“… Anh Mộ, sao anh có thể bảo em cút ra ngoài?”
Tống Ân Nhã lúng ta lúng túng hỏi lại, ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, hiển nhiên là khó có thể tin, lại không nghĩ rằng, Mộ Nhã Triết vì một Vân Thi Thi, nói ra những lời tàn nhẫn với cô ta như vậy!
Câm miệng, cút ra ngoài sao?
Anh vậy mà bảo cô cút ra ngoài?
Dựa vào cái gì chứ?
Cô ta tốt bụng nhắc nhở anh, dù sao giới giải trí rối như vậy, coi trọng vật chất, ngợp trong vàng son, người phụ nữ xuất thân từ giới giải trí, lòng dạ ít nhiều gì cũng thâm sâu!
Mà anh thì sao?
Không nghe cô ta khuyên bảo, lại bảo cô ta cút ra ngoài?
Tống Ân Nhã vừa ấm ức vừa tan nát cõi lòng, cho dù cắn chặt môi, nước mắt như hạt đậu to vẫn không kìm nén được mà tràn ra từ hốc mắt.
Mộ Nhã Triết chán ghét bộ dạng đau buồn của cô ta, trước đây nhìn, có lẽ còn sinh ra vài phần tâm tình thương tiếc, nhưng mà hiện giờ, thấy thế nào cũng cảm thấy cực kỳ chán ghét.
“Cút ra ngoài đi, anh không muốn nhìn thấy em!”
“Anh Mộ!”
Tống Ân Nhã vừa ấm ức vừa buồn bực, trừng mắt nhìn anh, trên mặt tràn ngập bất an: “Chỉ có phụ nữ mới hiểu phụ nữ! Anh nhìn Vân Thi Thi, nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp đơn thuần của cô ta, chỉ là ảo giác mà thôi! Cô ta là diễn viên, kỹ thuật diễn giỏi như vậy, biểu hiện trước mặt anh đều là diễn trò mà thôi! Nào có người phụ nữ khờ dại như vậy, chỉ là giả vờ, làm bộ, cô ta lợi dụng chuyện mang thai hộ, đường hoàng đem đứa bé giấu bên người, sau đó mẹ vinh nhờ con, trăm phương ngàn kế…”
“Rầm - -!”
Mộ Nhã Triết mất hết kiên nhẫn, nắm lấy một chén trà, cổ tay nhấc lên, hất mạnh nước trà lên mặt Tống Ân Nhã.
Trà là trước khi anh họp, Mẫn Vũ vì anh mà ngâm, nước trà còn ấm.
Nước trà hắt lên khuôn mặt trang điểm tinh xảo của cô ta, lá trà căng mềm dính ở trên mặt, trên lông mi, trên môi, hiện ra vô cùng chật vật.
Tống Ân Nhã vốn sững sờ một lát, trong nháy mắt bị hắt, đại não của cô ta trống rỗng, đình chỉ hoạt động, nhưng mà khi hồi phục lại tinh thần, ấm ức như ngày tận thế thi nhau mà đến!
Bi thương thảm thiết nổi lên trong lòng, khóe môi Tống Ân Nhã giật giật vài cái, ngực bi thương lên xuống, nước mắt không kìm nén được rơi như mưa.
Bị người trong lòng tổn thương, thậm chí không nể mặt nhục nhã. Rốt cuộc là có cảm nhận thế nào??
Một khắc đó, Tống Ân Nhã sắp chết tâm rồi!
Trong cảm nhận của cô ta, Mộ Nhã Triết giống như thiên thần vậy, cô ta luôn luôn kính sợ và ái mộ, nhưng hiện thực lại cho cô ta một cái tát thật mạnh!
Anh Mộ… Vậy mà anh Mộ nhục nhã cô ta như vậy?
Nhưng mà phản ứng đầu tiên của Tống Ân Nhã không phải là cảm giác bị áp bức và lăng nhục, mà là thấp thỏm lo âu.
Có phải anh chán ghét cô ta rồi không?
Đừng mà…
Không thể chán ghét cô ta!
Tống Ân Nhã nước mắt ròng ròng nhìn anh, muốn nói mà ngừng.
Thích một người không yêu mình, có lẽ tư thế sẽ giống như tiến vào bụi rậm.
Nhưng thật đáng buồn, rõ ràng bụi rậm đã thấp, người đàn ông cô ta yêu thương lại không quay đầu liếc nhìn cô ta một cái!
Nhưng Tống Ân Nhã không hề cầu xin anh nhất định phải thích cô ta.
Cô ta nguyện ý cả đời, cho dù không có danh phận, chỉ cần yên lặng ở bên cạnh là được.
Tống Ân Nhã tình nguyện, vị hôn thê của Mộ Nhã Triết là Mộ Uyển Nhu!
Như vậy, ít nhất Mộ Uyển Nhu và anh chỉ là đôi vợ chồng hữu danh vô thực mà thôi!
Ít nhất trong lòng anh không có bất luận người phụ nữ nào.
Ít nhất anh sẽ không vì Mộ Uyển Nhu, mà đối xử với cô ta như vậy!
Bình luận facebook