Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ - Chương 209: 150 tỷ cũng không lỗ
Nhưng Dung Tư Thành biết rằng, cô ta có lẽ đã ra tay ở đây, chỉ là tốc độ bình thường, nhưng anh cũng không kịp nhìn ra Mộ Yến Lệ làm sao mà đụng rơi cái đĩa được. Anh lại ra lệnh: "Chiếu lại chậm một chút!"
Các nhân viên đã giảm tốc độ camera giám sát cho đến khi nó đạt tốc độ 8x, và Dung Tư Thành đã có thể nhìn thấy rõ.
Trước đó, Mộ Yến Lệ đã có một động tác vô tình đẩy đĩa bánh sang cạnh bàn, nên cô ấy đã chạm vào chiếc đĩa khi cô ấy quay lại, và khi Cảnh Mai Chi đặt ly rượu xuống và cúi xuống nhìn, Mộ Yến Lệ cũng nhận lấy. Đặt ly rượu xuống, nhưng cô ấy khéo léo hơn, đặt nó lên phía bên kia ly của Cảnh Mai Chi.
Tốc độ cực kỳ nhanh, và người khác không thể nhìn thấy nó trừ khi phải nhìn kỹ
Bằng cách này, khi Cảnh Mai Chi đứng thẳng người, cầm chiếc ly bên phía cô ta, vì vậy, Cảnh Mai Chi đã uống hết chiếc cốc vốn dĩ là của Mộ Yến Liệt
Lục Việt Anh kinh ngạc: "Đệt. Tốc độ tay của cô ấy quá nhanh đi, đúng không?"
Tần Dương Đức kinh ngạc không nói nên lời.
Môi Dung Tư Thành nở nụ cười, anh thì thầm: “Tôi gặp cô ấy lần đầu ở sân bay. Hôm đó cô ấy cũng vô tình đụng mặt một người đàn ông, rồi điện thoại của người đàn ông ấy rơi vào tay cô ấy. Sau đó, cô ấy cầm điện thoại di động vào nhà vệ sinh. Tôi đã nghĩ cô ấy là một kẻ ăn cắp thông thường. Sau này, khi cô ấy xin việc tại tập đoàn Dung thị, tôi đã đuổi cô ấy vì cho rằng nhân phẩm của người này không tốt"
Lời nói vừa dứt, Lục Việt Anh và Tần Dương Đức đều kinh ngạc nhìn anh.
Lục Việt Anh hỏi: "Sau đó hai người hóa giải hiểu lầm kiểu gì vậy?" Tần Dương Đức hỏi: "Cô ấy giải thích thế nào với về việc mình lấy trộm điện thoại của người đàn ông đó?"
Nói đến Mộ Yến Lệ, khuôn mặt của Dung Tư Thành lập tức ấm áp: "Sau này tôi đã điều tra camera giám sát của sân bay, thật ra người đàn ông đó mới chính là kẻ trộm. Anh ta trộm điện thoại của một cô gái rồi bị Mộ Yến Lệ trông thấy, có thể là cô ấy vốn không muốn nhúng tay vào, sau đó dùng chính cách của người đàn ông đó để lấy điện thoại về, vào nhà vệ sinh trả lại điện thoại cho cô gái đó. Lần ở khách sạn đấu giá trước, chính là lúc tôi vừa từ chối tuyển cô ấy, vậy nên cô ấy mới cùng tôi nói rõ!" "Vậy tại sao anh lại..."
Lục Việt Anh thật sự rất tò mò, hai người đều đã đạt tới trình độ này, tại sao bây giờ lại thích như thế này?
Dung Tư Thành hôm nay có vẻ đặc biệt quan tâm, có thể là Mộ Yến Lệ đã hóa nguy thành cơ, cũng có thể là sự thông minh của cô khiến anh cũng có cảm giác vinh dự
Tóm lại, anh đang có tâm trạng rất tốt, tốt đến mức mà đàn anh của cô đến đây dẫn cô đi, anh cũng bỏ qua không có tính toán gì.
