Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1784
Chương 1784:
Âu Cảnh Nghiêu: “Anh đang ở quốc gia C sao?” Âu Cảnh Nghiêu cảng thêm khiếp sợ.
“Ừm!” Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua cửa phòng câp cứu.
“bệnh viện nào? Tôi và Phi Phi cùng Lam Lam đi công tác tới gặp Tông Ngôn J1ứ, hiện tại ở dưới lâu tìm Lam Lam. “
Lục Hạo Thành nghe bọn họ cũng ở chỗ này, tâm trạng không hiểu lại tốt hơn vài phần.
Ngay sau đó, anh đã báo địa chỉ của mình trước khi anh tắt máy.
Trước người hơi tối, Lục Hạo Thành ngước mắt lên, nhìn Lạc Cần Hi toàn thân đây máu đứng ở trước mặt anh, anh lại đạm mạc dời ánh mắt, cúi đầu, lông mi dài vễnh lên lưu lại một tầng bóng dáng trước mắt anh ấy, nơi _ bị bếp Cần Hi nhìn đến.
Sắc mặt anh rất tái nhợt, không khỏe mạnh như trước, thể chất Eũng yếu đi rất nhiều.
Lúc anh ôm Lam Hân vào bệnh viện, rất gian nan, hai chân anh giống như vô lực.
Nhưng Lạc Cần Hi này đều nhìn thấy.
Anh ấy vô lực ngồi đối diện Lục Hạo Thành.
Cô gái đi theo, nhìn một chút trên người hai người vần có mùi thuốc súng, cô ấy liền ngồi xa chờ kết quả.
Tai lại thẳng đứng nghe hai người nói chuyện.
“Anh còn sống, vì sao không nói cho Lam Lam biêt?” Lạc Cân Hi chỉ muôn biết nguyên nhân này.
Lục Hạo Thành yên lặng nhìn thoáng qua anh ây, trầm mặc không nói gì, anh còn sông, giống như đã chết.
Anh nằm trên giường bệnh và không biết gì về thế giới bên ngoài.
“Tôi nói, hôm nay tôi mới tỉnh lại, anh có tỉn không?” Giọng điệu của anh rất _ nặng, lộ ra nỗi buồn nhàn nhạt.
Lạc Cần Hi sửng sốt, ánh mắt rõ ràng run lên một chút, có chút không rõ, “Chuyện anh xảy ra ở Giang Thành, vì sao bây giờ lại ở quốc gia €. Bọn Âu Cảnh Nghiêu vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm anh, bệnh viện đã bị lục soát nhiều lần bởi họ. Lam Lam cũng không buông tha anh, cô ấy mỗi ngày đêu chờ anh…” Lạc Cần Hi nói tới đây, đau khổ có chút không nói nôi nữa.
Lam Lam cả đời này, đều đem tất cả tình yêu cho anh.
Và anh, chỉ cho cô ấy chấn thương và đau đớn.
Nỗi đau chất đống trong đáy lòng cô Lục Hạo Thành lại vẻ mặt xấu hỗ nhìn Anh ấy yêu thương cô bảy năm, chăm sóc cô bảy năm, cũng không thấy cô đau đớn như vậy.
Bảy năm, cuộc sống có thể có bao nhiêu bảy năm, anh ây không nỡ, đau đớn nhự thế nào, mới có thể: sẵn sàng để cho đi.
Nhưng nhìn Lam Lam ở trước mắt anh ây ngày càng đau khổ, anh ây liền hồi hận vì đã buông tay, cô gái anh giữ trong lòng bàn tay, hẳn là sống tốt hơn, sống tốt hơn mới đúng.
Lạc Cần Hi đau khổ lau vết nước trên mặt, cúi đầu.
Tính tình của anh ấy vô cùng không tốt, nhưng bị cô gái này mài giữa góc cạnh, trong mắt người ngoài, anh ây rốt cục đã trở thành một người khiến người ta kính trọng.
Trên người cô, anh ấy thật sự học được không ít thứ, theo mấy thứ này như máu chảy vào trong lòng mình, anh mới phát hiện, anh yêu cô gái y rất nhiều.
Lục Hạo Thành nhìn Lạc Cần Hi vẻ mặt đau khỏ, lựa chọn trằm mặc, anh vô lực, không có lý do gì đề biện minh, cho dù anh có lý do gì, thì thương tồn anh mang đến Lam Lam đã tạo thành.
“A Thành.” Âu Cảnh Nghiêu đứng cách đó vài mét, thát thanh gọi lúc Hạo Thành.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy anh, anh ây phần khích chưa tin có.
Lục Hạo Thành ngước mắt lên, nhìn thoáng qua anh ây, anh vẫn không mở miệng, chỉ lằng lặng nhìn Âu Cảnh Nghiêu.
