Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Chương 74: Cô như con chim bị giam trong lồng, không thể nào thoát ra được
“Đợi câu nói này của Lam tiểu thư!” Lục Hạo Thành
cười quái dị nhìn cô.
Lam Hân bỗng cảm thấy ý cười này khiến trong lòng
cô lạnh hơn.
Khiến cho cô cảm thấy như vừa gặp được mẹ con
Khương Tĩnh Hàm, ẩn náu trong lòng anh lúc đó, cái
loại khí chát lạnh lùng ấy của anh, thật sự vô tình.
Ánh mắt của Lam Hân có lẩn tránh, đột nhiên không
dám nhìn vào mắt của Lục Hạo Thành, giọng nói của
cô có chút dồn dập:”Lục tổng, đi thôi.”
Nói xong, Lam Hân xoay người đi trước.
Lục Hạo Thành nhìn theo bóng dáng cô, khuôn mặt
tuấn lãng thoải mái hơn, đáy mắt đen như mực, con
ngươi sáng ngọc.
Lục Hạo Thành tiến vài bước đến bên cạnh Lam Hân,
cùng cô sánh vai,”Lam tiểu thư, chỗ ở của công ty, ở
có quen không?” Ngữ điệu của anh không anh không
chậm, lại mang theo vài phần phân tán, kiểu như là
quan hệ thân thiết.
“Vẫn tốt, vốn dĩ là ở một tháng là về thành phố Phàn
rồi, nhưng giờ thì đổi rồi, có lẽ phải ở lại đây cả đời.
Kết quả này là do cô không đoán trước được.
Cô từng nghĩ sẽ quay lại, nhưng thành phố này đã để
lại cho cô quá nhiều đau khổ rồi.
Cho cô cái cảm giác, cô giống như một con chim bị
nhốt trong lồng không thể nào mà thoát ra được.
Thời gian, không phải sẽ làm lành được vét thương,
đặc biệt là vết thương trong lòng, cả một đời không
thể nào chữa lành được.
Trước đây, cô không có đủ dũng khí đối diện với tất cả
mọi thứ, đó là vì sống dưới cái bóng của Khương Tĩnh
Hàm, cô không đủ tự tin.
Nhưng nếm thử được cái đau khổ nhất trên thế gian
này, mới phát hiện, nếu bản thân không kiên cường,
thì sẽ bị đánh gục.
“Thành phố Giang rất tốt, Lam tiểu thư không thích
sao?” Trong lòng Lục Hạo Thành lại có ý nghĩ muốn thử.
Lam Hân nhìn phố xá đô thị phồn hoa, khóe môi hơi
cười, nụ cười chua sót:”Cũng không phải là không
thích, ở đây để lại cho tôi bi thương, có
điều bây giờ giờ lại mang lại cho tôi sự mong chờ.”
Cô quên hét những chuyện trước sáu tuổi, nếu có thể
tìm lại, cũng có thể là ở từng ngóc ngách tại thành phó nào.
Những việc này, cho dù cô đi hỏi mẹ Khương thì bà ta
cũng không nó cho cô biết.
Dù sao, hai mẹ con kia cũng là những người có tâm
tư ác độc.
Nhưng dù sao cô vẫn muốn tìm lại bố mẹ ruột của cô,
ít nhất là muốn biết họ sống có tốt không?
Ít nhất, cô muốn xem xem, bố mẹ cô trông như thế
nào.
Tình thương máu mủ ruột thịt, ân huệ của cha mẹ như
biển lớn, cô nhất định phải nỗ lực đi tìm họ.
Cô là giống ba hay giống mẹ, trong lòng cô vẫn luôn
nghĩ như vậy, khát khao.
“Chỉ cần có hi vọng là tốt rồi.”Lục Hạo Thành cũng
không biết nói những điều cổ vũ người khác, an ủi
người khác, bản thân anh vốn dĩ ở rong vực sâu, cũng
cần phải có người tiếp cho anh sức mạnh, động lực,
khiến tâm hồn anh xúc động kéo anh ra khỏi đó, mới
có thể khóe anh ra khỏi vực sâu.
Mấy ngày nay, Lam Hân bỗng nhiên xuất hiện, khiến
anh thay đổi rất nhiều.
Nhưng cũng chỉ đứng đứng mặt Lam hân.
Không vì bát cứ chuyện phiền nào, chỉ muốn cười mà thôi.
Có những lúc, miệng cười cũng không thể mang
chuyện cũ ra làm phiền.
“Đúng vậy, chỉ cần có hi vọng là được.”Lam Hân tự tin
cười, nhìn lên bầu trời xanh thẳm trong không trung,
trong lòng luôn có ba bảo bố bên cạnh, cô đối với
cuộc sống sau này có nhiều sự tin tưởng hơn.
Lục Hạo Thành nhìn thấy ánh mắt của cô tràn đầy sức
sống đang nhìn ra bốn phía, khóe miệng cũng khẽ cười.
Bên cạnh có một siêu thị, Lục Hạo Thành để Lam Hân
đợi một chút, anh đi mua hai chai nước khoáng, mở
nắp chai ra rồi đưa cho Lam Hân một chai.
“Cảm ơn.”Lam Hân cười cầm chai nước, nhìn khuôn
mặt tuần tú tao nhã của Lục Hạo Thành, bỗng nhiên
cô cảm thấy anh không đáng sợ như những lời đồn
trong công ty, tuy rằng mang vẻ xa cách lạnh lùng,
nhưng dù sao anh cũng là giám đốc của tập đoàn Lục
thị, phải có chút tính khí, cũng có thẻ lí giải được.
