Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Chương 77: Nhìn xem, cô ngu ngốc nhường nào.
Chỉ thấy Lam Hân hờ hững cười, trong ánh mắt lóe
lên tia khó hiểu, giọng điệu không nhanh không chậm:
“Vị phu nhân này nhận nhằm người rồi sao?”
Lời này của cô vừa nói ra, đáy lòng Lục Hạo Thành
ngạc nhiên, nhưng gương mặt đẹp trai rất bình tĩnh,
khóe môi cong lên sâu xa.
Đào Mộng Di và Khương Tĩnh Hàm đột nhiên bị nghẹn
họng, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Lam Hân không tin nỏi.
Khương Tĩnh Hàm tức giận nhìn Lam Hân, lạnh giọng
mỉa mai: “Khương Lam Hân, chị vong ân bội nghĩa, ăn
nhờ Khương gia mười mấy năm, rời nhà bảy năm,
ngay cả mẹ và em gái mình đều không cần nữa rồi
hả? Chị thực sự lòng lang dạ sói vậy sao?”
Vẻ mặt giận dữ của Khương Tĩnh Hàm xấu xí khác
thường, khóe mắt xéch lên, lông mày dựng lên vànếp
nhăn trên trán —- đều lộ ra hết.
Ánh mắt Lam Hân trong veo như nước suối, mang
theo ý cười ung dung đúng mực nhìn Khương Tĩnh
Hàm, rất lâu sau, mới cong môi cười: “Khương tiểu
thư, phải không?”
Ánh mắt Khương Tĩnh Hàm ngắn ra, vẻ mặt hoài nghi,
Khương Lam Hân vì muốn lấy lòng bọn họ nên từ
trước tới giờ đều vâng vâng dạ dạ, chưa bao giờ có
dáng vẻ ung dung bĩnh tĩnh như này.
Dưới nụ cười ung dung của Lam Hân, cô ta không kìm
nổi gật gật đầu.
Đào Mộng Dì cũng nhìn cô vài phần hoài nghi.
Khuôn mặt này, không sai là Khương Lam Hân, chỉ là
đẹp hơn Khương Lam Hân, lại càng có khí chất hơn!
Nếu như không phải Khương Lam Hân, trên đời sao
lại có người giống nhau như vậy!
Ý cười khóe miệng Lam Hân dần dần rộng hơn, đáy
mắt trong suốt nhuộm một tầng lạnh lẽo: “Nghe nói
Khương gia cũng là hào môn thế gia, gia giáo thực sự
khiến tôi phải xin chỉ bảo, tôi là Lam Hân, họ Lam,
không phải Khương, Khương tiểu thư ngay cả thân
phận của đối phương chưa nắm rõ đã sủa loạn, thực
sự khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.”
“Cô… cô là thứ gì chứ, mà giám nói lí lẽ với tôi?”
Khương Tĩnh Hàm bị Lam Hân nói mà mặt đỏ tía tai,
chưa từng có người sỉ nhục cô như vậy, người phụ nữ
này là người đầu tiên.
Ánh mắt Lam Hân mỉm cười, âm thanh trong trẻo, ý
cười rõ ràng, tia sáng tự tin trên mặ, vô cùng rạng rỡ:
“Tôi nào dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt Khương
tiểu thư, là cô Khương khiến tôi nhận sự chỉ bảo, lĩnh
giáo phong cách của tiểu thư hào môn quý tộc.”
Sau lần gặp mẹ con Khương Tĩnh Hàm lần trước, cô
biết sẽ có lần gặp mặt tiếp theo.
Nếu như cô không kiên cường, cô báo thù thế nào,
làm sao tìm được bồ ruột mình đây?
Sau khi sinh con, cô ngày càng kiên cường hơn, từ
thái độ phục tùng lúc đầu đến thản nhiên bình tĩnh
như hiện nay, đi trên con đường này, cô luôn bước
trên con đường biến mình trở nên tốt hơn, càng
trưởng thành hơn.
Cho đến khi gặp được Khương Tĩnh Hàm, cô mới
phát hiện mình chán ghét bản thân lúc đó rất nhiều, vì
hòa nhập vào cuộc sống Khương gia, cô không làm
chuyện của mình, chỉ làm những chuyện Khương Tĩnh
Hàm và Đào Mộng Di thích.
Bộ dạng cô gọi dạ bảo vâng, cần thận từng tí như vậy!
Bây giờ suy nghĩ, cô cần gì phải đi sao chép cuộc đời
của người khác và dán nó lên cuộc đời mình chứ?
Nhìn xem, trước kia cô ngu ngốc nhường nào?
“Cô khốn nạn…”
“Cô Khương! Bản thân nhận nhằm người vẫn còn khí
thế hung hồn mắng người như vậy, vị này là Lam
Hân,giám đốc thiết kế của tổng công ty tập đoàn Lục
thị tôi, không phải Khương Lam Hân của Khương gia
các người!” giọng Lục Hạo Thành không nóng không
lạnh, cho người ta có cảm giác vừa xa cách vừa
không dám tiếp cận.
Khương Tĩnh Hàm thấy Lục Hạo Thành nói chuyện
lập tức thay đổi vẻ mặt dịu dàng.
Lúc phản ứng kịp thì thấy anh đang vì người phụ nữ
này mà lên tiếng, cô ta có chút không thể tin được:
“Lục tổng, cô ta thực sự không phải Khương Lam Hân
sao? Anh chắc chắn cô ta không thay tên đổi họ đến
tập đoàn Lục thị đánh cắp dữ liệu chứ?”
