Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Tiếp thu lời nói vừa rồi, Nam Bắc tùy tay tắt tai nghe vô tuyến, mắt nhìn Trình Mục Dương.
Tình trạng của hắn thật không tốt.
Cô cho tới bây giờ không sợ chết, những đôi khi sẽ sợ đau.
Trình Mục Dương cũng là người như cô, người bên ngoài không thể tưởng tượng ra cuộc sống của bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi sinh mạng.
Nếu người kêu là Ninh Hạo này không tìm được cách để liên lạc, có khả năng hắn sẽ chết ở đây. Cho nên vừa rồi hắn đã nghĩ sẽ chết nên mới cùng cô triền miên sao?
Cô không có đáp án.
Tình cảm đã trải qua của cô rất đơn thuần, chỉ có Thẩm Gia Minh. Cô không có chỗ dựa, cuộc sống của Thẩm Gia Minh khiến cô có khát vọng sống. Cho nên, sự hấp dẫn của Thẩm Gia Minh khi đó khiến cô không thể kháng cự.
Mà Trình Mục Dương lại không giống như thế. Hắn xuất hiện, cứ như thế vượt qua khoảng không lạnh nhạt mà tiến vào thế giới của cô.
Không có do dự, cũng chưa từng cho cô cơ hội chọn lựa.
Cứ như vậy qua hơn ba giờ, trên biển cũng có đèn tín hiệu của thuyền cứu viện.
Nam Bắc vỗ vỗ Trình Mục Dương, đem lời mới nghe được nói cho hắn. Trình Mục Dương lấy vô tuyến điện cất vào túi áo, đem một cây bút phát tín hiệu giao cho Nam Bắc: “Cầm lấy cái này đến tảng đá phát tín hiệu. Có người đến thì không được dùng tiếng Trung Quốc nói chuyện.”
Nam Bắc gật gật đầu, hiện tại toàn tuyến phong tỏa là tình trạng rất nhạy cảm.
Cô cố gắng chịu đau, chống tay đứng lên tảng đá.
Lúc này, sóng gió nhỏ đi không ít, thuyền cứu viện dễ dàng cập bờ, thả xuống một chiếc xuồng nhỏ.
Trình Mục Dương trước khi xuồng đến đã cho Nam Bắc mặc quần dài của hắn. Nhờ cô đem mọi súng ống đạn dược cùng bom mini trong túi ném xuống biển, chỉ chừa lại hộ chiếu cùng một con dao bình thường, Nam Bắc không hiểu ý tứ của hắn, đợi đến khi có hai người Philippines lên bờ lục soát người họ thì cô đã hiểu. Hai người bắt đầu cầm súng kiểm tra Nam Bắc và Trình Mục Dương.
Như là hoài nghi thân phận của bọn họ.
Trình Mục Dương dựa trên tảng đá, phối hợp đưa con dao, dùng tiếng Philippines nói ngắn gọn vài câu. Tuy rằng người Philippines chủ yếu nói tiếng Anh, nhưng dùng tiếng bản xứ sẽ làm cho người ta thấy thân thiết.
Quả nhiên, hai người cứu viện không còn đề phòng, hạ thắt lưng giúp hắn đứng lên. Nam Bắc đi theo bên cạnh, nghe không hiểu gì, chỉ biết một người Philippines ngẩng đầu đánh giá cô rồi cười.
Trên thuyền có hai người nữa, thấy tất cả vết thương trên người Trình Mục Dương đều là do tự nhiên tạo thành, dáng vẻ cả hai lại chật vật nên cũng không hoài nghi gì, giúp họ lên xuồng.
“Vừa rồi anh nói cái gì?” Cô nhỏ giọng dùng tiếng lóng hỏi hắn.
May mắn là cả hai người đều có thời gian ở Bỉ nên có thể hiểu được đối phương muốn nói gì.
“Anh nói anh là Hoa Kiều tại Pháp mang theo vợ là người Myanmar về quê hương đi nghỉ, đáng tiếc lại đụng phải bão táp.”
Hai người Philippines vẫn nhỏ giọng nói thầm cái gì đó. Nam Bắc không yên tâm tiếp tục hỏi: “Bọn họ đang nói cái gì vậy?”
Hắn cẩn thận nghe xong hai câu: “Đang mắng người. Thời tiết có bão, còn phải đi ra biển cứu viện người ngoại quốc.”
