Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20: Chương 20
Hà Vân ngây người nhìn anh một lúc, mãi đến khi tiếng tù và hú dài một lần nữa thì cô mới phát hiện ra thủ lĩnh đã xuống khỏi con trâu chiến và bước đến trước mặt Tô Vũ Phong từ lâu rồi.
Bởi vì là thủ lĩnh đich thân tham chiến nên nghi thức khi chuẩn bị chiến đấu trang trọng hơn dũng sĩ rất nhiều.
Đám thổ dân lấy ra một tấm thảm lớn được diệt bằng tơ tằm và các sợi dây gai, bên trên có khảm rất nhiều hoa văn kỳ dị đặc trưng của bộ tộc Sentinel, sau đó trải ra trước bãi đất trống nơi mà Tô Vũ Phong cùng thủ lĩnh sẽ chiến đấu.
Tên thổ dân ban nãy bị trúng độc treo lên một vật có hình thù giống như chiếc chiêng, nhưng không phải đúc bằng đồng mà được khoét từ đá.
Hắn liếc Tô Vũ Phong một cái rồi chậm chạp gõ vào chiếc chiêng ấy, những tiếng kêu thanh thúy từ đá lập tức vang lên, vọng vào dãy núi hình vòng cung rồi phản lại, tạo thành một chuỗi âm thanh lạ lùng đầy khí thế.
Robert đứng ở giữa khán đài hô to: "Bộ tộc Sentinel và người hiện đại chiến đấu".
Những người thổ dân đang xem trận chiến của Long và Minh Trạch, lập tức quay sang bên này rồi tất cả cùng giơ mũi mác lên trời, hô vang: "Chiến đấu, chiến đấu".
Thủ lĩnh đưa tay làm động tác mời Tô Vũ Phong, ông ta có lẽ cũng là người trải qua rất nhiều cuộc chinh chiến nên mỗi động tác giơ chân nhấc tay đều dứt khoát mạnh mẽ, ánh mắt cũng kiên định và sắc bén, hoàn toàn xứng với vị trí thủ lĩnh của bộ tộc Sentinel.
Robert đứng bên cạnh, tiếp tục truyền đạt lại lời thủ lĩnh: "Người hiện đại đến đây, không coi như khách nhưng chủ nhà vẫn nhường quyền tấn công trước.
Mời".
Ngay sau đó là những âm thanh hò hét và huýt sáo của đám thổ dân, bọn họ dường như rất tôn thờ những người dũng mãnh và thiện chiến, cho nên khi thấy thủ lĩnh đích thân lâm trận, ai nấy đều không giấu nổi phấn khích, liên tục rít lên để cổ vũ.
Bên Tô Vũ Phong thì không hề như vậy, mấy người đàn ông bộ dạng cứng ngắc và nghiêm túc xem chiến đấu, ngay cả A Mẫn dù trong lòng vô cùng lo lắng cho Tô Vũ Phong cũng lặng im nhìn về khán đài, không hề mở miệng nói bất cứ câu gì.
Chỉ có Hà Vân là đứng ngồi không yên, không biết Tô Vũ Phong có thể thắng trong trận chiến không chứ riêng về khí thế là cô thấy bên Uy Việt hoàn toàn thua rồi.
Hà Vân không cam tâm, kéo tay hết người này đến người khác: "Này các anh, đừng để quân mình thất thế thế chứ.
Cổ vũ đại ca đi chứ".
"Cổ vũ kiểu gì cơ?".
Đàn em của Tô Vũ Phong vẻ mặt lúc nào cũng lạnh tanh như tiền, nhưng lúc này lại ngơ ngác nhìn cô: "Bọn tôi không biết cổ vũ".
"Cái này dễ mà, các anh nhìn tôi đây".
Hà Vân vừa nói vừa nắm tay lại rồi giơ lên trời: "Uy Việt chiến thắng, Uy Việt chiến thắng".
"Nhưng mà… cổ vũ như vậy có tác dụng gì? Trước giờ đại ca lâm trận chưa từng cần bọn tôi cổ vũ, nhưng vẫn có thể chiến thắng"
Một người khác gật gù: "Đúng thế, đại ca cứ ra trận là thắng, đâu cần cổ vũ".
"Xùy, các anh chẳng biết gì cả.
Cái này là tinh thần, là khí thế đấy, hiểu không?".
Hà Vân chỉ về phía đám thổ dân Sentinel đang bừng bừng khí thế cổ vũ thủ lĩnh của mình: “Các anh nhìn xem, bên bộ lạc kia cổ vũ như thế, chúng ta là người ngoài nhìn vào cũng thấy khí thế sục sôi phải không?”
Mấy người đàn em của Tô Vũ Phong trầm ngâm nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu: “Ừ, bác sĩ nói cũng phải”.
“Để tôi lấy ví dụ dễ hơn nhé.
Bây giờ có mỹ nữ đứng nhìn anh bắn súng, anh có buff 200% công lực để bắn trăm phát trăm trúng không nào?”
"Buff? A, tôi biết buff này, buff trong trò chơi Gunny phải không?”
“Anh cũng biết chơi gunny à?”
“Biết chứ, ngày trước buổi tối bọn tôi toàn trốn đại ca để bắn Gunny đấy”.
Những người xung quanh gật gù lia lịa: “Mấy đứa bọn tôi chia ra 2 team đi Phó bản đấy”.
“À… à… Quay lại chủ đề chính.
Nếu có người đẹp đứng bên thì các anh có muốn bắn trăm phát trăm trúng không?”.
"Có"
"Đại ca các anh không thích gái đẹp, cũng chẳng cần gái đẹp cổ vũ.
Cho nên chỉ có các anh cổ vũ mới có thể làm sĩ khí anh ấy dâng cao thôi.
Anh hiểu ý tôi không?"
"À thì hơi hơi hiểu".
Mặt mấy người đàn em càng lúc càng nghệt ra.
