Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ - Chương 224: Một bí mật
Mộ Yến Lệ không nhìn anh, nhẹ nhàng lên tiếng: “Đàn anh đã cứu tôi rất nhiều lần. Khi tôi vừa mới đặt chân đến nước Mỹ Hoàn, tôi suýt chút nữa bị bắt nạt, là đàn anh đã đứng ra để cứu tôi và Gia Hạo, chuyện này tôi cũng đã nói qua với anh rồi đó. Thế nhưng trong khoảng thời gian đó, thật ra đàn anh chưa phải là nhân viên của phòng y tế, mà là một thành viên của tổ chức lính đánh thuê. Chuyện là bí mật đấy, ngoài thầy của tôi ra thì không ai biết đâu, anh là người đầu tiên biết chuyện này ngoại trừ chúng tôi đó. Vì thế, anh nhất định phải giữ bí mật”
Dung Tư Thành sửng sốt: “Em còn từng bị cuốn vào tổ chức lính đánh thuế sao? Thế lực nào vậy?”
Mộ Yến Lệ trả lời: “Song Long Các!” Dung Tư Thành nói: “Lý Thanh Long và Lý Hoàng
Long!" Mộ Yến Lệ ngạc nhiên: “Anh cũng biết họ sao?”
Dung Tư Thành trả lời: “Tôi từng nghe kể qua.
Mộ Yến Lệ nói tiếp: “Những gì tôi biết đều là đàn anh dạy tôi. Lúc đó vẫn còn một người tên là Đường Bảo Như nữa. Kết quả của một cuộc thi, tôi và cô ấy là người chiến thắng cuối cùng. Tôi là người nhỏ tuổi nhất nên cũng là người có kỹ năng kém nhất. Tuy nhiên tốc độ chiến thắng của tôi rất nhanh, vì thế khi có nhiệm vụ đều là ba người chúng tôi cùng nhau thực hiện nhiệm vụ.
Tuy nhiên lúc đó nhiều nhiệm vụ không phải do tự nguyện, tổ chức ra lệnh thực hiện như thế nào thì phải làm theo như thế. Có một lần, tổ chức yêu cầu chúng tôi đánh cấp chiếc vòng cổ sapphire màu xanh lam của công chúa nước Lam Các. Chiếc vòng cổ đó là lệnh bài, có thể ra lệnh cho cả quốc gia. Chúng tôi đi thực hiện nhiệm vụ lại kinh động đến cô gái ấy, cô ấy cầu xin chúng tôi và nói rằng đó là di vật cuối cùng mẹ cô ấy để lại. Tôi nhất thời cảm thương nên yêu cầu công chúa làm một chiếc dây chuyền giả đưa cho tôi. Sau đó tôi đem chiếc vòng giả đó trở về thì đã bị tổ chức phát hiện ra.
Ba người chúng tôi đều bị nhốt lại. Vì để cứu chúng tôi, đàn anh đã thừa nhận trách nhiệm. Kết quả, anh ấy đã bị tổ chức đánh đến mức ngất xỉu với tội danh phản bội và ném xuống dưới biển. Sau này là thầy của tôi đã cứu anh ấy. Sư phụ của tôi quen biết Lý Thanh Long, phải dùng 60 tỷ để mua lại đàn anh và tôi. Vì lúc đó không có nhiều tiền nên tôi đã lén nhắn tin cho Đường Bảo Như, bảo cô ấy đợi chúng tôi, đợi đến khi chúng tôi dành dụm đủ số tiền để chuộc lại thì cô ấy đã chết trong một lần thực hiện nhiệm vụ."
Nói đến đây, Mộ Yến Lệ thở dài, cô nhắm nghiền mắt lại, hàng nước mắt lăn dài trên gò má.
Dung Tư Thành cảm thấy đau lòng, anh khẽ vỗ nhẹ lưng cô: “Em đừng buồn nữa, mọi chuyện đều đã qua đi rồi”
Mộ Yến Lệ tiếp tục nói: “Năm đó, cuộc sống của tôi thật sự là chuỗi ngày tăm tối. Nếu không phải có đàn anh, tôi và Gia Hạo căn bản không thể sống được đến ngày hôm nay. Tôi được sư phụ cứu cũng là nhờ vào đàn anh, là đàn anh đã cầu xin sư phụ, và hứa sẽ trả sư phụ tôi gấp mười lần tiền chuộc nên sư phụ mới cứu tôi.
Thực ra bây giờ anh ấy đã kiếm đủ tiền từ lâu rồi, thế nhưng anh ấy cứ ở viện mãi chẳng đi đâu cả, thỉnh thoảng anh ấy đi ra ngoài kinh doanh kim cương với bạn của mình, nghĩa là khoảng 10 ngày hoặc nửa tháng gì đó mới quay lại. Anh ấy làm thế là để bảo đáp công ơn cứu người của sư phụ, cũng là cho chúng tôi kỹ thuật cứu người bệnh.
