Vân Thi Thi khống chế không nổi chính mình suy nghĩ lung tung, kịp phản ứng, cô bỗng nhiên nhéo nhéo mi tâm, âm thầm buồn bực chính mình vậy mà lại nghĩ vấn đề đen tối này!
Vừa ép buộc chính mình không cần suy nghĩ nữa, vừa hiếu kỳ mạnh mẽ về tiềm lực thể năng của người đàn ông này!
Đến tột cùng là anh quá cường hãn, hay là cô quá yếu?
Đó là cả một vấn đề!
Vân Thi Thi vừa nghĩ, vừa đỏ mặt nhếch môi, cảm thấy mặt mũi mình thật sự là sắp bị ăn sạch, thậm chí ngay cả loại vấn đề này cũng có thể tìm tòi nghiên cứu!
Thật sự là không biết xấu hổ mà!
Mộ Nhã Triết liếc qua cô, đã thấy gò má cô đỏ bừng lên, vừa vụng trộm đánh giá anh, vừa bưng lấy mặt nóng hổi, bộ dáng có chút không biết làm sao, cũng không biết trong cái đầu nhỏ kia, rốt cuộc đang nghĩ vớ vẩn cái gì!
Sắc mặt rõ ràng có chút không đúng.
Thế là, anh hỏi: "Đang suy nghĩ gì?!"
Anh đột ngột phát ra tiếng, lại kinh động đến cô!
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, lại có tật giật mình lắc đầu, vội vàng nói: "Em không có đang nghĩ vấn đề gì lộn xộn cả!"
Mộ Nhã Triết hoài nghi nheo mắt.
Giấu đầu lòi đuôi.
Cái người phụ nữ ngốc nghếch này, anh không nói gì, cô lại khẩn trương như vậy, lời này, rõ ràng là càng che càng lộ!
Vân Thi Thi vừa dứt lời, cũng lập tức ý thức ra, cái gì gọi là "Không suy nghĩ vấn đề lộn xộn gì", cô nói như thế không giải thích được, sẽ khiến anh hoài nghi thêm hay không!
"Em..."
Cô thực là sắp mắc cỡ chết được, giống như trẻ con ngây thơ buồn cười, có lẽ ở trước mặt người đàn ông này, cô căn bản không phải đối thủ, từ trước tới giờ cũng không có tâm tư che giấu gì, có cái gì, cũng đều không sao che giấu được, đến mức để anh chê cười!
Anh bỗng nhiên lấn đến gần cô, cánh tay vòng eo cô, từng bước ép sát: "Thành thật khai báo, em lại đang suy nghĩ lung tung cái gì!"
"Em... Em thật sự không có đang suy nghĩ lung tung nha..."
Vân Thi Thi càng nói, càng không có sức, lời này đi ra, dù là cô cũng không tin nổi!
Mà người đàn ông, đạo hạnh cao hơn cô nhiều như vậy, hiển nhiên cũng sẽ không tin câu nói này.
Bởi vậy, anh hơi cúi người, tới gần mặt cô, dán bên tai cô, tà mị nói: “Nói! Nếu không, ngay bây giờ anh sẽ làm em!"
Một câu, lại rõ ràng lộ ra ý vị nguy hiểm!
Vân Thi Thi bỗng nhiên ngước mắt, đối diện với ánh mắt uy hiếp của anh, thẹn quá hoá giận: "Anh ——!"
"Lời này của anh cũng không phải chỉ nói thôi!"
Mộ Nhã Triết cười một tiếng, giống như một lão thợ săn đầy kinh nghiệm, ưu nhã thong dong, hững hờ đối đãi với con mồi bị vây trong lòng bàn tay mình, đồng thời, có chút hưng phấn!
Vân Thi Thi lại càng tức.
Nhưng mà, dưới sự uy hiếp của anh, cô lúc này mới cúi đầu, bất đắc dĩ nói: "Cũng không có suy nghĩ gì, là tương đối hiếu kỳ một sự việc... Mà thôi!"
"Cái gì?"
"Anh..."
Cô hít sâu: "Dáng vẻ anh thật giống như vĩnh viễn không biết mệt mỏi..."
Mộ Nhã Triết khẽ giật mình.
Bỗng dưng, bị bộ dáng nghiêm trang của cô chọc cười, lập tức đoán được cô đang len lén tìm tòi nghiên cứu cái gì!
"Anh cười cái gì?!"
"Đồ ngốc! Là em quá yếu."
Cửa thang máy mở ra.
Anh dắt tay của cô, liền nhanh chân đi về phòng.
Anh đi nhanh như vậy, nhanh đến mức cô ở sau lưng tập tễnh, có chút theo không kịp.
"Mộ Nhã Triết!"
Cô hờn dỗi, anh lại giả vờ như không nghe thấy, đến giữa cửa, quét thẻ, đẩy cửa vào, cô vừa vào cửa, cửa chưa đóng, anh liền kéo cô vào, ấn trên cửa, cuồng nhiệt nghiêng người đè ép xuống!
Bình luận facebook