Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1862
Chương 1862:
Giọng Lý Nghệ Na đã có chút nghẹn ngào, “Những việc này, chờ anh sang bến này rồi chúng ta hãy nói chuyện, chuyện trên mạng vần đang bàn tán xôn xao, anh vẫn nên ồn định lại cảm xúc của Tống tiểu thư đi.”
Bà cùng Tống Ngôn Tư cũng không qua lại, Tông Ngôn Tư vừa thây bà thì liệc mất một cái như nhìn thấy kẻ thù địch của mình vậy.
“Được, con bé này là do anh chiêu hư từ nhỏ, sau này sẽ không chiêu chuộng làm hư nó như vậy nữa.Na Na, một tuần sau anh sẽ qua đó.”
Giọng nói của Tống Nguyên Thanh truyền đến tràn ngập chờ mong.
Ở trong mắt Lý Nghệ Na nhìn ra, tựa như một chàng trai mới bắt đầu biết yêu, mang theo một nỗi nhớ nhung.
cấp bách muốn được gặp mặt người mình yêu ngay lập tức.
Được, đến lúc đó gặp nhau.”
Lý Nghệ Na cũng cười cười.
Sau khi cúp điện thoại, Lý Nghệ Na .
nhìn ánh năng tươi đẹp ngoài cửa sô, tiết trời mùa ,thu trông cũng không tệ lắm, trời chiều ở thành phô Giang đã dần dần trở nên mát mẻ se lạnh.
Bà đã gặp qua vô số người, kiểu người như Tông Ngôn Tư thật sự sẽ chân thành xin lỗi Lam Lam hay sao?
Không thể nào!
Một người từ nhỏ đã có tham vọn chiêm hữu lớn như vậy, sao có thê dễ dàng thay đổi suy nghĩ của bản thân như trở bàn tay thê được chứ.
Trong lòng con người vốn dĩ rất mâu thuân, thường thường đều sẽ hâm mộ những thứ người khác có được, nhưng thật ra chỉ cân bạn chăm chỉ nô lực, làm đến nơi đến chốn, cũng có thể có được những thứ mà người khác không thê có được, nhưng đây sự lựa chọn cùng tâm lý của môi người.
Trên thế giới này cũng không ai sẽ quan tâm đên lòng tự tôn của bạn, chỉ có bản thân mình tự tạo ra được thành tựu thì mới có thê thê hiện rõ được sự tồn tại của bản thân trong môi trường xã hội rộng lớn kia.
Nhưng mà nghĩ đến chuyện Lam Hân hôm nay sẽ trở về, Lý Nghệ Na vẫn thấy rất vui vẻ.
Lý Nghệ Na nhìn thoáng qua thời gian trên di động, nhóm người Lam am chắc khoảng sau một giờ nữa mới đáp xuông sân bay.
Con bé đã tìm được Lục Hạo Thành rồi, chắc hẳn giờ phút này nhát định đang rất hạnh phúc.
Sân bay quốc tế! Dịch Thiên Kỳ, ba anh em Lam Tử Tuấn, Mộ Thanh, Mộc Tử Hoành và Nhạc Cần Nghiên, còn có Lục Tư Tư cùng Lôi Lăng, đêu đến sân bay tới đón người.
Lục Tư Tư mãi đến hôm nay mới biệt được, em trai của cô không phải đi học tập ở nước ngoài, mà là đã xảy _ ra chuyện, mà cả gia đình vẫn luôn lừa gạt cô.
Cô đem Lôi Lăng hung hăng chửi bới trách móc một hồi, khóc cả một buổi trưa, đáy lòng mới dễ chịu hơn trước.
Nghe được tin tức em trai mình từng xảy ra chuyện, cô nghĩ lại cũng cảm thây đáng sợ, cô còn có lần trách cứ khơi Hạo Thành nhân tâm, ra nước ngoài như vậy cũng không gọi cho cô một cú điện thoại, Lục Tư Tư cô dù sao cũng là chị gái duy nhất của nó cơ mà.
Mấy người nhìn vào lối ra, nhìn không chớp mắt tìm kiếm bóng dáng của nhóm người Lục Hạo Thành.
“Mau xem kìa, cha, mẹ, bọn họ ra rôi.”
Lạm Tử Kỳ kích động hô lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn phần điêu ngọc trác da trắng mềm mịn, miêu tả những đứa trẻ đáng yêu , đã rơi lệ đầy mặt, sớm đã nhịn không được mà khóc nức.
“HỦ H hú, ” Tới tận giờ khắc này, cô bé mới thật sự xác định, cha vẫn còn sống.
Mẹ sẽ không bao giò phải khóc khi đêm về nữa, ban đêm mẹ : cũng không phải thống khổ như vậy nữa.