Lên thuyền lớn, có bác sĩ kiểm tra thương thế cho cả hai, miệng vết thương trên chân Nam Bắc tuy dài nhưng không sâu. Vết thương trên lưng Trình Mục Dương cũng như thế, không có gì nguy hiểm. Vị bác sĩ kia nhìn đến tay Trình Mục Dương thì hoảng sợ, liên tục lắc đầu nói gì đó với hắn. Trong lúc đó nhìn Nam Bắc vài lần, cô nghe không hiểu gì, nhưng vẫn im lặng ngồi bên cạnh Trình Mục Dương lắng nghe.
Cô dựa theo cảm xúc của bác sĩ trong lúc nói chuyện, cũng có thể đoán được phần nào.
Trên thuyền bố trí không được tiện nghi, hai người ngồi trên một cái thảm đầy dấu vết, không phân biệt được đâu là vết máu đâu là vết bẩn.
Nhiệt độ cơ thể của hắn theo màn đêm buông xuống lại tăng cao.
Bác sĩ truyền cho hắn một túi thuốc nước, không rõ là thuốc gì, treo túi thuốc ngay trên đầu giường. Trước khi đi, hỏi hắn điều gì đó, Trình Mục Dương lấy ra cuốn hộ chiếu.
Bác sĩ lại chỉ chỉ Nam Bắc.
Trình Mục Dương giải thích hai câu, dù sao cũng là gặp thiên tai, giải thích thế nào cũng hợp lý.
Đến đêm khuya, có người đến làm thủ tục giấy tờ với Trình Mục Dương, thuận tiện nói cho hắn biết, bão quá lớn, tạm thời dừng ở đảo gần đây, chờ gió ngừng rồi có thể đi tiếp.
Người kia đem hộ chiếu trả lại cho hắn.
Khi đám người hoàn toàn rời đi hết, cô mới vươn tay thử độ ấm của hắn.
Vẫn sốt nhẹ.
“Không quen sao?” Hắn dùng tay trái, đem đầu của cô dựa vào vai hắn.
Nam Bắc thật sự là mệt mỏi, thả lỏng dựa vào hắn.
“Anh nghĩ rằng cả anh và em đều có cuộc sống an nhàn sung sướng sao?” Cô ngáp một cái, “Thật ra trước đây, lúc còn nhỏ em đi theo anh trai, cuộc sống thế nào cũng đã trải qua, là một đứa nhỏ hoang dã.”
“Anh biết.” Hắn gần như thì thầm, đùa với cô, “Vừa rồi ở trên đảo đã biết.”
Cô thè lưỡi, mặt có chút hồng.
Rốt cuộc cũng có cơ hội nói chuyện với hắn: “Tay anh thế nào?”
“Không tốt lắm.” Trình Mục Dương nghĩ nghĩ, “Về sau rèn luyện tốt thì có thể dùng thìa, cầm đũa sẽ có chút khó khăn. May mắn là tay trái và tay phải của anh hoạt động như nhau, sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn.”
Cô gật đầu.
Qua một lát, lại hỏi hắn: “Có thể mặc quần áo chứ?”
Trình Mục Dương buồn cười: “Có thể, cuộc sống hàng ngày có thể làm, chỉ là năng lực tự vệ cùng độ nhanh nhạy sẽ giảm xuống.”
Tầm mắt của cô dừng lại trên cánh tay băng bó của hắn: “Nói không chừng Phật tổ thấy anh giết quá nhiều người, muốn anh buông dao, lập địa thành phật.”
“Dao mổ, cũng không có nghĩa là con dao.” Trình Mục Dương từ lời của cô nói tiếp. “Dao mổ là những suy nghĩ xằng bậy, mê hoặc, là cố chấp. Có những thứ này mới sinh ra ác niệm, ác ngữ, thậm chí là hành động tàn ác.”
Nam Bắc cọ cọ đầu trên vai hắn tìm một tư thế thoải mái: “Thật là dài dòng, nói đơn giản được không?”
“Cố chấp.” Hắn cười một cái, “Đây mới là căn nguyên. Mặc kệ là thân phận, địa vị, tài phú, hay là mĩ nhân, muốn có đều phải trả giá, ví dụ như cánh tay này.” (chỗ này không biết mọi người có hiểu không, ý anh Dương là thứ cần buông không phải con dao trong tay mà là sự cố chấp cùng tạp niệm trong chính bản thân con người, bởi vì những thứ đó mới là nguyên nhân gây nên mọi chuyện.)
Hắn nói thản nhiên.
