Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Tôi vẫn bình thản ngồi yên đó. Bố chồng thì thái độ khác hoàn toàn, nghe mẹ chồng nhắc đến hai chữ "công an" ông bỗng dưng cau mày lại:
- Có sợi dây chuyền thôi bà đừng làm to chuyện lên nữa. Công ty đang chuẩn bị tham gia dự án lớn, bà biết điều một chút đi.
- Tôi không cần biết điều. Chúng nó đã không coi tôi ra cái thá gì, thì sao tôi phải nể mặt mũi con nào?
- Bà còn nhớ mình là ai không?
- Lúc nào ông cũng thế. Bộ mặt danh dự nhà họ Giang quan trọng hơn chuyện tôi bị đe dọa à?
- Bà lại suy diễn linh tinh đi. Nhà này ai dám đe dọa bà chứ?
Mẹ chồng vẫn không ngừng khóc lóc:
- Thôi ông đừng nói nữa, tôi biết bản chất ông rồi. Chắc chắn nhà này có ma, hôm nọ tôi gọi cô về lễ ông xúc phạm chửi rủa cô nên cô giáng tội xuống đây mà. Giời ơi là giời. Sao số tôi khổ thế này..
Bố chồng khuyên bảo mãi không được, giờ mẹ chồng lại nhắc đến chuyện ma quỷ khiến ông càng tức điên lên. Ném mạnh cái cốc xuống sàn, kêu "choang" một tiếng. Bao nhiêu mảnh thủy tinh văng tung tóe khắp nhà:
- Bà im mồm lại trước khi tôi nổi điên lên.
Mẹ chồng ngỡ ngàng:
- Ông đang chửi tôi đấy à? Sao ông ác thế? Vợ mình bị đe dọa khiêu khích, ông không giúp vợ tìm ra thủ phạm thì thôi lại còn hùa theo chúng nó, muốn tôi bỏ qua. Ông đừng mơ nhé, tôi không làm theo ý ông đâu.
"Bốp.."
Âm thanh lạnh lùng vang lên, tôi còn chưa kịp định thần đã phát hiện ra bố chồng vừa tát mẹ chồng một cái đau điếng. Má phải của bà bây giờ đang đỏ ửng. Cả nhà tôi lúc đó ai cũng tròn xoe mắt ra nhìn. Tôi biết bố chồng coi trọng danh dự, nhưng không ngờ lại đến tận mức này.
Mẹ chồng tôi hoảng loạn lùi về phía sau, không tin vào mắt mình:
- Ông vừa làm cái gì đấy?
Chỉ vài phút sau, khi mọi người tưởng mẹ chồng sẽ bỏ qua thì bà lại lao lên cào cấu bố chồng. Đến nỗi Huy và Hùng phải chạy nhanh ra căn ngan mẹ mình:
- Mẹ dừng lại đi, đừng làm thế nữa. Con sẽ mua tặng mẹ sợi dây chuyền khác đẹp hơn.
- Tao không cần..
- Mẹ làm như này thủ phạm càng vui hơn thôi. Mẹ càng tức giận bao nhiêu nó càng thành công bấy nhiêu. Giờ mẹ phải hết sức tỉnh táo, đừng làm trò cười cho nó nữa. Nó bày ra bao nhiêu trò này, chẳng phải đợi mẹ há miệng mắc câu của nó sao?
Nghe Hùng nói bùi tai quá, mẹ chồng cũng dần bình tĩnh lại buông bố chồng ra:
- Đúng vậy. Tôi sẽ không mắc bẫy của nó đâu.
Bố chồng hậm hực đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn một lượt khắp phòng, rồi tuyên bố cứng rắn:
- Chuyện này ai đúng ai sai cũng dừng lại ở đây. Còn kẻ nào đứng sau thì núp cho kĩ vào. Tôi không truy cứu vì công ty đang chuẩn bị cho dự án mới, chứ không phải tôi không có cách nào tìm ra các người. Lần này tôi bỏ qua, còn có lần sau tôi quyết không tha.
Lên phòng tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm, chú già theo sau mặt cứ đăm chiêu nãy giờ:
- Chú đoán ai là người lấy dây chuyền của mẹ?
- Tôi không quan tâm, miễn sao không phải nhóc là được.
- Đương nhiên không phải tôi rồi. Tôi đâu có thèm làm mấy cái chuyện hèn hạ đó, tôi mà đã ghét ai tôi đến tận nơi chiến đấu luôn.
- Lại bắt đầu vớ vẩn đấy.
Chú già cốc nhẹ vào đầu tôi một cái, tuy không đau đâu nhưng tôi vẫn giả bộ la oai oái:
- Chú đừng cậy lớn bắt nạt bé nhé, tôi biết võ đấy.
- Võ gì? Võ mồm à? Hay võ say?
- Kệ tôi...
Nói trêu tôi thế thôi, chứ một lúc sau là lại nghiêm túc luôn:
- Nhóc phải cẩn thận với mẹ chồng nhóc đấy. Nhớ lời tôi dặn trưa qua không? Đừng có lúc nào cũng thích xù lông lên như nhím, chỉ thiệt bản thân mình thôi.
- Tôi có làm gì đâu mà phải sợ?
- Nhưng mẹ chồng nhóc có nghĩ thế không?
Cũng phải, trong nhà này dù có xảy ra chuyện gì người đầu tiên bà nghi ngờ chính là tôi:
- Chú thật sự không nghi ngờ ai làm à?
Mặt chú già không chút biến đổi, đáp ráo hoảnh:
- Thế nhóc nghi ngờ ai?
Tôi nghĩ ngợi một hồi, rồi mới thần bí đáp lại:
- Cũng không rõ nữa. Nhìn đi nhìn lại cũng chẳng có ai đáng nghi cả.
- Đừng chỉ nhìn bằng mắt, muốn bảo vệ tốt bản thân mình nhiều lúc phải dùng đến cái này nữa..
Chú già vừa nói tay vừa chỉ nhẹ lên chán:
- Tôi nói vậy nhóc có mở não ra tí nào không? Liệu mà hành xử đấy, chuyện gì không liên quan đến mình thì đừng xen vào...