Hà Vân liếc Minh Trạch và Long đang đánh đấm túi bụi, bổ sung thêm: "Không chỉ cổ vũ cho đại ca, còn cổ vũ cho Long với anh Trạch nữa.
Với Uy Việt bọn anh, anh em mới là tình cảm đáng quý nhất phải không nào".
"Đúng thế".
"Thế thì còn chần chừ gì nữa.
Cổ vũ cho anh em của các anh đi.
Làm theo tôi".
Hà Vân nói xong lại tiếp tục giơ tay lên trời rồi hô vang: "Uy Việt chiến thắng, Uy Việt chiến thắng".
Mấy người đàn em cũng lơ ngơ học theo cô, giơ tay lên trời, hô to: "Uy… Việt… chiến thắng".
"Đúng rồi, tiếp tục nào.
Uy Việt chiến thắng.
Uy Việt chiến thắng".
Long và Minh Trạch đang đánh nhau túi bụi, nghe mấy người đàn em hô thế thì không nhịn được cười: "Mẹ kiếp, lần đầu tiên được cổ vũ nồng nhiệt thế đấy".
"Cứ như nhân vật chính vậy".
Long vừa nhanh như chớp nghiêng người đỡ mũi dao đang đâm về phía mình, vừa thở hổn hển nói.
"Anh Long, đánh nhanh thắng nhanh.
Không phụ lòng anh em".
"Được".
Trong khi đó, Tô Vũ Phong nghe mấy âm thanh từ người của mình vọng đến, đột nhiên trong lòng lại có cảm giác hơi kỳ lạ.
Hà Vân giống như một luồng gió mới thổi đến, xua tan sự khô khan cứng nhắc và tẻ nhạt ở Uy Việt.
Bọn họ trước nay là những người cả ngày chỉ biết bắn bắn giết giết, bây giờ nhờ có cô mà biết hưởng thụ những thú vui của những người tao nhã như thưởng thức trà, còn biết làm mấy hành động ngốc nghếch để cổ vũ đồng đội chiến đấu.
Có lẽ những lời ấy chẳng liên quan gì đến việc anh chiến thắng hay không, nhưng ít nhất cũng làm tinh thần của những người đang trong cuộc chiến dâng cao.
Và điều quan trọng nhất là khiến sĩ khí của Uy Việt không bị đè bẹp bởi sự đoàn kết của người Sentinel.
Tô Vũ Phong lần đầu tiên cảm thấy muốn chiến thắng vì một người con gái, anh cầm chặt cây Song Mâu Xoa trong tay, ngẩng đầu nói với thủ lĩnh: "Thủ lĩnh, mời".
"Mời".
Anh nói xong xoay ngang Song Mâu Xoa trong tay, chĩa thẳng mũi nhọn trên đó về phía thủ lĩnh, nhưng Tô Vũ Phong cũng không cần ông ta nhường tấn công trước, chỉ đứng nguyên tại chỗ nhìn thủ lĩnh Sentinel.
Thủ lĩnh thấy anh không động thủ thì mỉm cười, sau đó đưa tay lên miệng huýt dài một tiếng, đại bàng Philipine từ trên vai ông ta lập tức đập cánh bay lên, giương cặp móng vuốt được bọc bằng đá hoa cương sắc nhọn, lao về phía Tô Vũ Phong.
Với cặp móng vuốt kia, chỉ cần cào một đường là có thể xé toạc da thịt của đối phương.
Có điều, thân thủ của Tô Vũ Phong không tầm thường đến mức con đại bàng có thể chạm vào.
Anh chờ đến khi đại bàng Philipine bổ xuống mới nghiêng người né tránh, sau đó nhanh như chớp vung Song Mâu Xoa.
Con đại bàng kia cũng không phải loại thú dễ đánh bại, nó dường như có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu nên ngay lúc đó cũng phát hiện ra nguy hiểm, lập tức khựng lại rồi đập cánh bay ngược lên.
Đại bàng vừa thoát được khỏi tầm với của Song Mâu Xoa thì thủ lĩnh cũng nhân lúc này ném một vũ khí hình chữ V, được chế tạo bằng xương thú về phía Tô Vũ Phong.
Hà Vân lần đầu tiên nhìn thấy boomerang chiến đấu thực tế thì buột miệng kêu lên: “Boomerang, cẩn thận”
Tô Vũ Phong nghe thấy tiếng cô, nhưng không thể trả lời mà chỉ ngay lập tức nâng Song Mâu Xoa lên, dùng chính ngạnh hình ngọn lửa của nó để đỡ Boomerang.
Boomerang bén nhọn không trúng mục tiêu liền bay về tay của thủ lĩnh, giống như một thiết bị tiên tiến biết tìm đường quay về với chủ nhân vậy.
Có điều, boomerang chỉ là một thứ vũ khí được chế tác đặc biệt bởi những người nguyên thuỷ, hình dạng của nó quyết định quỹ đạo bay của nó.
Đường bay của nó rất lắt léo, lại bay theo quỹ đạo chuyển động tròn nên có thể quay về tay người ném nếu không trúng đích.
Tô Vũ Phong vừa mới đánh đại bàng xong, chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi lại có thể đoán đúng được hướng đi của boomerang và đánh bật nó như vậy, thực sự khiến thủ lĩnh vô cùng kinh ngạc.
Ông ta giơ tay bắt lấy chiếc boomerang đang bay lại phía mình, nhíu mày nhìn Tô Vũ Phong rồi lại huýt một tiếng, con đại bàng kia lập tức rít lên mấy âm thanh chói tai rồi tiếp tục dang rộng đôi cánh lao về phía Tô Vũ Phong.
Không cho anh nghỉ ngơi dù chỉ là nửa phút, buộc anh phải đánh liên tục.
A Mẫn thấy đại bàng cùng với thủ lĩnh hợp sức tấn công đại ca mình như vậy thì buột miệng chửi thề: "Khốn kiếp, một người một thú dũng mãnh nhất bộ lạc, hai đánh một như vậy có thắng cũng chẳng vẻ vang gì".
