng khá cao.
Triệu An Ca ngồi xuống, cầm lấy bảng đăng ký rồi điền vào.
Hội trưởng bắt tay chào, “Chào em, anh là Hứa Thanh, là hội trưởng câu lạc bộ hội họa,về sau anh sẽ phụ trách các em.”
Triệu An Ca bắt tay lại với anh ta, mỉm cười hỏi, “Khi nào câu lạc bộ hoạt động ạ, em muốn vẽ bây giờ.”
Hứa Thanh cười nói, “Chờ các em hoàn tất huấn luyện quân sự là được.”
Triệu An Ca đưa bảng đăng ký cho anh ta, đứng dậy nói, “Vậy được ạ, cảm ơn anh.” Nói xong liền đi qua quầy khác.
Cô lại tiếp tục đăng ký câu lạc bộ Tae Kwon Do, tiếp tục bắt tay với hội trưởng của câu lạc bộ, trong lòng còn tự nhủ tác phong trong trường đúng là lịch sự, đăng ký hoạt động còn phải bắt tay giống như đang hội họp nghiêm túc không bằng.
Tần Mặc Bắc đứng ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh nhà ăn, từ đằng xa đã nhìn thấy Triệu An Ca bắt tay không ngừng, lại còn nắm rất vui vẻ.
Khóe môi anh gợn lên ý cười, đứng giữa đám đông gọi tên cô, “Triệu An Ca.”
Triệu An Ca nghe có tiếng người gọi, quay đầu lại thấy, còn không phải là cục cưng lớn nhà cô sao.
Cô chạy tới, trả lời ngọt như mía lùi, “Tần Mặc Bắc.”
Hội trưởng của câu lạc bộ Hội họa và Tae Kwon Do ở phía sau, đều tò mò nhìn qua bên này.
Triệu An Ca đưa tờ rơi cho anh, nói, “Tớ đăng ký câu lạc bộ hội họa đó.”
Tần Mặc Bắc cầm lên xem thoáng qua, “Cậu muốn học vẽ tranh à?” Dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Muốn tôi dạy cho cậu không?”
Triệu An Ca hơi đờ người, không ngờ sẽ anh chủ động nói dạy cô vẽ tranh, dù sao lúc còn học cấp ba, anh còn lười không muốn nói chuyện với cô.
Triệu An Ca nghĩ nghĩ rồi đáp, “Vậy chờ tớ học một chút căn bản, cậu dạy tớ nhé.” Cô sợ lãng phí thời gian của anh.
Tần Mặc Bắc nhìn thoáng qua một loạt các quầy hàng câu lạc bộ ở phía sau lưng cô, nói, “Được.” Rồi nói tiếp, “Đi thôi, tôi dẫn cậu về ký túc xá.”
Triệu An Ca còn nghĩ lỗ tai mình nghe lầm, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh một hồi lâu.
Tần Mặc Bắc bị cô nhìn chăm chú như thế làm cả người không được tự nhiên, anh đi về phía ký túc xá mấy bước, rồi quay đầu lại nói, “Đi thôi.”
Triệu An CA nhanh chóng đuổi theo.
Tần Mặc Bắc vừa đi vừa nói, “Huấn luyện quân sự xong, tôi sẽ không ở lại trường nữa, sẽ ra ngoài thuê phòng ở chung với Triệu Bân gần cổng sau trường.”
Triệu An Ca nghiêng mặc qua nhìn anh hỏi, “Vậy tớ thể qua đó ăn ké cơm không?”
Tần Mặc Bắc cười cười đáp, có thể.” Lại nói tiếp, “Đừng chê khó ăn là được.”
Triệu An Ca gật đầu cái rụp, “Vậy khi nào Triệu Bân không ở đó thì tớ đến liền.”
Tần Mặc Bắc cười hỏi cô, “Sao phải chờ Triệu Bân không ở nhà nữa?”
Triệu An Ca cười hì hì, bịa chuyện nói, “Tớ với cậu ta bát tự không hợp.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tần Mặc Bắc: Thừa dịp Triệu Bân không ở nhà mới đến, em có ý đồ gì hả?