Nam Bắc đặt tay lên vết thương của hắn: “Làm sao có thể bị thương nặng như vậy?”
“Không kịp dùng công cụ.” Giọng của Trình Mục Dương rất thấp, “Nếu chậm chúng ta sẽ bị nổ chết, một cánh tay đổi lấy hai mạng, thật có lợi.” Cô nâng tầm mắt, nghiêm chỉnh nằm trên người hắn, không nói chuyện.
Qua một lát đứng dậy xem xét, sau đó lại nhanh chóng tiến vào lòng hắn.
Trình Mục Dương đang ngủ.
Cô tắt đèn, chỉ có ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ. Trình Mục Dương nằm đó, ôm cô vào lòng. Nam Bắc nửa ngủ nửa tỉnh, có lúc cảm giác được hắn động đậy cánh tay, cô nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó lại ngủ tiếp.
Động tác này, như là bản năng.
Cô tựa vào người hắn, cả hai đang mặc trang phục do người Philippines cung cấp, màu xanh thẫm, giống như là đồ cho tình nhân. Mặc dù trước khi thay quần áo, cô đã dùng nước ấm rửa sạch những vết bẩn trên người của cả hai, nhưng không rửa sạch hết được, có một mùi không dễ chịu lắm.
Cô khụt khịt mũi, thật hâm mộ khi hắn có thể ngủ ngon như vậy.
Nhìn gói thuốc nước sắp hết, Nam Bắc nhẹ nhàng đè tay của hắn lại, đem kim rút ra.
Từ sau khi về nước, có một thời gian dài cô ở Myanmar. Những người ở đó cho dù là thợ hay nông dân đều thích mang dép lê, nhiều người nói là do trời nóng, do mưa nhiều, hoặc là do quá nghèo.
Kỳ thật, tất cả chỉ vì thuận tiện cho việc bái phật.
Giống như những người xuất gia cạo đầu đi chân trần, bọn họ tin rằng người theo Phật đều là: “Trên là trời, dưới là đất”, thẳng thẳn tấm lòng với Phật tổ. Sảnh đường của Phật, gạch men dưới ánh nắng rất nóng bỏng, đi chân không sẽ không chịu được, nhưng không ai vi phạm tập tục này, tất cả đều không mang dép. (bởi thế mang dép lê để dễ cởi bỏ đấy)
Đây là tín ngưỡng của bọn họ.
Mà khi cô ở nơi này, chưa từng bái lạy qua Phật nào.
Không phải không tin, mà là rất tin. Lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Thành Phẩm, cô đã nói qua, hai bàn tay nhuốm máu không phải là chuyện gì to tát, không nên xem thường quốc gia Myanmar này, bọn họ có một chùa Vàng [1] tại Yangon, đã trải qua hơn hai ngàn năm, khẳng định sẽ bảo vệ con dân của chính mình.
Cô vẫn tin tưởng, cái gọi là nhân duyên quả báo.
Cô cũng nghe được, những gì Trình Mục Dương mới nói, chính là ý này.
Chẳng qua hắn là đang nói chính hắn.
Trình Mục Dương ngủ hơn hai giờ thì tỉnh lại. Hắn nghĩ cô vẫn đang ngủ, không ngờ vừa động đậy thân mình thì Nam Bắc lập tức mở mắt: “Tỉnh?”
“Em không ngủ sao?”
“Anh ngủ, em làm sao dám ngủ.” Nam Bắc che miệng ngáp, “Em không tin tưởng bọn họ lắm, người ở đây có thù hận nghiêm trọng với người Trung Quốc, mà chúng ta lại là Hoa kiều.”
Cô nhớ rõ, trước đây Nam Hoài đã từng nói qua. Những người đi tranh cử chính phủ ở Philippines muốn gom góp tiền bạc thì sẽ bắt cóc những người Hoa giàu có. Khi đó có người tìm Nam gia, muốn họ ra mặt giao tiền chuộc đổi con tin.
Cô nghe anh trai nói vậy thì thấy rất kỳ lạ. Nếu bắt cóc vì tiền, trực tiếp giao tiền là được rồi, vì sao còn muốn tìm người Nam gia làm người giao tiền chuộc?