Chương 77: Nhìn xem, cô ngu ngốc nhường nào.
Chỉ thấy Lam Hân hờ hững cười, trong ánh mắt lóe
lên tia khó hiểu, giọng điệu không nhanh không chậm:
“Vị phu nhân này nhận nhằm người rồi sao?”
Lời này của cô vừa nói ra, đáy lòng Lục Hạo Thành
ngạc nhiên, nhưng gương mặt đẹp trai rất bình tĩnh,
khóe môi cong lên sâu xa.
Đào Mộng Di và Khương Tĩnh Hàm đột nhiên bị nghẹn
họng, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Lam Hân không tin nỏi.
Khương Tĩnh Hàm tức giận nhìn Lam Hân, lạnh giọng
mỉa mai: “Khương Lam Hân, chị vong ân bội nghĩa, ăn
nhờ Khương gia mười mấy năm, rời nhà bảy năm,
ngay cả mẹ và em gái mình đều không cần nữa rồi
hả? Chị thực sự lòng lang dạ sói vậy sao?”
Vẻ mặt giận dữ của Khương Tĩnh Hàm xấu xí khác
thường, khóe mắt xéch lên, lông mày dựng lên vànếp
nhăn trên trán —- đều lộ ra hết.
Ánh mắt Lam Hân trong veo như nước suối, mang
theo ý cười ung dung đúng mực nhìn Khương Tĩnh
Hàm, rất lâu sau, mới cong môi cười: “Khương tiểu
thư, phải không?”
Ánh mắt Khương Tĩnh Hàm ngắn ra, vẻ mặt hoài nghi,
Khương Lam Hân vì muốn lấy lòng bọn họ nên từ
trước tới giờ đều vâng vâng dạ dạ, chưa bao giờ có
dáng vẻ ung dung bĩnh tĩnh như này.
Dưới nụ cười ung dung của Lam Hân, cô ta không kìm
nổi gật gật đầu.
Đào Mộng Dì cũng nhìn cô vài phần hoài nghi.
Khuôn mặt này, không sai là Khương Lam Hân, chỉ là
đẹp hơn Khương Lam Hân, lại càng có khí chất hơn!
Nếu như không phải Khương Lam Hân, trên đời sao
lại có người giống nhau như vậy!
Ý cười khóe miệng Lam Hân dần dần rộng hơn, đáy
mắt trong suốt nhuộm một tầng lạnh lẽo: “Nghe nói
Khương gia cũng là hào môn thế gia, gia giáo thực sự
khiến tôi phải xin chỉ bảo, tôi là Lam Hân, họ Lam,
không phải Khương, Khương tiểu thư ngay cả thân
phận của đối phương chưa nắm rõ đã sủa loạn, thực
sự khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.”
“Cô… cô là thứ gì chứ, mà giám nói lí lẽ với tôi?”
Khương Tĩnh Hàm bị Lam Hân nói mà mặt đỏ tía tai,
chưa từng có người sỉ nhục cô như vậy, người phụ nữ
này là người đầu tiên.
Ánh mắt Lam Hân mỉm cười, âm thanh trong trẻo, ý
cười rõ ràng, tia sáng tự tin trên mặ, vô cùng rạng rỡ:
“Tôi nào dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt Khương
tiểu thư, là cô Khương khiến tôi nhận sự chỉ bảo, lĩnh
giáo phong cách của tiểu thư hào môn quý tộc.”
Sau lần gặp mẹ con Khương Tĩnh Hàm lần trước, cô
biết sẽ có lần gặp mặt tiếp theo.
Nếu như cô không kiên cường, cô báo thù thế nào,
làm sao tìm được bồ ruột mình đây?
Sau khi sinh con, cô ngày càng kiên cường hơn, từ
thái độ phục tùng lúc đầu đến thản nhiên bình tĩnh
như hiện nay, đi trên con đường này, cô luôn bước
trên con đường biến mình trở nên tốt hơn, càng
trưởng thành hơn.
Cho đến khi gặp được Khương Tĩnh Hàm, cô mới
phát hiện mình chán ghét bản thân lúc đó rất nhiều, vì
hòa nhập vào cuộc sống Khương gia, cô không làm
chuyện của mình, chỉ làm những chuyện Khương Tĩnh
Hàm và Đào Mộng Di thích.
Bộ dạng cô gọi dạ bảo vâng, cần thận từng tí như vậy!
Bây giờ suy nghĩ, cô cần gì phải đi sao chép cuộc đời
của người khác và dán nó lên cuộc đời mình chứ?
Nhìn xem, trước kia cô ngu ngốc nhường nào?
“Cô khốn nạn…”
“Cô Khương! Bản thân nhận nhằm người vẫn còn khí
thế hung hồn mắng người như vậy, vị này là Lam
Hân,giám đốc thiết kế của tổng công ty tập đoàn Lục
thị tôi, không phải Khương Lam Hân của Khương gia
các người!” giọng Lục Hạo Thành không nóng không
lạnh, cho người ta có cảm giác vừa xa cách vừa
không dám tiếp cận.
Khương Tĩnh Hàm thấy Lục Hạo Thành nói chuyện
lập tức thay đổi vẻ mặt dịu dàng.
Lúc phản ứng kịp thì thấy anh đang vì người phụ nữ
này mà lên tiếng, cô ta có chút không thể tin được:
“Lục tổng, cô ta thực sự không phải Khương Lam Hân
sao? Anh chắc chắn cô ta không thay tên đổi họ đến
tập đoàn Lục thị đánh cắp dữ liệu chứ?”
