Vân Thi Thi mở mắt ra, trong tầm mắt chỉ nhìn thấy một bóng người cao lớn, che khuất toàn bộ ánh sáng phía sau.
Cô cố gắng mở to mắt, vẫn không thấy rõ được người trước mặt, chỉ lờ mờ nhận ra trên người người đàn ông trước mặt đang không ngừng tỏa ra hơi lạnh!
Lúc này cô khó tránh khỏi thần hồn nát thần tính, nhìn gà hóa cuốc, cảm giác xung quanh người đàn ông kia đầy sát khí thì lập tức trở nên tỉnh táo!
"A..."
Cô thất thanh hét lên một tiếng, đột ngột rụt người về phía sau.
Người đàn ông hơi nghiêng người về phía trước, cánh tay dài ôm lấy cô, kéo cô vào một vòng tay ấm áp quen thuộc.
"Đừng sợ, là anh."
Giọng nói dịu dàng của Mộ Nhã Triết vang lên trên đầu cô.
Ngay sau đó, một mùi thơm quen thuộc lan đến trước mặt cô, là mùi hương đặc trưng trên người anh, cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng yên tâm.
Nghe được giọng nói trầm trầm kia, Vân Thi Thi nhận ra mình đã về nhà rồi, đã an toàn rồi!
Cô tiến đến dựa sát vào lồng ngực ấm áp kia, hai tay vòng quanh eo anh, rốt cuộc cũng yên lòng rồi!
Lúc này trong lòng cô có rất nhiều uất ức muốn kể cho anh nghe, nhưng cô lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Nước mắt chảy thành dòng.
Vân Thi Thi cố kìm nén lại, nhưng vừa mới thử mở miệng, cổ họng đã nghẹn ngào: "Mộ Nhã Triết..."
Giọng nói khàn khàn và run run.
Giờ phút này, cô giống như vẫn chưa thể hoàn hồn, cả người không ngừng run rẩy.
"Anh ở đây!" Anh đáp lại vô cùng kiên định, không khỏi siết tay ôm cô chặt hơn nữa.
"Mộ Nhã Triết... Anh... Tại sao bây giờ anh mới đến?"
Mộ Nhã Triết ngẩn ra.
"Em đợi anh lâu như vậy, tại sao bây giờ anh mới xuất hiện?" Giọng của cô vừa giống như ai oán lại vừa giống như đang chất vấn.
Trong thế giới của cô, anh giống như là thiên thần vậy, không có chuyện gì là anh không làm được.
Nhưng tại sao tới tận bây giờ anh mới xuất hiện?
Tại sao anh lại đến muộn như vậy?
Tại sao vào lúc cô bất lực nhất, anh lại không xuất hiện?
Mộ Nhã Triết siết chặt nắm tay.
Lời của cô giống như một lưỡi dao sắc bén không ngừng cứa vào tim anh, máu chảy đầm đìa, vô cùng đau đớn.
Mộ Nhã Triết thu lại sự thương tiếc vào trong đáy mắt, nhẹ nhàng đặt lên mi tâm cô một nụ hôn: "Thật xin lỗi, anh đến muộn rồi!"
Giọng nói trầm trầm đầy hấp dẫn nhẹ nhàng vang vang bên tai cô.
Vân Thi Thi run run khóe môi, rốt cuộc không kiềm chế được nữa, nước mắt trào ra như vỡ đê.
Những tủi thân và uất ức mà cô phải chịu đựng, còn có nỗi sợ hãi, tất cả đều dồn vào trong nước mắt, trào ra cuồn cuộn.
Mộ Nhã Triết khẽ hôn cô, nhẹ nhàng dỗ dành, nụ hôn in lên trên khóe mắt cô, trên hàng nước mắt chua xót của cô, trên chóp mũi, đôi má, cuối cùng đặt lên môi cô.
Dưới sự dỗ dành của anh, rốt cuộc cảm xúc của Vân Thi Thi cũng đã bình ổn hơn một chút.
Thân thể căng thẳng cũng bắt đầu thả lỏng.
Thế nhưng nỗi sợ hãi trong lòng dường như không cách nào xua tan hết được.
Một màn đêm qua đã để lại cái bóng không cách nào xóa nhòa trong lòng cô.
Nghĩ tới đây, Mộ Nhã Triết tức giận đến mức khó kiềm chế.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Rốt cuộc là người nào mà lại có lá gan lớn đến như vậy.
Người phụ nữ mà anh không nỡ bắt nạt lại bị người ta ức hiếp thành bộ dạng như thế này.
Rốt cuộc là ngày nào lại dám ức hiếp người phụ nữ của anh như vậy!
Bình luận facebook