Anh nói tiếp: "Tôi không ngờ rằng cô ấy chính là bác sĩ Lâm Hà Vinh mời về để chữa bệnh cho ông nội. Tôi bối rối khi thấy đó là cô ấy, nhưng sau đó cô ấy vẫn nể mặt ông nội mà giúp đỡ chữa trị, nhưng mà cô ấy cũng chẳng khách sáo gì mà lấy đi 150 tỷ của tôi rồi."
Lục Việt Anh cười nói: "Ha ha ha, thật đúng là phong cách của cô ấy! Không chỉ làm cho anh phải buồn bực, mà còn rút được 150 tỷ của cậu!"
Tần Dương Đức cũng trêu chọc nói: "Mấu chốt là anh cũng chẳng có chút thái độ không tốt nào cả!"
Hai người bạn xấu xa này chẳng khách sáo gì đâm chọc Dung Tư Thành. Tại một khắc nào đó, Lục Việt Anh nhướng mày nhìn anh mơ hồ: "Nhưng mà 150 tỷ cũng không lỗ!"
Dung Tư Thành đương nhiên biết Lục Việt Anh có ý tứ gì, tức giận trừng anh ta một cái, nhưng đúng là đối với câu này cũng thấy đồng ý, không những không lỗ, còn có lời!
Giọng của người giúp việc từ ngoài cửa truyền đến: "Cậu chủ, ông cố xuống dưới rồi, có thể cắt bánh kem rồi ạ. Dung Tư Thành trả lời. Mấy người bọn họ cùng đi xuống.
Vào lúc này, hội trường đã chật cứng người. Có một màn hình quá khổ trên bục chủ nhà ở phía đông và các máy chiếu đang chiếu bên trong. Tất cả đều là ảnh của ông cổ hoặc gia đình ông trong những năm gần đây. Thực tế thì, cũng chính là nhật ký hàng ngày.
Đứng trên sân khấu, người dẫn chương trình nhiệt tình nói lời chúc mừng sinh nhật, đồng thời mời con cháu nhà họ Dung lên sân khấu và nói vài lời chúc phúc.
Dung Tư Thành, với tư cách là chủ nhà của nhà họ Dung, đương nhiên sẽ lên sân khấu. Lúc này anh đã trở lại vẻ nghiêm nghị và lạnh lùng, người không quen không thể liên tưởng anh lúc này với dáng vẻ anh vừa nói tới Mộ Yến Lệ, phải, giống y như hai người khác nhau. Anh cầm micro và khẽ gật đầu về phía hàng trăm khán giả, rồi nói lớn: "Chúc mọi người buổi tối tốt lành. Lời đầu tiên, thay mặt những người nhà họ Dung, tôi xin cảm ơn tất cả mọi người đã đến dự tiệc sinh nhật của ông tôi trong thời gian lịch trình bận rộn. Ông nội năm nay đã 85 tuổi, nhưng sức khỏe của ông mạnh mẽ và nghị lực. Đây cũng là điều mong ước lớn nhất của con cháu chúng tôi, cũng là phúc phần lớn nhất. ТrцуeлАРР.cоm t*rang web cập nhật nhanh nhất
Ông nội ơi, ông là cây tùng bách, ông là núi, sức khỏe của ông vô cùng khỏe mạnh, ông còn ở đây, thì nhà chúng ta còn! Vàng bạc, ngọc trai, châu báu, kim cương hay sao băng hôm nay đều không sánh được với sự đáng quý của ông, bởi vì trường thọ mới là sự đáng quý nhất, chúc ông nội sinh nhật vui vẻ, thân thể khỏe mạnh, tùng hạc tường xuân, hậu phúc vô biên!"
Giọng nói vừa dứt, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Ông lão hai mắt ngân ngấn nước, nhìn đứa cháu nghị lực, trong lòng không khỏi xót xa, không biết còn có thể ở cùng nó bao lâu!