Chương 77: Nhìn xem, cô ngu ngốc nhường nào.
Chỉ thấy Lam Hân hờ hững cười, trong ánh mắt lóe
lên tia khó hiểu, giọng điệu không nhanh không chậm:
“Vị phu nhân này nhận nhằm người rồi sao?”
Lời này của cô vừa nói ra, đáy lòng Lục Hạo Thành
ngạc nhiên, nhưng gương mặt đẹp trai rất bình tĩnh,
khóe môi cong lên sâu xa.
Đào Mộng Di và Khương Tĩnh Hàm đột nhiên bị nghẹn
họng, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Lam Hân không tin nỏi.
Khương Tĩnh Hàm tức giận nhìn Lam Hân, lạnh giọng
mỉa mai: “Khương Lam Hân, chị vong ân bội nghĩa, ăn
nhờ Khương gia mười mấy năm, rời nhà bảy năm,
ngay cả mẹ và em gái mình đều không cần nữa rồi
hả? Chị thực sự lòng lang dạ sói vậy sao?”
Vẻ mặt giận dữ của Khương Tĩnh Hàm xấu xí khác
thường, khóe mắt xéch lên, lông mày dựng lên vànếp
nhăn trên trán —- đều lộ ra hết.
Ánh mắt Lam Hân trong veo như nước suối, mang
theo ý cười ung dung đúng mực nhìn Khương Tĩnh
Hàm, rất lâu sau, mới cong môi cười: “Khương tiểu
thư, phải không?”
Ánh mắt Khương Tĩnh Hàm ngắn ra, vẻ mặt hoài nghi,
Khương Lam Hân vì muốn lấy lòng bọn họ nên từ
trước tới giờ đều vâng vâng dạ dạ, chưa bao giờ có
dáng vẻ ung dung bĩnh tĩnh như này.
Dưới nụ cười ung dung của Lam Hân, cô ta không kìm
nổi gật gật đầu.
Đào Mộng Dì cũng nhìn cô vài phần hoài nghi.
Khuôn mặt này, không sai là Khương Lam Hân, chỉ là
đẹp hơn Khương Lam Hân, lại càng có khí chất hơn!
Nếu như không phải Khương Lam Hân, trên đời sao
lại có người giống nhau như vậy!
Ý cười khóe miệng Lam Hân dần dần rộng hơn, đáy
mắt trong suốt nhuộm một tầng lạnh lẽo: “Nghe nói
Khương gia cũng là hào môn thế gia, gia giáo thực sự
khiến tôi phải xin chỉ bảo, tôi là Lam Hân, họ Lam,
không phải Khương, Khương tiểu thư ngay cả thân
phận của đối phương chưa nắm rõ đã sủa loạn, thực
sự khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.”
“Cô… cô là thứ gì chứ, mà giám nói lí lẽ với tôi?”
Khương Tĩnh Hàm bị Lam Hân nói mà mặt đỏ tía tai,
chưa từng có người sỉ nhục cô như vậy, người phụ nữ
này là người đầu tiên.
Ánh mắt Lam Hân mỉm cười, âm thanh trong trẻo, ý
cười rõ ràng, tia sáng tự tin trên mặ, vô cùng rạng rỡ:
“Tôi nào dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt Khương
tiểu thư, là cô Khương khiến tôi nhận sự chỉ bảo, lĩnh
giáo phong cách của tiểu thư hào môn quý tộc.”
Sau lần gặp mẹ con Khương Tĩnh Hàm lần trước, cô
biết sẽ có lần gặp mặt tiếp theo.
Nếu như cô không kiên cường, cô báo thù thế nào,
làm sao tìm được bồ ruột mình đây?
Sau khi sinh con, cô ngày càng kiên cường hơn, từ
thái độ phục tùng lúc đầu đến thản nhiên bình tĩnh
như hiện nay, đi trên con đường này, cô luôn bước
trên con đường biến mình trở nên tốt hơn, càng
trưởng thành hơn.
Cho đến khi gặp được Khương Tĩnh Hàm, cô mới
phát hiện mình chán ghét bản thân lúc đó rất nhiều, vì
hòa nhập vào cuộc sống Khương gia, cô không làm
chuyện của mình, chỉ làm những chuyện Khương Tĩnh
Hàm và Đào Mộng Di thích.
Bộ dạng cô gọi dạ bảo vâng, cần thận từng tí như vậy!
Bây giờ suy nghĩ, cô cần gì phải đi sao chép cuộc đời
của người khác và dán nó lên cuộc đời mình chứ?
Nhìn xem, trước kia cô ngu ngốc nhường nào?
“Cô khốn nạn…”
“Cô Khương! Bản thân nhận nhằm người vẫn còn khí
thế hung hồn mắng người như vậy, vị này là Lam
Hân,giám đốc thiết kế của tổng công ty tập đoàn Lục
thị tôi, không phải Khương Lam Hân của Khương gia
các người!” giọng Lục Hạo Thành không nóng không
lạnh, cho người ta có cảm giác vừa xa cách vừa
không dám tiếp cận.
Khương Tĩnh Hàm thấy Lục Hạo Thành nói chuyện
lập tức thay đổi vẻ mặt dịu dàng.
Lúc phản ứng kịp thì thấy anh đang vì người phụ nữ
này mà lên tiếng, cô ta có chút không thể tin được:
“Lục tổng, cô ta thực sự không phải Khương Lam Hân
sao? Anh chắc chắn cô ta không thay tên đổi họ đến
tập đoàn Lục thị đánh cắp dữ liệu chứ?”
