• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full MỘT MÌNH TÔI CHẤP HẾT (4 Viewers)

  • Một Mình Tôi Chấp Hết - Chương 51:Chương 53. Nguy cơ tiềm ẩn

Một Mình Tôi Chấp Hết (nữ phụ văn, NP, Full ) - Thông báo



Ta dạo này rất bận. Xin tạm ngưng tất cả các truyện ta đang viết để tập trung vào luyện thi tiếng anh để thi bằng lái xe ở mỹ..... không biết khi nào thì có thể viết truyện lại được..... dạo này ta toàn gặp chuyện gì đâu không à.... Có chút buồn thôi. cho ta xin nghỉ phép dài hạn đi. Ta cần tìm lại cảm hứng để viết truyện tiếp sẵn ta phải học bằng lái rồi còn đi học lại. Thanks mọi người đã theo dõi truyện của ta



 

 

_ nói trước truyện này ta quyết định viết NP nên những ai dị ứng với NP, cực ghét NP thì chỉ xin lịch sử rút nhé..... Làm ơn đừng cmt nguyền rủa truyện NP của ta. Vì toàn bộ truyện của ta đều là NP đấy. Ai cũng có sở thích riêng. Ta thì cứ thích NP đó.... truyện ta viết chủ yếu vui là chính. Ai hợp thì đến với nhau. Không hợp thì cũng chẳng sao. Ta không lo được nhiều như vậy.



 

 

_ khi ta thi xong sẽ cố gắng viết thật nhanh để hoàn tất các truyện. Thanks mọi người thông cảm nhiều.



_" Mẹ kiếp... chó dí mà vui cái con khỉ a.... thích thì cậu ở lại chơi với bọn nó đi, để xem bọn nó có cắn đứt 2 trái trứng với cây xúc xích của cậu hay không ". Tiêu Nhã kỳ vừa chạy như điên vừa chửi. Xoài không chịu được tốc độ nhanh rớt tè le xuống đất. 3 con chó vẫn chạy theo cắn mấy lần nhưng không trúng.



 

 

Toàn bộ người dân gần đây đều đổ xô ra nhìn thấy cảnh này thì bò lăng ra cười. Mấy con chó nào có chịu buông tha cho 6 người Tiêu Nhã kỳ. tốc độ 6 người 3 chó ngang ngửa nhau. Nếu như có cuộc thi chạy nhanh quốc tế. Chắc chắn 6 người sẽ đoạt được giải thưởng huy chương vàng cho giải chạy cự ly ngắn.



 

 

_" Giáo sư Tiêu.... chúng ta có 6 người tại sao phải sợ 3 con chó a..... ". Bạch Thiên Tuyệt chạy song song nói. Sống 18 năm anh lần đầu bị chó dí có được không. Từ ngày gặp Tiêu Nhã kỳ anh giống như bước vào 1 thế giới mới với thật nhiều điều thú vị vậy.



 

 

" Cậu đần độn rồi sao. Chó cắn cậu 1 cái không lẽ cậu nhào lại cắn nó 1 cái. Tôi dạy cậu 1 khóa nè. Chúng ta là người văn minh lịch sự không nên chấp nhất với chó biết không ". Tiêu Nhã kỳ chạy hết sức nói.



 

 

6 người cố gắng chạy về đến nhà Vương Tâm Lan thì 3 con chó cũng chịu buông tha cho 6 người.



 

 

_" ây da....... mệt chết tôi rồi ". Tiêu Nhã kỳ thở gấp nói. Cô lúc này không còn hình tượng uy nghiêm hàng ngày nữa mà nằm dài xuống nền nhà thở hổn hển. Áo khoác của cô bị rách vài chỗ do mấy con cho cắn trúng, cũng tại cô chân ngắn nên chạy chậm hơn 5 cái tên kia, nên cô được 3 con chó ưu ái chăm sóc đặc biệt.



 

 

_" Hahaha..... vui thật đường đường là Triệu Tử Long tôi cũng có ngày bị chó dí chạy bán mạng như vậy ". Triệu Tử Long cũng ngồi xuống thở dốc cười nói.






 

 

_" Hahaha.... cũng may không có phóng viên nếu không Hàn Thần tôi không lên trang nhất báo ngày mai mới sợ đó ". Hàn Thần cười thật to nói.



 

 

_" Tôi chỉ hận là tại sao trước giờ không ăn thịt chó cơ chứ ". Bạch Thiên Tuyệt nói. Gương mặt vì chạy nhanh nên đỏ bừng.