Dung Tư Thành xuống sân khấu, đi vài bước tới bên cạnh ông nội mình: "Ông nội, cong đi lên cắt bánh đi ạ!" "Ừ."
Ông cụ đáp lại, và được Dung Tư Thành dìu đi lên trên bục sân khấu.
Lúc này đèn đã tắt, cách đó không xa có người đẩy ra một tháp bánh cao mười tầng, trên đó có ghi số 85, ảnh nến lung linh, đẹp mắt.
Khán giả vỗ tay ngẫu hứng và hát vang bài hát chúc mừng sinh nhật.
Đẩy tháp bánh đến chỗ chủ sân khấu, Dung Tư Thành nhìn về phía ông cụ nói: "Ông nội, ông cắt bánh trước đi."
Nói xong, anh đón lấy con dao cắt bánh do người giúp việc đưa lên, chủ động nắm tay ông nội cầm con dao cắt bánh, cắt một đường.
Đương nhiên, miếng đầu tiên phải được đưa cho ông cụ.
Sau đó mới để người giúp việc đến chia bánh, khách mời vừa cùng ăn bánh vừa nói những lời chúc phúc đến ông cụ.
Dung Tư Thành lo lắng ông cụ đứng lâu sẽ mệt nên sai người dìu ông trở về phòng, vừa lúc mọi người chào tạm biệt, đột nhiên màn hình trên khán đài rung lên, đột nhiên các slide thay đổi, và là một đoạn video giám sát bên trong. Giống như ở trong phòng tạp vụ, một nam một nữ lưng đối diện với ống kính, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói truyền qua thấp thoáng. "Một lát nữa anh cho thứ này vào trong rượu.
Ngay khi giọng nói cất lên, những vị khách trong sảnh chuẩn bị rời đi đều bị thu hút, tất cả mọi người đều dừng lại và nhìn về phía màn hình.
Dung Tư Thành cách bục MC không xa, tất nhiên anh cũng nghe thấy giọng nói đó là của Cảnh Mai Chi. Anh cau mày dữ dội, trong lòng tự hỏi ai đã làm điều này?
Là người đã xóa video?
Hay là ai đó đang cố tình muốn chỉnh Cảnh Mai Chi?
Các nhân viên đã giảm tốc độ camera giám sát cho đến khi nó đạt tốc độ 8x, và Dung Tư Thành đã có thể nhìn thấy rõ.
Trước đó, Mộ Yến Lệ đã có một động tác vô tình đẩy đĩa bánh sang cạnh bàn, nên cô ấy đã chạm vào chiếc đĩa khi cô ấy quay lại, và khi Cảnh Mai Chi đặt ly rượu xuống và cúi xuống nhìn, Mộ Yến Lệ cũng nhận lấy. Đặt ly rượu xuống, nhưng cô ấy khéo léo hơn, đặt nó lên phía bên kia ly của Cảnh Mai Chi.
Tốc độ cực kỳ nhanh, và người khác không thể nhìn thấy nó trừ khi phải nhìn kỹ
Bằng cách này, khi Cảnh Mai Chi đứng thẳng người, cầm chiếc ly bên phía cô ta, vì vậy, Cảnh Mai Chi đã uống hết chiếc cốc vốn dĩ là của Mộ Yến Liệt
Lục Việt Anh kinh ngạc: "Đệt. Tốc độ tay của cô ấy quá nhanh đi, đúng không?"
Tần Dương Đức kinh ngạc không nói nên lời.
Môi Dung Tư Thành nở nụ cười, anh thì thầm: “Tôi gặp cô ấy lần đầu ở sân bay. Hôm đó cô ấy cũng vô tình đụng mặt một người đàn ông, rồi điện thoại của người đàn ông ấy rơi vào tay cô ấy. Sau đó, cô ấy cầm điện thoại di động vào nhà vệ sinh. Tôi đã nghĩ cô ấy là một kẻ ăn cắp thông thường. Sau này, khi cô ấy xin việc tại tập đoàn Dung thị, tôi đã đuổi cô ấy vì cho rằng nhân phẩm của người này không tốt"
Lời nói vừa dứt, Lục Việt Anh và Tần Dương Đức đều kinh ngạc nhìn anh.