"Thủ lĩnh sẽ không thắng".
Hà Vân kiên định nói: "Anh ấy mới là người chiến thắng.
Thắng như vậy mới đã".
A Mẫn hừ lạnh một tiếng: "Tất nhiên, đại ca của tôi sẽ là người chiến thắng".
Trong lúc mọi người nói chuyện thì Tô Vũ Phong đã vung Song Mâu Xoa một đường, chuẩn xác đến mức ngạnh con đại bàng hung mãnh như vậy cũng không thể thoát khỏi ngạnh của Song Mâu Xoa trong tay anh.
Tô Vũ Phong không dùng mũi mác của Song Mâu Xoa giết nó, chỉ vung tay một đường quật nó xuống đất, sau đó ghìm chặt nó ở giữa hai ngạnh của Song Mâu Xoa.
Con đại bàng to lớn muốn đập cánh bay lên, nhưng Tô Vũ Phong lại cắm thẳng mũi mác xuống, hai ngọn lửa ở hai bên Song Mâu Xoa kẹp chặt đại bàng và mặt đất, khiến nó có vùng vẫy thế nào cũng không thể làm bung được mũi mác của Song Mâu Xoa.
Hà Vân đứng xa như vậy không biết Tô Vũ Phong cắm Song Mâu Xoa xuống đất kiểu gì mà con đại bàng to như vậy điên cuồng chống cự cũng không rút ra được, chỉ có thể trầm trồ bái phục thể lực phi thường của anh.
Đám thổ dân ở bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém cô, tiếng hô vang của bọn họ khi thấy Tô Vũ Phong hạ được đại bàng được coi là thần chiến của thủ lĩnh thì lập tức nhỏ đi quá nửa.
Thủ lĩnh Sentinel lúc này thấy đại bàng đã gần như vô dụng thì hừ lạnh một tiếng, sau đó quăng mạnh boomerang về phía Tô Vũ Phong lần nữa.
Có điều, lần này lúc boomerang bay đi, ông ta cũng rút cung tên ra, động tác nhanh đến mức boomerang còn chưa kịp bay đến gần Tô Vũ Phong thì ông ta đã lắp tên xong, chuẩn bị nhắm bắn.
A Mẫn và Hà Vân nhìn thấy cảnh này thì lập tức kêu to: "Phong, cẩn thận".
Anh quay đầu nhìn Hà Vân lần thứ hai, miệng mấp máy nói một câu gì đó, Hà Vân đứng xa nên không hiểu được anh, chỉ có A Mẫn đọc được Tô Vũ Phong nói hai từ: Yên tâm.
Anh không nói cô ta yên tâm mà lại để ý đến cảm nhận của một kẻ không thuộc về Đông Xưởng.
A Mẫn không chấp nhận được điều này, hai mắt liền đỏ lên, bàn tay cũng lặng lẽ siết chặt thành quyền, hận đến mức trong lòng ngùn ngụt lửa giận.
Chưa bao giờ A Mẫn muốn giết người phụ nữ đứng bên cạnh đến vậy, cô ta căm ghét Hà Vân vì đã chiếm được sự chú ý của Tô Vũ Phong, căm ghét bởi vì Hà Vân là thứ phụ nữ bánh bèo vô dụng.
Nhưng thế thì sao chứ? Tô Vũ Phong vẫn quan tâm đến người phụ nữ đó, không bận tâm đến cô.
A Mẫn nuốt khan một ngụm nước bọt, lẩm bẩm tự nói cho mình nghe thấy: "Đại ca…".
Tô Vũ Phong tất nhiên không thể đọc được khẩu hình của cô ta, bởi vì lúc này anh đã quay đầu nhìn boomerang đang xé gió lao đến.
Hiện tại, anh không muốn rút Song Mâu Xoa, mà thực sự Tô Vũ Phong cũng chẳng cần đến vũ khí.
Anh căn đúng lúc mũi tên trong tay thủ lĩnh bắn ra thì lập tức nắm lấy Song Mâu Xoa, dùng nó làm điểm tựa nhảy lên, tay không bắt lấy boomerang kia trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người, bao gồm cả thủ lĩnh Sentinel.
Nhưng chuyện đó vẫn chưa khó tin bằng việc Tô Vũ Phong sau đó đã dùng chính Boomerang để đỡ mũi tên của thủ lĩnh, cuối cùng tấn công ngược lại bằng chính vũ khí của ông ta.
Mũi tên được chế tạo bằng kim cương kia ghim thẳng vào góc chữ V của Boomerang trên tay Tô Vũ Phong, lúc này, anh nhanh chóng dùng tay còn lại bẻ luôn đuôi mũi tên đó, biến phần đuôi thành một mũi thương bằng kim cương sắc nhọn, sau cùng mới vung tay ném trả Boomerang về phía thủ lĩnh.
Thủ lĩnh đã từng chiến đấu với đại bàng và boomerang cả nghìn lần, nhưng chưa từng bị đối phương tấn công ngược lại bằng boomerang của chính mình bao giờ.
Ông ta tự tin có thể bắt được boomerang, tuy nhiên, quỹ đạo bay của boomerang lúc này khi có thêm mũi tên đã hoàn toàn thay đổi so với quỹ đạo lúc ban đầu.
Thủ lĩnh giơ tay bắt trượt Boomerang đó, cuối cùng nó liệng một vòng rồi lia ngay vào cổ thủ lĩnh, đuôi của mũi tên bị Tô Vũ Phong bẻ gãy vừa vặn chĩa thẳng vào yết hầu của ông ta.
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc mũi thương chuẩn bị xuyên qua cổ của thủ lĩnh thì boomerang lại bị một lực gì đó từ phía sau kéo lại.
Tô Vũ Phong giữ một đầu dây cáp móc móng, đầu còn lại giữ chặt boomerang, giúp nó không cứa qua cổ ông ta.