Chương 77: Nhìn xem, cô ngu ngốc nhường nào.
Chỉ thấy Lam Hân hờ hững cười, trong ánh mắt lóe
lên tia khó hiểu, giọng điệu không nhanh không chậm:
“Vị phu nhân này nhận nhằm người rồi sao?”
Lời này của cô vừa nói ra, đáy lòng Lục Hạo Thành
ngạc nhiên, nhưng gương mặt đẹp trai rất bình tĩnh,
khóe môi cong lên sâu xa.
Đào Mộng Di và Khương Tĩnh Hàm đột nhiên bị nghẹn
họng, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Lam Hân không tin nỏi.
Khương Tĩnh Hàm tức giận nhìn Lam Hân, lạnh giọng
mỉa mai: “Khương Lam Hân, chị vong ân bội nghĩa, ăn
nhờ Khương gia mười mấy năm, rời nhà bảy năm,
ngay cả mẹ và em gái mình đều không cần nữa rồi
hả? Chị thực sự lòng lang dạ sói vậy sao?”
Vẻ mặt giận dữ của Khương Tĩnh Hàm xấu xí khác
thường, khóe mắt xéch lên, lông mày dựng lên vànếp
nhăn trên trán —- đều lộ ra hết.
Ánh mắt Lam Hân trong veo như nước suối, mang
theo ý cười ung dung đúng mực nhìn Khương Tĩnh
Hàm, rất lâu sau, mới cong môi cười: “Khương tiểu
thư, phải không?”
Ánh mắt Khương Tĩnh Hàm ngắn ra, vẻ mặt hoài nghi,
Khương Lam Hân vì muốn lấy lòng bọn họ nên từ
trước tới giờ đều vâng vâng dạ dạ, chưa bao giờ có
dáng vẻ ung dung bĩnh tĩnh như này.
Dưới nụ cười ung dung của Lam Hân, cô ta không kìm
nổi gật gật đầu.
Đào Mộng Dì cũng nhìn cô vài phần hoài nghi.
Khuôn mặt này, không sai là Khương Lam Hân, chỉ là
đẹp hơn Khương Lam Hân, lại càng có khí chất hơn!
Nếu như không phải Khương Lam Hân, trên đời sao
lại có người giống nhau như vậy!
Ý cười khóe miệng Lam Hân dần dần rộng hơn, đáy
mắt trong suốt nhuộm một tầng lạnh lẽo: “Nghe nói
Khương gia cũng là hào môn thế gia, gia giáo thực sự
khiến tôi phải xin chỉ bảo, tôi là Lam Hân, họ Lam,
không phải Khương, Khương tiểu thư ngay cả thân
phận của đối phương chưa nắm rõ đã sủa loạn, thực
sự khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.”
“Cô… cô là thứ gì chứ, mà giám nói lí lẽ với tôi?”
Khương Tĩnh Hàm bị Lam Hân nói mà mặt đỏ tía tai,
chưa từng có người sỉ nhục cô như vậy, người phụ nữ
này là người đầu tiên.
Ánh mắt Lam Hân mỉm cười, âm thanh trong trẻo, ý
cười rõ ràng, tia sáng tự tin trên mặ, vô cùng rạng rỡ:
“Tôi nào dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt Khương
tiểu thư, là cô Khương khiến tôi nhận sự chỉ bảo, lĩnh
giáo phong cách của tiểu thư hào môn quý tộc.”
Sau lần gặp mẹ con Khương Tĩnh Hàm lần trước, cô
biết sẽ có lần gặp mặt tiếp theo.
Nếu như cô không kiên cường, cô báo thù thế nào,
làm sao tìm được bồ ruột mình đây?
Sau khi sinh con, cô ngày càng kiên cường hơn, từ
thái độ phục tùng lúc đầu đến thản nhiên bình tĩnh
như hiện nay, đi trên con đường này, cô luôn bước
trên con đường biến mình trở nên tốt hơn, càng
trưởng thành hơn.
Cho đến khi gặp được Khương Tĩnh Hàm, cô mới
phát hiện mình chán ghét bản thân lúc đó rất nhiều, vì
hòa nhập vào cuộc sống Khương gia, cô không làm
chuyện của mình, chỉ làm những chuyện Khương Tĩnh
Hàm và Đào Mộng Di thích.
Bộ dạng cô gọi dạ bảo vâng, cần thận từng tí như vậy!
Bây giờ suy nghĩ, cô cần gì phải đi sao chép cuộc đời
của người khác và dán nó lên cuộc đời mình chứ?
Nhìn xem, trước kia cô ngu ngốc nhường nào?
“Cô khốn nạn…”
“Cô Khương! Bản thân nhận nhằm người vẫn còn khí
thế hung hồn mắng người như vậy, vị này là Lam
Hân,giám đốc thiết kế của tổng công ty tập đoàn Lục
thị tôi, không phải Khương Lam Hân của Khương gia
các người!” giọng Lục Hạo Thành không nóng không
lạnh, cho người ta có cảm giác vừa xa cách vừa
không dám tiếp cận.
Khương Tĩnh Hàm thấy Lục Hạo Thành nói chuyện
lập tức thay đổi vẻ mặt dịu dàng.
Lúc phản ứng kịp thì thấy anh đang vì người phụ nữ
này mà lên tiếng, cô ta có chút không thể tin được:
“Lục tổng, cô ta thực sự không phải Khương Lam Hân
sao? Anh chắc chắn cô ta không thay tên đổi họ đến
tập đoàn Lục thị đánh cắp dữ liệu chứ?”