Chương 74: Cô như con chim bị giam trong lồng, không thể nào thoát ra được
“Đợi câu nói này của Lam tiểu thư!” Lục Hạo Thành
cười quái dị nhìn cô.
Lam Hân bỗng cảm thấy ý cười này khiến trong lòng
cô lạnh hơn.
Khiến cho cô cảm thấy như vừa gặp được mẹ con
Khương Tĩnh Hàm, ẩn náu trong lòng anh lúc đó, cái
loại khí chát lạnh lùng ấy của anh, thật sự vô tình.
Ánh mắt của Lam Hân có lẩn tránh, đột nhiên không
dám nhìn vào mắt của Lục Hạo Thành, giọng nói của
cô có chút dồn dập:”Lục tổng, đi thôi.”
Nói xong, Lam Hân xoay người đi trước.
Lục Hạo Thành nhìn theo bóng dáng cô, khuôn mặt
tuấn lãng thoải mái hơn, đáy mắt đen như mực, con
ngươi sáng ngọc.
Lục Hạo Thành tiến vài bước đến bên cạnh Lam Hân,
cùng cô sánh vai,”Lam tiểu thư, chỗ ở của công ty, ở
có quen không?” Ngữ điệu của anh không anh không
chậm, lại mang theo vài phần phân tán, kiểu như là
quan hệ thân thiết.
“Vẫn tốt, vốn dĩ là ở một tháng là về thành phố Phàn
rồi, nhưng giờ thì đổi rồi, có lẽ phải ở lại đây cả đời.
Kết quả này là do cô không đoán trước được.
Cô từng nghĩ sẽ quay lại, nhưng thành phố này đã để
lại cho cô quá nhiều đau khổ rồi.
Cho cô cái cảm giác, cô giống như một con chim bị
nhốt trong lồng không thể nào mà thoát ra được.
Thời gian, không phải sẽ làm lành được vét thương,
đặc biệt là vết thương trong lòng, cả một đời không
thể nào chữa lành được.
Trước đây, cô không có đủ dũng khí đối diện với tất cả
mọi thứ, đó là vì sống dưới cái bóng của Khương Tĩnh
Hàm, cô không đủ tự tin.
Nhưng nếm thử được cái đau khổ nhất trên thế gian
này, mới phát hiện, nếu bản thân không kiên cường,
thì sẽ bị đánh gục.
“Thành phố Giang rất tốt, Lam tiểu thư không thích
sao?” Trong lòng Lục Hạo Thành lại có ý nghĩ muốn thử.
Lam Hân nhìn phố xá đô thị phồn hoa, khóe môi hơi
cười, nụ cười chua sót:”Cũng không phải là không
thích, ở đây để lại cho tôi bi thương, có
điều bây giờ giờ lại mang lại cho tôi sự mong chờ.”
Cô quên hét những chuyện trước sáu tuổi, nếu có thể
tìm lại, cũng có thể là ở từng ngóc ngách tại thành phó nào.
Những việc này, cho dù cô đi hỏi mẹ Khương thì bà ta
cũng không nó cho cô biết.
Dù sao, hai mẹ con kia cũng là những người có tâm
tư ác độc.
Nhưng dù sao cô vẫn muốn tìm lại bố mẹ ruột của cô,
ít nhất là muốn biết họ sống có tốt không?
Ít nhất, cô muốn xem xem, bố mẹ cô trông như thế
nào.
Tình thương máu mủ ruột thịt, ân huệ của cha mẹ như
biển lớn, cô nhất định phải nỗ lực đi tìm họ.
Cô là giống ba hay giống mẹ, trong lòng cô vẫn luôn
nghĩ như vậy, khát khao.
“Chỉ cần có hi vọng là tốt rồi.”Lục Hạo Thành cũng
không biết nói những điều cổ vũ người khác, an ủi
người khác, bản thân anh vốn dĩ ở rong vực sâu, cũng
cần phải có người tiếp cho anh sức mạnh, động lực,
khiến tâm hồn anh xúc động kéo anh ra khỏi đó, mới
có thể khóe anh ra khỏi vực sâu.
Mấy ngày nay, Lam Hân bỗng nhiên xuất hiện, khiến
anh thay đổi rất nhiều.
Nhưng cũng chỉ đứng đứng mặt Lam hân.
Không vì bát cứ chuyện phiền nào, chỉ muốn cười mà thôi.
Có những lúc, miệng cười cũng không thể mang
chuyện cũ ra làm phiền.
“Đúng vậy, chỉ cần có hi vọng là được.”Lam Hân tự tin
cười, nhìn lên bầu trời xanh thẳm trong không trung,
trong lòng luôn có ba bảo bố bên cạnh, cô đối với
cuộc sống sau này có nhiều sự tin tưởng hơn.
Lục Hạo Thành nhìn thấy ánh mắt của cô tràn đầy sức
sống đang nhìn ra bốn phía, khóe miệng cũng khẽ cười.
Bên cạnh có một siêu thị, Lục Hạo Thành để Lam Hân
đợi một chút, anh đi mua hai chai nước khoáng, mở
nắp chai ra rồi đưa cho Lam Hân một chai.
“Cảm ơn.”Lam Hân cười cầm chai nước, nhìn khuôn
mặt tuần tú tao nhã của Lục Hạo Thành, bỗng nhiên
cô cảm thấy anh không đáng sợ như những lời đồn
trong công ty, tuy rằng mang vẻ xa cách lạnh lùng,
nhưng dù sao anh cũng là giám đốc của tập đoàn Lục
thị, phải có chút tính khí, cũng có thẻ lí giải được.