- Tôi nhớ rồi, chú yên tâm đi.
- Trong gia đình quyền thế, tình thân chưa bao giờ là ràng buộc nhất. Hôm nay có thể nhóc thân với người này, người kia nhưng ngày mai không khéo sẽ bị chính người đó đâm đấy. Muốn yên ổn sống qua ngày tốt nhất là đừng tin ai.
Nghe chú già nói vậy, tự nhiên tôi lại có cảm giác thương thương. 12 tuổi chú mồ côi mẹ, 13 tuổi thì bố lại dẫn người đàn bà khác về sống chung kèm theo đó còn có 1 đứa em trai 10 tuổi nữa. Suốt quãng thời gian qua không biết chú phải chịu đựng những gì, mà có thể bình thản nói ra những lời này:
- Chú có mệt mỏi không?
- Cuộc sống của tôi không cho phép tôi mệt mỏi.
Tôi hỏi bâng quơ cứ tưởng chú sẽ tảng lờ cho qua, nhưng không ngờ chú lại trả lời thành thật như thế. Nghĩ đến 2 năm sau tôi và chú sẽ trở thành người xa lạ, trong lòng tôi có chút không nỡ.
Hay là tôi có tình cảm gì với chú rồi?
Chú hơn tôi 9 tuổi, liệu tình yêu của chúng tôi có hy vọng không? Nếu chú đồng ý tôi sẽ cùng chú thử qua một lần.
- Chú này..Tôi..muốn hỏi một chuyện hơi tế nhị được không?
... (Chú già im lặng không trả lời.)
Tôi cười khúc khích:
- Im lặng là đồng ý đó nhé.
- Chú hiện giờ có người yêu chưa?
Trong lúc đợi câu trả lời, tôi còn sốt ruột hơn cả chú.
- Nhóc hỏi làm gì? Định quản lí tôi à?
Mặt tôi tự nhiên ửng hồng, cúi đầu thật sâu lí nhí:
- Không..Tôi chỉ tò mò thôi, chứ ai thèm quản lí chú làm gì? Người như chú đến tuổi này mà vẫn chưa có người yêu, thì cũng hơi lạ.
- Lạ chỗ nào? Tôi thấy bình thường mà.
- Vậy là chú chưa có người yêu thật rồi.
- Cứ coi như vậy đi.
- Chú thấy tôi thế nào?
Buột miệng hỏi xong câu đó, mà tôi muốn tìm một cái lỗ thật to để chui xuống đất. Liêm sỉ ơi, mày chạy đi đâu mất rồi? Cho tao chút mặt mũi được không? Con gái con đứa mày hỏi như vậy, còn chút giá nào nữa?
Hai tay tôi che vội lấy mặt, chạy như bay vào trong nhà tắm. Nhưng đằng sau lưng tôi vẫn nghe thấy tiếng cười trêu chọc, cùng câu nói xấu hổ nhất trên đời:
- Tôi không có hứng thú với tivi màn hình phẳng.
Giời ạ..Lại rước thêm nhục vào thân rồi, tôi lắc đầu cố gắng quên đi mọi chuyện mà hình như não bộ nó muốn chống đối tôi. Bao nhiêu việc chú già làm cho tôi nó cứ tua đi, tua lại như một thước phim quay chậm trong đầu tôi..
................
Thêm một tuần nữa trôi qua, mẹ chồng đối xử với tôi ngày càng gay gắt. Bà không kiêng nể gì ai nữa, chửi thẳng mặt tôi luôn. Nhưng khi có chú già và bố chồng ở nhà thì thái độ quay ngoắt 180°. Tôi cũng bắt đầu học cách quan sát mọi việc trong nhà họ Giang. Không phải tôi có ý đồ gì, mà nói theo ngôn ngữ của chú già thì đó gọi là phòng thân. Trước đến nay tôi lười tính toán với người nhà, chứ đâu phải tôi ngu.
- Cô Hà ơi tối nay về sớm nhé, nhà mình có khách đấy ạ.
Tiếng gọi lanh lảnh của chị Loan làm tôi giật mình thoát khỏi mấy suy nghĩ mông lung:
- Khách nào vậy chị? Sao em không thấy anh Duy nói gì nhỉ?
- À. Là bạn thân của bà chủ, nghe đồn hai mẹ con cô ấy mới từ Mỹ về.
- Vâng. Vậy để em xin về sớm.
Phóng xe đi làm tôi chẳng nghĩ ngợi gì, mặc kệ bao nhiêu toan tính của người nhà họ Giang đổ dồn hết về phía tôi.
Một ngày quay cuồng trong công việc, cảm giác có chút mệt mỏi. Tôi vươn vai vài phát lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn sang cái đồng hồ bé tí đặt gọn ở góc bàn. Gần 6h tối rồi, nhớ đến lời dặn sáng nay của chị Loan. Tôi vội vàng chào mấy anh chị sau lưng, rồi xách túi ra lấy xe về.
........
Bước vào trong nhà tôi hơi giật mình, Trâm nhìn tôi cười cười:
- Chị vừa đi làm về à?
Phía đối diện tôi thấy xuất hiện hai người phụ nữ lạ, nhìn cách ăn mặc sang trọng cũng thầm đoán ra chắc đây là khách của mẹ chồng tôi.
Tôi cúi đầu chào lịch sự:
- Cháu chào cô, chào em..
Mẹ chồng tôi vui mừng giới thiệu:
- Đây là vợ thằng Duy đó, hôm cưới nó biết em không về được nên chị cũng chẳng dám báo.
Người phụ nữ trung niên tên Thanh cười tươi:
- Công nhận con dâu chị đứa nào cũng xinh, cũng giỏi chẳng bù cho em có mỗi đứa con gái 25 tuổi rồi mà vẫn chẳng có đứa nào thèm ngó.
Mẹ chồng tôi được khen lại càng vui mừng hơn:
- Ấy. Em cứ nói thế làm chị ngại quá. Chị thấy cái Vân Anh tài sắc vẹn toàn mà, chắc nó còn mải mê công việc nên chưa muốn lập gia đình thôi. Em đừng lo lắng quá...
Cô gái có tên Vân Anh cười bẽn lẽn:
- Bác lại trêu cháu rồi..
