Cái gọi là chạy trối chết, chính là chỉ cái trạng thái vừa rồi kia của Tô Tiểu Ly.
Bằng tốc độ kinh người và sức lực dã man cô ôm cái túi đan dệt đã mở miệng kia, chạy một mạch quay về kí túc xá nghiên cứu sinh.
Đoạn đường này Học Viện nghệ thuật N nhiều người nhưng cũng không có người nào chào hỏi cô.
Bởi vì mẹ nó cô chạy quá nhanh, không ai nhìn ra là cô, .
Bên cạnh máy tính Tiểu Mễ đang ra sức chém quái, nhìn cô đã đến cũng không quay đầu lại: "Ly tử cậu nhanh chóng mở máy tính!"
Phụt ----!
Cô vừa chạy như điên mấy trăm mét, không thấy một người đang sợ hãi, nhìn cô đã đến cũng không an ủi cô, còn bảo cô mở máy tính.
Tiểu Mễ cậu còn có phải là người hay không?
"Lão nương là thần."
Triệu chứng bệnh thần kinh phân liệt à? Hơn nữa, mở máy tính làm cái gì?
"Đừng nói nhảm! Nhanh lên cho lão nương mở máy tính!" Tiểu Mễ nói một câu, kết thúc màn trình diễn thường xuyên giữa các nàng đấy, không có chút ý tứ đấu khẩu tí nào.
Tô mỗ gãi gãi tóc của mình, yên lặng đem đồ vật trong túi lấy ra, ném tới trong góc.
Chứng kiến bộ dạng những cái đồ hộp đáng yêu được cô dọn xong ngăn nắp, trong lòng cô không khỏi phát sinh đau buồn.
Bởi vì, cô liền nghĩ tới Vệ Nhiên.
Thật vất vả, cô mới có thể cùng Vệ sư huynh trong lòng mình đã có cơ hội tiếp xúc thân mật, thế vậy mà nửa đường hiện ra cái Phượng tỷ chết tiệt!
Đáng thương cho cô mà ~~ Vì sao số khổ như thế ~~
Tô mỗ cầm lấy ga giường, hướng trần nhà gào một tiếng.
Tiểu Mễ ở bên cạnh, lúc này đứng lên, trong lòng thấy kiêu ngạo yên lặng lôi bạn học Tô qua bên giường.
"Cậu xem một chút đây là cái gì đi."
Ồ?
Tô Tiểu Ly bị túm đến trước máy vi tính, khó hiểu nhìn vào trong màn hình.
Vừa nhìn qua, ánh mắt liền cứ như vậy: (⊙o⊙)...
Từ trước đến nay Tiểu Mễ khinh thường với chuyện bát quái lại có thể xem Website Games diễn đàn thủy khu á, hơn nữa còn hiện lên một cái tên, Khiếu Luân Gia Ngực Lớn.
Mắt của bạn học Tô nhanh chóng nhìn ngực Tiểu Mễ, rồi lại cúi đầu nhìn bản thân.
Nếu như nói bánh bao nhỏ của vượng tử cũng gọi là lớn, vậy hai trái dưa hấu như cô nên gọi là gì đây?
"Bộp ——!"
Không biết từ lúc nào Tiểu Mễ đã cầm cuốn tạp chí, đánh một cái vào sau gáy của Tô Tiểu Ly.
"Lão nương để cho cậu nhìn bài viết! Ai bảo cậu nhìn ngực của mình chứ!"
Dừng, sao không nói sớm đi.
Tô Tiểu Ly đành phải tiếp tục đem ánh mắt chuyển quay về trên màn hình.
Bởi vì vừa rồi bài viết Tiểu Mễ đã xem lại dừng ở chỗ bình luận, đúng lúc Luân Gia Ngực Lớn đăng bài, vì vậy Tô mỗ mới có thể hiểu lầm đó là bài viết của Tiểu Mễ.
Cô di chuột xuống, bài viết quay lại tới trang nhất.
Rồi sau đó, cô liền há hốc miệng.
Trên màn hình to lớn thêm kiểu chữ tiêu đề làm rung động viết: [ hai nam một nữ chơi tắm uyên ương ở bên ngoài]! Dấu ngoặc: Kèm theo nhiều ý đồ!
Gào, bài viết có sức lực bạo phát như thế vậy mà cũng không có chuyện bị rơi sông?
Hai mắt Tô tiểu ly lập tức tỏa sáng, tiếp theo nhìn xuống.
Khi cô nhìn thấy nguyên văn câu nói đầu tiên, phải kiểm tra xem tròng mắt có rớt ra không.
Bởi vì câu nói đầu tiên là như vậy nè:
Bên ngoài Huyền Thiên Long Thành, một nữ hai nam lần lượt nhảy vào trong Độc Hà, giữa ban ngày ban mặt, tâm hồn bọn họ rộng mở, chơi đùa với nhau.
Cái này... Quá hạn chế cấp bậc.
Bởi vì cô đặt trọng điểm ở tám chữ sau, hoàn toàn không thấy được điểm phía trước.
Tô mỗ nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục nhìn xuống.
"... Chỉ thấy người con gái kia hất áo choàng nhỏ lên, phủ lên thân thể thẹn thùng của cô, hai vị đại thần lại càng liều mình bơi về phía cô, âm thầm phân cao thấp xem ai kéo bàn tay nhỏ bé trắng nõn non của cô nương trước."
Kỳ quái, hình ảnh này sao quen thuộc như vậy nhỉ, giống như đã thấy ở đâu đó bên ngoài.
"... Chỉ nghe một tiếng quần cọ xát! Cô nương liền biến mất."
Tô Tiểu Ly đã mơ hồ có dự cảm không tốt...
Lúc này, cô kéo thẳng xuống, cuối cùng nhìn thấy cái gọi là hình minh hoạ kia cùng dòng chữ có ý đồ chú giải bên cạnh, phun trào.
Thiếu nữ áo trắng rõ ràng bị bài trí che mờ, tuy rằng che ở đầu thấy không rõ ngũ quan, nhưng hai tay giống như đang giãy giụa, tư thế rất giống MI.
Ở hai bên trái phải của cô, là hai người con trai một đen một trắng, một người có chút ma quỷ, một người lại ấm như gió xuân, hai người đang duỗi một tay ra dường như muốn giữ chặt cô.
Chỉ là chỗ này sống động làm sao, chỉ là chỗ này tả thực làm sao, mà thiếu nữ bị một cái áo choàng lớn màu trắng che kín đầu, trên đầu đang hiện lên rõ ràng ba chữ: Tiểu Ly Miêu.
Phụt --- -------!
Tô tiểu ly phun ra, hơn nữa là thực sự phun ra.
Vừa thuận tay cầm lấy ly Tiểu Mễ đặt ở bên cạnh Computer, uống một ngụm, lần này toàn bộ phun ở trên màn hình máy vi tính.
Giọt nước sáng sáng ở trên màn hình chậm rãi rơi xuống, như là ánh sáng óng ánh.
"Tô - Tiểu - Ly!"
Tiểu Mễ nhanh chóng cầm lấy chiếc khăn lông lau toàn bộ màn hình vi tính, trong lòng vô cùng hối hận.
Sớm biết như vậy, đã không cho Tô Tiểu Ly dùng Computer của mình xem.
Sau khi bạn học Tô xem hết bài viết, thừ người ra khoảng một phút, lúc này mới phản ứng lại.
Thì ra cái bài viết kia thảo luận về người con gái, là cô!
Mà cái người con trai áo trắng, dĩ nhiên là là sư huynh mặt lạnh nhà mình rồi.
Thế nhưng người con trai đồ đen, lại là người nào vậy?
"Cậu nói Huyền gia? Cậu không biết anh ta là ai??" Có lầm hay không thế, cậu cũng lấy người vụ tai tiếng nam nữ tắm chung lên đầu đề diễn đàn rồi, thậm chí ngay cả nhân vật nam chính là ai cũng không biết!
Tô Tiểu Ly rất im lặng: "Mình tiến vào trong Độc Hà, anh ta liền xuất hiện. Mình không biết anh ta mà!" Nếu không phải cô tự tìm kiếm trên mạng, cũng không biết thì ra cô đi vào khu Độc Hà là sẽ mất máu đấy.
Nghe người nào đó giải thích xong, Tiểu Mễ cũng lau xong Computer, đem khăn mặt ném đi, vỗ vỗ tay tiếp tục ngồi trở lại trước máy vi tính, tiếp tục xem bài viết nhắn lại.
"Huyền gia, cũng là một người mạnh mẽ."
Nhưng sự mạnh mẽ này, thật là làm cho người ta bối rối không nói được lời nào mạnh mẽ...
Tô mỗ nhấc tay: " Sự mạnh mẽ kia rút cuộc là loại nào?" Chẳng lẽ là so với sư huynh nhà mình còn mạnh hơn?
Tiểu Mễ lập tức lắc đầu: "Mặc đại thần là mạnh nhất!"
Nước miếng văng khắp nơi, Tô mỗ yên lặng kéo dãn khoảng cách của cô và Tiểu Mễ.
Dạ Thất Huyền, bản thân là một người chơi rất ít xuất hiện, coi như là cấp bậc cao thủ.
Nếu là cao thủ, các trang bị kia và thao tác tự nhiên cũng sẽ tốt đấy.
Nhưng hắn nổi danh không phải là bởi vì cái này, mà là bởi vì cái này người, thích online vào rạng sáng lúc sau 1 giờ, hơn nữa còn rất ưa thích một người mở nhiều nick, ngồi xổm thành một hàng ở trong một cái địa đồ trông coi con gà con.
Nghe nói nhà hắn giống như thấy trên mạng ngoại quốc WOW người chơi chuyên nghiệp như vậy, có N cái màn hình. Đương nhiên, cái này chỉ là chút bát quái mọi người suy đoán mà thôi, làm không tốt nhà hắn dùng chính là 586, cũng có khả năng.
"Cái con gà con kia là cái gì thế?" Bạn học Tô không ngại học hỏi kẻ dưới, nghiêm túc lĩnh giáo.
Con gà con: Là trong trò chơi này có một BOSS kia nguyên hình làm một tên chân gà khôi ngô mạnh mẽ.
Bởi vì ở lúc xuất hiện đại chiêu, lại đột nhiên biến thân thành một con gà, đối với toàn bộ người chơi tàn nhẫn mổ, vì vậy các người chơi đều thân thiết xưng nó là: Con gà con OR gà.
Nghe Tiểu Mễ nói như thế xong, Tô Tiểu Ly không khỏi cảm thán.
Đêm hôm khuya khoắt chơi buổi chiếu phim tối, hơn nữa còn là chân gà.
Chẳng lẽ là người nhà mở lò sát sinh à...
Tiểu Mễ liếc qua cô một cái, mỗ nữ tranh nhanh chóng đưa lên bộ dáng tươi cười.
"Được kêu là tảo hoàng!" Vẻ mặt bạn học Mễ mạnh mẽ, vừa nhìn chính là sinh viên của học viện Luật.
ORZ... -_-||| Tiểu Mễ bạn không hổ là một chàng trai...
Nhưng nói trở lại, nếu như Dạ Thất Huyền thực sự như vậy... Ặc, kỳ lạ, vì sao cô không biết chứ?
Dựa vào khứu giác bén nhạy của Tô Tiểu Ly cô, kinh nghiệm nhiều năm kiếm sống ở trong trò chơi, loại "Danh nhân" này, cô sẽ phải tập trung đây mà.
Thật ra, cô không biết cũng là bình thường.
Tô tiểu ly chơi cái trò chơi này cũng chỉ mới hơn nửa tháng, hơn nữa buổi tối lại out sớm.
Điểm mấu chốt nhất chính là, từ sau khi cô vào trò chơi, thời gian online cơ bản đều bị một tên con trai lấy các loại cách nô dịch giày vò làm cho nó biến mất, thêm với chơi buổi tối mà bình thường cũng không muốn nói chuyện phiếm, cho nên cô cũng không thể nào biết được có một số người như thế tồn tại.
Nhưng mà... Nhưng mà...
Nhưng mà một người ít xuất hiện như thế sao lại online giữa ban ngày, còn chạy tới tặng hoa cho cô đây?
Tô Tiểu Ly nhíu nhíu mày, thổi hơi vén lên tóc mái ngang của mình, thậm chí nghĩ sao cũng cảm thấy kỳ quái.
Tiểu Mễ vừa nhìn thấy các bình luận vô cùng kích động trong diễn đàn, hỏi Tô Tiểu Ly ở bên cạnh: "Huyền gia có... nói với cậu điều gì hay không?"
Tô mỗ suy nghĩ một chút, lắc đầu.
Cô lại một lần nữa không để ý đến câu nói cuối cùng kia của Huyền gia, câu nói quan trọng.
Tiểu Mễ không nhịn được cũng gãi gãi đầu: "Vậy thật kì quái." Theo như tác phong của người này, trừ phi là nợ người nào cái gì đó mới sẽ ra tay.
Chẳng lẽ anh đạt được điều gì đó từ Tô Tiểu Ly, hay là trong lúc vô tình Tô Tiểu Ly đã từng giúp đỡ anh? Kỳ quái, thật là kỳ quái.
Phải nói là ở trò chơi trước kia Tô Tiểu Ly thực sự nổi danh, bản thân cô liền có sẵn một loại từ trường, rất có lực hấp dẫn, được rất nhiều người thích, vì vậy ấn tượng các người chơi với cô đều cực tốt.
Nhưng trò chơi này lại khác với trò chơi cô chơi trước kia, yêu cầu thao tác hơi cao, quan trọng nhất là cô mới đến, người quen biết của cô chỉ sợ cũng chỉ có Tiểu Mễ và Mặc đại thần mà thôi.
Coi như là thêm Hoa Địa Vi Lao, cũng mới có ba người quen biết cô mà thôi.
Nói đến kỳ quái, Tiểu Ly gia hỏa này vậy mà vừa đến trò chơi liền gặp được Mặc Phàm đại thần, đây chính là tao nhã, có đủ hết thảy các tố chất đại thần đó.
Đợi đã nào...! Chẳng lẽ có quan hệ với Mặc Phàm đại thần?
Một ánh mắt BIUBIU bắn tới đây, Tô mô nhận lấy, lập tức BIUBIU đi trở lại.
Cô nào biết được Dạ Thất Huyền và Sư huynh mặt lạnh nhà mình có liên quan hay không, vốn là hai người tặng hoa, rồi sau đó hai người lại không tặng nữa, hừ.
Ài, bạn học Tô suy nghĩ của bạn thật đơn giản.
Chẳng lẽ cậu không biết sư huynh của nhà cậu là một đại thần siêu cấp, mà cậu và đại thần lại đang có vụ tai tiếng đó sao?
Nhìn Tiểu Mễ còn say sưa ở đằng kia xem bình luận, cô không khỏi cảm thán.
Lúc đầu cô chính là người bạn tốt kiêm bạn cùng phòng đấy, là con gái vốn dĩ không có khả năng chống lại chuyện bát quái.
Suy nghĩ một chút, hay là cứ vào trò chơi đi.