 

 

_" Giáo sư Tiêu cô có sao không. Áo khoác của cô bị chó cắn rách rồi kia cô không bị thương đó chứ. Có cần tôi đưa cô đi chích ngừa không ". Vương An nguyên vừa thở dốc vừa quan tâm Tiêu Nhã kỳ nói. Tay của anh còn kiểm tra xem cô có bị cắn trúng không chỗ nào không.



 

 

_" Phải đó Giáo sư Tiêu. Cô không bị chó cắn trúng chứ ". Lý Minh Triết cũng quan tâm nói. Vừa dứt lời thì Vương Tâm Lan đi ra.



 

 

_ " Chị Nhã kỳ.... mấy người sao thảm vậy. Không phải nói đi hái xoài sao ". Vương Tâm Lan đi ra thấy 6 người mất hết hình tượng hàng ngày thì lên tiếng hỏi. Cô còn mang theo vài bình nước lọc cho 6 người.



 

 

" Đừng nói nữa cũng tại hái xoài mà thành ra như vậy đây. Mà nói mới nhớ. Mấy cậu cầm xoài đâu hết rồi ". Tiêu Nhã kỳ mỉm cười uống hết 1 bình nước rồi nói.



 

 

Nghe vậy 5 người Triệu Tử Long, Hàn Thần, Vương An nguyên, Lý Minh Triết, Bạch Thiên Tuyệt mới nhìn lại tay mình chỉ còn nhánh cây xoài thôi. trái xoài đã mọc cánh bay hết rồi.



 

 

" mẹ kiếp..... xoài đâu hết rồi ". Triệu Tử Long chửi 1 câu.



 

 

" Chết thật.... chạy như điên vậy mà công cóc hết rồi ". Vương An nguyên chửi 1 câu. Bạch Thiên Tuyệt, Hàn Thần, lý Minh Triết cũng nhíu mày nhìn mấy nhanh cây xoài trong tay. Tiêu Nhã kỳ thấy vậy cười lớn nói.



 

 

_ " Hahaha.... cá cược lần này tôi lại thắng nha. Mấy cậu không thoát khỏi số kiếp giặt đồ rửa chén rồi ". Tiêu Nhã kỳ cười to nói rồi từ trong túi áo khoác móc ra 2 trái xoài ra khoe hàng. Cái giá cho hai quả xoài này cao thật. Cái áo khoác của cô bị chó cắn rách giá trị của nó cũng bằng cả khu vườn đó rồi.



 

 

_" Giáo sư Tiêu cô chơi ăn gian nha ". Triệu Tử Long nói. 4 người nhìn 2 trái xoài trên tay cô bằng ánh mắt thù hận, tại bọn nó mà bọn anh không thoát kiếp ôsin cho Tiêu Nhã kỳ là đây.



 

 

" Tôi ăn gian hồi nào. Có ai ra luật không được để xoài trong túi áo khoác không. Không có đúng không. Vậy tôi ăn gian chỗ nào ". Tiêu Nhã kỳ cười nói. Cô còn lắc lắc 2 quả xoài chọc tức 5 người chơi.



 

 

_" Hừ...... ". Triệu Tử Long đuối lý chỉ hừ 1 tiếng rồi thôi.



 

 

_ Vương Tâm Lan thấy vậy cười nói. " chị Nhã kỳ để em đi cắt xoài cho cơm nước xong rồi... ba mẹ em đang đợi đó. Chị với các cậu đi rửa tay đi rồi ăn cơm. Chiều rồi ". Nghe vậy Tiêu Nhã kỳ mới cùng 5 người Hàn Thần đi rửa tay. Ba mẹ của Vương Tâm Lan đều đợi ở trên bàn rồi. Mấy người gật đầu chào 1 cái mọi người cùng ngồi xuống.



 

 

Tiêu Nhã kỳ vẫn quan sát 5 người để tránh 5 người nói chuyện chê bai làm Ba mẹ Vương Tâm Lan không vui. Vương An nguyên, Bạch Thiên Tuyệt, Triệu Tử Long, Hàn Thần, Lý Minh Triết ngồi xuống nhìn mấy món ăn dân dã ở đây. Nhưng 5 người vẫn chưa đụng đũa.



 

 

Ông bà Vương thì thấy mấy vị đại thần này chưa đụng đũa thì cũng không dám đụng đũa. Tuy 2 người là chủ nhà nhưng mấy vị khách này còn quý hơn chủ nhà nữa. người ta là đại thần nha.