Chỉ thấy Lam Hân hờ hững cười, trong ánh mắt lóe
lên tia khó hiểu, giọng điệu không nhanh không chậm:
“Vị phu nhân này nhận nhằm người rồi sao?”
Lời này của cô vừa nói ra, đáy lòng Lục Hạo Thành
ngạc nhiên, nhưng gương mặt đẹp trai rất bình tĩnh,
khóe môi cong lên sâu xa.
Đào Mộng Di và Khương Tĩnh Hàm đột nhiên bị nghẹn
họng, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Lam Hân không tin nỏi.
Khương Tĩnh Hàm tức giận nhìn Lam Hân, lạnh giọng
mỉa mai: “Khương Lam Hân, chị vong ân bội nghĩa, ăn
nhờ Khương gia mười mấy năm, rời nhà bảy năm,
ngay cả mẹ và em gái mình đều không cần nữa rồi
hả? Chị thực sự lòng lang dạ sói vậy sao?”
Vẻ mặt giận dữ của Khương Tĩnh Hàm xấu xí khác
thường, khóe mắt xéch lên, lông mày dựng lên vànếp
nhăn trên trán —- đều lộ ra hết.
Ánh mắt Lam Hân trong veo như nước suối, mang
theo ý cười ung dung đúng mực nhìn Khương Tĩnh
Hàm, rất lâu sau, mới cong môi cười: “Khương tiểu
thư, phải không?”
Ánh mắt Khương Tĩnh Hàm ngắn ra, vẻ mặt hoài nghi,
Khương Lam Hân vì muốn lấy lòng bọn họ nên từ
trước tới giờ đều vâng vâng dạ dạ, chưa bao giờ có
dáng vẻ ung dung bĩnh tĩnh như này.
Dưới nụ cười ung dung của Lam Hân, cô ta không kìm
nổi gật gật đầu.
Đào Mộng Dì cũng nhìn cô vài phần hoài nghi.
Khuôn mặt này, không sai là Khương Lam Hân, chỉ là
đẹp hơn Khương Lam Hân, lại càng có khí chất hơn!
Nếu như không phải Khương Lam Hân, trên đời sao
lại có người giống nhau như vậy!
Ý cười khóe miệng Lam Hân dần dần rộng hơn, đáy
mắt trong suốt nhuộm một tầng lạnh lẽo: “Nghe nói
Khương gia cũng là hào môn thế gia, gia giáo thực sự
khiến tôi phải xin chỉ bảo, tôi là Lam Hân, họ Lam,
không phải Khương, Khương tiểu thư ngay cả thân
phận của đối phương chưa nắm rõ đã sủa loạn, thực
sự khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.”
“Cô… cô là thứ gì chứ, mà giám nói lí lẽ với tôi?”
Khương Tĩnh Hàm bị Lam Hân nói mà mặt đỏ tía tai,
chưa từng có người sỉ nhục cô như vậy, người phụ nữ
này là người đầu tiên.
Ánh mắt Lam Hân mỉm cười, âm thanh trong trẻo, ý
cười rõ ràng, tia sáng tự tin trên mặ, vô cùng rạng rỡ:
“Tôi nào dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt Khương
tiểu thư, là cô Khương khiến tôi nhận sự chỉ bảo, lĩnh
giáo phong cách của tiểu thư hào môn quý tộc.”
Sau lần gặp mẹ con Khương Tĩnh Hàm lần trước, cô
biết sẽ có lần gặp mặt tiếp theo.
Nếu như cô không kiên cường, cô báo thù thế nào,
làm sao tìm được bồ ruột mình đây?
Sau khi sinh con, cô ngày càng kiên cường hơn, từ
thái độ phục tùng lúc đầu đến thản nhiên bình tĩnh
như hiện nay, đi trên con đường này, cô luôn bước
trên con đường biến mình trở nên tốt hơn, càng
trưởng thành hơn.
Cho đến khi gặp được Khương Tĩnh Hàm, cô mới
phát hiện mình chán ghét bản thân lúc đó rất nhiều, vì
hòa nhập vào cuộc sống Khương gia, cô không làm
chuyện của mình, chỉ làm những chuyện Khương Tĩnh
Hàm và Đào Mộng Di thích.
Bộ dạng cô gọi dạ bảo vâng, cần thận từng tí như vậy!
Bây giờ suy nghĩ, cô cần gì phải đi sao chép cuộc đời
của người khác và dán nó lên cuộc đời mình chứ?
Nhìn xem, trước kia cô ngu ngốc nhường nào?
“Cô khốn nạn…”
“Cô Khương! Bản thân nhận nhằm người vẫn còn khí
thế hung hồn mắng người như vậy, vị này là Lam
Hân,giám đốc thiết kế của tổng công ty tập đoàn Lục
thị tôi, không phải Khương Lam Hân của Khương gia
các người!” giọng Lục Hạo Thành không nóng không
lạnh, cho người ta có cảm giác vừa xa cách vừa
không dám tiếp cận.
Khương Tĩnh Hàm thấy Lục Hạo Thành nói chuyện
lập tức thay đổi vẻ mặt dịu dàng.
Lúc phản ứng kịp thì thấy anh đang vì người phụ nữ
này mà lên tiếng, cô ta có chút không thể tin được:
“Lục tổng, cô ta thực sự không phải Khương Lam Hân
sao? Anh chắc chắn cô ta không thay tên đổi họ đến
tập đoàn Lục thị đánh cắp dữ liệu chứ?”
Chương 77: Nhìn xem, cô ngu ngốc nhường nào.