“Những người tranh cử kia đều là ủy thác các tổ chức vũ trang để bắt cóc.” Nam Hoài ngồi xổm trước mặt cô, dùng dao tước mía cho cô ăn, “Dân tộc này thù hận với Trung Quốc rất sâu sắc, nhìn người Trung Hoa chịu khổ, giống như người Trung Đông đối với sự kiện 911, rất hưng phấn. Có nhiều người mang tiền chuộc đến, nhưng nếu con tin là người Hoa thì sẽ bị giết chết, không tìm chúng ta, có thể tìm ai?”
Cô hé miệng phun bã mía: “Vì sao lại tìm chúng ta?”
Philippines là một quốc gia nhiều quần đảo, cũng không nằm trong phạm vị của Uyển Đinh.
“Trừ khi những tổ chức này muốn bị chúng ta bài xích về mặt kinh tế.” Nam Hoài tước mía tiếp tục đút cho cô, “Không có tiền? Sẽ không có vũ khí, không có cơm ăn, chỉ có con đường chết.”
Cho nên cô cũng không thích quốc gia này.
Không nghĩ tới, hiện tại lại ở ngay đây.
“Hiện tại có chính phủ giúp đỡ.” Trình Mục Dương chống tay ngồi dậy, “Nhưng mà nếu đụng đến các tổ chức nhạy cảm sẽ rất phiền phức. Đa số bọn họ đều tồn tại trên những hòn đảo riêng, rừng mưa nhiệt đới, địa hình rất khó đi.”
Tuy rằng khi hai người trao đổi đều dùng tiếng lóng, nhưng dù sao vẫn đang ở trên thuyền Philippines, cẩn thận vẫn hơn.
Đến hừng đông, những người Philippines tiến vào, nói qua hai câu, đại khái là sắp cập bờ. Cả hai người đều không mang theo hành lí gì, quần áo cũng là được tặng nên không cần chuẩn bị thứ gì, chỉ đợi rời thuyền.
Khi có người trả hộ chiếu cho Trình Mục Dương, nói rằng những tin tức trong hộ chiếu cần phải xác minh, tạm thời hai người sẽ ở trên đảo vài ngày. Trình Mục Dương vỗ vai đối phương, dùng tiếng Philippines nói: “Không thành vấn đề.”
Bão rốt cuộc cũng tan, trời trong nắng ấm.
Hai người đi lên boong tàu, Nam Bắc nhẹ nhàng hít vào một hơi. Bỗng nhiên người Philippines bên cạnh ngã xuống, cảnh tượng này khiến mọi người bất ngờ.
Trình Mục Dương nhẹ giọng nói: “Đừng nhúc nhích, có tay súng bắn tỉa.”
Hắn nói xong, tiến sát lại Nam Bắc, đem cô chắn ra ngoài phạm vi ngắm bắn.
Trên bờ cát có hai người đàn ông trẻ tuổi, một người vẫn duy trì tư thế bắn, một người tháo kính ngắm, nói với người phía sau vài câu, lập tức từ rừng cây cách đó không xa đi ra khoảng bốn mươi mấy người Philippines. Súng trường được phun sơn ngụy trang cùng màu với cây cối, là trang bị tiêu chuẩn của chiến đấu.
“Trong nghề sao?” Người nói chuyện là người quấn vải trắng che hơn nửa khuôn mặt và mắt phải, có thể nghe được bọn họ thấp giọng trao đổi với nhau, “Xung quanh có hơn bốn tay súng bắn tỉa, các người không thoát được đâu.”
Người kia bảo bọn họ hai tay ôm đầu đi xuống thuyền.
Trình Mục Dương không trả lời, bước qua thi thể của người Philippines, nhìn cổ hắn. Trong lúc đó, Nam Bắc cũng chú ý tới cổ người kia, vị trí trúng đạn không bình thường, không phải viên đạn mà là một cây châm, dưới ánh mặt trời phản quang rất yếu ớt.
“Là gây tê.” Người mang súng dùng tiếng Anh nói: “Có hiệu quả khoảng ba giờ.”
—Hết chương 23—
***
Chú thích:
[1] Chùa Vàng hay còn gọi là chùa Shwedagon (Shwedagon Zedi Daw, ở Yangon được coi là ngôi chùa linh thiêng nhất Myanmar. Tại đây có lưu giữ 4 báu vật thiêng liêng đối với các tín đồ Phật gíao, gồm cây gậy của Phật Câu Lưu Tôn, cái lọc nước của Phật Câu Na Hàm, một mảnh áo của Phật Ca Diếp, và 8 sợi tóc của Phật Thích Ca. Stupa dát vàng của chùa cao tới 98m. Chùa lại nằm trên đồi Singuttara, từ đây có thể quan sát được cả thành phố Yango
Tình trạng của hắn thật không tốt.
