Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Huy điên tiết khi sự thật mình cố gắng che giấu bao nhiêu năm qua, nay lại bị Trâm phơi bày ra trước bao nhiêu người. Miệng hắn ta rít lên, nghiến răng ken két chỉ hận lúc này không thể lao ngay đến vả cho Trâm vài cái bạt tai:
- Con khốn này. Mày câm ngay mồm lại, nói câu nữa đừng trách tao ác...
Trâm xác định hôm nay mất hết tất cả rồi, nên chẳng sợ hãi gì nữa vẫn gân cổ lên lôi Huy "xuống vực" cùng cô ta:
- Tôi việc gì phải câm? Tôi cứ gào lên cho cả thiên hạ biết chuyện đấy, anh là cái loại ăn cháo đá bát. Bao nhiêu việc xấu xa tôi làm vì ai chứ? Chẳng lẽ vì bản thân tôi sao? Thế mà giờ anh nhẫn tâm đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi còn ung dung xem mình là người vô tội?
Quay qua phía Vân Anh đang đứng, Trâm đưa ngón tay trỏ chỉ thẳng mặt:
- Còn mày nữa? Tao có đối xử tệ bạc với mày không? Mày không coi tao là bạn thì thôi đi đằng này còn giả vờ giả vịt tiếp cận lơi dụng tao, làm bao nhiêu chuyện rồi cuối cùng lại phủi lưng như kiểu mày trong trắng ngây thơ lắm không bằng ý...
Vân Anh khinh khỉnh không thèm trả lời, nhưng lại lùi về mấy bước nép sau lưng mẹ chồng tôi.
- Mày cứ tận hưởng cái thành quả hèn hạ của mày đi. Tao sẽ chống mắt lên coi mày đắc ý được đến bao giờ?
Bố chồng tôi ngồi im ở ghế sofa ngây người ra, chắc ông vẫn còn chưa tiếp nhận nổi sự thật Huy là gay. Chỉ có mẹ chồng trước sau như một, nằng nặc đuổi Trâm ra khỏi nhà giống hệt lúc đuổi tôi tối qua:
- Đừng nói nữa...Biến đi...Nhà tôi không chứa nổi cô đâu. Thứ phụ nữ tâm địa độc ác hèn hạ hơn cả rắn độc...
Tay Trâm nắm thành quyền, định nói thêm câu gì nhưng bị Vân Anh và chị Loan hợp sức lại lôi ra cổng. Trong nhà không gian yên tĩnh lạ thường, Huy cúi gằm mặt xuống không dám đối diện với ai.
Mẹ chồng cười cười lấy lòng:
- Ông đừng nghe con điên đó nói năng nhăng cuội. Con trai mình sao có thể là gay được chứ? Hồi nó học cấp 3, đã có bao nhiêu đứa con gái cùng lớp chết mê chết mệt nó rồi.
Bố chồng lặng thinh nhìn chằm chằm vào người mẹ chồng một lúc thật lâu, rồi mới cất tiếng trả lời:
- Tôi tin bà được không?
- Tin. Ông phải tin tôi chứ.
Mặt Huy trắng bệch càng làm mọi người trong nhà thêm nghi ngờ. Tôi ngớn người lên khẽ thì thầm vào tai chú già:
- Theo chú Huy có phải là gay thật không?
- Chuyện rõ như ban ngày thế này mà em còn phải hỏi tôi à?
- Tôi không biết thì mới phải hỏi chứ. Chú nghĩ ai cũng thông minh giống chú sao?
Chú già cong môi đầy thú vị xem thường câu hỏi. Bàn tay trái còn ngang nhiên nghịch mấy lọn tóc xoăn đang xõa xuống vai tôi:
- Có tật thì mới giật mình, nếu cậu ta không phải gay ngày mai chắc chắn mặt trời mọc đằng Tây.
Sau một hồi hoang mang bố chồng cũng dần trấn tĩnh lại tinh thần giọng nói run rẩy đưa cái nhìn đầy nghiêm túc về phía Huy:
- Mày nói thật cho tao biết, có phải mày là gay không?
Huy vẫn giữ mình trong trạng thái ngồi im không nhúc nhích. Phát hiện ra điều bất thường bố chồng nóng nảy hơn bao giờ hết:
- Nói...