Mai bưng đĩa hoa quả từ trong bếp đi ra, đặt nhẹ xuống bàn còn chưa kịp mời ai thì cô Thanh hỏi nhẹ mẹ tôi:
- Giúp việc nhà chị đây ạ? Lúc nãy em nhớ không nhầm là người khác cơ mà?
Tôi nghe như có tiếng sấm vừa đánh ngang tai, còn mẹ chồng thì mặt tái nhợt:
- Không..Đây là vợ thằng Hùng. Nó ở nhà nội trợ nên nhìn hơi giản dị, em đừng cười nhé.
- Dạ không..Em xin lỗi chị. Tại em không biết nên mới lỡ miệng nói bừa. Chị đừng trách em mới phải chứ.
- Chị không để bụng đâu. Thôi em ăn hoa hoa quả đi.
- Vâng. Em cảm ơn chị.
Mẹ chồng gật đầu, đưa cho cô Thanh một miếng táo. Cô ấy vừa ăn thử đã nhăn mày lại:
- Em sao thế?
- Dạ không sao đâu..
- Có thật không?
- Thật mà chị.
Mẹ chồng tôi không tin cũng cầm một miếng táo khác lên ăn:
- Ai mua cái "của nợ" này đây?
Mai ấp úng, lí nhí trả lời:
- Dạ con ạ..
- Đã không biết gì thì đừng có mua, chua như này ai mà ăn được? Tôi bị dạ dày đấy, không ai bảo cô những người bị dạ dày phải kiêng đồ chua à? Hay cô cố tình làm thế?
Trâm là người ngồi gần Mai nhất, và cô ta tất nhiên sẽ diễn thật tốt vai "chị dâu thâm tình":
- Mẹ ơi. Chắc Mai chỉ vô tình thôi, mẹ đừng trách em ấy...
- Con không cần bênh nó đâu, người gì mà đoảng hết phần thiên hạ. Cũng may cô Thanh giống như người nhà, không chấp nhặt mấy chuyện nhỏ này. Chứ gặp người ngoài thì không biết hôm nay mặt mũi của mẹ để đi đâu?
- Con biết..Con hiểu mà.. Mẹ đừng giận em Mai nữa, ảnh hưởng đến sức khỏe...
Cô gái tên Vân Anh cũng mở miệng phối hợp ăn ý cùng Trâm:
- Đúng rồi đấy bác ơi. Bệnh dạ dày của bác kị nhất là tâm trạng không thoải mái đó...
- Thôi được rồi nể mặt cháu, bác sẽ không tức giận nữa.
Quay sang Mai mẹ chồng cau có, khó chịu:
- Còn cô vào chuẩn bị đồ ăn luôn đi, đợi bố chồng cô xuống rồi cả nhà vào ăn không muộn.
Vân Anh cười tít mắt, giơ ngón tay cái về phía mẹ chồng tôi:
- Phải thế mới trẻ lâu bác ạ, bác hơn mẹ cháu 2 tuổi mà ban đầu cháu cứ tưởng bác và mẹ cháu bằng tuổi nhau đó. Càng nhìn kĩ càng thấy bác trẻ..
Mẹ chồng tôi vời vời cô ấy sang ngồi cạnh mình:
- Bác nói thật nhé. Trong mắt bác Vân Anh là xinh đẹp nhất đấy, mấy cô gái chân dài ngoài kia cũng không bằng một góc nhỏ của cháu đâu.
- Cháu cảm ơn bác, biết là bác khen động viên mà vẫn vui lắm.
Trâm cũng hớn hở hùa theo:
- Cậu xinh thật mà, mẹ tớ nói đúng đấy không phải khen động viên cậu đâu.
Tự nhiên trong cái không gian đầm ấm này, tôi thấy mình thừa thãi quá. Định xin lên phòng thì nghe mẹ chồng hỏi ngược lại Trâm:
- Con quen biết với Vân Anh à?
- Vâng ạ. Bọn con không những quen biết, mà còn thân nữa cơ. Hồi con sang Mĩ du học, tình cờ học chung trường Vân Anh thế là chơi với nhau luôn. Nhìn vậy thôi chứ Vân Anh tốt lắm mẹ, con mà không hiểu cái gì toàn cậu ấy giúp con thôi. Đến khi con về nước, bọn con vẫn thường xuyên giữ liên lạc với nhau.
- Vậy hả? Nhìn mặt Vân Anh mẹ đã biết nó dễ thương, hiền lành rồi.
- Thế lần này hai mẹ con đã chuyển về đây luôn chưa?
Cô Thanh cầm cốc nước lên uống một hớp nhỏ, chậm rãi trả lời:
- Vân Anh nó thích về đây làm việc, nhưng em phân vân quá. Bảo mãi rồi, mà nó vẫn không nghe.
- Ôi sao thế?
- Vợ chồng em bàn với nhau, phải 6 - 7 năm nữa chúng em mới về hẳn đây. Thế mà bây giờ để nó một mình ở lại, thì em không yên tâm.
- Cháu học trường gì ấy nhỉ?
- Cháu học ở đại học Xx.
- Có phải trường đó nằm trong top các trường đai học chuyên ngành kinh tế hàng đầu tại Mỹ không?
- Dạ vâng ạ.
- Trời ơi sao cháu giỏi thế?
Vân Anh cầm tay mẹ chồng tôi:
- Cả Trâm cũng giỏi mà bác.
- Ừ..Hai đứa cùng giỏi, bác tự hào về hai đứa lắm. Cháu muốn ở lại nước làm việc, thì đã tìm được chỗ nào thích hợp chưa?
- Cháu định vào công ty do bạn cháu giới thiệu. Cháu cũng liên lạc với họ rồi. Chỉ hai ba hôm nữa là cháu đi phỏng vấn thôi.
- Tiếc nhỉ, nếu không thì tới công ty bác trai làm cũng được.
- Dạ không cần đâu bác, cháu ngại lắm. Cứ để cháu làm ở công ty của bạn cháu cũng được.