Chương 74: Cô như con chim bị giam trong lồng, không thể nào thoát ra được
“Đợi câu nói này của Lam tiểu thư!” Lục Hạo Thành
cười quái dị nhìn cô.
Lam Hân bỗng cảm thấy ý cười này khiến trong lòng
cô lạnh hơn.
Khiến cho cô cảm thấy như vừa gặp được mẹ con
Khương Tĩnh Hàm, ẩn náu trong lòng anh lúc đó, cái
loại khí chát lạnh lùng ấy của anh, thật sự vô tình.
Ánh mắt của Lam Hân có lẩn tránh, đột nhiên không
dám nhìn vào mắt của Lục Hạo Thành, giọng nói của
cô có chút dồn dập:”Lục tổng, đi thôi.”
Nói xong, Lam Hân xoay người đi trước.
Lục Hạo Thành nhìn theo bóng dáng cô, khuôn mặt
tuấn lãng thoải mái hơn, đáy mắt đen như mực, con
ngươi sáng ngọc.
Lục Hạo Thành tiến vài bước đến bên cạnh Lam Hân,
cùng cô sánh vai,”Lam tiểu thư, chỗ ở của công ty, ở
có quen không?” Ngữ điệu của anh không anh không
chậm, lại mang theo vài phần phân tán, kiểu như là
quan hệ thân thiết.
“Vẫn tốt, vốn dĩ là ở một tháng là về thành phố Phàn
rồi, nhưng giờ thì đổi rồi, có lẽ phải ở lại đây cả đời.
Kết quả này là do cô không đoán trước được.
Cô từng nghĩ sẽ quay lại, nhưng thành phố này đã để
lại cho cô quá nhiều đau khổ rồi.
Cho cô cái cảm giác, cô giống như một con chim bị
nhốt trong lồng không thể nào mà thoát ra được.
Thời gian, không phải sẽ làm lành được vét thương,
đặc biệt là vết thương trong lòng, cả một đời không
thể nào chữa lành được.
Trước đây, cô không có đủ dũng khí đối diện với tất cả
mọi thứ, đó là vì sống dưới cái bóng của Khương Tĩnh
Hàm, cô không đủ tự tin.
Nhưng nếm thử được cái đau khổ nhất trên thế gian
này, mới phát hiện, nếu bản thân không kiên cường,
thì sẽ bị đánh gục.
“Thành phố Giang rất tốt, Lam tiểu thư không thích
sao?” Trong lòng Lục Hạo Thành lại có ý nghĩ muốn thử.
Lam Hân nhìn phố xá đô thị phồn hoa, khóe môi hơi
cười, nụ cười chua sót:”Cũng không phải là không
thích, ở đây để lại cho tôi bi thương, có
điều bây giờ giờ lại mang lại cho tôi sự mong chờ.”
Cô quên hét những chuyện trước sáu tuổi, nếu có thể
tìm lại, cũng có thể là ở từng ngóc ngách tại thành phó nào.
Những việc này, cho dù cô đi hỏi mẹ Khương thì bà ta
cũng không nó cho cô biết.
Dù sao, hai mẹ con kia cũng là những người có tâm
tư ác độc.
Nhưng dù sao cô vẫn muốn tìm lại bố mẹ ruột của cô,
ít nhất là muốn biết họ sống có tốt không?
Ít nhất, cô muốn xem xem, bố mẹ cô trông như thế
nào.
Tình thương máu mủ ruột thịt, ân huệ của cha mẹ như
biển lớn, cô nhất định phải nỗ lực đi tìm họ.
Cô là giống ba hay giống mẹ, trong lòng cô vẫn luôn
nghĩ như vậy, khát khao.
“Chỉ cần có hi vọng là tốt rồi.”Lục Hạo Thành cũng
không biết nói những điều cổ vũ người khác, an ủi
người khác, bản thân anh vốn dĩ ở rong vực sâu, cũng
cần phải có người tiếp cho anh sức mạnh, động lực,
khiến tâm hồn anh xúc động kéo anh ra khỏi đó, mới
có thể khóe anh ra khỏi vực sâu.
Mấy ngày nay, Lam Hân bỗng nhiên xuất hiện, khiến
anh thay đổi rất nhiều.
Nhưng cũng chỉ đứng đứng mặt Lam hân.
Không vì bát cứ chuyện phiền nào, chỉ muốn cười mà thôi.
Có những lúc, miệng cười cũng không thể mang
chuyện cũ ra làm phiền.
“Đúng vậy, chỉ cần có hi vọng là được.”Lam Hân tự tin
cười, nhìn lên bầu trời xanh thẳm trong không trung,
trong lòng luôn có ba bảo bố bên cạnh, cô đối với
cuộc sống sau này có nhiều sự tin tưởng hơn.
Lục Hạo Thành nhìn thấy ánh mắt của cô tràn đầy sức
sống đang nhìn ra bốn phía, khóe miệng cũng khẽ cười.
Bên cạnh có một siêu thị, Lục Hạo Thành để Lam Hân
đợi một chút, anh đi mua hai chai nước khoáng, mở
nắp chai ra rồi đưa cho Lam Hân một chai.
“Cảm ơn.”Lam Hân cười cầm chai nước, nhìn khuôn
mặt tuần tú tao nhã của Lục Hạo Thành, bỗng nhiên
cô cảm thấy anh không đáng sợ như những lời đồn
trong công ty, tuy rằng mang vẻ xa cách lạnh lùng,
nhưng dù sao anh cũng là giám đốc của tập đoàn Lục
thị, phải có chút tính khí, cũng có thẻ lí giải được.