Lục Việt Anh hỏi: "Sau đó hai người hóa giải hiểu lầm kiểu gì vậy?" Tần Dương Đức hỏi: "Cô ấy giải thích thế nào với về việc mình lấy trộm điện thoại của người đàn ông đó?"
Nói đến Mộ Yến Lệ, khuôn mặt của Dung Tư Thành lập tức ấm áp: "Sau này tôi đã điều tra camera giám sát của sân bay, thật ra người đàn ông đó mới chính là kẻ trộm. Anh ta trộm điện thoại của một cô gái rồi bị Mộ Yến Lệ trông thấy, có thể là cô ấy vốn không muốn nhúng tay vào, sau đó dùng chính cách của người đàn ông đó để lấy điện thoại về, vào nhà vệ sinh trả lại điện thoại cho cô gái đó. Lần ở khách sạn đấu giá trước, chính là lúc tôi vừa từ chối tuyển cô ấy, vậy nên cô ấy mới cùng tôi nói rõ!" "Vậy tại sao anh lại..."
Lục Việt Anh thật sự rất tò mò, hai người đều đã đạt tới trình độ này, tại sao bây giờ lại thích như thế này?
Dung Tư Thành hôm nay có vẻ đặc biệt quan tâm, có thể là Mộ Yến Lệ đã hóa nguy thành cơ, cũng có thể là sự thông minh của cô khiến anh cũng có cảm giác vinh dự
Tóm lại, anh đang có tâm trạng rất tốt, tốt đến mức mà đàn anh của cô đến đây dẫn cô đi, anh cũng bỏ qua không có tính toán gì.
Anh nói tiếp: "Tôi không ngờ rằng cô ấy chính là bác sĩ Lâm Hà Vinh mời về để chữa bệnh cho ông nội. Tôi bối rối khi thấy đó là cô ấy, nhưng sau đó cô ấy vẫn nể mặt ông nội mà giúp đỡ chữa trị, nhưng mà cô ấy cũng chẳng khách sáo gì mà lấy đi 150 tỷ của tôi rồi."
Lục Việt Anh cười nói: "Ha ha ha, thật đúng là phong cách của cô ấy! Không chỉ làm cho anh phải buồn bực, mà còn rút được 150 tỷ của cậu!"
Tần Dương Đức cũng trêu chọc nói: "Mấu chốt là anh cũng chẳng có chút thái độ không tốt nào cả!"
Hai người bạn xấu xa này chẳng khách sáo gì đâm chọc Dung Tư Thành. Tại một khắc nào đó, Lục Việt Anh nhướng mày nhìn anh mơ hồ: "Nhưng mà 150 tỷ cũng không lỗ!"
Dung Tư Thành đương nhiên biết Lục Việt Anh có ý tứ gì, tức giận trừng anh ta một cái, nhưng đúng là đối với câu này cũng thấy đồng ý, không những không lỗ, còn có lời!
Giọng của người giúp việc từ ngoài cửa truyền đến: "Cậu chủ, ông cố xuống dưới rồi, có thể cắt bánh kem rồi ạ. Dung Tư Thành trả lời. Mấy người bọn họ cùng đi xuống.
Vào lúc này, hội trường đã chật cứng người. Có một màn hình quá khổ trên bục chủ nhà ở phía đông và các máy chiếu đang chiếu bên trong. Tất cả đều là ảnh của ông cổ hoặc gia đình ông trong những năm gần đây. Thực tế thì, cũng chính là nhật ký hàng ngày.
Đứng trên sân khấu, người dẫn chương trình nhiệt tình nói lời chúc mừng sinh nhật, đồng thời mời con cháu nhà họ Dung lên sân khấu và nói vài lời chúc phúc.