Bố chồng tôi từ trên cầu thang bước xuống, theo sau là mấy anh em nhà họ Giang. Cả nhà tập trung đông đủ, ngồi xuống bàn ăn ai nấy đều vui vẻ. Chỉ có mỗi bản mặt một sắc thái của chú già là không thay đổi. Mẹ chồng tôi bắt đầu khoe khoang:
- Ông xem cái Vân Anh có giỏi không? Tốt nghiệp trường đại học Xx ở Mĩ đấy.
Bố chồng tôi ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt tán thưởng nhìn về phía Vân Anh:
- Cháu còn trẻ mà công nhận giỏi thật.
Vân Anh mỉm cười lễ độ:
- Cháu không dám nhận đâu bác, cháu và Trâm học cùng trường mà.
- Ừ.
Mẹ chồng thủ thỉ:
- Lúc nãy tôi định hỏi ông xem công ty mình còn vị trí nào trống không? Cho cái Vân Anh đến đó làm học hỏi kinh nghiệm, nhưng nó lại xin vào chỗ khác rồi tiếc thật đấy..
- Lần này gia đình cháu chuyển hẳn về đây à?
- Không ạ. Chỉ có mỗi mình cháu thôi, chứ cuối tuần là mẹ cháu lại bay về Mĩ rồi. Cháu thích làm việc ở môi trường này hơn, bên Mĩ có nhiều cơ hội nhưng làm chung công ty với bố nên cháu không thích lắm.
- Thế về đây cháu làm công ty nào?
- Cháu làm công ty do bạn cháu giới thiệu.
- Ừ. Còn trẻ học hỏi nhiều nơi cũng tốt, chứ sau này đứng tuổi đi đâu cũng ngại đấy.
Cô Thanh ngồi bên nghe con gái đối đáp với bố chồng tôi thì có vẻ tự hào lắm:
- Ở bên Mĩ bố nó sắp xếp cho công việc đàng hoàng mà nó không chịu anh ạ, cứ thích về đây vùng vẫy. Em khuyên mà nó có nghe lọt tai đâu.
- Tuổi trẻ còn nhiều sức khỏe, nhiều hoài bão mà em. Cứ để cho con nó trải nghiệm, biết đâu như thế nó lại càng trưởng thành hơn.
- Nhưng vợ chồng em lo lắm. Một thân một mình ăn uống thất thường, rồi lúc ốm đau chẳng biết nhờ vả ai.
Mẹ chồng tôi ngẩng đầu lên vừa cười vừa nói rất tự nhiên:
- Em không cần lo chuyện đó đâu, nếu Vân Anh muốn thì dọn đến đây ở cùng anh chị cũng được.
- Ấy không chị ơi. Như thế phiền anh chị quá.
- Có gì đâu mà phiền? Nhà anh chị còn nhiều phòng trống lắm.
Vân Anh giả vờ thẹn thùng:
- Thôi bác ơi, cháu thuê nhà ở gần công ty cho tiện. Chứ cháu đến nhà bác ở cứ có cái gì đó ngại lắm.
- Ngại gì mà ngại, hồi bác còn trẻ mẹ cháu và bác ở cùng nhau suốt đó. Giờ cháu đến nhà bác ở càng đông càng vui, bác không có con gái chỉ có mỗi 3 đứa con dâu thêm cháu nữa thì tốt quá còn gì?
Không biết thế nào, chứ ngay từ lần đầu tiên gặp mặt tôi đã thấy không có thiện cảm với cô gái tên Vân Anh này rồi. Lúc nào cũng vâng dạ cười nói ngọt xớt, mà vẫn không che giấu hết vẻ giả tạo tính toán. Tôi chắc chắn mình không nhìn nhầm đâu, vì cảm giác của tôi từ trước đến giờ luôn đúng mà.
Bữa ăn kết thúc, thì Trâm dẫn Vân Anh đến trước mặt chú già giới thiệu kĩ càng:
- Đây là anh Duy, thiên tài ngành kinh tế đấy. Dự án nào vào ngõ cụt, qua tay anh ấy chỉ vài tháng là có cơ hội đảo ngược tình thế luôn. Cậu làm quen đi, sau này có chuyện gì không hiểu còn có người mà hỏi.
Chú già thì vẫn ngồi im bất động, coi lời Trâm nói như gió thoảng qua tai làm vừa lòng tôi lắm. Chỉ có Vân Anh thì hơi ngại ngùng, chìa tay phải ra trước mặt:
- Em chào anh. Rất vui được làm quen với anh.
- Ừ.
Đáp lại gỏn lọn mỗi một chữ, chú già cũng chẳng thèm bắt tay bắt chân ai. Mặt Trâm và Vân Anh cứ nghệt ra. Cuối cùng quê quá phải rụt tay về:
- Em nghe Trâm nói anh cũng du học bên Mĩ ạ? Anh học trường nào thế?
- Trường Xy.
- Uầy. Anh đúng là thiên tài rồi, trường đó thi vào khó lắm. Cạnh tranh nhau cũng khốc liệt nữa. Bảo sao Trâm cứ khen ngợi anh mãi, khi nào anh rảnh cho em hỏi vài điều nhé.
- Công ty rất bận.
Tôi muốn bật cười quá, ai chứ chú già thì không có khái niệm thương hoa tiếc ngọc đâu. Một khi chú đã không thích, thì tốt nhất đừng tốn công vô nghĩa chỉ rước nhục vào thân thôi. Người đàn ông này càng lúc tôi càng hứng thú rồi đấy.
Tôi có nên cho mình một cơ hội không nhỉ?
Mà quan trọng là chú già đâu có thích tôi, chuyện tình cảm tôi trải qua rồi. Vết xe đổ trong quá khứ vẫn luôn ám ảnh tôi. Ban đầu tôi cứ tưởng mình chỉ cần vô tư sống hết hai năm này, là sẽ được tự do bay nhảy. Nhưng giờ mới được gần nửa năm trôi qua, tôi đã thấy có chút không nỡ rồi. Phải làm gì mới tốt đ
Nói thì nói thế chứ tương lai chẳng ai biết trước điều gì đâu. Nhà họ Giang không phải là một gia đình bình thường, muốn tồn tại được phải biết bảo vệ bản thân mình trước đã. Bao nhiêu công sức chú già dạy dỗ tôi trong thời gian qua, tôi không thể để chú thất vọng được...