Chương 74: Cô như con chim bị giam trong lồng, không thể nào thoát ra được
“Đợi câu nói này của Lam tiểu thư!” Lục Hạo Thành
cười quái dị nhìn cô.
Lam Hân bỗng cảm thấy ý cười này khiến trong lòng
cô lạnh hơn.
Khiến cho cô cảm thấy như vừa gặp được mẹ con
Khương Tĩnh Hàm, ẩn náu trong lòng anh lúc đó, cái
loại khí chát lạnh lùng ấy của anh, thật sự vô tình.
Ánh mắt của Lam Hân có lẩn tránh, đột nhiên không
dám nhìn vào mắt của Lục Hạo Thành, giọng nói của
cô có chút dồn dập:”Lục tổng, đi thôi.”
Nói xong, Lam Hân xoay người đi trước.
Lục Hạo Thành nhìn theo bóng dáng cô, khuôn mặt
tuấn lãng thoải mái hơn, đáy mắt đen như mực, con
ngươi sáng ngọc.
Lục Hạo Thành tiến vài bước đến bên cạnh Lam Hân,
cùng cô sánh vai,”Lam tiểu thư, chỗ ở của công ty, ở
có quen không?” Ngữ điệu của anh không anh không
chậm, lại mang theo vài phần phân tán, kiểu như là
quan hệ thân thiết.
“Vẫn tốt, vốn dĩ là ở một tháng là về thành phố Phàn
rồi, nhưng giờ thì đổi rồi, có lẽ phải ở lại đây cả đời.
Kết quả này là do cô không đoán trước được.
Cô từng nghĩ sẽ quay lại, nhưng thành phố này đã để
lại cho cô quá nhiều đau khổ rồi.
Cho cô cái cảm giác, cô giống như một con chim bị
nhốt trong lồng không thể nào mà thoát ra được.
Thời gian, không phải sẽ làm lành được vét thương,
đặc biệt là vết thương trong lòng, cả một đời không
thể nào chữa lành được.
Trước đây, cô không có đủ dũng khí đối diện với tất cả
mọi thứ, đó là vì sống dưới cái bóng của Khương Tĩnh
Hàm, cô không đủ tự tin.
Nhưng nếm thử được cái đau khổ nhất trên thế gian
này, mới phát hiện, nếu bản thân không kiên cường,
thì sẽ bị đánh gục.
“Thành phố Giang rất tốt, Lam tiểu thư không thích
sao?” Trong lòng Lục Hạo Thành lại có ý nghĩ muốn thử.
Lam Hân nhìn phố xá đô thị phồn hoa, khóe môi hơi
cười, nụ cười chua sót:”Cũng không phải là không
thích, ở đây để lại cho tôi bi thương, có
điều bây giờ giờ lại mang lại cho tôi sự mong chờ.”
Cô quên hét những chuyện trước sáu tuổi, nếu có thể
tìm lại, cũng có thể là ở từng ngóc ngách tại thành phó nào.
Những việc này, cho dù cô đi hỏi mẹ Khương thì bà ta
cũng không nó cho cô biết.
Dù sao, hai mẹ con kia cũng là những người có tâm
tư ác độc.
Nhưng dù sao cô vẫn muốn tìm lại bố mẹ ruột của cô,
ít nhất là muốn biết họ sống có tốt không?
Ít nhất, cô muốn xem xem, bố mẹ cô trông như thế
nào.
Tình thương máu mủ ruột thịt, ân huệ của cha mẹ như
biển lớn, cô nhất định phải nỗ lực đi tìm họ.
Cô là giống ba hay giống mẹ, trong lòng cô vẫn luôn
nghĩ như vậy, khát khao.
“Chỉ cần có hi vọng là tốt rồi.”Lục Hạo Thành cũng
không biết nói những điều cổ vũ người khác, an ủi
người khác, bản thân anh vốn dĩ ở rong vực sâu, cũng
cần phải có người tiếp cho anh sức mạnh, động lực,
khiến tâm hồn anh xúc động kéo anh ra khỏi đó, mới
có thể khóe anh ra khỏi vực sâu.
Mấy ngày nay, Lam Hân bỗng nhiên xuất hiện, khiến
anh thay đổi rất nhiều.
Nhưng cũng chỉ đứng đứng mặt Lam hân.
Không vì bát cứ chuyện phiền nào, chỉ muốn cười mà thôi.
Có những lúc, miệng cười cũng không thể mang
chuyện cũ ra làm phiền.
“Đúng vậy, chỉ cần có hi vọng là được.”Lam Hân tự tin
cười, nhìn lên bầu trời xanh thẳm trong không trung,
trong lòng luôn có ba bảo bố bên cạnh, cô đối với
cuộc sống sau này có nhiều sự tin tưởng hơn.
Lục Hạo Thành nhìn thấy ánh mắt của cô tràn đầy sức
sống đang nhìn ra bốn phía, khóe miệng cũng khẽ cười.
Bên cạnh có một siêu thị, Lục Hạo Thành để Lam Hân
đợi một chút, anh đi mua hai chai nước khoáng, mở
nắp chai ra rồi đưa cho Lam Hân một chai.
“Cảm ơn.”Lam Hân cười cầm chai nước, nhìn khuôn
mặt tuần tú tao nhã của Lục Hạo Thành, bỗng nhiên
cô cảm thấy anh không đáng sợ như những lời đồn
trong công ty, tuy rằng mang vẻ xa cách lạnh lùng,
nhưng dù sao anh cũng là giám đốc của tập đoàn Lục
thị, phải có chút tính khí, cũng có thẻ lí giải được.