Cô cho tới bây giờ không sợ chết, những đôi khi sẽ sợ đau.
Trình Mục Dương cũng là người như cô, người bên ngoài không thể tưởng tượng ra cuộc sống của bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi sinh mạng.
Nếu người kêu là Ninh Hạo này không tìm được cách để liên lạc, có khả năng hắn sẽ chết ở đây. Cho nên vừa rồi hắn đã nghĩ sẽ chết nên mới cùng cô triền miên sao?
Cô không có đáp án.
Tình cảm đã trải qua của cô rất đơn thuần, chỉ có Thẩm Gia Minh. Cô không có chỗ dựa, cuộc sống của Thẩm Gia Minh khiến cô có khát vọng sống. Cho nên, sự hấp dẫn của Thẩm Gia Minh khi đó khiến cô không thể kháng cự.
Mà Trình Mục Dương lại không giống như thế. Hắn xuất hiện, cứ như thế vượt qua khoảng không lạnh nhạt mà tiến vào thế giới của cô.
Không có do dự, cũng chưa từng cho cô cơ hội chọn lựa.
Cứ như vậy qua hơn ba giờ, trên biển cũng có đèn tín hiệu của thuyền cứu viện.
Nam Bắc vỗ vỗ Trình Mục Dương, đem lời mới nghe được nói cho hắn. Trình Mục Dương lấy vô tuyến điện cất vào túi áo, đem một cây bút phát tín hiệu giao cho Nam Bắc: “Cầm lấy cái này đến tảng đá phát tín hiệu. Có người đến thì không được dùng tiếng Trung Quốc nói chuyện.”
Nam Bắc gật gật đầu, hiện tại toàn tuyến phong tỏa là tình trạng rất nhạy cảm.
Cô cố gắng chịu đau, chống tay đứng lên tảng đá.
Lúc này, sóng gió nhỏ đi không ít, thuyền cứu viện dễ dàng cập bờ, thả xuống một chiếc xuồng nhỏ.
Trình Mục Dương trước khi xuồng đến đã cho Nam Bắc mặc quần dài của hắn. Nhờ cô đem mọi súng ống đạn dược cùng bom mini trong túi ném xuống biển, chỉ chừa lại hộ chiếu cùng một con dao bình thường, Nam Bắc không hiểu ý tứ của hắn, đợi đến khi có hai người Philippines lên bờ lục soát người họ thì cô đã hiểu. Hai người bắt đầu cầm súng kiểm tra Nam Bắc và Trình Mục Dương.
Như là hoài nghi thân phận của bọn họ.
Trình Mục Dương dựa trên tảng đá, phối hợp đưa con dao, dùng tiếng Philippines nói ngắn gọn vài câu. Tuy rằng người Philippines chủ yếu nói tiếng Anh, nhưng dùng tiếng bản xứ sẽ làm cho người ta thấy thân thiết.
Quả nhiên, hai người cứu viện không còn đề phòng, hạ thắt lưng giúp hắn đứng lên. Nam Bắc đi theo bên cạnh, nghe không hiểu gì, chỉ biết một người Philippines ngẩng đầu đánh giá cô rồi cười.
Trên thuyền có hai người nữa, thấy tất cả vết thương trên người Trình Mục Dương đều là do tự nhiên tạo thành, dáng vẻ cả hai lại chật vật nên cũng không hoài nghi gì, giúp họ lên xuồng.
“Vừa rồi anh nói cái gì?” Cô nhỏ giọng dùng tiếng lóng hỏi hắn.
May mắn là cả hai người đều có thời gian ở Bỉ nên có thể hiểu được đối phương muốn nói gì.
“Anh nói anh là Hoa Kiều tại Pháp mang theo vợ là người Myanmar về quê hương đi nghỉ, đáng tiếc lại đụng phải bão táp.”
Hai người Philippines vẫn nhỏ giọng nói thầm cái gì đó. Nam Bắc không yên tâm tiếp tục hỏi: “Bọn họ đang nói cái gì vậy?”
Hắn cẩn thận nghe xong hai câu: “Đang mắng người. Thời tiết có bão, còn phải đi ra biển cứu viện người ngoại quốc.”
Lên thuyền lớn, có bác sĩ kiểm tra thương thế cho cả hai, miệng vết thương trên chân Nam Bắc tuy dài nhưng không sâu. Vết thương trên lưng Trình Mục Dương cũng như thế, không có gì nguy hiểm. Vị bác sĩ kia nhìn đến tay Trình Mục Dương thì hoảng sợ, liên tục lắc đầu nói gì đó với hắn. Trong lúc đó nhìn Nam Bắc vài lần, cô nghe không hiểu gì, nhưng vẫn im lặng ngồi bên cạnh Trình Mục Dương lắng nghe.
Cô dựa theo cảm xúc của bác sĩ trong lúc nói chuyện, cũng có thể đoán được phần nào.
Trên thuyền bố trí không được tiện nghi, hai người ngồi trên một cái thảm đầy dấu vết, không phân biệt được đâu là vết máu đâu là vết bẩn.
Nhiệt độ cơ thể của hắn theo màn đêm buông xuống lại tăng cao.
Bác sĩ truyền cho hắn một túi thuốc nước, không rõ là thuốc gì, treo túi thuốc ngay trên đầu giường. Trước khi đi, hỏi hắn điều gì đó, Trình Mục Dương lấy ra cuốn hộ chiếu.
Bác sĩ lại chỉ chỉ Nam Bắc.
Trình Mục Dương giải thích hai câu, dù sao cũng là gặp thiên tai, giải thích thế nào cũng hợp lý.
Đến đêm khuya, có người đến làm thủ tục giấy tờ với Trình Mục Dương, thuận tiện nói cho hắn biết, bão quá lớn, tạm thời dừng ở đảo gần đây, chờ gió ngừng rồi có thể đi tiếp.
Người kia đem hộ chiếu trả lại cho hắn.
Khi đám người hoàn toàn rời đi hết, cô mới vươn tay thử độ ấm của hắn.
Vẫn sốt nhẹ.
“Không quen sao?” Hắn dùng tay trái, đem đầu của cô dựa vào vai hắn.
Nam Bắc thật sự là mệt mỏi, thả lỏng dựa vào hắn.
“Anh nghĩ rằng cả anh và em đều có cuộc sống an nhàn sung sướng sao?” Cô ngáp một cái, “Thật ra trước đây, lúc còn nhỏ em đi theo anh trai, cuộc sống thế nào cũng đã trải qua, là một đứa nhỏ hoang dã.”
“Anh biết.” Hắn gần như thì thầm, đùa với cô, “Vừa rồi ở trên đảo đã biết.”
Cô thè lưỡi, mặt có chút hồng.
Rốt cuộc cũng có cơ hội nói chuyện với hắn: “Tay anh thế nào?”
“Không tốt lắm.” Trình Mục Dương nghĩ nghĩ, “Về sau rèn luyện tốt thì có thể dùng thìa, cầm đũa sẽ có chút khó khăn. May mắn là tay trái và tay phải của anh hoạt động như nhau, sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn.”
Cô gật đầu.
Qua một lát, lại hỏi hắn: “Có thể mặc quần áo chứ?”
Trình Mục Dương buồn cười: “Có thể, cuộc sống hàng ngày có thể làm, chỉ là năng lực tự vệ cùng độ nhanh nhạy sẽ giảm xuống.”
Tầm mắt của cô dừng lại trên cánh tay băng bó của hắn: “Nói không chừng Phật tổ thấy anh giết quá nhiều người, muốn anh buông dao, lập địa thành phật.”
“Dao mổ, cũng không có nghĩa là con dao.” Trình Mục Dương từ lời của cô nói tiếp. “Dao mổ là những suy nghĩ xằng bậy, mê hoặc, là cố chấp. Có những thứ này mới sinh ra ác niệm, ác ngữ, thậm chí là hành động tàn ác.”
Nam Bắc cọ cọ đầu trên vai hắn tìm một tư thế thoải mái: “Thật là dài dòng, nói đơn giản được không?”
“Cố chấp.” Hắn cười một cái, “Đây mới là căn nguyên. Mặc kệ là thân phận, địa vị, tài phú, hay là mĩ nhân, muốn có đều phải trả giá, ví dụ như cánh tay này.” (chỗ này không biết mọi người có hiểu không, ý anh Dương là thứ cần buông không phải con dao trong tay mà là sự cố chấp cùng tạp niệm trong chính bản thân con người, bởi vì những thứ đó mới là nguyên nhân gây nên mọi chuyện.)
Hắn nói thản nhiên.
Nam Bắc đặt tay lên vết thương của hắn: “Làm sao có thể bị thương nặng như vậy?”