 

 

Tiêu Nhã kỳ thấy vậy mỉm cười. " cháu mới 2 bác. 5 Cậu ăn đi, còn nhìn cái gì nữa ". Tiêu Nhã kỳ cười nói. Tay gấp mấy miếng thịt gà vào chén của 5 người. Tiêu Nhã kỳ nói làm không khí bớt đi 1 chút ngại ngùng. 5 người nghe vậy cũng gấp thức ăn lên.



 




 

_" Mời các cháu ". Ông bà Vương nói. Trong khí mới trở lại bình thường.



 

 

\_\_\_\_\_ Phân cách Tuyến \_\_\_\_\_\_\_\_



 

 

Ở 1 toà nhà nguy nga tráng lệ. Rất nhiều người đàn ông mặc vest đen còn mang theo súng đang đi tuần tra. Tấm bảng còn đề chữ Biệt thự Cao gia. Trong phòng khách của Cao gia hôm nay bí mật đón 1 vị khách lớn. Cao tường Lâm và cha của anh là Cao Thiên Phong đang đón tiếp 1 vài vị khách mà ngay cả ông cũng không dám đắc tội. Cao gia của ông có thể chống đối với Triệu gia của Triệu Tử Long cũng là vì được 1 tổ chức lớn bảo kê mà người đứng đầu của tổ chức đó đang ngồi trước mặt ông.



 

 

1 người đàn ông trung niên mắt bị mù. 1 cánh tay bị người khác chặt mất nhưng cũng không vì vậy mà giảm đi khí thế của ông. Đứng ở sau lưng của ông đó là dàn người được trang bị các vũ khí tiên tiến nhất. Áo chống đạn, súng, lựu đạn không có cái nào là không phải hàng tối tân nhất.



 

 

_" Tôi nhờ các người tìm người vẽ bức tranh này đã tìm ra chưa ". Người đàn ông bị mù lên tiếng rồi chỉ 1 bức tranh người con gái bị trói trên ghế và 1 người đàn ông đang ôm chặc lấy người con gái đó. rồi bị súng bắn áo ướt đẫm máu. Nếu Tiêu Nhã kỳ có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra bức ảnh này là bữa anh hai của cô Tiêu Gia Bảo vẽ rồi đem đi bán đấu giá. Người đàn ông bị mù 1 bên nhẹ nhàn hỏi nhưng làm người ta tim đập mạnh chân rung.



 

 

_ " Đã tìm được rồi, là của 1 người con gái tên Tiêu Nhã kỳ vẽ. Hiện tại cô ta đang là giáo sư của trường Wonderland. Năm nay vừa tròn 22 tuổi đó là tất cả thông tin chúng tôi điều tra được ". Cao thiên Phong nói. Người hơi cúi xuống tỏ vẻ cung kính 1 chút.



 

 

" Họ Tiêu sao ?. Tìm cơ hội thủ tiêu cô gái đi. Làm gọn gàng sạch sẽ 1 chút đừng để bọn chó hình cảnh quốc tế đánh hơi được. Nếu việc nhỏ như vậy mà ông Cao làm không xong thì đừng trách tôi. Tôi còn giữ lại người vô dụng ". Người đàn ông mù 1 mắt lão đại nói. Ông bỏ lại 1 câu rồi bước đi. Nhóm người đi theo bảo vệ ông nhanh chóng chạy theo.



 

 

2 cha con Cao Thiên Phong và Cao Tường Lâm thấy người đàn ông kia đi mới dám thở phào nhẹ nhõm.



 

 

Người đàn ông mù 1 mắt và đứt 1 cánh tay vừa vào trong chiếc xe màu đen thì sắc mặt không vui. Ông ta nhìn 1 cánh tay được gắn móc sắt mà tức nghiến răng. ký ức 4 năm trước chợt ùa về.....



 

 

Trong 1 lần ông buôn bán vũ khí trái phép. Ông bị cha của Tiêu Nhã Kỳ và nhóm người của Diệp Chính Thần vây bắt. Chính tay của Tiêu Trấn Vũ cha của Tiêu Nhã kỳ đã đâm mù mắt của ông còn chém đứt cánh tay ông. Ông bị bắt giam tù nhưng trong thời gian trong tù nghe nói bọn đàn em của ông bắt cóc con gái của Tiêu Trấn Vũ. Rồi lợi dụng cơ hội để bắn chết Tiêu Trấn Vũ. Ông cũng nghe nói Tiêu Trấn Vũ đã chết. Nhưng chết thì đã sao.... Mối hận chặt tay đâm mù 1 mắt của ông làm sao ông nuốt trôi.... có câu nợ cha thì con trả.