“Đợi câu nói này của Lam tiểu thư!” Lục Hạo Thành
cười quái dị nhìn cô.
Lam Hân bỗng cảm thấy ý cười này khiến trong lòng
cô lạnh hơn.
Khiến cho cô cảm thấy như vừa gặp được mẹ con
Khương Tĩnh Hàm, ẩn náu trong lòng anh lúc đó, cái
loại khí chát lạnh lùng ấy của anh, thật sự vô tình.
Ánh mắt của Lam Hân có lẩn tránh, đột nhiên không
dám nhìn vào mắt của Lục Hạo Thành, giọng nói của
cô có chút dồn dập:”Lục tổng, đi thôi.”
Nói xong, Lam Hân xoay người đi trước.
Lục Hạo Thành nhìn theo bóng dáng cô, khuôn mặt
tuấn lãng thoải mái hơn, đáy mắt đen như mực, con
ngươi sáng ngọc.
Lục Hạo Thành tiến vài bước đến bên cạnh Lam Hân,
cùng cô sánh vai,”Lam tiểu thư, chỗ ở của công ty, ở
có quen không?” Ngữ điệu của anh không anh không
chậm, lại mang theo vài phần phân tán, kiểu như là
quan hệ thân thiết.
“Vẫn tốt, vốn dĩ là ở một tháng là về thành phố Phàn
rồi, nhưng giờ thì đổi rồi, có lẽ phải ở lại đây cả đời.
Kết quả này là do cô không đoán trước được.
Cô từng nghĩ sẽ quay lại, nhưng thành phố này đã để
lại cho cô quá nhiều đau khổ rồi.
Cho cô cái cảm giác, cô giống như một con chim bị
nhốt trong lồng không thể nào mà thoát ra được.
Thời gian, không phải sẽ làm lành được vét thương,
đặc biệt là vết thương trong lòng, cả một đời không
thể nào chữa lành được.
Trước đây, cô không có đủ dũng khí đối diện với tất cả
mọi thứ, đó là vì sống dưới cái bóng của Khương Tĩnh
Hàm, cô không đủ tự tin.
Nhưng nếm thử được cái đau khổ nhất trên thế gian
này, mới phát hiện, nếu bản thân không kiên cường,
thì sẽ bị đánh gục.
“Thành phố Giang rất tốt, Lam tiểu thư không thích
sao?” Trong lòng Lục Hạo Thành lại có ý nghĩ muốn thử.
Lam Hân nhìn phố xá đô thị phồn hoa, khóe môi hơi
cười, nụ cười chua sót:”Cũng không phải là không
thích, ở đây để lại cho tôi bi thương, có
điều bây giờ giờ lại mang lại cho tôi sự mong chờ.”
Cô quên hét những chuyện trước sáu tuổi, nếu có thể
tìm lại, cũng có thể là ở từng ngóc ngách tại thành phó nào.
Những việc này, cho dù cô đi hỏi mẹ Khương thì bà ta
cũng không nó cho cô biết.
Dù sao, hai mẹ con kia cũng là những người có tâm
tư ác độc.
Nhưng dù sao cô vẫn muốn tìm lại bố mẹ ruột của cô,
ít nhất là muốn biết họ sống có tốt không?
Ít nhất, cô muốn xem xem, bố mẹ cô trông như thế
nào.
Tình thương máu mủ ruột thịt, ân huệ của cha mẹ như
biển lớn, cô nhất định phải nỗ lực đi tìm họ.
Cô là giống ba hay giống mẹ, trong lòng cô vẫn luôn
nghĩ như vậy, khát khao.
“Chỉ cần có hi vọng là tốt rồi.”Lục Hạo Thành cũng
không biết nói những điều cổ vũ người khác, an ủi
người khác, bản thân anh vốn dĩ ở rong vực sâu, cũng
cần phải có người tiếp cho anh sức mạnh, động lực,
khiến tâm hồn anh xúc động kéo anh ra khỏi đó, mới
có thể khóe anh ra khỏi vực sâu.
Mấy ngày nay, Lam Hân bỗng nhiên xuất hiện, khiến
anh thay đổi rất nhiều.
Nhưng cũng chỉ đứng đứng mặt Lam hân.
Không vì bát cứ chuyện phiền nào, chỉ muốn cười mà thôi.
Có những lúc, miệng cười cũng không thể mang
chuyện cũ ra làm phiền.
“Đúng vậy, chỉ cần có hi vọng là được.”Lam Hân tự tin
cười, nhìn lên bầu trời xanh thẳm trong không trung,
trong lòng luôn có ba bảo bố bên cạnh, cô đối với
cuộc sống sau này có nhiều sự tin tưởng hơn.
Lục Hạo Thành nhìn thấy ánh mắt của cô tràn đầy sức
sống đang nhìn ra bốn phía, khóe miệng cũng khẽ cười.
Bên cạnh có một siêu thị, Lục Hạo Thành để Lam Hân
đợi một chút, anh đi mua hai chai nước khoáng, mở
nắp chai ra rồi đưa cho Lam Hân một chai.
“Cảm ơn.”Lam Hân cười cầm chai nước, nhìn khuôn
mặt tuần tú tao nhã của Lục Hạo Thành, bỗng nhiên
cô cảm thấy anh không đáng sợ như những lời đồn
trong công ty, tuy rằng mang vẻ xa cách lạnh lùng,
nhưng dù sao anh cũng là giám đốc của tập đoàn Lục
thị, phải có chút tính khí, cũng có thẻ lí giải được.