Hành động của anh không những chính xác mà còn vừa vặn thời gian đến mức mũi thương chỉ còn cách yết hầu thủ lĩnh 0,5 centimet, tình huống nguy hiểm đến độ toàn bộ những người ở đó đã gần như nín thở.
Tô Vũ Phong hiên ngang nhấn mạnh từng chữ: "Chúng tôi thắng".
Cùng lúc này, Long và Minh Trạch cũng đã xử lý xong hai dũng sĩ da đỏ kia, sau đó chạy về phía Tô Vũ Phong.
Hai người họ đứng hai bên đại ca mình, kiên định nhắc lại: "Chúng tôi chiến thắng"
"Chúng tôi chiến thắng".
Đám thổ dân ban nãy vừa hò reo cuồng nhiệt, bây giờ lập tức im phăng phắc.
Thủ lĩnh Sentinel nhìn chằm chằm ba người đàn ông đang đứng trước mặt, đặc biệt là Tô Vũ Phong, nhất thời không biết phải mở miệng thế nào.
Ông ta chưa bao giờ chịu thua trước loài người không có vũ khí tiên tiến, cũng không run sợ bất cứ động vật hung hãn nào, thế nhưng bây giờ không những thua trước một Tô Vũ Phong, mà còn thua khâm phục khẩu phục.
Hơn nữa, hai dũng sĩ mạnh nhất bộ tộc của ông ta dù tấn công cùng với những động vật được huấn luyện thiện chiến, cũng không thể thắng nổi hai người đàn em của Tô Vũ Phong.
Chỉ vậy thôi cũng đủ biết Sentinel hôm nay từ trên xuống dưới đã hoàn toàn thua cuộc.
Những con người hiện đại đó có thể vượt qua được trùng trùng cạm bẫy mà bộ lạc Sentinel đã đặt ra, đến được tận nơi này, cũng không dùng vũ khí đạn dược cũng có thể chiến thắng một cách vẻ vang.
Bọn họ mới thực sự là những người oai hùng.
Thủ lĩnh hít sâu vào một hơi, siết chặt boomerang có mũi tên kim cương trong tay, tay còn lại đặt lên ngực rồi cúi đầu một góc 30 độ trước Tô Vũ Phong: "Sentinel chấp nhận chịu thua".
Tất cả đàn em của Tô Vũ Phong đang đứng phía dưới, bao gồm cả Hà Vân, sau khi nghe xong câu này thì lập tức sung sướng hét ầm lên.
Lúc này bọn họ đã bắt đầu thành thục hô to:
“Uy Việt chiến thắng, đại ca chiến thắng, chiến thắng”.
Hà Vân nhìn Tô Vũ Phong, cũng định nói đại ca chiến thắng, nhưng đúng lúc này lại thấy anh nhìn về phía cô, Hà Vân chẳng biết sao lại có cảm giác như mình vừa làm điều gì đó rất ngốc nghếch, hai má bất giác nóng bừng lên.
Cuối cùng, Hà Vân không tiếp tục nói câu đó nữa mà chỉ cúi đầu, lẩm bẩm: “Chúc mừng… anh chiến thắng”.
Tô Vũ Phong đọc được khẩu hình của Hà Vân, nhưng không đáp, chỉ lặng lẽ quay đi, cố nén một nụ cười hài lòng.
Cùng lúc này, thủ lĩnh lên tiếng: “Các người đã thắng bộ tộc Sentinel, theo như giao ước, chúng tôi sẽ phải chỉ chỗ viên kim cương hồng cho các người.
Có điều…”.
Nói đến đây, thủ lĩnh hơi ngừng lại, nhìn Tô Vũ Phong: “Bây giờ đã qua thời gian có thể nhìn thấy được kim cương hồng.
Ngày mai tôi sẽ đích thân dẫn các người đến đó”.
Long nghe Robert phiên dịch lại lời của thủ lĩnh thì không nén nổi bực dọc: “Đại ca, rõ ràng ông ta đang tìm cách kéo dài thời gian”.
“Chúng ta cũng không vội”.
Tô Vũ Phong trả lời xong, lại quay đầu nói với Robert: “Nói với thủ lĩnh, chúng tôi sẽ chờ đến ngày mai.
Bây giờ sẽ quay lại rừng nguyên sinh, đúng 8h sáng mai gặp lại tại đây”.
Ánh mắt Robert loé lên một tia nguy hiểm, nhưng ngay sau đó lập tức che giấu đi.
Hắn gật đầu, truyền đạt lại lời Tô Vũ Phong nói với thủ lĩnh, không ngờ thủ lĩnh lại đích thân đi về phía Tô Vũ Phong, cúi đầu trước anh:
“Hôm nay cậu tha cho tôi một mạng, theo quy định của người Sentinel, tôi phải đi theo cậu”
“Chúng tôi chỉ đến đây để lấy viên kim cương hồng, không có ý định giết hại người dân của bộ tộc Sentinel, cũng không cần thủ lĩnh phải đi theo tôi.
Chuyện giao đấu hôm nay chỉ là một cuộc chiến phân định thắng thua để tìm viên kim cương mà thôi”.
Nói đến đây, anh vươn tay rút con dao găm có chuôi được khảm bằng rất nhiều kim cương của thủ lĩnh: “Đổi mạng của thủ lĩnh lấy con dao găm này, việc thủ lĩnh đi theo cũng đổi bằng việc kết giao bạn bè”
Tô Vũ Phong ngẩng đầu nhìn thủ lĩnh, dõng dạc nói từng chữ: “Tôi tên là Tô Vũ Phong”.
Thủ lĩnh có chút ngây người nhìn Tô Vũ Phong, sau đó lại nhìn con dao găm trong tay anh, cuối cùng bật cười to thành tiếng: “Tôi tên Adani”.
Ông ta vỗ vỗ vai anh: “Hôm nay kết giao bạn bè, bộ tộc Sentinel mời Tô Vũ Phong uống rượu một bữa.