Dung Tư Thành, với tư cách là chủ nhà của nhà họ Dung, đương nhiên sẽ lên sân khấu. Lúc này anh đã trở lại vẻ nghiêm nghị và lạnh lùng, người không quen không thể liên tưởng anh lúc này với dáng vẻ anh vừa nói tới Mộ Yến Lệ, phải, giống y như hai người khác nhau. Anh cầm micro và khẽ gật đầu về phía hàng trăm khán giả, rồi nói lớn: "Chúc mọi người buổi tối tốt lành. Lời đầu tiên, thay mặt những người nhà họ Dung, tôi xin cảm ơn tất cả mọi người đã đến dự tiệc sinh nhật của ông tôi trong thời gian lịch trình bận rộn. Ông nội năm nay đã 85 tuổi, nhưng sức khỏe của ông mạnh mẽ và nghị lực. Đây cũng là điều mong ước lớn nhất của con cháu chúng tôi, cũng là phúc phần lớn nhất. ТrцуeлАРР.cоm t*rang web cập nhật nhanh nhất
Ông nội ơi, ông là cây tùng bách, ông là núi, sức khỏe của ông vô cùng khỏe mạnh, ông còn ở đây, thì nhà chúng ta còn! Vàng bạc, ngọc trai, châu báu, kim cương hay sao băng hôm nay đều không sánh được với sự đáng quý của ông, bởi vì trường thọ mới là sự đáng quý nhất, chúc ông nội sinh nhật vui vẻ, thân thể khỏe mạnh, tùng hạc tường xuân, hậu phúc vô biên!"
Giọng nói vừa dứt, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Ông lão hai mắt ngân ngấn nước, nhìn đứa cháu nghị lực, trong lòng không khỏi xót xa, không biết còn có thể ở cùng nó bao lâu!
Dung Tư Thành xuống sân khấu, đi vài bước tới bên cạnh ông nội mình: "Ông nội, cong đi lên cắt bánh đi ạ!" "Ừ."
Ông cụ đáp lại, và được Dung Tư Thành dìu đi lên trên bục sân khấu.
Lúc này đèn đã tắt, cách đó không xa có người đẩy ra một tháp bánh cao mười tầng, trên đó có ghi số 85, ảnh nến lung linh, đẹp mắt.
Khán giả vỗ tay ngẫu hứng và hát vang bài hát chúc mừng sinh nhật.
Đẩy tháp bánh đến chỗ chủ sân khấu, Dung Tư Thành nhìn về phía ông cụ nói: "Ông nội, ông cắt bánh trước đi."
Nói xong, anh đón lấy con dao cắt bánh do người giúp việc đưa lên, chủ động nắm tay ông nội cầm con dao cắt bánh, cắt một đường.
Đương nhiên, miếng đầu tiên phải được đưa cho ông cụ.
Sau đó mới để người giúp việc đến chia bánh, khách mời vừa cùng ăn bánh vừa nói những lời chúc phúc đến ông cụ.
Dung Tư Thành lo lắng ông cụ đứng lâu sẽ mệt nên sai người dìu ông trở về phòng, vừa lúc mọi người chào tạm biệt, đột nhiên màn hình trên khán đài rung lên, đột nhiên các slide thay đổi, và là một đoạn video giám sát bên trong. Giống như ở trong phòng tạp vụ, một nam một nữ lưng đối diện với ống kính, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói truyền qua thấp thoáng. "Một lát nữa anh cho thứ này vào trong rượu.
Ngay khi giọng nói cất lên, những vị khách trong sảnh chuẩn bị rời đi đều bị thu hút, tất cả mọi người đều dừng lại và nhìn về phía màn hình.
Dung Tư Thành cách bục MC không xa, tất nhiên anh cũng nghe thấy giọng nói đó là của Cảnh Mai Chi. Anh cau mày dữ dội, trong lòng tự hỏi ai đã làm điều này?
Là người đã xóa video?
Hay là ai đó đang cố tình muốn chỉnh Cảnh Mai Chi?