Người lo lắng trong căn phòng này không chỉ có mình Huy mà còn cả mẹ chồng tôi nữa:
- Ông đừng nổi nóng, mọi chuyện cứ từ từ để con nó nói đàng hoàng xem nào.
Chưa kịp nói hết câu bố chồng tôi đã phồng mang trợn má lên quát mẹ chồng:
- Bà im đi. Tôi không hỏi bà...
Tôi len lén quan sát từng cử chỉ thái độ lấm lét của Huy, như muốn khẳng định rõ ràng hơn suy nghĩ trong đầu mình là hoàn toàn chính xác...
"Choang..."
Âm thanh đổ vỡ vang lên làm tôi giật mình, bố chồng đã không còn giữ nổi bình tĩnh ném thẳng chén nước về phía chân Huy:
- Tao đang hỏi mày đấy, sao mày cứ ngồi im như thóc ngâm thế? Mày bị câm hay bị điếc mà không trả lời tao?
Huy khẽ ngẩng cao đầu trên mặt còn nỗi lo, nhưng ánh mắt đã sáng hơn phần nào:
- Con xin lỗi bố.
- Tao không cần mày xin lỗi.
- Con sai rồi.
Căn phòng rộng lớn sau câu trả lời không xác định của Huy bỗng dưng im bặt. Ai nấy đều ngầm hiểu ra sự thật rồi.
Huy chính là gay...
Mẹ chồng bất động không thốt lên lời, chỉ có bố chồng vẫn tiếp tục hỏi:
- Nói vậy có nghĩa bao nhiêu năm qua mày đều lừa dối bọn tao sao?
- Con không làm thế thì bố có coi con là một người bình thường không? Bao nhiêu năm qua chuyện gì con cũng phải gồng mình chịu đựng nhưng có khi nào bố chịu công nhận sự cố gắng của con?
Tay Huy với cốc nước lọc trên bàn, uống một ngụm rồi mới tiếp tục đáp lời:
- Trong mắt bố con luôn tầm thường kém cỏi, làm việc gì thành công cũng chỉ gọi là ăn may nhưng còn hắn ta thì sao?
Huy cười khẩy bất cần hất cằm về phía tôi và chú già đang ngồi:
- Một dự án nhỏ thành công bố cũng coi hắn là niềm tự hào, là đứa con xuất xắc của gia tộc. Con tự hỏi bố đã bao giờ suy nghĩ cho con một lần nào chưa?
Càng nói Huy càng cay cú, không thèm để ý đến bất cứ phép tắc gì nữa. Mẹ chồng ngồi bên vội vã khuyên can:
- Huy sao con dám ăn nói với bố như thế? Mau xin lỗi bố ngay. Mẹ còn chưa tính sổ chuyện con giấu diếm mẹ bao nhiêu năm qua đâu, giờ còn giở chứng ương bướng cãi láo à? Mẹ có dạy con như thế không?
- Còn cả mẹ nữa...
- Ơ cái thằng này, tự dưng cáu bẩn với mẹ là thế nào?
- Mẹ đừng nói gì hết, để con yên tĩnh đi. Không phải lúc nào mẹ cũng mong muốn có cháu bế sao? Giờ con ra nông nỗi này mẹ đã hài lòng chưa?
Khác hẳn với những gia đình bình thường khi biết sự thật con trai mình là gay, mẹ chồng tôi chỉ lo lắng quyền sở hữu tài sản của Huy bị giảm sút chứ không có động tĩnh gì muốn an ủi hay động viên Huy cả, những việc làm sai trái của Huy bà không hề ngăn cản còn cố tình tìm mọi cách che giấu. Tiền bạc làm con người ta trở nên nhẫn tâm quá.