Chương 74: Cô như con chim bị giam trong lồng, không thể nào thoát ra được
“Đợi câu nói này của Lam tiểu thư!” Lục Hạo Thành
cười quái dị nhìn cô.
Lam Hân bỗng cảm thấy ý cười này khiến trong lòng
cô lạnh hơn.
Khiến cho cô cảm thấy như vừa gặp được mẹ con
Khương Tĩnh Hàm, ẩn náu trong lòng anh lúc đó, cái
loại khí chát lạnh lùng ấy của anh, thật sự vô tình.
Ánh mắt của Lam Hân có lẩn tránh, đột nhiên không
dám nhìn vào mắt của Lục Hạo Thành, giọng nói của
cô có chút dồn dập:”Lục tổng, đi thôi.”
Nói xong, Lam Hân xoay người đi trước.
Lục Hạo Thành nhìn theo bóng dáng cô, khuôn mặt
tuấn lãng thoải mái hơn, đáy mắt đen như mực, con
ngươi sáng ngọc.
Lục Hạo Thành tiến vài bước đến bên cạnh Lam Hân,
cùng cô sánh vai,”Lam tiểu thư, chỗ ở của công ty, ở
có quen không?” Ngữ điệu của anh không anh không
chậm, lại mang theo vài phần phân tán, kiểu như là
quan hệ thân thiết.
“Vẫn tốt, vốn dĩ là ở một tháng là về thành phố Phàn
rồi, nhưng giờ thì đổi rồi, có lẽ phải ở lại đây cả đời.
Kết quả này là do cô không đoán trước được.
Cô từng nghĩ sẽ quay lại, nhưng thành phố này đã để
lại cho cô quá nhiều đau khổ rồi.
Cho cô cái cảm giác, cô giống như một con chim bị
nhốt trong lồng không thể nào mà thoát ra được.
Thời gian, không phải sẽ làm lành được vét thương,
đặc biệt là vết thương trong lòng, cả một đời không
thể nào chữa lành được.
Trước đây, cô không có đủ dũng khí đối diện với tất cả
mọi thứ, đó là vì sống dưới cái bóng của Khương Tĩnh
Hàm, cô không đủ tự tin.
Nhưng nếm thử được cái đau khổ nhất trên thế gian
này, mới phát hiện, nếu bản thân không kiên cường,
thì sẽ bị đánh gục.
“Thành phố Giang rất tốt, Lam tiểu thư không thích
sao?” Trong lòng Lục Hạo Thành lại có ý nghĩ muốn thử.
Lam Hân nhìn phố xá đô thị phồn hoa, khóe môi hơi
cười, nụ cười chua sót:”Cũng không phải là không
thích, ở đây để lại cho tôi bi thương, có
điều bây giờ giờ lại mang lại cho tôi sự mong chờ.”
Cô quên hét những chuyện trước sáu tuổi, nếu có thể
tìm lại, cũng có thể là ở từng ngóc ngách tại thành phó nào.
Những việc này, cho dù cô đi hỏi mẹ Khương thì bà ta
cũng không nó cho cô biết.
Dù sao, hai mẹ con kia cũng là những người có tâm
tư ác độc.
Nhưng dù sao cô vẫn muốn tìm lại bố mẹ ruột của cô,
ít nhất là muốn biết họ sống có tốt không?
Ít nhất, cô muốn xem xem, bố mẹ cô trông như thế
nào.
Tình thương máu mủ ruột thịt, ân huệ của cha mẹ như
biển lớn, cô nhất định phải nỗ lực đi tìm họ.
Cô là giống ba hay giống mẹ, trong lòng cô vẫn luôn
nghĩ như vậy, khát khao.
“Chỉ cần có hi vọng là tốt rồi.”Lục Hạo Thành cũng
không biết nói những điều cổ vũ người khác, an ủi
người khác, bản thân anh vốn dĩ ở rong vực sâu, cũng
cần phải có người tiếp cho anh sức mạnh, động lực,
khiến tâm hồn anh xúc động kéo anh ra khỏi đó, mới
có thể khóe anh ra khỏi vực sâu.
Mấy ngày nay, Lam Hân bỗng nhiên xuất hiện, khiến
anh thay đổi rất nhiều.
Nhưng cũng chỉ đứng đứng mặt Lam hân.
Không vì bát cứ chuyện phiền nào, chỉ muốn cười mà thôi.
Có những lúc, miệng cười cũng không thể mang
chuyện cũ ra làm phiền.
“Đúng vậy, chỉ cần có hi vọng là được.”Lam Hân tự tin
cười, nhìn lên bầu trời xanh thẳm trong không trung,
trong lòng luôn có ba bảo bố bên cạnh, cô đối với
cuộc sống sau này có nhiều sự tin tưởng hơn.
Lục Hạo Thành nhìn thấy ánh mắt của cô tràn đầy sức
sống đang nhìn ra bốn phía, khóe miệng cũng khẽ cười.
Bên cạnh có một siêu thị, Lục Hạo Thành để Lam Hân
đợi một chút, anh đi mua hai chai nước khoáng, mở
nắp chai ra rồi đưa cho Lam Hân một chai.
“Cảm ơn.”Lam Hân cười cầm chai nước, nhìn khuôn
mặt tuần tú tao nhã của Lục Hạo Thành, bỗng nhiên
cô cảm thấy anh không đáng sợ như những lời đồn
trong công ty, tuy rằng mang vẻ xa cách lạnh lùng,
nhưng dù sao anh cũng là giám đốc của tập đoàn Lục
thị, phải có chút tính khí, cũng có thẻ lí giải được.