Một phút sau, thành Phượng Tường gió mát bên cạnh quán rượu, một thiếu nữ áo trắng xuất hiện.
Vốn là thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó đấy, đi sangn bên trái đi vài bước, lại đi bên phải đi vài bước, rồi sau đó mới nhảy lên nóc phòng, lại nhảy xuống.
Hình như là đang tìm hiểu tình hình chung quanh.
Sau khi Tô tiểu ly online, nhìn trái nhìn phải, xác định cũng sẽ không phát sinh hiện tượng mọi người bao vây lấy cô, lúc này mới thả lỏng.
Tuy rằng cô không thèm để ý người khác nói mình ra sao, dù sao thì người ta nhiều chuyện, diễn đàn lại đăng bài bát quái, cô cũng sẽ không yên tâm trên.
Chỉ là việc này, cô còn hy vọng là có thể yên tĩnh một chút.
Coi như là nếu bị mọi người bao vây, cũng là bởi vì sùng bái và có tình cảm sâu đậm với cô mà bao vây.
Cùng nhau đi trên đoạn đường này, thỉnh thoảng có mấy người đi qua bên cạnh, có vẻ như cũng không thèm nhìn cô một cái.
Chuyện kia, xem ra cô còn rất không có tiếng tăm gì đấy.
Cách mạng còn chưa thành công, Tô Tiểu Ly còn cần tiếp tục cố gắng.
Hảo hữu bên trong trò chơi có sư huynh và Dạ Thất Huyền tên màu đen đấy, chỉ có Tiểu Mễ đang online, Tô Tiểu Ly quay đầu gọi cô cùng đi đánh quái, cô nói thẳng một câu: "Cậu tự chơi đi."
Được rồi, cô tự đi xoát...
Tô Tiểu Ly vui vẻ chạy một mạch đến ngoài thành Phượng Tường, chuẩn bị đi tới chỗ sườn núi Phong Thổ làm mấy cái nhiệm vụ thêm lần nữa.
Sau ra khỏi cửa thành, trong tầm mắt dần dần xuất hiện sườn đất màu vàng, cảnh tượng có vẻ hơi cằn cỗi.
Thỉnh thoảng có một sơn trại, thổ tặc bộ dáng quái vật hình người đi tới, cô nhanh chóng khống chế được nhân vật chạy sang bên cạnh.
Cô bây giờ mới cấp 35, tuy rằng có thể làm nhiệm vụ ở đây, nhưng những con quái này đều có sẵn tính chủ động công kích, nếu như bị đánh hội đồng cũng không phải là trò đùa đâu đấy.
Trang bị sơ sài giống như cô đây một tiểu cầm sư, đánh một con quái thì còn có thể, nếu đánh nhiều con nhất định sẽ chết là điều không thể nghi ngờ.
Nói đến đây, phải nói một chút về chức nghiệp của bạn học Tô.
Trong cái trò chơi này có năm cái chức nghiệp: Đao, kiếm, cung, y, cầm.
Nhạc công có thể nói là một cái kỹ năng yếu nhất, không thể đánh lại không thể chịu đựng, ngoại trừ có thể tự cứu bản thân, đàn chỉ để đánh và gảy đàn thôi.
Nói một cách khác, là một chức nghiệp bỏ đi, không có việc gì mà đánh đàn với quái.
Vì sao lại chọn cái chức nghiệp này đây? Bởi vì cô chưa từng chơi game trên mạng như này đấy, vì vậy thấy nhạc công trong giới thiệu kỹ năng đã viết: Cầm ma chi âm, cô liền nhất thời động kinh chọn cái này.
Rất nhiều người chọn qua cái chức nghiệp này đều thay đổi nhưng cô không đổi, bởi vì cô kiên trì tin tưởng, mình có thể chơi có một bước tiến mới, chơi rất trình độ. ==
Sau khi nhận xong nhiệm vụ, thiếu nữ áo trắng chọn một góc nhỏ bên cạnh thổ tặc, liền đi tới tiếp cận.
Đầu tiên là uốn éo vài cái, rồi sau đó mới cùng thổ tặc làm bộ dáng yên lặng, sau đó chỉ thấy hết sức mười ngón tay nhỏ của cô ở trên đàn gảy một cái, các nốt nhạc rất quỷ dị biến thành rất nhiều tia sáng BIUBIU bắn thẳng về phía thổ tặc.
Thật đúng là thiết kế biến thái mà... Tô Tiểu Ly lắc đầu thầm nghĩ.
Đánh trúng đánh trúng, cô cảm thấy không được bình thường, sao thanh máu của mình mất còn nhanh hơn so với quái vậy? 〒_〒
Hơn nữa, kỳ quái nhất chính là, đỉnh đầu của cô sao lại luôn bắn ra một từ: Ám toán.
Ám toán -2...
Ám toán -3...
Ám toán -2...
Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
Chẳng lẽ bên cạnh còn có quái khác đang đánh mình?
Tô Tiểu Ly nhanh chóng điều chỉnh góc độ, nhưng kỳ quái chính là chung quanh ngoại trừ mình và tên thổ tặc ở trước mắt ra thì trong phạm vi tầm mắt cô có thể thấy cũng không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng của kẻ nào nữa!!
Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì đây?
"Tiểu Mễ! Nhanh cứu mình!" Tô mỗ hô to một tiếng, làm cho Tiểu Mễ vẫn đang say sưa xem bài viết tắm chung sợ hết hồn.
"Đồ chết tiệt, gào thét cái gì?"
"Mình muốn treo, mình muốn treo!" Cô là người có tiếng tính toán giỏi, làm sao cấp bậc lại khác biệt đáng sợ vậy đây!
Tô tiểu ly rất nhanh ấn mở trong túi, đem ra thuốc viên có thể sử dụng thậm chí có ý thức phải sử dụng khóa, nhưng thanh máu HP căn bản không thấy khởi sắc, hồi lại được một chút như vậy lập tức lại tụt xuống.
Tiểu Mễ đến gần nhìn thấy, đột nhiên nghiêm mặt: "Ly tử đây là có người đang đánh lén cậu!"
Hả, đánh lén?
Ở đâu? Có nhìn thấy cái quái gì đâu nhỉ...
Xin tha thứ thật sự thì cô chơi cái trò chơi này không lâu, hơn nữa trước kia cô luôn là danh nhân, căn bản không nghĩ tới phương diện kia.
"Có thể thấy ở trong ghi chép!" Người ở trên màn hình thanh máu HP luôn giảm bớt, Tiểu Mễ đẩy cô một cái: "Cậu tránh ra! Để mình!"
Tô mỗ nhanh chóng nhảy ra, Tiểu Mễ liền lập tức ngồi xuống: "Cậu đến chỗ mình đi! Nhanh chóng truyền tới!" Địa điểm của cô cũng giữ tại Phượng Tường!
"Thành!" Tô tiểu ly vừa muốn quay đầu, chỉ nghe thấy Tiểu Mễ tức giận hô một tiếng.
"Bà mẹ nó! Đã chết!"
Màn hình đã tối xuống, mà trong lúc đó giữa màn hình bắn ra một cái khung nhỏ: [ Bạn bị người giết hại, đã tử vong. Bạn bị nội thương, mời về các thầy thuốc ở thành chủ trị liệu. ]
Lại nhìn qua phía Tiểu Mễ vừa rồi tay cô mở ra cột ghi chép cực nhanh, phía trên viết rõ ràng: [ Người chơi Tuyết Diễm phát động công kích với bạn! ]
Chính là cái người này!
Tiểu Mễ vỗ bàn một cái: "Đợi lấy, lão nương đi báo thù chuyện này cho cậu!"
Bình luận facebook