Coi như buổi lễ tiếp đón khách quý duy nhất đặt chân lên đảo Sentinel”..
Bởi vì là thủ lĩnh đich thân tham chiến nên nghi thức khi chuẩn bị chiến đấu trang trọng hơn dũng sĩ rất nhiều.
Đám thổ dân lấy ra một tấm thảm lớn được diệt bằng tơ tằm và các sợi dây gai, bên trên có khảm rất nhiều hoa văn kỳ dị đặc trưng của bộ tộc Sentinel, sau đó trải ra trước bãi đất trống nơi mà Tô Vũ Phong cùng thủ lĩnh sẽ chiến đấu.
Tên thổ dân ban nãy bị trúng độc treo lên một vật có hình thù giống như chiếc chiêng, nhưng không phải đúc bằng đồng mà được khoét từ đá.
Hắn liếc Tô Vũ Phong một cái rồi chậm chạp gõ vào chiếc chiêng ấy, những tiếng kêu thanh thúy từ đá lập tức vang lên, vọng vào dãy núi hình vòng cung rồi phản lại, tạo thành một chuỗi âm thanh lạ lùng đầy khí thế.
Robert đứng ở giữa khán đài hô to: "Bộ tộc Sentinel và người hiện đại chiến đấu".
Những người thổ dân đang xem trận chiến của Long và Minh Trạch, lập tức quay sang bên này rồi tất cả cùng giơ mũi mác lên trời, hô vang: "Chiến đấu, chiến đấu".
Thủ lĩnh đưa tay làm động tác mời Tô Vũ Phong, ông ta có lẽ cũng là người trải qua rất nhiều cuộc chinh chiến nên mỗi động tác giơ chân nhấc tay đều dứt khoát mạnh mẽ, ánh mắt cũng kiên định và sắc bén, hoàn toàn xứng với vị trí thủ lĩnh của bộ tộc Sentinel.
Robert đứng bên cạnh, tiếp tục truyền đạt lại lời thủ lĩnh: "Người hiện đại đến đây, không coi như khách nhưng chủ nhà vẫn nhường quyền tấn công trước.
Mời".
Ngay sau đó là những âm thanh hò hét và huýt sáo của đám thổ dân, bọn họ dường như rất tôn thờ những người dũng mãnh và thiện chiến, cho nên khi thấy thủ lĩnh đích thân lâm trận, ai nấy đều không giấu nổi phấn khích, liên tục rít lên để cổ vũ.
Bên Tô Vũ Phong thì không hề như vậy, mấy người đàn ông bộ dạng cứng ngắc và nghiêm túc xem chiến đấu, ngay cả A Mẫn dù trong lòng vô cùng lo lắng cho Tô Vũ Phong cũng lặng im nhìn về khán đài, không hề mở miệng nói bất cứ câu gì.
Chỉ có Hà Vân là đứng ngồi không yên, không biết Tô Vũ Phong có thể thắng trong trận chiến không chứ riêng về khí thế là cô thấy bên Uy Việt hoàn toàn thua rồi.
Hà Vân không cam tâm, kéo tay hết người này đến người khác: "Này các anh, đừng để quân mình thất thế thế chứ.
Cổ vũ đại ca đi chứ".
"Cổ vũ kiểu gì cơ?".
Đàn em của Tô Vũ Phong vẻ mặt lúc nào cũng lạnh tanh như tiền, nhưng lúc này lại ngơ ngác nhìn cô: "Bọn tôi không biết cổ vũ".
"Cái này dễ mà, các anh nhìn tôi đây".
Hà Vân vừa nói vừa nắm tay lại rồi giơ lên trời: "Uy Việt chiến thắng, Uy Việt chiến thắng".
"Nhưng mà… cổ vũ như vậy có tác dụng gì? Trước giờ đại ca lâm trận chưa từng cần bọn tôi cổ vũ, nhưng vẫn có thể chiến thắng"
Một người khác gật gù: "Đúng thế, đại ca cứ ra trận là thắng, đâu cần cổ vũ".
"Xùy, các anh chẳng biết gì cả.
Cái này là tinh thần, là khí thế đấy, hiểu không?".
Hà Vân chỉ về phía đám thổ dân Sentinel đang bừng bừng khí thế cổ vũ thủ lĩnh của mình: “Các anh nhìn xem, bên bộ lạc kia cổ vũ như thế, chúng ta là người ngoài nhìn vào cũng thấy khí thế sục sôi phải không?”
Mấy người đàn em của Tô Vũ Phong trầm ngâm nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu: “Ừ, bác sĩ nói cũng phải”.
“Để tôi lấy ví dụ dễ hơn nhé.
Bây giờ có mỹ nữ đứng nhìn anh bắn súng, anh có buff 200% công lực để bắn trăm phát trăm trúng không nào?”
"Buff? A, tôi biết buff này, buff trong trò chơi Gunny phải không?”
“Anh cũng biết chơi gunny à?”
“Biết chứ, ngày trước buổi tối bọn tôi toàn trốn đại ca để bắn Gunny đấy”.
Những người xung quanh gật gù lia lịa: “Mấy đứa bọn tôi chia ra 2 team đi Phó bản đấy”.
“À… à… Quay lại chủ đề chính.
Nếu có người đẹp đứng bên thì các anh có muốn bắn trăm phát trăm trúng không?”.
"Có"
"Đại ca các anh không thích gái đẹp, cũng chẳng cần gái đẹp cổ vũ.
Cho nên chỉ có các anh cổ vũ mới có thể làm sĩ khí anh ấy dâng cao thôi.
Anh hiểu ý tôi không?"
"À thì hơi hơi hiểu".
Mặt mấy người đàn em càng lúc càng nghệt ra.
Hà Vân liếc Minh Trạch và Long đang đánh đấm túi bụi, bổ sung thêm: "Không chỉ cổ vũ cho đại ca, còn cổ vũ cho Long với anh Trạch nữa.