Chương 74: Cô như con chim bị giam trong lồng, không thể nào thoát ra được
“Đợi câu nói này của Lam tiểu thư!” Lục Hạo Thành
cười quái dị nhìn cô.
Lam Hân bỗng cảm thấy ý cười này khiến trong lòng
cô lạnh hơn.
Khiến cho cô cảm thấy như vừa gặp được mẹ con
Khương Tĩnh Hàm, ẩn náu trong lòng anh lúc đó, cái
loại khí chát lạnh lùng ấy của anh, thật sự vô tình.
Ánh mắt của Lam Hân có lẩn tránh, đột nhiên không
dám nhìn vào mắt của Lục Hạo Thành, giọng nói của
cô có chút dồn dập:”Lục tổng, đi thôi.”
Nói xong, Lam Hân xoay người đi trước.
Lục Hạo Thành nhìn theo bóng dáng cô, khuôn mặt
tuấn lãng thoải mái hơn, đáy mắt đen như mực, con
ngươi sáng ngọc.
Lục Hạo Thành tiến vài bước đến bên cạnh Lam Hân,
cùng cô sánh vai,”Lam tiểu thư, chỗ ở của công ty, ở
có quen không?” Ngữ điệu của anh không anh không
chậm, lại mang theo vài phần phân tán, kiểu như là
quan hệ thân thiết.
“Vẫn tốt, vốn dĩ là ở một tháng là về thành phố Phàn
rồi, nhưng giờ thì đổi rồi, có lẽ phải ở lại đây cả đời.
Kết quả này là do cô không đoán trước được.
Cô từng nghĩ sẽ quay lại, nhưng thành phố này đã để
lại cho cô quá nhiều đau khổ rồi.
Cho cô cái cảm giác, cô giống như một con chim bị
nhốt trong lồng không thể nào mà thoát ra được.
Thời gian, không phải sẽ làm lành được vét thương,
đặc biệt là vết thương trong lòng, cả một đời không
thể nào chữa lành được.
Trước đây, cô không có đủ dũng khí đối diện với tất cả
mọi thứ, đó là vì sống dưới cái bóng của Khương Tĩnh
Hàm, cô không đủ tự tin.
Nhưng nếm thử được cái đau khổ nhất trên thế gian
này, mới phát hiện, nếu bản thân không kiên cường,
thì sẽ bị đánh gục.
“Thành phố Giang rất tốt, Lam tiểu thư không thích
sao?” Trong lòng Lục Hạo Thành lại có ý nghĩ muốn thử.
Lam Hân nhìn phố xá đô thị phồn hoa, khóe môi hơi
cười, nụ cười chua sót:”Cũng không phải là không
thích, ở đây để lại cho tôi bi thương, có
điều bây giờ giờ lại mang lại cho tôi sự mong chờ.”
Cô quên hét những chuyện trước sáu tuổi, nếu có thể
tìm lại, cũng có thể là ở từng ngóc ngách tại thành phó nào.
Những việc này, cho dù cô đi hỏi mẹ Khương thì bà ta
cũng không nó cho cô biết.
Dù sao, hai mẹ con kia cũng là những người có tâm
tư ác độc.
Nhưng dù sao cô vẫn muốn tìm lại bố mẹ ruột của cô,
ít nhất là muốn biết họ sống có tốt không?
Ít nhất, cô muốn xem xem, bố mẹ cô trông như thế
nào.
Tình thương máu mủ ruột thịt, ân huệ của cha mẹ như
biển lớn, cô nhất định phải nỗ lực đi tìm họ.
Cô là giống ba hay giống mẹ, trong lòng cô vẫn luôn
nghĩ như vậy, khát khao.
“Chỉ cần có hi vọng là tốt rồi.”Lục Hạo Thành cũng
không biết nói những điều cổ vũ người khác, an ủi
người khác, bản thân anh vốn dĩ ở rong vực sâu, cũng
cần phải có người tiếp cho anh sức mạnh, động lực,
khiến tâm hồn anh xúc động kéo anh ra khỏi đó, mới
có thể khóe anh ra khỏi vực sâu.
Mấy ngày nay, Lam Hân bỗng nhiên xuất hiện, khiến
anh thay đổi rất nhiều.
Nhưng cũng chỉ đứng đứng mặt Lam hân.
Không vì bát cứ chuyện phiền nào, chỉ muốn cười mà thôi.
Có những lúc, miệng cười cũng không thể mang
chuyện cũ ra làm phiền.
“Đúng vậy, chỉ cần có hi vọng là được.”Lam Hân tự tin
cười, nhìn lên bầu trời xanh thẳm trong không trung,
trong lòng luôn có ba bảo bố bên cạnh, cô đối với
cuộc sống sau này có nhiều sự tin tưởng hơn.
Lục Hạo Thành nhìn thấy ánh mắt của cô tràn đầy sức
sống đang nhìn ra bốn phía, khóe miệng cũng khẽ cười.
Bên cạnh có một siêu thị, Lục Hạo Thành để Lam Hân
đợi một chút, anh đi mua hai chai nước khoáng, mở
nắp chai ra rồi đưa cho Lam Hân một chai.
“Cảm ơn.”Lam Hân cười cầm chai nước, nhìn khuôn
mặt tuần tú tao nhã của Lục Hạo Thành, bỗng nhiên
cô cảm thấy anh không đáng sợ như những lời đồn
trong công ty, tuy rằng mang vẻ xa cách lạnh lùng,
nhưng dù sao anh cũng là giám đốc của tập đoàn Lục
thị, phải có chút tính khí, cũng có thẻ lí giải được.