- Có sợi dây chuyền thôi bà đừng làm to chuyện lên nữa. Công ty đang chuẩn bị tham gia dự án lớn, bà biết điều một chút đi.
- Tôi không cần biết điều. Chúng nó đã không coi tôi ra cái thá gì, thì sao tôi phải nể mặt mũi con nào?
- Bà còn nhớ mình là ai không?
- Lúc nào ông cũng thế. Bộ mặt danh dự nhà họ Giang quan trọng hơn chuyện tôi bị đe dọa à?
- Bà lại suy diễn linh tinh đi. Nhà này ai dám đe dọa bà chứ?
Mẹ chồng vẫn không ngừng khóc lóc:
- Thôi ông đừng nói nữa, tôi biết bản chất ông rồi. Chắc chắn nhà này có ma, hôm nọ tôi gọi cô về lễ ông xúc phạm chửi rủa cô nên cô giáng tội xuống đây mà. Giời ơi là giời. Sao số tôi khổ thế này..
Bố chồng khuyên bảo mãi không được, giờ mẹ chồng lại nhắc đến chuyện ma quỷ khiến ông càng tức điên lên. Ném mạnh cái cốc xuống sàn, kêu "choang" một tiếng. Bao nhiêu mảnh thủy tinh văng tung tóe khắp nhà:
- Bà im mồm lại trước khi tôi nổi điên lên.
Mẹ chồng ngỡ ngàng:
- Ông đang chửi tôi đấy à? Sao ông ác thế? Vợ mình bị đe dọa khiêu khích, ông không giúp vợ tìm ra thủ phạm thì thôi lại còn hùa theo chúng nó, muốn tôi bỏ qua. Ông đừng mơ nhé, tôi không làm theo ý ông đâu.
"Bốp.."
Âm thanh lạnh lùng vang lên, tôi còn chưa kịp định thần đã phát hiện ra bố chồng vừa tát mẹ chồng một cái đau điếng. Má phải của bà bây giờ đang đỏ ửng. Cả nhà tôi lúc đó ai cũng tròn xoe mắt ra nhìn. Tôi biết bố chồng coi trọng danh dự, nhưng không ngờ lại đến tận mức này.
Mẹ chồng tôi hoảng loạn lùi về phía sau, không tin vào mắt mình:
- Ông vừa làm cái gì đấy?
Chỉ vài phút sau, khi mọi người tưởng mẹ chồng sẽ bỏ qua thì bà lại lao lên cào cấu bố chồng. Đến nỗi Huy và Hùng phải chạy nhanh ra căn ngan mẹ mình:
- Mẹ dừng lại đi, đừng làm thế nữa. Con sẽ mua tặng mẹ sợi dây chuyền khác đẹp hơn.
- Tao không cần..
- Mẹ làm như này thủ phạm càng vui hơn thôi. Mẹ càng tức giận bao nhiêu nó càng thành công bấy nhiêu. Giờ mẹ phải hết sức tỉnh táo, đừng làm trò cười cho nó nữa. Nó bày ra bao nhiêu trò này, chẳng phải đợi mẹ há miệng mắc câu của nó sao?
Nghe Hùng nói bùi tai quá, mẹ chồng cũng dần bình tĩnh lại buông bố chồng ra:
- Đúng vậy. Tôi sẽ không mắc bẫy của nó đâu.
Bố chồng hậm hực đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn một lượt khắp phòng, rồi tuyên bố cứng rắn:
- Chuyện này ai đúng ai sai cũng dừng lại ở đây. Còn kẻ nào đứng sau thì núp cho kĩ vào. Tôi không truy cứu vì công ty đang chuẩn bị cho dự án mới, chứ không phải tôi không có cách nào tìm ra các người. Lần này tôi bỏ qua, còn có lần sau tôi quyết không tha.
Lên phòng tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm, chú già theo sau mặt cứ đăm chiêu nãy giờ:
- Chú đoán ai là người lấy dây chuyền của mẹ?
- Tôi không quan tâm, miễn sao không phải nhóc là được.
- Đương nhiên không phải tôi rồi. Tôi đâu có thèm làm mấy cái chuyện hèn hạ đó, tôi mà đã ghét ai tôi đến tận nơi chiến đấu luôn.
- Lại bắt đầu vớ vẩn đấy.
Chú già cốc nhẹ vào đầu tôi một cái, tuy không đau đâu nhưng tôi vẫn giả bộ la oai oái:
- Chú đừng cậy lớn bắt nạt bé nhé, tôi biết võ đấy.
- Võ gì? Võ mồm à? Hay võ say?
- Kệ tôi...
Nói trêu tôi thế thôi, chứ một lúc sau là lại nghiêm túc luôn:
- Nhóc phải cẩn thận với mẹ chồng nhóc đấy. Nhớ lời tôi dặn trưa qua không? Đừng có lúc nào cũng thích xù lông lên như nhím, chỉ thiệt bản thân mình thôi.
- Tôi có làm gì đâu mà phải sợ?
- Nhưng mẹ chồng nhóc có nghĩ thế không?
Cũng phải, trong nhà này dù có xảy ra chuyện gì người đầu tiên bà nghi ngờ chính là tôi:
- Chú thật sự không nghi ngờ ai làm à?
Mặt chú già không chút biến đổi, đáp ráo hoảnh:
- Thế nhóc nghi ngờ ai?
Tôi nghĩ ngợi một hồi, rồi mới thần bí đáp lại:
- Cũng không rõ nữa. Nhìn đi nhìn lại cũng chẳng có ai đáng nghi cả.
- Đừng chỉ nhìn bằng mắt, muốn bảo vệ tốt bản thân mình nhiều lúc phải dùng đến cái này nữa..
Chú già vừa nói tay vừa chỉ nhẹ lên chán:
- Tôi nói vậy nhóc có mở não ra tí nào không? Liệu mà hành xử đấy, chuyện gì không liên quan đến mình thì đừng xen vào...
- Tôi nhớ rồi, chú yên tâm đi.