Khi tôi từ Song Long Các trở về, nhìn thấy bộ dạng của đàn anh thật sự tôi đã sợ chết khiếp. Anh ấy không khác gì một người chết cả. Tôi đã nghĩ rằng anh ấy không thể sống sót được nữa, thế nhưng may mắn là sau đó anh ấy dần dần khoẻ lại. Tôi luôn cố gắng bằng mọi cách để bù đắp ân tình của anh ấy.
Anh ấy biết rõ sự cảm kích trong lòng tôi. Việc đầu tiên anh ấy làm là an ủi tôi không cần lo lắng, thế nhưng tôi làm sao có thể không bận lòng được chứ? Anh ấy là ân nhân cứu mạng của tôi và gh, tôi còn hại anh ấy suýt mất mạng, đây không phải là lấy oán báo ân sao? Tôi ngày đêm ở bên cạnh chăm sóc anh ấy. Anh ấy còn nói đùa với tôi có thể lấy thân để trả ơn, nhưng khi đó, tình cảm của tôi dành cho anh ấy giống như người nhà vậy. Hơn nữa, tôi vừa mới bị Trần Húc Tuấn và Mộ Ngọc Tú phản bội nữa, cũng không nghĩ đến việc tìm bạn trai. Vì thế tôi đã thoả thuận với anh ấy, có một ngày, anh ấy nói về thoả thuận đó, bất kể là anh ấy đưa ra yêu cầu gì thì tôi tuyệt đối cũng sẽ không nói ra từ “không”! Chỉ là bao nhiêu năm trôi qua rồi, anh ấy chưa từng nhắc đến.
Dung Tư Thành nhíu chặt chân mày, anh không trách cô dễ dàng đồng ý với thỏa thuận đó như vậy. Nếu như anh đặt mình vào hoàn cảnh của cô để suy nghĩ, tình huống lúc đó, anh có thể hiểu cho quyết định của Mộ Yến Lệ, thật sự là quá khó để bù đắp.
Anh chỉ trách bản thân mình, anh trách anh tại sao không tìm thấy cô sớm hơn mà lại để cô chịu nhiều cực khổ như thế.
Cô ấy vẫn có thể ra ngoài sau khi rơi vào tay Song Long Các, đó là tổ chức lính đánh thuê lớn nhất thế giới, có thể ở lại đó đều phải thông qua một cuộc đào thải sinh tử nghiêm ngặt. Anh không dám tưởng tượng ra làm sao cô ấy có thể sống sót ở đó khi đang mang thai. "Không phải lúc đó em đang mang thai sao? Tại sao em cũng tham gia vào huấn luyện sinh tử?
Dung Tư Thành sửng sốt: “Em còn từng bị cuốn vào tổ chức lính đánh thuế sao? Thế lực nào vậy?”
Mộ Yến Lệ trả lời: “Song Long Các!” Dung Tư Thành nói: “Lý Thanh Long và Lý Hoàng
Long!" Mộ Yến Lệ ngạc nhiên: “Anh cũng biết họ sao?”
Dung Tư Thành trả lời: “Tôi từng nghe kể qua.
Mộ Yến Lệ nói tiếp: “Những gì tôi biết đều là đàn anh dạy tôi. Lúc đó vẫn còn một người tên là Đường Bảo Như nữa. Kết quả của một cuộc thi, tôi và cô ấy là người chiến thắng cuối cùng. Tôi là người nhỏ tuổi nhất nên cũng là người có kỹ năng kém nhất. Tuy nhiên tốc độ chiến thắng của tôi rất nhanh, vì thế khi có nhiệm vụ đều là ba người chúng tôi cùng nhau thực hiện nhiệm vụ.
Tuy nhiên lúc đó nhiều nhiệm vụ không phải do tự nguyện, tổ chức ra lệnh thực hiện như thế nào thì phải làm theo như thế. Có một lần, tổ chức yêu cầu chúng tôi đánh cấp chiếc vòng cổ sapphire màu xanh lam của công chúa nước Lam Các. Chiếc vòng cổ đó là lệnh bài, có thể ra lệnh cho cả quốc gia. Chúng tôi đi thực hiện nhiệm vụ lại kinh động đến cô gái ấy, cô ấy cầu xin chúng tôi và nói rằng đó là di vật cuối cùng mẹ cô ấy để lại. Tôi nhất thời cảm thương nên yêu cầu công chúa làm một chiếc dây chuyền giả đưa cho tôi. Sau đó tôi đem chiếc vòng giả đó trở về thì đã bị tổ chức phát hiện ra.