Chỉ thấy Lam Hân hờ hững cười, trong ánh mắt lóe
lên tia khó hiểu, giọng điệu không nhanh không chậm:
“Vị phu nhân này nhận nhằm người rồi sao?”
Lời này của cô vừa nói ra, đáy lòng Lục Hạo Thành
ngạc nhiên, nhưng gương mặt đẹp trai rất bình tĩnh,
khóe môi cong lên sâu xa.
Đào Mộng Di và Khương Tĩnh Hàm đột nhiên bị nghẹn
họng, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Lam Hân không tin nỏi.
Khương Tĩnh Hàm tức giận nhìn Lam Hân, lạnh giọng
mỉa mai: “Khương Lam Hân, chị vong ân bội nghĩa, ăn
nhờ Khương gia mười mấy năm, rời nhà bảy năm,
ngay cả mẹ và em gái mình đều không cần nữa rồi
hả? Chị thực sự lòng lang dạ sói vậy sao?”
Vẻ mặt giận dữ của Khương Tĩnh Hàm xấu xí khác
thường, khóe mắt xéch lên, lông mày dựng lên vànếp
nhăn trên trán —- đều lộ ra hết.
Ánh mắt Lam Hân trong veo như nước suối, mang
theo ý cười ung dung đúng mực nhìn Khương Tĩnh
Hàm, rất lâu sau, mới cong môi cười: “Khương tiểu
thư, phải không?”
Ánh mắt Khương Tĩnh Hàm ngắn ra, vẻ mặt hoài nghi,
Khương Lam Hân vì muốn lấy lòng bọn họ nên từ
trước tới giờ đều vâng vâng dạ dạ, chưa bao giờ có
dáng vẻ ung dung bĩnh tĩnh như này.
Dưới nụ cười ung dung của Lam Hân, cô ta không kìm
nổi gật gật đầu.
Đào Mộng Dì cũng nhìn cô vài phần hoài nghi.
Khuôn mặt này, không sai là Khương Lam Hân, chỉ là
đẹp hơn Khương Lam Hân, lại càng có khí chất hơn!
Nếu như không phải Khương Lam Hân, trên đời sao
lại có người giống nhau như vậy!
Ý cười khóe miệng Lam Hân dần dần rộng hơn, đáy
mắt trong suốt nhuộm một tầng lạnh lẽo: “Nghe nói
Khương gia cũng là hào môn thế gia, gia giáo thực sự
khiến tôi phải xin chỉ bảo, tôi là Lam Hân, họ Lam,
không phải Khương, Khương tiểu thư ngay cả thân
phận của đối phương chưa nắm rõ đã sủa loạn, thực
sự khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.”
“Cô… cô là thứ gì chứ, mà giám nói lí lẽ với tôi?”
Khương Tĩnh Hàm bị Lam Hân nói mà mặt đỏ tía tai,
chưa từng có người sỉ nhục cô như vậy, người phụ nữ
này là người đầu tiên.
Ánh mắt Lam Hân mỉm cười, âm thanh trong trẻo, ý
cười rõ ràng, tia sáng tự tin trên mặ, vô cùng rạng rỡ:
“Tôi nào dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt Khương
tiểu thư, là cô Khương khiến tôi nhận sự chỉ bảo, lĩnh
giáo phong cách của tiểu thư hào môn quý tộc.”
Sau lần gặp mẹ con Khương Tĩnh Hàm lần trước, cô
biết sẽ có lần gặp mặt tiếp theo.
Nếu như cô không kiên cường, cô báo thù thế nào,
làm sao tìm được bồ ruột mình đây?
Sau khi sinh con, cô ngày càng kiên cường hơn, từ
thái độ phục tùng lúc đầu đến thản nhiên bình tĩnh
như hiện nay, đi trên con đường này, cô luôn bước
trên con đường biến mình trở nên tốt hơn, càng
trưởng thành hơn.
Cho đến khi gặp được Khương Tĩnh Hàm, cô mới
phát hiện mình chán ghét bản thân lúc đó rất nhiều, vì
hòa nhập vào cuộc sống Khương gia, cô không làm
chuyện của mình, chỉ làm những chuyện Khương Tĩnh
Hàm và Đào Mộng Di thích.
Bộ dạng cô gọi dạ bảo vâng, cần thận từng tí như vậy!
Bây giờ suy nghĩ, cô cần gì phải đi sao chép cuộc đời
của người khác và dán nó lên cuộc đời mình chứ?
Nhìn xem, trước kia cô ngu ngốc nhường nào?
“Cô khốn nạn…”
“Cô Khương! Bản thân nhận nhằm người vẫn còn khí
thế hung hồn mắng người như vậy, vị này là Lam
Hân,giám đốc thiết kế của tổng công ty tập đoàn Lục
thị tôi, không phải Khương Lam Hân của Khương gia
các người!” giọng Lục Hạo Thành không nóng không
lạnh, cho người ta có cảm giác vừa xa cách vừa
không dám tiếp cận.
Khương Tĩnh Hàm thấy Lục Hạo Thành nói chuyện
lập tức thay đổi vẻ mặt dịu dàng.
Lúc phản ứng kịp thì thấy anh đang vì người phụ nữ
này mà lên tiếng, cô ta có chút không thể tin được:
“Lục tổng, cô ta thực sự không phải Khương Lam Hân
sao? Anh chắc chắn cô ta không thay tên đổi họ đến
tập đoàn Lục thị đánh cắp dữ liệu chứ?”