Triệu An Ca: Bị anh nhìn ra rồi á, biểu hiện của em rõ dữ vậy sao?
Tần Mặc Bắc: Ừm, còn thiếu chút nữa là trực tiếp nhào lên thôi.
Triệu An Ca: Vậy anh có cho nhào lên không?
Tần Mặc Bắc: Anh nói không cho, em sẽ không nhào lên chắc.
Triệu An Ca: Hì hì, vậy đêm nay Triệu Bân có ở nhà không anh?
Tần Mặc Bắc: Bị anh đuổi ra net ngồi rồi.
Khóa huấn luyện quân sự này, có một cảnh tượng nổi bật chính là, có không ít đàn chị vây quanh bên ngoài sân thể dục. Nhất là ngày đầu tiên.
Bài đăng trên diễn đàn trường kia, đã gây ồn ào không nhỏ, đừng nói là khoa sư phạm, ngay cả khoa công nghệ sinh học, đâu dễ xuất hiện một anh chàng đẹp trai đến vậy.
Quan trọng là, Tần Mặc Bắc phơi nắng cũng không bị đen, giữa một bầy đực rựa mặt mũi đen thui, lại càng nổi bật vẻ đẹp bạch mã hoàng tử của anh.
Từ lúc nhập học đến bây giờ, Triệu An Ca còn chưa kịp trò chuyện với Tần Mặc Bắc, luôn bận rộn để làm quen với hoàn cảnh mới.
Tiết huấn luyện quân sự buổi sáng kết thúc, Triệu An Ca liền chạy tới chỗ khoa sư phạm.
Lúc này cô mới nhìn rõ mấy cô nàng đang bu đông ở đằng kí, đồ mê trai, nhất là cái đứa õng ẹo chống cây dù in hoa nhỏ đứng ở hàng đầu, váy ngắn cũn cỡn, xoay người một cái là lộ mông liền.
Cây dù in hoa nhỏ cầm chai nước, thấy Tần Mặc Bắc liền chạy lại.
Triệu An Ca mặc đồng phục huấn luyện quân sự của quân đội, đi sau lưng cây dù in hoa nhỏ, cô muốn nhìn xem cô ta muốn làm cái gì.
Tần Mặc Bắc bước tới, quay đầu nhìn thấy Triệu An Ca, cười với cô.
Cây dù in hoa nhỏ bước tới, mỉm cười với anh, “Anh còn đẹp trai hơn trong ảnh nữa, lúc cười còn đẹp hơn nữa.”
Tần Mặc Bắc cười cười, không nói gì.
Cây dù in hoa nhỏ vuốt vuốt tóc, “Anh đẹp trai, cho số điện thoại nhé.”
Cách đó nửa mét, Triệu An Ca cũng có ngửi mùi lẳng lơ của cô ta, giống như hồ ly tinh.
Tần Mặc Bắc giơ tay lên chỉ vào Triệu An Ca ở phía sau, nói, “Cô ấy có, cô hỏi đi.”
Cây dù in hoa nhỏ quay đầu lại, lúc này mới phát hiện có người phía sau mình, lại còn một cô nàng rất đẹp.
Có thể làm cho hoa hậu giảng đường kiêu ngạo phải thừa nhận là xinh đẹp, đại học Kỹ Thuật này không có mấy người.
Cho dù là cô ả thừa nhận ở trong lòng.
Hoa hậu giảng đường cười cười với Triệu An Ca, “Cậu có thể cho tôi số điện thoại của anh ấy được không?”
Triệu An Ca ưỡn ngực nói, “Không thể.” Nói xong đi về phía Tần Mặc Bắc.
Toàn bộ người đứng xung quanh đều thấy, hoa hậu giảng đường Trương Lệ Dĩnh cũng chỉ có thế hơn được ai đâu, vẻ mặt cô ta có chút xấu hổ, nhưng nhanh chóng cười tươi để qua chuyện.