Bố chồng thở dài thườn thượt, nói một thôi một hồi:
- Mày luôn cho rằng tao thiên vị thằng Duy phải không? Thế tao hỏi mày nhé năm ngoái hợp đồng của JK, mày đã bỏ túi riêng bao nhiêu tiền? Nhận hối lộ của bao nhiêu bên đối tác? Những cổ đông quan trọng khác nữa một tháng mày gửi quà biếu họn họ bao nhiêu lần? Chưa hết đâu, còn rất nhiều chuyện khác hay ho hơn mày có muốn tao kể hết ra một thể không? Chuyện không muốn người khác biết thì tốt nhất mày đừng làm. Mấy chục năm qua tao lăn lội sứt đầu mẻ chán trên thương trường, mày tưởng dăm ba cái trò vặt vãnh của mày có thể qua mặt được tao sao? Chẳng qua tao chưa muốn vạch trần mày thôi. Chứ tao mà thẳng tay mày nghĩ mày còn ngồi được ở ví trí phó giám đốc này đến hôm nay sao? Tỉnh táo lại đi ảo tưởng vừa thôi...
Huy vẫn cố chấp không chịu nhận sai:
- Trong kinh doanh có ai không dùng thủ đoạn chứ, con chuẩn bị sẵn cho mình đường lui thì có gì sai?
Bố chồng bực quá hóa cười:
- Cuối cùng mày cũng chịu thừa nhận, thế mà mày còn mở miệng nói tao thiên vị đứa này đứa kia.
Tình hình càng lúc càng hỗn loạn, mẹ chồng kéo Huy về phía sau giả vờ nghiêm ngặt khó chịu:
- Xin lỗi bố ngay...
- Con không sai nên không xin lỗi đâu...
Tôi không biết vì lí do gì, nhưng chú già đột nhiên đứng dậy can ngăn hai người họ:
- Bố bình tĩnh đã, còn Huy cũng đừng nói nữa...
- Anh không phải tỏ vẻ thương hại tôi, khéo trong lòng anh bây giờ còn đang cười thầm ý chứ. Tôi lạ gì cái nhân cách rẻ rách của anh...
"Bụp..."
Tiếng động lần này vang vọng to hơn, mặt bố chồng đỏ bừng bừng đấm một quyền vào má Huy:
- Thằng mất dạy....
Huy nhếch mép khiêu khích:
- Con sinh ra trong cái hình hài quái dị này là con muốn sao? Bố có thời gian trách mắng con, sao không nhìn lại bản thân mình đi? Suy cho cùng bố cũng có gì tốt đẹp hơn con đâu?
"Hự..."
Bố chồng tôi nghe xong không hiểu lí do gì mà hai tay cứ ôm chặt lấy ngực thở dốc, rồi tím lịm người đi gọi thế nào cũng không có phản ứng...
- Con khốn này. Mày câm ngay mồm lại, nói câu nữa đừng trách tao ác...
Trâm xác định hôm nay mất hết tất cả rồi, nên chẳng sợ hãi gì nữa vẫn gân cổ lên lôi Huy "xuống vực" cùng cô ta:
- Tôi việc gì phải câm? Tôi cứ gào lên cho cả thiên hạ biết chuyện đấy, anh là cái loại ăn cháo đá bát. Bao nhiêu việc xấu xa tôi làm vì ai chứ? Chẳng lẽ vì bản thân tôi sao? Thế mà giờ anh nhẫn tâm đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi còn ung dung xem mình là người vô tội?
Quay qua phía Vân Anh đang đứng, Trâm đưa ngón tay trỏ chỉ thẳng mặt:
- Còn mày nữa? Tao có đối xử tệ bạc với mày không? Mày không coi tao là bạn thì thôi đi đằng này còn giả vờ giả vịt tiếp cận lơi dụng tao, làm bao nhiêu chuyện rồi cuối cùng lại phủi lưng như kiểu mày trong trắng ngây thơ lắm không bằng ý...
Vân Anh khinh khỉnh không thèm trả lời, nhưng lại lùi về mấy bước nép sau lưng mẹ chồng tôi.
- Mày cứ tận hưởng cái thành quả hèn hạ của mày đi. Tao sẽ chống mắt lên coi mày đắc ý được đến bao giờ?
Bố chồng tôi ngồi im ở ghế sofa ngây người ra, chắc ông vẫn còn chưa tiếp nhận nổi sự thật Huy là gay. Chỉ có mẹ chồng trước sau như một, nằng nặc đuổi Trâm ra khỏi nhà giống hệt lúc đuổi tôi tối qua:
- Đừng nói nữa...Biến đi...Nhà tôi không chứa nổi cô đâu. Thứ phụ nữ tâm địa độc ác hèn hạ hơn cả rắn độc...