- Trong gia đình quyền thế, tình thân chưa bao giờ là ràng buộc nhất. Hôm nay có thể nhóc thân với người này, người kia nhưng ngày mai không khéo sẽ bị chính người đó đâm đấy. Muốn yên ổn sống qua ngày tốt nhất là đừng tin ai.
Nghe chú già nói vậy, tự nhiên tôi lại có cảm giác thương thương. 12 tuổi chú mồ côi mẹ, 13 tuổi thì bố lại dẫn người đàn bà khác về sống chung kèm theo đó còn có 1 đứa em trai 10 tuổi nữa. Suốt quãng thời gian qua không biết chú phải chịu đựng những gì, mà có thể bình thản nói ra những lời này:
- Chú có mệt mỏi không?
- Cuộc sống của tôi không cho phép tôi mệt mỏi.
Tôi hỏi bâng quơ cứ tưởng chú sẽ tảng lờ cho qua, nhưng không ngờ chú lại trả lời thành thật như thế. Nghĩ đến 2 năm sau tôi và chú sẽ trở thành người xa lạ, trong lòng tôi có chút không nỡ.
Hay là tôi có tình cảm gì với chú rồi?
Chú hơn tôi 9 tuổi, liệu tình yêu của chúng tôi có hy vọng không? Nếu chú đồng ý tôi sẽ cùng chú thử qua một lần.
- Chú này..Tôi..muốn hỏi một chuyện hơi tế nhị được không?
... (Chú già im lặng không trả lời.)
Tôi cười khúc khích:
- Im lặng là đồng ý đó nhé.
- Chú hiện giờ có người yêu chưa?
Trong lúc đợi câu trả lời, tôi còn sốt ruột hơn cả chú.
- Nhóc hỏi làm gì? Định quản lí tôi à?
Mặt tôi tự nhiên ửng hồng, cúi đầu thật sâu lí nhí:
- Không..Tôi chỉ tò mò thôi, chứ ai thèm quản lí chú làm gì? Người như chú đến tuổi này mà vẫn chưa có người yêu, thì cũng hơi lạ.
- Lạ chỗ nào? Tôi thấy bình thường mà.
- Vậy là chú chưa có người yêu thật rồi.
- Cứ coi như vậy đi.
- Chú thấy tôi thế nào?
Buột miệng hỏi xong câu đó, mà tôi muốn tìm một cái lỗ thật to để chui xuống đất. Liêm sỉ ơi, mày chạy đi đâu mất rồi? Cho tao chút mặt mũi được không? Con gái con đứa mày hỏi như vậy, còn chút giá nào nữa?
Hai tay tôi che vội lấy mặt, chạy như bay vào trong nhà tắm. Nhưng đằng sau lưng tôi vẫn nghe thấy tiếng cười trêu chọc, cùng câu nói xấu hổ nhất trên đời:
- Tôi không có hứng thú với tivi màn hình phẳng.
Giời ạ..Lại rước thêm nhục vào thân rồi, tôi lắc đầu cố gắng quên đi mọi chuyện mà hình như não bộ nó muốn chống đối tôi. Bao nhiêu việc chú già làm cho tôi nó cứ tua đi, tua lại như một thước phim quay chậm trong đầu tôi..
................
Thêm một tuần nữa trôi qua, mẹ chồng đối xử với tôi ngày càng gay gắt. Bà không kiêng nể gì ai nữa, chửi thẳng mặt tôi luôn. Nhưng khi có chú già và bố chồng ở nhà thì thái độ quay ngoắt 180°. Tôi cũng bắt đầu học cách quan sát mọi việc trong nhà họ Giang. Không phải tôi có ý đồ gì, mà nói theo ngôn ngữ của chú già thì đó gọi là phòng thân. Trước đến nay tôi lười tính toán với người nhà, chứ đâu phải tôi ngu.
- Cô Hà ơi tối nay về sớm nhé, nhà mình có khách đấy ạ.
Tiếng gọi lanh lảnh của chị Loan làm tôi giật mình thoát khỏi mấy suy nghĩ mông lung:
- Khách nào vậy chị? Sao em không thấy anh Duy nói gì nhỉ?
- À. Là bạn thân của bà chủ, nghe đồn hai mẹ con cô ấy mới từ Mỹ về.
- Vâng. Vậy để em xin về sớm.
Phóng xe đi làm tôi chẳng nghĩ ngợi gì, mặc kệ bao nhiêu toan tính của người nhà họ Giang đổ dồn hết về phía tôi.
Một ngày quay cuồng trong công việc, cảm giác có chút mệt mỏi. Tôi vươn vai vài phát lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn sang cái đồng hồ bé tí đặt gọn ở góc bàn. Gần 6h tối rồi, nhớ đến lời dặn sáng nay của chị Loan. Tôi vội vàng chào mấy anh chị sau lưng, rồi xách túi ra lấy xe về.
........
Bước vào trong nhà tôi hơi giật mình, Trâm nhìn tôi cười cười:
- Chị vừa đi làm về à?
Phía đối diện tôi thấy xuất hiện hai người phụ nữ lạ, nhìn cách ăn mặc sang trọng cũng thầm đoán ra chắc đây là khách của mẹ chồng tôi.
Tôi cúi đầu chào lịch sự:
- Cháu chào cô, chào em..
Mẹ chồng tôi vui mừng giới thiệu:
- Đây là vợ thằng Duy đó, hôm cưới nó biết em không về được nên chị cũng chẳng dám báo.
Người phụ nữ trung niên tên Thanh cười tươi:
- Công nhận con dâu chị đứa nào cũng xinh, cũng giỏi chẳng bù cho em có mỗi đứa con gái 25 tuổi rồi mà vẫn chẳng có đứa nào thèm ngó.
Mẹ chồng tôi được khen lại càng vui mừng hơn:
- Ấy. Em cứ nói thế làm chị ngại quá. Chị thấy cái Vân Anh tài sắc vẹn toàn mà, chắc nó còn mải mê công việc nên chưa muốn lập gia đình thôi. Em đừng lo lắng quá...
Cô gái có tên Vân Anh cười bẽn lẽn:
- Bác lại trêu cháu rồi..