Tần Mặc Bắc nói với Triệu An Ca, “Đi thôi, nhà ăn nhé.” Sau đó quay lại đằng sau hô lên, “Triệu Bân, nhanh đi.”
Triệu An Ca quay lại nhìn, đúng là Triệu Bân, bạn học cùng lớp với Tần Mặc Bắc.
Cô vẫy tay với Triệu Bân, “Chào thầy Triệu.”
Triệu Bân chạy tới, quàng vai bá cổ với Tần Mặc Bắc nói, “Bồ Câu Lớn à, đi thôi, ba chúng ta chưa ăn cơm chung bao giờ đâu.”
Triệu An Ca liếc mắt nhìn Trương Lệ Dĩnh, cười cười nói, “Đi, đi nhà ăn số 1 đi, cá nướng của nhà ăn số 1 không tệ, cực cưng lớn của tôi thích ăn cá nhất đó.”
Sắc mặt của Trương Lệ Dĩnh không tốt lắm, cô ta kéo Triệu Bân qua một bên, hói, “Quan hệ của các cậu là gì vậy?”
Triệu Bân đáp, “Bạn học cấp ba, sao vậy?”
Trương Lệ Dĩnh quay đầu liếc mắt nhìn Triệu An Ca một cái, trên mặt cười châm biếm, thì ra cũng chỉ là bạn học cấp ba thôi, chảnh cún cái cục kít gì.
Triệu An Ca vừa nhìn ánh mắt của cô ta là biết, không phải dạng tốt lành gì.
Tần Mặc Bắc liếc nhìn Triệu Bân, “Đi thôi, nhà ăn số 1 có bò viên cũng ngon.”
Triệu An Ca thích ăn bò viên.
Ba người cùng nhau đi đến nhà ăn, Triệu An Ca đi ở giữa, cô nhấc chân lên đá Triệu Bân một cước.
Triệu Bân gào lên hai tiếng, vòng qua trốn sau lưng Tần Mặc Bắc, “Tôi có làm cái đâu, sao cậu lại đá tôi hả, tôi nói cho cậu biết nhé Bồ Câu Lớn, cậu mà còn như vậy nữa, không phải ai cũng dễ nói chuyện như tôi đâu.”
Tần Mặc Bắc khẽ cười, không nói chuyện.
Triệu An Ca nói, “Người gì đâu mà vừa gặp liền xin số điện thoại, cậu phải quan tâm đến Tần Mặc Bắc chứ, coi chừng gặp người lừa đảo qua điện thoại rồi sao.”
Triệu Bân tựa đầu lên vai Tần Mặc Bắc cười khặc khặc.
Tần Mặc Bắc đẩy cậu ta ra, vỗ vỗ bả vai, nghiêng mặt qua nhìn Triệu An CA nói, “Sao tôi nhớ, lần đầu tiên chúng ta găp nhau, rất giống…”
Triệu An Ca lập tức cắt ngang lời anh, chỉ tay phía trước, “Tới nhà ăn rồi, nhanh đi, chậm quá là không còn cái đầu cá nào đâu.”
Tần Mặc Bắc cười cười.
Hai người gặp nhau lần đầu tiên là ngày báo danh nhập học cấp ba, việc đầu tiên cô làm với anh chính là, xin số điện thoại.
Trọng điểm là, anh đồng ý cho số.
Ăn xong cơm trưa, Tần Mặc Bắc nhận được một cuộc điện thoại.
Triệu An Ca và Triệu Bân đều tự trở về ký túc xá, riêng Tần Mặc Bắc đi ra ngoài công trường.
Một chiếc xe hơi sang trọng đậu ở cổng trường.
Tần Mặc Bắc mở cửa xe, ngồi vào rồi lên tiếng, “Chào chú Lâm.”
Hai nhà Lâm và Tần đã quen biết nhiều năm, lúc công ty Tần gia phá sản, Lâm gia cũng chạy đôn chạy đáo, giúp đỡ một phần.
