Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130
Quả nhiên, ta vừa ngẩng đầu liền thấy sắc mặt Mộ Hoa thay đổi.
Toàn bộ thế cục dường như không còn tự nhiên như lúc trước, Hoàng Thiên Bá tựa hồ cũng cảm giác được, lập tức tiến lên nói với nàng gì đó.
Mọi người nhìn ta mỉm cười đi tới trước mặt Vi Chính Bang: "Vi phó đường chủ, ngài muốn đem Thanh Anh đổi lấy thuốc giải đúng không?"
"Nếu không? Đối với bọn ta, ngươi còn tác dụng khác sao?"
"Cũng đúng, Thanh Anh tới hiệu thuốc quấy rầy, khiến mọi người chịu nhiều phiền toái rồi." Ta mỉm cười gật đầu, duỗi tay tháo cây trâm trên đầu xuống. Mái tóc đen nhánh lập tức xõa ra, người xung quanh đều không khỏi chấn động. Một nữ tử ở trước mặt mọi người có hành động như vậy bị xem là thất nghi, nhưng ta không chút để ý, chỉ cung kính đưa cây trâm tới trước mặt Vi Chính Bang đang ngây ra, nói. "Trên người tiểu nữ không có món gì giá trị, nên muốn lấy cây trâm này đổi với đường chủ mười lượng bạc, để các huynh đệ có thêm rượu thịt ăn uống."
Sắc mặt lập tức thay đổi, mọi người nhìn ta như quái vật, không biết trong đầu ta đang đánh cái chủ ý gì.
Ta cười nhạt: "Vi phó đường chủ, ngài có đổi không?"
Vi Chính Bang cũng không biết ta muốn làm gì, cảnh giác nhìn ta, qua một lúc lâu lại nhìn cây trâm gỗ, lạnh lùng nói: "Ngươi có ý gì?"
"Không có ý gì cả, chỉ là bày tỏ lòng biết ơn mà thôi."
"Hừ, một cây trâm gỗ đổi mười lượng bạc, ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc hả?"
"Đương nhiên không phải." Ta duỗi tay vấn lại mái tóc, cầm cây trâm cài về, sau đó mới ngẩng đầu nhìn hắn,chậm rãi nói, "Chỉ việc này ngươi cũng không chịu làm ăn lỗ vốn, người châu phủ dựa vào cái gì phải giao thuốc giải ra chứ?"
"Ngươi có ý gì?"
"Thân phận của ta ở châu phủ chẳng qua là một thị nữ, hơn nữa, đêm qua thời điểm các vị đại ca bắt ta đi, hắn... Người châu phủ không hề quản sống chết của ta." Hốc mắt có chút ươn ướt, thanh âm của ta cũng bất giác nghẹn ngào.
Nhớ lại khuôn mặt lãnh khốc đó, cùng lời nói ra lệnh cho bọn thị vệ động thủ, trái tim ta như bị đao đâm trúng.
Thật ra, hắn vốn là người như vậy, trước nay chưa từng thay đổi, mà ta khó chịu, chẳng qua là vì bản thân đã khác. Đối với một cung nữ mà nói, động tâm là ai.
"Cho nên, Vi phó đường chủ muốn dùng ta để đổi thuốc giải, thật đúng là người si nói mộng, nhưng tâm Hoàng gia lại sáng như đuốc, biết lấy đại cục làm trọng, có tình có nghĩa khiến Thanh Anh thập phần bội phục."
Hoàng Thiên Bá nãy giờ ôm hai tay đứng một bên xem, nghe câu nói này, cung mày khẽ nhíu lại, ý cười trên mặt như có như không: "Tuy Thanh Anh cô nương khen ta như vậy, nhưng bản thân cũng sẽ không đổi cây trâm gỗ này của ngươi."
Ta che miệng cười, hắn cũng cười, nói: "Ta đưa cô nương trở về."
"Ừ." Ta gật đầu, xoay người đi cùng hắn, mà Vi Chính Bang nhìn bọn ta một xướng một đáp như vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Có người đột nhiên tiến lên nói nhỏ: "Phó đường chủ, việc này..."
Vi Chính Bang chỉ có thể giương mắt nhìn.
Ngay tại thời điểm rời đi, phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nói: "Thiên Bá, nếu người châu phủ muốn đưa nàng ta trở về, chàng nguyện ý thả nàng đi sao?"
Nghe một câu này, trong lòng ta không khỏi khó chịu, mà Hoàng Thiên Bá cũng chấn động, dừng bước.
Quay đầu lại, ta chỉ thấy Mộ Hoa đang lặng lẽ đưa mắt nhìn bọn ta, ánh mắt ẩn ẩn một tia âm trầm.