Với Uy Việt bọn anh, anh em mới là tình cảm đáng quý nhất phải không nào".
"Đúng thế".
"Thế thì còn chần chừ gì nữa.
Cổ vũ cho anh em của các anh đi.
Làm theo tôi".
Hà Vân nói xong lại tiếp tục giơ tay lên trời rồi hô vang: "Uy Việt chiến thắng, Uy Việt chiến thắng".
Mấy người đàn em cũng lơ ngơ học theo cô, giơ tay lên trời, hô to: "Uy… Việt… chiến thắng".
"Đúng rồi, tiếp tục nào.
Uy Việt chiến thắng.
Uy Việt chiến thắng".
Long và Minh Trạch đang đánh nhau túi bụi, nghe mấy người đàn em hô thế thì không nhịn được cười: "Mẹ kiếp, lần đầu tiên được cổ vũ nồng nhiệt thế đấy".
"Cứ như nhân vật chính vậy".
Long vừa nhanh như chớp nghiêng người đỡ mũi dao đang đâm về phía mình, vừa thở hổn hển nói.
"Anh Long, đánh nhanh thắng nhanh.
Không phụ lòng anh em".
"Được".
Trong khi đó, Tô Vũ Phong nghe mấy âm thanh từ người của mình vọng đến, đột nhiên trong lòng lại có cảm giác hơi kỳ lạ.
Hà Vân giống như một luồng gió mới thổi đến, xua tan sự khô khan cứng nhắc và tẻ nhạt ở Uy Việt.
Bọn họ trước nay là những người cả ngày chỉ biết bắn bắn giết giết, bây giờ nhờ có cô mà biết hưởng thụ những thú vui của những người tao nhã như thưởng thức trà, còn biết làm mấy hành động ngốc nghếch để cổ vũ đồng đội chiến đấu.
Có lẽ những lời ấy chẳng liên quan gì đến việc anh chiến thắng hay không, nhưng ít nhất cũng làm tinh thần của những người đang trong cuộc chiến dâng cao.
Và điều quan trọng nhất là khiến sĩ khí của Uy Việt không bị đè bẹp bởi sự đoàn kết của người Sentinel.
Tô Vũ Phong lần đầu tiên cảm thấy muốn chiến thắng vì một người con gái, anh cầm chặt cây Song Mâu Xoa trong tay, ngẩng đầu nói với thủ lĩnh: "Thủ lĩnh, mời".
"Mời".
Anh nói xong xoay ngang Song Mâu Xoa trong tay, chĩa thẳng mũi nhọn trên đó về phía thủ lĩnh, nhưng Tô Vũ Phong cũng không cần ông ta nhường tấn công trước, chỉ đứng nguyên tại chỗ nhìn thủ lĩnh Sentinel.
Thủ lĩnh thấy anh không động thủ thì mỉm cười, sau đó đưa tay lên miệng huýt dài một tiếng, đại bàng Philipine từ trên vai ông ta lập tức đập cánh bay lên, giương cặp móng vuốt được bọc bằng đá hoa cương sắc nhọn, lao về phía Tô Vũ Phong.
Với cặp móng vuốt kia, chỉ cần cào một đường là có thể xé toạc da thịt của đối phương.
Có điều, thân thủ của Tô Vũ Phong không tầm thường đến mức con đại bàng có thể chạm vào.
Anh chờ đến khi đại bàng Philipine bổ xuống mới nghiêng người né tránh, sau đó nhanh như chớp vung Song Mâu Xoa.
Con đại bàng kia cũng không phải loại thú dễ đánh bại, nó dường như có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu nên ngay lúc đó cũng phát hiện ra nguy hiểm, lập tức khựng lại rồi đập cánh bay ngược lên.
Đại bàng vừa thoát được khỏi tầm với của Song Mâu Xoa thì thủ lĩnh cũng nhân lúc này ném một vũ khí hình chữ V, được chế tạo bằng xương thú về phía Tô Vũ Phong.
Hà Vân lần đầu tiên nhìn thấy boomerang chiến đấu thực tế thì buột miệng kêu lên: “Boomerang, cẩn thận”
Tô Vũ Phong nghe thấy tiếng cô, nhưng không thể trả lời mà chỉ ngay lập tức nâng Song Mâu Xoa lên, dùng chính ngạnh hình ngọn lửa của nó để đỡ Boomerang.
Boomerang bén nhọn không trúng mục tiêu liền bay về tay của thủ lĩnh, giống như một thiết bị tiên tiến biết tìm đường quay về với chủ nhân vậy.
Có điều, boomerang chỉ là một thứ vũ khí được chế tác đặc biệt bởi những người nguyên thuỷ, hình dạng của nó quyết định quỹ đạo bay của nó.
Đường bay của nó rất lắt léo, lại bay theo quỹ đạo chuyển động tròn nên có thể quay về tay người ném nếu không trúng đích.
Tô Vũ Phong vừa mới đánh đại bàng xong, chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi lại có thể đoán đúng được hướng đi của boomerang và đánh bật nó như vậy, thực sự khiến thủ lĩnh vô cùng kinh ngạc.
Ông ta giơ tay bắt lấy chiếc boomerang đang bay lại phía mình, nhíu mày nhìn Tô Vũ Phong rồi lại huýt một tiếng, con đại bàng kia lập tức rít lên mấy âm thanh chói tai rồi tiếp tục dang rộng đôi cánh lao về phía Tô Vũ Phong.
Không cho anh nghỉ ngơi dù chỉ là nửa phút, buộc anh phải đánh liên tục.
A Mẫn thấy đại bàng cùng với thủ lĩnh hợp sức tấn công đại ca mình như vậy thì buột miệng chửi thề: "Khốn kiếp, một người một thú dũng mãnh nhất bộ lạc, hai đánh một như vậy có thắng cũng chẳng vẻ vang gì".
"Thủ lĩnh sẽ không thắng".
Hà Vân kiên định nói: "Anh ấy mới là người chiến thắng.
Thắng như vậy mới đã".
A Mẫn hừ lạnh một tiếng: "Tất nhiên, đại ca của tôi sẽ là người chiến thắng".
Trong lúc mọi người nói chuyện thì Tô Vũ Phong đã vung Song Mâu Xoa một đường, chuẩn xác đến mức ngạnh con đại bàng hung mãnh như vậy cũng không thể thoát khỏi ngạnh của Song Mâu Xoa trong tay anh.
Tô Vũ Phong không dùng mũi mác của Song Mâu Xoa giết nó, chỉ vung tay một đường quật nó xuống đất, sau đó ghìm chặt nó ở giữa hai ngạnh của Song Mâu Xoa.
Con đại bàng to lớn muốn đập cánh bay lên, nhưng Tô Vũ Phong lại cắm thẳng mũi mác xuống, hai ngọn lửa ở hai bên Song Mâu Xoa kẹp chặt đại bàng và mặt đất, khiến nó có vùng vẫy thế nào cũng không thể làm bung được mũi mác của Song Mâu Xoa.
Hà Vân đứng xa như vậy không biết Tô Vũ Phong cắm Song Mâu Xoa xuống đất kiểu gì mà con đại bàng to như vậy điên cuồng chống cự cũng không rút ra được, chỉ có thể trầm trồ bái phục thể lực phi thường của anh.
Đám thổ dân ở bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém cô, tiếng hô vang của bọn họ khi thấy Tô Vũ Phong hạ được đại bàng được coi là thần chiến của thủ lĩnh thì lập tức nhỏ đi quá nửa.
Thủ lĩnh Sentinel lúc này thấy đại bàng đã gần như vô dụng thì hừ lạnh một tiếng, sau đó quăng mạnh boomerang về phía Tô Vũ Phong lần nữa.
Có điều, lần này lúc boomerang bay đi, ông ta cũng rút cung tên ra, động tác nhanh đến mức boomerang còn chưa kịp bay đến gần Tô Vũ Phong thì ông ta đã lắp tên xong, chuẩn bị nhắm bắn.
A Mẫn và Hà Vân nhìn thấy cảnh này thì lập tức kêu to: "Phong, cẩn thận".
Anh quay đầu nhìn Hà Vân lần thứ hai, miệng mấp máy nói một câu gì đó, Hà Vân đứng xa nên không hiểu được anh, chỉ có A Mẫn đọc được Tô Vũ Phong nói hai từ: Yên tâm.
Anh không nói cô ta yên tâm mà lại để ý đến cảm nhận của một kẻ không thuộc về Đông Xưởng.
A Mẫn không chấp nhận được điều này, hai mắt liền đỏ lên, bàn tay cũng lặng lẽ siết chặt thành quyền, hận đến mức trong lòng ngùn ngụt lửa giận.
Chưa bao giờ A Mẫn muốn giết người phụ nữ đứng bên cạnh đến vậy, cô ta căm ghét Hà Vân vì đã chiếm được sự chú ý của Tô Vũ Phong, căm ghét bởi vì Hà Vân là thứ phụ nữ bánh bèo vô dụng.
Nhưng thế thì sao chứ? Tô Vũ Phong vẫn quan tâm đến người phụ nữ đó, không bận tâm đến cô.
A Mẫn nuốt khan một ngụm nước bọt, lẩm bẩm tự nói cho mình nghe thấy: "Đại ca…".
Tô Vũ Phong tất nhiên không thể đọc được khẩu hình của cô ta, bởi vì lúc này anh đã quay đầu nhìn boomerang đang xé gió lao đến.
Hiện tại, anh không muốn rút Song Mâu Xoa, mà thực sự Tô Vũ Phong cũng chẳng cần đến vũ khí.
Anh căn đúng lúc mũi tên trong tay thủ lĩnh bắn ra thì lập tức nắm lấy Song Mâu Xoa, dùng nó làm điểm tựa nhảy lên, tay không bắt lấy boomerang kia trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người, bao gồm cả thủ lĩnh Sentinel.
Nhưng chuyện đó vẫn chưa khó tin bằng việc Tô Vũ Phong sau đó đã dùng chính Boomerang để đỡ mũi tên của thủ lĩnh, cuối cùng tấn công ngược lại bằng chính vũ khí của ông ta.
Mũi tên được chế tạo bằng kim cương kia ghim thẳng vào góc chữ V của Boomerang trên tay Tô Vũ Phong, lúc này, anh nhanh chóng dùng tay còn lại bẻ luôn đuôi mũi tên đó, biến phần đuôi thành một mũi thương bằng kim cương sắc nhọn, sau cùng mới vung tay ném trả Boomerang về phía thủ lĩnh.
Thủ lĩnh đã từng chiến đấu với đại bàng và boomerang cả nghìn lần, nhưng chưa từng bị đối phương tấn công ngược lại bằng boomerang của chính mình bao giờ.
Ông ta tự tin có thể bắt được boomerang, tuy nhiên, quỹ đạo bay của boomerang lúc này khi có thêm mũi tên đã hoàn toàn thay đổi so với quỹ đạo lúc ban đầu.
Thủ lĩnh giơ tay bắt trượt Boomerang đó, cuối cùng nó liệng một vòng rồi lia ngay vào cổ thủ lĩnh, đuôi của mũi tên bị Tô Vũ Phong bẻ gãy vừa vặn chĩa thẳng vào yết hầu của ông ta.
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc mũi thương chuẩn bị xuyên qua cổ của thủ lĩnh thì boomerang lại bị một lực gì đó từ phía sau kéo lại.
Tô Vũ Phong giữ một đầu dây cáp móc móng, đầu còn lại giữ chặt boomerang, giúp nó không cứa qua cổ ông ta.
Hành động của anh không những chính xác mà còn vừa vặn thời gian đến mức mũi thương chỉ còn cách yết hầu thủ lĩnh 0,5 centimet, tình huống nguy hiểm đến độ toàn bộ những người ở đó đã gần như nín thở.