Chương 77: Nhìn xem, cô ngu ngốc nhường nào.
Chỉ thấy Lam Hân hờ hững cười, trong ánh mắt lóe
lên tia khó hiểu, giọng điệu không nhanh không chậm:
“Vị phu nhân này nhận nhằm người rồi sao?”
Lời này của cô vừa nói ra, đáy lòng Lục Hạo Thành
ngạc nhiên, nhưng gương mặt đẹp trai rất bình tĩnh,
khóe môi cong lên sâu xa.
Đào Mộng Di và Khương Tĩnh Hàm đột nhiên bị nghẹn
họng, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Lam Hân không tin nỏi.
Khương Tĩnh Hàm tức giận nhìn Lam Hân, lạnh giọng
mỉa mai: “Khương Lam Hân, chị vong ân bội nghĩa, ăn
nhờ Khương gia mười mấy năm, rời nhà bảy năm,
ngay cả mẹ và em gái mình đều không cần nữa rồi
hả? Chị thực sự lòng lang dạ sói vậy sao?”
Vẻ mặt giận dữ của Khương Tĩnh Hàm xấu xí khác
thường, khóe mắt xéch lên, lông mày dựng lên vànếp
nhăn trên trán —- đều lộ ra hết.
Ánh mắt Lam Hân trong veo như nước suối, mang
theo ý cười ung dung đúng mực nhìn Khương Tĩnh
Hàm, rất lâu sau, mới cong môi cười: “Khương tiểu
thư, phải không?”
Ánh mắt Khương Tĩnh Hàm ngắn ra, vẻ mặt hoài nghi,
Khương Lam Hân vì muốn lấy lòng bọn họ nên từ
trước tới giờ đều vâng vâng dạ dạ, chưa bao giờ có
dáng vẻ ung dung bĩnh tĩnh như này.
Dưới nụ cười ung dung của Lam Hân, cô ta không kìm
nổi gật gật đầu.
Đào Mộng Dì cũng nhìn cô vài phần hoài nghi.
Khuôn mặt này, không sai là Khương Lam Hân, chỉ là
đẹp hơn Khương Lam Hân, lại càng có khí chất hơn!
Nếu như không phải Khương Lam Hân, trên đời sao
lại có người giống nhau như vậy!
Ý cười khóe miệng Lam Hân dần dần rộng hơn, đáy
mắt trong suốt nhuộm một tầng lạnh lẽo: “Nghe nói
Khương gia cũng là hào môn thế gia, gia giáo thực sự
khiến tôi phải xin chỉ bảo, tôi là Lam Hân, họ Lam,
không phải Khương, Khương tiểu thư ngay cả thân
phận của đối phương chưa nắm rõ đã sủa loạn, thực
sự khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.”
“Cô… cô là thứ gì chứ, mà giám nói lí lẽ với tôi?”
Khương Tĩnh Hàm bị Lam Hân nói mà mặt đỏ tía tai,
chưa từng có người sỉ nhục cô như vậy, người phụ nữ
này là người đầu tiên.
Ánh mắt Lam Hân mỉm cười, âm thanh trong trẻo, ý
cười rõ ràng, tia sáng tự tin trên mặ, vô cùng rạng rỡ:
“Tôi nào dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt Khương
tiểu thư, là cô Khương khiến tôi nhận sự chỉ bảo, lĩnh
giáo phong cách của tiểu thư hào môn quý tộc.”
Sau lần gặp mẹ con Khương Tĩnh Hàm lần trước, cô
biết sẽ có lần gặp mặt tiếp theo.
Nếu như cô không kiên cường, cô báo thù thế nào,
làm sao tìm được bồ ruột mình đây?
Sau khi sinh con, cô ngày càng kiên cường hơn, từ
thái độ phục tùng lúc đầu đến thản nhiên bình tĩnh
như hiện nay, đi trên con đường này, cô luôn bước
trên con đường biến mình trở nên tốt hơn, càng
trưởng thành hơn.
Cho đến khi gặp được Khương Tĩnh Hàm, cô mới
phát hiện mình chán ghét bản thân lúc đó rất nhiều, vì
hòa nhập vào cuộc sống Khương gia, cô không làm
chuyện của mình, chỉ làm những chuyện Khương Tĩnh
Hàm và Đào Mộng Di thích.
Bộ dạng cô gọi dạ bảo vâng, cần thận từng tí như vậy!
Bây giờ suy nghĩ, cô cần gì phải đi sao chép cuộc đời
của người khác và dán nó lên cuộc đời mình chứ?
Nhìn xem, trước kia cô ngu ngốc nhường nào?
“Cô khốn nạn…”
“Cô Khương! Bản thân nhận nhằm người vẫn còn khí
thế hung hồn mắng người như vậy, vị này là Lam
Hân,giám đốc thiết kế của tổng công ty tập đoàn Lục
thị tôi, không phải Khương Lam Hân của Khương gia
các người!” giọng Lục Hạo Thành không nóng không
lạnh, cho người ta có cảm giác vừa xa cách vừa
không dám tiếp cận.
Khương Tĩnh Hàm thấy Lục Hạo Thành nói chuyện
lập tức thay đổi vẻ mặt dịu dàng.
Lúc phản ứng kịp thì thấy anh đang vì người phụ nữ
này mà lên tiếng, cô ta có chút không thể tin được:
“Lục tổng, cô ta thực sự không phải Khương Lam Hân
sao? Anh chắc chắn cô ta không thay tên đổi họ đến
tập đoàn Lục thị đánh cắp dữ liệu chứ?”