Tay Trâm nắm thành quyền, định nói thêm câu gì nhưng bị Vân Anh và chị Loan hợp sức lại lôi ra cổng. Trong nhà không gian yên tĩnh lạ thường, Huy cúi gằm mặt xuống không dám đối diện với ai.
Mẹ chồng cười cười lấy lòng:
- Ông đừng nghe con điên đó nói năng nhăng cuội. Con trai mình sao có thể là gay được chứ? Hồi nó học cấp 3, đã có bao nhiêu đứa con gái cùng lớp chết mê chết mệt nó rồi.
Bố chồng lặng thinh nhìn chằm chằm vào người mẹ chồng một lúc thật lâu, rồi mới cất tiếng trả lời:
- Tôi tin bà được không?
- Tin. Ông phải tin tôi chứ.
Mặt Huy trắng bệch càng làm mọi người trong nhà thêm nghi ngờ. Tôi ngớn người lên khẽ thì thầm vào tai chú già:
- Theo chú Huy có phải là gay thật không?
- Chuyện rõ như ban ngày thế này mà em còn phải hỏi tôi à?
- Tôi không biết thì mới phải hỏi chứ. Chú nghĩ ai cũng thông minh giống chú sao?
Chú già cong môi đầy thú vị xem thường câu hỏi. Bàn tay trái còn ngang nhiên nghịch mấy lọn tóc xoăn đang xõa xuống vai tôi:
- Có tật thì mới giật mình, nếu cậu ta không phải gay ngày mai chắc chắn mặt trời mọc đằng Tây.
Sau một hồi hoang mang bố chồng cũng dần trấn tĩnh lại tinh thần giọng nói run rẩy đưa cái nhìn đầy nghiêm túc về phía Huy:
- Mày nói thật cho tao biết, có phải mày là gay không?
Huy vẫn giữ mình trong trạng thái ngồi im không nhúc nhích. Phát hiện ra điều bất thường bố chồng nóng nảy hơn bao giờ hết:
- Nói...
Người lo lắng trong căn phòng này không chỉ có mình Huy mà còn cả mẹ chồng tôi nữa:
- Ông đừng nổi nóng, mọi chuyện cứ từ từ để con nó nói đàng hoàng xem nào.
Chưa kịp nói hết câu bố chồng tôi đã phồng mang trợn má lên quát mẹ chồng:
- Bà im đi. Tôi không hỏi bà...
Tôi len lén quan sát từng cử chỉ thái độ lấm lét của Huy, như muốn khẳng định rõ ràng hơn suy nghĩ trong đầu mình là hoàn toàn chính xác...
"Choang..."
Âm thanh đổ vỡ vang lên làm tôi giật mình, bố chồng đã không còn giữ nổi bình tĩnh ném thẳng chén nước về phía chân Huy:
- Tao đang hỏi mày đấy, sao mày cứ ngồi im như thóc ngâm thế? Mày bị câm hay bị điếc mà không trả lời tao?
Huy khẽ ngẩng cao đầu trên mặt còn nỗi lo, nhưng ánh mắt đã sáng hơn phần nào:
- Con xin lỗi bố.
- Tao không cần mày xin lỗi.
- Con sai rồi.
Căn phòng rộng lớn sau câu trả lời không xác định của Huy bỗng dưng im bặt. Ai nấy đều ngầm hiểu ra sự thật rồi.
Huy chính là gay...
Mẹ chồng bất động không thốt lên lời, chỉ có bố chồng vẫn tiếp tục hỏi:
- Nói vậy có nghĩa bao nhiêu năm qua mày đều lừa dối bọn tao sao?
- Con không làm thế thì bố có coi con là một người bình thường không? Bao nhiêu năm qua chuyện gì con cũng phải gồng mình chịu đựng nhưng có khi nào bố chịu công nhận sự cố gắng của con?
Tay Huy với cốc nước lọc trên bàn, uống một ngụm rồi mới tiếp tục đáp lời:
- Trong mắt bố con luôn tầm thường kém cỏi, làm việc gì thành công cũng chỉ gọi là ăn may nhưng còn hắn ta thì sao?
Huy cười khẩy bất cần hất cằm về phía tôi và chú già đang ngồi:
- Một dự án nhỏ thành công bố cũng coi hắn là niềm tự hào, là đứa con xuất xắc của gia tộc. Con tự hỏi bố đã bao giờ suy nghĩ cho con một lần nào chưa?