Giọng Lý Nghệ Na đã có chút nghẹn ngào, “Những việc này, chờ anh sang bến này rồi chúng ta hãy nói chuyện, chuyện trên mạng vần đang bàn tán xôn xao, anh vẫn nên ồn định lại cảm xúc của Tống tiểu thư đi.”
Bà cùng Tống Ngôn Tư cũng không qua lại, Tông Ngôn Tư vừa thây bà thì liệc mất một cái như nhìn thấy kẻ thù địch của mình vậy.
“Được, con bé này là do anh chiêu hư từ nhỏ, sau này sẽ không chiêu chuộng làm hư nó như vậy nữa.Na Na, một tuần sau anh sẽ qua đó.”
Giọng nói của Tống Nguyên Thanh truyền đến tràn ngập chờ mong.
Ở trong mắt Lý Nghệ Na nhìn ra, tựa như một chàng trai mới bắt đầu biết yêu, mang theo một nỗi nhớ nhung.
cấp bách muốn được gặp mặt người mình yêu ngay lập tức.
Được, đến lúc đó gặp nhau.”
Lý Nghệ Na cũng cười cười.
Sau khi cúp điện thoại, Lý Nghệ Na .
nhìn ánh năng tươi đẹp ngoài cửa sô, tiết trời mùa ,thu trông cũng không tệ lắm, trời chiều ở thành phô Giang đã dần dần trở nên mát mẻ se lạnh.
Bà đã gặp qua vô số người, kiểu người như Tông Ngôn Tư thật sự sẽ chân thành xin lỗi Lam Lam hay sao?
Không thể nào!
Một người từ nhỏ đã có tham vọn chiêm hữu lớn như vậy, sao có thê dễ dàng thay đổi suy nghĩ của bản thân như trở bàn tay thê được chứ.
Trong lòng con người vốn dĩ rất mâu thuân, thường thường đều sẽ hâm mộ những thứ người khác có được, nhưng thật ra chỉ cân bạn chăm chỉ nô lực, làm đến nơi đến chốn, cũng có thể có được những thứ mà người khác không thê có được, nhưng đây sự lựa chọn cùng tâm lý của môi người.
Trên thế giới này cũng không ai sẽ quan tâm đên lòng tự tôn của bạn, chỉ có bản thân mình tự tạo ra được thành tựu thì mới có thê thê hiện rõ được sự tồn tại của bản thân trong môi trường xã hội rộng lớn kia.
Nhưng mà nghĩ đến chuyện Lam Hân hôm nay sẽ trở về, Lý Nghệ Na vẫn thấy rất vui vẻ.
Lý Nghệ Na nhìn thoáng qua thời gian trên di động, nhóm người Lam am chắc khoảng sau một giờ nữa mới đáp xuông sân bay.
Con bé đã tìm được Lục Hạo Thành rồi, chắc hẳn giờ phút này nhát định đang rất hạnh phúc.
Sân bay quốc tế! Dịch Thiên Kỳ, ba anh em Lam Tử Tuấn, Mộ Thanh, Mộc Tử Hoành và Nhạc Cần Nghiên, còn có Lục Tư Tư cùng Lôi Lăng, đêu đến sân bay tới đón người.
Lục Tư Tư mãi đến hôm nay mới biệt được, em trai của cô không phải đi học tập ở nước ngoài, mà là đã xảy _ ra chuyện, mà cả gia đình vẫn luôn lừa gạt cô.
Cô đem Lôi Lăng hung hăng chửi bới trách móc một hồi, khóc cả một buổi trưa, đáy lòng mới dễ chịu hơn trước.
Nghe được tin tức em trai mình từng xảy ra chuyện, cô nghĩ lại cũng cảm thây đáng sợ, cô còn có lần trách cứ khơi Hạo Thành nhân tâm, ra nước ngoài như vậy cũng không gọi cho cô một cú điện thoại, Lục Tư Tư cô dù sao cũng là chị gái duy nhất của nó cơ mà.
Mấy người nhìn vào lối ra, nhìn không chớp mắt tìm kiếm bóng dáng của nhóm người Lục Hạo Thành.
“Mau xem kìa, cha, mẹ, bọn họ ra rôi.”
Lạm Tử Kỳ kích động hô lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn phần điêu ngọc trác da trắng mềm mịn, miêu tả những đứa trẻ đáng yêu , đã rơi lệ đầy mặt, sớm đã nhịn không được mà khóc nức.
“HỦ H hú, ” Tới tận giờ khắc này, cô bé mới thật sự xác định, cha vẫn còn sống.
Mẹ sẽ không bao giò phải khóc khi đêm về nữa, ban đêm mẹ : cũng không phải thống khổ như vậy nữa.
Bình luận facebook