Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ - Chương 267: Bất ngờ hay vui mừng?
Dung Tư Thành cảm thấy bản thân như bị dội một chậu nước lạnh vào đầu, sự hưng phấn của anh vừa rồi bỗng dịu đi ngay lập tức, hóa ra là của khách hàng.
Tại sao anh lại tự cho rằng đó là món quà mà cô ta tặng cho anh.
Anh ngượng ngùng đáp lại: "Làm tốt lắm."
Mộ Yến Lệ nhìn vẻ mặt thất vọng của anh, trong lòng cười thầm và cất tiếng nói: "Tuy nhiên dáng người của vị khách đó trông rất giống anh, anh giúp tôi thử một chút cũng được!"
Dung Tư Thành thở dài một hơi, hoàn toàn không dám nghĩ đến việc đó là bản thân, mà đáp lại với vẻ không vui cho lắm: "Đừng! Vẫn nên là để vị khách đó của em tự thử đi! Cho dù trông giống thì cũng có một vài điểm không giống chứ."
Mộ Yến Lệ sờ sờ cằm, bĩu môi một cái, đôi mắt bất mãn và vô cùng ấm ức nhìn anh.
Lông mày của Dung Tư Thành nhíu chặt: "Em, em sao vậy? Tôi chỉ cảm thấy dù sao cũng là của người khác..."
Anh ta còn chưa nói xong, Mộ Yến Lệ đã tiếp lời: "Khách hàng không chịu hợp tác với tôi."
Dung Tư Thành đột nhiên ngẩng đầu lên: "Hả?"
Mộ Yến Lệ trừng mắt nhìn hằn: "Nếu không thử, chỗ nào mà không vừa thì đừng đến tìm tôi!” Cô nói xong liền rời đi.
Dung Tư Thành lúc này không hiểu, anh ta quá là ngốc mà.
Anh bước vài bước, giữ lấy Mộ Yến Lệ đang giả vờ quay bước đi kia. "Khách, vị khách đó của em mang họ gì?"
Anh nhìn cô với một đôi mắt đầy mong đợi, vì sợ rằng đó lại là một sự hiểu lầm nữa của bản thân. Chỉ cho đến khi người con gái nhỏ đó nhẹ nhàng cất tiếng thổ lộ: "Họ là Dung, tên là Tư Thành!"
Dung Tư Thành vừa tức giận, vừa buồn cười, tức giận vì người con gái này đã không nói rõ
Đương nhiên là vui sướng nhiều hơn rồi, anh cúi đầu cố gắng che giấu nụ cười ở khỏe môi, thật sự anh không muốn bị cô ta dắt mũi.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, trong chốc lát, anh đã có cảm giác choáng váng trong niềm hạnh phúc.
Cuối cùng không nhịn được nữa, liền ôm Mộ Yến Lệ vào trong lòng và nói: "Cảm ơn em, Yến Lê
Mộ Yến Lệ thấy anh vô cùng vui mừng, cô cũng rất vui vẻ và nói: “Thế lần này anh có muốn thử chưa?”
Dung Tư Thành tức giận trừng mắt nhìn cô nói: “Em không nói rõ ràng!
Mộ Yến Lệ nói một cách vô tội: “Ai bảo anh không hỏi chứ." “Em toàn làm cho khách, tôi còn hỏi làm gì chứ?" “Anh thấy quần áo của khách hàng, tôi có thể bắt anh thử được sao?”
Dung Tư Thành: “
Thật ra nói cho cùng, anh chính là lòng dạ vô đáy, không dám hy vọng rằng cô sẽ thích anh nhiều như anh thích cô, anh luôn có cảm giác rằng cô bị anh ép nên mới miễn cưỡng đồng ý làm bạn gái của anh.
Hơn nữa, khuôn mặt nhỏ bé vừa rồi hơi căng của cô đầu có chút nào là trêu đùa đâu chứ.
Anh cũng không muốn gây áp lực cho cô, nếu như cứ nói quần áo của khách hàng là của cô, thì đây chẳng phải giống như là anh đang đòi quà người ta sao?
Quà thì tất nhiên phải là do người ta chủ động tặng, làm gì có chuyện chủ động đòi chứ? Lòng kiêu ngạo của anh không cho phép như vậy!
Mộ Yến Lệ không tính toán với anh nữa, đẩy anh ra và nói: "Anh mau đi thử đi, nếu không vừa thì bảo tôi để tôi sửa!"
Dung Tư Thành đồng ý, cầm bộ vest và bước vào phòng thay đồ.
Chỉ một lúc sau đó đã bước ra.
Anh, đi ngược lại với ánh nắng mặt trời, toàn thân giống như được bao phủ bởi một lớp vàng, đôi chân dài cao ráo sánh ngang người mẫu, đến cả bộ trang phục anh mặc cũng như được thổi hồn vào.