Càng nói Huy càng cay cú, không thèm để ý đến bất cứ phép tắc gì nữa. Mẹ chồng ngồi bên vội vã khuyên can:
- Huy sao con dám ăn nói với bố như thế? Mau xin lỗi bố ngay. Mẹ còn chưa tính sổ chuyện con giấu diếm mẹ bao nhiêu năm qua đâu, giờ còn giở chứng ương bướng cãi láo à? Mẹ có dạy con như thế không?
- Còn cả mẹ nữa...
- Ơ cái thằng này, tự dưng cáu bẩn với mẹ là thế nào?
- Mẹ đừng nói gì hết, để con yên tĩnh đi. Không phải lúc nào mẹ cũng mong muốn có cháu bế sao? Giờ con ra nông nỗi này mẹ đã hài lòng chưa?
Khác hẳn với những gia đình bình thường khi biết sự thật con trai mình là gay, mẹ chồng tôi chỉ lo lắng quyền sở hữu tài sản của Huy bị giảm sút chứ không có động tĩnh gì muốn an ủi hay động viên Huy cả, những việc làm sai trái của Huy bà không hề ngăn cản còn cố tình tìm mọi cách che giấu. Tiền bạc làm con người ta trở nên nhẫn tâm quá.
Bố chồng thở dài thườn thượt, nói một thôi một hồi:
- Mày luôn cho rằng tao thiên vị thằng Duy phải không? Thế tao hỏi mày nhé năm ngoái hợp đồng của JK, mày đã bỏ túi riêng bao nhiêu tiền? Nhận hối lộ của bao nhiêu bên đối tác? Những cổ đông quan trọng khác nữa một tháng mày gửi quà biếu họn họ bao nhiêu lần? Chưa hết đâu, còn rất nhiều chuyện khác hay ho hơn mày có muốn tao kể hết ra một thể không? Chuyện không muốn người khác biết thì tốt nhất mày đừng làm. Mấy chục năm qua tao lăn lội sứt đầu mẻ chán trên thương trường, mày tưởng dăm ba cái trò vặt vãnh của mày có thể qua mặt được tao sao? Chẳng qua tao chưa muốn vạch trần mày thôi. Chứ tao mà thẳng tay mày nghĩ mày còn ngồi được ở ví trí phó giám đốc này đến hôm nay sao? Tỉnh táo lại đi ảo tưởng vừa thôi...
Huy vẫn cố chấp không chịu nhận sai:
- Trong kinh doanh có ai không dùng thủ đoạn chứ, con chuẩn bị sẵn cho mình đường lui thì có gì sai?
Bố chồng bực quá hóa cười:
- Cuối cùng mày cũng chịu thừa nhận, thế mà mày còn mở miệng nói tao thiên vị đứa này đứa kia.
Tình hình càng lúc càng hỗn loạn, mẹ chồng kéo Huy về phía sau giả vờ nghiêm ngặt khó chịu:
- Xin lỗi bố ngay...
- Con không sai nên không xin lỗi đâu...
Tôi không biết vì lí do gì, nhưng chú già đột nhiên đứng dậy can ngăn hai người họ:
- Bố bình tĩnh đã, còn Huy cũng đừng nói nữa...
- Anh không phải tỏ vẻ thương hại tôi, khéo trong lòng anh bây giờ còn đang cười thầm ý chứ. Tôi lạ gì cái nhân cách rẻ rách của anh...
"Bụp..."
Tiếng động lần này vang vọng to hơn, mặt bố chồng đỏ bừng bừng đấm một quyền vào má Huy:
- Thằng mất dạy....
Huy nhếch mép khiêu khích:
- Con sinh ra trong cái hình hài quái dị này là con muốn sao? Bố có thời gian trách mắng con, sao không nhìn lại bản thân mình đi? Suy cho cùng bố cũng có gì tốt đẹp hơn con đâu?
"Hự..."
Bố chồng tôi nghe xong không hiểu lí do gì mà hai tay cứ ôm chặt lấy ngực thở dốc, rồi tím lịm người đi gọi thế nào cũng không có phản ứng...
Bình luận facebook