Ba người chúng tôi đều bị nhốt lại. Vì để cứu chúng tôi, đàn anh đã thừa nhận trách nhiệm. Kết quả, anh ấy đã bị tổ chức đánh đến mức ngất xỉu với tội danh phản bội và ném xuống dưới biển. Sau này là thầy của tôi đã cứu anh ấy. Sư phụ của tôi quen biết Lý Thanh Long, phải dùng 60 tỷ để mua lại đàn anh và tôi. Vì lúc đó không có nhiều tiền nên tôi đã lén nhắn tin cho Đường Bảo Như, bảo cô ấy đợi chúng tôi, đợi đến khi chúng tôi dành dụm đủ số tiền để chuộc lại thì cô ấy đã chết trong một lần thực hiện nhiệm vụ."
Nói đến đây, Mộ Yến Lệ thở dài, cô nhắm nghiền mắt lại, hàng nước mắt lăn dài trên gò má.
Dung Tư Thành cảm thấy đau lòng, anh khẽ vỗ nhẹ lưng cô: “Em đừng buồn nữa, mọi chuyện đều đã qua đi rồi”
Mộ Yến Lệ tiếp tục nói: “Năm đó, cuộc sống của tôi thật sự là chuỗi ngày tăm tối. Nếu không phải có đàn anh, tôi và Gia Hạo căn bản không thể sống được đến ngày hôm nay. Tôi được sư phụ cứu cũng là nhờ vào đàn anh, là đàn anh đã cầu xin sư phụ, và hứa sẽ trả sư phụ tôi gấp mười lần tiền chuộc nên sư phụ mới cứu tôi.
Thực ra bây giờ anh ấy đã kiếm đủ tiền từ lâu rồi, thế nhưng anh ấy cứ ở viện mãi chẳng đi đâu cả, thỉnh thoảng anh ấy đi ra ngoài kinh doanh kim cương với bạn của mình, nghĩa là khoảng 10 ngày hoặc nửa tháng gì đó mới quay lại. Anh ấy làm thế là để bảo đáp công ơn cứu người của sư phụ, cũng là cho chúng tôi kỹ thuật cứu người bệnh.
Khi tôi từ Song Long Các trở về, nhìn thấy bộ dạng của đàn anh thật sự tôi đã sợ chết khiếp. Anh ấy không khác gì một người chết cả. Tôi đã nghĩ rằng anh ấy không thể sống sót được nữa, thế nhưng may mắn là sau đó anh ấy dần dần khoẻ lại. Tôi luôn cố gắng bằng mọi cách để bù đắp ân tình của anh ấy.
Anh ấy biết rõ sự cảm kích trong lòng tôi. Việc đầu tiên anh ấy làm là an ủi tôi không cần lo lắng, thế nhưng tôi làm sao có thể không bận lòng được chứ? Anh ấy là ân nhân cứu mạng của tôi và gh, tôi còn hại anh ấy suýt mất mạng, đây không phải là lấy oán báo ân sao? Tôi ngày đêm ở bên cạnh chăm sóc anh ấy. Anh ấy còn nói đùa với tôi có thể lấy thân để trả ơn, nhưng khi đó, tình cảm của tôi dành cho anh ấy giống như người nhà vậy. Hơn nữa, tôi vừa mới bị Trần Húc Tuấn và Mộ Ngọc Tú phản bội nữa, cũng không nghĩ đến việc tìm bạn trai. Vì thế tôi đã thoả thuận với anh ấy, có một ngày, anh ấy nói về thoả thuận đó, bất kể là anh ấy đưa ra yêu cầu gì thì tôi tuyệt đối cũng sẽ không nói ra từ “không”! Chỉ là bao nhiêu năm trôi qua rồi, anh ấy chưa từng nhắc đến.
Dung Tư Thành nhíu chặt chân mày, anh không trách cô dễ dàng đồng ý với thỏa thuận đó như vậy. Nếu như anh đặt mình vào hoàn cảnh của cô để suy nghĩ, tình huống lúc đó, anh có thể hiểu cho quyết định của Mộ Yến Lệ, thật sự là quá khó để bù đắp.
Anh chỉ trách bản thân mình, anh trách anh tại sao không tìm thấy cô sớm hơn mà lại để cô chịu nhiều cực khổ như thế.
Cô ấy vẫn có thể ra ngoài sau khi rơi vào tay Song Long Các, đó là tổ chức lính đánh thuê lớn nhất thế giới, có thể ở lại đó đều phải thông qua một cuộc đào thải sinh tử nghiêm ngặt. Anh không dám tưởng tượng ra làm sao cô ấy có thể sống sót ở đó khi đang mang thai. "Không phải lúc đó em đang mang thai sao? Tại sao em cũng tham gia vào huấn luyện sinh tử?