Trong mắt Mộ Yến Lệ ánh lên một sự ngạc nhiên, cô biết rằng Dung Tư Thành mặc bộ quần áo này lên trông sẽ rất đẹp, nhưng cô không ngờ rằng lại đẹp trai đến như vậy, thực sự đẹp trai như muốn bùng nổ
Lần này cô sử dụng màu xanh nước biển, trông đỡ nhàm chán hơn những bộ quần áo màu đen anh thường mặc hơn rất nhiều, nhưng cũng không làm mất đi vẻ trang trọng của anh, dáng người của Dung Tư Thành là tỷ lệ vàng, vai rộng, eo thon và chân dài, nên cô cũng dùng một chút hiệu ứng chỉnh sửa theo cơ thể, có khí chất và trẻ hơn rất nhiều so với những bộ âu phục đi làm thường ngày của anh, hơn nữa bộ đồ này đều do cô làm thủ công, đường viền cổ áo, cổ tay áo và dáng eo đã được chỉnh sửa mảnh mai hơn một chút để thân hình của anh trở nên hoàn hảo hơn. "Bạn trai của tôi đẹp trai quá đi!"
Dung Tư Thành cũng cười, thật ra thì anh đã soi đi soi lại ở bên trong đó rồi, và biết được rằng mình mặc bộ đồ này lên người có hiệu ứng gì, không chỉ bởi vì là bộ đồ do Mộ Yến Lệ thiết kế nên anh mới thấy đẹp, hơn nữa thiết kế của Mộ Yến Lệ quả thực rất mới mẻ và đặc biệt là phù hợp với khí chất của anh. "Bạn gái của tôi thật lợi hại!"
Mộ Yến Lệ cười: "Chúng ta say này phải duy trì phương thức kinh doanh hỗ trợ lẫn nhau như vậy."
Dung Tư Thành nói: "Tôi cực kì thích bộ đồ này." Mộ Yến Lệ cũng rất vui vẻ: "Anh giơ cánh tay lên, tôi xem xem có chỗ nào không vừa không?"
Dung Tư Thành sau khi soi gương xong, lắc đầu "Không có gì là không vừa đâu, cực kì phù hợp." Anh bước tới và nói: "Em có thể nói cho tôi biết xem em đã làm như thế nào mà nó lại vừa vặn đến vậy?"
Mộ Yến Lệ cười giễu cợt nói:"Chuyện này thì có gì khó sao? Tôi chỉ cần nhìn là có thể áng chừng được rồi."
Cô tự chỉ tay vào mắt mình và vừa cười vừa bước lùi lại.
Dung Tư Thành vừa đi vừa nói: "Mấy ngày trước tôi có bộ quần áo không cánh mà bay, nhưng đến ngày thứ hai nó lại quay lại..." Mộ Yến Lệ họ lên một tiếng vô cùng nghiêm túc: "Thật sao? Thật may mắn đó! Bộ quần áo của anh chắc không ít tiền nhi? Mất thì quả thật là đáng tiếc."
Tại sao anh lại tự cho rằng đó là món quà mà cô ta tặng cho anh.
Anh ngượng ngùng đáp lại: "Làm tốt lắm."
Mộ Yến Lệ nhìn vẻ mặt thất vọng của anh, trong lòng cười thầm và cất tiếng nói: "Tuy nhiên dáng người của vị khách đó trông rất giống anh, anh giúp tôi thử một chút cũng được!"
Dung Tư Thành thở dài một hơi, hoàn toàn không dám nghĩ đến việc đó là bản thân, mà đáp lại với vẻ không vui cho lắm: "Đừng! Vẫn nên là để vị khách đó của em tự thử đi! Cho dù trông giống thì cũng có một vài điểm không giống chứ."
Mộ Yến Lệ sờ sờ cằm, bĩu môi một cái, đôi mắt bất mãn và vô cùng ấm ức nhìn anh.
Lông mày của Dung Tư Thành nhíu chặt: "Em, em sao vậy? Tôi chỉ cảm thấy dù sao cũng là của người khác..."
Anh ta còn chưa nói xong, Mộ Yến Lệ đã tiếp lời: "Khách hàng không chịu hợp tác với tôi."
Dung Tư Thành đột nhiên ngẩng đầu lên: "Hả?"
Mộ Yến Lệ trừng mắt nhìn hằn: "Nếu không thử, chỗ nào mà không vừa thì đừng đến tìm tôi!” Cô nói xong liền rời đi.
Dung Tư Thành lúc này không hiểu, anh ta quá là ngốc mà.
Anh bước vài bước, giữ lấy Mộ Yến Lệ đang giả vờ quay bước đi kia. "Khách, vị khách đó của em mang họ gì?"
Anh nhìn cô với một đôi mắt đầy mong đợi, vì sợ rằng đó lại là một sự hiểu lầm nữa của bản thân. Chỉ cho đến khi người con gái nhỏ đó nhẹ nhàng cất tiếng thổ lộ: "Họ là Dung, tên là Tư Thành!"
Dung Tư Thành vừa tức giận, vừa buồn cười, tức giận vì người con gái này đã không nói rõ
Đương nhiên là vui sướng nhiều hơn rồi, anh cúi đầu cố gắng che giấu nụ cười ở khỏe môi, thật sự anh không muốn bị cô ta dắt mũi.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, trong chốc lát, anh đã có cảm giác choáng váng trong niềm hạnh phúc.