Âu Cảnh Nghiêu: “Anh đang ở quốc gia C sao?” Âu Cảnh Nghiêu cảng thêm khiếp sợ.
“Ừm!” Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua cửa phòng câp cứu.
“bệnh viện nào? Tôi và Phi Phi cùng Lam Lam đi công tác tới gặp Tông Ngôn J1ứ, hiện tại ở dưới lâu tìm Lam Lam. “
Lục Hạo Thành nghe bọn họ cũng ở chỗ này, tâm trạng không hiểu lại tốt hơn vài phần.
Ngay sau đó, anh đã báo địa chỉ của mình trước khi anh tắt máy.
Trước người hơi tối, Lục Hạo Thành ngước mắt lên, nhìn Lạc Cần Hi toàn thân đây máu đứng ở trước mặt anh, anh lại đạm mạc dời ánh mắt, cúi đầu, lông mi dài vễnh lên lưu lại một tầng bóng dáng trước mắt anh ấy, nơi _ bị bếp Cần Hi nhìn đến.
Sắc mặt anh rất tái nhợt, không khỏe mạnh như trước, thể chất Eũng yếu đi rất nhiều.
Lúc anh ôm Lam Hân vào bệnh viện, rất gian nan, hai chân anh giống như vô lực.
Nhưng Lạc Cần Hi này đều nhìn thấy.
Anh ấy vô lực ngồi đối diện Lục Hạo Thành.
Cô gái đi theo, nhìn một chút trên người hai người vần có mùi thuốc súng, cô ấy liền ngồi xa chờ kết quả.
Tai lại thẳng đứng nghe hai người nói chuyện.
“Anh còn sống, vì sao không nói cho Lam Lam biêt?” Lạc Cân Hi chỉ muôn biết nguyên nhân này.
Lục Hạo Thành yên lặng nhìn thoáng qua anh ây, trầm mặc không nói gì, anh còn sông, giống như đã chết.
Anh nằm trên giường bệnh và không biết gì về thế giới bên ngoài.
“Tôi nói, hôm nay tôi mới tỉnh lại, anh có tỉn không?” Giọng điệu của anh rất _ nặng, lộ ra nỗi buồn nhàn nhạt.
Lạc Cần Hi sửng sốt, ánh mắt rõ ràng run lên một chút, có chút không rõ, “Chuyện anh xảy ra ở Giang Thành, vì sao bây giờ lại ở quốc gia €. Bọn Âu Cảnh Nghiêu vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm anh, bệnh viện đã bị lục soát nhiều lần bởi họ. Lam Lam cũng không buông tha anh, cô ấy mỗi ngày đêu chờ anh…” Lạc Cần Hi nói tới đây, đau khổ có chút không nói nôi nữa.
Lam Lam cả đời này, đều đem tất cả tình yêu cho anh.
Và anh, chỉ cho cô ấy chấn thương và đau đớn.
Nỗi đau chất đống trong đáy lòng cô Lục Hạo Thành lại vẻ mặt xấu hỗ nhìn Anh ấy yêu thương cô bảy năm, chăm sóc cô bảy năm, cũng không thấy cô đau đớn như vậy.
Bảy năm, cuộc sống có thể có bao nhiêu bảy năm, anh ây không nỡ, đau đớn nhự thế nào, mới có thể: sẵn sàng để cho đi.
Nhưng nhìn Lam Lam ở trước mắt anh ây ngày càng đau khổ, anh ây liền hồi hận vì đã buông tay, cô gái anh giữ trong lòng bàn tay, hẳn là sống tốt hơn, sống tốt hơn mới đúng.
Lạc Cần Hi đau khổ lau vết nước trên mặt, cúi đầu.
Tính tình của anh ấy vô cùng không tốt, nhưng bị cô gái này mài giữa góc cạnh, trong mắt người ngoài, anh ây rốt cục đã trở thành một người khiến người ta kính trọng.
Trên người cô, anh ấy thật sự học được không ít thứ, theo mấy thứ này như máu chảy vào trong lòng mình, anh mới phát hiện, anh yêu cô gái y rất nhiều.
Lục Hạo Thành nhìn Lạc Cần Hi vẻ mặt đau khỏ, lựa chọn trằm mặc, anh vô lực, không có lý do gì đề biện minh, cho dù anh có lý do gì, thì thương tồn anh mang đến Lam Lam đã tạo thành.
“A Thành.” Âu Cảnh Nghiêu đứng cách đó vài mét, thát thanh gọi lúc Hạo Thành.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy anh, anh ây phần khích chưa tin có.
Lục Hạo Thành ngước mắt lên, nhìn thoáng qua anh ây, anh vẫn không mở miệng, chỉ lằng lặng nhìn Âu Cảnh Nghiêu.
Bình luận facebook