Toàn bộ thế cục dường như không còn tự nhiên như lúc trước, Hoàng Thiên Bá tựa hồ cũng cảm giác được, lập tức tiến lên nói với nàng gì đó.
Mọi người nhìn ta mỉm cười đi tới trước mặt Vi Chính Bang: "Vi phó đường chủ, ngài muốn đem Thanh Anh đổi lấy thuốc giải đúng không?"
"Nếu không? Đối với bọn ta, ngươi còn tác dụng khác sao?"
"Cũng đúng, Thanh Anh tới hiệu thuốc quấy rầy, khiến mọi người chịu nhiều phiền toái rồi." Ta mỉm cười gật đầu, duỗi tay tháo cây trâm trên đầu xuống. Mái tóc đen nhánh lập tức xõa ra, người xung quanh đều không khỏi chấn động. Một nữ tử ở trước mặt mọi người có hành động như vậy bị xem là thất nghi, nhưng ta không chút để ý, chỉ cung kính đưa cây trâm tới trước mặt Vi Chính Bang đang ngây ra, nói. "Trên người tiểu nữ không có món gì giá trị, nên muốn lấy cây trâm này đổi với đường chủ mười lượng bạc, để các huynh đệ có thêm rượu thịt ăn uống."
Sắc mặt lập tức thay đổi, mọi người nhìn ta như quái vật, không biết trong đầu ta đang đánh cái chủ ý gì.
Ta cười nhạt: "Vi phó đường chủ, ngài có đổi không?"
Vi Chính Bang cũng không biết ta muốn làm gì, cảnh giác nhìn ta, qua một lúc lâu lại nhìn cây trâm gỗ, lạnh lùng nói: "Ngươi có ý gì?"
"Không có ý gì cả, chỉ là bày tỏ lòng biết ơn mà thôi."
"Hừ, một cây trâm gỗ đổi mười lượng bạc, ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc hả?"
"Đương nhiên không phải." Ta duỗi tay vấn lại mái tóc, cầm cây trâm cài về, sau đó mới ngẩng đầu nhìn hắn,chậm rãi nói, "Chỉ việc này ngươi cũng không chịu làm ăn lỗ vốn, người châu phủ dựa vào cái gì phải giao thuốc giải ra chứ?"
"Ngươi có ý gì?"
"Thân phận của ta ở châu phủ chẳng qua là một thị nữ, hơn nữa, đêm qua thời điểm các vị đại ca bắt ta đi, hắn... Người châu phủ không hề quản sống chết của ta." Hốc mắt có chút ươn ướt, thanh âm của ta cũng bất giác nghẹn ngào.
Nhớ lại khuôn mặt lãnh khốc đó, cùng lời nói ra lệnh cho bọn thị vệ động thủ, trái tim ta như bị đao đâm trúng.
Thật ra, hắn vốn là người như vậy, trước nay chưa từng thay đổi, mà ta khó chịu, chẳng qua là vì bản thân đã khác. Đối với một cung nữ mà nói, động tâm là ai.
"Cho nên, Vi phó đường chủ muốn dùng ta để đổi thuốc giải, thật đúng là người si nói mộng, nhưng tâm Hoàng gia lại sáng như đuốc, biết lấy đại cục làm trọng, có tình có nghĩa khiến Thanh Anh thập phần bội phục."
Hoàng Thiên Bá nãy giờ ôm hai tay đứng một bên xem, nghe câu nói này, cung mày khẽ nhíu lại, ý cười trên mặt như có như không: "Tuy Thanh Anh cô nương khen ta như vậy, nhưng bản thân cũng sẽ không đổi cây trâm gỗ này của ngươi."
Ta che miệng cười, hắn cũng cười, nói: "Ta đưa cô nương trở về."
"Ừ." Ta gật đầu, xoay người đi cùng hắn, mà Vi Chính Bang nhìn bọn ta một xướng một đáp như vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Có người đột nhiên tiến lên nói nhỏ: "Phó đường chủ, việc này..."
Vi Chính Bang chỉ có thể giương mắt nhìn.
Ngay tại thời điểm rời đi, phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nói: "Thiên Bá, nếu người châu phủ muốn đưa nàng ta trở về, chàng nguyện ý thả nàng đi sao?"
Nghe một câu này, trong lòng ta không khỏi khó chịu, mà Hoàng Thiên Bá cũng chấn động, dừng bước.
Quay đầu lại, ta chỉ thấy Mộ Hoa đang lặng lẽ đưa mắt nhìn bọn ta, ánh mắt ẩn ẩn một tia âm trầm.
Bình luận facebook