“Không kịp dùng công cụ.” Giọng của Trình Mục Dương rất thấp, “Nếu chậm chúng ta sẽ bị nổ chết, một cánh tay đổi lấy hai mạng, thật có lợi.” Cô nâng tầm mắt, nghiêm chỉnh nằm trên người hắn, không nói chuyện.
Qua một lát đứng dậy xem xét, sau đó lại nhanh chóng tiến vào lòng hắn.
Trình Mục Dương đang ngủ.
Cô tắt đèn, chỉ có ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ. Trình Mục Dương nằm đó, ôm cô vào lòng. Nam Bắc nửa ngủ nửa tỉnh, có lúc cảm giác được hắn động đậy cánh tay, cô nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó lại ngủ tiếp.
Động tác này, như là bản năng.
Cô tựa vào người hắn, cả hai đang mặc trang phục do người Philippines cung cấp, màu xanh thẫm, giống như là đồ cho tình nhân. Mặc dù trước khi thay quần áo, cô đã dùng nước ấm rửa sạch những vết bẩn trên người của cả hai, nhưng không rửa sạch hết được, có một mùi không dễ chịu lắm.
Cô khụt khịt mũi, thật hâm mộ khi hắn có thể ngủ ngon như vậy.
Nhìn gói thuốc nước sắp hết, Nam Bắc nhẹ nhàng đè tay của hắn lại, đem kim rút ra.
Từ sau khi về nước, có một thời gian dài cô ở Myanmar. Những người ở đó cho dù là thợ hay nông dân đều thích mang dép lê, nhiều người nói là do trời nóng, do mưa nhiều, hoặc là do quá nghèo.
Kỳ thật, tất cả chỉ vì thuận tiện cho việc bái phật.
Giống như những người xuất gia cạo đầu đi chân trần, bọn họ tin rằng người theo Phật đều là: “Trên là trời, dưới là đất”, thẳng thẳn tấm lòng với Phật tổ. Sảnh đường của Phật, gạch men dưới ánh nắng rất nóng bỏng, đi chân không sẽ không chịu được, nhưng không ai vi phạm tập tục này, tất cả đều không mang dép. (bởi thế mang dép lê để dễ cởi bỏ đấy)
Đây là tín ngưỡng của bọn họ.
Mà khi cô ở nơi này, chưa từng bái lạy qua Phật nào.
Không phải không tin, mà là rất tin. Lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Thành Phẩm, cô đã nói qua, hai bàn tay nhuốm máu không phải là chuyện gì to tát, không nên xem thường quốc gia Myanmar này, bọn họ có một chùa Vàng [1] tại Yangon, đã trải qua hơn hai ngàn năm, khẳng định sẽ bảo vệ con dân của chính mình.
Cô vẫn tin tưởng, cái gọi là nhân duyên quả báo.
Cô cũng nghe được, những gì Trình Mục Dương mới nói, chính là ý này.
Chẳng qua hắn là đang nói chính hắn.
Trình Mục Dương ngủ hơn hai giờ thì tỉnh lại. Hắn nghĩ cô vẫn đang ngủ, không ngờ vừa động đậy thân mình thì Nam Bắc lập tức mở mắt: “Tỉnh?”
“Em không ngủ sao?”
“Anh ngủ, em làm sao dám ngủ.” Nam Bắc che miệng ngáp, “Em không tin tưởng bọn họ lắm, người ở đây có thù hận nghiêm trọng với người Trung Quốc, mà chúng ta lại là Hoa kiều.”
Cô nhớ rõ, trước đây Nam Hoài đã từng nói qua. Những người đi tranh cử chính phủ ở Philippines muốn gom góp tiền bạc thì sẽ bắt cóc những người Hoa giàu có. Khi đó có người tìm Nam gia, muốn họ ra mặt giao tiền chuộc đổi con tin.
Cô nghe anh trai nói vậy thì thấy rất kỳ lạ. Nếu bắt cóc vì tiền, trực tiếp giao tiền là được rồi, vì sao còn muốn tìm người Nam gia làm người giao tiền chuộc?
“Những người tranh cử kia đều là ủy thác các tổ chức vũ trang để bắt cóc.” Nam Hoài ngồi xổm trước mặt cô, dùng dao tước mía cho cô ăn, “Dân tộc này thù hận với Trung Quốc rất sâu sắc, nhìn người Trung Hoa chịu khổ, giống như người Trung Đông đối với sự kiện 911, rất hưng phấn. Có nhiều người mang tiền chuộc đến, nhưng nếu con tin là người Hoa thì sẽ bị giết chết, không tìm chúng ta, có thể tìm ai?”