Lâm Quân Tường đưa cho Tần Mặc Bắc một tấm thẻ ngân hàng, nói, “Con nhận lấy, tiền bên trong không nhiều lắm nhưng cũng đủ cho contrả tiền học phí và tiền sinh hoạt.”
Tần Mặc Bắc trả tẩm thẻ về, “Cảm ơn chú Lâm, tôi còn tiền.”
Lâm Quân Tường cũng biết tính Tần Mặc Bắc, đành nhận lại tấm thẻ, “Nếu có khó khăn gì thì nói với chú Lâm, đừng cố gắng chống chọi một mình.” Dừng lại một chút lại nói, “Mẹ con khỏe không?”
Tần Mặc Bắc gật gật đầu nói, “Vẫn tốt.”
Lâm Quân Tường thở dài, “Trước kia mẹ con cũng chưa từng chịu khổ, nếu hai người gặp khó khăn gì, đừng có khách sáo với chú.”
Tần Mặc Bắc đáp, “Vâng, buổi chiều còn phải huấn luyện quân sự, tôi đi trước.”
Lâm Quân Tường nói, “Tiểu Nhã gần đây mua rất nhiều tranh vẽ, đều là của con nhỉ.”
Vẻ mặt Tần Mặc Bắc không có biểu tình gì, anh mở cửa xe bước xuống, sau đó nói một câu, “Chú yên tâm, chúng tôi không liên lạc với nhau.”
Nói xong liền đi phía cổng trường.
Có thể thông cảm cho tâm tình của chú Lâm, bất kỳ ai cũng không muốn đưa con gái yêu dấu của mình lại có quan hệ với thằng nhóc nợ đầy người.
Huống chi vốn dĩ anh cũng không muốn liên hệ với cô ấy.
Sau khi nhìn thấy Tần Mặc Bắc đi vào cổng trường, Lâm Quân Tường gửi một tin nhắn.
“Trường đại học sư phạm Viêm Thị.”
Tần Mặc Bắc trở lại ký túc xá, nằm trên giường, anh lấy ra một cuốn sổ ghi chép, 820 vạn, cuối năm có thể trả thêm 5 vạn, vậy là còn lại 815 vạn nữa.
Anh không có khả năng năm nào cũng trả nổi 5 vạn, may là đã lên đại học, thời gian rảnh rỗi cũng nhiều hơn, ngoại trừ vẽ tranh, cũng có thể tìm thêm một hai công việc gia sư nữa.
Tất cả hoạt động xã đoàn trong trường anh đề không tham gia, như vậy có để dành ra một chút thời gian nữa.
Trước cửa nhà ăn có bày một cái bàn nhỏ, một vài đàn anh đàn chị đang phát tờ rơi, Triệu An Ca đã xác định được mục tiêu, cô muốn tham gia câu lạc bộ hội họa và câu lạc bộ Tae Kwon Do.
Vị đàn anh hội trưởng câu lạc bộ hội họa tự mình chiêu sinh, thấy Triệu An Ca bước đến, đưa tờ rơi cho cô rồi nói, “Người đẹp, gia nhập câu lạc bộ của bọn anh đi, chỉ cần bốn năm thôi, ra trường là em thành họa sĩ lớn ngay.”
Anh hội trưởng này nói chuyện khá thú vị, Triệu An Ca nhìn anh ta một cái, dáng vẻ cũng rất sáng sủa, tóc đầu đinh, mặc dù đang ngồi, nhưng vẫn có thể nhìn ra vóc dáng khá cao.
Triệu An Ca ngồi xuống, cầm lấy bảng đăng ký rồi điền vào.
Hội trưởng bắt tay chào, “Chào em, anh là Hứa Thanh, là hội trưởng câu lạc bộ hội họa,về sau anh sẽ phụ trách các em.”
Triệu An Ca bắt tay lại với anh ta, mỉm cười hỏi, “Khi nào câu lạc bộ hoạt động ạ, em muốn vẽ bây giờ.”
Hứa Thanh cười nói, “Chờ các em hoàn tất huấn luyện quân sự là được.”