Mai bưng đĩa hoa quả từ trong bếp đi ra, đặt nhẹ xuống bàn còn chưa kịp mời ai thì cô Thanh hỏi nhẹ mẹ tôi:
- Giúp việc nhà chị đây ạ? Lúc nãy em nhớ không nhầm là người khác cơ mà?
Tôi nghe như có tiếng sấm vừa đánh ngang tai, còn mẹ chồng thì mặt tái nhợt:
- Không..Đây là vợ thằng Hùng. Nó ở nhà nội trợ nên nhìn hơi giản dị, em đừng cười nhé.
- Dạ không..Em xin lỗi chị. Tại em không biết nên mới lỡ miệng nói bừa. Chị đừng trách em mới phải chứ.
- Chị không để bụng đâu. Thôi em ăn hoa hoa quả đi.
- Vâng. Em cảm ơn chị.
Mẹ chồng gật đầu, đưa cho cô Thanh một miếng táo. Cô ấy vừa ăn thử đã nhăn mày lại:
- Em sao thế?
- Dạ không sao đâu..
- Có thật không?
- Thật mà chị.
Mẹ chồng tôi không tin cũng cầm một miếng táo khác lên ăn:
- Ai mua cái "của nợ" này đây?
Mai ấp úng, lí nhí trả lời:
- Dạ con ạ..
- Đã không biết gì thì đừng có mua, chua như này ai mà ăn được? Tôi bị dạ dày đấy, không ai bảo cô những người bị dạ dày phải kiêng đồ chua à? Hay cô cố tình làm thế?
Trâm là người ngồi gần Mai nhất, và cô ta tất nhiên sẽ diễn thật tốt vai "chị dâu thâm tình":
- Mẹ ơi. Chắc Mai chỉ vô tình thôi, mẹ đừng trách em ấy...
- Con không cần bênh nó đâu, người gì mà đoảng hết phần thiên hạ. Cũng may cô Thanh giống như người nhà, không chấp nhặt mấy chuyện nhỏ này. Chứ gặp người ngoài thì không biết hôm nay mặt mũi của mẹ để đi đâu?
- Con biết..Con hiểu mà.. Mẹ đừng giận em Mai nữa, ảnh hưởng đến sức khỏe...
Cô gái tên Vân Anh cũng mở miệng phối hợp ăn ý cùng Trâm:
- Đúng rồi đấy bác ơi. Bệnh dạ dày của bác kị nhất là tâm trạng không thoải mái đó...
- Thôi được rồi nể mặt cháu, bác sẽ không tức giận nữa.
Quay sang Mai mẹ chồng cau có, khó chịu:
- Còn cô vào chuẩn bị đồ ăn luôn đi, đợi bố chồng cô xuống rồi cả nhà vào ăn không muộn.
Vân Anh cười tít mắt, giơ ngón tay cái về phía mẹ chồng tôi:
- Phải thế mới trẻ lâu bác ạ, bác hơn mẹ cháu 2 tuổi mà ban đầu cháu cứ tưởng bác và mẹ cháu bằng tuổi nhau đó. Càng nhìn kĩ càng thấy bác trẻ..
Mẹ chồng tôi vời vời cô ấy sang ngồi cạnh mình:
- Bác nói thật nhé. Trong mắt bác Vân Anh là xinh đẹp nhất đấy, mấy cô gái chân dài ngoài kia cũng không bằng một góc nhỏ của cháu đâu.
- Cháu cảm ơn bác, biết là bác khen động viên mà vẫn vui lắm.
Trâm cũng hớn hở hùa theo:
- Cậu xinh thật mà, mẹ tớ nói đúng đấy không phải khen động viên cậu đâu.
Tự nhiên trong cái không gian đầm ấm này, tôi thấy mình thừa thãi quá. Định xin lên phòng thì nghe mẹ chồng hỏi ngược lại Trâm:
- Con quen biết với Vân Anh à?
- Vâng ạ. Bọn con không những quen biết, mà còn thân nữa cơ. Hồi con sang Mĩ du học, tình cờ học chung trường Vân Anh thế là chơi với nhau luôn. Nhìn vậy thôi chứ Vân Anh tốt lắm mẹ, con mà không hiểu cái gì toàn cậu ấy giúp con thôi. Đến khi con về nước, bọn con vẫn thường xuyên giữ liên lạc với nhau.
- Vậy hả? Nhìn mặt Vân Anh mẹ đã biết nó dễ thương, hiền lành rồi.
- Thế lần này hai mẹ con đã chuyển về đây luôn chưa?
Cô Thanh cầm cốc nước lên uống một hớp nhỏ, chậm rãi trả lời:
- Vân Anh nó thích về đây làm việc, nhưng em phân vân quá. Bảo mãi rồi, mà nó vẫn không nghe.
- Ôi sao thế?
- Vợ chồng em bàn với nhau, phải 6 - 7 năm nữa chúng em mới về hẳn đây. Thế mà bây giờ để nó một mình ở lại, thì em không yên tâm.
- Cháu học trường gì ấy nhỉ?
- Cháu học ở đại học Xx.
- Có phải trường đó nằm trong top các trường đai học chuyên ngành kinh tế hàng đầu tại Mỹ không?
- Dạ vâng ạ.
- Trời ơi sao cháu giỏi thế?
Vân Anh cầm tay mẹ chồng tôi:
- Cả Trâm cũng giỏi mà bác.
- Ừ..Hai đứa cùng giỏi, bác tự hào về hai đứa lắm. Cháu muốn ở lại nước làm việc, thì đã tìm được chỗ nào thích hợp chưa?
- Cháu định vào công ty do bạn cháu giới thiệu. Cháu cũng liên lạc với họ rồi. Chỉ hai ba hôm nữa là cháu đi phỏng vấn thôi.
- Tiếc nhỉ, nếu không thì tới công ty bác trai làm cũng được.
- Dạ không cần đâu bác, cháu ngại lắm. Cứ để cháu làm ở công ty của bạn cháu cũng được.
