Vân Nghiệp Trình khó tin nhìn Vân Thi Thi, nhíu mày, há mồm, muốn nói lại thôi, sau cùng, trầm ngâm thật lâu, bỗng nhiên ông trầm giọng hỏi: "Con đã quyết định xong rồi?"
"Cha..."
"Con thật sự đã chuẩn bị kết hôn xong chưa? Kết hôn không giống yêu đương, cần suy tính rất nhiều chuyện! Nói ra có lẽ phức tạp, nhưng hôn nhân và tình yêu rất khác nhau!"
Vân Nghiệp Trình nói xong, lại xoắn xuýt nhăn mày lại, hiển nhiên vô cùng buồn bực.
Con gái của ông không rên một tiếng, đã đăng kí kết hôn với người đàn ông khác, cho tới bây giờ, ông cũng còn cảm thấy hồ đồ!
Không hiểu sao lại thế này.
"Thi Thi, con... quá đột ngột... cha còn chưa chuẩn bị xong!"
Vân Nghiệp Trình lắc đầu, rồi thở dài, từ sắc mặt căng thẳng của ông có thể thấy, ông vô cùng lo lắng, sợ lần này cô đăng kí, chỉ là đầu óc nóng lên mới làm vậy, căn bản chưa suy nghĩ tường tận, cứ dễ dàng giao bản thân mình cho một người đàn ông mà ông không phải hiểu rõ!
Phải...
Con của ông, đã 24 tuổi, đã trưởng thành, hơn nữa suy nghĩ chững chạc, hoàn toàn có năng lực tự quyết định hôn nhân, hôn nhân của cô, ông không có quyền can thiệp!
Mặc kệ cô bao nhiêu tuổi, trong mắt ông, cô vẫn là một đứa bé chưa lớn.
Bởi vậy, đối với quyết định quá đột ngột này của cô, Vân Nghiệp Trình không thể chấp nhận trong một lát.
Chuyện kết hôn, có nhiều chuyện vô cùng quan trọng, kết hôn không phải chỉ cần đơn giản nhận một tờ giấy đăng kí thì gọi là kết hôn!
Yêu đương, là chuyện của hai người.
Kết hôn, là chuyện của hai nhà.
Từ nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, rồi đến thỉnh kỳ, thân nghênh*, mỗi một công đoạn đều vô cùng nghiêm túc, không thể qua loa!
*nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh: sáu lễ trong phong tục kết hôn cổ của Trung Quốc
Còn cô...
Vậy mà chỉ nghĩ một cái, đã chạy đi đăng kí, có phải quá qua loa không!
Vân Thi Thi cười, ôm lấy tay ông.
"Cha, con biết cha rất lo lắng cho con, con cũng biết, kết hôn như vậy, ở trong mắt của cha, có vẻ rất vội vàng rất vô ý. Nhưng mà... con đã chuẩn bị kết hôn xong cả rồi. Quyết định chung sống với anh ấy cả đời, là kết quả sau khi con suy nghĩ tường tận. Con cảm thấy vô cùng may mắn, vô cùng hạnh phúc, cha! Cha đừng lo lắng cho con, con có thể quyết định cuộc sống của con mà!"
Vân Nghiệp Trình nghe vậy, trong lòng ổn định, sắc mặt vốn căng thẳng dịu đi vài phần.
Ông thở phào nhẹ nhõm, lập tức, nhẹ nhàng khuyên cô: "Thi Thi, con đừng hiểu lầm, không phải cha trách con đi đăng kí mà không xin phép cha một tiếng! Chỉ là... quá ngột nhiên, cha không thể lập tức chấp chận! Nhưng mà, thái độ của cha rất rõ ràng, cha hi vọng con được hạnh phúc, chứ không phải kích động nhất thời, mà qua loa quyết định hạnh phúc của cuộc đời! Thôi, con đã trưởng thành, có hiểu biết, từ trước tới nay, luôn có chính kiến của mình, cũng không u mê hồ đồ mà nhất thời ra quyết định, cha cũng tin tưởng ánh mắt con, và bất kì quyết định nào của con!"
Dừng một chút, Vân Nghiệp Trình cầm bàn tay cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ, thở dài một tiếng: "Mặc kệ là ai, chỉ cần là người con hài lòng, thì cha cũng xem trọng vô điều kiện! Chỉ cần tương lai con quyết định, thì cha chân thành chúc phúc cho con!"
Vân Thi Thi ôm lấy ông, cảm động nói: "Cha! Cảm ơn cha! Cảm ơn cha đã bao dung cho con, có lẽ lần này con có phần tùy hứng, đã khiến cha lo lắng rồi."
Vân Nghiệp Trình vừa bất đắc dĩ vừa cảm khái.
Bình luận facebook