Chương 74: Cô như con chim bị giam trong lồng, không thể nào thoát ra được
“Đợi câu nói này của Lam tiểu thư!” Lục Hạo Thành
cười quái dị nhìn cô.
Lam Hân bỗng cảm thấy ý cười này khiến trong lòng
cô lạnh hơn.
Khiến cho cô cảm thấy như vừa gặp được mẹ con
Khương Tĩnh Hàm, ẩn náu trong lòng anh lúc đó, cái
loại khí chát lạnh lùng ấy của anh, thật sự vô tình.
Ánh mắt của Lam Hân có lẩn tránh, đột nhiên không
dám nhìn vào mắt của Lục Hạo Thành, giọng nói của
cô có chút dồn dập:”Lục tổng, đi thôi.”
Nói xong, Lam Hân xoay người đi trước.
Lục Hạo Thành nhìn theo bóng dáng cô, khuôn mặt
tuấn lãng thoải mái hơn, đáy mắt đen như mực, con
ngươi sáng ngọc.
Lục Hạo Thành tiến vài bước đến bên cạnh Lam Hân,
cùng cô sánh vai,”Lam tiểu thư, chỗ ở của công ty, ở
có quen không?” Ngữ điệu của anh không anh không
chậm, lại mang theo vài phần phân tán, kiểu như là
quan hệ thân thiết.
“Vẫn tốt, vốn dĩ là ở một tháng là về thành phố Phàn
rồi, nhưng giờ thì đổi rồi, có lẽ phải ở lại đây cả đời.
Kết quả này là do cô không đoán trước được.
Cô từng nghĩ sẽ quay lại, nhưng thành phố này đã để
lại cho cô quá nhiều đau khổ rồi.
Cho cô cái cảm giác, cô giống như một con chim bị
nhốt trong lồng không thể nào mà thoát ra được.
Thời gian, không phải sẽ làm lành được vét thương,
đặc biệt là vết thương trong lòng, cả một đời không
thể nào chữa lành được.
Trước đây, cô không có đủ dũng khí đối diện với tất cả
mọi thứ, đó là vì sống dưới cái bóng của Khương Tĩnh
Hàm, cô không đủ tự tin.
Nhưng nếm thử được cái đau khổ nhất trên thế gian
này, mới phát hiện, nếu bản thân không kiên cường,
thì sẽ bị đánh gục.
“Thành phố Giang rất tốt, Lam tiểu thư không thích
sao?” Trong lòng Lục Hạo Thành lại có ý nghĩ muốn thử.
Lam Hân nhìn phố xá đô thị phồn hoa, khóe môi hơi
cười, nụ cười chua sót:”Cũng không phải là không
thích, ở đây để lại cho tôi bi thương, có
điều bây giờ giờ lại mang lại cho tôi sự mong chờ.”
Cô quên hét những chuyện trước sáu tuổi, nếu có thể
tìm lại, cũng có thể là ở từng ngóc ngách tại thành phó nào.
Những việc này, cho dù cô đi hỏi mẹ Khương thì bà ta
cũng không nó cho cô biết.
Dù sao, hai mẹ con kia cũng là những người có tâm
tư ác độc.
Nhưng dù sao cô vẫn muốn tìm lại bố mẹ ruột của cô,
ít nhất là muốn biết họ sống có tốt không?
Ít nhất, cô muốn xem xem, bố mẹ cô trông như thế
nào.
Tình thương máu mủ ruột thịt, ân huệ của cha mẹ như
biển lớn, cô nhất định phải nỗ lực đi tìm họ.
Cô là giống ba hay giống mẹ, trong lòng cô vẫn luôn
nghĩ như vậy, khát khao.
“Chỉ cần có hi vọng là tốt rồi.”Lục Hạo Thành cũng
không biết nói những điều cổ vũ người khác, an ủi
người khác, bản thân anh vốn dĩ ở rong vực sâu, cũng
cần phải có người tiếp cho anh sức mạnh, động lực,
khiến tâm hồn anh xúc động kéo anh ra khỏi đó, mới
có thể khóe anh ra khỏi vực sâu.
Mấy ngày nay, Lam Hân bỗng nhiên xuất hiện, khiến
anh thay đổi rất nhiều.
Nhưng cũng chỉ đứng đứng mặt Lam hân.
Không vì bát cứ chuyện phiền nào, chỉ muốn cười mà thôi.
Có những lúc, miệng cười cũng không thể mang
chuyện cũ ra làm phiền.
“Đúng vậy, chỉ cần có hi vọng là được.”Lam Hân tự tin
cười, nhìn lên bầu trời xanh thẳm trong không trung,
trong lòng luôn có ba bảo bố bên cạnh, cô đối với
cuộc sống sau này có nhiều sự tin tưởng hơn.
Lục Hạo Thành nhìn thấy ánh mắt của cô tràn đầy sức
sống đang nhìn ra bốn phía, khóe miệng cũng khẽ cười.
Bên cạnh có một siêu thị, Lục Hạo Thành để Lam Hân
đợi một chút, anh đi mua hai chai nước khoáng, mở
nắp chai ra rồi đưa cho Lam Hân một chai.
“Cảm ơn.”Lam Hân cười cầm chai nước, nhìn khuôn
mặt tuần tú tao nhã của Lục Hạo Thành, bỗng nhiên
cô cảm thấy anh không đáng sợ như những lời đồn
trong công ty, tuy rằng mang vẻ xa cách lạnh lùng,
nhưng dù sao anh cũng là giám đốc của tập đoàn Lục
thị, phải có chút tính khí, cũng có thẻ lí giải được.
Bình luận facebook