Bố chồng tôi từ trên cầu thang bước xuống, theo sau là mấy anh em nhà họ Giang. Cả nhà tập trung đông đủ, ngồi xuống bàn ăn ai nấy đều vui vẻ. Chỉ có mỗi bản mặt một sắc thái của chú già là không thay đổi. Mẹ chồng tôi bắt đầu khoe khoang:
- Ông xem cái Vân Anh có giỏi không? Tốt nghiệp trường đại học Xx ở Mĩ đấy.
Bố chồng tôi ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt tán thưởng nhìn về phía Vân Anh:
- Cháu còn trẻ mà công nhận giỏi thật.
Vân Anh mỉm cười lễ độ:
- Cháu không dám nhận đâu bác, cháu và Trâm học cùng trường mà.
- Ừ.
Mẹ chồng thủ thỉ:
- Lúc nãy tôi định hỏi ông xem công ty mình còn vị trí nào trống không? Cho cái Vân Anh đến đó làm học hỏi kinh nghiệm, nhưng nó lại xin vào chỗ khác rồi tiếc thật đấy..
- Lần này gia đình cháu chuyển hẳn về đây à?
- Không ạ. Chỉ có mỗi mình cháu thôi, chứ cuối tuần là mẹ cháu lại bay về Mĩ rồi. Cháu thích làm việc ở môi trường này hơn, bên Mĩ có nhiều cơ hội nhưng làm chung công ty với bố nên cháu không thích lắm.
- Thế về đây cháu làm công ty nào?
- Cháu làm công ty do bạn cháu giới thiệu.
- Ừ. Còn trẻ học hỏi nhiều nơi cũng tốt, chứ sau này đứng tuổi đi đâu cũng ngại đấy.
Cô Thanh ngồi bên nghe con gái đối đáp với bố chồng tôi thì có vẻ tự hào lắm:
- Ở bên Mĩ bố nó sắp xếp cho công việc đàng hoàng mà nó không chịu anh ạ, cứ thích về đây vùng vẫy. Em khuyên mà nó có nghe lọt tai đâu.
- Tuổi trẻ còn nhiều sức khỏe, nhiều hoài bão mà em. Cứ để cho con nó trải nghiệm, biết đâu như thế nó lại càng trưởng thành hơn.
- Nhưng vợ chồng em lo lắm. Một thân một mình ăn uống thất thường, rồi lúc ốm đau chẳng biết nhờ vả ai.
Mẹ chồng tôi ngẩng đầu lên vừa cười vừa nói rất tự nhiên:
- Em không cần lo chuyện đó đâu, nếu Vân Anh muốn thì dọn đến đây ở cùng anh chị cũng được.
- Ấy không chị ơi. Như thế phiền anh chị quá.
- Có gì đâu mà phiền? Nhà anh chị còn nhiều phòng trống lắm.
Vân Anh giả vờ thẹn thùng:
- Thôi bác ơi, cháu thuê nhà ở gần công ty cho tiện. Chứ cháu đến nhà bác ở cứ có cái gì đó ngại lắm.
- Ngại gì mà ngại, hồi bác còn trẻ mẹ cháu và bác ở cùng nhau suốt đó. Giờ cháu đến nhà bác ở càng đông càng vui, bác không có con gái chỉ có mỗi 3 đứa con dâu thêm cháu nữa thì tốt quá còn gì?
Không biết thế nào, chứ ngay từ lần đầu tiên gặp mặt tôi đã thấy không có thiện cảm với cô gái tên Vân Anh này rồi. Lúc nào cũng vâng dạ cười nói ngọt xớt, mà vẫn không che giấu hết vẻ giả tạo tính toán. Tôi chắc chắn mình không nhìn nhầm đâu, vì cảm giác của tôi từ trước đến giờ luôn đúng mà.
Bữa ăn kết thúc, thì Trâm dẫn Vân Anh đến trước mặt chú già giới thiệu kĩ càng:
- Đây là anh Duy, thiên tài ngành kinh tế đấy. Dự án nào vào ngõ cụt, qua tay anh ấy chỉ vài tháng là có cơ hội đảo ngược tình thế luôn. Cậu làm quen đi, sau này có chuyện gì không hiểu còn có người mà hỏi.
Chú già thì vẫn ngồi im bất động, coi lời Trâm nói như gió thoảng qua tai làm vừa lòng tôi lắm. Chỉ có Vân Anh thì hơi ngại ngùng, chìa tay phải ra trước mặt:
- Em chào anh. Rất vui được làm quen với anh.
- Ừ.
Đáp lại gỏn lọn mỗi một chữ, chú già cũng chẳng thèm bắt tay bắt chân ai. Mặt Trâm và Vân Anh cứ nghệt ra. Cuối cùng quê quá phải rụt tay về:
- Em nghe Trâm nói anh cũng du học bên Mĩ ạ? Anh học trường nào thế?
- Trường Xy.
- Uầy. Anh đúng là thiên tài rồi, trường đó thi vào khó lắm. Cạnh tranh nhau cũng khốc liệt nữa. Bảo sao Trâm cứ khen ngợi anh mãi, khi nào anh rảnh cho em hỏi vài điều nhé.
- Công ty rất bận.
Tôi muốn bật cười quá, ai chứ chú già thì không có khái niệm thương hoa tiếc ngọc đâu. Một khi chú đã không thích, thì tốt nhất đừng tốn công vô nghĩa chỉ rước nhục vào thân thôi. Người đàn ông này càng lúc tôi càng hứng thú rồi đấy.
Tôi có nên cho mình một cơ hội không nhỉ?
Mà quan trọng là chú già đâu có thích tôi, chuyện tình cảm tôi trải qua rồi. Vết xe đổ trong quá khứ vẫn luôn ám ảnh tôi. Ban đầu tôi cứ tưởng mình chỉ cần vô tư sống hết hai năm này, là sẽ được tự do bay nhảy. Nhưng giờ mới được gần nửa năm trôi qua, tôi đã thấy có chút không nỡ rồi. Phải làm gì mới tốt đ
Nói thì nói thế chứ tương lai chẳng ai biết trước điều gì đâu. Nhà họ Giang không phải là một gia đình bình thường, muốn tồn tại được phải biết bảo vệ bản thân mình trước đã. Bao nhiêu công sức chú già dạy dỗ tôi trong thời gian qua, tôi không thể để chú thất vọng được...
Bình luận facebook