Cô hé miệng phun bã mía: “Vì sao lại tìm chúng ta?”
Philippines là một quốc gia nhiều quần đảo, cũng không nằm trong phạm vị của Uyển Đinh.
“Trừ khi những tổ chức này muốn bị chúng ta bài xích về mặt kinh tế.” Nam Hoài tước mía tiếp tục đút cho cô, “Không có tiền? Sẽ không có vũ khí, không có cơm ăn, chỉ có con đường chết.”
Cho nên cô cũng không thích quốc gia này.
Không nghĩ tới, hiện tại lại ở ngay đây.
“Hiện tại có chính phủ giúp đỡ.” Trình Mục Dương chống tay ngồi dậy, “Nhưng mà nếu đụng đến các tổ chức nhạy cảm sẽ rất phiền phức. Đa số bọn họ đều tồn tại trên những hòn đảo riêng, rừng mưa nhiệt đới, địa hình rất khó đi.”
Tuy rằng khi hai người trao đổi đều dùng tiếng lóng, nhưng dù sao vẫn đang ở trên thuyền Philippines, cẩn thận vẫn hơn.
Đến hừng đông, những người Philippines tiến vào, nói qua hai câu, đại khái là sắp cập bờ. Cả hai người đều không mang theo hành lí gì, quần áo cũng là được tặng nên không cần chuẩn bị thứ gì, chỉ đợi rời thuyền.
Khi có người trả hộ chiếu cho Trình Mục Dương, nói rằng những tin tức trong hộ chiếu cần phải xác minh, tạm thời hai người sẽ ở trên đảo vài ngày. Trình Mục Dương vỗ vai đối phương, dùng tiếng Philippines nói: “Không thành vấn đề.”
Bão rốt cuộc cũng tan, trời trong nắng ấm.
Hai người đi lên boong tàu, Nam Bắc nhẹ nhàng hít vào một hơi. Bỗng nhiên người Philippines bên cạnh ngã xuống, cảnh tượng này khiến mọi người bất ngờ.
Trình Mục Dương nhẹ giọng nói: “Đừng nhúc nhích, có tay súng bắn tỉa.”
Hắn nói xong, tiến sát lại Nam Bắc, đem cô chắn ra ngoài phạm vi ngắm bắn.
Trên bờ cát có hai người đàn ông trẻ tuổi, một người vẫn duy trì tư thế bắn, một người tháo kính ngắm, nói với người phía sau vài câu, lập tức từ rừng cây cách đó không xa đi ra khoảng bốn mươi mấy người Philippines. Súng trường được phun sơn ngụy trang cùng màu với cây cối, là trang bị tiêu chuẩn của chiến đấu.
“Trong nghề sao?” Người nói chuyện là người quấn vải trắng che hơn nửa khuôn mặt và mắt phải, có thể nghe được bọn họ thấp giọng trao đổi với nhau, “Xung quanh có hơn bốn tay súng bắn tỉa, các người không thoát được đâu.”
Người kia bảo bọn họ hai tay ôm đầu đi xuống thuyền.
Trình Mục Dương không trả lời, bước qua thi thể của người Philippines, nhìn cổ hắn. Trong lúc đó, Nam Bắc cũng chú ý tới cổ người kia, vị trí trúng đạn không bình thường, không phải viên đạn mà là một cây châm, dưới ánh mặt trời phản quang rất yếu ớt.
“Là gây tê.” Người mang súng dùng tiếng Anh nói: “Có hiệu quả khoảng ba giờ.”
—Hết chương 23—
***
Chú thích:
[1] Chùa Vàng hay còn gọi là chùa Shwedagon (Shwedagon Zedi Daw, ở Yangon được coi là ngôi chùa linh thiêng nhất Myanmar. Tại đây có lưu giữ 4 báu vật thiêng liêng đối với các tín đồ Phật gíao, gồm cây gậy của Phật Câu Lưu Tôn, cái lọc nước của Phật Câu Na Hàm, một mảnh áo của Phật Ca Diếp, và 8 sợi tóc của Phật Thích Ca. Stupa dát vàng của chùa cao tới 98m. Chùa lại nằm trên đồi Singuttara, từ đây có thể quan sát được cả thành phố Yango
Bình luận facebook