Tô Vũ Phong hiên ngang nhấn mạnh từng chữ: "Chúng tôi thắng".
Cùng lúc này, Long và Minh Trạch cũng đã xử lý xong hai dũng sĩ da đỏ kia, sau đó chạy về phía Tô Vũ Phong.
Hai người họ đứng hai bên đại ca mình, kiên định nhắc lại: "Chúng tôi chiến thắng"
"Chúng tôi chiến thắng".
Đám thổ dân ban nãy vừa hò reo cuồng nhiệt, bây giờ lập tức im phăng phắc.
Thủ lĩnh Sentinel nhìn chằm chằm ba người đàn ông đang đứng trước mặt, đặc biệt là Tô Vũ Phong, nhất thời không biết phải mở miệng thế nào.
Ông ta chưa bao giờ chịu thua trước loài người không có vũ khí tiên tiến, cũng không run sợ bất cứ động vật hung hãn nào, thế nhưng bây giờ không những thua trước một Tô Vũ Phong, mà còn thua khâm phục khẩu phục.
Hơn nữa, hai dũng sĩ mạnh nhất bộ tộc của ông ta dù tấn công cùng với những động vật được huấn luyện thiện chiến, cũng không thể thắng nổi hai người đàn em của Tô Vũ Phong.
Chỉ vậy thôi cũng đủ biết Sentinel hôm nay từ trên xuống dưới đã hoàn toàn thua cuộc.
Những con người hiện đại đó có thể vượt qua được trùng trùng cạm bẫy mà bộ lạc Sentinel đã đặt ra, đến được tận nơi này, cũng không dùng vũ khí đạn dược cũng có thể chiến thắng một cách vẻ vang.
Bọn họ mới thực sự là những người oai hùng.
Thủ lĩnh hít sâu vào một hơi, siết chặt boomerang có mũi tên kim cương trong tay, tay còn lại đặt lên ngực rồi cúi đầu một góc 30 độ trước Tô Vũ Phong: "Sentinel chấp nhận chịu thua".
Tất cả đàn em của Tô Vũ Phong đang đứng phía dưới, bao gồm cả Hà Vân, sau khi nghe xong câu này thì lập tức sung sướng hét ầm lên.
Lúc này bọn họ đã bắt đầu thành thục hô to:
“Uy Việt chiến thắng, đại ca chiến thắng, chiến thắng”.
Hà Vân nhìn Tô Vũ Phong, cũng định nói đại ca chiến thắng, nhưng đúng lúc này lại thấy anh nhìn về phía cô, Hà Vân chẳng biết sao lại có cảm giác như mình vừa làm điều gì đó rất ngốc nghếch, hai má bất giác nóng bừng lên.
Cuối cùng, Hà Vân không tiếp tục nói câu đó nữa mà chỉ cúi đầu, lẩm bẩm: “Chúc mừng… anh chiến thắng”.
Tô Vũ Phong đọc được khẩu hình của Hà Vân, nhưng không đáp, chỉ lặng lẽ quay đi, cố nén một nụ cười hài lòng.
Cùng lúc này, thủ lĩnh lên tiếng: “Các người đã thắng bộ tộc Sentinel, theo như giao ước, chúng tôi sẽ phải chỉ chỗ viên kim cương hồng cho các người.
Có điều…”.
Nói đến đây, thủ lĩnh hơi ngừng lại, nhìn Tô Vũ Phong: “Bây giờ đã qua thời gian có thể nhìn thấy được kim cương hồng.
Ngày mai tôi sẽ đích thân dẫn các người đến đó”.
Long nghe Robert phiên dịch lại lời của thủ lĩnh thì không nén nổi bực dọc: “Đại ca, rõ ràng ông ta đang tìm cách kéo dài thời gian”.
“Chúng ta cũng không vội”.
Tô Vũ Phong trả lời xong, lại quay đầu nói với Robert: “Nói với thủ lĩnh, chúng tôi sẽ chờ đến ngày mai.
Bây giờ sẽ quay lại rừng nguyên sinh, đúng 8h sáng mai gặp lại tại đây”.
Ánh mắt Robert loé lên một tia nguy hiểm, nhưng ngay sau đó lập tức che giấu đi.
Hắn gật đầu, truyền đạt lại lời Tô Vũ Phong nói với thủ lĩnh, không ngờ thủ lĩnh lại đích thân đi về phía Tô Vũ Phong, cúi đầu trước anh:
“Hôm nay cậu tha cho tôi một mạng, theo quy định của người Sentinel, tôi phải đi theo cậu”
“Chúng tôi chỉ đến đây để lấy viên kim cương hồng, không có ý định giết hại người dân của bộ tộc Sentinel, cũng không cần thủ lĩnh phải đi theo tôi.
Chuyện giao đấu hôm nay chỉ là một cuộc chiến phân định thắng thua để tìm viên kim cương mà thôi”.
Nói đến đây, anh vươn tay rút con dao găm có chuôi được khảm bằng rất nhiều kim cương của thủ lĩnh: “Đổi mạng của thủ lĩnh lấy con dao găm này, việc thủ lĩnh đi theo cũng đổi bằng việc kết giao bạn bè”
Tô Vũ Phong ngẩng đầu nhìn thủ lĩnh, dõng dạc nói từng chữ: “Tôi tên là Tô Vũ Phong”.
Thủ lĩnh có chút ngây người nhìn Tô Vũ Phong, sau đó lại nhìn con dao găm trong tay anh, cuối cùng bật cười to thành tiếng: “Tôi tên Adani”.
Ông ta vỗ vỗ vai anh: “Hôm nay kết giao bạn bè, bộ tộc Sentinel mời Tô Vũ Phong uống rượu một bữa.
Coi như buổi lễ tiếp đón khách quý duy nhất đặt chân lên đảo Sentinel”..
Bình luận facebook