Cuối cùng không nhịn được nữa, liền ôm Mộ Yến Lệ vào trong lòng và nói: "Cảm ơn em, Yến Lê
Mộ Yến Lệ thấy anh vô cùng vui mừng, cô cũng rất vui vẻ và nói: “Thế lần này anh có muốn thử chưa?”
Dung Tư Thành tức giận trừng mắt nhìn cô nói: “Em không nói rõ ràng!
Mộ Yến Lệ nói một cách vô tội: “Ai bảo anh không hỏi chứ." “Em toàn làm cho khách, tôi còn hỏi làm gì chứ?" “Anh thấy quần áo của khách hàng, tôi có thể bắt anh thử được sao?”
Dung Tư Thành: “
Thật ra nói cho cùng, anh chính là lòng dạ vô đáy, không dám hy vọng rằng cô sẽ thích anh nhiều như anh thích cô, anh luôn có cảm giác rằng cô bị anh ép nên mới miễn cưỡng đồng ý làm bạn gái của anh.
Hơn nữa, khuôn mặt nhỏ bé vừa rồi hơi căng của cô đầu có chút nào là trêu đùa đâu chứ.
Anh cũng không muốn gây áp lực cho cô, nếu như cứ nói quần áo của khách hàng là của cô, thì đây chẳng phải giống như là anh đang đòi quà người ta sao?
Quà thì tất nhiên phải là do người ta chủ động tặng, làm gì có chuyện chủ động đòi chứ? Lòng kiêu ngạo của anh không cho phép như vậy!
Mộ Yến Lệ không tính toán với anh nữa, đẩy anh ra và nói: "Anh mau đi thử đi, nếu không vừa thì bảo tôi để tôi sửa!"
Dung Tư Thành đồng ý, cầm bộ vest và bước vào phòng thay đồ.
Chỉ một lúc sau đó đã bước ra.
Anh, đi ngược lại với ánh nắng mặt trời, toàn thân giống như được bao phủ bởi một lớp vàng, đôi chân dài cao ráo sánh ngang người mẫu, đến cả bộ trang phục anh mặc cũng như được thổi hồn vào.
Trong mắt Mộ Yến Lệ ánh lên một sự ngạc nhiên, cô biết rằng Dung Tư Thành mặc bộ quần áo này lên trông sẽ rất đẹp, nhưng cô không ngờ rằng lại đẹp trai đến như vậy, thực sự đẹp trai như muốn bùng nổ
Lần này cô sử dụng màu xanh nước biển, trông đỡ nhàm chán hơn những bộ quần áo màu đen anh thường mặc hơn rất nhiều, nhưng cũng không làm mất đi vẻ trang trọng của anh, dáng người của Dung Tư Thành là tỷ lệ vàng, vai rộng, eo thon và chân dài, nên cô cũng dùng một chút hiệu ứng chỉnh sửa theo cơ thể, có khí chất và trẻ hơn rất nhiều so với những bộ âu phục đi làm thường ngày của anh, hơn nữa bộ đồ này đều do cô làm thủ công, đường viền cổ áo, cổ tay áo và dáng eo đã được chỉnh sửa mảnh mai hơn một chút để thân hình của anh trở nên hoàn hảo hơn. "Bạn trai của tôi đẹp trai quá đi!"
Dung Tư Thành cũng cười, thật ra thì anh đã soi đi soi lại ở bên trong đó rồi, và biết được rằng mình mặc bộ đồ này lên người có hiệu ứng gì, không chỉ bởi vì là bộ đồ do Mộ Yến Lệ thiết kế nên anh mới thấy đẹp, hơn nữa thiết kế của Mộ Yến Lệ quả thực rất mới mẻ và đặc biệt là phù hợp với khí chất của anh. "Bạn gái của tôi thật lợi hại!"
Mộ Yến Lệ cười: "Chúng ta say này phải duy trì phương thức kinh doanh hỗ trợ lẫn nhau như vậy."
Dung Tư Thành nói: "Tôi cực kì thích bộ đồ này." Mộ Yến Lệ cũng rất vui vẻ: "Anh giơ cánh tay lên, tôi xem xem có chỗ nào không vừa không?"
Dung Tư Thành sau khi soi gương xong, lắc đầu "Không có gì là không vừa đâu, cực kì phù hợp." Anh bước tới và nói: "Em có thể nói cho tôi biết xem em đã làm như thế nào mà nó lại vừa vặn đến vậy?"
Mộ Yến Lệ cười giễu cợt nói:"Chuyện này thì có gì khó sao? Tôi chỉ cần nhìn là có thể áng chừng được rồi."
Cô tự chỉ tay vào mắt mình và vừa cười vừa bước lùi lại.
Dung Tư Thành vừa đi vừa nói: "Mấy ngày trước tôi có bộ quần áo không cánh mà bay, nhưng đến ngày thứ hai nó lại quay lại..." Mộ Yến Lệ họ lên một tiếng vô cùng nghiêm túc: "Thật sao? Thật may mắn đó! Bộ quần áo của anh chắc không ít tiền nhi? Mất thì quả thật là đáng tiếc."
Bình luận facebook