Triệu An Ca đưa bảng đăng ký cho anh ta, đứng dậy nói, “Vậy được ạ, cảm ơn anh.” Nói xong liền đi qua quầy khác.
Cô lại tiếp tục đăng ký câu lạc bộ Tae Kwon Do, tiếp tục bắt tay với hội trưởng của câu lạc bộ, trong lòng còn tự nhủ tác phong trong trường đúng là lịch sự, đăng ký hoạt động còn phải bắt tay giống như đang hội họp nghiêm túc không bằng.
Tần Mặc Bắc đứng ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh nhà ăn, từ đằng xa đã nhìn thấy Triệu An Ca bắt tay không ngừng, lại còn nắm rất vui vẻ.
Khóe môi anh gợn lên ý cười, đứng giữa đám đông gọi tên cô, “Triệu An Ca.”
Triệu An Ca nghe có tiếng người gọi, quay đầu lại thấy, còn không phải là cục cưng lớn nhà cô sao.
Cô chạy tới, trả lời ngọt như mía lùi, “Tần Mặc Bắc.”
Hội trưởng của câu lạc bộ Hội họa và Tae Kwon Do ở phía sau, đều tò mò nhìn qua bên này.
Triệu An Ca đưa tờ rơi cho anh, nói, “Tớ đăng ký câu lạc bộ hội họa đó.”
Tần Mặc Bắc cầm lên xem thoáng qua, “Cậu muốn học vẽ tranh à?” Dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Muốn tôi dạy cho cậu không?”
Triệu An Ca hơi đờ người, không ngờ sẽ anh chủ động nói dạy cô vẽ tranh, dù sao lúc còn học cấp ba, anh còn lười không muốn nói chuyện với cô.
Triệu An Ca nghĩ nghĩ rồi đáp, “Vậy chờ tớ học một chút căn bản, cậu dạy tớ nhé.” Cô sợ lãng phí thời gian của anh.
Tần Mặc Bắc nhìn thoáng qua một loạt các quầy hàng câu lạc bộ ở phía sau lưng cô, nói, “Được.” Rồi nói tiếp, “Đi thôi, tôi dẫn cậu về ký túc xá.”
Triệu An Ca còn nghĩ lỗ tai mình nghe lầm, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh một hồi lâu.
Tần Mặc Bắc bị cô nhìn chăm chú như thế làm cả người không được tự nhiên, anh đi về phía ký túc xá mấy bước, rồi quay đầu lại nói, “Đi thôi.”
Triệu An CA nhanh chóng đuổi theo.
Tần Mặc Bắc vừa đi vừa nói, “Huấn luyện quân sự xong, tôi sẽ không ở lại trường nữa, sẽ ra ngoài thuê phòng ở chung với Triệu Bân gần cổng sau trường.”
Triệu An Ca nghiêng mặc qua nhìn anh hỏi, “Vậy tớ thể qua đó ăn ké cơm không?”
Tần Mặc Bắc cười cười đáp, có thể.” Lại nói tiếp, “Đừng chê khó ăn là được.”
Triệu An Ca gật đầu cái rụp, “Vậy khi nào Triệu Bân không ở đó thì tớ đến liền.”
Tần Mặc Bắc cười hỏi cô, “Sao phải chờ Triệu Bân không ở nhà nữa?”
Triệu An Ca cười hì hì, bịa chuyện nói, “Tớ với cậu ta bát tự không hợp.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tần Mặc Bắc: Thừa dịp Triệu Bân không ở nhà mới đến, em có ý đồ gì hả?
Triệu An Ca: Bị anh nhìn ra rồi á, biểu hiện của em rõ dữ vậy sao?
Tần Mặc Bắc: Ừm, còn thiếu chút nữa là trực tiếp nhào lên thôi.
Triệu An Ca: Vậy anh có cho nhào lên không?
Tần Mặc Bắc: Anh nói không cho, em sẽ không nhào lên chắc.
Triệu An Ca: Hì hì, vậy đêm nay Triệu Bân có ở nhà không anh?
Tần Mặc Bắc: Bị anh đuổi ra net ngồi rồi.
Bình luận facebook