Chương 77: Nhìn xem, cô ngu ngốc nhường nào.
Chỉ thấy Lam Hân hờ hững cười, trong ánh mắt lóe
lên tia khó hiểu, giọng điệu không nhanh không chậm:
“Vị phu nhân này nhận nhằm người rồi sao?”
Lời này của cô vừa nói ra, đáy lòng Lục Hạo Thành
ngạc nhiên, nhưng gương mặt đẹp trai rất bình tĩnh,
khóe môi cong lên sâu xa.
Đào Mộng Di và Khương Tĩnh Hàm đột nhiên bị nghẹn
họng, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Lam Hân không tin nỏi.
Khương Tĩnh Hàm tức giận nhìn Lam Hân, lạnh giọng
mỉa mai: “Khương Lam Hân, chị vong ân bội nghĩa, ăn
nhờ Khương gia mười mấy năm, rời nhà bảy năm,
ngay cả mẹ và em gái mình đều không cần nữa rồi
hả? Chị thực sự lòng lang dạ sói vậy sao?”
Vẻ mặt giận dữ của Khương Tĩnh Hàm xấu xí khác
thường, khóe mắt xéch lên, lông mày dựng lên vànếp
nhăn trên trán —- đều lộ ra hết.
Ánh mắt Lam Hân trong veo như nước suối, mang
theo ý cười ung dung đúng mực nhìn Khương Tĩnh
Hàm, rất lâu sau, mới cong môi cười: “Khương tiểu
thư, phải không?”
Ánh mắt Khương Tĩnh Hàm ngắn ra, vẻ mặt hoài nghi,
Khương Lam Hân vì muốn lấy lòng bọn họ nên từ
trước tới giờ đều vâng vâng dạ dạ, chưa bao giờ có
dáng vẻ ung dung bĩnh tĩnh như này.
Dưới nụ cười ung dung của Lam Hân, cô ta không kìm
nổi gật gật đầu.
Đào Mộng Dì cũng nhìn cô vài phần hoài nghi.
Khuôn mặt này, không sai là Khương Lam Hân, chỉ là
đẹp hơn Khương Lam Hân, lại càng có khí chất hơn!
Nếu như không phải Khương Lam Hân, trên đời sao
lại có người giống nhau như vậy!
Ý cười khóe miệng Lam Hân dần dần rộng hơn, đáy
mắt trong suốt nhuộm một tầng lạnh lẽo: “Nghe nói
Khương gia cũng là hào môn thế gia, gia giáo thực sự
khiến tôi phải xin chỉ bảo, tôi là Lam Hân, họ Lam,
không phải Khương, Khương tiểu thư ngay cả thân
phận của đối phương chưa nắm rõ đã sủa loạn, thực
sự khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.”
“Cô… cô là thứ gì chứ, mà giám nói lí lẽ với tôi?”
Khương Tĩnh Hàm bị Lam Hân nói mà mặt đỏ tía tai,
chưa từng có người sỉ nhục cô như vậy, người phụ nữ
này là người đầu tiên.
Ánh mắt Lam Hân mỉm cười, âm thanh trong trẻo, ý
cười rõ ràng, tia sáng tự tin trên mặ, vô cùng rạng rỡ:
“Tôi nào dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt Khương
tiểu thư, là cô Khương khiến tôi nhận sự chỉ bảo, lĩnh
giáo phong cách của tiểu thư hào môn quý tộc.”
Sau lần gặp mẹ con Khương Tĩnh Hàm lần trước, cô
biết sẽ có lần gặp mặt tiếp theo.
Nếu như cô không kiên cường, cô báo thù thế nào,
làm sao tìm được bồ ruột mình đây?
Sau khi sinh con, cô ngày càng kiên cường hơn, từ
thái độ phục tùng lúc đầu đến thản nhiên bình tĩnh
như hiện nay, đi trên con đường này, cô luôn bước
trên con đường biến mình trở nên tốt hơn, càng
trưởng thành hơn.
Cho đến khi gặp được Khương Tĩnh Hàm, cô mới
phát hiện mình chán ghét bản thân lúc đó rất nhiều, vì
hòa nhập vào cuộc sống Khương gia, cô không làm
chuyện của mình, chỉ làm những chuyện Khương Tĩnh
Hàm và Đào Mộng Di thích.
Bộ dạng cô gọi dạ bảo vâng, cần thận từng tí như vậy!
Bây giờ suy nghĩ, cô cần gì phải đi sao chép cuộc đời
của người khác và dán nó lên cuộc đời mình chứ?
Nhìn xem, trước kia cô ngu ngốc nhường nào?
“Cô khốn nạn…”
“Cô Khương! Bản thân nhận nhằm người vẫn còn khí
thế hung hồn mắng người như vậy, vị này là Lam
Hân,giám đốc thiết kế của tổng công ty tập đoàn Lục
thị tôi, không phải Khương Lam Hân của Khương gia
các người!” giọng Lục Hạo Thành không nóng không
lạnh, cho người ta có cảm giác vừa xa cách vừa
không dám tiếp cận.
Khương Tĩnh Hàm thấy Lục Hạo Thành nói chuyện
lập tức thay đổi vẻ mặt dịu dàng.
Lúc phản ứng kịp thì thấy anh đang vì người phụ nữ
này mà lên tiếng, cô ta có chút không thể tin được:
“Lục tổng, cô ta thực sự không phải Khương Lam Hân
sao? Anh chắc chắn cô ta không thay tên đổi họ đến
tập đoàn Lục thị đánh cắp dữ liệu chứ?”
Bình luận facebook