 

 

_ Ông vừa vượt ngục trốn đi. Đến lúc ông phải báo thù rồi.... đâm mù mắt của ông thì lấy tính mạng của đại gia đình hắn bù vào. Nhưng con của kẻ thù cũng chỉ là 1 đứa con gái. cũng chưa đến lúc chính tay ông ra tay. Lúc ở trong tù Ông đã thề phải diệt toàn bộ người nhà của Tiêu Trấn Vũ cho bằng được để giải tỏa mối hận trong lòng của ông. Chiếc xe màu đen phóng nhanh đi không bao lâu thì mất hút.



 

 

Tiêu Nhã kỳ đâu biết sắp có nguy hiểm đến gần mình. Cô còn đang ngồi ngắm trăng. Hôm nay rằm nên trăng đặc biệt to và tròn hơn thường ngày. 5 người kia thì mỗi người làm 1 việc. Cô xuyên qua cũng là đêm trăng tròn cũng là đêm ma quỷ, tanh máu, đau thương tàn khóc nhất. Đến giờ vẫn còn ám ảnh lấy cô trong từng giấc ngủ. Tiêu Nhã kỳ nhìn trăng tròn đôi mắt thoáng qua 1 chút đau thương được cô dấu kín sâu trong lòng.



 

 

Hàn Thần vừa đi ra thấy Tiêu Nhã kỳ ngồi 1 mình. Anh cảm giác được bóng lưng của cô bây giờ thật cô đơn còn kèm theo nhàn nhạt đau thương. Anh chỉ không hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô để cô cảm thấy cô đơn như vậy. Anh bây giờ chỉ muốn đi lại an ủi cô thôi. Nghĩ là làm anh tính bước đi lại, nhưng vừa bước được 1 bước thì nghe đồng hồ đeo tay của Tiêu Nhã kỳ vang lên. Anh thấy vậy không ra nữa mà núp sau cánh cửa.



 

 

_" Sếp... Có chuyện gì hay sao mà lại kết nối với cháu giờ này ". Tiêu Nhã kỳ nhìn qua nhìn lại 1 vòng không thấy ai mới yên tâm nghe. Cô nhỏ giọng nói.



 

 

_" Nhã kỳ. 1 ông trùm khủng bố vừa vượt ngục thành công. Đang được phát lệnh truy nã trên toàn thế giới khẩn cấp. Cháu nên cẩn thận một chút. Ông ta là 1 nhân vật rất nguy hiểm. Lại có thù oán với ba cháu và bác. Bác sợ ông ta sẽ tìm cháu. Mọi chuyện nên cẩn trọng biết không. Nếu gặp ông ta thì cháu không được cậy mạnh biết không. Bác sẽ gửi toàn bộ hồ sơ cho cháu xem. Nhưng cháu nên nhớ những gì bác nói đó ". Ông Diệp Chính Thần thật nghiêm túc nói.



 

 

_" Nghe rõ thưa sếp ". Tiêu Nhã kỳ nói rồi tắt kết nối. Chân mày của cô nhíu lại thật sâu. Cô chưa bao giờ thấy sếp Diệp lại nghiêm túc như vậy. Tên khủng bố kia nguy hiểm vậy sao. Tiêu Nhã kỳ ngồi xuống 1 khúc cây ngắn ở bãi cỏ tiếp tục ngắm trăng. Cô làm như không có chuyện gì.



 

 

_ " Tiêu Nhã kỳ. Thật ra cô là ai ". Hàn Thần nghe xong cuộc chuyện nói nhỏ 1 câu. Rồi làm như không có chuyện gì anh bước ra rồi lại chỗ của Tiêu Nhã kỳ. Anh thấy cô ngồi ở bãi cỏ thì cũng ngồi xuống nói.



 

 

_" Giáo sư Tiêu.. Cô có tâm sự sao ? ". Hàn Thần đi lại ngồi cạnh cô nói.



 

 

_" Làm gì có .... " Tiêu Nhã kỳ trả lời.



 

 

_" Giáo sư Tiêu.... cô..... cô từng yêu ai chưa ? ". Hàn Thần lén qua cô rồi lấy hết can đảm hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom