Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100
Chương 100
Khương Tĩnh Hàm nhanh chóng nhíu mày, bĩu môi thoa son hồng nhạt, nghĩ nghĩ, mỉa mai nói: “Mẹ, nếu như thực sự là cô ta, cô ta thì có năng lực làm gì chứ? Cũng chỉ là một con chó giữ nhà không có cha mẹ yêu thương mà thôi, được rồi mẹ, con đưa mẹ trở về trước.”
Khương Tỉnh Hàm dìu Đào Mộng Di qua bên đường bắt taxi.
Nhưng đáy lòng Đào Mộng Di luôn có chút không tên tâm.
Sau khi trở về phải bảo người điều tra một chút Lam Hân này, xem xem rốt cuộc lại lịch của cô ta là gì.
Trên đường trở về, bước chân Lục Hạo Thành không tự chủ chậm lại, cố ý vai kề vai bước cùng Lam Hân.
Anh liếc mắt nhìn Lam Hân thanh thuần dễ thương, khóe miệng anh vụt qua ý cười không dễ nhận thấy, nhẹ nhàng phảng phất tựa hoa anh đào tháng ba, mắt long lanh mê hoặc lòng người.
Tâm trạng cô dường như rất tốt!
Cũng đúng, bộ dạng đó của Đào Mộng Di thực sự khiến người ta sảng khoái lòng người.
Ngay cả anh cũng chưa từng thấy Đào Mộng Di hoảng hốt lo sợ, vẻ mặt khó coi như vậy.
Đào Mộng Di là một người phụ nữ mạnh mẽ, vì lợi ích bà ta có thể không từ thủ đoạn.
Khương Lam Hân trở thành con nuôi, bà ta sao có thể bỏ qua.
Ba người tùy ý nói chuyện, rất nhanh liền trở về công ty.
Tâm trạng Lục Hạo Thành rất tốt, cũng chủ động nói chuyện suốt dọc đường.
Ngay cả thư ký Âu cũng có chút hoài nghi anh, rốt cục có phải Lục Hạo Thành không vậy?
Vào trong công ty, Lam Hân trở về phòng làm việc của mình, thấy bàn làm việc đã dọn dẹp gọn gàng, cô hài lòng cong cong khóe môi.
Đáy lòng lại sinh nghi thân phận của Viên Viện.
Viên Viện không ở trong phòng làm việc, chắc là đi ăn cơm trưa.
Sản phẩm mùa thu đã được định.
Hiện tại chỉ còn đợi công xưởng xác định vật liệu, màu sắc, nhưng hầu hết những thứ đó không cần cô lo lắng.
Tập đoàn Lục thị quản lý chặt chẽ, đoàn đội cô dẫn dắt cũng rất phối hợp với cô.
Tất cả công việc, cô đều truyền xuống thông qua hình thức văn bản.
Các bộ phận đều tiến hành một cách có trật tự.
Hiện tại còn có thời trang trẻ em mùa thu, lượng công việc này của cô tăng lên không ít.
Cô lấy bút chì màu, bút và giấy, trong tâm trí phác họa kiểu dáng mà mình muốn, cô bút lên rồi bắt đầu thao tác, sau khi phác họa cơ bản, hài lòng về kiểu dáng cô có thể lựa chọn bảng vẽ điện tử.
Một khi bắt tay vào công việc, Lam Hân liền vô cùng nghiêm túc, toàn bộ tinh thần cô tập trung vào công việc, ngay cả lúc Viên Viện quay lại, cô cũng không phát hiện, luôn cúi đầu thao tác.
Lam Hân vừa vẽ liền vẽ đến bốn giờ chiều.
Viên Viện đem bảng màu đến bảo cô xác nhận, cô mới hoàn hồn.
Viên Viện cúi đầu nhìn lướt qua người phụ nữ vẽ cực kỳ nghiêm túc, thấy từng nét vẽ trênbức tranh trang phục trẻ em phác họa vô cùng trôi chảy tinh xảo, kiểu dáng vô cùng đặc biệt.
Chỉ cần một mắt, Viên Viện liền nhìn ra, Lam Hân này là một nhà thiết kế thâm niên.
Cô ta chậm rãi lên tiếng, giọng điệu không kiêu ngạo như lúc trước: “Giám đốc Lam, những thứ này đều là bảng màu và bảng phối màu, đều làm xong rồi, giám đốc Lam xác định một chút.”
“Được!” Lam Hân cầm lấy một bảng màu dày cộp.
Sau khi đặt lên bàn, cô cất tác phẩm mình vẽ cả buổi sang vào trong túi xách của mình.
Tôi nay phải mang về nhà để gọt giũa lại chút nữa, mấy ngày nữa thảo luận một chút với Lục Hạo Thành, kiểu dáng được xác định cô liền làm bảng vẽ điện tử.
Tập đoàn Lục thị là một tập đoàn dẫn đầu về thời trang.
Lam Hân lật trang đầu của bảng màu liền nhìn thấy hàng loạt màu len SY mà cô luôn mong đợi.
Kiểu dáng nữ phiên bản giới hạn, được lựa chọn sử dụng từ 100 miếng len SY vô cùng nhẵn mịn tốt nhất trên toàn thế giới.
Màu sắc đa dạng, cảm giác cầm trên tay cực kỳ tuyệt và độ bền đặc biệt tốt.
Chương 100
Khương Tĩnh Hàm nhanh chóng nhíu mày, bĩu môi thoa son hồng nhạt, nghĩ nghĩ, mỉa mai nói: “Mẹ, nếu như thực sự là cô ta, cô ta thì có năng lực làm gì chứ? Cũng chỉ là một con chó giữ nhà không có cha mẹ yêu thương mà thôi, được rồi mẹ, con đưa mẹ trở về trước.”
Khương Tỉnh Hàm dìu Đào Mộng Di qua bên đường bắt taxi.
Nhưng đáy lòng Đào Mộng Di luôn có chút không tên tâm.
Sau khi trở về phải bảo người điều tra một chút Lam Hân này, xem xem rốt cuộc lại lịch của cô ta là gì.
Trên đường trở về, bước chân Lục Hạo Thành không tự chủ chậm lại, cố ý vai kề vai bước cùng Lam Hân.
Anh liếc mắt nhìn Lam Hân thanh thuần dễ thương, khóe miệng anh vụt qua ý cười không dễ nhận thấy, nhẹ nhàng phảng phất tựa hoa anh đào tháng ba, mắt long lanh mê hoặc lòng người.
Tâm trạng cô dường như rất tốt!
Cũng đúng, bộ dạng đó của Đào Mộng Di thực sự khiến người ta sảng khoái lòng người.
Ngay cả anh cũng chưa từng thấy Đào Mộng Di hoảng hốt lo sợ, vẻ mặt khó coi như vậy.
Đào Mộng Di là một người phụ nữ mạnh mẽ, vì lợi ích bà ta có thể không từ thủ đoạn.
Khương Lam Hân trở thành con nuôi, bà ta sao có thể bỏ qua.
Ba người tùy ý nói chuyện, rất nhanh liền trở về công ty.
Tâm trạng Lục Hạo Thành rất tốt, cũng chủ động nói chuyện suốt dọc đường.
Ngay cả thư ký Âu cũng có chút hoài nghi anh, rốt cục có phải Lục Hạo Thành không vậy?
Vào trong công ty, Lam Hân trở về phòng làm việc của mình, thấy bàn làm việc đã dọn dẹp gọn gàng, cô hài lòng cong cong khóe môi.
Đáy lòng lại sinh nghi thân phận của Viên Viện.
Viên Viện không ở trong phòng làm việc, chắc là đi ăn cơm trưa.
Sản phẩm mùa thu đã được định.
Hiện tại chỉ còn đợi công xưởng xác định vật liệu, màu sắc, nhưng hầu hết những thứ đó không cần cô lo lắng.
Tập đoàn Lục thị quản lý chặt chẽ, đoàn đội cô dẫn dắt cũng rất phối hợp với cô.
Tất cả công việc, cô đều truyền xuống thông qua hình thức văn bản.
Các bộ phận đều tiến hành một cách có trật tự.
Hiện tại còn có thời trang trẻ em mùa thu, lượng công việc này của cô tăng lên không ít.
Cô lấy bút chì màu, bút và giấy, trong tâm trí phác họa kiểu dáng mà mình muốn, cô bút lên rồi bắt đầu thao tác, sau khi phác họa cơ bản, hài lòng về kiểu dáng cô có thể lựa chọn bảng vẽ điện tử.
Một khi bắt tay vào công việc, Lam Hân liền vô cùng nghiêm túc, toàn bộ tinh thần cô tập trung vào công việc, ngay cả lúc Viên Viện quay lại, cô cũng không phát hiện, luôn cúi đầu thao tác.
Lam Hân vừa vẽ liền vẽ đến bốn giờ chiều.
Viên Viện đem bảng màu đến bảo cô xác nhận, cô mới hoàn hồn.
Viên Viện cúi đầu nhìn lướt qua người phụ nữ vẽ cực kỳ nghiêm túc, thấy từng nét vẽ trênbức tranh trang phục trẻ em phác họa vô cùng trôi chảy tinh xảo, kiểu dáng vô cùng đặc biệt.
Chỉ cần một mắt, Viên Viện liền nhìn ra, Lam Hân này là một nhà thiết kế thâm niên.
Cô ta chậm rãi lên tiếng, giọng điệu không kiêu ngạo như lúc trước: “Giám đốc Lam, những thứ này đều là bảng màu và bảng phối màu, đều làm xong rồi, giám đốc Lam xác định một chút.”
“Được!” Lam Hân cầm lấy một bảng màu dày cộp.
Sau khi đặt lên bàn, cô cất tác phẩm mình vẽ cả buổi sang vào trong túi xách của mình.
Tôi nay phải mang về nhà để gọt giũa lại chút nữa, mấy ngày nữa thảo luận một chút với Lục Hạo Thành, kiểu dáng được xác định cô liền làm bảng vẽ điện tử.
Tập đoàn Lục thị là một tập đoàn dẫn đầu về thời trang.
Lam Hân lật trang đầu của bảng màu liền nhìn thấy hàng loạt màu len SY mà cô luôn mong đợi.
Kiểu dáng nữ phiên bản giới hạn, được lựa chọn sử dụng từ 100 miếng len SY vô cùng nhẵn mịn tốt nhất trên toàn thế giới.
Màu sắc đa dạng, cảm giác cầm trên tay cực kỳ tuyệt và độ bền đặc biệt tốt.
Chương 100
Khương Tĩnh Hàm nhanh chóng nhíu mày, bĩu môi thoa son hồng nhạt, nghĩ nghĩ, mỉa mai nói: “Mẹ, nếu như thực sự là cô ta, cô ta thì có năng lực làm gì chứ? Cũng chỉ là một con chó giữ nhà không có cha mẹ yêu thương mà thôi, được rồi mẹ, con đưa mẹ trở về trước.”
Khương Tỉnh Hàm dìu Đào Mộng Di qua bên đường bắt taxi.
Nhưng đáy lòng Đào Mộng Di luôn có chút không tên tâm.
Sau khi trở về phải bảo người điều tra một chút Lam Hân này, xem xem rốt cuộc lại lịch của cô ta là gì.
Trên đường trở về, bước chân Lục Hạo Thành không tự chủ chậm lại, cố ý vai kề vai bước cùng Lam Hân.
Anh liếc mắt nhìn Lam Hân thanh thuần dễ thương, khóe miệng anh vụt qua ý cười không dễ nhận thấy, nhẹ nhàng phảng phất tựa hoa anh đào tháng ba, mắt long lanh mê hoặc lòng người.
Tâm trạng cô dường như rất tốt!
Cũng đúng, bộ dạng đó của Đào Mộng Di thực sự khiến người ta sảng khoái lòng người.
Ngay cả anh cũng chưa từng thấy Đào Mộng Di hoảng hốt lo sợ, vẻ mặt khó coi như vậy.
Đào Mộng Di là một người phụ nữ mạnh mẽ, vì lợi ích bà ta có thể không từ thủ đoạn.
Khương Lam Hân trở thành con nuôi, bà ta sao có thể bỏ qua.
Ba người tùy ý nói chuyện, rất nhanh liền trở về công ty.
Tâm trạng Lục Hạo Thành rất tốt, cũng chủ động nói chuyện suốt dọc đường.
Ngay cả thư ký Âu cũng có chút hoài nghi anh, rốt cục có phải Lục Hạo Thành không vậy?
Vào trong công ty, Lam Hân trở về phòng làm việc của mình, thấy bàn làm việc đã dọn dẹp gọn gàng, cô hài lòng cong cong khóe môi.
Đáy lòng lại sinh nghi thân phận của Viên Viện.
Viên Viện không ở trong phòng làm việc, chắc là đi ăn cơm trưa.
Sản phẩm mùa thu đã được định.
Hiện tại chỉ còn đợi công xưởng xác định vật liệu, màu sắc, nhưng hầu hết những thứ đó không cần cô lo lắng.
Tập đoàn Lục thị quản lý chặt chẽ, đoàn đội cô dẫn dắt cũng rất phối hợp với cô.
Tất cả công việc, cô đều truyền xuống thông qua hình thức văn bản.
Các bộ phận đều tiến hành một cách có trật tự.
Hiện tại còn có thời trang trẻ em mùa thu, lượng công việc này của cô tăng lên không ít.
Cô lấy bút chì màu, bút và giấy, trong tâm trí phác họa kiểu dáng mà mình muốn, cô bút lên rồi bắt đầu thao tác, sau khi phác họa cơ bản, hài lòng về kiểu dáng cô có thể lựa chọn bảng vẽ điện tử.
Một khi bắt tay vào công việc, Lam Hân liền vô cùng nghiêm túc, toàn bộ tinh thần cô tập trung vào công việc, ngay cả lúc Viên Viện quay lại, cô cũng không phát hiện, luôn cúi đầu thao tác.
Lam Hân vừa vẽ liền vẽ đến bốn giờ chiều.
Viên Viện đem bảng màu đến bảo cô xác nhận, cô mới hoàn hồn.
Viên Viện cúi đầu nhìn lướt qua người phụ nữ vẽ cực kỳ nghiêm túc, thấy từng nét vẽ trênbức tranh trang phục trẻ em phác họa vô cùng trôi chảy tinh xảo, kiểu dáng vô cùng đặc biệt.
Chỉ cần một mắt, Viên Viện liền nhìn ra, Lam Hân này là một nhà thiết kế thâm niên.
Cô ta chậm rãi lên tiếng, giọng điệu không kiêu ngạo như lúc trước: “Giám đốc Lam, những thứ này đều là bảng màu và bảng phối màu, đều làm xong rồi, giám đốc Lam xác định một chút.”
“Được!” Lam Hân cầm lấy một bảng màu dày cộp.
Sau khi đặt lên bàn, cô cất tác phẩm mình vẽ cả buổi sang vào trong túi xách của mình.
Tôi nay phải mang về nhà để gọt giũa lại chút nữa, mấy ngày nữa thảo luận một chút với Lục Hạo Thành, kiểu dáng được xác định cô liền làm bảng vẽ điện tử.
Tập đoàn Lục thị là một tập đoàn dẫn đầu về thời trang.
Lam Hân lật trang đầu của bảng màu liền nhìn thấy hàng loạt màu len SY mà cô luôn mong đợi.
Kiểu dáng nữ phiên bản giới hạn, được lựa chọn sử dụng từ 100 miếng len SY vô cùng nhẵn mịn tốt nhất trên toàn thế giới.
Màu sắc đa dạng, cảm giác cầm trên tay cực kỳ tuyệt và độ bền đặc biệt tốt.
Chương 100
Khương Tĩnh Hàm nhanh chóng nhíu mày, bĩu môi thoa son hồng nhạt, nghĩ nghĩ, mỉa mai nói: “Mẹ, nếu như thực sự là cô ta, cô ta thì có năng lực làm gì chứ? Cũng chỉ là một con chó giữ nhà không có cha mẹ yêu thương mà thôi, được rồi mẹ, con đưa mẹ trở về trước.”
Khương Tỉnh Hàm dìu Đào Mộng Di qua bên đường bắt taxi.
Nhưng đáy lòng Đào Mộng Di luôn có chút không tên tâm.
Sau khi trở về phải bảo người điều tra một chút Lam Hân này, xem xem rốt cuộc lại lịch của cô ta là gì.
Trên đường trở về, bước chân Lục Hạo Thành không tự chủ chậm lại, cố ý vai kề vai bước cùng Lam Hân.
Anh liếc mắt nhìn Lam Hân thanh thuần dễ thương, khóe miệng anh vụt qua ý cười không dễ nhận thấy, nhẹ nhàng phảng phất tựa hoa anh đào tháng ba, mắt long lanh mê hoặc lòng người.
Tâm trạng cô dường như rất tốt!
Cũng đúng, bộ dạng đó của Đào Mộng Di thực sự khiến người ta sảng khoái lòng người.
Ngay cả anh cũng chưa từng thấy Đào Mộng Di hoảng hốt lo sợ, vẻ mặt khó coi như vậy.
Đào Mộng Di là một người phụ nữ mạnh mẽ, vì lợi ích bà ta có thể không từ thủ đoạn.
Khương Lam Hân trở thành con nuôi, bà ta sao có thể bỏ qua.
Ba người tùy ý nói chuyện, rất nhanh liền trở về công ty.
Tâm trạng Lục Hạo Thành rất tốt, cũng chủ động nói chuyện suốt dọc đường.
Ngay cả thư ký Âu cũng có chút hoài nghi anh, rốt cục có phải Lục Hạo Thành không vậy?
Vào trong công ty, Lam Hân trở về phòng làm việc của mình, thấy bàn làm việc đã dọn dẹp gọn gàng, cô hài lòng cong cong khóe môi.
Đáy lòng lại sinh nghi thân phận của Viên Viện.
Viên Viện không ở trong phòng làm việc, chắc là đi ăn cơm trưa.
Sản phẩm mùa thu đã được định.
Hiện tại chỉ còn đợi công xưởng xác định vật liệu, màu sắc, nhưng hầu hết những thứ đó không cần cô lo lắng.
Tập đoàn Lục thị quản lý chặt chẽ, đoàn đội cô dẫn dắt cũng rất phối hợp với cô.
Tất cả công việc, cô đều truyền xuống thông qua hình thức văn bản.
Các bộ phận đều tiến hành một cách có trật tự.
Hiện tại còn có thời trang trẻ em mùa thu, lượng công việc này của cô tăng lên không ít.
Cô lấy bút chì màu, bút và giấy, trong tâm trí phác họa kiểu dáng mà mình muốn, cô bút lên rồi bắt đầu thao tác, sau khi phác họa cơ bản, hài lòng về kiểu dáng cô có thể lựa chọn bảng vẽ điện tử.
Một khi bắt tay vào công việc, Lam Hân liền vô cùng nghiêm túc, toàn bộ tinh thần cô tập trung vào công việc, ngay cả lúc Viên Viện quay lại, cô cũng không phát hiện, luôn cúi đầu thao tác.
Lam Hân vừa vẽ liền vẽ đến bốn giờ chiều.
Viên Viện đem bảng màu đến bảo cô xác nhận, cô mới hoàn hồn.
Viên Viện cúi đầu nhìn lướt qua người phụ nữ vẽ cực kỳ nghiêm túc, thấy từng nét vẽ trênbức tranh trang phục trẻ em phác họa vô cùng trôi chảy tinh xảo, kiểu dáng vô cùng đặc biệt.
Chỉ cần một mắt, Viên Viện liền nhìn ra, Lam Hân này là một nhà thiết kế thâm niên.
Cô ta chậm rãi lên tiếng, giọng điệu không kiêu ngạo như lúc trước: “Giám đốc Lam, những thứ này đều là bảng màu và bảng phối màu, đều làm xong rồi, giám đốc Lam xác định một chút.”
“Được!” Lam Hân cầm lấy một bảng màu dày cộp.
Sau khi đặt lên bàn, cô cất tác phẩm mình vẽ cả buổi sang vào trong túi xách của mình.
Tôi nay phải mang về nhà để gọt giũa lại chút nữa, mấy ngày nữa thảo luận một chút với Lục Hạo Thành, kiểu dáng được xác định cô liền làm bảng vẽ điện tử.
Tập đoàn Lục thị là một tập đoàn dẫn đầu về thời trang.
Lam Hân lật trang đầu của bảng màu liền nhìn thấy hàng loạt màu len SY mà cô luôn mong đợi.
Kiểu dáng nữ phiên bản giới hạn, được lựa chọn sử dụng từ 100 miếng len SY vô cùng nhẵn mịn tốt nhất trên toàn thế giới.
Màu sắc đa dạng, cảm giác cầm trên tay cực kỳ tuyệt và độ bền đặc biệt tốt.
Khương Tĩnh Hàm nhanh chóng nhíu mày, bĩu môi thoa son hồng nhạt, nghĩ nghĩ, mỉa mai nói: “Mẹ, nếu như thực sự là cô ta, cô ta thì có năng lực làm gì chứ? Cũng chỉ là một con chó giữ nhà không có cha mẹ yêu thương mà thôi, được rồi mẹ, con đưa mẹ trở về trước.”
Khương Tỉnh Hàm dìu Đào Mộng Di qua bên đường bắt taxi.
Nhưng đáy lòng Đào Mộng Di luôn có chút không tên tâm.
Sau khi trở về phải bảo người điều tra một chút Lam Hân này, xem xem rốt cuộc lại lịch của cô ta là gì.
Trên đường trở về, bước chân Lục Hạo Thành không tự chủ chậm lại, cố ý vai kề vai bước cùng Lam Hân.
Anh liếc mắt nhìn Lam Hân thanh thuần dễ thương, khóe miệng anh vụt qua ý cười không dễ nhận thấy, nhẹ nhàng phảng phất tựa hoa anh đào tháng ba, mắt long lanh mê hoặc lòng người.
Tâm trạng cô dường như rất tốt!
Cũng đúng, bộ dạng đó của Đào Mộng Di thực sự khiến người ta sảng khoái lòng người.
Ngay cả anh cũng chưa từng thấy Đào Mộng Di hoảng hốt lo sợ, vẻ mặt khó coi như vậy.
Đào Mộng Di là một người phụ nữ mạnh mẽ, vì lợi ích bà ta có thể không từ thủ đoạn.
Khương Lam Hân trở thành con nuôi, bà ta sao có thể bỏ qua.
Ba người tùy ý nói chuyện, rất nhanh liền trở về công ty.
Tâm trạng Lục Hạo Thành rất tốt, cũng chủ động nói chuyện suốt dọc đường.
Ngay cả thư ký Âu cũng có chút hoài nghi anh, rốt cục có phải Lục Hạo Thành không vậy?
Vào trong công ty, Lam Hân trở về phòng làm việc của mình, thấy bàn làm việc đã dọn dẹp gọn gàng, cô hài lòng cong cong khóe môi.
Đáy lòng lại sinh nghi thân phận của Viên Viện.
Viên Viện không ở trong phòng làm việc, chắc là đi ăn cơm trưa.
Sản phẩm mùa thu đã được định.
Hiện tại chỉ còn đợi công xưởng xác định vật liệu, màu sắc, nhưng hầu hết những thứ đó không cần cô lo lắng.
Tập đoàn Lục thị quản lý chặt chẽ, đoàn đội cô dẫn dắt cũng rất phối hợp với cô.
Tất cả công việc, cô đều truyền xuống thông qua hình thức văn bản.
Các bộ phận đều tiến hành một cách có trật tự.
Hiện tại còn có thời trang trẻ em mùa thu, lượng công việc này của cô tăng lên không ít.
Cô lấy bút chì màu, bút và giấy, trong tâm trí phác họa kiểu dáng mà mình muốn, cô bút lên rồi bắt đầu thao tác, sau khi phác họa cơ bản, hài lòng về kiểu dáng cô có thể lựa chọn bảng vẽ điện tử.
Một khi bắt tay vào công việc, Lam Hân liền vô cùng nghiêm túc, toàn bộ tinh thần cô tập trung vào công việc, ngay cả lúc Viên Viện quay lại, cô cũng không phát hiện, luôn cúi đầu thao tác.
Lam Hân vừa vẽ liền vẽ đến bốn giờ chiều.
Viên Viện đem bảng màu đến bảo cô xác nhận, cô mới hoàn hồn.
Viên Viện cúi đầu nhìn lướt qua người phụ nữ vẽ cực kỳ nghiêm túc, thấy từng nét vẽ trênbức tranh trang phục trẻ em phác họa vô cùng trôi chảy tinh xảo, kiểu dáng vô cùng đặc biệt.
Chỉ cần một mắt, Viên Viện liền nhìn ra, Lam Hân này là một nhà thiết kế thâm niên.
Cô ta chậm rãi lên tiếng, giọng điệu không kiêu ngạo như lúc trước: “Giám đốc Lam, những thứ này đều là bảng màu và bảng phối màu, đều làm xong rồi, giám đốc Lam xác định một chút.”
“Được!” Lam Hân cầm lấy một bảng màu dày cộp.
Sau khi đặt lên bàn, cô cất tác phẩm mình vẽ cả buổi sang vào trong túi xách của mình.
Tôi nay phải mang về nhà để gọt giũa lại chút nữa, mấy ngày nữa thảo luận một chút với Lục Hạo Thành, kiểu dáng được xác định cô liền làm bảng vẽ điện tử.
Tập đoàn Lục thị là một tập đoàn dẫn đầu về thời trang.
Lam Hân lật trang đầu của bảng màu liền nhìn thấy hàng loạt màu len SY mà cô luôn mong đợi.
Kiểu dáng nữ phiên bản giới hạn, được lựa chọn sử dụng từ 100 miếng len SY vô cùng nhẵn mịn tốt nhất trên toàn thế giới.
Màu sắc đa dạng, cảm giác cầm trên tay cực kỳ tuyệt và độ bền đặc biệt tốt.
Chương 100
Khương Tĩnh Hàm nhanh chóng nhíu mày, bĩu môi thoa son hồng nhạt, nghĩ nghĩ, mỉa mai nói: “Mẹ, nếu như thực sự là cô ta, cô ta thì có năng lực làm gì chứ? Cũng chỉ là một con chó giữ nhà không có cha mẹ yêu thương mà thôi, được rồi mẹ, con đưa mẹ trở về trước.”
Khương Tỉnh Hàm dìu Đào Mộng Di qua bên đường bắt taxi.
Nhưng đáy lòng Đào Mộng Di luôn có chút không tên tâm.
Sau khi trở về phải bảo người điều tra một chút Lam Hân này, xem xem rốt cuộc lại lịch của cô ta là gì.
Trên đường trở về, bước chân Lục Hạo Thành không tự chủ chậm lại, cố ý vai kề vai bước cùng Lam Hân.
Anh liếc mắt nhìn Lam Hân thanh thuần dễ thương, khóe miệng anh vụt qua ý cười không dễ nhận thấy, nhẹ nhàng phảng phất tựa hoa anh đào tháng ba, mắt long lanh mê hoặc lòng người.
Tâm trạng cô dường như rất tốt!
Cũng đúng, bộ dạng đó của Đào Mộng Di thực sự khiến người ta sảng khoái lòng người.
Ngay cả anh cũng chưa từng thấy Đào Mộng Di hoảng hốt lo sợ, vẻ mặt khó coi như vậy.
Đào Mộng Di là một người phụ nữ mạnh mẽ, vì lợi ích bà ta có thể không từ thủ đoạn.
Khương Lam Hân trở thành con nuôi, bà ta sao có thể bỏ qua.
Ba người tùy ý nói chuyện, rất nhanh liền trở về công ty.
Tâm trạng Lục Hạo Thành rất tốt, cũng chủ động nói chuyện suốt dọc đường.
Ngay cả thư ký Âu cũng có chút hoài nghi anh, rốt cục có phải Lục Hạo Thành không vậy?
Vào trong công ty, Lam Hân trở về phòng làm việc của mình, thấy bàn làm việc đã dọn dẹp gọn gàng, cô hài lòng cong cong khóe môi.
Đáy lòng lại sinh nghi thân phận của Viên Viện.
Viên Viện không ở trong phòng làm việc, chắc là đi ăn cơm trưa.
Sản phẩm mùa thu đã được định.
Hiện tại chỉ còn đợi công xưởng xác định vật liệu, màu sắc, nhưng hầu hết những thứ đó không cần cô lo lắng.
Tập đoàn Lục thị quản lý chặt chẽ, đoàn đội cô dẫn dắt cũng rất phối hợp với cô.
Tất cả công việc, cô đều truyền xuống thông qua hình thức văn bản.
Các bộ phận đều tiến hành một cách có trật tự.
Hiện tại còn có thời trang trẻ em mùa thu, lượng công việc này của cô tăng lên không ít.
Cô lấy bút chì màu, bút và giấy, trong tâm trí phác họa kiểu dáng mà mình muốn, cô bút lên rồi bắt đầu thao tác, sau khi phác họa cơ bản, hài lòng về kiểu dáng cô có thể lựa chọn bảng vẽ điện tử.
Một khi bắt tay vào công việc, Lam Hân liền vô cùng nghiêm túc, toàn bộ tinh thần cô tập trung vào công việc, ngay cả lúc Viên Viện quay lại, cô cũng không phát hiện, luôn cúi đầu thao tác.
Lam Hân vừa vẽ liền vẽ đến bốn giờ chiều.
Viên Viện đem bảng màu đến bảo cô xác nhận, cô mới hoàn hồn.
Viên Viện cúi đầu nhìn lướt qua người phụ nữ vẽ cực kỳ nghiêm túc, thấy từng nét vẽ trênbức tranh trang phục trẻ em phác họa vô cùng trôi chảy tinh xảo, kiểu dáng vô cùng đặc biệt.
Chỉ cần một mắt, Viên Viện liền nhìn ra, Lam Hân này là một nhà thiết kế thâm niên.
Cô ta chậm rãi lên tiếng, giọng điệu không kiêu ngạo như lúc trước: “Giám đốc Lam, những thứ này đều là bảng màu và bảng phối màu, đều làm xong rồi, giám đốc Lam xác định một chút.”
“Được!” Lam Hân cầm lấy một bảng màu dày cộp.
Sau khi đặt lên bàn, cô cất tác phẩm mình vẽ cả buổi sang vào trong túi xách của mình.
Tôi nay phải mang về nhà để gọt giũa lại chút nữa, mấy ngày nữa thảo luận một chút với Lục Hạo Thành, kiểu dáng được xác định cô liền làm bảng vẽ điện tử.
Tập đoàn Lục thị là một tập đoàn dẫn đầu về thời trang.
Lam Hân lật trang đầu của bảng màu liền nhìn thấy hàng loạt màu len SY mà cô luôn mong đợi.
Kiểu dáng nữ phiên bản giới hạn, được lựa chọn sử dụng từ 100 miếng len SY vô cùng nhẵn mịn tốt nhất trên toàn thế giới.
Màu sắc đa dạng, cảm giác cầm trên tay cực kỳ tuyệt và độ bền đặc biệt tốt.
Chương 100
Khương Tĩnh Hàm nhanh chóng nhíu mày, bĩu môi thoa son hồng nhạt, nghĩ nghĩ, mỉa mai nói: “Mẹ, nếu như thực sự là cô ta, cô ta thì có năng lực làm gì chứ? Cũng chỉ là một con chó giữ nhà không có cha mẹ yêu thương mà thôi, được rồi mẹ, con đưa mẹ trở về trước.”
Khương Tỉnh Hàm dìu Đào Mộng Di qua bên đường bắt taxi.
Nhưng đáy lòng Đào Mộng Di luôn có chút không tên tâm.
Sau khi trở về phải bảo người điều tra một chút Lam Hân này, xem xem rốt cuộc lại lịch của cô ta là gì.
Trên đường trở về, bước chân Lục Hạo Thành không tự chủ chậm lại, cố ý vai kề vai bước cùng Lam Hân.
Anh liếc mắt nhìn Lam Hân thanh thuần dễ thương, khóe miệng anh vụt qua ý cười không dễ nhận thấy, nhẹ nhàng phảng phất tựa hoa anh đào tháng ba, mắt long lanh mê hoặc lòng người.
Tâm trạng cô dường như rất tốt!
Cũng đúng, bộ dạng đó của Đào Mộng Di thực sự khiến người ta sảng khoái lòng người.
Ngay cả anh cũng chưa từng thấy Đào Mộng Di hoảng hốt lo sợ, vẻ mặt khó coi như vậy.
Đào Mộng Di là một người phụ nữ mạnh mẽ, vì lợi ích bà ta có thể không từ thủ đoạn.
Khương Lam Hân trở thành con nuôi, bà ta sao có thể bỏ qua.
Ba người tùy ý nói chuyện, rất nhanh liền trở về công ty.
Tâm trạng Lục Hạo Thành rất tốt, cũng chủ động nói chuyện suốt dọc đường.
Ngay cả thư ký Âu cũng có chút hoài nghi anh, rốt cục có phải Lục Hạo Thành không vậy?
Vào trong công ty, Lam Hân trở về phòng làm việc của mình, thấy bàn làm việc đã dọn dẹp gọn gàng, cô hài lòng cong cong khóe môi.
Đáy lòng lại sinh nghi thân phận của Viên Viện.
Viên Viện không ở trong phòng làm việc, chắc là đi ăn cơm trưa.
Sản phẩm mùa thu đã được định.
Hiện tại chỉ còn đợi công xưởng xác định vật liệu, màu sắc, nhưng hầu hết những thứ đó không cần cô lo lắng.
Tập đoàn Lục thị quản lý chặt chẽ, đoàn đội cô dẫn dắt cũng rất phối hợp với cô.
Tất cả công việc, cô đều truyền xuống thông qua hình thức văn bản.
Các bộ phận đều tiến hành một cách có trật tự.
Hiện tại còn có thời trang trẻ em mùa thu, lượng công việc này của cô tăng lên không ít.
Cô lấy bút chì màu, bút và giấy, trong tâm trí phác họa kiểu dáng mà mình muốn, cô bút lên rồi bắt đầu thao tác, sau khi phác họa cơ bản, hài lòng về kiểu dáng cô có thể lựa chọn bảng vẽ điện tử.
Một khi bắt tay vào công việc, Lam Hân liền vô cùng nghiêm túc, toàn bộ tinh thần cô tập trung vào công việc, ngay cả lúc Viên Viện quay lại, cô cũng không phát hiện, luôn cúi đầu thao tác.
Lam Hân vừa vẽ liền vẽ đến bốn giờ chiều.
Viên Viện đem bảng màu đến bảo cô xác nhận, cô mới hoàn hồn.
Viên Viện cúi đầu nhìn lướt qua người phụ nữ vẽ cực kỳ nghiêm túc, thấy từng nét vẽ trênbức tranh trang phục trẻ em phác họa vô cùng trôi chảy tinh xảo, kiểu dáng vô cùng đặc biệt.
Chỉ cần một mắt, Viên Viện liền nhìn ra, Lam Hân này là một nhà thiết kế thâm niên.
Cô ta chậm rãi lên tiếng, giọng điệu không kiêu ngạo như lúc trước: “Giám đốc Lam, những thứ này đều là bảng màu và bảng phối màu, đều làm xong rồi, giám đốc Lam xác định một chút.”
“Được!” Lam Hân cầm lấy một bảng màu dày cộp.
Sau khi đặt lên bàn, cô cất tác phẩm mình vẽ cả buổi sang vào trong túi xách của mình.
Tôi nay phải mang về nhà để gọt giũa lại chút nữa, mấy ngày nữa thảo luận một chút với Lục Hạo Thành, kiểu dáng được xác định cô liền làm bảng vẽ điện tử.
Tập đoàn Lục thị là một tập đoàn dẫn đầu về thời trang.
Lam Hân lật trang đầu của bảng màu liền nhìn thấy hàng loạt màu len SY mà cô luôn mong đợi.
Kiểu dáng nữ phiên bản giới hạn, được lựa chọn sử dụng từ 100 miếng len SY vô cùng nhẵn mịn tốt nhất trên toàn thế giới.
Màu sắc đa dạng, cảm giác cầm trên tay cực kỳ tuyệt và độ bền đặc biệt tốt.
Chương 100
Khương Tĩnh Hàm nhanh chóng nhíu mày, bĩu môi thoa son hồng nhạt, nghĩ nghĩ, mỉa mai nói: “Mẹ, nếu như thực sự là cô ta, cô ta thì có năng lực làm gì chứ? Cũng chỉ là một con chó giữ nhà không có cha mẹ yêu thương mà thôi, được rồi mẹ, con đưa mẹ trở về trước.”
Khương Tỉnh Hàm dìu Đào Mộng Di qua bên đường bắt taxi.
Nhưng đáy lòng Đào Mộng Di luôn có chút không tên tâm.
Sau khi trở về phải bảo người điều tra một chút Lam Hân này, xem xem rốt cuộc lại lịch của cô ta là gì.
Trên đường trở về, bước chân Lục Hạo Thành không tự chủ chậm lại, cố ý vai kề vai bước cùng Lam Hân.
Anh liếc mắt nhìn Lam Hân thanh thuần dễ thương, khóe miệng anh vụt qua ý cười không dễ nhận thấy, nhẹ nhàng phảng phất tựa hoa anh đào tháng ba, mắt long lanh mê hoặc lòng người.
Tâm trạng cô dường như rất tốt!
Cũng đúng, bộ dạng đó của Đào Mộng Di thực sự khiến người ta sảng khoái lòng người.
Ngay cả anh cũng chưa từng thấy Đào Mộng Di hoảng hốt lo sợ, vẻ mặt khó coi như vậy.
Đào Mộng Di là một người phụ nữ mạnh mẽ, vì lợi ích bà ta có thể không từ thủ đoạn.
Khương Lam Hân trở thành con nuôi, bà ta sao có thể bỏ qua.
Ba người tùy ý nói chuyện, rất nhanh liền trở về công ty.
Tâm trạng Lục Hạo Thành rất tốt, cũng chủ động nói chuyện suốt dọc đường.
Ngay cả thư ký Âu cũng có chút hoài nghi anh, rốt cục có phải Lục Hạo Thành không vậy?
Vào trong công ty, Lam Hân trở về phòng làm việc của mình, thấy bàn làm việc đã dọn dẹp gọn gàng, cô hài lòng cong cong khóe môi.
Đáy lòng lại sinh nghi thân phận của Viên Viện.
Viên Viện không ở trong phòng làm việc, chắc là đi ăn cơm trưa.
Sản phẩm mùa thu đã được định.
Hiện tại chỉ còn đợi công xưởng xác định vật liệu, màu sắc, nhưng hầu hết những thứ đó không cần cô lo lắng.
Tập đoàn Lục thị quản lý chặt chẽ, đoàn đội cô dẫn dắt cũng rất phối hợp với cô.
Tất cả công việc, cô đều truyền xuống thông qua hình thức văn bản.
Các bộ phận đều tiến hành một cách có trật tự.
Hiện tại còn có thời trang trẻ em mùa thu, lượng công việc này của cô tăng lên không ít.
Cô lấy bút chì màu, bút và giấy, trong tâm trí phác họa kiểu dáng mà mình muốn, cô bút lên rồi bắt đầu thao tác, sau khi phác họa cơ bản, hài lòng về kiểu dáng cô có thể lựa chọn bảng vẽ điện tử.
Một khi bắt tay vào công việc, Lam Hân liền vô cùng nghiêm túc, toàn bộ tinh thần cô tập trung vào công việc, ngay cả lúc Viên Viện quay lại, cô cũng không phát hiện, luôn cúi đầu thao tác.
Lam Hân vừa vẽ liền vẽ đến bốn giờ chiều.
Viên Viện đem bảng màu đến bảo cô xác nhận, cô mới hoàn hồn.
Viên Viện cúi đầu nhìn lướt qua người phụ nữ vẽ cực kỳ nghiêm túc, thấy từng nét vẽ trênbức tranh trang phục trẻ em phác họa vô cùng trôi chảy tinh xảo, kiểu dáng vô cùng đặc biệt.
Chỉ cần một mắt, Viên Viện liền nhìn ra, Lam Hân này là một nhà thiết kế thâm niên.
Cô ta chậm rãi lên tiếng, giọng điệu không kiêu ngạo như lúc trước: “Giám đốc Lam, những thứ này đều là bảng màu và bảng phối màu, đều làm xong rồi, giám đốc Lam xác định một chút.”
“Được!” Lam Hân cầm lấy một bảng màu dày cộp.
Sau khi đặt lên bàn, cô cất tác phẩm mình vẽ cả buổi sang vào trong túi xách của mình.
Tôi nay phải mang về nhà để gọt giũa lại chút nữa, mấy ngày nữa thảo luận một chút với Lục Hạo Thành, kiểu dáng được xác định cô liền làm bảng vẽ điện tử.
Tập đoàn Lục thị là một tập đoàn dẫn đầu về thời trang.
Lam Hân lật trang đầu của bảng màu liền nhìn thấy hàng loạt màu len SY mà cô luôn mong đợi.
Kiểu dáng nữ phiên bản giới hạn, được lựa chọn sử dụng từ 100 miếng len SY vô cùng nhẵn mịn tốt nhất trên toàn thế giới.
Màu sắc đa dạng, cảm giác cầm trên tay cực kỳ tuyệt và độ bền đặc biệt tốt.
Bình luận facebook